Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ - Chương 55

Tác giả: Tam Nhật Thành Tinh

Chương 55: Ôm Ta Đi
Thái Bình Vương gặp chuyện không may, điều này khiến việc đi săn của cả khu vực săn bắn cũng không thể tiếp tục được nữa, đám thái y dốc hết sức chữa trị, cuối cùng cầm được máu, nhưng do mất máu quá nhiều, Thái Bình Vương vẫn luôn hôn mê chưa tỉnh lại.
Cuối cùng rút mũi tên ra, uống mấy thứ thuốc xong, mới di chuyển người đi được, nhưng mà xe quá xóc nảy, vết thương của Thái Bình Vương quá nặng, lúc này mới cho người dùng kiệu nâng về phủ Thái Bình Vương.
Toàn bộ hành trình hoàng đế đều ngồi trên xe đi cùng, các hoàng tử công chúa khác cũng đi theo, chậm rãi ra khỏi khu vực săn bắn, tình trạng nghiêm trọng như vậy, lại cố ý tuyên truyền, cũng nhanh chóng truyền khắp Hoàng Thành, dân chúng sôi nổi ra ngoài quan sát, vì vậy con đường chật lại, đặc biệt điều động tất cả quân bảo vệ thành đi mở đường mới gắng gượng duy trì được trật tự.
Mà hoàng đế thật ra muốn đưa Thái Bình Vương vào cung, chẳng qua có thái y thường trú trong phủ Thái Bình Vương, thuốc thang rất đầy đủ, hơn nữa hoàng cung thật sự là cách khu vực săn bắn quá xa, so sánh với nhau, phủ Thái Bình Vương gần hơn một chút, Thái Bình Vương thật sự không nên di chuyển xóc nảy thời gian dài.
Khi một đám người chậm rãi đến phủ Thái Bình Vương, tất cả con cháu quan lại đều biểu hiện quan tâm xong, ai về nhà nấy, còn mấy vị hoàng tử nhỏ ngại hoàng đế đi thẳng theo kiệu vào vương phủ, đành phải đi vào theo, làm dáng chút.
Đỗ Thư Dao ngồi xe ngựa quay về, ban đầu hôn mê, nửa đường giật mình tỉnh dậy, đột nhiên bật dậy, Tam Hồng vội vàng giữ nàng lại, hấp tấp nói báo với nàng tình hình hiện nay: "Thái y nói Thái Bình Vương chưa bị thương đến chỗ nguy hiểm tính mạng, chẳng qua mất quá nhiều máu, nên mới tạm thời hôn mê thôi."
Đỗ Thư Dao nghe vậy, toàn thân mềm nhũn, ngã xuống xe ngựa, không có vẻ mặt hoảng sợ, cũng không khóc, chỉ nhìn lên mui xe ngựa, mặc cho xe ngựa lung lay, ánh mắt có phần mơ màng.
Sau khi nàng đi đến thế giới lạ này, thật ra cũng đã không sợ hãi với việc người chết đến thế, tự mình đưa tiễn Thúy Thúy, đưa tiễn Liên Hoa, nàng cho rằng mình đã coi nhẹ việc sống chết từ lâu rồi.
Nhưng mà giờ phút này, nàng mới biết được, suy nghĩ này nực cười đến mức nào, khi nàng biết cái chết bao phủ Thái Bình Vương, nàng mới phát hiện, cho đến bây giờ nàng chưa từng bình tĩnh được, thậm chí giống như một lần vạch trần vết sẹo lại đổ máu đầm đìa, liên quan đến việc sụp đổ khi đưa tiễn Thúy Thúy, và đau khổ khi đưa tiễn Liên Hoa, đều cùng nhau núi kêu biển gầm ngóc đầu dậy.
Nàng vốn dĩ không chịu đựng nổi, sau khi Thúy Thúy và Liên Hoa chết đi, nàng tỉnh táo sắp xếp, không hề ngã xuống, chỉ vì nàng còn có chỗ dựa về tinh thần, Thái Bình Vương vẫn ở sau lưng nàng, nàng còn có Chuỗi Chuỗi của nàng.
Mà khi Thái Bình Vương cũng cận kề cái chết, Đỗ Thư Dao mới phát hiện ra chân mình đạp hụt, tuyệt vọng đến mức không thở nổi, còn đáng sợ hơn khi chính bản thân nàng chết đi, nàng sợ rằng từ nay về sau, thế giới lạ rộng lớn như vậy, chỉ còn lại có một mình nàng.
Quay về phủ Thái Bình Vương, Đỗ Thư Dao được Tam Hồng đỡ xuống đất, đi thẳng vào trong sân của Thái Bình Vương, nhìn qua giống như đã khôi phục bình thường, nhưng mà đôi mắt nàng trống rỗng, khiến người ta nhìn thấy không kiềm được sinh lòng thương hại.
Ngay cả hoàng đế nhìn cũng có phần không đành lòng, sai người đỡ nàng đi nghỉ ngơi.
Có điều Dương Lâu cũng không thể ở lại nơi này quá lâu, dù sao trong cung vẫn còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, sau khi xác nhận Thái Bình Vương không nguy hiểm tính mạng nữa, ông ta lên đường về cung rồi.
Đỗ Thư Dao tiễn ông ta đi, không đi nghỉ ngơi mà lập tức đi đến phòng của Thái Bình Vương, ngồi cạnh giường hắn.
Hắn uống thuốc, uống canh sâm giữ mạng rồi, toàn thân cũng được băng bó kỹ càng, bây giờ sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, tóc tai tán loạn, hít thở cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Đỗ Thư Dao ngồi cạnh giường, nhìn chằm chằm hắn không rời, vẫn cảm thấy vô cùng xa lạ, gương mặt vẫn là gương mặt kia, nhưng hắn gầy đi rất nhiều, đường cong quai hàm khác đi, hơn nữa còn nhắm chặt hai mắt, đôi con ngươi khác màu kia không nhìn thấy được, Đỗ Thư Dao hoàn toàn không có cách nào liên hệ được hắn với Chuỗi Chuỗi của mình.
Nàng giơ tay lên, định nắm tay hắn, nhưng nàng cũng không làm, chỉ như vậy, ngồi xuống là ngồi ròng rã đến tận hơn nửa đêm.
Sau đó bị Tam Hồng ép buộc khuyên ngăn đi nghỉ ngơi, nhưng cũng không ngủ, nằm trên giường mình, rõ ràng là thời tiết giữa hè, tay chân lại lạnh lẽo như ngâm trong nước lạnh.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, mấy thứ này đều là điều mà bình thường nàng cố hết sức lảnh tránh, không muốn suy nghĩ, cuối cùng kết quả nhận được, không thể nghi ngờ đều giống nhau, có lẽ nàng thật sự có thể cắn răng rời đi, từ nay về sau sống cuộc sống không liên quan gì đến Thái Bình Vương ở một nơi khác, nhưng hắn nhất định không thể chết được, hắn phải sống thật tốt mới được.
Đây là một ràng buộc rất khó nói với người ngoài, không thể vứt bỏ mà không ai hiểu được, không phải không thể làm khác, nàng thật sự không muốn làm như vậy, nhưng bọn họ ở bên nhau như thế nào, Đỗ Thư Dao hiểu rất rõ lòng mình, vì vậy mới không có cách nào tiếp tục giả vờ không quan tâm được, nàng đối với Thái Bình Vương, làm sao có thể có tình yêu nam nữ được chứ?
Bất kể như thế nào, chuyện này xảy ra, nàng chỉ hy vọng hắn nhanh chóng khỏe lại, về phần tại sao Thái Bình Vương trúng tên, là không may hay là cố tình, không cần nàng lo lắng, hoàng đế nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để điều tra rõ ràng.
Vì nàng ngủ quá muộn, đêm này rất ngắn, ngắn đến mức vừa nhắm mắt mở mắt, trời đã sáng rồi, Đỗ Thư Dao hơi hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn bò dậy, sau khi rửa mặt đi thăm Thái Bình Vương trước.
Hắn vẫn còn ngủ, sắc mặt nhìn qua không còn trắng bệch như trước, mà lại lộ ra màu đỏ ửng khác thường, Đỗ Thư Dao vươn tay sờ, lập tức trong lòng nóng như lửa đốt, hắn sốt rồi.
Thái y được nàng sai người gọi đến xem mạch cho Thái Bình Vương, một lần nữa kê đơn sắc thuốc, sau khi cho hắn uống xong, nói là hai, ba canh giờ nữa sẽ tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cần được đút bát canh sâm này, lại uống thuốc, miễn là sống được qua cơn sốt này, coi như hoàn toàn không sao rồi.
Thời đại này không có thuốc kháng sinh, vết thương nặng như vậy là cực kỳ nguy hiểm, Đỗ Thư Dao tuyệt đối không dám qua loa, vẫn trông chừng hắn, gần như cả ngày không rời nửa bước, uống một bát canh hạt sen mà Tam Hồng bưng đến, ăn hai miếng bánh ngọt, nàng gần như không thấy đói.
Cuối cùng uống thêm ba bát thuốc nữa, Thái Bình Vương rốt cuộc hạ sốt, liên tục vắt khăn lông lau mặt cho hắn, tay nàng gần như ngâm trong nước lạnh cả ngày, trán đổ mồ hôi, ngón tay lại lạnh băng như vừa mới nắm tuyết giữa trời đông.
Sắc mặt Thái Bình Vương đã khá hơn một chút, Đỗ Thư Dao lại sai người đi nấu canh sâm, tự mình chống đỡ tinh thần, ngồi bên cạnh giường, cố gắng chớp mắt, nhưng không biết đã dựa vào đầu giường ngủ từ lúc nào.
Lúc tỉnh lại, nàng cảm thấy ngón tay mình bị thứ gì đó nhẹ nhàng kéo lấy, từng chút từng chút.
Đỗ Thư Dao mở mắt, đã thấy ngón tay mình bị một bàn tay khác nhẹ nhàng nắm lấy, nàng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Thái Bình Vương tỉnh lại, đang mở to mắt không chớp nhìn nàng.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi." Trong lòng Đỗ Thư Dao thở phào một hơi nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên ý cười, nhưng nhanh chóng hạ khóe miệng xuống.
"Ngươi coi như tỉnh rồi..." Nàng lại cúi đầu lặp lại một câu, cảm giác nghĩ mà sợ này khiến toàn thân nàng mất hết sức lực.
Thái y nói rồi, miễn là Thái Bình Vương hạ sốt, tỉnh lại, còn lại tiếp tục chăm sóc là tốt rồi, mặc dù vết thương này xuyên qua để lại vết thương, nhưng cũng không tổn thương đến cơ quan nội tạng quan trọng, quả thật là may mắn trong bất hạnh.
Thái Bình Vương đã tỉnh được một lúc rồi, hắn đã nhìn Đỗ Thư Dao lâu lắm rồi, đã lâu lắm rồi không được nhìn Đỗ Thư Dao ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí hắn thật sự không ngờ còn có thể mở mắt lần nữa, còn có thể nhìn thấy nàng, cho nên hắn không muốn bỏ qua một chớp mắt nào.
Nhưng mà Đỗ Thư Dao vừa thức dậy, Thái Bình Vương vừa bắt gặp ánh mắt của nàng, đã không kiềm chế được vành mắt nóng lên.
Thật ra hắn không muốn chết, trên thế giới này không có ai muốn chết cả, nhưng vì Dao Dao, hắn bằng lòng chết đi, bằng lòng để lại tất cả mọi thứ của mình cho nàng, để cho nàng trải qua cuộc sống nàng mong muốn.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy ấm ức, cho dù giờ phút này cũng không, hắn cũng không hề khổ sở, không hề oán trách, nếu có chẳng qua chỉ là nhớ nhung.
Đỗ Thư Dao ngồi trước mặt hắn, cúi đầu nhìn hắn, nhưng mà Thái Bình Vương vẫn cảm thấy nhớ nhung không cách nào thổ lộ, chồng chất trong ngực khiến hắn không cách nào thở được.
Hắn không sợ chết, không sợ đau, nhưng bây giờ hắn rất sợ hãi, hắn cực kỳ sợ hãi hắn không được gặp lại Dao Dao nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại nước mắt lại rơi xuống, Đỗ Thư Dao cũng thấy sống mũi cay cay theo, vội vàng nói: "Ngươi mau nín đi, miệng vết thương không ổn, ta biết ngươi rất đau, cố chịu một chút là được, thái y nói ngươi đã không sao rồi!"
Thái Bình Vương vẫn khóc, nước mắt vốn dĩ không khống chế được, nhưng mà nghe thấy lời nói của Đỗ Thư Dao, hắn lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Không phải đau, không phải đau mới khóc.
Nhưng mà bây giờ hắn không có chút sức lực gì, há miệng chỉ phát ra âm thanh không khí.
Hắn gọi Dao Dao, Đỗ Thư Dao kề sát lại gần hơn, vươn tay ấn đầu hắn lại, thấp giọng khuyên bảo: "Đừng lộn xộn, cũng đừng khóc, đã không sao thật sự không sao rồi, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ khỏe lại thôi."
Nước mắt Thái Bình Vương lại từ khóe mắt, chảy xuống tóc, đôi mắt tràn đầy hơi nước, và quyến luyến nồng đậm đến mức gần như muốn chảy ra theo nước mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm Đỗ Thư Dao ở khoảng cách gần như vậy, nhìn thấy hết tất cả cảm xúc của hắn, trái tim nhảy lên dữ dội.
Hắn từ cổ họng phát ra mấy tiếng hu hu trầm thấp, là đau lòng tổn thương, là kiềm chế, nhưng lại không hề thấy may mắn khi không chết đi theo kế hoạch, may mắn hắn vẫn còn được gặp lại Dao Dao.
Đỗ Thư Dao cố gắng hạ thấp giọng khuyên bảo: "Mau nín khóc, vết thương của ngươi ở ngực, khóc như vậy thật sự không tốt."
Thái Bình Vương đã bao lâu rồi không nghe thấy Đỗ Thư Dao dịu dàng nói chuyện với hắn như vậy, hắn lại càng không kiềm chế được, nước mắt càng trào ra mãnh liệt hơn, từ cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào khàn khàn, Đỗ Thư Dao nghe thấy trong lòng vô cùng đau đớn.
"Chuỗi Chuỗi cố chịu chút, không sao đâu." Đỗ Thư Dao sờ lên mặt Thái Bình Vương, lau nước mắt cho hắn: "Đợi lát nữa ta bảo thái y cho ngươi thêm chút thuốc giảm đau, đừng sợ..."
Thái Bình Vương khó khăn kiềm chế nước mắt, Đỗ Thư Dao nói chuyện với hắn như vậy, quan tâm hắn như vậy, cho dù bảo hắn chết ngay bây giờ, hắn chết cũng không tiếc.
Nhưng con người vẫn rất tham lam, sau khi hắn không khóc nữa, Đỗ Thư Dao chậm rãi đứng dậy, Thái Bình Vương lại nắm được ống tay áo của nàng, mở miệng nói: "Ôm ta đi..."
Giọng nói hắn rất khẽ, nhưng mà Đỗ Thư Dao lại nghe thấy rất rõ, làm sao Đỗ Thư Dao lại không muốn ôm hắn, nhưng vết thương trên người hắn, bây giờ vốn dĩ không thể di chuyển được.
Nàng lộ ra vẻ mặt không biết làm sao: "Trên người ngươi có vết thương, đợi ngươi khá hơn đã, ngoan."
Thái Bình Vương không buông nàng ra, ngón tay hắn bây giờ không có sức lực gì, cánh tay cũng không dám hoạt động trên diện rộng, nhưng từ ống tay áo của Đỗ Thư Dao, hắn nắm được cổ tay nàng.
Lên tiếng lần nữa: "Vậy hôn ta..."
Đỗ Thư Dao sửng sốt một lát, sau đó mím môi, nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn, hơi cúi người mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ, hôn lên má hắn.
Nhưng mà khi nàng định đứng dậy, Thái Bình Vương lại quay đầu sang, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, môi Thái Bình Vương hơi nóng, sượt qua mặt Đỗ Thư Dao, dừng lại trên khóe môi nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc