Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ - Chương 101

Tác giả: Mộc Mộc Lương Thần

Sự rối rắm và nghi hoặc của chàng sói thuần khiết kia cũng không truyền tới tiểu phu nhân của hắn.
Người chính tay giúp Sói xám tiên sinh đẩy ra cánh cửa thế giới mới, đang ngưng tụ ra rất nhiều nước ấm để vệ sinh tắm rửa, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Nàng vươn tay, đầu ngón tay khẽ vuốt cánh môi sưng đỏ, nghĩ tới nụ hôn sâu vừa rồi khiến cho nàng thở không nổi, mặt đỏ bừng một lúc lâu mới thả tay xuống.
Nàng không thấy phản cảm khi thân mật cùng Uyên Quyết, chỉ là nàng chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
Hơn nữa, Nguyễn Thu Thu thở dài, vỗ vỗ hai gò má, nàng luôn cảm thấy có lẽ Sói xám tiên sinh còn chưa biết gì......
Nếu để cho nàng, một người mới biết lí thuyết suông tới chỉ cho hắn, cũng thật là xấu hổ quá?
Nguyễn Thu Thu lắc lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ xuất hiện thấp thoáng ở trong đầu ra.
Các nàng hiện tại phải đối mặt với rất nhiều vấn đề tàn khốc trong cuộc sống, đây không phải là thời điểm thích hợp để nghĩ tới những chuyện này.
Nguyễn Thu Thu nhanh chóng tắm rửa xong, lại sử dụng dị năng hệ thủy sấy khô bản thân, thay quần áo sạch sẽ.
Sau khi dị năng hệ thủy biến dị của nàng thăng cấp, việc tắm rửa và tẩy rửa đồ vật trở nên rất dễ dàng đối với nàng.
Rửa sạch chậu tắm mới dùng xong, Nguyễn Thu Thu lại rót đủ nước ấm sạch vào, định gọi Sói xám tiên sinh đi rửa mặt.
Nhưng rất nhanh, nàng ý thức được.
Chậu gỗ này, hình như là sáng hôm nay Sói xám tiên sinh mới làm ra, vừa rồi nàng không chú ý lấy ra dùng, vậy thì bây giờ chẳng phải là hắn cũng sẽ dùng cái này......
Khuôn mặt Nguyễn Thu Thu lại bắt đầu nóng lên, nàng đành phải thuyết phục bản thân chưa phát hiện điều gì, giả bộ tự nhiên như bình thường đi ra khỏi phòng tắm.
Nhưng điều làm cho nàng thấy bất ngờ chính là, Uyên Quyết thế mà lại không có ở trong sơn động.
Nguyễn Thu Thu tìm qua một lượt trong phòng ngủ chính và sơn động nhỏ, cũng không phát hiện tung tích của tên sói kia.
Nàng cau mày cảm thấy hơi buồn bực và bất an, do dự một lát, vẫn ngồi ở trên giường cưới, nắm chặt sợi dây tụ linh châu đỏ trên cổ, cẩn thận truyền một tia linh lực vào.
Viên châu đỏ như máu sáng lên, lóe ra ánh sáng mỏng manh.
Nguyễn Thu Thu cẩn thận chú ý, sau khi xác nhận đã thành lập được liên hệ, mới nhỏ giọng gọi một câu, "Phu quân?"
Sói xám tiên sinh ở đầu bên kia, truyền tới tiếng nước chảy ầm ầm, nghe giống như tiếng thác nước.
Nguyễn Thu Thu đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy tiếng của Sói xám tiên sinh, nàng nghi ngờ hỏi một tiếng, mới nghe thấy đầu tụ linh châu bên kia dần dần im lặng, một lúc sau mới truyền tới giọng nói khàn khàn, "Phu nhân."
Rõ ràng ngữ điệu của Sói xám tiên sinh không khác lắm với bình thường, nhưng Nguyễn Thu Thu luôn cảm thấy trong giọng nói của hắn cất giấu một điều gì đó mà nàng không phát hiện ra, tỷ như, vì sao giọng nói lại khàn khàn như vậy?
Hình như còn có tiếng thở dốc ồ ồ, giống như là đang bị thương.
Nghĩ tới chuyện Sói xám tiên sinh từng một mình dẫn dụ ma vật đi, Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy lo lắng, nàng chần chừ đứng dậy, khẽ thấp giọng hỏi hắn, "Chàng đang ở đâu, có phải đang bị thương hay không? Có ma vật đang đuổi theo sao?"
Bởi vì cả người nóng hổi, Sói xám tiên sinh lại ngượng ngùng dùng chung một chậu tắm với tiểu phu nhân, cho nên chuồn ra ngoài tắm rửa, thuận tiện hạ nhiệt cơ thể: "......"
Nhiệt độ nóng hổi trên người hắn đã sắp hạ xuống, cảm giác kỳ quái cũng dần tan biến, nhưng bây giờ vừa nghe thấy giọng nói của Nguyễn Thu Thu, lại như bị châm lửa.
Hắn nâng tay vén mái tóc mai ướt nhẹp lên, hai gò má tuấn mỹ đỏ ửng, "Sói không bị thương."
Hắn không ngờ Nguyễn Thu Thu lại tắm xong nhanh như vậy, do dự trong giây lát, mới lại giả bộ lạnh lùng bổ sung nói, "Sói vừa mới, tu luyện ở dưới thác nước."
Nguyễn Thu Thu: "......?"
Bây giờ không nói tới bên ngoài đã rất muộn, những bông tuyết nhỏ bay bay, vết thương của tên sói này còn chưa khỏi, không ở trong sơn động ấm áp, sao lại muốn chạy tới thác nước để tu luyện?
Nhưng nàng có điểm không hiểu lắm, đây không phải là phương thức tu luyện đặc biệt của Sói xám tiên sinh không, sau khi biết hắn không gặp nguy hiểm nàng cũng thoáng yên tâm, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu, "Bên ngoài rất lạnh, nhớ về sớm một chút."
Nàng vừa dứt tiếng, đã nghe thấy ở bên kia vang lên một tiếng cười khẽ trầm thấp lại vui sướng: "Sói biết rồi, phu nhân."
Khuôn mặt Nguyễn Thu Thu lại đỏ như bị thiêu đốt, lại dặn dò một câu mới ngưng truyền linh lực vào, cắt liên hệ với Uyên Quyết.
Nàng nằm trên giường đá ấm áp, nhìn rõ vách núi đã được tu sửa bằng phẳng, dường như mới hiểu ra được.
Thì ra nàng và Sói xám tiên sinh, đã sớm đối xử với nhau như bạn lữ rồi.
Chỉ là trước đây, nàng vẫn không chú ý tới.
Nguyễn Thu Thu nhắm hai mắt lại, nhớ lại những hình ảnh từ khi nàng và Uyên Quyết bắt đầu gặp gỡ đến bây giờ, có chút dở khóc dở cười phát hiện, bắt đầu từ ngày đó khi chàng Bụt xuất hiện, Uyên Quyết hắn vẫn dùng cách thức của mình, cẩn thận từng li từng tí duy trì cái "nhà" này.
Đã nỗ lực và trả giá hơn nàng rất nhiều, dùng cách thức thấm đầy máu tươi.
Nguyễn Thu Thu nghĩ tới rất nhiều điều, đợi lát nữa Sói xám tiên sinh trở về phải lau khô nước cho hắn, suy nghĩ miên man cho tới những kế hoạch trong tương lai.
Gió tuyết bên ngoài sơn động vỗ lên "cánh cửa sổ nhỏ" của sơn động, hôm nay Nguyễn Thu Thu đã tiêu hao rất nhiều tinh thần và thể lực, tới khi Uyên Quyết trở lại, nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Trên người Uyên Quyết dính đầy hoa tuyết, tóc dài và lông mi cũng bị nước thấm ướt.
Hắn cẩn thận đóng cửa gỗ, *** khoác, đầu tiên là nghiêm túc hong khô bản thân, ngón tay thon dài lau nước ở trong lỗ tai xù lông, sau đó mới an tĩnh nằm xuống bên cạnh tiểu phu nhân.
Bởi vì tối nay là Nguyễn Thu Thu trải giường, có hai tấm da thú lót giường, vì thế sói ta mặc dù cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng vẫn giữ được hình tượng chính lang quân tử.
Chỉ là ôm cả người và da thú, vào trong ***g *** mình mà thôi.
......
Sáng ngày hôm sau, khi Nguyễn Thu Thu... tỉnh lại, tên sói kia chột dạ đã thức dậy từ rất sớm.
Ngày hôm nay hắn mặc lại bộ đồ màu đỏ, mái tóc màu đen xõa tung, ngồi trên xe lăn gỗ, càng tôn lên màu trắng nõn của làn da, khuôn mặt xinh đẹp yêu nghiệt.
Bữa sáng hôm nay cũng là Sói xám tiên sinh làm, nên cũng bỏ thêm một đóa diệp linh hoa, mùi vị hết sức vi diệu.
Nguyễn Thu Thu ngồi ở bên cạnh Uyên Quyết, ngây mắt nhìn gò má xinh đẹp của hắn, không thể làm gì khác hơn là nuốt hết những thức ăn kia vào.
Uyên Quyết dường như không cảm thấy mùi vị đồ ăn kỳ lạ, lông mày cũng không thèm nhíu một cái.
Sau khi ăn sáng xong, Nguyễn Thu Thu đi dạo một vòng, phát hiện sơn động rất sạch sẽ, quần áo cũng không biết đã được giặt sạch sẽ treo lên phơi nắng từ khi nào, không cần nàng phải làm việc nhà.
Sói xám tiên sinh ‘công dung ngôn hạnh’, đang khẽ khép lại hàng mi dài, ngồi ngay ngắn ở trong phòng, như chàng sói anh tuấn không dính khói bụi trần gian trầm mặc tu luyện.
Nguyễn Thu Thu nhạy cảm nhìn thấy một vệt đỏ ửng ở khóe mắt hắn.
"Phu quân."
Trong lòng Nguyễn Thu Thu khẽ rung động, gọi hắn một tiếng, sau đó phát hiện lông mi Uyên Quyết run rẩy, một lát sau mới hững hờ nâng mắt, nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, "Ơi?"
Ánh mắt của hắn rất nóng, nhìn vào khuôn mặt nàng, không mang theo bất kỳ sự che giấu nào.
Nguyễn Thu Thu bị hắn nhìn chằm chằm, trong giây lát đã cảm thấy xấu hổ, nàng cũng không tiếp tục trêu hắn, ho nhẹ một tiếng nói, "Ta đi kiểm tra vết thương của đám Hùng Cổn Cổn, phu quân muốn đi chung không?"
Uyên Quyết khựng lại một lát, sau đó rụt rè gật gật đầu.
Nguyễn Thu Thu nở nụ cười, thu dọn đồ vật xong, vốn định đẩy Uyên Quyết ra ngoài, lại phát hiện hắn đã điều khiển xe lăn gỗ đi tới một bên sơn động, hơn nữa còn ngồi dịch sang bên cạnh, dùng ánh mắt ra hiệu nàng ngồi xuống bên cạnh lang.
Nguyễn Thu Thu: "......"
Thấy nàng không lên tiếng, Uyên Quyết mím mím môi, vô cùng tâm cơ bắt đầu làm nũng, âm thanh sầu não nói, "Phu nhân không muốn, cũng không sao."
Nguyễn Thu Thu xấu hổ lại bị lừa cho mềm lòng, cũng không do dự nữa, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tuy rằng bên ngoài mây đen vẫn giăng kín, nhưng tuyết đã ngừng rơi, dưới ánh sáng tỏa nắng, Nguyễn Thu Thu có thể nhìn thấy khuôn mặt đã khôi phục lại sự hồng hào của Sói xám tiên sinh.
Tình trạng của hắn rất tốt, giữa hai lông mày mặc dù vẫn có chút tối tăm, nhưng so với lần đầu bọn họ gặp gỡ đã tốt hơn rất nhiều.
Nguyễn Thu Thu ngồi ở bên tay phải Sói xám tiên sinh, chắc hẳn hắn còn chưa nguyện ý để nàng trực tiếp chạm vào cái chân bị cụt của hắn, nàng vươn tay khoác lên cánh tay của hắn.
Uyên Quyết dừng một chút, đôi mắt phượng nhu hòa, môi cũng nhếch lên ý cười nhàn nhạt.
Dùng yêu lực điều khiển xe gỗ đi về phía trước, một người một sói rất nhanh đã xem xong tình trạng vết thương của mấy con yêu thú ngày hôm qua.
Đại điêu vẫn sưng mặt sưng mũi, nhưng cũng may trọng thương đã tốt hơn, chỉ là chưa thể vỗ cánh bay.
Tình trạng của Hùng Đóa Đóa là tốt nhất, miệng vết thương ở bụng đã kết vảy, đã không còn đáng ngại.
Hùng Cổn Cổn cũng khá hơn một chút, tuy còn chưa thể chạy nhảy, nhưng cũng may không nguy hiểm tới tính mạng.
Có điều lông nhung ở một số nơi trọc lóc, rơi mất rất nhiều, vì giữ ấm, Hùng Đóa Đóa lại không cho hắn hóa thành yêu hình, một cục lông đen cứ như vậy nằm núp ở dưới chân giường, thoạt nhìn có chút buồn bã.
Nguyễn Thu Thu vốn muốn sờ đầu của cậu nhóc an ủi, nhưng cuối cùng đối diện với ánh mắt của tên sói hay ghen kia, cũng chỉ là cho một miếng thịt trâu khô cho xong việc.
Cuối cùng, nàng và Sói xám tiên sinh đến nhà Mạc gia gia.
Như Ý nãi nãi vẫn chưa trở về, Mạc gia gia cũng không ở trong sơn động, trong nhà cũng chỉ có mấy đứa nhóc choai choai.
Nguyễn Thu Thu trước tiên kiểm tra trạng thái của Xà Khâm và con non bán xà bán ưng, thoa thuốc cho bọn họ, sau đó cẩn thận hỏi thăm Mạc Miêu chuyện liên quan tới Như Ý nãi nãi.
Tính toán thời gian, Như Ý nãi nãi đã rời đi sắp tròn hai ngày, nếu như không phải ma cổ phát tác rất nghiêm trọng, đó chính là, Chủ Thượng của bà gọi bà về.
Nghĩ tới loại khả năng này, Nguyễn Thu Thu không nhịn được cảm thấy lo lắng.
Tuy lúc trước Như Ý nãi nãi đã nói, bà chỉ cần nửa tháng báo cáo với Chủ Thượng một lần là được, nắm lấy kỳ hạn tối thiểu hai tháng, bởi vì bây giờ Chủ Thượng của bà đang bận rộn tranh đoạt bảo tọa Ma vương.
Nhưng chuyện của Ma giới, bọn họ ai cũng không thể nào đoán trước được, khi nguy cơ ập đến, sẽ không bao giờ báo động trước.
Mạc Miêu cẩn thận nói lại tình huống lúc đó của Như Ý nói với Nguyễn Thu Thu.
"Chỉ là sắc mặt đột nhiên trở nên trắng xám, bàn tay xanh tím?" Nguyễn Thu Thu hỏi.
Mạc Miêu gật đầu, "Đúng vậy, sau đó Như Ý nãi nãi rời đi, còn nói chúng ta ăn cơm thật ngon, nói với gia gia là bà sẽ trở về nhanh thôi."
Nguyễn Thu Thu hơi nhíu mày, căn cứ vào lời nói của Tiểu Miêu, lúc đó Như Ý nãi nãi hẳn là đã có chuẩn bị, cũng không phải là luống cuống đối phó với tình hình.
Bà rất để ý tới Mạc gia gia, nếu tình huống nguy hiểm, chắc sẽ không để cho Tiểu Miêu nói với Mạc gia gia.
"Thu Thu tỷ." Mạc Miêu khẽ gọi Nguyễn Thu Thu đang lâm vào trầm tư, trong giọng mang theo lo âu và nghi hoặc, "Nãi nãi, sẽ không có chuyện gì, đúng không?"
Hắn đã đi theo Mạc gia gia, không, hẳn là cha nuôi rất lâu rồi.
Ký ức trước đây rất mơ hồ, gần đây lại dần dần nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ.
Thôn của bọn họ bị rất nhiều ma vật phá huỷ, lúc đó hắn còn rất nhỏ, vừa vặn được Mạc Bất Quy dù còn rất trẻ, bên tóc mai đã bạc trắng cứu, khó khăn lắm mới sống sót được.
Sau đó hắn dần dần học được cách nói chuyện, tóc Mạc Bất Quy càng ngày càng trắng, cũng càng ngày càng già nua.
Ông không để cho mình gọi ông là cha, cứ liên tục hết lần này đến lần khác làm bộ lạnh lùng sửa lại, "Tiểu Miêu, ta là gia gia, không phải cha."
Ông là đổi giọng từ lúc nào? Mạc Miêu cũng không nhớ rõ lắm.
Nhưng mà hắn nhớ tới, những năm gần đây, cha, vẫn luôn cảm thấy không vui.
Từ sau khi Khanh Như Ý xuất hiện bên cạnh bọn họ, cha mới dần dần trở nên trẻ lại.
Hắn không hy vọng cha của bọn họ, lại có thêm bất kỳ bất trắc nào nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc