Ép Yêu 100 Ngày - Chương 86

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lúc đó nghe thấy câu này, Ngô Hạo cười cợt, trong lòng cũng cảm thấy thật sự không đáng.
Ngô Hạo vào quán bar, người bên trong rất ít, Tần Dĩ Nam ở đây, bởi vì Ngô Hạo tới đây khá nhiều lần cho nên hắn có ấn tượng với người này, còn gật đầu chào đối phương.
Ngô Hạo gọi R*ợ*u, là Tần Dĩ Nam đích thân đưa cho hắn, có thể là hắn thấy được tin tức về công ty của Ngô Hạo lúc để chai R*ợ*u xuống còn nói chúc mừng với Ngô Hạo.
Ngô Hạo nghe thấy hai chữ như vậy, cười toe toét, rót hai ly R*ợ*u, đưa một ly cho Tần Dĩ Nam: “Uống một ly chứ?”
Tần DĩNamkhông khách sáo, kéo ghế ngồi xuống đối diệnNgô Hạo,nhận ly R*ợ*u, nói “ Cảm ơn” xong, lại cụng ly với hắn, ngẩng đầu uống một hớp R*ợ*u.
Hai người không nói chuyện gì nhiều, lúc khách đến càng đông, lúc Tần Dĩ Nam muốn đứng dậy đi làm Ngô Hạo lại gọi hắn lại: “Ông chủ Tần, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Tần DĩNamra dấu hiệu: “mời nói.”
Ngô Hạo uống một hớp R*ợ*u,đợi đến khi cảm giác cay cay đó trôi xuống bụng xong, mới ngẩng đầu lên nhìn Tần Dĩ Nam hỏi: “Anh vì vợ mà bỏ qua vinh hoa phú quý, anh có cảm thấy hối hận không?”
“Nếu như tôi vì vinh hoa phú quý mà mất đi cô ấy, tôi mới thật sự hối hận.” Tần DĩNamcười cợt, sao đó ra hiệu cho Ngô Hạo cứ tự nhiên, sau đó lại quay người đi hỏi vị khách khác muốn dùng gì.
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy lại khiến Ngô Hạo dùng sức nắm lấy trái tim mình, đau đến nỗi hít vào một ngụm khí lạnh.
Vinh hoa phú quý? Một tình cảm chân thành cả đời?
Là hai loại tài sản xuất hiện cùng một lúc, như thiên địch của nhau, bạn sẽ chọn cái nào?
Ngô Hạo nghĩ, trên thế giới này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chọn như hắn, vinh hoa phú quý.
Hắn cũng tin rằng trên thế giới này những người lựa chọn vinh hoa phú quý, ban đầu lựa chọn vinh hoa phú quý là vì muốn cho người mình yêu một cuộc sống giàu sang sung sướng.
Nhưng là khi bạn có vinh hoa phú quý rồi, người mà bạn muốn dành vinh hoa phú quý cho họ cũng đã không còn ở bên cạnh bạn nữa.
Ngô Hạo nghĩ đến đây, trong lòng lại cười khẽ vài tiếng, bưng ly R*ợ*u lên uống từng ngụm từng ngụm.
Lúc uống đến say khướt, điện thoại di động của Ngô Hạo lại vang lên, hắn từ từ lấy điện thoại ra khỏi túi, dùng sức mở to mắt hết mức có thể nhìn màn hình cũng không thể thấy ai gọi cho mình, đã mở miệng thì thầm: “Vợ à, Ôn Noãn, Ôn Noãn, vợ à…”
.......
Đầu dây bên kia Tưởng Tiêm Tiêm nghe thấy hắn hết vợ đến Ôn Noãn, khóe mắt lại tản một ánh sáng lạnh lùng từ khóe mắt.
-
Tối qua Hứa Ôn Noãn nằm mơ thấy Lục Bán Thành nên hôm nay khi đi làm tâm tình của mình cứ thấp thỏm bất an, lúc gần đến giờ tan ca, có một người đồng nghiệp khá thân với cô tên là Tiểu Cần rủ cô tối nay đi bar.
Tối qua Tiểu Cần rủ cô đi ăn tối cùng cô đã không đi rồi cho nên hôm nay cô không thể lại từ chối nữa, hơn nữa Hứa Ôn Noãn cũng cảm thấy mình cần phải đi để bản thân không nghĩ đến những chuyện khác nữa liền đồng ý.
Sau khi ăn cơm tối xong, hai người mới đi bar.
Lúc đó đã là chín giờ, trong quán bar cũng không có quá nhiều người, Hứa Ôn Noãn sợ buổi tối uống R*ợ*u sẽ đau bụng, chỉ uống một ly nước trái cây,TiểuCần gọi một chai bia, vừa uống vừa mắng bạn trai của cô ấy.
Tửu lượng của Tiểu Cần rất tốt, trên bàn từ trống rỗng đã có 6 chai bia.
So với lúc chín giờ, bây giờ trong quán bar có đông người hơn rất nhiều, trong sàn nhảy có không ít trai gái đang tụ họp bắt đầu nhảy múa.
Tiểu Cần không kiềm chế được kéo Hứa Ôn Noãn ra sàn nhảy.
Hứa Ôn Noãn đang trong ngày sinh lý không muốn cử động, từ chối, ngồi tại chỗ uống nước, nhìn chằm chằm Tiểu Cần đang nhảy nhót trên sân khấu.
Lúc sắp đến 11h30, Hứa Ôn Noãn nghĩ đến ngày hôm sau còn phải đi làm nên gọi điện thoại cho Tiểu Cần.
TiểuCần trong sàn nhảy cảm thấy điện thoại run nên dừng động tác, thấy Hứa Ôn Noãn gọi liền nhìn về phía Hứa Ôn Noãn làm động tác tay OK, lại chui ra khỏi đám người trên sân khấu, đi về phía Hứa Ôn Noãn.
11h30, chính là thời điểm đông nhất của quán bar.
Tiểu Cần sự cô chờ, lúc đi cũng có chút gấp gáp, không cẩn thận lại ***ng trúng một cô gái mặc đồ ******, vóc dáng cực kỳ nóng bỏng.
Cô gái kia đúng lúc cầm một ly R*ợ*u, làm đổ R*ợ*u vào người cô.
Trong quán tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khiến Hứa Ôn Noãn không nghe thấy hai người họ đang nói gì nhưng mà nhìn từ xa có vẻ như Tiểu Cần đang nói xin lỗi nhưng cô gái kia lại không có ý muốn tha thứ cho cô.
Hứa Ôn Noãn vội vàng đứng lên, cầm túi của mình cho cẩn thận xong mới chạy về phía họ.
Tới gần, cô mơ hồ nghe thấy tiếngTiểuCần đang nói: “Tôi có thể bồi thường cho cô gấp đôi cũng được, nhưng mà tôi làm sao có thể khiến quần áo của cô biến thành như lúc trước được cơ chứ?”Thật là cô ấy không bỏ qua sao… Hứa Ôn Noãn nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy bóng lưng của người phụ nữ đưa lưng về phía cô có chút quen thuộc, nhưng trong chốc lát cô lại không nghĩ ra được là ai, liền không nghĩ nhiều mà đứng về phía Tiểu Cần, cô còn chưa hỏi Tiểu Cần tình hình cụ thể thế nào lại có thể nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi, hoặc là cô biến quần áo của tôi trở lại bình thường, không thì quỳ xuống xin lỗi cho tôi.”
Hứa Ôn Noãn càng nhíu mày.
Chẳng trách cô lại thấy bóng lưng này quen thuộc như vậy, thì ra là oan gia ngõ hẹp hà.
Nghĩ tới đây, Hứa Ôn Noãn ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ đang hùng hổ nói chuyện.
Quả nhiên là Tưởng Tiêm Tiêm.
Tưởng Tiêm Tiêm nhìn thấy tầm mắt của Hứa Ôn Noãn, mới chú ý đến cô, cô còn đang nổi nóng nhìn thấy Hứa Ôn Noãn đầu tiên là sững sờ, sau đó lại nghĩ đến hôm qua lúc cô gọi điện thoại cho Ngô Hạo lại nghe hắn gọi “Vợ” rồi “Ôn Noãn” trong lòng cô ta lại càng ngày càng tức giận hơn, nhìn thấy Hứa Ôn Noãn đi cùng với người vừa làm dơ đồ của cô ta, thật sự là hận đến nỗi muốn xé xác hai người họ ra, lời nói trong miệng lại càng hung hăn ngạo mạn: “Không muốn quỳ xuống xin lỗi chứ gì, cũng được, không sao, cô cởi váy của người phụ nữ này xuống cho tôi, chuyện của chúng ta coi như xong!”
“Người này sao lại có thể nói những chuyện như vậy chứ? Tôi đã xin lỗi cô rồi, còn muốn bồi thường, cô vẫn cứ liên thu bất tận nói cái quái gì vậy?” Tiểu Cần cũng không còn tính nhẫn nại nữa, ngữ khí cực kỳ nặng nề.
Hứa Ôn Noãn cũng không chờ cô nói xong liền giật giật vạt áo của cô ấy, cũng không nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, liền mở túi lấy một tấm thẻ bên trong đó, liền để lên bàn bên cạnh Tưởng Tiêm Tiêm đang đứng: “Không có mật mã, tiền quần áo, chúng tôi bồi thường, tạm biệt!”
Nói xong, Hứa Ôn Noãn liền kéo tay Tiểu Cần, đi đến cửa quán bar.
Tâm tình của Tưởng Tiêm Tiêm không tốt nên mới gọi bạn bè đến vui chơi một chút, chỉ có điều Tiểu Cần vô tình ***ng trúng chỗ ngứa của cô ấy nên mới để cô ta có cơ hội trút giận mà thôi.
Bản thân cô cũng thật sự không muốn làm tới, chỉ là Hứa Ôn Noãn xuất hiện cho nên cô lại cảm thấy cục tức này thật sự là nuốt không trôi, vì vậy lúc Hứa Ôn Noãn quay người kéo Tiểu Cần đi, cô hoàn toàn không có chút do dự gì liền mở miệng nói: “Đứng lại cho tôi!”
Vừa nói Tưởng Tiêm Tiêm vừa nháy mắt ra dấu với đám bạn của mình.
Đám người kia theo Tưởng Tiêm Tiêm chơi bời lêu lổng đã lâu, tất cà mọi người đối với sự hào phóng của cô đều nói gì nghe nấy, hoàn toàn không cần cô mở miệng cũng có thể hiểu được cái hất mắt ra hiệu kia có ý gì, liền dồn dập đứng lên, bao vây Hứa Ôn Noãn và Tiểu Cần.
Tiểu Cần căng thẳng nhích lại gần Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn nắm chặt tay Tiểu Cần hơn một chút, lại bình tĩnh không có ý muốn lên tiếng.
Tưởng Tiêm Tiêm thấy hai người họ không đi được nữa, lại loạng chà loạng choạng đi trên đôi giày cao gót siêu cao, bước đến trước mặt hai người họ, bộ dạng kia chắc chắn là đã uống rất nhiều rồi.
Cô ngước cằm, ánh mắt khinh bỉ nhìn lướt qua Tiểu Cần xong, sau đó lại dùng đôi mắt đó nhìn Hứa Ôn Noãn, trong miệng lại nói với Tiểu Cần: “Tôi đếm ba tiếng, nếu như cô không cởi váy của cô ấy, đừng trách tôi không khách khí.”
Nói xong, Tưởng Tiêm Tiêm liền giơ ba ngón tay lên, ợ một hơi R*ợ*u xong, lại nói: “Ba.”
Cô cố ý dừng lại một chút, một ngón tay hạ xuống, lại tiếp tục đếm: “Hai.”
Cô thấy Tiểu Cần vẫn không rat ay, liền hất mắt nhìn về phía hai cô gái chừng 20 tuổi đang đứng cạnh cô, hai người đó dần đi về phía Tiểu Cần, sau đó trong miệng Tưởng Tiêm Tiêm lại đọc: “Một!”Sau tiếng đó, hai người kia liền muốn đưa tay đến cổ áo của Tiểu Cần.
Hứa Ôn Noãn giơ tay lên theo phản xạ, mở hai tay của người đó ra, liền trợn mắt nhìn Tưởng Tiêm Tiêm: “Cuối cùng thì cô muốn sao?”
Tưởng Tiêm Tiêm cười lạnh phản kích: “Tôi muốn sao liên quan gì đến cô?”
Sau đó lại nói với mấy người trong nhóm của cô: “Còn không mau động thủ, mau cởi đồ của cô ta ra cho tôi!”
Mấy người này đã uống nhiều rồi, ý thức chẳng còn nên lá gan tự nhiên cũng lớn hơn so với bình thường, nghe thấy Tưởng Tiêm Tiêm ra lệnh liền ba chân bốn cẳng hướng về phíaTiểuCần.
Hứa Ôn Noãn không ngốc, đương nhiên cô biết, người mà Tưởng Tiêm Tiêm nhắm đến không phải là Tiểu Cần mà chính là cô.
Cô đè lại tức giận trong lòng, nói với Tưởng Tiêm Tiêm: “Cô tức giận tôi thì cứ nhắm vào tôi đi, đừng hại người vô tội!”
“A….” Tưởng Tiêm Tiêm cười lạnh, trong miệng tất nhiên là muốn làm cho đến cùng: “… Đụng tới cô? Cô nghĩ mình có tư cách để tôi ***ng tới cô sao? tôi muốn nhắm vào người nào thì cô có thể quản tôi sao? Tôi không chỉ muốn nhắm vào cô ta, còn muốn cô ta tự xé nát quần áo của cổ!”
Tưởng Tiêm Tiêm càng nói càng tức giận, mạnh mẽ đi về phía trước ba bước, tóm chặt áo của Tiểu Cần, dùng súc xé.
Lúc nghe thấy tiếng rách, Hứa Ôn Noãn hầu như không có chút do dự nào mà đột nhiên đưa tay tóm chặt tóc của Tưởng Tiêm Tiêm, kéo về phía sau, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tưởng Tiêm Tiêm, Hứa Ôn Noãn giơ tay lên, tát vào mặt cô ta hai cái: “Tưởng Tiêm Tiêm, tôi nhắc nhở cô, đừng có mà quá đáng!”
Cái tát vang dội chấn động tất cả mọi người đứng xung quanh.
Ngay cả Tưởng Tiêm Tiêm đang choáng váng cũng trố mắt mới từ từ phát giác mà giơ tay lên, ***ng vào gò má đau đớn của mình mà trừng mắt nhìn Hứa Ôn Noãn: “Cô dám đánh tôi? Cô mà lại dám đánh tôi?”
Tưởng Tiêm Tiêm vừa nói, vừa giơ tay quật về phía mặt Hứa Ôn Noãn.
Tưởng Tiêm Tiêm uống nhiều R*ợ*u, cả người đứng còn không vững, đâu phải là đối thủ của Hứa Ôn Noãn, sau đó liền la toáng người xung quanh: “Các người còn đứng đó làm gì? Còn không mau qua đây giúp tôi?”
Tiếng nói của cô vừa kết thúc, đám bạn của Tưởng Tiêm Tiêm mới hồi phục lại tinh thần, từ từ khuyên can.
Đa số đều là những người đi theo Tưởng Tiêm Tiêm, Hứa Ôn Noãn đang muốn đi còn tức giận mà đá về phía đùi của cô một cái.
Tưởng Tiêm Tiêm đau quá không để ý hình tượng mà la làng lên: “Các người có bị ngốc hay không vậy? Còn kéo tôi làm gì? Kéo cô ta kia kìa!”
Một đám người giống như bị thức tình khỏi giấc mộng, vội vàng buông Tưởng Tiêm Tiêm ra mà vọt tới trước mặt Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn lại càng tức giận hơn, nhưng cũng không thể xoay sở nhiều người như vậy, cánh tay bị mấy người đó giữ chặt.
Tưởng Tiêm Tiêm vừa nhìn thấy Hứa Ôn Noãn dãy giụa cách đó không xa liền đưa tay ra cầm chai bia trên bàn, đập về phía Hứa Ôn Noãn, sau đó còn chưa hả giận, lại nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn đang thở hồng hộc, bỗng nhiên lại nhìn đến cổ áo cô, liền bắt đầu nắm lấy xé lung tung.Hứa Ôn Noãn liều mạng giãy dụa để ngăn cản hành động của Tưởng Tiêm Tiêm, dùng lực không được, Tưởng Tiêm Tiêm càng hoang mang, càng mất đi lý trí, lại nhờ một người nam đi chung nhóm để hắn giúp cô xé.
Người đàn ông kia tám phần là say rồi, hoàn toàn không biết hành động của Tưởng Tiêm Tiêm chính là làm bừa, liền lập tức đưa tay về phía áo lông của Hứa Ôn Noãn.
Cho dù là đàn ông nhưng khi uống R*ợ*u say rồi, sức mạnh cũng lớn hơn bình thường, động tác của hắn có thể xé áo của cô dễ như ăn cháo, khiến bả vai trắng nõn của cô lộ ra.
Hơi thở của đàn ông tràn vào mũi cô, còn có tác dụng khiến Hứa Ôn Noãn nhớ lại cảnh tượng năm đó cô không thể nào thoát khỏi từ nhiều năm trước đây, khuôn mặt cô bỗng nhiên trở nên trắng xám, cả người như muốn vỡ vụn, giãy dụa ngày một điên cuồng.
Cô cảm giác được ống tay áo của mình đã bị kéo xuống, toàn thân của cô run lên, môi tái nhợt, bắt đầu giãy liên tục.
Người chung quanh hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của cô, người đàn ông kia như ngày càng hưng phấn, sức xé ngày càng lớn.
Âm thanh của DJ đinh tai nhức óc tiếng cười của bạn bè xung quanh Tưởng Tiêm Tiêm, cách Hứa Ôn Noãn ngày càng xa, lúc cô nhận ra phần eo bên trái của cô cũng bị xé rách rồi, người cô run lên cầm cập, giãy dụa bỗng nhiên dừng lại, cả người lại rơi vào tuyệt vọng, ánh mắt mất đi tất cả ánh sáng.
Nhìn thấy Hứa Ôn Noãn như vậy, Tưởng Tiêm Tiêm hả giận rồi, cô hô “Dừng” một tiếng, sau đó ra hiệu cho người đàn ông dừng lại, đi đến trước mặt Hứa Ôn Noãn, cầm lấy cằm của cô, nâng khuôn mặt của cô lên, nhìn vào đôi mắt vô thần kia mà cười kiêu ngạo nói rõ ràng từng chữ từng lời: “Không phải lúc nãy còn rất hung hăn sao? Sao rồi? Bây giờ sao lại ỉu xìu vậy? Cho rằng cô làm như vậy thì tôi sẽ buông tha cho cô sao? Hứa Ôn Noãn, tôi cho cô biết, tôi hận không thể *** cô!”
Tưởng Tiêm Tiêm cắn răng cắn lợi nói, tay cô đột nhiên đưa về phía áo lông của Hứa Ôn Noãn, vừa mới chuẩn bị dùng hết sức xé ra thì cổ tay cô bỗng nhiên lại bị một người nắm chặt.
Tưởng Tiêm Tiêm vùng vẫy một hồi nhưng cô không thể nào thoát khỏi sự khống chế của đối phương, liền nhíu nhíu mày tức giận nói: “Có bệnh sao? Ăn no rững mỡ đi lo……”
Chữ chuyện cô còn chưa nói xong, người kia đột nhiên dùng sức hất cô văng một khoảng.
Tưởng Tiêm Tiêm uống say, sức không còn nhiều bao nhiêu nên cô phải lùi về phía sau vài bước mới không bị té xuống đất, cả người mềm nhũn, đến khi lưng cô ***ng vào góc bàn rồi mới có thể dừng lại được, phía sau đau thấu xương, khiến chân Tưởng Tiêm Tiêm run lên, cả người chật vật ngã xuống đất.
Tưởng Tiêm Tiêm mặc váy cực kỳ ngắn, ngồi bệch xuống như vậy liền khiến cô lộ hàng hơn phân nửa, cô hoàn toàn không để ý xung quanh có rất nhiều người đang nhìn cô bằng ánh-mắt-thưởng-thức, ôm lưng hít vào vài ngụm khí lạnh.
Mặc kệ Tưởng Tiêm Tiêm có say đến mơ màng như thế nào, lúc này cô cũng bị cơn đau làm cho tỉnh táo lại mấy phần, chờ đến khi nỗi đau dịu đi một chút, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn người vừa nắm chặt cổ tay cô.
Lại là……. Người vừa về nước không lâu, Lục Bán Thành……. Hứa Ôn Noãn hình như không có liên quan gì đến anh ta a, sau anh ta lại nhúng tay vào?
Lúc Tưởng Tiêm Tiêm đang nghi ngờ không hiểu thì Lục Bán Thành lại *** khoác của hắn ra, che chở cho Hứa Ôn Noãn đang dại ra.
Lúc hắn đưa tay ra khoác áo lên người cô, cô theo bản năng rụt người lại, lùi về phía sau một bước, suýt nữa bước hụt xuống bậc thang sau lưng, may mà Lục Bán Thành phản ứng nhanh giữ tay cô lại.
Đụng chạm của hắn lại làm cô sợ hắn, Lục Bán Thành không dám buông cô ra, sợ cô lại không cần thận mà bước hụt chân, hơi dùng sức kéo cô về phía trước mặt mình, che áo khoác lên người cô, lúc này hắn mới cầm lấy vai cô, khom người, nhìn thẳng vào mắt cô, nói với cô: “Đừng sợ, không sao rồi, thật sự không sao rồi…”
Hứa Ôn Noãn giống như không nghe thấy lời nói của hắn vậy, ánh mắt cực kỳ sợ hãi.
Lục Bán Thành nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy, đau lòng không thở nổi, hắn muốn giơ tay lên, xoa đầu cô, an ủi cô, nhưng cô như gặp phải một chuyện rất đáng sợ mà mở miệng ra, cắn tay hắn.
Sức của cô rất lớn, Lục Bán Thành đau đến nỗi nhíu mày lại, nhưng không tránh, tùy ý cho cô cắn, mãi đến khi thấy cô không nghiến răng như lúc trước nữa, mới dịu dàng nói: “Ôn Noãn, em xem, là anh, không phải những người kia.”
Nghe thấy hắn nói như vậy, hàm răng cô từ từ buông lỏng, cô còn đang không biết đây là mơ hay là thật, qua một lát mới mở mắt ra, cẩn thận nhìn về phía hắn.
Lục Bán Thành nhìn thẳng vào mắt cô, vì thấy cô sợ hãi mà lập tức cười với cô, tỏa ra một nụ cười ấm áp.
Cô nhìn thấy hắn cười, con ngươi đen kịt không nhúc nhích một lúc lâu, mới từ từ nhả tay của hắn ra.
Hắn thấy cô như vậy, mới từ từ xoa đầu cô, nhẹ nhàng ***ng lên tóc cô, lại nhẹ nhàng mà dịu dàng nói với cô: “Ôn Noãn, anh đưa em về nhà, được không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc