Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn - Chương 121

Tác giả: Ô Hợp Chi Yến

Vệ Lễ nghe không hiểu lắm, cái trình độ văn hóa này của hắn, bảo hắn lý giải một ít lời muốn nói mà không nói ra thì thật sự là làm khó cho hắn rồi.
Nhưng hắn nghe Triệu Hi Hằng nói, nếu như hắn ૮ɦếƭ , nàng sống cũng không còn gì thú vị .
Những lời này hắn hiểu.
Nằm mơ thật tốt, những nội dung bình thường không dám nghĩ tới cũng có thể xuất hiện trong mộng dễ như trở bàn tay.
Triệu Hi Hằng nói lảm nhảm một đống, Vệ Lễ chỉ phụ trách gật đầu đáp lời.
Hắn động cũng không dám động, Triệu Hi Hằng nói những lời này quá tốt đẹp, vạn nhất hắn khẽ động liền phá vỡ thì sao?
Mười ngón tay hai người giao nhau cùng một chỗ, nhiệt độ lòng bàn tay cảm giác lẫn nhau, truyền cho nhau, rõ ràng là đêm đông tối mịt ௱ôЛƓ lung, lại như bốc lên một tầng mây màu hồng phấn ấm áp.
Như trong thân thể thấm đầy nước của suối nước nóng, vừa ẩm ướt lại nóng rực, chỉ cần chớp mắt cũng có nước tứa ra khỏi hốc mắt biến thành nước mắt.
Có một cảm giác không thể nói rõ , trong lòng ngứa ngáy, vừa căng chặt, lại rất thỏa mãn, hận không thể dừng lại mãi ở thời khắc này.
Thân thể căng tràn một sức lực triền miên, lại không nhiễm chút *** nào.
Không biết tưd khi nào, tiếng nói chuyện dần dần yếu xuống, hai người đều ngủ .
Sáng sớm hôm sau, Vệ Lễ mở mắt ra trước Triệu Hi Hằng.
Người trong *** mềm nhũn thơm phưng phức, ôm chặt lấy hắn, hai người dính sát cùng một chỗ, giống như đôi rắn quấn quýt lấy nhau.
...
Đây là nằm mơ, đây là nằm mơ, Vệ Lễ niệm trong lòng hai câu, lại nhắm mắt lại, muốn nhau chóng làm cho bản thân tỉnh lại, cái giấc mơ này cũng quá rõ ràng, rõ ràng đến mức giống như hiện thực, nhưng hắn lại cảm giác vô cùng sâu sắc là hiệ thực sẽ không tốt đẹp đến như vậy.
"Đốc đốc đốc." Cửa thư phòng bị gõ vang, ngay sau đó truyền đến một trận tiếng hài tử rướn cổ họng khóc lớn, ma ma ở bên ngoài hỏi, "Chủ công, phu nhân, tiểu cô nương sáng sớm vừa tỉnh không thấy được hai ngài, khóc đến không ngừng được rồi."
Triệu Hi Hằng bị ồn ào làm tỉnh, ghì lấy cổ Vệ Lễ, mượn lực mơ hồ đứng lên, "Ôm Chi Chi vào đây đi."
Trước kia tiểu gia hỏa lúc nào cũng ngủ cùng với phụ mẫu, đầu ngay mở mắt ra liền nhìn thấy phụ mẫu của mình, sáng nay không thấy nàng cũng không thấy Vệ Lễ, có thể là con bé không quen.
Chi Chi rất dễ thỏa mãn, sau khi được bỏ vào trong ***g *** Triệu Hi Hằng, liền thút tha thút thít ngưng khóc, rúc vào trong lòng nàng, làm nũng *** *** ngón tay, không được một lát liền ngủ .
Triệu Hi Hằng toàn thân đều còn đau nhức, ôm một lát liền cảm thấy chịu không nổi, vì thế lại để cho ma ma mang Chi Chi đi ra ngoài.
Vệ Lễ toàn bộ quá trình đều ngớ ra .
Tiếng khóc oe oe giữa không gian yên tĩnh của hài tử chầm chậm kích thích đầu óc của hắn, hình như không giống ở trong mộng, thật sự...
Vậy tối qua Triệu Hi Hằng nói chuyện với hắn, cũng là thật ?
Hắn giơ một tay kéo ống tay áo Triệu Hi Hằng lên, chỉ thấy trên cánh tay nàng còn mang theo mấy vết xanh tím cho từ sườn núi ngã xuống.
! ! !
Thật rồi, không phải nằm mơ!
Mấy lời móc tim móc phổi tối qua Triệu Hi Hằng nói với Vệ Lễ, bây giờ nhớ lại thật không biết mình sao có thể không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng , quả nhiên Vệ Lễ đúng là tiểu yêu tinh có kỹ xảo đặc thù quyến rũ người mà. Thế cho nên vừa sáng sớm, Triệu Hi Hằng hiếm khi cảm thấy ngại ngùng, không dám nhìn thẳng Vệ Lễ.
Ai nha, nàng là một tiểu nương tử yếu đuối, nói mấy lời này, đúng là không biết thẹn nha!
Nhưng nhìn biểu tình kinh ngạc và động tác cổ cổ quái quái của Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng vẫn theo bản năng nâng tay, sờ sờ trán hắn thăm dò.
Không nóng.
"Chàng làm sao vậy?"
"Mấy lời nàng nói tối qua, lặp lại lần nữa được không?" Hắn kích động đến mức sắp nhảy lên trên giường, con mắt hẹp dài trợn tròn, trong mắt đều là thần thái khó tin đến không được.
Triệu Hi Hằng nhìn nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài một chút, tối qua mượn bóng đêm mờ mịt mới nói ra được, bây giờ bảo nàng làm sao có mặt mũi nói lần thứ hai.
Nàng nhéo nhéo ngón tay, hung hăng nhìn hắn, "Lời hay không nói lần thứ hai!"
Ánh sáng trên mặt Vệ Lễ ảm đạm xuống.
Phiền ૮ɦếƭ !
Hắn lại làm ra cái biểu tình đáng thương này! Triệu Hi Hằng che ***, cảm nhận từng đợt đau rút.
Đây quả thực làm nàng không cách nào cự tuyệt mà, tiểu yêu tinh.
Thôi nể tình hắn hiện tại quá đáng thương, vậy thì miễn cưỡng lặp lại lần nữa đi.
"Khụ, ta nói..." Triệu Hi Hằng hắng giọng trong chốc lát, đến cùng cũng nói không nên lời mấy câu quá kích thích đêm qua, "Ta nói cái kia..."
Nàng nắm nắm ngón tay, dứt khoát nâng mặt hắn lên, hôn xoạch một cái lên trên môi hắn, "Là như vậy, chàng phải hiểu đi!"
Hai má Vệ Lễ bị nàng nâng lên đến hơi căng phồng, đôi mắt tròn hơn, chớp chớp mắt, hình như là đã hiểu, sau đó cả người đều như đang tỏa ánh sáng .
Triệu Hi Hằng cảm thấy hắn đã hiểu, vì thế buông mặt hắn ra, lui về phía sau một chút xíu.
Đã hiểu thì tốt.
Vệ Lễ cầm tay nàng một phen, khẩn cầu nàng, "Ta hình như còn chưa hiểu lắm, nàng thử lại một lần có được hay không?"
Triệu Hi Hằng thẹn quá hóa giận, cong miệng, "Có phải chàng đang muốn lợi dụng ta hay không ?"
Vệ Lễ luống cuống tay chân giải thích, "Không phải, không, ta chỉ là..." Hắn chỉ là quá không dám tin mà thôi.
Một hồi ngày hôm qua đều thực sự đã xảy ra, Triệu Hi Hằng biết quá khứ của hắn, chẳng những không có ghét bỏ hắn, ngược lại chủ động cùng hắn ngủ, hôn hắn, sau đó cùng hắn nói chuyện, hoạch định tương lai, hình như không để ý một chút nào, hắn thật sự không thể tin được.
\'Đáng thương muốn ૮ɦếƭ \'.
Triệu Hi Hằng nói thầm ở trong lòng, thôi lại nể tình hắn đáng thương như thế, nàng nâng mặt hắn lên, lại hôn xoạch một cái, dùng khí lực rất lớn, thanh âm cực kỳ vang dội, "Đã hiểu rồi chưa đó?"
Đôi mắt Vệ Lễ quét nàng một chút, lại nhanh chóng cúi thấp, mặt cùng lỗ tai đều đỏ ửng, không tự giác nhoẻn ra một nụ cười ngọt ngào ngây ngô, sau đó gật đầu, lắp bắp nói, "Hiểu... Đã hiểu..."
Triệu Hi Hằng không hiểu sao cũng bị lây, cũng đỏ mặt, tim đập tăng tốc theo, quay đầu đi không nhìn hắn, mu bàn tay dán lên hai má để hạ nhiệt độ, "Chàng bây giờ còn bày đặt ngại ngùng gì nữa ?"
Vệ Lễ ngoắc ngoắc ngón út của nàng, thật cẩn thận hỏi, "Có phải, nàng cũng thích ta hay không?"
"Aaa! !" Triệu Hi Hằng buồn bực hét lên một tiếng, tức muốn ૮ɦếƭ , "Chàng nhất định muốn ta nói thẳng ra như thế sao?"
Mấy lời như thế này là lời mà tiểu nương tử thẹn thùng nên nói hay sao chứ?
Nàng còn chưa oán xong, trên môi bỗng tràn lên một xúc cảm ấm áp mềm mại.
Vệ Lễ lại gần, đôi mắt cực kỳ ngây thơ , như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên trên môi nàng, sau đó nhanh chóng lui về phía sau, mặt hắn đỏ hơn.
Hắn muốn nói, "Cố mà để cho nàng thích ta một chút." Nhưng không dám nói ra khỏi miệng, tình cảnh này, Triệu Hi Hằng có thể tiếp thu hắn, hắn đã rất cảm kích, nếu lại nói ra mấy lời dở dở ương ương đó, nàng lại tức giận, lỡ như không cần hắn nữa thì làm sao bây giờ?
...
Triệu Hi Hằng càng nghĩ càng cảm thấy ghét , hiện tại hắn lại làm ra vẻ ngây thơ như thế, làm cho vừa rồi nàng thật giống như lão lưu manh vậy ấy! Phiền ૮ɦếƭ, phiền ૮ɦếƭ !
Cũng không biết trước kia là ai mới là lão háo sắc!
Chi Chi đã lớn như vậy rồi,hiện tại hắn còn bắt đầu giả vờ ngây thơ cái gì?
Triệu Hi Hằng hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp tiến lên cắn cằm hắn, sau đó xé quần áo của hắn, "Cho ta nhìn hình xăm của chàng đi!"
Nàng đã nói thích hắn , nói không ngại quá khứ của hắn , vậy khúc mắc kia nên giải đi, cho nàng nhìn đi!
Vệ Lễ giống như trinh tiết liệt phụ, kiên quyết níu chặt cổ áo.
Tuy Triệu Hi Hằng đã biết quá khứ của hắn, nhưng hắn vẫn còn có chút chưa qua được bức tường kia ở trong lòng, vẫn chưa dám lộ thứ đồ vật xấu xí tượng trưng cho tội ác đó ra trước mặt nàng.
Triệu Hi Hằng tuy rằng khí lực có lớn, nhưng Vệ Lễ thề sống ૮ɦếƭ chống cự, nàng cũng không có biện pháp gì.
Cứng rắn không được, chỉ có thể mềm thôi.
Nàng lần theo cằm Vệ Lễ, hôn từng chút từng chút một xuống hầu kết của hắn, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái.
Cả người Vệ Lễ run lên, như bị điểm trúng ma huyệt, hô hấp dồn dập, thân thể như nhũn ra, khóe mắt ửng đỏ nổi lên bóng nước.
"Ta đã nói không thèm để ý , chàng không phải sợ. Ta muốn nhìn quá khứ hoàn chỉnh của chàng một chút, bất luận là bộ dạng gì, ta đều chấp nhận, hơn nữa hiện tại không cho nhìn, sớm muộn gì cũng bị nhìn thôi." Triệu Hi Hằng nhẹ nhàng cắn vành tai hắn, ghé vào lỗ tai hắn hà hơi.
Hắn quả nhiên chịu không nổi, bị thuyết phục, tay nắm chặt cổ áo dần dần buông lỏng ra.
Triệu Hi Hằng biết ngay chiêu này hữu dụng mà, trước kia trên giường, Vệ Lễ luôn luôn hà hơi thổ khí vào bên tai nàng, hiện tại nàng học lấy, dùng trở về cho hắn .
Vệ Lễ tưởng tượng mình là con cá ૮ɦếƭ, cá ૮ɦếƭ ướp muối, tùy tiện nàng đùa nghịch như thế nào, xấu hổ cùng tôn nghiêm cũng xé mất, kéo tấm màn che giấu cuối cùng xuống, trần trụi hiển lộ trước mặt nàng.
Giống như Triệu Hi Hằng nói , nếu đã biết hết thảy , sớm muộn gì cũng sẽ nhìn , nàng không ghét bỏ đã rất khá rồi, tùy nàng đùa nghịch như thế nào, hắn cũng không nên phản kháng.
Vệ Lễ nhắm chặt đôi mắt, thả mình vào hư không.
Triệu Hi Hằng có ý xấu cố tình muốn hắn cũng cảm thụ, từng chút một hôn dọc theo hầu kết hắn, chuyển qua một hình xăm nhỏ lộ ra trên cổ, nhẹ nhàng hôn một cái, "Chỗ này, là cái đồ đằng gì?"
"Nàng đừng hỏi ." Vệ Lễ níu chặt đệm giường, xấu hổ đến mức cơ hồ nức nở lên.
"Vậy chỗ này thì sao?" Nàng sờ lên một chỗ trên cơ bụng rắn chắc của hắn.
Vệ Lễ vừa thở vừa nức nở, hiển nhiên là kích thích, hơn nữa còn xấu hổ.
Triệu Hi Hằng nuốt một ngụm nước bọt, được quá... Thật sắc tình...
Nàng có chút giữ không nổi...
Nhưng Vệ Lễ đáng thương như thế, nàng như vậy chính là cầm thú a.
Trong lòng Triệu Hi Hằng giằng co giữa đau lòng cùng cầm giữ không nổi, cuối cùng vẫn là quyết định làm.
Triệu Hi Hằng ôm hắn một cái, nói với hắn, "Ta đã xem xong rồi, không xấu , rất xinh đẹp."
Nàng không nói nói dối, hình xăm bằng màu mực xanh đậm rất nét, nổi bật trên làn da trắng bệch của hắn, tương phản như vậy liền tạo ra trùng kích mãnh liệt, tổ hợp các đồ đằng chính là tiếng gọi cuồng dã của thiên nhiên và nguyên thủy nhất, khắc tại trên người Vệ Lễ, không hề có chút xung đột, hợp lại với nhau như vậy càng tăng thêm sức mạnh.
Vệ Lễ mở to mắt, hỏi nàng, "Thật sao?"
Khóe mắt hắn còn hơi ửng đỏ, cực kì đáng thương , không có gì kích thích cho bằng làm cho một người mạnh mẽ cường đại phát khóc.
"Thật sự! Ta chưa bao giờ nói dối!" Triệu Hi Hằng nói.
"Ta miễn cưỡng tin nàng vậy." Hầu kết Vệ Lễ động đậy trên dưới, ôm chặt lấy nàng, cằm đặt lên trên vai nàng, quyến luyến cọ cọ.
Hắn kéo tay nàng, đặt lên bên cạnh cổ, chỗ nàng vừa mới hôn ban nãy, "Nàng hỏi cái này, chỗ này là Thanh Điểu..."
Sau đó hắn kéo theo tay nàng, một tấc một tấc đi xuống, nói cho nàng biết, "Nơi này, là Bạch Lang, bên cạnh sát một chỗ , là Bạch Lộc..."
Giờ này khắc này, hắn rốt cuộc bóc được vỏ ngoài ra, đem tất cả xấu hổ bày ra trước mặt nàng.
Da mặt đau rát, tim như bị đao cắt, lại không hiểu sao có khoái cảm như trút được gánh nặng, từ nay về sau, hắn cũng không còn gì phải sợ , điều hắn sợ nhất là Triệu Hi Hằng biết được chân tướng, nhưng nàng đã đến rồi, hơn nữa còn chấp nhận .
Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ, nghiêng đầu dán vào bên tai hắn nói, "Ta cảm thấy Chi Chi giống chàng, lớn lên sẽ rất xinh đẹp ."
Là loại xinh đẹp trong nhu có cương, bộc lộ tài năng ra ngoài, giống như những đoạn băng lăng rõ xuống mái hiên khi mùa đông đến.
"Ừm." Hắn hiện tại, thật không còn có cái gì phải sợ .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc