Gả Tam Thúc - Chương 65

Tác giả: Hách Liên Phỉ Phỉ

Bị hắn nhìn bằng ánh mắt kia, lại sát gần như vậy thì trái tim Chu Oanh cũng run lên, ngẩng đầu lên, mở miệng đờ đẫn nói: “Nhớ.”
Cố Trường Quân cười cười, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, Chu Oanh cúi xuống nhìn vết thương trên cánh tay hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên phía trên: “Rốt cuộc là tại sao lại bị thương vậy?”
Cố Trường Quân thở dài: “Không sao, đá ở đê đập rơi xuống làm bị thương, sắp khỏi rồi.”
Chu Oanh mím môi: “Đã thay thuốc chưa?”
Cố Trường Quân gật đầu một cái, dùng cách tay không bị thương ôm nàng đi vào phòng.
Hai đầu gối song song ngồi trên giường, Cố Trường Quân thờ ơ nói: “Mấy ngày nay đều ổn cả chứ? Ta nhìn thấy gầy hơn rồi đó.” Bàn tay đặt ở eo nàng từ từ men vào bên trong.
Chu Oanh thấy hắn làm càn, đỏ mặt khó chịu giãy giụa thì liền nghe được âm thanh kêu đau của Cố Trường Quân, Chu Oanh giật mình, vội vàng xem xét vết thương trên tay hắn.
Cố Trường Quân tiến lại gần, cắn lỗ tai nàng nói: “Đừng có lộn xộn, ta đang bị thương…”
Chu Oanh không dám làm gì nữa, trong lòng thì mắng hắn bày trò vô liêm sỉ, mới vừa rồi còn nói không sao mà bây giờ lại còn nói đau.
Trong nháy mắt áo ngoài đã bị lột ra.
Cố Trường Quân dùng tay trái nhấc nàng lên, bế nàng ngồi lên chân mình, chóp mũi cà cà vào những cái xương nhô ra xinh đẹp của nàng: “Quả đào này quả thật là không thể gầy hơn được nữa…”
Chu Oanh ngẩng đầu lên, trên mặt vừa nóng ran vừa xấu hổ, ngồi trên người hắn thì sợ chạm vào cánh tay bị thương làm hắn đau nên chẳng dám lộn xộn. Cực kỳ thẹn thùng, may là đã có mấy lần thân mật trước nên mới có thể thoải mái ở bên cạnh hắn như vậy, nhưng vẫn chưa quen…
Ánh sáng dần tắt, màn trướng màu xanh nhạt rủ xuống, Chu Oanh nằm sấp trên giường, trên eo đang đắp một cái chăn, Cố Trường Quân nghiêng người dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt trên sống lưng của nàng.
Chu Oanh mệt đến không muốn mở mắt, nơi đó cũng đau xót. Toàn thân Cố Trường Quân thì giống như là không có việc gì, quần áo thậm chí còn không lộn xộn, nghe Chu Oanh buồn bực nói: “Bây giờ quay về thì không đi nữa chứ?”
“Ừm.” Cố Trường Quân nằm trên gối, ôm nàng vào trong *** mình: “Không đi nữa, sau này ở đây nghiêm chỉnh làm quan, trông coi Giang Ninh, chăm sóc nàng.”
“Vậy thì trong nhà phải làm thế nào?” Cố lão phu nhân là mẹ ruột của hắn, cho dù hắn làm quan ở bên ngoài nhưng cũng không thể không quan tâm đến nhà được. Bọn họ lập gia đình, tuy ý chỉ ngự ban, có thể không cần sự đồng ý của lão phu nhân, lão phu nhân có chấp nàng hay không thì nàng không biết, thật ra thì nàng cũng không phải tha thiết muốn gặp lão phu nhân.
Cố Trường Quân im lặng một lúc: “Nàng không cần quan tâm, ta sẽ xử lý.” Hắn nâng cằm nàng lên, nghiêng người hôn một lúc: “Đã gả cho ta thì an tâm làm hầu phu nhân của nàng đi, nàng là phu nhân của Cố Trường Quân thì sẽ được bảo vệ an toàn.”
Chu Oanh đã không thể nói nên lời nữa, hô hấp khó khăn, tay Cố Trường Quân đưa xuống dưới, cắn lỗ tai nàng nói: “Còn đau không…”
Phía sau hắn nói gì đó thì nàng đã dần không nghe rõ nữa rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau thì Cố Trường Quân đã đến nha môn ngay lập tức, Chu Oanh thấy thời tiết đang dần nóng lên thì cất hết quần áo mùa xuân đi, mặc quần áo mùa hè lên, vừa mới chỉnh trang xong thì Cố Trường Quân đã đến, Lạc Vân vén rèm lên, hắn cúi đầu đi vào: “Hôm nay không dùng bữa trưa trong nhà nữa, đưa nàng đi ra ngoài, dạo chơi một chút để giải sầu.”
Chu Oanh đi theo hắn ra ngồi lên xe ngựa, đi thẳng một đường đến con đường náo nhiệt nhất.
Ở trong một căn phòng tốt nhất trong quán ăn, gọi ba, bốn món ăn thì một lúc sau có mấy người hát xướng và đánh đàn đến, Cố Trường Quân hỏi Chu Oanh rồi chọn hát một đoạn Đạn Bình bằng đàn tỳ bà.
Ăn xong thức ăn, ban nãy nghe chưa thỏa mãn nên quyết định đi nghe hí, đi lên trên cầu, dưới chân chính là sông Tần Hoài quanh co khúc khuỷu. Nơi này náo nhiệt nhất là vào tối muộn, thuyền hoa và những thuyền có phòng lui tới, gió từ sông thổi vào, nghe mỹ nhân ngâm vịnh, đàn sáo không dứt, vui vẻ không ngừng. Bây giờ mới qua giờ ngọ mà ngay cả khuôn mặt của nữ nhân đang neo thuyền trên bờ cũng mệt mỏi, lúc này trong thuyền hoa tốt nhất cũng không có người nào cả, giống như ngay cả gió sông thổi đến cũng mang theo sự uể oải.
Phía trước có một hí lâu Trường An, là nơi nổi tiếng nhất ở Giang Ninh, trên hí đài đã hát rồi, Cố Trường Quân dẫn Chu Oanh đi vào đã trực tiếp được mời lên một căn phòng trên lầu hai. Có hai bên cửa sổ rộng mở, có thể nhìn thấy vũ đài. Nếu như đóng lại thì chính là một gian phòng vô cùng kín đáo. Hai người ngồi xuống, phía sau có người đưa nước trà và hạt dưa lên.
Chu Oanh cúi xuống nhìn thấy cánh tay của Cố Trường Quân đang được che phủ trong cái áo choàng lớn, cũng không biết rốt cuộc là hắn bị thương như thế nào, nhìn thấy tay trái của hắn cầm bình trà lên rót thì đưa tay qua, thấp giọng nói: “Để ta làm cho.”
Chu Oanh nghiêng người tới, giành lấy bình trà để rót. Cố Trường Quân nhìn xuống, nàng nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy cái gáy và khuôn mặt trắng như tuyết.
Tay trái hắn đưa ra nàng liền ngã lên trên chân hắn.
Chu Oanh cầm bình trà không chắc, trên đất vang lên tiếng đổ vỡ, nước trà vương vãi đầy trên đất.
Cố Trường Quân dán sát vào lỗ tai nàng, dùng giọng nói cực kỳ nhỏ để nói: “… Hôm qua cũng muốn cầm gương đến để cho nàng nhìn thấy dáng vẻ của mình…”
Chu Oanh luống cuống quay ra nhìn cửa sổ, ở đây nhìn được toàn bộ vũ đài bên dưới, cửa sổ ở phía đối diện không có người, ngược lại không có ai chú ý đến bọn họ ở bên này.
Chu Oanh tức giận, giơ tay lên đánh lên vai hắn: “Chàng buông tay ra, chàng coi ta là cái gì vậy hả?”
Mới ban nãy nàng nhìn thấy ở phía dưới có không ít người đang ôm cô nương ngồi đó, vừa nhìn đã biết là những nữ nhân trong thanh lâu rồi.
Cố Trường Quân cười một tiếng: “Đương nhiên là nương tử của ta rồi.”
Lại dính sát vào, lòng bàn tay đặt lên lưng nàng, xoa xoa, thấy nàng thật sự ngượng ngùng thì mới buông tay thả người. Trên ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại tinh tế ban nãy, mối tương tư suốt mấy đêm dài nào có thể thỏa mãn chỉ trong một đêm được?
Chu Oanh ngồi bên cửa chỉnh lại quần áo, còn liếc mắt nhìn hắn. Cố Trường Quân nghĩ đến dáng vẻ nơm nớp lo sợ của nàng thật là khác xa hôm nay.
Hắn tiến tới, đưa cho nàng một xiên kẹo hồ lô: “Giận rồi sao? Ta nhận lỗi với nàng có được không?”
Chu Oanh hừ một tiếng, cầm lấy thứ trong tay hắn nhưng vẫn không chịu nhìn hắn.
Cố Trường Quân tiến sát đến: “Nếu nàng vẫn tức giận thì lại đánh ta mấy cái nữa, được không?”
Chu Oanh liếc hắn, thấy cánh tay đang treo lên trong áo của hắn lộ ra một nửa, trong lòng lại mềm nhũn, cũng không có thật sự tức giận, dịu giọng nói: “Vậy thì không cho phép chàng lại…”
Một tiếng “Rầm” vang lên, Cố Trường Quân đưa tay ra đóng cửa sổ trước mặt lại, rướn nửa người qua, giam nàng trên ghế, *** hôn lên.
Tiếng hát hí ở bên dưới đã ngừng, những người ở lầu dưới lục tục rời đi, cũng có người chưa đi, đang đợi cuộc vui tiếp theo. Đợi mọi người đi hết thì bọn họ mới đi từ phòng riêng ra ngoài, Chu Oanh cúi thấp đầu, hơi mất tự nhiên đi theo phía sau Cố Trường Quân, Cố Trường Quân ngẩng đầu rảo bước xuống bậc thang, còn xoay người lại đỡ lấy nàng.
“Cố đại nhân?”
Còn chưa kịp đi xuống lầu thì đã nghe một giọng nói thanh thúy vang lên.
Chu Oanh thì vẫn chưa kịp liên hệ Cố Trường Quân với “Cố đại nhân” này với nhau, chỉ thấy người thiếu niên vừa mới nói kia cười rồi chạy lên: “Cố đại nhân, đúng thật là ngài sao? Vết thương của ngài thế nào rồi? Cả nhà chúng ta cũng đều nhớ mong ngài đó.”
Cố Trường Quân dừng bước chân lại, người kia đứng chặn ở cuối cầu thang, Chu Oanh ngẩng khuôn mặt đang đỏ ửng lên nhìn về phía người mới tới kia.
Là một tiểu nhị đưa hạt dưa trong hí lâu. Mặc áo màu xám, dáng người không cao, khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, rất gầy.
Trên mặt có chút lấm lem, đang đeo một giỏ rất lớn trên lưng.
Nhưng cho dù có nàng ta có giống một người thiếu niên như thế nào đi chăng nữa thì Chu Oanh vẫn có thể nhìn ra, đây là một cô nương.
Ánh mắt cô nương kia chợt vụt sáng, nhìn về phía Cố Trường Quân với ánh mắt chứa đầy vẻ nhiệt tình và sùng bái.
Nàng ta còn biết vết thương của Cố Trường Quân?
Cố Trường Quân cau mày nhìn thiếu niên kia một lúc, mơ hồ nhớ ra, hắn gật đầu một cái, “Ừm” một tiếng rồi dắt tay Chu Oanh đi xuống lầu.
Thiếu nữ ở phía sau cất giọng nói: “Cố đại nhân, cho dù ngài có bận rộn hơn nữa thì cũng phải cố gắng dưỡng thương, sau này có cơ hội thì Dao Nhi sẽ báo đáp đại ân của Cố đại nhân!”
Khi lên xe ngựa thì Chu Oanh trầm mặc.
Nhìn ra đường phố náo nhiệt nhưng lại không có một chút hứng thú muốn đi dạo phố nào cả.
Trước kia Cố Trường Quân và nàng ở bên nhau thì vẫn còn độc thân, từ đó nàng đều cảm thấy có lẽ hắn trời sinh đã có tính cách lạnh lùng nhưng khi ở bên nhau nàng mới biết thì ra hắn cũng có một mặt sôi nổi như vậy.
Thời gian nhiều năm hắn ở bên ngoài đã tiếp xúc với những người nào nàng không biết gì cả.
Cố Trường Quân tựa đầu lên thành xe, hắn ngồi trong bóng tối, ánh mắt ảm đạm, nhìn chằm chằm Chu Oanh không chớp mắt.
Mới ban nãy trong phòng riêng đùa nghịch có hơi quá đáng, sự tức giận này của nàng không biết đến bao giờ mới có thể tiêu tán hết.
Chu Oanh nằm bên cửa sổ, bỗng nhiên hỏi: “Bình thường chàng và các quan viên xã giao cũng giống như những người trong hí lâu ban nãy, có những cô nương hầu hạ bên cạnh sao?”
Cố Trường Quân kinh ngạc: “Cái gì?”
Nàng quay mặt sang, nói với giọng có chút giấm chua: “Tay của chàng là vì cô nương ban nãy nên mới bị thương sao? Dao Nhi nhỉ? Chàng đi Ninh Châu trị thủy, đi nhiều ngày như vậy người chăn đơn gối chiếc, hẳn là cũng cần người hầu hạ.”
Cố Trường Quân bị nàng chọc cười: “Nàng đang nghĩ cái gì vậy?”
Chu Oanh mím môi, đè xuống sự đắng chát nơi đầu lưỡi: “Tại sao chàng không nói cho ta biết rốt cuộc là người bị thương như thế nào?”
Cố Trường Quân im lặng một hồi, hắn chậm rãi nghiêng người, *** choàng bên vai phải xuống, Chu Oanh lập tức cảnh giác: “Chàng làm gì vậy?”
Cố Trường Quân cười khổ: “Yên tâm đi, không phải muốn động vào nàng.”
Cánh tay phải quấn lụa trắng của hắn lộ ra, dùng tay trái cởi nút buộc, từng chút một tháo dải lụa trắng xuống.
Trong lòng Chu Oanh căng thẳng, chăm chú nhìn cánh tay của hắn, muốn biết tay hắn bị thương nặng đến mức nào, nhưng lại sợ nhìn thấy vết thương của hắn.
Cố Trường Quân cởi dải lụa ra được một nửa, trên cánh tay lộ ra hai hai thanh gỗ cố định.
Hắn thấp giọng nói: “Xương xảy ra chút vấn đề, gãy rồi.”
Chu Oanh mím môi, cũng may không nhìn thấy vết thương đáng sợ. Nhưng trên cánh tay hắn sưng rất to, hẳn là cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn cười một tiếng: “Cha của người ban nãy là thợ mộc dẫn đầu đoàn sửa đê, lũ lớn làm vỡ đê vừa mới sửa xong, ta ở ngay bên cạnh, nhìn một ông già như vậy, làm sao có thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu được, dùng cánh tay để cản, là như vậy đó. Sau đó thì có một tiểu công chạy đến, khóc lóc gọi cha, đó chính là người ban nãy. Sau đó ta cho người đưa bọn họ về Ninh Châu.”
Hắn ngước lên nhìn vào mắt nàng: “Chỉ là chút chuyện nhỏ mà sao lại làm nàng nghĩ đến chăn đơn gối chiếc được vậy? Sao nào, trong mắt nàng ta chính là người dễ dãi như vậy sao?”
Chu Oanh không lên tiếng, đỏ mắt quấn lại dải lụa giúp hắn. Cố Trường Quân nhích lại, dán lên gò má nàng: “Nhiều năm qua, ta hoặc là ở trên chiến trường, hoặc là một mình ở bên ngoài, có nàng thì mới có ngôi nhà của mình. Cũng có người dâng lên mỹ nhân cho ta, còn có một vài tiểu thư thế gia tình nguyện gả làm thê tử của ta, nhưng ta chưa từng chấp nhận, từ đầu đến cuối, nữ nhân mà ta muốn chỉ có một mình nàng mà thôi.”
Chu Oanh cố định cánh tay của hắn xong, bàn tay nhỏ bé chủ động đến gần, vịn lấy vai của hắn, run rẩy nói: “Ta biết rồi…”
Cố Trường Quân cắn lỗ tai của nàng một cái: “Vậy nàng còn tức giận hay không?”
“Ưm…” Lỗ tai nàng nóng lên, hừ một tiếng nói: “Còn một chút…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc