Ép Yêu 100 Ngày - Chương 82

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Càng nghĩ, Hứa Ôn Noãn càng bực mình, cuối cùng cũng chẳng thèm đế ý đến hình tượng gì nữa mà ngồi trên tảng đá bên rìa đường, bắt đầu suy nghĩ coi mình nên làm gì.
Mặt trời sắp lặng, sắc trời cũng ngày một tối hơn, chuyến xe cuối cùng về Lệ Giang cũng đã đi rồi, Hứa Ôn Noãn không thể nào nghĩ ra cách để giải quyết.
Đèn đường ở Cổ Thành từ từ sáng lên, du khách càng ngày càng ít, trên đường phố yên tĩnh hơn rất nhiều, Hứa Ôn Noãn giật giật hai chân tê rần, nghĩ cách duy nhất là phải mượn điện thoại của ai đó gọi về cho cha mẹ để hai người họ đến đón mình, lúc đó khóe mắt của cô lại vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Hứa Ôn Noãn cho rằng mình nhìn lầm, sửng sốt một lúc lâu mới chuyển tầm mắt nhìn thẳng người đó.
Quả nhiên là… Lục Bán Thành, hắn ngồi trong quán R*ợ*u đối diện với người đàn ông da trắng mắt xanh, bọn họ hình như nói tiếng anh, không biết là đang nói gì, trên mặt Lục Bán Thành có biểu hiện như cực kỳ sung sướng.
Buổi chiều, cô ngồi xổm ở chỗ này buồn bực, nên vẫn luôn nằm mơ giữa ban ngày, mong rằng có thể gặp một người quen ở đây là tốt rồi.
Không ngờ, lại thật sự gặp, mà lại còn gặp người mà cô không muốn gặp nhất…
Trước tiên không nói đến chuyện cô có muốn mượn điện thoại của hắn hay không, cho dù là cô có liên lạc với cha mẹ cũng sẽ không đến nhanh như vậy, họ phải chạy từ Bắc Kinh đến Lệ Giang, sau đó lại chạy từ Lệ Giang đến Cổ Thành, tất nhiên là cô phải ở đây suốt cả buổi tối rồi.
Không chỗ ở, không có đồ ăn, ngồi trên một tảng đá giữa trời, ở một nơi xa lạ, cô còn là một cô gái nữa. . . .
Hứa Ôn Noãn càng nghĩ càng thấy cách duy nhất của mình quá vô dụng, sau đó lại thầm dời tầm mắt đến Lục Bán Thành ngồi trước cửa quán R*ợ*u một lần nữa.
Hắn mặc một cái áo trắng đơn giản, giơ chai bia lên, đang từ từ cụng ly với người nước ngoài kia.
Cô chạy đến nhờ hắn giúp, hắn sẽ giúp cô hay không đây ?
Lúc cha cô gặp nguy hiểm đến tính mạng, hắn thấy ૮ɦếƭ còn không cứu nữa là….
Hứa Ôn Noãn chần chừ trong lòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn đứng lên.
Không thử sao biết? nếu lỡ hắn đồng ý thì sao? huống chi cô không còn đường khác để chọn nữa rồi.
Nghĩ tới đây, Hứa Ôn Noãn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, đi về phía quán R*ợ*u.
Lúc cô đẩy cửa vào, có một nhân viên mặc đồng phục nói lanh lảnh: “Chảo mừng quý khách!”
Sau đó liền hỏi: “Xin hỏi quý khách đi mấy người?”
Trong quán R*ợ*u rất yên tĩnh, tuy rằng cô nghe không rõ Lục Bán Thành và người nước ngoài kia nói gì nhưng mà qua tiếng nhạc cô cũng có thể nghe thấy bọn họ nói khá nhiều.
Hai người họ rất vui vẻ, cũng không chú ý đến cô, Hứa Ôn Noãn hít một hơi thật sâu, nói với nhân viên phục vụ: “Tôi tìm người.” sau đó đợi nhân viên đó mỉm cười rời đi, mới dùng tất cả dũng khí của mình mà đi đến chỗ Lục Bán Thành đang ngồi.
Lúc Hứa Ôn Noãn sắp đến bên bàn Lục Bán Thành, người ngồi đối diện hắn phát hiện ra cô đầu tiên, nghi hoặc nhìn về phía cô, dùng tiếng anh hỏi: “Tiểu thư, cô là?”
Người đó hỏi xong, Lục Bán Thành hút vào một hơi thuốc cũng lơ đãng quay đầu qua, nhìn cô đang nhẹ nhàng bước tới.
Hai người chạm mặt nhau, trong đáy mắt của hắn rõ ràng có chút kinh ngạc, đầu ngón tay cầm khói thuốc quơ quơ, nhưng qua mấy giây, tất cả những biểu hiện đó đều biến mất, nhìn đôi mắt của cô, không nói gì.
Người nước ngoài đi cùng Lục Bán Thành cũng nhìn cô, Hứa Ôn Noãn đang nhìn Lục Bán Thành, lần này người đó lại hỏi: “Thành, cậu biết người này sao? Là bạn của cậu à?”
Nghe người kia hỏi như vậy, Lục Bán Thành mới thu lại tầm mắt, quay lại người bạn đang ngồi đối diện mình, sau đó liền dập thuốc, nhìn thấy Hứa Ôn Noãn đứng tại chỗ không nói gì, lại ngẩng đầu lên nhìn cô một chút, câu nói đầu tiên của hắn sau khi hai người họ ly hôn chính là: “Có chuyện gì không?”
Có người khác ở đó, Hứa Ôn Noãn lại càng căng thẳng, cô vồ vồ vạt áo, đang lấy lại dũng khí chuẩn bị nói chuyện lại nghe thấy hắn nói: “Jony, tôi đi đây một chút.”
Đợi đến khi người nước ngoài kia gật đầu nói “OK” xong, sau đó Lục Bán Thành lại đứng dậy, nhìn Hứa Ôn Noãn, lại chỉ ra ngoài quán bar, sau đó đi trước đến cửa quán R*ợ*u.
Hứa Ôn Noãn gượng cười với người nước ngoài kia, sau đó liền quay người đuổi theo Lục Bán Thành.
Băng qua đường, đi vào một con hẻm nhỏ ít người qua lại, Lục Bán Thành dừng lại, quay người nhìn Hứa Ôn Noãn đứng cách xa hắn chừng một mét.
Hắn không mở miệng, chờ cô nói chuyện.
Hứa Ôn Noãn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn vào đôi mắt của Lục Bán Thành, nói: “Tôi, tôi muốn mượn anh ít tiền.”
Lục Bán Thành không nói gì, ánh mắt cũng không có chút gợn sóng nào.Vẻ mặt của hắn như vậy lại khiến Hứa Ôn Noãn không nhìn thấu hắn đang nghĩ gì, nhìn ánh mắt của hắn, cô lại giải thích một lần: “Buổi trưa tôi không cẩn thận nên làm mất túi rồi, bây giờ tiền không có, điện thoại cũng không… lại đúng lúc nhìn thấy anh….”
Hứa Ôn Noãn nói xong liền rũ mắt không dám nhìn hắn nữa, trầm mặc trong chốc lát còn nói: “..Hy vọng anh có thể giúp tôi một chút, trở về Bắc Kinh tôi sẽ lập tức chuyển khoản cho anh.”
Từ lúc hắn đến Lệ Giang đi tìm cô, chỉ là cô không phát hiện ra hắn thôi.
Xế chiều hôm nay hắn nhìn cô ngồi phờ phạc trên tảng đá ngoài kia không nhúc nhích, mới thấy có gì đó không đúng.
Hắn thấy trời tối rồi, cô còn ngồi cà kê ở đó như một kẻ ngốc, mới giả vờ như gặp bạn đi vào quán R*ợ*u, tìm nơi mà cô có thể nhìn thấy hắn.
Thì ra là làm mất túi rồi…
Lục Bán Thành thất thần quá lâu, Hứa Ôn Noãn cho rằng hắn không muốn giúp cô nên dùng sức vò vò vạt áo, chần chừ một hồi mới nói tiếp: “… Tôi ở đây không có người quen, hành lý đều để ở Lệ Giang hết rồi.”
Hứa Ôn Noãn còn chưa nói hết, Lục Bán Thành đã định thần lại: “Cô cần bao nhiêu tiền?”
“Ể?” Hứa Ôn Noãn bị Lục Bán Thành nói làm cho ngẩng người, mới phản ứng được hắn đồng ý rồi, sau đó vội vàng tính toán trong lòng một chút, tiền mình chạy suốt đêm về Lệ Giang, tiền mình phải dùng cho ngày mai, còn vé máy bay về Bắc Kinh nữa….
Hứa Ôn Noãn ước tính một hồi, sau đó giơ một ngón tay với LụcBán Thành,nhỏ giọng nói: “1000.”
Lục Bán Thành không nói gì, móc P0'p tiền ra, sau khi mở ra mới nhớ lúc nãy vì muốn diễn kịch chân thật một chút cho nên hắn đã đưa hết tiền chẵn cho người nước ngoài kia để hắn đóng vai bạn của mình, trong P0'p của hắn bây giờ chỉ còn lại vài tờ tiền lẻ, cộng lại chắc cũng chỉ có 100 tệ. . .
Lục Bán Thành muốn hôn mê , sau đó lại đóng P0'p tiền, vừa định nói cô tìm một cây ATM để rút tiền nhưng lại nhớ đến lúc nãy cô còn muốn về Lệ Giang nên sửa câu trần thuật lại thành câu nghi vấn: “Sau đó cô phải về Lệ Giang sao?”
“Ừ” Hứa Ôn Noãn gật gật đầu.
“Tìm xe riêng sao?”
Hứa Ôn Noãn lại gật cái nữa.
Lục Bán Thành cau mày, một lát sau mới nói: “Lát nữa tôi cũng phải về Lệ Giang, cô đi xe của tôi đi.”
Dừng một chút, hắn lại giải thích thêm: “Trong P0'p tôi không còn tiền mặt, mà trên đường đến đây cũng chưa thấy ATM, chờ đến Lệ Giang, tôi sẽ lấy tiền đưa cho cô.”
Đi xe riêng, không cần phải tốn tiền, hon nữa trừ hắn ra cũng không có ai giúp cô nữa rồi… Hứa Ôn Noãn suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Được.”
“Vậy đợi tôi một chút, tôi chào người bạn kia.”
Hứa Ôn Noãn biết hắn đang nói ai, liền nhẹ giọng ừ một tiếng.
Cô không theo Lục Bán Thành vào quán R*ợ*u mà đứng bên ngoài chờ hắn, nhìn qua cửa sổ, cô cũng có thể thấy Lục Bán Thành đang chào tạm biệt hắn.
Khoảng năm phút sau, Lục Bán Thành đi ra.
Hắn liếc mắt nhìn Hứa Ôn Noãn: “Đi thôi.”
Hứa Ôn Noãn chờ hắn đi trước, sau đó mới đi theo sau hắn: “Đã làm phiền anh rồi.”
Lục Bán Thành đi trước cô, qua khoảng một phút sau, hắn mới trả lời cô: “Không có gì.”
Hứa Ôn Noãn không nói nữa, hai người yên lặng một lúc lâu, đi đến chổ đậu xe xong, lúc đi ngang qua nhà hàng, Lục Bán Thành lại nghĩ đến cô ngồi ở bên đường từ trưa đến giờ, chắc hắn lúc này đã đói rồi, sau đó liền dừng bước nói: “Tôi còn chưa ăn tối, ăn chút gì đó rồi mới xuất phát được không?”
Hắn muốn ăn rồi mới đưa cô đi, cô không có ý kiến, nhưng mà hắn sẽ không để cô đứng chờ ở ngoài chứ?
Lục Bán Thành như hiểu Hứa Ôn Noãn đang nghĩ gì, lại nói: “Cô cũng ăn chút gì đi.”
“À” Hứa Ôn Noãn đáp một tiếng, đi sau LụcBán Thành, vào nhà hàng.
Ánh sáng trong nhà hàng so với ánh sáng trong quán R*ợ*u tốt hơn rất nhiều.
Đợi đến khi cô ngồi đối diện hắn, lúc Lục Bán Thành cúi đầu xem thực đơn, Hứa Ôn Noãn lúc này mới vô ý nhìn mặt Lục Bán Thành, lúc này cô mới phát hiện trên mặt hắn có vài vết thương, tuy đã mờ đi nhưng vẫn rất dễ thấy, đặc biệt là khóe môi, vảy rất dày, hình như là bị thương rất nặng,… hắn đánh nhau với người khác sao?
Lúc Hứa Ôn Noãn đang suy nghĩ lung tung, Lục Bán Thành mới nhìn về phía cô, cô vội lấy lại tinh thần, thực đơn đã được đưa đến trước mắt: “Cô muốn ăn cái gì?”
“Tôi, sao cũng được.” Hứa Ôn Noãn vừa trả lời vừa liếc nhìn vết máu ứ đọng trên mặt Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành không miễn cưỡng cô, chọn hai món.
. . . . .
Cơm nước xong, Lục Bán Thành đi đến bãi đậu xe, móc chìa khóa xe, mở khóa xe xong theo thói quen lại mở cửa bên cạnh người lái cho Hứa Ôn Noãn nhưng cô lại nhanh tay mở cửa phía sau lưng hắn trước.
Động tác của Lục Bán Thành ngừng lại trong chốc lát.
Qua mấy giây, hắn mới rút tay về, một lần nữa nhét vào túi tiền, bình tĩnh đứng bên cạnh xe một lúc, sau đó nhìn qua cửa kính xe, thấy cô bé đã ngồi vào trong xe ngay ngắn, lại khó hiểu nhìn hắn sao còn chưa lên xe.
Cô phát hiện tầm mắt của hắn, ánh mắt của cô chạm vào tầm mắt của hắn một giây, sau đó liền dời đi nơi khác.
Lục Bán Thành nuốt nước bọt hai lần, thu lại tầm mắt, khẽ thở dài một hơi, làm như không để ý đến xa cách và chống cự của cô, liền vòng qua đầu xe, lên xe, sau đó lái về phía Lệ Giang.
Dọc đường đi, Hứa Ôn Noãn yên lặng ngồi sau xe hắn, từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Bán Thành thỉnh thoảng sẽ nhìn Hứa Ôn Noãn qua kính chiếu hậu một chút, nhưng vẫn không lên tiếng làm phiền cô.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, bên trong xe yên tĩnh không bao lâu, bầu không khó lại có chút kỳ lạ, để tránh lúng túng, Lục Bán Thành lại mở radio trên xe, tìm một chương trình âm nhạc, khiến tiếng hát rất nhanh lấp đầy khoảng trống trong xe.
Lúc xe chạy được chừng hai tiếng đồng hồ, đã đến trạm dừng chân, Lục Bán Thành quẹo xe vào đổ xăng.
Lúc Lục Bán Thành tính tiền đi ra, trong tay còn ôm một cái túi, lúc hắn ngồi lại trong xe, liền lấy một chai nước từ trong túi ra, sau đó đưa hết túi cho Hứa Ôn Noãn: “Trên xe tẻ nhạt, ăn chút gì đi.”
Hứa Ôn Noãn nói cảm ơn với hắn, sau đó cầm lấy, túi không đóng, cô có thể nhìn thấy bên trong ngoài một chai nước còn có trái cây và đồ ăn vặt.
Lục Bán Thành không đáp lại lời cảm ơn của cô, thắt dây an toàn xong lại tiếp tục lên đường.
Lần này xe chạy không xa lắm liền có mưa lâm thâm, tốc độ xe buộc phải giảm xuống.
Hứa Ôn Noãn thức dậy đã là sáng ngày hôm sau, ngồi xe lâu, cả người cô mệt rã rời, lúc cô không biết mình đã nhắm mắt lại lần thứ mấy, xe đang chạy ổn định bỗng nhiên dừng lại.
Hứa Ôn Noãn cho rằng Lục Bán Thành có chuyện gì khác phải làm nên không lưu ý nhiều, qua không lâu lại có tiếng Lục Bán Thành mở cửa xe, qua một lúc không lâu lại có tiếng đề máy, thấy xe không khởi động, lại nghi ngờ mở mắt ra, nhìn thấy Lục Bán Thành đội mưa đứng trước đầu xe, mở mui xe lên, giơ tay mở đèn pin điện thoại di động, nhìn trong đó một lúc lâu, mới trở lên xe, tiếp tục đề máy xe nhưng vẫn không được, lúc này mới lấy điện thoại di động gọi cho công ty taxi, báo cáo tình hình và địa điểm xong, lại cúp máy, sau đó Hứa Ôn Noãn lại hỏi: “Xe hư sao?”
“Ừ” Lục Bán Thành quay đầu nhìn Hứa Ôn Noãn một cái, giải thích: “Bỗng nhiên tắt máy, không biết là gặp vấn đề ở đâu, công ty taxi hiện đang phái người tới, chúng ta phải chờ trong xe một chút”
Hứa Ôn Noãn gật đầu, nhẹ giọng “Nha” một tiếng.
Trong xe lại không có tiếng động nào, Lục Bán Thành dựa vào ghế xe, xem điện thoại di động, Hứa Ôn Noãn mất điện thoại nên chỉ có thể ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời gian từ từ trôi qua, Hứa Ôn Noãn lại từ từ cảm thấy buồn ngủ lần nữa
Cô tìm một tư thế thoải mái xong, không kiềm lòng được nhắm mắt. lại ngủ say.
Trong đêm mưa, nhiệt độ xuống thấp, Lục Bán Thành nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô bé nằm nghiêng đầu vào cửa kính ngủ chằm chằm, phát hiện cô đang cuộn người lại vì lạnh.
Xe tắt máy nên máy điều hòa không thể nảo mở được, Lục Bán Thành ngủ như vậy sẽ bị cảm, liền *** khoác ra quay người đắp lên người cô.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng vẫn quấy rầy cô.
Khi hắn vừa cầm áo khoác lên người cô, lúc chuẩn bị giúp cô thu dọn lại cho gọn thì cô liền đột nhiên mở mắt ra, phản ứng rất mạnh mẽ, ngồi bật người dậy
Lục Bán Thành đã gặp phải cô phản ứng như vậy hắn liền nhớ đến chuyện một năm trước đây lúc cô và hắn ly hôn, cũng đúng lúc sinh nhật mẹ của hắn, cô đi theo hắn về nhà cha mẹ một chút, lúc trưa cô ngủ thiếp đi trên ghế sofa, hắn cầm chăn muốn đắp cho cô cũng như vậy, cô tỉnh lại theo phản xạ có điều kiện, sau đó cả người liền né hắn rất xa, mới thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng kia giống như hắn là sinh vật đáng sợ đến mức nào.
Đầu ngón tay Lục Bán Thành cứng đờ, lông mày mệt mỏi vội vàng buông áo xuống, rút tay lại, hắn sợ cô hiểu lầm hắn, lại nhẹ nhàng giải thích: “Tôi sợ cô bị cảm lạnh.”
Nghe thấy những lời này, Hứa Ôn Noãn mới phát hiện hắn vừa khoác cho cô một cái áo.
Thì ra hắn chỉ khoác áo cho cô, vậy mà cô lại phản ứng… Hứa Ôn Noãn cảm thấy áy náy trong lòng, lại cong môi với Lục Bán Thành: “Cảm ơn anh”
Lục Bán Thành không nói gì, liền quay người nhìn về phía trước, dựa lên ghế người lái, kéo dài khoảng cách xa nhất với cô.
Bị Lục Bán Thành làm thức tỉnh, Hứa Ôn Noãn lại nhắm mắt lần nữa, trong mũi cô toàn là mùi của Lục Bán Thành, cô vốn đang cực kỳ buồn ngủ nhưng nghe thấy mùi này lại không ngủ được, trong đầu không thể nghĩ được gì, trong tim cũng có chút loạn, mí mắt thỉnh thoảng lại chuyển động, đầu cũng đổi hướng dựa trên ghế.
Cô hành động nhỏ như thế nào đều thu vào trong tầm mắt của Lục Bán Thành.
Vì hắn đến quá gần nên bây giờ cô không dám ngủ nữa sao?
Nếu hôm nay không phải cô rơi vào tình huống đặc biệt này, chắc chắn hắn sẽ không thể nào dám tự ý xuất hiện trước mặt cô, không dám quấy rầy cuộc sống của cô… Lục Bán Thành lại ngước mắt lên nhìn cô bé phía sau trong kính chiếu hậu, cô bé đã mở mắt ra, nhìn chằm chằm màn mưa ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Lục Bán Thành mím môi một hồi, lại không nói, yên lặng trong chốc lát, hắn mới mở miệng: “Cô buồn ngủ thì cứ ngủ đi, yên tâm, tôi không lại gần cô nữa đâu. . .”
Ngô Hạo đột nhiên nói như vậy khiến cô ngạc nhiên mà trố mắt ra.
Lục Bán Thành nhìn thấy cô như vậy, cho rằng cô không tin mình, chần chừ một chút, liền để chìa khóa xe vào hộc cạnh chỗ Hứa Ôn Noãn, sau đó cầm dù trong xe, mở cửa bước xuống xe.
Tiếng cửa xe đóng lại, Hứa Ôn Noãn quay đầu liếc mắt nhìn chìa khóa xe bên cạnh, sau đó từ từ hiểu ý của câu lúc nãy Lục Bán Thành nói là gì.
Hắn sợ cô cho rằng hắn sẽ bắt nạt cô, cho nên mới nói câu kia, mới để chìa khóa xe ở chỗ cô có thể nhìn thấy mà xuống xe…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc