Gã Độc Thân Vàng Mười - Chương 26

Tác giả: Công Tử Ca

Hôm đó lúc đi tắm Hầu Tử đã phát hiện ra bí mật của Khải Tử, vì gã nhận ra chốc chốc Khải Tử lại thoa xà phòng vào khe ௱o^ЛƓ như là đang vệ sinh cái chỗ đó. Ấy chẳng phải lần đầu tiên Hầu Tử thưởng thức tấm thân Khải Tử trong nhà tắm, gã làm việc này rất thường mà còn làm với tâm thế chỉ ngửi chứ không xơi rất là thư thái. Nhưng lần này thì gã thấy khó chịu thật vì gã đang phải chứng kiến con dê non béo múp mình thèm thuồng bấy lâu nay tự phanh thây mổ thịt xiên thành xâu nướng chuẩn bị nhảy vào mồm người khác.
Gã đằng hắng một cái rồi lên tiếng: “Này Khải Tử, tao thấy bữa nay mày tắm kĩ quá nhé, thế nào, hẹn hò với ẻm nào à?”
Khải Tử quay lại lừ mắt với gã: “Có cái *** ấy mà ẻm.”
Hầu Tử cười khùng khục, gã vạch con cu ra chà chà cọ cọ rồi nói: “Đít ẻm nào không có chứ *** trai thì sẵn lắm đấy. Định tắm rửa sạch sẽ nằm nghiêng ráo nước mời anh xơi đấy à?”
Giọng điệu gã cực kỳ mờ ám, Khải Tử quay phắt lại nhìn gã chằm chằm, xem chừng thấy khó chịu nhưng không dám thể hiện ra nên nhìn một lúc lại quay đi, mở nước vòi sen xối thêm lượt nữa. Thấy gã không nói gì, Hầu Tử vắt khăn mặt lên vai, sán lại gần, bảo: “Anh bảo thật mày cái này nhé?”
Bấy giờ Khải Tử mới nghiêm túc nhìn lại gã: “Anh nói đi.”
“Mày đừng có dại thế.”
Khải Tử sửng sốt, gã chớp chớp mắt như muốn thăm dò xem Hầu Tử biết chuyện gì rồi. Nhưng việc Khải Tử với Chu Cương thì có gì bí mật đâu, chẳng ai còn lạ nên Khải Tử chỉ thoáng ngượng nghịu rồi thản nhiên đáp: “Cảm ơn anh Hầu, việc của em em tự lo được.”
“Anh biết dạo này bị thằng Trịnh Dung hiếp đáp nên mày muốn giãy ra. Nhưng đây là cái sự nhất thời thôi, mày chịu khó ít lâu đợi nó quên đi cũng được mà.”
“Quên làm sao được, loại nhỏ nhen như nó không hành em tàn tật mà nó tha à? Kệ anh nghĩ sao chứ em thì em không tin đâu.” Khải Tử rút khăn mặt lau mình, Hầu Tử trố mắt nhìn cái khăn thấm khô những hạt nước nóng hổi trên tấm thân nọ để lại màu da đỏ hồng, gã nuốt nước miếng, cười khan: “Mày yên tâm đi, từ giờ anh sẽ cố gắng bảo vệ mày.”
“Em cảm ơn anh.” Khải Tử cầm rổ đựng đồ đi đến bên tủ thay quần áo, Hầu Tử định theo sau nhưng tự dưng gã thấy xuội xị cả người, nghĩ thôi coi như bỏ vậy. Có những việc phải đến ắt sẽ đến, gã ngăn sao được. Huống hồ kể cả ngăn được thì đã sao, gã thích Khải Tử thật đấy nhưng gã đâu có định tính chuyện bền lâu gì với nó.
Trong lúc gã nghĩ ௱o^ЛƓ lung thì Khải Tử đã đi ra, Hầu Tử liền mở vòi hoa sen để nước nóng xả xuống, xông hơi cho mụ mị đầu óc.
Khải Tử cầm rổ tắm đi về phòng, qua buồng giam của Chu Cương gã đứng lại, thấy bên trong đang rất ồn ào, Chu Cương và ba người nữa đang ngồi vòng tròn đánh bài. Chu Cương tay cầm bài, miệng ngậm *** chơi vui ngất trời. Khải Tử đang do dự không biết có nên vào không thì một người bên trong đã thấy gã, người đó cười hề hề gọi: “Khải Tử đấy à, vào đi, làm một ván không?”
Chu Cương nghe thế cũng ngẩng lên, cặp mắt híp lại sau làn khói trắng nhìn gã. Khải Tử gượng cười đáp: “Thôi ạ, các anh chơi đi. Em đi qua thôi.”
Nói xong mặt gã nóng bừng, vội vàng quay đầu bỏ đi, không ngờ mới đi mấy bước đã nghe thấy tiếng cười hô hố vọng ra, cả tiếng một người rì rầm hỏi: “Anh Chu kìa, Khải Tử đến xin anh lâm hạnh đấy à?”
“Lâm *** tao ấy, đánh tiếp đê.”
“Hề hề, anh khai thật xem nào, anh ** nó chưa, sướng lắm không?”
Câu trả lời của Chu Cương bị lấp bởi tiếng cười thô thiển của đám đàn ông, Khải Tử ngượng chín cả mặt, gã nép vào tường thẫn thờ hồi lâu. Rồi gã lại nghĩ mình phải quen dần đi chứ, bọn đàn ông đùa cợt chuyện ấy là bình thường mà, chẳng đời nào Chu Cương trở mặt với gã vì mấy câu cợt nhả ấy đâu. Phải bỏ tính cả thẹn, tập quen đi mới được.
Gã thở hắt ra, cắp rổ tắm về khu 6. Gần đến cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong vọng ra, có cả tiếng ai đó huýt gió, gã ngó vào mới thấy hai quản giáo đang áp giải một phạm nhân mới tới.
Nhìn mặt phạm mới Khải Tử sững cả người.
Lâu lắm rồi gã chưa gặp đứa con trai nào chỉn chu như vậy.
Ngải Đông Đông đi tù hai lần, cả hai lần nó đều tạo được tiếng vang vô tiền khoáng hậu.
Chẳng qua xuân nay đã khác xuân xưa, lần trước người ta chú ý đến nó vì tạo hình kỳ khôi dị dạng, môi trường trại khô khan buồn tẻ mấy khi được thấy ai ăn bận sặc sỡ như nó. Lúc ấy đám đực rựa trong tù chỉ kháo nhau về nó bằng cái giọng giễu cợt kiểu: “Ê khu 6 có thằng quái thai ngộ lắm chúng mày thấy chưa?”
Nhưng lần vào tù này Ngải Đông Đông đã thay đổi hẳn, gọi là một trời một vực cũng không quá khoa trương. Không riêng gì áo quần nó hôm nay vừa mốt vừa sạch sẽ mà bản thân nó cũng như lột xác, trắng bóc non tơ thiếu điều tỏa sáng.
Miếng mồi ngon xuất hiện làm cả trại một phen rúng động, hầu hết mọi người đều không nhận ra nó là thằng Ngải Đông Đông vừa ra tù nửa tháng trước. Mọi người huýt gió khi nó đi qua, tiếng hò reo vang dội làm đám đánh bài trong phòng Chu Cương cũng phải chú ý, một người thò cổ ra xem, miệng phì phèo thuốc hỏi: “Sao ngoài đấy ầm ầm thế nhỉ?”
“Tập trung đánh đi mày, tao sắp thắng rồi đừng có chơi bẩn nhé!”
Chu Cương bật cười, gã Pu'ng Pu'ng ***, bữa nay số đen quá, gã chửi tục một câu: “Đ.m đen thật.”
Vừa nói xong thì người lên tiếng lúc nãy quả nhiên đã thắng, gã đó cười hề hề đắc ý. Lại có tiếng chân dồn dập ngoài cửa, ai đó vừa chạy qua vừa gọi: “Các ông ra mà xem này, có thằng cu mới vào đ.m trông mơn mởn lắm, nhanh nhanh ra xem!”
Người đó vừa nói xong thì lại có người cười đểu lại: “Đ.m ông xóc lọ suốt ngày, thấy đứa nào được được cũng bảo đẹp như tiên hết. Mơn mởn mấy cũng bằng làm sao được bọn đàn bà, hả?”
“Chậc chậc, ông không tin thì thôi, nó như người thành phố ấy, bận đồ đẹp gớm…” nói rồi gã quay sang Chu Cương: “Anh Chu ơi ra xem đi, đúng loại anh thích đấy.”
Chu Cương ngả lưng vào tường, híp mắt rít TL: “Mày bảo là trẻ con à, mấy tuổi?”
“Em nhìn không rõ, à trông nó cao thì… ờ…” người nọ nghĩ nghĩ rồi sáng mắt lên, “Cũng tầm như thằng quái thai đợt trước ấy, thằng Ngải Đông Đông ấy.”
Chu Cương chưa kịp nói gì thì có người đã phá lên cười: “Đ.m thế thì bé quá, *** là tội to lắm nhá mày ha ha ha ha.”
Chu Cương cũng bật cười, gã quẹt ngón tay qua mép: “Thôi chơi tiếp chơi tiếp, bố chưa thắng được ván nào.”
Mấy người lại khề khà bắt đầu ván mới, người mới đến thấy chẳng ai để ý đến mình nữa thì tức tối đi ra, trên đường gã gặp tận mắt Ngải Đông Đông đi vào khu 6, gã khụt khịt mũi lẩm bẩm: “Còn không tin nữa thôi…”
Khải Tử cũng không nhận ra Ngải Đông Đông, gã vào buồng thấy quản giáo đang xếp chỗ ngủ cho phạm nhân mới, đúng là giường cũ của Ngải Đông Đông hôm xưa. Khải Tử đặt rổ tắm xuống, vừa lôi quần áo bẩn ra xong quay lại thì thấy gương mặt trắng nõn xinh trai kia đang hí hớn nhìn mình, gã kinh ngạc giật lùi lại… rồi gã nghe thấy thằng bé đẹp trai kia mừng rỡ gọi: “Lâu lắm mới gặp, em chào anh Khải.”
Nghe cái giọng Khải Tử mới sững người.
“Em đây mà, Ngải Đông Đông đây, anh không nhận ra à?”
Phòng giam tức thì im bặt, tất cả mọi người dồn mắt về phía nó: “Ngải Đông Đông à?”
“Đúng là nó rồi.”
“Cái đ.c.m, mày đi mỹ viện đấy à, sao mà đẹp dữ hồn vậy?”
Sau một hồi tán tụng rầm trời, mọi người lại nhìn Ngải Đông Đông… và rồi ánh mắt nhiều người bắt đầu thay đổi.
Ngải Đông Đông bây giờ sao mà hấp dẫn, nó ăn bận chỉn chu sạch sẽ nhưng toàn thân cứ phảng phất lộ ra sự Khêu g** khó tả, hai con mắt sáng lấp lánh mỗi lần đảo đảo tròng đen lại như đầy hàm ý lẳng lơ. Huống hồ tầm tuổi nó chưa dậy thì hoàn thiện, chưa có những điểm đặc trưng của giống đàn ông mà lại hơi trung tính. Lũ đực rựa mấy năm chưa được ăn mặn xung quanh bắt đầu thấy rạo rực trong lòng.
Và thế là con dê non Ngải Đông Đông đã chính thức quăng mình vào ổ sói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc