Ép Yêu 100 Ngày - Chương 83

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Chỉ cần cô bấm nút khóa xe trên chìa, hắn sẽ không thể nào mở cửa ra được.
Là lúc cô bị hắn đánh thức có hành động quá mạnh mẽ cho nên khiến hắn hiểu lầm sao?
Cô thừa nhận hơn một năm trước đây lúc cô ở quá gần hắn sẽ có phòng bị, sẽ ó sợ hãi. Đương nhiên khi đó cô phản ứng như vậy là do cô bị bệnh, huống chi ngay lúc đó cô không chỉ đối với hắn như vậy mà đối với bất cứ người đàn ông nào khác cũng sẽ như vậy.
Cô bây giờ không còn bệnh nặng như lúc trước nữa, cô chỉ là bị đánh thức nên phản xạ có điều kiện mà ngồi dậy thôi.
Nhưng mà hình như trước đây hình như hắn không phải như vậy, bởi vì cô hại ૮ɦếƭ con trai của hắn mà hắn hận cô thấu xương, thái độ đối với cô đều rất đáng sợ, thời gian trôi qua hơn một năm, sao lúc này hắn lại suy tính cho cô nhiều như vậy?
Hứa Ôn Noãn không hề ý thức được suy nghĩ của cô toàn bộ đều là hắn, cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm chìa khóa xe, bình tĩnh một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn qua cửa kính xe, nhìn về phía Lục Bán Thành cao cao, một tay đang che dù, một tay cầm thuốc hút, tựa vào hàng rào chắn trên đường cao tốc.
Mưa không lớn, nhưng cũng có gió, hắn mặc dù cầm dù nhưng mà vẫn có không ít những giọt mưa đang rơi xuống người hắn, khiến quần áo của hắn chỗ ướt chỗ khô.
Hắn như không cảm giác được cô đang nhìn hắn, rũ mày, lại châm một điếu thuốc khác.
Trong ấn tượng của cô, hình như Lục Bán Thành không thích hút thuốc như vậy, hơn nữa ban đầu lúc quen biết hắn, hắn lại cho cô cảm giác sạch sẽ như ngọc, loại đàn ông trong sáng như vậy, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy hắn như biến thành một người khác, mặt mũi vẫn như vậy, khí chất vẫn như vậy, có thể cô có một cảm giác khác lạ không thể diễn tả bằng lời.
Hứa Ôn Noãn không biết mình đã nhìn chằm chằm Lục Bán Thành bao lâu, đến khi hắn châm một điếu thuốc mới, trời lại mưa càng lúc càng lớn, cô ngồi trong xe cũng có thể nghe thấy tiếng đùng đùng ngoài xe, vạt áo của hắn cũng có vài giọt nước nhỏ xuống.
Hắn cứ đứng như vậy, ngày mai sẽ bị cảm đó,... hắn chỉ muốn để cho cô yên ổn ở trong xe lại không chú ý đến bản thân mình chút nào sao?
Hứa Ôn Noãn rõ ràng cảm thấy trong lòng mình có cảm giác, là loại cảm giác rung động, loại cảm giác khác hẳn với lúc cô hận hắn đến tận xương tủy dù có sống hay ૮ɦếƭ cũng không màng lúc này đang trở nên xao động.
Hứa Ôn Noãn cắn môi, cuối cùng cũng thuận theo ý nghĩ của bản thân mà giơ tay lên hạ cửa sổ xe xuống, gọi hắn “Này” một tiếng.
Lục Bán Thành cho rằng mình nghe thấy ảo giác nên ngừng hút thuốc, dừng một chút, không nhìn về phía xe.
Hứa Ôn Noãn lại mở miệng: “Lục Bán Thành.”
Lần này Lục Bán Thành ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn về phía cửa sổ đang bị hạ xuống, nhìn thấy khuôn mặt của cô trong màn mưa, cả người hắn như đang gặp phải một chuyện cực kỳ khó tin, ngón tay đang cầm thuốc hút của hắn cực kỳ run, qua một lúc lâu, hắn mới mở miệng hả một tiếng.
Hứa Ôn Noãn dừng một giây, mới mở miệng: “Trời mưa lớn rồi, anh cứ đứng ngoài đó sẽ bị bệnh đó, lên xe đi.”
Mưa hơi lớn, khiến mắt hắn nhòe đi nhìn không rõ.
Hứa Ôn Noãn không phát hiện, sau khi cô nói câu này xong, hai mắt hắn liền trợn to lên.
Cô nhìn thấy hắn còn chưa có cử động gì, cho là hắn không lên xe, liền mở cửa ra, muốn xuống xe đi kéo hắn.
Lục Bán Thành nhìn thấy cô như vậy, lúc này mới tỉnh táo lại, hắn sợ cô xuống xe mắc mưa, liền nhanh chóng đi đến bên xe, đóng cửa lại, sau đó mở cửa xe chỗ ghế người lái ngồi vào, thu dù lại, phủi phủi những giọt mưa trên người.
Hứa Ôn Noãn nhìn thấy tóc và vai hắn ướt mem, nhìn quanh xe một vòng, lại không thấy khăn mặt liền lấy một túi khăn giấy đặt phía sau xe, đưa cho Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành dừng một chút, mới nhìn cô, khẽ gật đầu nhận lấy.
Hai người không có nói thêm lời nào nữa, bầu không khí bên trong xe vẫn yên tĩnh như trước.
Hứa Ôn Noãn nhìn những giọt mưa không ngừng rơi trên cửa kính xe, nghe tiếng mưa ngoài trời, trong đầu lại nghĩ đến cảnh lúc nãy Lục Bán Thành xuống xe… cũng không biết bao lâu cô thật sự không thể nào chịu được nữa, ngủ say.
.......
Lúc Hứa Ôn Noãn tỉnh lại lần nữa, xe đã đến Lệ Giang, mưa cũng đã ngừng lại.
Lúc cô vừa nhích người một chút, Lục Bán Thành liền chú ý đến động tĩnh của cô, nhìn cô qua kính chiếu hậu một cái: “Thức rồi?”
“Ừ” Hứa Ôn Noãn dụi dụi mắt, gật đầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Gần hai giờ.”
“A” Hứa Ôn Noãn đáp một tiếng, nghĩ thầm thì ra cô ngủ mấy tiếng đồng hồ rồi a.
Lục Bán Thành liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, lại hỏi: “Cô nói cô ở khách sạn nào?”
Hứa Ôn Noãn nói tên khách sạn.
Lục Bán Thành “Ể?” một tiếng đầy ngạc nhiên.
Hứa Ôn Noãn hiểu chuyện gì rồi, lại nói: “Anh cũng ở khách sạn này sao?”Lục Bán Thành không nói gì, tiếng ừ lại phát ra từ cổ họng.
“Thật là trùng hợp.” Hứa Ôn Noãn nói xong, nhìn Lục Bán Thành cười, bên trong xe lại yên tĩnh, bầu không khí có hơi trì trệ, liền thuận miệng hỏi một câu: “Cô ở phòng nào?”
“0001” Lục Bán Thành trả lời.
Thì ra là biệt thử độc lập phía sau khách sạn, Hứa Ôn Noãn ơ một tiếng, không nói gì nữa.
Trong chốc lát xe liền đến khách sạn.
Lục Bán Thành dừng hẳn xe xong không nhanh chóng xuống xe mà đợi đến khi Hứa Ôn Noãn xuống xe xong sau đó mới xuống theo.
Vào đại sảnh khách sạn Hứa Ôn Noãn gọi Hứa Ôn Noãn lại, sau đó lại đi đến một góc có đặt mấy cây ATM.
Hứa Ôn Noãn muốn mượn 1000 tệ nhưng hắn liền đưa cho cô 5000.
Ngày mai là về Bắc Kinh rồi, cô cũng không cần nhiều tiền như vậy…. Hứa Ôn Noãn đếm 1000 tệ cong, vừa mới chuẩn bị đưa lại cho Lục Bán Thành, hắn liền nói: “ Cô cầm đi, cô không quen ai ở khu này, trên người mang tiền phòng thân còn hơn là lúc ᴆụng chuyện lại không có dùng.”
Hứa Ôn Noãn ngẫm lại, cũng cảm thấy có lý, huống chi tiền này cũng đâu phải là cho không, cô liền cầm theo ý của hắn, sau khi nói cảm ơn xong, liền đưa áo khoác mình còn đang ôm trong иgự¢ đưa cho Lục Bán Thành: “Áo của anh.”
Lúc Lục Bán Thành cầm lấy, đầu ngón tay của cô và hắn không cẩn thận ᴆụng vào nhau, hai người đều cứng đờ, sau một lát Lục Bán Thành mới lấy áo khoác về một cách bình thường, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi về phòng trước đây.”
Hứa Ôn Noãn chần chừ một chút, mới ừ một tiếng, sau đó liền ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành không phí nhiều thời gian, liền quay người rời đi.
Chờ đến khi hắn đi xa Hứa Ôn Noãn mới quay về phía thang máy đi tới.
Vừa rồi lúc cô vô tình chạm phải ngón tay của hắn, hình như ngón tay hắn rất nóng, đang tỏa nhiệt,… cho nên cô mới ngước lên nhìn khuôn mặt của hắn, nhưng khuôn mặt tái nhợt của hắn nhìn như không sốt vậy.
Vì vậy có phải là cô đã suy nghĩ nhiều quá không?
Hứa Ôn Noãn nghĩ đi nghĩ lại, bước chân cũng dừng lại.
Hắn mắc mưa trên đường cao tốc, mặc đồ ướt nhẹp lâu như vậy đi suốt đêm, không bị bệnh mới lạ… hơn nữa nhiệt độ nóng rõ ràng như vậy, cô sẽ không cảm giác sai đâu.
Nếu hắn bị sốt không phải đều do cô sao?
Hắn và cô như người dưng nước lã, nếu không phải hôm qua cô gặp chuyện bất đắc dĩ phải nhờ hắn thì hắn đã có thể về thẳng nhà mà khỏe re rồi sao.
Chuyện của hắn thật sự không có liên quan gì đến cô, nếu hắn bị bệnh không chịu được thì có thể gọi xe cấp cứu mà.
Đạo lý bình thường thôi, nhưng sao Hứa Ôn Noãn nghĩ nghĩ một hồi lại không thể nào bước chân vào thang máy được.
Nếu như hôm qua không phải đúng lúc gặp hắn, chắc lúc này cô còn đang ngồi ở trên tảng đá bên đường ở Cổ Thành rồi.
Hắn giúp cô, cô giúp hắn một lần, hòa nhau rồi. . . . .còn chuyện lúc trước đã qua rồi. mấy ngày trước lúc cô gọi điện thoại vào chương trình radio kể hết mọi chuyện, không phải vì muốn buông bỏ tất cả những chuyện cũ rồi sao? nếu đã buông bỏ rồi, sao bây giờ cô lại còn đứng ở đây mà chấp nhất?
Nghĩ đến đây, Hứa Ôn Noãn quay người liền đi đến khu biệt thự độc lập của Lục Bán Thành tìm phòng 0001.
Cửa biệt thự rộng mở, bên trong có ánh sáng, Hứa Ôn Noãn vừa chuẩn bị bước vào, lại nghe một tiếng nói quen thuộc: “Lục Bán Thành, hôm đó không phải tôi đã cảnh cáo anh rồi sao, tôi đã nói anh không được quấy rầy Ôn Noãn rồi mà? Anh chạy đến Lệ Giang làm gì? Lại còn ở cùng một khách sạn với cô ấy? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Cô ấy bị anh hại như vậy anh còn chưa hài lòng sao?”
Hứa Ôn Noãn giống như bị điểm huyệt vậy, đột nhiên đứng yên lại.
Đó là giọng của Ngô Hạo, sao hắn lại đến Lệ Giang rồi?
-
Xế chiều hôm nay Ngô Hạo bay đến Lệ Giang.
Hắn không đi theo Lục Bán Thành, hắn đến tìm Hứa Ôn Noãn.
Từ khi hắn nghe được mọi chuyện trong chương trình radio, mấy ngày nay trong đầu hắn đều là cô.
Cho đến sáng nay, hắn ở trong phòng họp nổi giận đùng đùng một hồi liền tìm một chuyến bay đến tìm cô.
Kết quả cô không có ở trong khách sạn, hắn chờ ròng rã 10 tiếng đồng hồ, rốt cuộc lại chờ được cô, mà cô lại đi về cùng với Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành làm cô thảm hại như vậy, hắn còn có mặt mũi quấn lấy Hứa Ôn Noãn?
Trong nháy mắt, cả người hắn đều tức điên lên, hắn trốn sau cây cột, chờ đến khi hai người họ tách ra thì mới đi theo Lục Bán Thành đến phòng hắn.
Lúc Lục Bán Thành bước vào biệt thự, liền bị những tiếng rống liên tiếp ập lên đầu.
Dựa vào ánh đèn trong phòng, Ngô Hạo nhìn thấy sắc mặt của Lục Bán Thành có gì đó không ổn, không biết có phải là do hắn bị bệnh không. sau khi hắn nghe những lời của Ngô Hạo nói xong liền không có ý muốn trả lời, mà lùi về phía sau hai bước, dựa vào cửa sổ.
Ngô Hạo nhìn chằm chằm Lục Bán Thành không chớp mắt, yên lặng trong chốc lát, sau một lát mới mở miệng: “Lục Bán Thành tôi và Ôn Noãn ở bên nhau 10 năm, tôi hiểu rõ Hứa Ôn Noãn nhất, người đàn ông như anh cô ấy sẽ không thích đâu, tôi khuyên anh đừng nên lãng phí thời gian nữa, huống chi Lục Bán Thành, xuất thân của anh như vậy, giá trị bản thân như vậy, muốn tìm người phụ nữ nào mà không được, sao anh cứ phải đeo theo Ôn Noãn vậy?”
“Coi như là tôi cầu xin anh, đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa được không?
Từ lúc Ngô Hạo xuất hiện đến nay, Lục Bán Thành vốn không nói câu nào lúc nghe thấy hắn nói câu này liền mở mắt ra nhìn Ngô Hạo, sờ tìm một điếu thuốc trong túi, châm lửa, sau khi hút một hơi, hắn mới trả lời Ngô Hạo, giọng nói rất nhỏ nhưng lộ ra vẻ kiên quyết không thể thương lượng: “Ngô Hạo, cậu cho rằng cậu có tư cách gì mà đến chỉ trích tôi?”
“Càng hỏi cậu câu này mới đúng, cậu dùng thân phận gì mà đến trước mặt tôi nói những câu này?”
“Bạn trai cũ của Hứa Ôn Noãn? A….” Lục Bán Thành như đang nhắc đến một chuyện cực kỳ mắc cười, cười khẽ một tiếng: “…. Ngô Hạo, cậu đừng quên, cậu đã chia tay với cô ấy, hai người không có bất cứ quan hệ gì, tôi làm gì cô ấy cũng không liên quan gì đến cậu, về phần tại sao cậu không có bất cứ liên quan gì đến cô ấy thì cậu nên tự hỏi cậu, tự nhìn lại xem bản thân mình đã làm những chuyện gì!!’
“Vì vậy, Ngô Hạo, ngược lại là tôi nên nói những lời này với cậu mới đúng, cậu không cần phải cầu xin tôi, bởi vì cậu căn bản không có tư cách cầu xin tôi…”
-
Câu nói này bị Hứa Ôn Noãn nghe thấy xong, trong phòng lại có một loạt những tiếng loảng xoảng.Hình như có người cầm cái gì đó đập vào người khác, lúc Hứa Ôn Noãn đang nghĩ xem là ai đang đánh ai thì cô lại nghe thấy tiếng Lục Bán Thành ՐêՈ Րỉ.
Ngô Hạo đánh hắn? ý nghĩ trong đầu Hứa Ôn Noãn còn chưa xong, giọng nói của Ngô Hạo đã truyền tới: “Được, được, nếu như mày còn muốn làm hại cô ấy, vậy tao cũng không cần phải nương tay!”
Ngô Hạo vừa nói xong, liền rên 1 tiếng, hẳn là Lục Bán Thành đánh trả hắn.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên những tiếng ầm ầm bang bang liên tiếp nhau.
Dựa vào âm thanh, Hứa Ôn Noãn có thể cảm nhận được, hai người đàn ông đang đánh nhau vừa mạnh mẽ vừa độc ác.
Cô kinh hồn bạt vía. Lúc cô đang suy nghĩ xem mình có nên vào can ngăn họ lại hay không thì lại có tiếng của Ngô Hạo nói: “Lục Bán Thành, không phải mày có thể tự mình quyết định sao? mày không cần phải khiến cô ấy khổ sở như vậy, mày cho rằng mày thật sự thích cô ấy sao? Mày cũng chỉ là vì chưa chiếm được nên như vậy thôi, Ôn Noãn chắc chắn sẽ không yêu mày, mày không thể có được cô ấy nên trong lòng đầy kiêu ngạo của mày mới không chịu đựng được mà muốn chinh phục thôi! Tao cho mày biết, Lục Bán Thành, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này mày muốn bắt nạt ai cũng được nhưng mà chỉ có cô ấy thì không thể! Cho dù bây giờ cô ấy và tao không có bất cứ quan hệ nào đi chăng nữa, mày cũng không thể! Trừ phi tao ૮ɦếƭ!”
“A…….” Lục Bán Thành cười khẽ một tiếng “…. Người mà mày yêu thương nhất mày cũng không giữ được, mày so với tao có gì tốt hơn chứ? Miệng mày luôn miệng nói tao khiến cô ấy đau khổ, tao không thật tâm thích cô ấy! Mày không phải tao, mày dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ngô Hạo, tao nói cho mày biết,…”
Lục Bán Thành dừng một chút, sau đó mới nói tiếp: “… Tao yêu cô ấy, yêu cô ấy còn sớm hơn mày, sâu đậm hơn mày!’
Giọng nói của hắn không cao nhưng đủ để Hứa Ôn Noãn có thể nghe được.
Đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, bên tai chỉ vang vọng những câu nói cuối cùng của Lục Bán Thành.
Hắn yêu cô còn trước Ngô Hạo, sâu đậm hơn Ngô Hạo… sao có thể? Cô và Ngô Hạo quên biết từ 10 năm về trước, lúc ấy cô chưa biết Lục Bán Thành là ai mà.
Nếu không phải lúc này cô nghe thấy những câu này, cho dù là bất cứ ai nói cho cô biết, cô cũng sẽ không tin.
Trong phòng vốn đang ồn ào xao động, lại vì câu nói này của Lục Bán Thành mà trở nên yên tĩnh.
Hứa Ôn Noãn đứng trong bóng tối một lúc lâu, mới nhẹ nhàng quay đầu nhìn qua khe cửa, nhìn vào trong phòng.
Lục Bán Thành tựa trên kính, cúi đầu hút thuốc, Ngô Hạo như bị câu nói kia làm cho chấn động, hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà ngồi dưới đất, nhìn Lục Bán Thành bằng đôi mắt không-thể-nào-tin-nổi.
Không biết bầu không khí nặng nề không một tiếng động này giằng co bao lâu, cuối cùng Ngô Hạo cũng mở miệng, cũng không còn tức giận như lúc nãy nữa mà thay vào đó là nhẹ nhàng hỏi: “Không thể nào, lúc đó sao anh có thể quen biết Ôn Noãn được? lúc cô ấy 15 tuổi, tôi mới quen cô ấy, lúc ấy anh đang ở bên Mỹ mà, tuyệt đối không thể, anh đang mê sản cái gì vậy?”
Lục Bán Thành dừng động tác hút thuốc lại, sau một lát, như quyết tâm nói ra vậy, ngẩng đầu lên nhìn Ngô Hạo, bình tĩnh mở miệng nói: “Cậu ở bên cạnh Hứa Ôn Noãn 10 năm, vậy cậu có biết Hứa Ôn Noãn vẫn chơi một trò chơi chứ?”
Hứa Ôn Noãn ngạc nhiên mở lớn hai mắt, Lục Bán Thành làm sao biết cô vẫn chơi một trò chơi hai năm?
Ngô Hạo không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Lục Bán Thành dời tầm mắt khỏi hắn, nhìn về một chiếc đèn đường cách đó không xa, qua mấy giây mới tiếp tục mở miệng: “Cô ấy có nói với cậu, cô ấy có xây dựng một chiến đội toàn là những người cao thủ vẫn đánh trận với cô ấy cả chục năm nay không?
Ngô Hạo như đã đoán được chuyện gì, mím môi thật chặt, nhìn chằm chằm Ngô Hạo không hé răng.
Sao Lục Bán Thành có thể biết tất cả mọi chuyện? lẽ nào hắn chính là, chính là…….. Hứa Ôn Noãn nắm chặt tay, toàn thân hóa đá, cực kỳ cứng ngắt, cô tinh tường có thể cảm giác được đáy lòng mình đang run lên.
Lục Bán Thành nhìn biểu hiện của Ngô Hạo, cũng biết hắn đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, hắn không tiếp tục nói mà là kể chuyện: “Tôi quen cô ấy lúc cô ấy nghỉ hè vào lớp 10, lúc vừa có trò chơi này, tôi đã kết bạn với cô ấy, vào lúc đó, cậu còn chưa gặp cô ấy đâu, chuyện cậu theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng có nhắc với tôi trong phòng chat, tuy không nhiều nhưng tôi biết dù tôi và cô ấy quen trên internet, là thế giới ảo, nhưng năm đó lúc cô ấy học lớp 12, vào ngày lễ giáng sinh, tôi có về nước, còn đến thành phố A một chuyến, cho dù tôi không biết cô ấy là ai, không biết cô ấy trông như thế nào, giờ nghĩ lại mới biết, vào thời điểm đó, tôi đã chú ý đến cô ấy rồi…..”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc