Ép Yêu 100 Ngày - Chương 87

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Nói xong, hắn đưa lấy tay ra khỏi đầu cô, khi đầu Ng'n t hắn hạ xuống ***ng trúng tay cô, Hứa Ôn Noãn lại nắm chặt bàn tay lại, Lục Bán Thành không kéo cô mà lại nhẹ nhàng nói lại một lần: “Đừng sợ, anh chỉ đưa em về nhà.”
Cô nhìn đôi mắt của hắn một lúc, sau đó liền cụp mắt, dán mắt vào tay hắn.
Hắn không hối thúc cô, thật kiên nhẫn nói lại.
Qua một lúc lâu, Hứa Ôn Noãn có phản ứng, đưa tay từ từ, từng chút từng chút một đặt vào lòng bàn tay hắn.
Lục Bán Thành lúc này mới dắt tay cô đi, bảo vệ cô, đi ra cửa quán bar.
Lúc hai người đi qua Tưởng Tiêm Tiêm, cô ta vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, bị sự xuất hiện của Lục Bán Thành làm cô ngạc nhiên như vậy, lúc này cô mới hồi phục lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Lục Bán Thành: “Anh Bán Thành….”
Cô còn chưa nói được gì, Lục Bán Thành liền đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn ánh mắt của Tưởng Tiêm Tiêm: “Cô gọi ai là anh? Tôi không có đứa em nào không biết xấu hổ như cô vậy? Đừng có bắt quàng làm họ, sỉ nhục tôi!”
Người chung quanh đều biết Lục Bán Thành, cũng biết Tưởng Tiêm Tiêm và hắn quen nhau, hơn nữa trước đây Tưởng Tiêm Tiêm còn thường đi chung với đám Lục Bán Thành, cho nên lúc này Lục Bán Thành nói trước mặt nhiều người như vậy, không chút lưu tình khiến những người xung quanh có chút buồn cười, sắc mặt của Tưởng Tiêm Tiêm lúc đó tất nhiên là khi trắng khi đỏ.
Lúc Tưởng Tiêm Tiêm bắt nạt Tần Chỉ Ái đang đóng giả làm Lương Đậu Khấu, hắn từng sợ Cố Dư Sinh có làm gì quá đáng mà ra mặt nói ảnh hưởng đến giao tình giữa các gia tộc, lúc này hắn lại trở thành người trong cuộc, hắn mới hiểu được tại sao lúc đó Cố Dư Sinh lại không kiên dè gì mà cầm tay Tần Chỉ Ái cho cô ta một bạt tai.
Bởi vì, ***ng đến người con gái mà mình yêu tha thiết, còn tức giận hơn là bản thân mình bị sỉ nhục, càng thật sự rất khó nuốt cơn giận này.
Bạn sẽ không còn nghĩ xem có ảnh hưởng hay không ảnh hưởng gì đến giao tình các loại nữa hay không, bởi vì thời khắc này, bạn sẽ thật sự không muốn có bất kỳ giao tình gì với đối phương nữa!
Lục Bán Thành vốn muốn tiếp tục kéo Hứa Ôn Noãn đi, nhưng vẫn không nhịn được mà nói thêm hai câu: “Tưởng Tiêm Tiêm, tôi nhắc nhở cô một lần, đừng ***ng đến cô ấy, lần này còn nương tay, lần sau, nếu còn có lần sau, tôi thật sự sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!”
......
Từ quán bar đi ra, Lục Bán Thành nắm tay Hứa Ôn Noãn đi đến trước xe của mình, mở cửa xe, lúc Hứa Ôn Noãn vừa mới chuẩn bị lên xe, cách đó không xa lại có tiếng la của Tiểu Cần: “Chị Ôn Noãn!”
Lục Bán Thành dừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía cô.
Tiểu Cần chạy một mạch đến, đưa túi qua cho Hứa Ôn Noãn: “Chị Ôn Noãn, túi của chị!”
Lục Bán Thành nhận thay Hứa Ôn Noãn, lại nói cảm ơn.
Tiểu Cần cười cho có, nói không cần khách sáo.
Lục Bán Thành đợi đến khi Tiểu Cần gọi được xe taxi xong, mới khởi động xe, lái đi.
Dọc đường đi, Hứa Ôn Noãn ngồi cạnh hắn vẫn ôm hai vai, dựa trên ghế, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ánh mắt ngơ ngác, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Thậm chí xe dừng ở dưới lầu nhà cô, Hứa Ôn Noãn thậm chí còn không có chút phản ứng nào,
Lục Bán Thành cực kỳ đau lòng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trắng xám của Hứa Ôn Noãn một lúc, sau đó mới nói: “Ôn Noãn, đến rồi.”
Hứa Ôn Noãn nghe thấy hắn nói một hồi mới nhúc nhích đôi mắt một chút, liếc nhìn hắn, không nói gì, cũng không có dấu hiệu muốn xuống xe.
Lục Bán Thành không nhắc nhở Hứa Ôn Noãn nữa, cứ như vậy ngồi yên lặng trong xe.
Hắn sợ cô lạnh, giảm nhiệt độ trong xe xuống một chút.
Không biết qua bao lâu, Hứa Ôn Noãn ngồi cạnh ghế người lái mới khôi phục lại được tinh thần, cô nhìn ngoài cửa xe, rõ ràng lúc nãy Lục Bán Thành đã nói với cô đến rồi, lúc này cô lại hỏi lại: “Đến?”
Lục Bán Thành bị câu nói này của cô đâm đau nhói, dịu dàng nhìn cô gật gù.
Lục Bán Thành nhìn thấy cô đưa tay tháo dây an toàn, biết cô muốn xuống xe, vội vàng mở cửa xe xuống trước, sau đó vòng qua bên cô, giúp cô mở cửa xe.
Cô ngồi yên trên ghế, không biết đang nghĩ gỉ, lại không nhúc nhích.
Gió lạnh thổi vù vù, Lục Bán Thành không mặc áo khoác lạnh đến nỗi cả người run cầm cập, lúc tay chân hắn muốn đóng băng, cô mới từ từ xuống xe.
“Anh đưa em vào thang máy?” Lục Bán Thành thương lượng.
Hứa Ôn Noãn không chần chừ chút nào gật đầu với hắn.
Lục Bán Thành giúp cô cầm túi, đóng cửa xe, đi theo cô lên lầu.
Không biết cô đang nghĩ gì, bước chân rất chậm, Lục Bán Thành dù rất lạnh nhưng vẫn không hối thúc cô, cứ như vậy bước chậm rì rì đi theo cô, Lục Bán Thành giúp Hứa Ôn Noãn bấm thang máy, cửa thang máy liền mở ra, Lục Bán Thành giơ tay lên ngăn cửa, vừa nhắc Hứa Ôn Noãn cửa thang máy mở ra rồi, vừa đưa túi cho cô.
Lần này cô nhận rất nhanh sau đó mở mắt ra nhìn hắn một chút, môi giật giật, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì mà cúi đầu đi vào thang máy.
“Lúc vào nhà rồi thì tắm nước nóng, sẽ thoải mái hơn một chút.” Lục Bán Thành giúp Hứa Ôn Noãn bấm tầng 18, dặn dò cô hai câu xong nhìn cô một chút, thấy cô không lên tiếng, mới buông cửa thang máy ra.
Hắn vừa mới chuẩn bị bấm nút đóng cửa thang máy, Hứa Ôn Noãn đang trầm mặc bỗng nhiên gọi tên hắn: “Lục Bán Thành.”
Tiếng của cô rất nhỏ, nhưng muỗi kêu vậy.
Lục Bán Thành đè lại cửa thang máy lần nữa, nhìn Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn từ từ ngẩng đầu lên: “Tôi, anh…” cô cà lăm một lúc lâu, cuối cùng lại cắn môi, mới nói thẳng những gì mình muốn ra: “Anh có thể lên ngồi với tôi một chút không?”
Tuy rằng đã rời khỏi quán bar lâu như vậy nhưng cô vẫn còn rất sợ.
Không đơn thuần chỉ vì quần áo bị xé rách mà còn bị xé rách trước mặt nhiều người như vậy, cũng bởi vì lúc người đàn ông kia xé đồ của cô, lại đào lên những cơn ác mộng mà cô đã cố gắng chôn vùi mấy năm nay.
Hứa Ôn Noãn nói xong, trong mắt lại có một tầng sương.
Trong *** Lục Bán Thành lại thấy đau nhói, sau đó hắn liền mỉm cười, gật đầu đồng ý với cô.
. . . . .
Về đến nhà, Hứa Ôn Noãn đi thẳng đến nhà vệ sinh tắm rửa.
Lục Bán Thành tìm trong bếp một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một hộp sữa bột, liếc nhìn qua ngày sản xuất, đã quá hạn sử dụng rồi.
Lục Bán Thành sợ Hứa Ôn Noãn tắm xong không nhìn thấy hắn lại sợ không dám ở một mình, liền lấy điện thoại di động ra, dựa vào tủ, lên mạng đặt mua sữa.
Nửa tiếng sau, đúng lúc sữa được giao đến, Lục Bán Thành nấu nước nóng, rót một ly sữa đưa đến trước cửa phòng ngủ.
Hắn gõ gõ cửa, Hứa Ôn Noãn vì hắn mà bị những tổn thương kia, hắn thật sự không dám đi vào mà chỉ chờ, chờ rất lâu cũng không đợi được đến khi Hứa Ôn Noãn đi ra, Lục Bán Thành mới nhẹ nhàng mở cửa, hắn vốn định gọi Hứa Ôn Noãn ra, nhưng vừa định bước vào liền nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ngồi xổm trên thảm, ôm chân, đầu đặt trên đầu gối.
Dáng dấp kia giống như đang khóc.
Lục Bán Thành dùng sức cắn môi, cũng không để ý những chống cự lúc trước của cô, cố gắng duy trì khoảng cách nhất định.
Khi hắn đứng bên cạnh cô, cô cảm giác có người đến gần, khuôn mặt nhỏ từ từ nhấc khỏi đầu gối.
Ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, cũng không có nước mắt.
Lục Bán Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống, đưa sữa cho cô, ôn tồn nói: “Uống chút sữa nóng sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Cô không lên tiếng, nhưng cũng đưa tay ra, bưng cốc lên, đưa đến bên môi, nâng lên miệng nhỏ từ từ uống.
Lục Bán Thành vốn đang căng thẳng lúc này cũng thoải mái hơn một chút, nhìn cô sau khi tắm xong còn chưa sấy tóc, liền đi đến buồng tắm, tìm một cái khăn khô ra, quỳ bên cạnh cô, nhẹ nhàng giúp cô lau những giọt nước còn đang nhiểu xuống.
Chờ cô uống sạch sữa xong, Lục Bán Thành mới nói: “Tóc ướt sẽ dễ bị cảm, anh giúp em sấy tóc không không?”
Hứa Ôn Noãn trả lời hắn rất nhanh, ừ một tiếng chứ không còn là gật lắc nữa.
Lục Bán Thành cảm thấy tự nhiên hơn nhiều, lúc này cười yếu ớt đưa tay ra kéo cô lên, đưa cô đến trước bàn trang điểm, sấy khô mái tóc dài của cô, chải lại cho chỉnh tề xong, mới để máy sấy tóc xuống, để cô nằm lên giường.
Lục Bán Thành kéo chăn đắp cẩn thận lên người Hứa Ôn Noãn, giúp cô tắt đèn, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”
Tối hôm qua Hứa Ôn Noãn ngủ không ngon, buổi tối lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nghe Lục Bán Thành nói vậy liền nhắm mắt lại, ngủ.
Lục Bán Thành chờ sau khi cô thở đều đều xong mới ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hắn vốn định rời đi, nhưng lại nhớ đến trước đây có thường nằm mơ thấy ác mộng, đêm nay lại bị người ta bắt nạt như vậy, không biết lát nữa cô ngủ có lại nằm mơ thấy những giấc mơ đáng sợ đó mà giật mình tỉnh lại không.
Nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không yên lòng, Lục Bán Thành ngồi trong phòng khác xem tivi, tắt âm, giết thời gian.
Thời gian từ từ trôi qua, phòng ngủ chỉ có một sự yên tĩnh, Lục Bán Thành cũng không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ mà dựa vào ghế sofa ngủ, trong mơ mơ hồ hồ, hắn nghe thấy có tiếng thét chói tai, mở mắt ra theo phản xạ có điều kiện.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Bán Thành thở ra một hơi, cho rằng lúc nãy mình vừa nằm mơ nên nhắm mắt lại lần nữa, kết quả còn chưa ngủ được, liền nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng “Đông” một cái.
Lục Bán Thành liền đứng lên vọt vào phòng ngủ, đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ngã nhào trên mặt đất, liền lo lắng gọi: “Ôn Noãn!”
Sau đó hắn vội vàng chạy đến bên người cô, khom người kéo cô dậy, sau đó hắn lại cảm thấy cả người cô dưới sự ***ng chạm của hắn mà run lên, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, dựa vào ánh đèn ngủ yếu ớt mà nhìn cô, cả khuôn mặt trắng nõn toàn là nước mắt, rõ ràng còn có chút sợ hãi đang đong đầy.
Vì vậy tiếng rít gào kia không phải là hắn nằm mơ mà là sự thật.
Hứa Ôn Noãn còn chưa hoàn toàn tỉnh khỏi mộng, nhìn đôi mắt hắn bằng một ánh mắt rất mờ mịt.
Lục Bán Thành đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Chỉ là mơ thôi, không sợ, không có chuyện gì…”
Hứa Ôn Noãn tỉnh dậy từ trong giấc mộng liền gào khóc, cô cho là hắn đi rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, cũng không cần phải gắng gượng, không cần phải chống đỡ, cô muốn vào nhà vệ sinh mà động tác quá vội vàng, thêm đôi mắt ướt nước không nhìn rõ, không cẩn thận té xuống, lòng bàn tay và đầu gối của cô đều rất đau.
Cô không phải kẻ mềm yếu, cô trải qua nhiều chuyện như vậy, đã sớm luyện được đao thương bất nhập.
Cô cho rằng mình có thể đủ kiên cường nhưng lúc này cô nghe thấy Lục Bán Thành an ủi mình như vậy, trong mắt cô lại nghĩ đến mình đã rất lâu rất lâu không có ai trong cuộc sống thật này che chở quan tâm như vậy. . . .mà còn đau xót vì cô.
Nỗi sợ trong lòng kia thật sự biến mất, cô không biết cuối cùng tại sao mình lại khóc, có thể là do cô đã chống đỡ quá lâu rồi, quá mệt mỏi rồi mà thôi.
Cô vừa khóc, Lục Bán Thành lại càng hoảng hốt, cho rằng vì nỗi sợ trong giấc mơ kia mà khóc, hắn lại càng an ủi cô dịu dàng ơn: “Ôn Noãn, đừng khóc, thật sự không sao rồi, có anh ở đây…”
Hắn càng nói, Hứa Ôn Noãn càng khóc lớn hơn.
Khóc đến nỗi Lục Bán Thành cũng bó tay chỉ có thể kéo cô vào lòng, để đầu nhỏ của cô dựa vào *** hắn, vỗ nhẹ lưng cô, để cô khóc cho thỏa lòng.
Hắn dỗ cô dịu dàng như vậy, khiến Hứa Ôn Noãn đã tìm thấy cảm giác cô còn tồn tại.
Bao lâu, đã bao lâu cô không có cảm giác này rồi hả?
Hình như là từ lúc tận mắt bắt quả tang Ngô Hạo Ng*ai t*nh, cô cảm thấy toàn bộ thế giới này đã bỏ rơi cô, cuộc sống của cô bắt đầu bị đảo lộn, cô buộc mình phải trưởng thành trong tích tắc, cô không còn sống như trước dây, ỷ lại, dựa dẫm, mệt mỏi không có ai để giãi bày, khó chịu thì chịu đựng một mình… cô lại cảm thấy cả thế giới này đã lãng quên cô, Lục Bán Thành lúc này lại khiến cô cảm nhận được cô còn tồn tại trên thế giới này.
Nghĩ đến đây, Hứa Ôn Noãn lại càng khóc lớn hơn, cô như đang tổng kết tất cả những uất ức mấy năm nay mà mình phải chịu đựng, khóc ra tất cả những bi thương và khổ sở kia
Cô khóc cực kỳ lâu, đến khi cuống họng cô khàn khàn, toàn thân cũng không còn chút sức lực nào, cô mới yên tĩnh lại.
Lục Bán Thành lúc này mới kéo cô ra khỏi *** mình, khom người ôm cô lên, để cô nằm lên giường.
Hắn kiểm tra đầu gối của cô một chút, sau khi xác định cô không bị thương, mới đi vào nhà vệ sinh cầm một cái khăn mặt, thấm ướt, đi ra ngoài lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé của cô, sau đó đắp lại chăn cho cô, ngồi bên giường, nhẹ nhàng dỗ cô ngủ.
Hứa Ôn Noãn khóc lâu như vậy, nhờ Lục Bán Thành dỗ mà cô lại đi vào giấc ngủ lần nữa rất nhanh.
Lần này Lục Bán Thành không ra ngoài nữa mà vẫn luôn canh ở bên cạnh cô.
Hứa Ôn Noãn cảm nhận được, đây chính là giấc ngủ ngon nhất, yên ổn nhất của cô trong vòng một năm nay.
Nếu không phải vì muốn đi vệ sinh mà cô phải tỉnh lại, cô thật sự rất muốn ngủ thêm một chút nữa.
Hứa Ôn Noãn muốn mở mắt ra, muốn ngồi dậy, nhưng còn chưa kịp hành động, lại cảm nhận được bàn tay của mình bị một bàn tay lớn hơn nắm lấy.
Trong lòng cô run lên bần bật, một giây sau cô liền ý thức được đó là Lục Bán Thành.
Cô nằm mơ thấy ác mộng, khóc, hắn dỗ cô ngủ, chẳng lẽ hắn cứ ngồi bên cạnh cô suốt đêm như vậy sao?
Ý nghĩ trong đầu Hứa Ôn Noãn còn chưa hình thành xong, Lục Bán Thành lại thấp giọng nói: “Ôn Noãn, kỳ thật, một năm trước đây, anh đã rất muốn nói với em một câu..... ”
Hơn một năm trước, là lúc cô và hắn chia tay sao?
Hứa Ôn Noãn nhắm mắt giả vờ ngủ say, không có bất cứ phản ứng nào.
Qua mấy giây, Lục Bán Thành lại mở miệng: “……Xin lỗi.”
Hứa Ôn Noãn ngừng thở.
“Thật sự xin lỗi em Ôn Noãn, đêm đó anh thật sự không cố ý, anh biết em không tin anh nhưng thật sự anh không có cố ý, anh rất yêu em, thật sự yêu…”
“…. Anh chỉ nghe thấy em một mực gọi Ngô Hạo, anh ghen tuông, anh kích động, nên mới làm những chuyện như vậy…….”
Cuống họng Hứa Ôn Noãn như có một vật gì đó chặn lại, không bỏ ra được.
Có thể là do nhắc lại chuyện cũ, Lục Bán Thành cũng trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói tiếp: “Anh biết em sợ anh, chán ghét anh, vì vậy, anh không muốn mình quấy nhiễu cuộc sống của em.”
“Ôn Noãn, anh thật sự hy vọng em có thể sống tốt……”
Nói đến đây, Lục Bán Thành lại giơ tay còn lại lên vuốt tóc Hứa Ôn Noãn.
Lục Bán Thành vuốt nhẹ hai lần, mang theo tiếc thương vô hạn.
Máu trong người Hứa Ôn Noãn như ngừng chảy.
Cô không biết hắn vuốt ve tóc của cô như vậy bao lâu, mãi đến khi cô bị hành động ấm áp đó làm cho buồn ngủ lần nữa, cô lại nghe thấy hắn lầu bầu trong miệng: “Ôn Noãn, em có biết không? Chỉ khi em ngủ, anh mới dám làm những hành động như vậy với em….”
một loại thương cảm không cách nào diễn tả được bao phủ lấy Hứa Ôn Noãn, trong lòng cô như bị vật gì đó nhọn hoắc đâm, đau nhói, sau đó lại nghe Lục Bán Thành nói: “Chỉ một việc nhỏ như vậy, cũng khiến anh cảm thấy vui vẻ rồi...”
tiếng nói của hắn kết thúc, Hứa Ôn Noãn cảm giác được đầu của Lục Bán Thành đang đến gần mình.
Toàn thân cô trở nên căng thẳng, một tay giấu trong chăn nắm chặt dra giường.
Cô không biết mình bị gì nữa, lúc cô cảm giác được hô hấp của hắn phả trên mặt nhìn, cô bắt đầu căng thẳng, tim đập cực kỳ nhanh.....
Ngay lúc cô không nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được áp lực này nữa, môi của hắn lại bất ngờ rơi vào mi tâm của cô.
Hứa Ôn Noãn như hóa đá, không nhúc nhích.
Cô có cảm giác như cả thế giới đang dừng lại.
Hơi thở của cô đều là hơi thở mà hắn đã phả ra.
một lúc lâu, hắn mới từ từ dời môi đi, sau đó cô cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, nghe thấy hắn nói tiếp: “Ôn Noãn, nếu có thể,… anh muốn làm một hủy diệt giả, tìm lại em của ngày xưa, lại muốn làm một sơ thủy giả, yêu em lại từ đầu như thế này.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc