Ép Yêu 100 Ngày - Chương 84

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Toàn bộ thế giới giống như dừng lại rồi vậy, trong đó chỉ còn giọng nói của Lục Bán Thành.
Hứa Ôn Noãn không biết tâm tình của mình lúc này rốt cuộc là thế nào, cả người cô giống như một con rối vậy, chưa có sự điều khiển thì không nhúc nhích được.
Lục Bán Thành dừng lại trầm mặc một lúc lâu, Ngô Hạo đứng lên khỏi mặt đất, sau đó khom người, nhặt hộp TL rơi trên mặt đất, sau đó lấy một điếu, châm lửa, sau khi hút một hơi xong, cách khói thuốc lượn lờ, nhìn Lục Bán Thành còn chưa lấy lại tinh thần, hỏi: “Vì vậy, anh chính là Linh Độ mà cô ấy đã quen biết trong game hơn 10 năm?”
Hứa Ôn Noãn từ lúc Lục Bán Thành hỏi Ngô Hạo lần thứ hai đã nhận thức được điều này nhưng lúc Ngô Hạo hỏi thẳng thừng ra như vậy, hô hấp của cô cũng căng thẳng, nhịp tim trong cũng ngưng lại trong nháy mắt.
Hứa Ôn Noãn cảm thấy thời gian này giống như bị kéo dài đến vô hạn, rõ ràng chỉ đang trải qua mấy giây nhưng cô lại có cảm giác như mấy thế kỷ rồi vậy, sau đó nghe giọng nói của Lục Bán Thành lại giống như âm thanh cách xa trăm sông nghìn núi vọng về, từ từ truyền tới tai cô: “Phải.”
PHẢI……. tom Hứa Ôn Noãn run rẩy, còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong chấn động kia, Lục Bán Thành lại nói tiếp: “Tôi chính là Linh Độ, là Linh Độ đã quen biết cô ấy hơn 10 năm trong game.”
Hứa Ôn Noãn lùi về phía sau một bước, trong phòng lại có tiếng của Lục Bán Thành: “Cho nên tôi nói với cậu những lời này là để cho cậu biết, tôi và cậu không giống nhau, thậm chí tôi còn quen cô ấy sớm hơn cậu, nhưng chỉ là 10 năm đó tôi không thể ở bên cạnh cô ấy như cậu, nhưng tôi vẫn có thể bảo vệ cô ấy.”
‘Dùng một thế giới ảo dùng thế giới mà cô ấy không biết thân phận của tôi để bảo vệ cô ấy.” Không biết có phải ảo giác hay không, cô lại cảm thấy lúc nói những lời này, trong âm điệu của Lục Bán Thành lại có chút bi thương và cô đơn, còn có một chút thâm tình không thể nói thành lời.
Dừng một chút, hắn lại nói với Ngô Hạo: “Đây chính là khác biệt lớn nhất đó Ngô Hạo.”
Ngô Hạo bị Lục Bán Thành nói như vậy, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, hắn động môi nhiều lần nhưng cũng không thể nói được gì, cuối cùng lại lựa chọn im lặng.
Hắn cúi đầu, hút mạnh thuốc hai lần, sau đó không nói gì, cất bước đi ra cửa.
Hứa Ôn Noãn nghe thấy tiếng động, liền tỉnh lại từ trong những lời nói của Lục Bán Thành, cô vội vàng chạy trốn trong rừng trúc, sau đó nhìn bóng Ngô Hạo chậm chạp bước ra, ngước đầu, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm tối om trong chốc lát, mới rời đi.
Vẫn đợi đến khi tiếng bước chân của Ngô Hạo hoàn toàn biến mất, Hứa Ôn Noãn mới rón rén ra khỏi rừng trúc.
Cô cảm thấy chính mình lúc này không giống như mình nữa, hoảng hốt một lúc lại, cảm thấy những chuyện cô vừa mới nghe thấy thật sự quá ly kỳ, cô lặng lẽ bấm móng tay vào lòng bàn tay, mới từ từ quay đầu nhìn vào trong phòng, Lục Bán Thành vốn đứng dựa vào cửa kính lúc này đã ngã trên mặt đất.
Hứa Ôn Noãn chấn động liền lập tức mở cửa, đi vào trong phòng.
Tới gần, Hứa Ôn Noãn mới nhìn thấy sắc mặt của Ngô Hạo tái nhợt đến đáng sợ, nhắm mắt lại, nằm trên mặt đất, như không còn tri giác, không nhúc nhích.
“Lục Bán Thành” cô vội vàng chạy tới, gọi tên của hắn, sau đó liền ngồi xổm xuống, sờ đầu của hắn, nóng đến bỏng tay.
Người đàn ông quá nặng, Hứa Ôn Noãn tốn rất nhiều sức lực cũng không thể dìu hắn lên, liền không thể làm gì khác hơn là chạy đến điện thoại bàn trong phòng gọi cho nhân viên khách sạn nói bọn họ gọi một chiếc xe cấp cứu.
.......
Trong phòng bệnh của bệnh viện, y tá kiểm tra cho Lục Bán Thành một chút rồi rời đi.
Hứa Ôn Noãn ngồi một bên giường bệnh, nhìn chằm chằm hắn đang ngủ say, liền dời tầm mắt nhìn bầu trời tối om ngoài cửa sổ, trong đầu lại nghĩ đến những câu nói lúc nãy Lục Bán Thành nói với Ngô Hạo.
Thì ra…. Sau lưng cô, Ngô Hạo và Lục Bán Thành đã từng đánh nhau một trận, cho nên lúc ăn cơm, cô mới nhìn thấy khóe môi Lục Bán Thành còn vết thương mới khô mày và những vết máu ứ đọng trên mặt hắn, đều là do Ngô Hạo đánh a…. sao Ngô Hạo biết được chuyện của hắn và cô chứ?
Hứa Ôn Noãn nhíu mày, nghĩ trong chốc lát cuối cùng lại nghĩ đến cuộc điện thoại lúc cô gọi đến chương trình radio khi cô mới đến Lệ Giang ngày đầu tiên.
Trên thế giới này, chỉ có Ngô Hạo biết cô thích chương trình radio kia thôi,… Chỉ là, hắn và cô đã chia tay lại như vậy, hắn còn quan tâm chương trình đó làm gì chứ?
Hứa Ôn Noãn đột nhiên cảm thấy buồn cười, cô không nhịn được cong môi, lắc đầu hai cái, sau đó tầm mắt liền rơi vào điện thoại của Lục Bán Thành.
Hắn thật sự là Linh Độ sao?
Hứa Ôn Noãn luôn cảm thấy chuyện này quá huyễn hoặc rồi.
Trong đầu cô ngày ngày đêm đêm tưởng tượng về hình tượng của Linh Độ, nhưng không ngờ Linh Độ lại là người mà cô không mong đợi nhất.
Cô thừa nhận, so với một năm trước đây, cô bây giờ thật sự không còn hận thù Lục Bán Thành mãnh liệt như trước đây, có thể cô không có kế hoạch gặp Lục Bán Thành nhưng dù sao cô cũng đã tha thứ cho hắn từ lâu rồi...
Hứa Ôn Noãn suy nghĩ một lúc, lại không nhịn được cầm điện thoại của Lục Bán Thành lên, lấy ngón tay hắn quét dấu vân tay xong liền vào game, đập vào mắt cô là một cái tên không thể nào quen thuộc hơn, Linh Độ.
Thì ra hắn chính là Linh Độ a…
Người cứu cha của cô chính là Linh Độ giới thiệu, vậy nói không chừng người cứu cha cô…. Hứa Ôn Noãn nghĩ tới đây, tầm mắt liền nhìn mặt Lục Bán Thành.
Hắn và cha cô có tủy tương ứng với nhau, trên thế giới này có duyên phận như vậy thật sự là một kỳ tích.
Lúc đó cô còn cho rằng thế giới to lớn như vậy, chỉ là Linh Độ thần thông quản đại nên mới có thể tìm thấy người thứ hai thôi.
Nhưng thật ra lại là hắn.
Chẳng trách ngày thứ bảy sau khi cha cô được phẫu thuật xong, lúc cô gặp hắn sắc mặt của hắn lại trắng xám, trên cổ tay còn có vết truyền nước biển còn rất mới, thì ra không phải hắn bị bệnh mà là vì vừa mới làm phẫu thuật hiến tủy cho cha cô xong...
Lúc cô vì cha đến năn nỉ hắn, thái độ của hắn rõ ràng rất cứng rắn mà, sao bỗng nhiên lại lén lút giúp cô còn không nói cho cô biết chứ?
Còn hội quán SPA đều là công việc do Linh Độ giới thiệu cho cô, từ trước đến nay cô đều không biết nhà đầu tư là ai, thì ra chính là hắn…
Còn có những chuyện cười thường xuyên được gửi đến lúc ba giờ sáng, đêm cô bị đau dạ dày ngất xỉu, hắn đến leo qua ban công đưa cô đến bệnh viện, còn có quà giáng sinh…….
Chính là vì Linh Độ cho cô quá nhiều ấm áp và cảm động cho nên cô mới muốn biết Linh Độ ngoài đời thực là một người như thế nào, cô mới càng muốn tiếp xúc nhiều với Linh Độ hơn, mới từ Bắc Kinh lặn lội đến Thượng Hải, người mà cô mong mỏi ngày đêm muốn biết, nằm mơ cũng muốn biết, lại chính nhờ những giấc mơ cô gặp được hắn lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cực kỳ hài lòng.
Có thể cô không nghĩ đến, hiện thực lại khác quá xa so với sự tưởng tượng của cô, lúc này cô có không hài lòng, có không vui suống, nhưng trong lòng lại tràn đầy chấn động và xoắn xuýt.
Linh Độ sao lại có thể là Lục Bán Thành chứ? Lục Bán Thành sao có thể lại là Linh Độ chứ?
Người khiến cô hận đến rối tinh rối mù sao lại có thể chính là người khiến cô cảm thấy cảm động và ấm áp cùng một lúc chứ?
Tim Hứa Ôn Noãn cực kỳ rối loạn, trong não như có hai người đàn ông đang đánh nhau loạn xạ, dằn vặt khiến cô sợ hãi, cô bị chân tướng sự thật làm cho chấn động rồi, cô nghĩ đi nghĩ lại, liền để điện thoại của Lục Bán Thành xuống, chạy trối ૮ɦếƭ xông ra khỏi phòng bệnh, xông ra khỏi bệnh viện.
. . . . . . . .
Chặn một chiếc taxi, trở lại khách sạn, Hứa Ôn Noãn liền thu dọn hành lý, chưa đến năm giờ sáng, cô liền đến sân bay, chờ trong phòng chờ năm tiếng đồng hồ, leo lên máy bay, trở về Bắc Kinh.
. . . . .
Về đến nhà, Hứa Ôn Noãn leo lên giường ngủ say, sau đó khi rời giường liền ăn cơm tối một chút, sau đó lên mạng đặt trước một cái điện thoại di động, sau đó liền buộc mình không được suy nghĩ gì nữa mà ngủ tiếp.
Sáng ngày thứ hai, Hứa Ôn Noãn một mình đến sở cảnh sát làm lại chứng minh nhân dân mới, sau đó lại cầm chứng minh thư đi làm lại thẻ ngân hàng, cuối cùng mới đi làm lại sim.
Đến năm giờ chiều, Hứa Ôn Noãn đến hội quán, điện thoại di động đã được đưa tới.
Hứa Ôn Noãn gắn sim, khởi động máy, kích hoạt thẻ sim, sau đó mới download một loạt những ứng dụng mà cô hay dùng về, nhìn chằm game một chút, sau đó mới quyết định không tải lại nữa.
Mở máy tính trên bàn làm việc, Hứa Ôn Noãn làm báo cáo tài vụ của mấy ngày mà cô không ở Bắc Kinh, nhìn những con số lít nha lít nhít một chút, thấy chúng như những con kiến bò loạn trong mắt, Hứa Ôn Noãn thở dài một hơi, lại cầm điện thoại di động lên, tìm game tải xuống.
Để điện thoại di động xuống, tiếp tục xem hóa đơn, không tới một phút lại dừng game đang download. Cứ như vậy down lại bỏ, bỏ lại down, không biết bao nhiêu lần, Hứa Ôn Noãn bực mình che hai tai, đập mạnh đầu lên bàn mấy lần, sau đó liền tắt nguồn điện thoại di động.
Cô nhìn chằm chằm màn hình vi tính một chút, lúc gõ chữ động tác của cô bỗng nhiên khựng lại, nhìn chằm chằm một chậu cây trên bàn làm việc của mình một lúc lâu, sau đó lại cầm điện thoại di động của mình lên mở nguồn, vừa mới chuẩn bị vào game, nghĩ đến Lục Bán Thành không biết cô đã biết hắn là Linh Độ, liền rút tay về, đổi thành gọi điện thoại nói chuyện cho nhanh.
Lúc tìm thấy số của Lục Bán Thành, cô theo bản năng lại chần chừ một chút, lại muốn gọi, lại chần chừ, lại không bấm nút.
Kỳ lạ thật,... cô mượn tiền của hắn, giờ tìm cách trả lại cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, sao cô không gọi điện thoại cho hắn trong lòng lại thấy bất an chứ?
Hứa Ôn Noãn nuốt một ngụm nước bọt thật mạnh, cuối cùng cũng lựa chọn cách nhắn tin SMS cho hắn: “chào anh, tôi là Hứa Ôn Noãn, anh về Bắc Kinh chưa?”
tin nhắn gửi đi rất lâu rồi cũng không có trả lời.
Hứa Ôn Noãn vừa nhìn hóa đơn vừa thỉnh thoảng lại nhìn màn hình, qua nửa giờ, thấy Lục Bán Thành còn chưa trả lời tin nhắn của mình, tâm tình cố gắng lắm mới bình tĩnh lại được để nhắn tin cho hắn lúc này lại trở nên gợn sóng.
Sao hắn không trả lời tin nhắn của cô chứ? Không phải là chưa hết bệnh chứ? Có phải bây giờ vẫn còn mơ màng chưa tỉnh không? chắc không đâu ha, bác sĩ nói hắn chỉ bị cảm lạnh thôi mà, không có vấn đề gì lớn…
Hứa Ôn Noãn nghĩ xong, lại không nhịn được gõ tin nhắn khác: “Nếu anh về Bắc Kinh thì báo cho tôi biết, tôi đem tiền….”
tin nhắn còn chưa soạn xong, liền có một cuộc gọi đến.
cô đang gõ tin nhắn nên quơ ngay trúng nút nhận cuộc gọi, đến khi nhìn kỹ lại liền thấy ba chữ Lục Bán Thành, cô bỗng nhiên ngưng thở.
Điện thoại cũng đã nhận rồi, không thể cúp máy được…….. Hứa Ôn Noãn lặng lẽ đưa tay lên sờ *** mình, sau đó mới giơ điện thoại lên bên tai, nói vào điện thoại: “Alo?” một tiếng.
Lục Bán Thành yên lặng hai giây, mới nói: “Thật ngại quá, vừa nãy tắt máy, không nhìn thấy tin nhắn của cô.
Hứa Ôn Noãn mơ hồ nghe thấy ngay sau câu nói của Lục Bán Thành chính là thông báo của sân bay.
Tắt máy? Chẳng lẽ lúc cô gửi tin nhắn hắn đang ngồi trên máy bay?
Hứa Ôn Noãn không nhịn được hỏi: “Anh… về Bắc Kinh rồi sao?:
“Ừ” Lục Bán Thành nói.
“Vậy thì tốt, anh coi khi nào có thời gian rảnh thì tôi đưa tiền tới cho anh….” Hứa Ôn Noãn liền nói thẳng với hắn
Sau khi nói xong, Hứa Ôn Noãn suy nghĩ một chút, lại nói: “… Hoặc là anh có thể nói cho tôi biết số tài khoản ngân hàng, tôi chuyển khoản cho anh.”
Lục Bán Thành trầm mặc trong điện thoại, không lên tiếng.
Hứa Ôn Noãn không biết có phải mình gặp ảo giác không, cô có cảm giác hình như lúc này hắn không vui.
Cô nói gì sai rồi sao?
Lúc Hứa Ôn Noãn đang nghĩ lại, Lục Bán Thành lại nói: “Bây giờ tôi đang trên đường lái xe về, tôi nghe Tiểu Ái nói cô đang làm việc ở SPK, đúng lúc tôi đi ngang qua đó, chờ tôi tới sẽ gọi cho cô, cô xuống lầu đưa cho tôi một chuyến.”
Dừng một chút, Lục Bán Thành lại bổ sung thêm một câu: “Có được không?”
Người thiếu nợ chính là Hứa Ôn Noãn, sao cô lại còn dám có ý kiến: “Được rồi.”
.......
Lúc Lục Bán Thành gọi lại, Hứa Ôn Noãn đúng lúc vừa mới làm báo cáo tài chính xong.
Cúp máy của Lục Bán Thành, Hứa Ôn Noãn đi đến nhà vệ sinh một chút, nhìn chằm chằm mình trong gương xong, sau đó tháo buộc tóc ra, chỉnh tóc lại một chút, lại vào văn phòng lấy bao thư mình đã chuẩn bị từ trước, đi xuống lầu.
Vừa đến cửa chính SPK, Hứa Ôn Noãn đã nhìn thấy xe của Lục Bán Thành đậu ven đường
Cô đi giày cao gót thong dong đi ra chỗ xe của Lục Bán Thành, vừa mới chuẩn bị gõ cửa xe, báo cho Lục Bán Thành biết mình đã tới, kết quả nhìn qua cửa sổ xe liền thấy hắn đang ngồi ở ghế người lái, đưa lưng về phía cô, nhìn chằm chằm đường phố thất thần.
Cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng có thể nhìn thấy từ sau lưng hắn toát ra một vẻ cô đơn bất đắc dĩ
Vừa nãy lúc nhận điện thoại, cô cũng chỉ cho rằng đó là ảo giác, nhưng thật sự, hình như tâm tình của hắn không tốt chút nào.
Tâm tình của Hứa Ôn Noãn trong chớp mắt cũng hạ xuống, còn cô không biết rốt cuộc mình nên làm thế nào thì hình như Lục Bán Thành ngồi trong xe thấy lâu, lại không thấy cô xuống, có chút buồn bực quay đầu, nhìn về phía cô đang đứng.
Hứa Ôn Noãn vội lấy lại tinh thần giơ tay lên chào Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành đẩy cửa nhanh chóng xuống xe, vòng qua đầu xe đi đến trước mặt Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn vội vàng đưa phong bì cho Lục Bán Thành: ‘Anh đếm lại thử xem.”
Lục Bán Thành liếc mắt nhìn phong thư của cô trong tay, không nhận lấy.
Cô vừa mới về Lệ Giang, đêm đó liền không thể chờ được mà tìm hắn trả tiền rồi… cô vẫn giống như một năm trước đây, mong muốn nhanh chóng cắt đứt tất cả những gì có thể nối kết cô và hắn, nhanh chóng rũ bỏ mọi quan hệ với hắn.
Cũng đúng, hắn đang mong chờ gì chứ, những chuyện cô chủ động nhờ hắn ở Lệ Giang cũng giống như những người xa lạ khác thôi, cô không nhờ hắn thì cũng có thể nhờ người khác, chuyện đêm đó có thể thay đổi được gì chứ?
Hứa Ôn Noãn thấy Lục Bán Thành đứng nửa ngày cũng không có phản ứng, không nhịn được cầm bao thư quơ quơ.
Lục Bán Thành hoàn hồn, cố gắng đè nén sự cô đơn đang lăn lộn trong lòng, nhận lấy bao thư, không đếm mà nhét ngay vào túi tiền.
Từ khi xuống xe đến giờ hắn vẫn chẳng hề nói gì, Hứa Ôn Noãn trả tiền xong rồi thì cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể đứng yên trước mặt hắn, sau đó lên tiếng: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi lên trước đây”
Lục Bán Thành nghe thấy cô nói vậy, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, trong ánh mắt có chút hoảng hốt, qua một lúc lâu, mới gật đầu, ừ một tiếng.
Hứa Ôn Noãn cười với hắn một cái đầy xã giao, sau đó nói tạm biệt rồi đi đến ven đường.
Lúc cô đưa tay ra gọi taxi, Lục Bán Thành từ nãy đến giờ vẫn không nói gì bỗng nhiên gọi cô lại.
Hứa Ôn Noãn quay đầu lại.
Lục Bán Thành đi về phía trước hai bước, tựa trên đầu xe, hỏi: “Tối hôm qua người gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn nhờ họ gọi cấp cứu là cô sao?”
Thì ra là hắn muốn hỏi chuyện này sao….. Hứa Ôn Noãn không chần chừ chút nào, gật gật đầu thừa nhận: “Là tôi.”
Sau đó Hứa Ôn Noãn nghĩ đến lúc tối qua mình chạy đến phòng của hắn có chút không tốt lắm, liền nửa thật nửa giả giải thích: “Hôm qua lúc tôi trả áo cho anh ***ng vào tay của anh, thấy tay anh nóng hổi, sau đó lại thấy sắc mặt của anh khó coi như vậy, tôi nghĩ đến anh vì tôi mà mắc mưa……. Dù sao cũng là anh nhường tôi nên mới bị bệnh, tôi có chút băn khoăn, vì vậy, liền gọi điện thoại cho anh, lại thấy không có ai nghe máy, tôi liền đi qua, sau đó nhìn thấy anh ngất xỉu trước cửa sổ.”
Lục Bán Thành có chút căng thẳng: “Vậy lúc cô đến có ***ng mặt người nào đó không?”
Hắn ám chỉ Ngô Hạo sao? hắn căng thẳng là do hắn sợ cô nghe thấy những gì hắn nói với Ngô Hạo sao? hắn sợ cô biết hắn chính là Linh Độ sao?
Hứa Ôn Noãn nghi hoặc nghĩ trong đầu, lại làm như không biết gì, lắc lắc đầu với Lục Bán Thành: “Không có a…” Dừng một chút, Hứa Ôn Noãn lại hỏi: “Ai chứ?”
Hứa Ôn Noãn cảm thấy rất rõ ràng, Lục Bán Thành đang thở phào nhẹ nhõm.
Hắn quả nhiên sợ cô biết hắn chính là Linh Độ.....
Những lời tối hôm qua hắn nói với Ngô Hạo bỗng nhiên lại xẹt qua não cô.
“Tuy rằng tôi không ở bên cô ấy những vẫn có thể bảo vệ cô ấy.”
“Tuy rằng cô ấy không biết người trong thế giới ảo đó chính là tôi, nhưng tôi vẫn muốn dùng thân phận ban đầu kia ở bên cạnh cô ấy.”
Là bởi vì, Lục Bán Thành đã làm quá nhiều chuyện khiến Hứa Ôn Noãn sợ hắn cho nên mới dùng thân phận Linh Độ ở bên cạnh cô?
Hắn sợ sau khi cô biết hắn là Linh Độ xong liền cắt dứt liên hệ, vì vậy hắn vẫn gạt cô, lúc cô muốn gặp mặt mới tìm cớ lảng tránh sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc