Ép Yêu 100 Ngày - Chương 93

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Tôi đối xử tốt với anh như vậy, dựa vào tôi anh mới có được ngày hôm nay, anh cho rằng đưa tôi vào chỗ ૮ɦếƭ, lương tâm anh có thể không cắn rứt sao?”
“Haha…. Ngô Hạo anh đừng cho là tôi không biết gì, anh có thể thăng chức rất nhanh là nhờ đâu, muốn ôn lại chuyện cũ không, anh dựa vào tôi như thế nào, tôi đã ra tay đối phó với Hứa Ôn Noãn nhưng anh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, anh nghĩ có thể làm Hứa Ôn Noãn cảm động rồi yêu anh lại lần nữa sao? muốn dùng khổ nhục kế à? Hahaha! Ngô Hạo, anh thật đáng thương, anh theo tôi lâu như vậy, vì yêu anh mà tôi tốn hết tâm tư, Ngô Hạo, tôi nguyền rủa anh, cho dù anh có làm thế nào đi chăng nữa cô ta cũng sẽ không quay về bên anh đâu!”
Tưởng Tiêm Tiêm nói xong lại chọt trúng chỗ đau cả Ngô Hạo, từ nãy đến giờ hắn vẫn như nước chảy mây trôi, đến lúc này lại bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, nắm cằm Tưởng Tiêm Tiêm, nâng mặt cô ta lên, ánh mắt sắc bén nhìn vào ánh mắt của cô ta, cắn răng cắn lợi nói: “Tưởng Tiêm Tiêm cô câm miệng cho tôi, cô cho rằng tôi sẽ cắn rứt lương tâm sao? Cô nghĩ quá nhiều rồi đó! Tôi còn hận không thể băm vằm cô ra làm trăm mảnh!”
“Cô thật sự cho rằng tôi mượn tay cô để cuộc bắt cóc này diễn ra là vì muốn làm anh hùng trước mặt Hứa Ôn Noãn sao?”
“Có phải là cô làm chuyện xấu lâu ngày nhiều quá nên đã quên mất mình đã làm gì rồi không?”
Ngô Hạo vừa nói đến đó đột nhiên lại nhỏ giọng tiến đến bên tai Tưởng Tiêm Tiêm, dùng âm lượng chỉ có họ mới có thể nghe thấy mà nói từng chữ từng chữ: “tôi hỏi cô, bánh ngọt cô cho tôi ăn, có độc đúng chứ?”
“Từ lúc công ty của tôi còn chưa ăn nên làm ra, từ lúc tôi còn chưa ở bên cạnh cô, cô đã lên kế hoạch hết rồi, đúng không?”
“Cô dựa vào thuốc độc để tôi nghiện bánh gato mà cô làm, khiến tôi không khống chế được hết lần này đến lần khác muốn gặp cô,….”
“Tưởng Tiêm Tiêm, cô thật sự cho rằng tôi là kẻ ngu ngốc đến nỗi cứ để cô đùa bỡn trong lòng bàn tay mãi sao?”
“Tôi nói cho cô biết, từ khi tôi biết được chuyện cô hạ độc đó, tôi vẫn luôn suy nghĩ cơ hội, làm thế nào để có thể *** cô!”Tưởng Tiêm Tiêm cả người càng trở nên mơ hồ, cô nhìn ánh mắt Ngô Hạo, tràn đầy kinh ngạc, như không biết hắn sao có thể biết được bí mật đó?
Ngô Hạo chẳng muốn giải thích với cô, gọn gàng dứt khoác nói xong những lời này: “Tốt nhất cô nên nhận tội đi, cô đừng tưởng tôi không biết anh cô đang *** phiện, nếu như ngay cả anh của cô cũng vào đây, tôi nghĩ cả đời này cô cũng không ra khỏi đây được đâu!”
Nói xong, Ngô Hạo liền buông cằm Tưởng Tiêm Tiêm ra, đứng thẳng người, sửa sang lại quần áo, sau đó không để ý đến người phụ nữ chật vật đang ngồi co quắp dưới mắt dất kia mà kiên quyết quay người, rời khỏi phòng thẩm vấn.
Từ sở cảnh sát đi ra, Ngô Hạo đi tới bên cạnh xe.
Tài xế xuống xe mở cửa cho hắn, Ngô Hạo ngồi vào xe xong, lại trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, không biết nghĩ gì, lại nói với tài xế một câu: “Đưa tôi về nhà!”
Xe dừng lại dưới lầu, Ngô Hạo không chờ thư ký chào từ biệt mà lao thẳng vào thang máy, lên lầu.
Nhập mật khẩu, vào nhà, Ngô Hạo đóng sầm cửa lại, giày cũng không cởi liền vào phòng ngủ.
Nằm trên giường, hắn dùng sức cắn dra giường, cuộn mình vào chăn.
Trong người hắn có một thứ gì đó bò bò, khiến hắn ngứa một chút, một con bò vào nơi sâu nhất trong xương tủy hắn cắn, hắn muốn hết ngứa, nhưng hắn không biết nên gãi ở đâu, hắn đưa tay bắt đầu cào cấu thân thể mình, khiến vết thương ở lưng lại mở miệng, máu chảy ròng ròng, nhưng hắn vẫn không dừng lại mà bắt đầu nghĩ đến hình ảnh Tưởng Tiêm Tiêm làm bánh gato cho hắn.
Ngô Hạo nằm như ૮ɦếƭ rồi trên giường, thở hồng hộc một lúc lâu, mới từ từ mở mắt, ngồi dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Ngô Hạo cởi đồ trên người ra, nhìn qua vết thương trên vai trong gương, máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Có thể lát nữa phải đến bệnh viện băng bó lại rồi. . . .
Ngô Hạo mở vòi sen, mở nước lạnh thật mạnh, nước hất lên mặt, cảm giác lạnh lẽo khiến cả người hắn tỉnh táo hơn một chút, hắn không tắt nước mà vẫn cứ để mặc những giọt nước lạnh lẽo rơi xuống, mở mắt ra, nhìn mình trong gương.
Hình dáng của người trong gương vẫn chính là hắn, nhưng hình như hắn không biết người trong gương là ai nữa rồi.
Hôm qua hắn đang ở phòng thẩm vấn, lúc hắn nói chuyện với Tưởng Tiêm Tiêm, suýt nữa nói ra bốn chữ: “Tự làm tự chịu.”
Lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, hắn đã không nói nữa, vì hắn lại nghĩ đến chính mình.
Tưởng Tiêm Tiêm tự làm tự chịu, còn hắn thì sao? Không phải cũng tự làm tự chịu sao?
Thẳng thắn mà nói, cho đến khi hắn nhìn thấy Tưởng Tiêm Tiêm ngồi chồm hỗm trên mặt đất mà khóc đau khổ gần ૮ɦếƭ, hắn có chút thay đổi sắc mặt.
Tuy nhiên hắn một chút cũng không thay đổi được, bởi vì cơ bản cô ta không phải là Hứa Ôn Noãn, hắn dù có muốn dỗ dành nhưng những thứ đó không phải cô ta có thể có được.
Hắn thật sự muốn cùng Hứa Ôn Noãn bắt đầu lại từ đầu, vì vậy hắn sẽ dùng tay của Tưởng Tiêm Tiêm để bắt cóc Hứa Ôn Noãn, dùng khổ nhục kế để tranh thủ tình cũ 10 năm của hai người họ, cô tính tình bướng bỉnh, việc gì đã quyết là sẽ không thaay đổi, vẫn sẽ kiên trì đến cùng, cho nên muốn cô động lòng, trước tiên phải trả một cái giá nào đó mới được.
Rõ ràng kế hoạch hắn bày ra là không chê vào đâu được, tại sao lại xuất hiện một Lục Bán Thành chứ?
Ngô Hạo thật sự chán ghét phải lựa chọn, nhưng cuộc sống này lại bắt hắn phải lựa chọn quá nhiều.
Lúc trước hắn vì tiền tài mà lợi dụng Tưởng Tiêm Tiêm, sau đó lại không muốn chia tay theo ý của HứaÔn Noãn, bây giờ hắn cứu cô, có thể thật sự quay lại không??
Lúc Ngô Hạo đang dãy dụa, điện thoại trong túi hắn lại vang lên.
Móc điện thoại ra, trên màn hình là số điện thoại bàn, hắn bắt máy, là y tá chăm sóc cho Hứa Ôn Noãn gọi đến, báo cho hắn biết cô đã tỉnh lại.
Cúp máy, Ngô Hạo lên đứng yên trước bồn rửa tay một chút, sau đó rửa mặt lại lần nữa, mới ra khỏi nhà vệ sinh, thay quần áo, cầm chìa khóa xe, đi ra cửa.
Lúc đi ngang qua một trung tâm thương mại, Ngô Hạo lại quẹo vào mua một ít đồ bổ.
Lúc Ngô Hạo đến trước cửa phòng bệnh, Hứa Ôn Noãn đang đo nhiệt độ cơ thể.
Hắn gõ cửa hai lần, mang theo bao lớn túi nhỏ đi vào.
Hứa Ôn Noãn liếc nhìn hắn, không lên tiếng, tiếp tục trả lời câu hỏi của y tá.
Ngô Hạo cất từng loại thực phẩm vào tủ ngăn kéo, sau đó cầm nho mà Hứa Ôn Noãn thích ăn nhất đi vào nhà vệ sinh.
Ngô Hạo rửa sạch nho đi ra, y tá đã rời khỏi phòng bệnh.
Ngô Hạo đưa nho cho Hứa Ôn Noãn, cô không cầm lấy mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn: “Tối qua là anh cứu tôi sao?”
Đầu ngón tay Ngô Hạo lấy chén đựng nho theo bản năng, hắn rõ ràng còn chưa mở miệng lừa đối cô, nhưng có chút không dám nhìn thẳng vào mắt cô, tránh ánh mắt của cô.
Hắn không nói phải, cũng không nói không phải, hắn cảm thấy mình thật sự bị giam vào một thế cục cực kỳ gian nan, lại cố gắng giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được, mãi đến khi cảm giác được nỗi đau trên bả vai mình, hắn mới như nhớ đến điều gì, khẽ nhíu mày, sau đó buông tay, khiến chén trong tay rơi xuống đất, nho lăn khắp nơi.
“Anh thu dọn chỗ này trước.” Ngô Hạo cố ý kéo dài thời gian đến mức dài nhất, tránh được dò hỏi của Hứa Ôn Noãn, hắn nhanh chóng quay người đi vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa lại, hắn không tìm đồ lau nhà mà nhúc nhích vai một chút, gỡ bỏ gạc cầm máu, vai hắn lúc này có chút ướt ướt, hắn mới đi lấy dồ lau sàn, ra khỏi nhà vệ sinh.
Ngô Hạo cố ý dùng cánh tay bị thương quét nho, đến khi gom hết đống nho trên mặt đất vào một chỗ, hắn mới nhân lúc phải ngồi xổm người xuống để đưa lưng về phía Hứa Ôn Noãn, đồng thời còn rên khẽ một tiếng.
Nhận ra được Ngô Hạo có chút kỳ lạ, Hứa Ôn Noãn quay đầu nhìn hắn, liền nhìn thấy bả vai của hắn bị máu nhuộm đỏ trên áo sơ mi trắng, đôi mắt cô hơi mở lớn một chút, sau đó lại ngồi thẳng lên: “Anh bị thương?”
Nghe thấy Hứa Ôn Noãn hỏi, Ngô Hạo lập tức đem vai tránh tầm mắt của Hứa Ôn Noãn, sau đó nhìn cô lắc đầu: “Không có gì đáng ngại đâu.”
Chảy máu nhiều như vậy còn không có gì đáng ngại? Hứa Ôn Noãn nhíu mày một hồi, ngữ khí nói chuyện hoàn toàn khác so với lúc nãy cô dò hỏi hắn có phải là người cứu cô không rất nhiều: “Anh đi tìm bác sĩ băng bó lại vết thương đi!”
“Anh dọn xong những cái này rồi đi liền, mắc công lát nữa ai không biết lại giẫm lên trợt té.” Ngô Hạo nói xong, nặng nề lau quét một hồi, hắn biết sau khi Hứa Ôn Noãn biết hắn bị thương, nhất định sẽ chú ý hắn, vì vậy động tác làm việc của hắn có khi lại dừng một hồi, ra vẻ như rất đau.
Đúng như những gì Ngô Hạo tính toán, trong phòng bệnh chỉ yên tĩnh trong nửa phút lại nghe thấy tiếng động, là âm thanh Hứa Ôn Noãn di chuyển, lại qua mười mấy giây, Hứa Ôn Noãn đã nói với người bắt máy trong chuông gọi khẩn cấp: “Giường bệnh số 68 có thể làm phiền một y tá đến không?”
Gọi xong, Hứa Ôn Noãn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhìn một chút, lại nói: “Anh đứng lên đi, băng bó vết thương xong hẵn làm tiếp.”
Ngô Hạo không đáp lại, hắn nhặt hai quả nho cuối cùng lên, sau đó ném vào thùng rác.
Cô vừa mới đứng dậy, y tá mà cô gọi đã đến, đi vào phòng cô: “Hứa tiểu thư, cô có chỗ nào không khỏe không?”
“Không phải tôi.” Hứa Ôn Noãn lắc lắc đầu, liếc nhìn Ngô Hạo một cái, lại dừng một chút, lại nói: “Là anh ta.”
Y tá nhìn về phía Ngô Hạo, còn chưa hỏi hắn không thoải mái ở chỗ nào đã nhìn thấy máu trên bả vai hắn, tối qua lúc hắn đưa cô đến bệnh viện y tá đã giúp hắn băng bó vết thương một lần, cho nên lần này khi y tá nhìn thấy lại hỏi: “Ngô tiên sinh, vết thương của anh lại nứt ra nữa rồi sao?”
Ngô Hạo gật gật đầu: “Có thể là lúc ngủ ở nhà không chú ý lại ***ng đến vết thương rồi.”
“Tôi đi gọi bác sĩ, anh chờ một chút.” Nói xong, y tá liền quay người đi về phía cửa phòng bệnh.
Ngô Hạo nghĩ bả vai mình bị dao chém khá nặng, sợ là hù Hứa Ôn Noãn sợ, nên muốn đi cùng y tá để băng bó lại vết thương nhưng lời chưa kịp nói ra, hắn đã bỏ đi ý nghĩ này.
Cô không phải vẫn luôn không muốn nhìn thấy hắn sao? nếu như muốn làm trong mắt cô có hắn thì phải để cô tận mắt nhìn thấy vết thương của hắn nghiêm trọng đến mức nào, mới có thể làm cho cô quan tâm hắn, không phải sao?
. . . . . .
Bác sĩ đến rất nhanh, Ngô Hạo liền *** trước mặt Hứa Ôn Noãn.
Lúc hắn quay đầu nhìn về phía bác sĩ, lặng lẽ nhìn lướt qua Hứa Ôn Noãn, quả nhiên đúng như suy tính của hắn, cô bé cứ nhìn theo vết thương trên bả vai của hắn, môi căng thẳng một hồi.
Hắn và cô đã ở bên nhau 10 năm, có những thói quen nhỏ mà cô không thể nào bỏ được, hắn thì lại hiểu rất rõ, cô phản ứng như vậy là bởi vì hắn đã đánh được vào tâm lý của cô một đòn.
Bác sĩ khử trùng trước, thật sự là rất đau, nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng được, nhưng Ngô Hạo vẫn nắm chặt bàn tay lại, thậm chí lúc bác sĩ khâu lại vết thương, cánh tay hắn còn nhẹ nhàng run rẩy.
Băng bó vết thương xong, bác sĩ và y tá liền rời đi, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại hai người Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn.
Ngô Hạo như không thấy đau gì hết vậy, ngồi trên ghế một lúc lâu, nắm chặt bàn tay, mới ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch nhìn Hứa Ôn Noãn: “Anh đi rửa nho khác cho em ăn.”
Nói xong, hắn liền đứng lên.
“Không cần, cảm ơn.” Hứa Ôn Noãn từ chối.
Ngô Hạo như không hề nghe thấy lời nói của cô vậy, dùng cánh tay không bị thương cầm nho đi vào phòng rửa tay.
Lần này lúc hắn đưa nho cho Hứa Ôn Noãn, Hứa Ôn Noãn không có như lúc đầu mà từ từ đưa tay ra, nhận lấy, nhẹ nhàng đặt lên tủ cạnh giường.
Bên trong phòng yên tĩnh chừng hai phút, Hứa Ôn Noãn lại hỏi: “Vết thương sau lưng anh là do tối qua cứu tôi mà bị thương sao?”
Ngô Hạo mím mím môi: “Ừ” một tiếng, sau đó ko nói đến những chuyện liên quan đến vụ bắt cóc, mà nói đến những chuyện sau đó: “những người đó cũng đã bị cảnh sát bắt giam rồi, người thuê bọn họ chính là Tưởng Tiêm Tiêm....”
Ngô Hạo hổ thẹn cụp mắt: “Là anh liên lụy đến em.”
Cô liền nói nếu cô không gây thù chuốc oán với cô ta thì sao cô ta lại báo thù cô chứ?
Thì ra là khoản nợ phong lưu của Ngô Hạo.
Nếu thật sự tối qua cô có chuyện gì bất trắc thì cô có ૮ɦếƭ cũng không biết tại sao mình lại xuống địa phủ nữa đó.
Nếu Ngô Hạo không bị thương, Hứa Ôn Noãn có oán hận hắn hay không?
Nhưng hắn lại vì cứu cô mà bị thương nghiêm trọng như vậy, hơn nữa cô cũng không xảy ra chuyện gì, Hứa Ôn Noãn đối mặt với sự thành thật của Ngô Hạo như vậy, cũng không nói gì nữa.
“Xin lỗi.” Ngô Hạo nhìn thấy cô trầm mặc liền nói xin lỗi, sau đó lại đảm bảo với cô: “Em yên tâm, cô ta sẽ không thể nào làm hại em được nữa.”
Hứa Ôn Noãn thật sự không biết những chuyện đã xảy ra như vậy, cô còn có thể nói câu: “Không sao” với hắn không, Hứa Ôn Noãn yên lặng trong chốc lát, lại trả lời: “Chuyện cũng đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Ngô Hạo khẽ gật đầu một cái, không nói nữa.
Qua không bao lâu, Hứa Ôn Noãn nói: “Tôi mệt rồi, anh không có chuyện gì thì....”
Ngô Hạo biết cô muốn đuổi hắn đi, hắn cũng biết nếu muốn làm lại từ đầu thì cũng không thể nào ép buộc cô, tối thiểu bây giờ cô không có xa lánh hắn như trước đây, vì vậy lúc cô nói được nửa câu, hắn liền lập tức đứng lên, đáp lại cô: “Vậy bây giờ em nghỉ ngơi đi, anh đi trước, ngày mai sẽ trở lại thăm em.”
“Không cần, tôi vốn không có chuyện gì, bác sĩ chỉ sợ có di chứng gì nên muốn tôi ở lại vài ngày theo dõi thôi.” Hứa Ôn Noãn từ chối.
Ngô Hạo khẽ gật đầu, chỉ nói thêm câu: “Tạm biệt.” Rồi rời khỏi phòng bệnh.
Đóng cửa lại, Ngô Hạo đứng trong hành lang không nhanh chóng rời đi mà nhỉn chằm chằm thành phố đã lên đèn ngoài cửa sổ, liền giơ tay lên sờ soạng đồng hồ trong túi mình.
Tối qua cảnh sát đã lùng sục khắp sông, nếu như Lục Bán Thành có chuyện gì thì cũng có thể tìm thấy xác nhưng đằng này lại không có, vậy có thể hắn còn sống, chỉ là không biết hắn đã mất tích ở đâu rồi thôi.
-
Sau khi Ngô Hạo rời đi, Hứa Ôn Noãn dựa vào đầu giường, ngây ngốc một lúc lâu mới cầm điện thoại di động lên, nhìn màn hình, điện thoại đã đầy pin.
Hứa Ôn Noãn khởi động máy, còn cho là khi mở game lên thì sẽ nhìn thấy tin nhắn truyện vui lúc ba giờ sáng của Lục Bán Thành nhưng lại không có.
Hứa Ôn Noãn có chút không thể thích ứng được nhìn chằm chằm điện thoại di động, sau đó mới giơ đầu ngón tay lên, gõ một tin nhắn: “Tối qua không online sao? Gửi đi.
Hứa Ôn Noãn lấy quà thường nhật xong không có tâm tình chơi game liền bấm lung tung một chút, lại không thấy Linh Độ login, liền thoát khỏi game.
Có tin nhắn chưa đọc, cô bấm vào, là nhắc nhở cuộc gọi tới khi máy tắt nguồn.
11 chữ số này Hứa Ôn Noãn nhìn vào một cái liền có thể biết được đó là số điện thoại của Lục Bán Thành, cô khẽ cười, có chút kinh ngạc nghĩ từ khi nào cô đã thuộc số điện thoại của hắn rồi chứ? Là khoảng thời gian cô đang phân vân có nên gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho Lục Bán Thành không mà thuộc sao?
Cô thật sự vẫn luôn không có thói quen nhớ số điện thoại, đừng nói là Tần Chỉ Ái, ngay cả số điện thoại của cha mẹ cô cô cũng không nhớ rõ.
Cả đời này người duy nhất cô nhớ số điện thoại chính là Ngô Hạo.
Số điện thoại của Ngô Hạo là.... Hứa Ôn Noãn cau mày một lúc lâu, phát hiện thì ra cô đã quên hoàn toàn số điện thoại của hắn, ngoại trừ sáu số đầu, có cố gắng thế nào cũng không thể nhớ 4 sớ sau.
Thật kỳ lạ, lúc trước cô đọc làu làu cho rằng đây là dãy số mà cả đởi này bản thân mình cũng không quên được, không phải sao? Năm tháng lại có thể cô quên đi, vô hình trung sinh mệnh của cô, hắn đã không còn là quan trọng nhất.
Hứa Ôn Noãn cách một chút lại login vào game một lần.
Thường ngày thời gian này Linh Độ cũng sẽ online vào giờ này sao giờ này còn chưa login chứ?
Đêm dần khuya, Hứa Ôn Noãn nhắm mắt lại, nằm trên giường bệnh.
Lúc cô không biết mình đã cầm điện thoại lên đến lần thức mấy, lại thấy đã ba giờ sáng, cô liền lập tức đăng nhập vào game.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc