Ép Yêu 100 Ngày - Chương 77

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Yêu Là Tác Thành, Không Phải Chiếm Hữu
Xe cộ rất đông, bên tai hắn là một loạt những tiếng còi inh ỏi chói tai.
Hắn giống như đóng băng giữa đường, não trống rỗng, không nhúc nhích.
Không ai biết hắn thẹn quá hóa giận, ác liệt nhìn cô, trái tim đau đớn.
Cũng không ai biết hình ảnh tối qua cô gào khóc đã ảnh hưởng đến thế giới nội tâm của hắn như thế nào.
Thậm chí hắn còn bỏ qua chuyện cô đã phá thai đứa con của hắn, thậm chí còn bỏ luôn hội nghị trong công ty mà chạy đến tìm cô, chỉ muốn nói với cô tôi sẽ đồng ý cứu cha của cô, chỉ vì muốn làm cô an lòng.
Đến rồi mới biết, thì ra cô đã sớm có người khác chăm lo.
Đến rồi mới biết, thì ra tất cả những lo lắng giãy dụa của hắn từ tối qua đến nay đều là dư thừa.
Nhưng những điều đó có nghĩa là gì?
Là hắn quá ngốc, nhìn thấy cô khổ sở, liền cho rằng thế giới của mình đang nổ đùng đùng đến long trời lở đất, sau đó liền quên mất mình trong mắt cô từ trước đến nay vẫn chưa hề tồn tại.
Thiệt thòi còn phải thỏa hiệp, con chẳng cần sự thỏa hiệp của hắn, hắn có quan tâm cô, yêu thương cô đến mức nào đối với cô mà nói cũng chỉ là phiền phức dư thừa mà thôi. . . Trên khuôn mặt tuấn nhã của Lục Bán Thành lại có một tia trào phúng.
Đủ rồi, quá đủ rồi!
Tất cả về người phụ nữ này từ lúc cô ta phá đứa con của hắn đã hết rồi, không còn quan hệ gì với mày nữa, chỉ là mày đơn phương ngu ngốc mà thôi.
Cô sống tốt hay không tốt, cũng chẳng cần mày bận tâm, vì mày mãi mãi cũng không phải là đối tượng mà cô yêu thương.
Một tiếng còi xe vang lên, Lục Bán Thành phục hồi lại tinh thần, quay đầu quyết tuyệt cất bước đi.
-
Hai ngày trước Ngô Hạo vô tình biết chuyện của ba Hứa Ôn Noãn trên bàn ăn, là đồng nghiệp của Hứa Ôn Noãn nói cho hắn biết bác Hứa bị bệnh.
Cho dù Hứa Ôn Noãn và hắn chia tay đã được nửa năm nhưng chuyện lúc trước hai người đã từng thân thiết với nhau bao nhiêu nên khi hắn biết tin, liền chạy đến bệnh viện thăm ba Hứa, sau đó còn giúp tìm bác sĩ tốt nhất cho ông.
Ngô Hạo đến bệnh viện vài lần cho đến sáng sớm hôm nay mới ᴆụng mặt Hứa Ôn Noãn trong phòng bệnh.
Cô đến thì Ngô Hạo đang chuẩn bị đi, mẹ Hứa tiễn hắn, sau khi rời khỏi phòng bệnh xong lại gọi hắn: “Tiểu Hạo.”
Cho dù bây giờ hắn không phải là con rể của bà nhưng và vẫn gọi theo thói quen.
Ngô Hạo dừng bước, quay đầu nhìn bà: “Bác gái, có chuyện gì, bác cứ nói.”
Mẹ Hứa do dự một chút, mới ngập ngừng nói: “Tiểu Hạo, con có một người bạn tên là Lục Bán Thành đúng không?”
Ngô Hạo khẽ gật đầu một cái.
“người đó và cha của Ôn Noãn có tủy tương ứng, con có thể giúp…” mẹ Hứa còn chưa nói hết đã bị Hứa Ôn Noãn đang trên đường đến bệnh viện thăm ba cắt ngang: “Mẹ!”
Mẹ Hứa ngậm miệng.
Hứa Ôn Noãn đi đến liếc mắt nhìn Ngô Hạo, không nói gì liền kéo mẹ vào phòng.
Hứa Ôn Noãn ra khỏi phòng bệnh, Ngô Hạo còn chưa rời khỏi bệnh viện, ngồi trong hành lang, nghe thấy tiếng cô mở cửa liền quay người gọi: “Ôn Noãn.”
Hứa Ôn Noãn ngoảnh mặt làm ngơ, vọt thẳng đến thang máy.
Ngô Hạo đuổi theo.
Từ thang máy đi ra, lúc Hứa Ôn Noãn đứng ở lối chờ taxi, Ngô Hạo liền ngăn cản cô: “Bây giờ gọi xe không được đâu, em đi đâu anh đưa em đi!”
“Không cần, cảm ơn.” Hứa Ôn Noãn đi vòng qua Ngô Hạo, đến ven đường.
Ngô Hạo không có ý miễn cưỡng cô, im lặng không lên tiếng, đứng một bên chờ xe với cô.
Nhưng chờ chừng 20 phút, Hứa Ôn Noãn vẫn không thấy chiếc taxi nào trống, Ngô Hạo lại hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Hứa Ôn Noãn không để ý đến Ngô Hạo, vẫn tiếp tục chờ một lúc, sau đó nghĩ đến tối qua mẹ của cô đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, nói là Ngô Hạo đưa cho bà, mà cô lại để quên nó ở nhà rồi nên mở miệng: “Về nhà”
Hắn thấy cô trả lời như vậy chắc là đã dao động, vội vàng nói: “Chờ anh ở đây một chút, anh lái xe qua.”
Hứa Ôn Noãn gật đầu, không nói gì thêm.
Xe được lái tới rất nhanh, Ngô Hạo vòng qua đầu xe vừa định mở cửa xe cho Hứa Ôn Noãn, cô lại nói cảm ơn, liền mở cửa xe ngồi vào.
Bàn tay Ngô Hạo định cầm tay nắm cửa xe lại dừng lại trong không trung trong chốc lát mới trở vào xe ngồi.
Trên đường về nhà, hai người không nói bất cứ chuyện gì với nhau.
Xe dừng hắn trước cửa nhà Hứa Ôn Noãn, sau khi xuống xe, Hứa Ôn Noãn liếc mắt nhìn Ngô Hạo, lên tiếng: “Anh đi với tôi một chuyến, tôi có đồ muốn đưa cho anh.”
Ngô Hạo thụ sủng nhược kinh: “Được.”
Mở cửa nhà ra, Hứa Ôn Noãn cũng không mời Ngô Hạo vào nhà mà để hắn đứng ở cửa rồi vọt vào phòng, tìm thẻ ngân hàng của hắn trong ngăn kéo đầu giường mẹ cô đưa cho cô tối qua, quay lại cửa đưa cho Ngô Hạo.
Ngô Hạo nhìn chằm chằm thẻ ngân hàng một lúc, không nhận, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Ôn Noãn: “Tiền này em cầm đi, ba của em khám bệnh cũng cần nhiều tiền mà.”
“Vậy cũng không liên quan gì đến anh, không phải sao?” Hứa Ôn Noãn lặng lẽ trả lời.
Ngô Hạo không biết nên nói gì.
Hứa Ôn Noãn thấy hắn không chịu nhận, liền đem thẻ nhét vào trong tay hắn.
Ngô Hạo ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Ôn Noãn: “Ôn Noãn, nếu như em cần anh giúp bất cứ chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh, còn nữa… anh vừa mới nghe bác gái nói Lục Bán Thành có tủy phù hợp với bác trai, có cần anh…”
“Không cần.” Ngô Hạo còn chưa nói hết, Hứa Ôn Noãn liền cắt ngang lời hắn: “Ngô Hạo, tôi và anh bây giờ đã không còn bất cứ quan hệ gì, anh không cần phải làm như vậy, hơn nữa tôi cũng không muốn nợ anh bất cứ cái gì.”
Mỗi một chữ Hứa Ôn Noãn nói đều khiến sắc mặt của Hứa Ôn Noãn trắng bệch, cuối cùng trên mặt hắn cắt không còn giọt máu.
Hứa Ôn Noãn làm như không nhìn thấy, dừng lại một chút liền nói thêm: “Còn nữa, anh cũng không cần cứ chạy đến bệnh viện của ba tôi, ba tôi có mẹ tôi chăm sóc, không cần làm phiền anh.
Nói xong, Hứa Ôn Noãn liền lập tức đóng cửa lại, chặn Ngô Hạo ngoài cửa.
-
Năm giờ chiều, Lục Bán Thành nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn.
Hắn nhìn chằm chằm điện thoại di động một lúc, lại không nghe, liền cúp máy.
Một lát sau, điện thoại di động lại vang lên, lần này không phải là cuộc gọi mà là tin nhắn: “Chúng ta cần nói chuyện lại rõ ràng một chút, được không?”
Lục Bán Thành nhìn không mở khóa, sau đó liền úp điện thoại di động xuống.
Hắn nhìn thẳng màn hình vi tính, chăm chú gõ văn bản.
Điện thoại bên cạnh vẫn cứ kêu leng keng, mỗi lúc như vậy, động tác đánh máy của Lục Bán Thành sẽ chậm lại một chút nhưng hắn vẫn không liếc mắt nhìn điện thoại lấy một lần.
Xử lý công việc xong cũng đã là 10 giờ tối, Lục Bán Thành lấy áo khoác, lúc rời khỏi công ty cũng không nhìn tới tin nhắn của Hứa Ôn Noãn mà bấm nút xóa hết.
Đi đến bãi giữ xe dưới nhà đã là đúng 11 giờ khuya.
Lúc Lục Bán Thành đẩy cửa xuống xe, điện thoại của hắn lại chấn động, hắn cho là cô tiếp tục gửi tin nhắn cho hắn nên cũng không nhanh chóng xem mà khóa kỷ xe xong mới cất bước đi đến thang máy.
Lúc giơ tay lên bấm nút thang máy, Lục Bán Thành lấy điện thoại ra, vừa dùng bước vào thang máy.
Sau khi bấm tầng xong, Lục Bán Thành cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động.
Không phải Hứa Ôn Noãn gửi tin nhắn mà là Ngô Hạo.
“Bán thành, anh có rảnh không? Em muốn gặp anh một chút.”
Có thể là tin nhắn gửi lâu mà không được trả lời nên sau khi hắn đọc xong tin nhắn, lại có một tin mới được gửi tới: “Bán Thành, chuyện ba của Hứa Ôn Noãn anh có nghe chưa? Có thể giúp cô ấy một tay không?”
Cô cầu xin hắn không được nên muốn nhờ Ngô Hạo xin giúp sao?
Khóe môi Lục Bán Thành giật giật cười khẽ, vừa mới chuẩn bị giả vờ như không nhìn thấy tin nhắn của Ngô Hạo, cất điện thoại thì điện thoại lại run lên, vẫn là một tin nhắn của Ngô Hạo gửi tới: “Bán Thành, trước đây không phải anh có hứng thú với một hạng mục bên em sao? Anh giúp ba của Ôn Noãn đi, em sẽ ɠเασ ɦợρ đồng đó lại cho anh, được không?”Like page ủng hộ
Không cần trả giá cứ như vậy mà chuyển nhượng sao? Thật là mạnh tay ha! Nhưng mà, chuyện hắn muốn giúp Hứa Ôn Noãn còn phải chờ Ngô Hạo lên tiếng sao?
Lục Bán Thành căm tức tắt nguồn điện thoại di động.
Cửa thang máy mở ra, Lục Bán Thành còn chưa cất bước ra ngoài đã nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ngồi trên cầu thang giống như hôm qua hắn đi công tác về vậy.
Bị Ngô Hạo chọc tức rồi, giờ lại nhìn thấy Hứa Ôn Noãn, Lục Bán Thành lại càng tức giận, hắn không nhìn Hứa Ôn Noãn mà bước nhanh tới cửa, sau đó nhập mật khẩu, không để ý đến Hứa Ôn Noãn vội vội vàng vàng theo phía sau liền bước vào nhà, đóng cửa không chút lưu tình.
Tối qua Lục Bán Thành thức cả đêm, hắn không thèm để ý đến tiếng chuông cửa, liền đi vào phòng ngủ chính, tắm nước nóng, nằm trên giường.
Hắn trùm chăn kín đầu, không thèm đếm xỉa đến âm thanh ngoài cửa, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Không biết chuông cửa đã vang lên bao nhiêu là lần, cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Lục Bán Thành vốn nhắm mắt bình tĩnh lại bắt đầu lăn qua lăn lại liên tục, hắn nghe động tĩnh ngoài cửa một lúc lâu cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, liền đột nhiên ngồi dậy.
Rũ mi mắt, nhìn chằm chằm chăn đệm trong chốc lát, Lục Bán Thành liền vén chăn lên, mang dép lê đi đến trước cửa.
Nhìn qua mắt thần trên cửa, hắn không thấy bóng dáng của Hứa Ôn Noãn đâu hết.
Cô đi rồi?
Lục Bán Thành nhíu nhíu mày, do dự trong chốc lát lại mở cửa, còn chưa kịp nhìn ra ngoài, liền cảm nhận được một vật nặng dựa vào chân mình.
Thân thể của hắn cứng đờ, cúi đầu nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ngồi dưới đất mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch, dựa vào hai chân mình không nhúc nhích.
“Ôn Noãn!” Lục Bán Thành giật mình, hắn gọi khẽ, cô cũng không có chút phản ứng nào, nhìn thấy cô không có chút phản ứng, hắn liền ngồi xổm xuống, vỗ vỗ nhẹ khuôn mặt của cô.
Nóng đến đáng sợ.
Lục Bán Thành liền đứng dậy, cầm chìa khóa xe trên tủ giày, khom người ôm lấy Hứa Ôn Noãn, chẳng buồn thay đồ ngủ đã mang dép lê lao ra khỏi nhà, vọt vào thang máy, đi thẳng đến xe dưới lầu, đạp chân ga, vội vã lao về phía bệnh viện.
Đến bệnh viện, Lục Bán Thành thắng gấp, sau khi vội vã xuống xe xong liền mở cửa bên phía Hứa Ôn Noãn, ôm cô lên đi thẳng đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu nhìn thấy tình hình như vậy liền đẩy giường bệnh tới.
Lục Bán Thành đặt Hứa Ôn Noãn lên giường bệnh, đi theo bác sĩ và y tá vào phòng cấp cứu, Lục Bán Thành mới dừng bước lại.
Đêm khuya trên hành lang bệnh viện cực kỳ yên tĩnh.
Lục Bán Thành dựa trên vách tường, nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng được mở ra, mu bàn tay Hứa Ôn Noãn có kim truyền nước biển, Hứa Ôn Noãn nằm yên trên giường bệnh, được hai y tá đẩy ra.
Lục Bán Thành đi đến phía trước nắm chặt tay vịn trên giường bệnh.
Tiến vào phòng bệnh xong, một trong hai người y tá đó dặn dò Lục Bán Thành vài câu, nhắc hắn có chuyện gì thì bấm chuông trên giường, sau đó kiểm tra tốc độ truyền nước của Hứa Ôn Noãn, xác định không có vấn đề gì mới rời khỏi phòng bệnh.
Lục Bán Thành ngồi trên một cái ghế dựa cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của Hứa Ôn Noãn, mới đưa tầm mắt nhìn chai nước biển.
Ba giờ sáng, y tá đến một chuyến,nước biển đã truyền hết thì cô liền rút kim ra khỏi tay Hứa Ôn Noãn.
Sau khi y tá rời đi, Lục Bán Thành cẩn thận đắp lại chăn cho Hứa Ôn Noãn, sau đó mới đưa tay sờ sờ trán Hứa Ôn Noãn một chút, thấy không còn sốt như lúc đầu nữa, lúc này mới ngồi dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.
Có thể là do cả đêm qua không ngủ, lúc này Lục Bán Thành lại buồn ngủ.
Vì ngủ ngồi nên hắn không thoải mái chút nào, thỉnh thoảng lại đổi tư thế, không biết đổi đi đổi lại bao nhiêu lần, hắn lại nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ trong phòng bệnh.
Lục Bán Thành giật mình, quay đầu nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.
Cô bé nằm trên giường vẫn ngủ nhưng nước mắt lại không ngừng tràn ra, hình như cô gặp phải ác mộng, lông mày có vẻ rất khủng hoảng.
Lục Bán Thành lấy lại tinh thần, hắn đưa tay ra xoa xoa nước mắt của cô, căng thẳng gọi cô: “Ôn Noãn?”
Cô bé kia đã rơi vào giấc mộng, tất nhiên là không thể nghe thấy tiếng của hắn, vẫn khóc lóc một mình.
Lục Bán Thành vừa chuẩn bị đưa tay ra, muốn đánh thức cô, nhưng hắn lại nghe cô lẩm bẩm rất nhỏ: “Không muốn, không muốn, cầu xin anh, đừng… đừng như vậy….”
Cô vừa rít gào vừa duỗi cánh tay, vung rất mạnh: “Đừng ᴆụng vào người tôi, cầu xin anh, đừng ᴆụng tôi, cầu xin anh, đừng như vậy…”
Cô khóc ra tiếng, thân thể không ngừng run lên, trong miệng lại cầu xin đầy đáng thương: “Anh đừng như vậy, cầu xin anh, tôi có thể trả tiền cho anh, trả anh tiền, đừng như vậy…..”
Nói xong, cô liền khóc lên, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt càng nhiều, thân thể càng không ngừng run rẩy, như là một chiếc lá bị rơi xuống dòng dời mà lắc lư trúc trắc.
Lục Bán Thành như bị điểm huyệt vậy, đột nhiên đừng cứng bên giường, nhìn tất cả những động tác giãy dụa đầy khổ sở của cô bé.
Cô không phải nằm mơ thấy ác mộng mà là nằm mơ thấy đêm đó hắn vì ghen tuông mà kích động, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô sao?
Chuyện kia đã lâu như vậy, cô vẫn chưa thể vượt qua được sao?
Nửa đêm nằm mơ thấy giấc mơ này sẽ lại tuyệt vọng bất lực vùng vẫy và gào khóc như vậy sao?
Trong lòng hắn như có một vật gì đó bén nhọn đâm vào tim hắn, hô hấp của hắn có chút vất vả.
Hắn biết đêm đó là hắn sai, cũng là đêm đó hắn đã làm cô tổn thương rất sâu sắc, nhưng hắn chưa từng biết thì ra tổn thương này lại sâu đến như vậy.
Cô bé trên giường bệnh vẫn còn đang khóc, có thể cô không còn sức lực nên cũng không phản kháng nữa, dần dần yên tĩnh lại, tiếng khóc cũng dần nhỏ lại.
Lúc Lục Bán Thành cho rằng cô đã không còn mộng mị nữa nhưng bàn tay nhỏ bé của cô lại dùng sức như đang đè nén chuyện gì, Ⱡồ₦g иgự¢ cô lại chập chùng càng ngày càng rõ ràng.
Trong miệng cô lại lẩm bẩm: “Xin lỗi, xin lỗi…….”
Xin lỗi, cô xin lỗi ai?
Lục Bán Thành nhíu mày, vẫn chưa hiểu thì lại nghe thấy cô mở miệng: “…. Con đừng trách mẹ, mẹ biết mẹ có lỗi với con, nhưng mẹ thật sự không thể sinh ra con!”
Thì ra là cô xin lỗi đứa bé mà cô không thể mang nó đến thế giới này.
“Mẹ biết con vô tôi, nhưng mẹ không có cách nào có thể đối mặt với con,… mẹ sợ mẹ không có cách nào đối xử tốt với con được, sợ con đến thế giới này sẽ không được sống vui vẻ hạnh phúc…”
“Mẹ không có cách nào thuyết phục bản thân mình chấp nhận con, mẹ vừa nghĩ đến con, liền nghĩ đến đêm đó, thật sự rất đáng sợ!!!!”
“Xin lỗi Bảo Bảo, con đừng trách mẹ, mẹ thật sự không có cách nào ở cùng hắn, mẹ sợ…”
Thì ra khi cô phá bỏ đứa con của hắn, khiến hắn và cô không còn một chút quan hệ nào nữa, trong lòng cô không phải không hề có chút đau khổ nào.
Thì ra khi hắn vì cô phá thai mà khổ sở, phẫn nộ, trách cứ, đau lòng, cô cũng giống hắn, áy náy, xin lỗi và tự trách như vậy. Cô chưa từng quên, cô vẫn luôn nhớ đến.
Cho nên cô không yêu hắn, cô oán hận hắn, trách cứ hắn nhưng trong lòng cô vẫn có tình cảm với đứa bé của hắn.
Chỉ là bởi vì cô không thễ vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình, cô thật sự không muốn có bất kỳ liên hệ gì với hắn, cô sợ mình đối xử không công bằng với đứa bé này nên cô mới lựa chọn, buông bỏ.
“Xin lỗi……..” cô nằm trên giường bẹnh, bắt đầu nói hai chữ này liên tục.
Từng tiếng từng tiếng rơi vào tai Lục Bán Thành lại giống như có ai đó đang ngắt nhéo Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn hết lần này đến lần khác.
Hắn không biết giờ phút này phải hình dung cảm giác của mình như thế nào, luôn cảm thấy trong lòng cực kỳ nặng nề, không cho hắn thở.
Hắn không tiếp tục ở trong phòng bệnh thêm được nữa, hắn đứng thẳng người, lui về phía sau một bước, quay người đi ra ngoài.
Trở lại xe, Lục Bán Thành ngồi yên như người mất hồn vậy.
Trời sáng, mặt trời mọc thế giới lại trở nên ồn ào, hắn cũng không có phản ứng, mãi đến khi hắn nhìn thấy cô từ trên lầu đi xuống, cả người hắn mới lấy lại được ý thức.
Hắn không có gọi cô, yên lặng nhìn cô đi đến ven đường, chặn một chiếc taxi.
Hắn như bị quỷ thần sai khiến vậy, đạp ga, đi theo sau xe của cô, duy trì một khoảng cách nhất định.
Vừa đi vừa ngừng, rốt cuộc xe cũng dừng lại, cô trả tiền xong liền xuống xe, đi vào khu đối diện.
Lục Bán Thành đợi taxi rời đi xong mới từ từ đạp chân ga, đi chậm đến chỗ cô đang đi vào, sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch như tờ giấy.
Đó là một phòng khám bệnh tâm lý tư nhân.
Hứa Ôn Noãn… đến đây làm gì?
Chỉ một giây sau, Lục Bán Thành hầu như cảm thấy tim mình đã ngưng đập, hắn mơ hồ đoán ra được điều gì đó, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu xa.
Hứa Ôn Noãn đi vào một lúc lâu cũng không đi ra.
Lục Bán Thành ngồi yên trong xe, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, loạn hết cả lên, hắn cứ nghĩ đến rất nhiều thứ rồi lại quyết tâm không nghĩ nữa.
Lúc chạng vạng, Hứa Ôn Noãn cuối cùng cũng đi xuống lầu, Lục Bán Thành hoàn hồn sợ Hứa Ôn Noãn nhìn thấy, vội đạp ga chạy xa xa.
Dừng ở ven đường, Lục Bán Thành nhìn thấy Hứa Ôn Noãn lên một chiếc taxi qua kính chiếu hậu, rời đi.
Đợi đến khi không thấy xe taxi kia đâu nữa, Lục Bán Thành mới dời tầm mắt khỏi kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm phía trước trong chốc lát, cuối cùng cũng chọn tắt máy xe, xuống xe đi lại phòng khám tâm lý tư nhân.
Lục Bán Thành ngước đầu nhìn chằm chằm ánh đèn neon đỏ mấy giây, cất bước đi vào trong.
Phòng khám tư nhân không lớn, chỉ có một bác sĩ.
Bác sĩ cho là hắn đến khám bệnh, liền để hắn vào, sau khi hắn ngồi xuống liền đưa cho hắn một ly nước.
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm một viên ngọc xanh cách đó không xa, không nói gì mà vẫn chờ bác sĩ ngồi trước bàn làm việc, mỉm cười hỏi hắn: “Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?” lúc này hắn mới quay lại nhìn bác sĩ: “Vừa nãy vị tiểu thư vừa rời khỏi đây tên là Hứa Ôn Noãn đúng không?”
Bác sĩ thấy Lục Bán Thành biết thông tin bệnh nhân của mình liền ngạc nhiên một hồi.
Lục Bán Thành nhìn biểu hiện của bác sĩ liền biết được đáp án, ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm bác sĩ hỏi: “Cô ấy làm sao vậy?”
Thông tin bệnh nhân, bác sĩ không thể nào tiết lộ được nên lễ phép trả lời: “Xin lỗi, tiên sinh, tôi và mỗi bệnh nhân đều đã có những cam kết giữ bí mật đời sống riêng tư của họ nên không thể nói cho ngài biết được.”ấn vào tham gia game phần quà lớn
Trong ấn tượng của hắn, Hứa Ôn Noãn là một cô bé hoạt bát đáng yêu biết nhường nào, đánh ૮ɦếƭ hắn cũng không tin cô lại phải đến điều trị tâm lý.
Khi nào thì cô có vấn đề về tâm lý cơ chứ?
Lục Bán Thành nghĩ đến tối hôm qua khi cô nhìn thấy ác mộng, khẽ mím môi, không để ý đến sự từ chối của bác sĩ mà lại hỏi tiếp: “Bác sĩ, có phải ba tháng trước cô ấy đã đến tìm anh không?”
Bác sĩ tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt kinh ngạc của đối phương đã cho Lục Bán Thành câu trả lời, sao hắn biết?
“Có phải cô ấy nói nhiều lần nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy cô từng bị một người đàn ông …” Lục Bán Thành lưỡng lự một hồi, lại tiếp tục nói: “…Bắt nạt?”
Biểu hiện của bác sĩ ngày càng rõ ràng hơn rồi.
“Có phải cô cũng vì một đứa bé mà hổ thẹn và tự trách không?”
Nhiều lần đoán đúng như vậy khiến bác sĩ không thể nào chịu được mà hỏi: “Làm sao ngài biết?”
Lục Bán Thành cúi đầu, nhìn chằm chằm hai tay đang nắm chặt của mình, không trả lời câu hỏi của bác sĩ mà lấy Ϧóþ tiền trong túi ra, đặt tất cả tiền trong Ϧóþ ra để trước mặt bác sĩ: “Cô ấy nói gì với anh, nói cho tôi biết một chút đi.”
Bác sĩ do dự nhìn tiền trên mặt bàn, lại nhìn Lục Bán Thành, có chút do dự.
“Đa số nhiều chuyện tôi đều biết hết rồi, vì vậy anh nói cho tôi biết cũng không cho là tiết lộ chuyện riêng của bệnh nhân đâu!” dừng một chút, Lục Bán Thành lại nói: “Hoặc là chỉ cần nói cho tôi biết tình hình của cô ấy hiện nay là được rồi.”
Bác sĩ cúi đầu, trầm mặc một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lục Bán Thành, nói: “Tình hình của Hứa tiểu thư thật sự có chút nghiêm trọng.”
“Mỗi cuối tuần cô ấy sẽ đến đây một lần, mấy tháng nay hầu như mỗi đêm cô ấy đều nằm mơ thấy ác mộng, thời điểm nghiêm trọng nhất còn có xu hướng muốn tự sát, cô vẫn luôn uống thuốc, tuy rằng tình hình có thể khống chế được nhất thời nhưng hai ngày gần đây cô lại nhìn thấy người mà cô không muốn nhìn thấy nên tâm trạng cực kỳ không ổn định.”
Hai người nay người cô không muốn thấy… không phải là hắn sao?
Lục Bán Thành giật giật môi, không nói gì, không hề phát ra tiếng động nào chờ bác sĩ nói tiếp.
“Giống như anh vừa nói vậy, người cô không muốn nhìn thấy chính là người đã gây nên những ám ảnh lớn nhất trong lòng cô ấy, không đơn thuần là cô không muốn nhìn thấy người đó mà rất nhiều người khác phái đến với cô ấy quá gần, trong lòng cô ấy cũng sẽ bài xích, và xuất hiện hoảng sợ.”
“Công việc của cô ấy lại phải tiếp xúc với quá nhiều đàn ông, cô hết cách rồi nên chỉ còn có thể tự dồn nén nỗi sợ trong lòng mình nên bệnh tình lại càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Kỳ thật nửa tháng trước tình hình của cô ấy đã có chuyển biến tốt hắn nhưng tôi nghĩ gần đây cô ấy lại phải liên tục tiếp xúc với người mà cô không muốn gặp nên tất cả đều hỏng bét.”
“Buổi chiều cô ấy đến đây lại liên tục nói không thể tiếp tục kiên trì được nữa, tôi cũng đã nói chuyện với cô ấy rất nhiều, tôi cũng chỉ có thể để cô ấy uống thuốc hai ngày.”
“Kỳ thực cho đến nay phương pháp điều trị tốt nhất chính là để cô ấy không phải gặp người mà cô ấy sợ nữa, vì như vậy chỉ càng khiến tình hình của cô ấy trở nên tồi tệ thêm thôi…..”
Bác sĩ nói rất lâu, sau khi kết thúc hắn mới hỏi: “Xin hỏi, anh và Hứa tiểu thư có quan hệ gì?”
Lục Bán Thành không trả lời câu hỏi của bác sĩ mà nhìn chằm chằm ngoài cửa số một lúc lâu mới thu lại tầm mắt, nhìn bác sĩ nói: “Cảm ơn” xong, đứng lên, chuẩn bị chào bác sĩ ra về.
Bác sĩ thấy hắn đứng dậy, vội vàng đứng lên theo, trả lại tiền trên bàn cho Lục Bán Thành: “Vị tiên sinh này, số tiền này của anh tôi không cần, anh cầm lại đi…”
Lục Bán Thành làm ngơ đi về phía cửa.
Bác sĩ đá văng ghế tựa phía sau: “Tiên sinh, tiên sinh!”
Lục Bán Thành như không nghe thấy vậy, trước khi mở cửa xe lại nghĩ đến chuyện gì, liền quay đầu nói với bác sĩ đang đuổi theo mình cách đó hai mét: “Đừng nói cho cô ấy biết tôi đã đến.”
Nói xong, hắn không đợi bác sĩ chạy đến mà mở cửa vào xe rời đi.
Ra khỏi đó, Lục Bán Thành đứng bên đường gió mùa hạ thổi vào mặt, mang theo khô nóng, khiến trong đầu Lục Bán Thành cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
Hắn vẫn không thích hút thuốc nhưng lúc này trong miệng hắn lại cay đến khó chịu, hắn đứng đó một chút, lại đi đến cửa hàng tiện lợi mua đại một hộp thuốc lá, châm một điếu, hút thật mạnh hai cái, không cẩn thận bị sặc, khom người ho khan.
Khụ khụ, Lục Bán Thành giơ tay lên che иgự¢ trái của mình.
Hắn có thể tin tường cảm giác được tim hắn đang đập thình thịch, nhưng hắn lại cảm thấy chính mình không còn dấu hiệu của sự sống.
Có một số việc tuy rằng bạn biết bạn đã làm sai rồi.
Nhưng nếu bạn tận mắt nhìn thấy hậu quả, chuyện bạn làm sai lại mang đến cho người khác hậu quả như thế nào, bạn mãi mãi cũng không biết những điều bạn làm lại mang đến hậu quả đáng sợ đến mức nào.
Thời khắc hắn biết cô có thai, thật sự là vui đến mức không thể nào hình dung được luôn, trong lòng hắn đã lên sẵn kế hoạch trong tương laic ho đứa còn thậm chí còn chưa chào đời của hắn, nhưng hắn nhìn thấy cô, cô liền nói, cô phá thai rồi.
Từ thiên đường xuống địa ngục, đủ để phá hủy toàn bộ hi vọng của hắn.
Đau khổ và thù hận ăn mòn toàn bộ linh hồn của hắn, linh hồn của huyết thống của hắn, cũng làm cho hắn cực kỳ thất vọng về cô.
Vì vậy, trong lúc nóng giận, hắn lại càng nói những lời từ nay về sau không còn bất cứ mối liên hệ nào với cô nữa.
Hắn không muốn, cũng không muốn tiếp tục gặp cô, cho dù sau đó không thể khống chế mà bị cô làm cho dao động nhưng hắn vẫn luôn rất lạnh lùng đối với cô.
Hắn thấy cô thờ ơ không động lòng trong lòng hắn lại càng hận, càng oán.
Hắn vẫn luôn giãy dụa đau khổ trong mối tình đơn phương này nhưng đến lúc này hắn mới biết những gì hắn làm cho đến nay so với những đau khổ mà cô phải trải qua căn bản chẳng đáng để đem ra so sánh.
Từ ngày hắn và cô lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, đã hơn 100 ngày, trong 100 ngày đó, cô vẫn luôn sống trong nỗi sợ mà hắn để lại.
Hắn vẫn luôn miệng nói yêu cô, nhưng lúc cô đang sợ hãi nhất, luống cuống nhất, hắn lại quay người rời bỏ cô.
Đầu ngón tay cầm thuốc của hắn có chút đau mỏi.
Hắn nháy mắt một cái nhìn ánh đèn neon đủ mọi màu sắc, không ngừng chuyển đổi, hắn chợt nhớ đến lúc trước hắn đưa cô đến thành phố A gặp Ngô Hạo, sau khi Ngô Hạo rời đi, hắn đi đến trước quán café nhìn thấy cô nằm nhoài trên bàn khóc, suy nghĩ trong lòng hắn lúc đó chính là…
Cô mất đi Ngô Hạo rồi, nhưng không sao, hắn sẽ là khởi đầu mới của cô, khiến cô vui vẻ hạnh phúc.
Cho dù cô không thích hắn cũng không sao.
Hắn chỉ mình thấy cô sống tốt mà thôi.
Nhưng sau đó thì sao chứ?
Hắn nhìn thấy cô thiếu nợ một triệu tiền sính lễ liền không hề ngầng ngại tìm cách đến gần cô, đến khi cô đồng ý rồi, hắn vui vẻ đến mức cả đêm đều không ngủ.
Kết quả thì sao chứ? Hắn không cam lòng, hắn bắt đầu tham lam hơn, muốn càng nhiều hơn, không chỉ là cô ở bên cạnh hắn mà còn muốn trong mắt của cô có hắn, còn muốn đi vào trái tim cô… sau đó lòng tham của hắn lại làm cho mối quan hệ của hắn và cô trở thành một cơn ác mộng đối với cô rồi.
Hắn yêu cô sao?
Hắn yêu cô, sao lại làm cô tổn thương nhiều như vậy?
Cô rõ ràng là một người rất hay cười, nhưng tại sao sau khi cô ở bên cạnh hắn cô lại không cười được nữa?
Hắn yêu cô sao?
Hắn yêu cô, sao lại khiến cô trải qua những ngày tháng không yên ổn như vậy chứ?
Lúc hắn biết Ngô Hạo làm tổn thương cô, hắn phẫn nộ người ta, kết quả thì sao chứ, tổn thương mà hắn gây ra cho cô cũng chẳng kém gì Ngô Hạo.
Đáy mắt Lục Bán Thành bỗng nhiên trở nên đau mỏi, hắn cụp mắt, mặt không cảm xúc dừng tại chỗ một chút, dập thuốc xong, lại cất bước đi về phía trước xe.
Ngồi trên xe, Lục Bán Thành ngây người một chút, mới khởi động xe, từ từ lái đi.
Lúc sắp đến dưới lầu, Lục Bán Thành lại nghĩ đến hai đêm nay cô liên tục đến tìm hắn, bỗng nhiên lại đạp phanh xe.
Hắn không biết phải đối mặt với cô như thế nào… Lục Bán Thành ngồi trong xe một lúc lâu, lại khởi động xe rời khỏi nhả.
Hai đêm liền không nghỉ ngơi đủ, hắn thật sự rất mệt mỏi, không thể trở về nhà, cũng không muốn tìm khách sạn nghỉ ngơi, liền lái xe vòng quanh kinh thành lớn, chạy không có điểm dừng.
Không biết đây đã là lần thứ mấy hắn đi ngang qua vàng son lộng lẫy, phát hiện hết xăng, Lục Bán Thành mới dừng xe lại.
Ngồi trong xe, Lục Bán Thành nhìn chằm chằm bóng đêm mênh ௱ôЛƓ ngoài cừa sổ vài lần, mới lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn thời gian.
Đã là 12 giờ đêm, đã trễ như vậy rồi, hôm qua cô còn bị bệnh nữa, bây giờ vẫn còn canh trước cửa nhà hắn sao?
Lục Bán Thành theo bản năng bấm số điện thoại của Hứa Ôn Noãn, hắn liền ý thức được mình đang làm gì, liền dừng lại động tác, nhỉn chằm chằm 11 chữ số quen thuộc, sau đó liền thoát ra, lúc hắn định cất điện thoại, trong mắt lại nhìn thấy một trò chơi.
Là trò chơi mà cô làm đội trưởng mà hắn đã chơi rất nhiều năm.
Từ sau khi cô bỏ đứa con của hắn, hắn cũng chưa từng lên game lần nào……..
Lục Bán Thành nghĩ không biết Hứa Ôn Noãn có online hay không, nhưng hắn nghĩ cô không biết Linh độ chính là hắn, chần chừ một chút liền bấm vào game.
Đã ba tháng hắn chưa đăng nhập, cập nhật phiên bản mới tốn một chút thời gian chừng ba phút, hắn cuối cùng cũng có thể vào game.
Có rất nhiều nhắc nhở, chủ yếu là quà đăng nhập và tiền bạn tốt cho.
Hắn không để ý, liền bấm vào bạn tốt.
Bạn của hắn trong list này không nhiều, số người online thì càng ít.
Cũng là do cha của cô hiện giờ đang bệnh nặng, cô làm gì còn tâm tình chơi game?
Lục Bán Thành nghĩ, chuẩn bị thoát game thì còn chưa bấm nút home lại thấy avatar của cô sáng lên.
Linh độ: 【 Đã trễ thế này, còn chưa ngủ? 】
Avatar của cô không hiện “Trong trận.” Lục Bán Thành biết cô không chơi game, nhưng cô cũng không trả lời tin nhắn của hắn, khoảng 10 phút sau, hắn mới nhận được hồi âm của cô.
Bảo bảo sợ bảo vệ ta: 【 Ừ. 】
Linh độ: 【 Gần đây tôi có chút việc bận, vẫn không online. 】
Sau khi Lục Bán Thành gửi tin nhắn này đi thành công xong, suy nghĩ một chút, lại đánh một hàng chữ.
Linh độ: 【 Cô thì sao? Vẫn là mỗi ngày đều chơi sao? 】
Bảo bảo sợ bảo vệ ta: 【 Không, gần nhất tôi cũng rất bận, không chơi game được, bây giờ chán quá nên mới tùy tiện login tới xem một chút. 】
Linh độ: 【 Nha. 】
Linh độ: 【 Gần đây cô thế nào? Có khỏe không? 】
Lúc trước sau khi bắt gặp Ngô Hạo ngoại tình xong, sau khi đi du lịch ba tháng, hầu như mỗi ngày hắn sẽ dành rất nhiều thời gian để nói chuyện với cô qua game.
Khi đó cô và hắn đã nói rất nhiều chuyện trên thực tế, vì vậy sau khi Lục Bán Thành gửi tin nhắn này xong, qua khoảng một phút, hắn lại nhận được tin nhắn của Hứa Ôn Noãn.
Bảo bảo sợ bảo vệ ta: 【 Ba của tôi ngã bệnh. 】
Lục bán thành biết rõ còn hỏi.
Linh độ: 【 Bệnh gì? Tình hình nghiêm trọng không? 】
Bảo bảo sợ bảo vệ ta: 【 Chức năng tạo máu của tủy có vấn đề, cần phải tìm người thích hợp để thay tủy. 】
Linh độ: 【 Tìm được chưa? 】
Bảo bảo sợ bảo vệ ta: 【 Tìm được rồi, nhưng mà anh ta không muốn giúp, tôi cũng không muốn nhờ anh ta giúp. 】
Dù đã biết rõ tình hình nhưng lúc này nghe được những lời cô nói như vậy, trong lòng hắn vẫn cảm nhận được một chút cay đắng, hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một chút, mới dùng tư cách một người ngoài cuộc không biết gì mà gõ chữ?
Linh độ: 【 Vậy là có ý gì? 】
Dừng một chút, lục bán thành lựa chọn giả ngu, lại phát ra một ít tin tức quá khứ.
Linh độ: 【 Là người bạn trai trước kia đã từng phản bội cô sao? 】
Bảo bảo sợ bảo vệ ta: 【 Không phải, là một người khác. 】
Có thể là trong thế giới game nên Lục Bán Thành vừa nhận được tin nhắn này xong liền nhận được một tin khác.
Bảo bảo sợ bảo vệ ta: 【 Người đó là một người bạn trên thực tế của tôi, bởi vì vài chuyện mà anh ấy giúp đỡ tôi, nên tôi cũng đồng ý kết hôn giả với anh ấy 】
Dù sao cũng là người xa lạ nên cô nói khá là không rõ ràng.
Tuy rằng lục bán thành rõ ràng sự tình đầu đuôi câu chuyện, nhưng vẫn là trở về câu: 【 Cô lại đóng phim truyền hình sao? 】
Bảo bảo sợ bảo vệ ta: 【. . . . . . 】
Linh độ: 【 Được rồi, không nói giỡn nữa, có thể nói cho tôi biết một chút cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? 】
Có thể là bị người ép buộc, còn từng mang thai phá thai, những chuyện này, quá khó nói, nàng chỉ trả lời hắn một câu: 【 chính là đã xảy ra một ít rất không hài lòng chuyện tình. 】
Sau đó liền nói: 【 nếu như thời gian có thể quay trở lại, ta nhất định sẽ không nhận sự giúp đỡ của hắn, nhất định phải cách xa hắn. 】
Chỉ là liếc mắt nhìn câu nói này xong, lục bán thành liền quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hắn đáy lòng kỳ thực vẫn luôn có một vấn đề, đó chính là, cho dù lần đó hắn không có ép buộc cô, hắn và nàng cô nam quả nữ cùng tồn tại một nhà, thời gian lâu dài, cũng không ai dám bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì, lẽ nào lúc nàng chuyển vào nhà hắn, không nghĩ tới những này sao?
Có thể nàng không nói cho hắn biết, hắn và nàng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, hắn lại không thể trực tiếp hỏi. . . . . . Lục bán thành cầm điện thoại di động lên, nghĩ cẩn thận một hồi, sau đó gõ ra.
Linh độ: 【 Cô yêu hắn không? 】
Bảo bảo sợ bảo vệ ta: 【 Không thích. 】
Rất nhanh, có một tin nhắn được gửi đến: 【 Tôi có yêu thích ai, cũng sẽ không thể thích hắn. 】
Linh độ: 【 vậy ngươi lúc trước, tại sao còn muốn cùng hắn giả kết hôn? 】
Không biết có phải là vấn đề này làm khó cô hay không, Lục Bán Thành đợi rất lâu rồi, cũng không đợi được cô trả lời, lúc Lục Bán Thành cho rằng nàng sẽ không trả lời hắn, trong khung chat lại xuất hiện lời nói cô gởi tới: 【 Anh còn nhớ không? Lúc trước tôi và người ngoại tình với người yêu cũ của tôi có chút mâu thuẫn, lúc đó còn phải đến đồn cảnh sát, lại đúng lúc đó người đó liền đến giúp tôi, quan tâm tôi rất nhiều, khiến cho tôi cảm nhận được anh ấy là một người cực kỳ tốt. 】
【Tuy rằng khi đó chúng tôi không thể được tính là thân thiết, nhưng ta thật sự có coi anh ấy là bạn. Hơn nữa khi đó tôi, thật sự rất tin tưởng anh ta. 】
Thì ra hắn đã từng có thể tới gần thế giới của cô, chính là hắn…. tự tay hắn đã phá hoại sự tin tưởng của cô, phá hủy những tình cảm tích cực mà cô đã dành cho hắn.
Nếu như đêm đó hắn không quá kích động thì có khi nào lúc này cô đã có tình cảm thật sự với hắn rồi không.
Nhưng hắn lại phạm sai lầm, hết sai lầm này đến sai lầm khác, khiến cô càng tổn thương nhiều hơn.
Từ trong phòng khám tâm lý ra, ý nghĩ này lại hiện lên trong đầu của hắn lần thứ hai.
Thật sự hắn bị làm sao vậy? Tự dồn mình vào đường cùng. . .
Dù sao bác sĩ cũng đã nói hết rồi, phương pháp tốt nhất lúc này chính là hắn không được gặp cô, không có thêm bất kỳ qua lại nào nữa.
Vẫn chưa hoàn toàn quyết tâm, tim Lục Bán Thành lại đau…
Hắn nhìn chằm chằm tin nhắn cuối cùng mà cô gửi tới, nhìn thật lâu, cuối cùng cũng lựa chọn buông tay. Hắn giơ tay lên, bấm vào màn hình, bởi vì quá đau lòng mà đầu ngón tay hắn cứng ngắt tốc độ bấm phím cực kỳ chậm: 【Tôi biết có một người bạn lúc học đại học anh ấy là người tổ chức hiến máu nhân đạo rất nhiều, cô thử gửi tài liệu của ba cô cho tôi, tôi thử hỏi anh ấy xem có thể giúp tìm một người có tủy thích hợp không.】
Suy nghĩ một chút xong, Lục Bán Thành lại gửi cho Hứa Ôn Noãn một địa chỉ email: 【Đây là địa chỉ email của tôi, cô cứ gửi tài liệu và hình ảnh vào đây, khi nào có kết quả tôi sẽ lập tức báo cho cô biết, gần đây nên thường online vào game chờ tin tức của tôi.】
Lục Bán Thành thoát game, sau đó suy nghĩ một chút, lại gửi một tin nhắn tới cho thư ký: “Trong vòng hai ngày, sắp xếp một bệnh viện để tôi kiểm tra sức khỏe.”
- - - - - -
Ba giờ chiều này hôm sau, Lục Bán Thành nhận được tài liệu do Hứa Ôn Noãn gửi tới.
Hắn trả lời cô trong game: 【Đã nhận được tài liệu】
. . . . . . .
Mười giờ sáng ngày thứ ba, Lục Bán Thành đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe.
Kết quả kiểm tra cho thấy mọi thứ đều rất tốt, có thể làm phẫu thuật.
Ra khỏi bệnh viện, lúc Lục Bán Thành đăng nhập và game lại nhìn thấy Hứa Ôn Noãn trả lời tin nhắn của mình: 【Cảm ơn】
Hắn không trả lời cô, liền đi đến công ty.
. . . . . . . .
Sau bốn ngày, Lục Bán Thành lại đăng nhập vào game vào buổi trưa, sau đó gửi cho Hứa Ôn Noãn một tin nhắn: 【Tìm được người phù hợp rồi! 】
Buổi tối, Hứa Ôn Noãn đi làm về đã là 9 giờ năm trên giường lại mở game ra theo quán tính, lại nhìn thấy tin nhắn của Lục Bán Thành:
Bảo Bảo sợ, bảo vệ ta: 【Có thật không?】
Linh Độ: 【Thật, chỉ cần ba của cô đồng ý bất cứ lúc nào cũng có thể phẫu thuật.】
Bảo Bảo sợ bảo vệ ta: 【Quá tốt rồi!】
Cô thật sự rất kích động, còn có một dấu chấm than phía sau, sau đó lại hỏi: 【Người đồng ý giúp cha của tôi là ai? Tôi có thể gặp người đó không? Tôi muốn cảm ơn người ta.】
Qua một lát, Lục Bán Thành mới gửi tin nhắn trả lời cô: 【Hắn ở Giang Tô, có thể là rất khó gặp vì hắn đi với bạn của tôi, hắn sợ nhất là cảnh tượng người khác biết ơn cảm ơn hắn. 】
Dừng một chút, Lục Bán Thành lại sợ Hứa Ôn Noãn muốn tìm cách liên lạc với người đó thì mệt, liền chủ động nói: “Bọn họ thường làm việc tình nguyện này nên không có đòi hỏi báo đáp gì, lại không muốn người nhà bệnh nhân biết thông tin cá nhân để liên lạc hay trả ơn gì hết, vì vậy cho nên cách thức liên lạc bạn tôi cũng không dám cho tôi, nếu như người đó tức giận sẽ lại đổi ý đó.”
Trước khi dừng cuộc hội thoại, Lục Bán Thành lại nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “A đúng rồi, cô đưa cho tôi cách liên hệ với bác sĩ điều trị cho ba của cô đi, tôi nói lại cho bạn của tôi biết, để người hiến tủy thông báo tình hình cho bác sĩ bên ba cô biết.”
Tắt điện thoại, Lục Bán Thành tắt đèn, đắp kín mền, nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, trở nên trầm tư.
Trên thế giới này rất nhiều người cần được hiến tủy để sống, cũng có người có khả năng hiến tủy để cứu người, nhưng khả năng tìm ra hai người có cùng tủy tương ứng thật sự không phải là dễ.
Người cứu được cha của cô chính là hắn… Chỉ là hắn không muốn để cô biết, là hắn cứu cha cô, vì vậy trong game mới dùng Linh Độ để làm người thứ ba giúp đỡ.
Trước đây lúc cô phá thai, tuy hắn nói từ nay về sau sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với cô nữa nhưng có thể đó chỉ là lời nói nhất thòi mà thôi, trong lòng hắn biết rõ ràng, rất rõ ràng một điều rằng không không thể nào làm được.
Nhưng lần này lại không giống với những lần trước, hắn thật sự quyết định yên lặng biến mất khỏi thế giới của cô.
Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của cô nữa.
Như vậy, hắn sẽ không khiến cô bị kích thích, sẽ không khiến cô bị tổn thương, bệnh tâm lý của cô có thể sẽ thuyên giảm.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Bán Thành lại thay đổi, từng chút, từng chút một, có dày đặc bi thương trên khuôn mặt của hắn.
Cho đến giờ khắc này hắn mới biết trước kia hắn cho rằng chính mình thật sự rất yêu cô, kỳ thật đó không phải là yêu mà chỉ là thích.
Khi đó trong lòng hắn lúc nào cũng xem trọng tình cảm của chính mình nhất mà chẳng hề nghĩ gì cho cô.
Tình yêu chân chính là khiến người mình yêu hạnh phúc, không phải giữ lấy, không phải chiếm hữu, dù mình có bao nhiêu oan ức cũng muốn làm cho đối phương vui vẻ, hạnh phúc.
Chỉ tiếc, những chuyện hắn đã làm sai lúc đó, hắn có làm thế nào đi chăng nữa lúc này thì cũng không thể làm gì để sửa sai.
Lục Bán Thành chuyển động con ngươi chua xót, thậm chí còn từ từ nhắm hai mắt lại.Sắc mặt của hắn từ bình tĩnh, không biết nằm bao lâu, hắn giơ tay trái lên, nhẹ nhàng đặt trên иgự¢.
Khóe mắt của hắn có một giọt nước từ từ, từ từ tràn ra ngoài.
-
Ngày phẫu thuật là ngày 8 tháng 7.
Hôm đó Hứa Ôn Noãn vốn dịnh đến để chào người đã đồng ý cứu cha của mình, nhưng không ngờ khi cô đến nơi thì người đó đã sớm vào phòng phẫu thuật.
Sau khi phẫu thuật xong, người hiến tủy được đẩy vào phòng cách ly ngay lập tức.
Hắn hẳn là đã nói chuyện với bác sĩ điều trị, nhưng những người kia đều rất nghiêm túc không nói cho cô biết thậm chí là tên của người hiến tủy.
......
Ca phẫu thuật của cha cô rất thành công, cha của cô ngủ say tám tiếng đồng hồ do tác dụng của thuốc mê xong liền tỉnh lại.
Bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ xong, tất cả đều khỏe mạnh.
Sau đó cha của cô ở lại bệnh viện để theo dõi, ngày thứ bảy, cha của cô rõ ràng đã có biến chuyển tốt hơn rất nhiều.
Một chuyện sinh tử được giải quyết viên mãn, Hứa Ôn Noãn thật sự rất vui vẻ, ngày hôm đó có ở trong bệnh viên với cha đến 10 giờ tối mới về.
Tắm rửa sạch sẽ bò lên giường xong, vừa mới chuẩn bị đi ngủ, điện thoại của cô lại vang lên.
Cô nhắm mắt nhưng vẫn mò tìm điện thoại di động, cầm đưa đến trước mặt xem thì nhìn thấy người gọi tới là ai xong, trong mắt cô bỗng khựng lại.
Là Lục Bán Thành gọi tới.
Hứa Ôn Noãn thất thần khá lâu, Lục Bán Thành nghĩ rằng cô đã ngủ rồi nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại gọi tới, không chờ đến khi ý thức của Hứa Ôn Noãn tỉnh táo lại, đã tắt máy.
Sau đó qua mấy chục giây, điện thoại trong bàn tay Hứa Ôn Noãn lại run lên, là tin nhắn của Lục Bán Thành gửi tới: “Ngày mai là sinh nhật mẹ tôi, buổi trưa cô có rảnh không? Đi theo tôi một chuyến.”
Ngẫm nghĩ kỹ, Hứa Ôn Noãn và hắn chỉ mới gặp mẹ của hắn mấy lần, sau đó vì cha mẹ hắn đi nước ngoài du lịch, cho đến nay đã là hai ba tháng rồi, còn chưa từng gặp lại.
Tuy rằng mối quan hệ của hắn và cô bây giờ không khác gì so với không kết hôn nhưng mà hắn chính là người đã giải quyết vấn đề một triệu cho cô sớm nhất, cho nên mặc kệ hắn và cô có bao nhiêu là mâu thuẫn, cô cũng phải đồng ý đến gặp cha mẹ của hắn.
Hứa Ôn Noãn nhếch môi, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, mới mở khóa phím, trả lời Lục Bán Thành hai chữ: “Biết rồi.”
Trên màn hình vừa gửi tin nhắn đi, lại nhận được một cuộc gọi đến.
Hứa Ôn Noãn không lên tiếng, đầu dây bên kia cũng vào thẳng vấn đề: “Ngày mai là thứ bảy, cô không đi làm phải không? Mười giờ tôi đến đón cô, có vấn đề gì không?”
“Không.”
Có thể là câu trả lời của Hứa Ôn Noãn quá trống không nên qua điện thoại Lục Bán Thành lại không nói gì nữa, dừng một hồi, mới nói tiếp: “Quà sinh nhật, tôi giúp cô chuẩn bị.”
Hứa Ôn Noãn không nói nữa.
Hai đầu dây lại không nói gì nữa, Lục Bán Thành chỉ ừ một tiếng sau đó còn chưa tạm biệt gì đã cúp máy.
.........Không biết có phải ngày mai lại phải gặp Lục Bán Thành còn phải giả vờ như là một cặp vợ chồng hạnh phúc khiến Hứa Ôn Noãn cứ cảm thấy khó chịu trong lòng, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hứa Ôn Noãn đã rời giường.
Hẹn 10 giờ nhưng 9h40 Lục Bán Thành đã đứng dưới lầu.
Hứa Ôn Noãn còn chưa chuẩn bị xong, quay quay trên lầu 10 phút sau mới đi xuống lầu.
Vừa mới ra khỏi cửa tiểu khu, liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Hứa Ôn Noãn dừng lại bước chân theo bản năng, nhìn chằm chằm xe của Lục Bán Thành một chút, mới hít một hơi từ từ bước về phía hắn.
Lục Bán Thành ngồi trong xe, lúc nhìn thấy cô đi về phía mình thì không có biểu hiện gì quá lớn, rất nhanh liền thu lại tầm mắt, lại bấm nút mở khóa xe.
Nghe thấy tiếng mở khóa, Hứa Ôn Noãn cũng không nói gì với hắn mà mở cửa xe ngồi vào.
Lúc Hứa Ôn Noãn thắt dây an toàn, Lục Bán Thành lại ôm một cái túi tinh xảo đưa đến trước mặt cô: “Quà sinh nhật.”
Hứa Ôn Noãn không nói gì, nhận lấy.
Lục Bán Thành cũng trầm mặc như vậy, nhẹ nhàng đạp chân ga, nhìn chằm chằm con đường phía trước, thuần thục lái xe.
Tuy rằng hai người không nói gì với nhau nhưng Hứa Ôn Noãn ngồi trong xe như vậy, vẫn cứ căng thẳng bất an.
Cho dù là mùa hạ, ngoài trời nhiệt độ rất nóng, nhưng mà lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, Hứa Ôn Noãn vẫn không nhịn được mở cửa sổ xe ra một chút.
Hành động của cô khiến Lục Bán Thành nhìn vào kính chiếu hậu, để ý cô.
Gió mùa hạ thổi vào trong xe, từ từ thổi tan bầu không khí ngột ngạt trong xe.
Lục Bán Thành nhìn thấy rõ ràng bàn tay vốn đang nắm chặt túi quà của Hứa Ôn Noãn từ từ thả lỏng cô hướng mặt ra cửa sổ thở phào một hơi, bộ dạng kia giống như là đã tháo xuống được một cái gì đó rất nặng nề ra khỏi người.
Thì ra cô ở chung với hắn một chút thôi, cũng cảm thấy ngột ngạt, cũng chống cự như vậy sao?
Lục Bán Thành rũ mi mắt, che đậy sự ảm đạm kia, lập tức nhìn con đường phía trước, hắn vẫn thành thục lái xe nhưng bàn tay cầm volang lại từ từ từ từ trở nên mạnh hơn.
.......
Sinh nhật của mẹ Lục Bán Thành trôi qua rất đơn giản, chỉ là mọi người trong nhà cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm đoàn viên.
Lúc xe dừng trong viện, Lục Bán Thành xuống xe trước, bảo mẫu vừa thấy hắn đến thì vội vàng chạy ra: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người tới rồi?”
Lục Bán Thành cười với bảo mẫu, lại vòng đến cửa xe chỗ Hứa Ôn Noãn ngồi, mở cửa cho cô.
Hứa Ôn Noãn khom người, từ từ chui ra khỏi xe.
Bảo mẫu lại dẻo mồm chạy đến trước mặt Hứa Ôn Noãn: “Thiếu phu nhân, người vào nhà nhanh đi.”
Hứa Ôn Noãn nhìn bảo mẫu, cười một cái, gật đầu.
Lục Bán Thành đóng cửa xe, thong dong nắm tay cô như lần trước đến Lục gia cũng vậy.
Hứa Ôn Noãn giống như bị điện giật, toàn thân cứng ngắt một hồi. “Thiếu phu nhân cô thích ăn gì vậy? Phu nhân đã cố ý dặn tôi buổi trưa làm những món mà cô thích ăn.” Bảo mẫu đi trước Hứa Ôn Noãn, hỏi xong, sau đó không thấy Hứa Ôn Noãn trả lời liền quay đầu lại nhìn.
Hứa Ôn Noãn nhẫn nhịn không rút tay ra khỏi tay Lục Bán Thành, lại cố gắng ổn định lại tâm tình: “Cái gì cũng được, tôi không kén ăn.”
“Vậy sao, vậy tôi làm những món này, thiếu phu nhân xem có vừa ý không.” nói xong bảo mẫu lại đọc một chuỗi những món ăn.
Hứa Ôn Noãn hoàn toàn không chú ý xem bảo mẫu đang nói gì, chỉ gật đầu lung tung.
Đợi đến khi cô ấy vào phòng, vừa nhìn thấy mẹ của Lục Bán Thành, Hứa Ôn Noãn liền lập tức rút tay ra khỏi tay của Lục Bán Thành, sau đó đưa quà sinh nhật cho mẹ của hắn: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”
Trong lòng bàn tay trở nên trống rỗng, hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu liếc bàn tay của chính mình.
“Thiếu gia, ngài đứng làm gì, mau ngồi đi.” Bảo mẫu bưng mấy tách trà từ trong nhà bếp ra, đi ngang qua Lục Bán Thành lại nhắc nhở một câu.
Lục Bán Thành ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mẹ và Hứa Ôn Noãn đang ngồi nói chuyện trên ghế salon, liền nhấc chân lên.
Hắn vốn đi về phía cô nhưng lúc hắn đến gần, giọng nói của cô rõ ràng lại không tự nhiên như lúc ban đầu.
Lục Bán Thành do dự một chút, cuối cùng cũng dừng bước: “Mẹ, con đi tìm cha.”
“Được.” mẹ Lục đáp, tiếp tục quay đầu nói chuyện với Hứa Ôn Noãn.
Lục Bán Thành quay người đi đến thư phòng, đẩy cửa ra, nghiêng đầu nhìn Hứa Ôn Noãn đang cười với mẹ hắn, là nụ cười xán lạn đã lâu hắn không nhìn thấy.
Xem ra, sự lựa chọn của hắn là đúng, chỉ có rời xa hắn, cô mới có thể sống ung dung vui vẻ, sung sướng
Lực cầm tay nắm cửa của Lục Bán Thành tăng thêm một chút, qua mấy giây, hắn liền đẩy cửa đi vào thư phòng.
Mãi đến giờ ăn trưa, Lục Bán Thành mới đi ra khỏi thư phòng.
Lúc đi vào phòng ăn, hắn liếc nhìn Hứa Ôn Noãn một cái, lại ngồi bên cạnh cha hắn.
Cơm trưa có rất nhiều món, mẹ Lục ăn rất nhiều, lúc ăn cơm cũng không dừng nói chuyện với Hứa Ôn Noãn.
Cha Lục thỉnh thoảng sẽ xen vào vài câu, Lục Bán Thành luôn nói nhiều nhưng cũng trả lời ông vài câu về mấy chuyện làm ăn, cũng không nói gì nhiều.
Mấy ngày trước hắn vừa mới làm phẫu thuật nên không muốn ăn gì, chỉ gắp vài đũa lại thôi.
Lúc bảo mẫu múc canh, thấy Lục Bán Thành không ăn liền cau mày hỏi: “Thiếu gia, sao cậu ăn ít vậy, không hợp khẩu vị sao?”
Lục Bán Thành cười cười lắc đầu, còn chưa nói, bảo mẫu đã nhìn chằm chằm Lục Bán Thành thật cẩn thận, lại nói: “Thiếu gia, hình như dạo này cậu gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng rất tệ, không khỏe ở đâu sao?”
Bảo mẫu vừa nói thế, mẹ Lục liền nhìn con trai thật kỹ: “Tiểu Thái không nói mẹ còn không phát hiện, thật sự rất gầy nhà, A Thành, gần đây con bị bệnh sao?”
Lục Bán Thành nhận canh xong, lại uống một hớp mới ừ đại một tiếng, sau đó mới nói: “Mấy ngày trước con bị cảm.”
“Khám bệnh chưa? Bây giờ sao rồi?” Cha Lục nói.
Tất cả mọi người đều dồn sự chú ý lên người Lục Bán Thành, Hứa Ôn Noãn cũng không nhịn được mở mắt nhìn lướt qua thân thể của hắn.
So với lúc trước cô đến cửa tìm hắn, thật sự là gầy đi rất nhiều, sắc mặt trắng xám như là bị bệnh.
Lục Bán Thành mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của Hứa Ôn Noãn, liền nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô.
Hứa Ôn Noãn nhìn thấy tầm mắt của hắn hướng về phía mình liền cúi đầu bới cơm.
Thì ra chỉ là ảo giác thôi,.. Lục Bán Thành nhìn chằm chằm đỉnh đầu Hứa Ôn Noãn mấy lần mới thu lại tầm mắt, trả lời cha hắn: “Con khám bác sĩ rồi, không có gì.”
......
Ăn cơm xong, Lục Bán Thành chơi cờ với Cha Lục.
Hứa Ôn Noãn lại tiếp tục nói chuyện với mẹ của Lục Bán Thành xong liền đi lên trên phòng ngủ của hắn.
Sau giờ ngọ mùa hạ, sau khi ăn uống no đủ xong sẽ cảm thấy mệt rã rời, Hứa Ôn Noãn ngồi trên ghế salon chơi điện thoại di động, liền buồn ngủ.
Ngủ như không ngủ, cô mơ hồ cảm giác được trong phòng có người mở cửa ra.
Cô cho rằng đó chỉ là ảo giác, không quá để ý, mãi đến khi cô bóng người chạm vào đỉnh đầu của mình, cô đột nhiên thức tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt của Lục Bán Thành có chút gần mình, cô nhảy lên khỏi ghế salon theo phản xạ, liên tục lùi về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách của cô và hắn, cô mới bình tĩnh lại.
Hắn nhìn thấy cô ngủ trên ghế salon nên khoác cho cô một cái chăn sao?
Hứa Ôn Noãn hiểu lầm Lục Bán Thành nên ngớ ra một hồi, động môi hai lần cuối cùng cũng không nói được gì.
Lục Bán Thành cúi đầu, liếc nhìn chăn trong tay mình, lại ném chăn lên giường như chưa từng xảy ra chuyện gì, bình tĩnh nói: “Thức rồi thì chúng ta về thôi?”
Hứa Ôn Noãn không lên tiếng, chỉ gật đầu hai cái.
Lục Bán Thành cũng không muốn nói thêm gì nữa, chỉ cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng trước.
Hứa Ôn Noãn chào tạm biệt cha mẹ Lục xong đã nhìn thấy Lục Bán Thành quay đầu xe xong rồi.
Ngồi trên xe, thắt dây an toàn, Lục Bán Thành không nói tiếng nào đạp ga.
Sau khi ra khỏi tiểu khu, Hứa Ôn Noãn lại đem chiếc vòng bạch ngọc mà mẹ Lục đưa cho cô lúc hai người tán gẫu đưa đến hộc chứa đồ trong xe hắn: “Đây là đồ lúc nãy mẹ anh đưa cho tôi.”
Lục Bán Thành liếc qua một cái liền nhìn thẳng con đường phía trước.
Hứa Ôn Noãn thấy Lục Bán Thành không nói gì, cũng im lặng, đến lúc cô nhìn thấy trạm tàu điện, liền nói: “Để tôi xuống ở đây đi.”
Một động tác đơn giản như vậy hắn cũng làm không xong, suýt nữa lại đạp chân ga, nên bất ngờ đạp thắng lại khiến xe dừng đột ngột trên đường, qua một lát hắn mới từ từ bình tĩnh lại, chuyển bánh lái đậu xe ven đường.
Sau khi xe dừng hẳn lại, Hứa Ôn Noãn cũng không muốn nói lời nào, cũng không có ý muốn ngồi trên xe thêm nữa liền cởi dây an toàn, đưa tay muốn mở cửa xe.
Lục Bán Thành từ nãy đến hắn vẫn không nói chuyện lúc này lại nói: “Chờ chút.”
Hứa Ôn Noãn hít khẽ một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Lục Bán Thành.
Người đàn ông nhìn thẳng con đường phía trước, như đang giùng giằng cái gì đó, qua một lúc rất lâu mới nói: “Thứ hai cô có rảnh không?”
Hứa Ôn Noãn không hiểu Lục Bán Thành có ý gì, mới ngước lên ngạc nhiên nhìn hắn hỏi: “Có chuyện gì không?”
Lục Bán Thành như thất thần vậy, nhìn chằm chằm ngoài cửa kính xe hốt hoảng một lúc lâu mới quay người về phía Hứa Ôn Noãn.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô một lúc lâu, sau đó như thật sự hạ quyết tâm, đột nhiên dời tầm mắt, nói rõ ràng: “Thứ hai nếu cô rảnh thì chúng ta đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi.”
Hắn và cô đã định là một năm, nhưng đến lúc này chỉ mới có bốn tháng, sao đột nhiên lại muốn ly hôn với cô?
Lục Bán Thành dù không nhìn thấy biểu hiện của Hứa Ôn Noãn nhưng hắn vẫn có thể hiểu được những thắc mắc trong lòng cô, lại nói: “Tiền cô cũng đã trả xong cho tôi rồi, bây giờ cô cũng không nợ tôi gì nữa, hơn nữa sớm muộn gì cũng phải ly hôn, nên sớm hơn hay muộn hơn thì cũng vậy thôi. Có khi ly hôn sớm một chút sẽ tốt hơn.”
Bàn tay Lục Bán Thành cầm tay lái bắt đầu run rẩy, dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Bây giờ chúng ta có ly hôn hay không thì cũng chẳng khác gì nhau, vì vậy xử lý mối quan hệ này càng sớm thì càng tốt.”
“Ừ…” Hứa Ôn Noãn đáp một tiếng, sau đó vừa nhìn tới Lục Bán Thành muốn nói được một tiếng, nhưng tầm mắt lại nhìn thấy vết truyền nước biển trên tay hắn, còn có một vết hình như là y tá dán băng keo cá nhân không kỹ, có chút máu rỉ ra.
Chữ đã đến bên môi Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên dừng lại.
Thì ra mấy ngày trước hắn thật sự bị bệnh nặng như vậy sao… có điều, cũng không liên quan gì đến cô… Hứa Ôn Noãn rất nhanh lại phục hồi tinh thần, nói rõ ràng chữ “Được.”
Cô đồng ý thật thẳng thắn ha… cho dù ngữ khí của cô vẫn không có cảm xúc gì nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy được cô có chút mừng rỡ.
Lục Bán Thành cảm thấy cổ họng mình như bị vật gì đó chặn lại, khiến hắn không thể thở nổi.
Hứa Ôn Noãn thấy hắn không có phản ứng gì, không nói nữa, liền mở cửa, xuống xe.
Lúc cô đóng cửa xe lại xong, Lục Bán Thành bỗng nhiên lại gọi: “Ôn Noãn.”
Hứa Ôn Noãn quay đầu lại.
Lục Bán Thành như muốn nói gì đó, há miệng nhưng vẫn không phát ra được tiếng nào, qua một lúc hắn mới nói: “Thứ hai gặp.”
“Ừ” Hứa Ôn Noãn gật gù, thong dong bước vế phía trạm tàu điện.
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm cổng vào trạm tàu điện ngầm một lúc lâu sau mới nhìn sang tòa nhà lớn bên cạnh.
Hắn vừa gọi cô, thật sự muốn nói với cô hai chữ “Xin lỗi” nhưng lời chưa kịp nói, hắn lại cảm thấy không cần phải làm vậy rồi.
Cô không tha thứ cho hắn, cũng không sao, chỉ cần cô vượt qua được là được rồi.
-
Sáng sớm thứ hai, Hứa Ôn Noãn đã nhận được tin nhắn của Lục Bán Thành hẹn chín giờ sáng gặp nhau ở trước cửa cục dân chính.
Hứa Ôn Noãn gọi điện thoại cho cấp trên, xin đến trễ, sau đó mới cầm hộ khẩu đi đến trạm tàu điện, đến cục dân chính.
Thứ hai đường đông, Hứa Ôn Noãn đến cục dân chính 20 phút sau mới thấy Lục Bán Thành đến.
Dừng hẳn xe xong, Lục Bán Thành mở cửa xe xong liền xuống xe, đứng cạnh xe tìm hộ khẩu, đi đến trước mặt Hứa Ôn Noãn. “Kẹt xe, thật ngại quá.” Lục Bán Thành giải thích.
Hứa Ôn Noãn không nói gì liền trực tiếp quay đầu vào cục dân chính.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, thủ tục đã được làm xong.
Từ cục dân chính đi ra, Lục Bán Thành vốn định đưa Hứa Ôn Noãn đến công ty của cô nhưng nghĩ nghĩ một hồi, thôi bỏ đi.
Hứa Ôn Noãn vẫn không có gì muốn nói với hắn, đi đến ven đường, vẫy xe taxi.
Tình cảnh này lại khiến Lục Bán Thành nhớ đến lúc cô và hắn vừa mới đăng ký kết hôn xong, cô cũng nói mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi.
Lúc này mới mấy tháng mà cô và hắn lại xảy ra những chuyện long trời lở đất rồi.
Rất nhanh liền có một chiếc xe taxi đến trước mặt Hứa Ôn Noãn, trước khi cô bước đến xe, Lục Bán Thành vẫn không nhịn được gọi cô lại: “Hứa Ôn Noãn.”
Hứa Ôn Noãn quay đầu lại nhìn về phía tầm mắt của hắn, hơi kinh ngạc, như buồn bực sao hắn còn chưa đi.
Lục Bán Thành nhìn cô không chớp mắt, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới nói: “Tạm biệt, Ôn Noãn.’
Hứa Ôn Noãn không biết có phải mình nhìn thấy ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy Lục Bán Thành có chút bất thường, như có chuyện gì đó muốn nói mà không nói ra được, làm cho tim cô nhói lên một cái, mới trả lời: “Tạm biệt.”
Đáy mắt Lục Bán Thành đau đớn, hắn khẽ gật đầu, không lên tiếng, nhìn về phía xe của mình.
Hứa Ôn Noãn lại tiếp tục nhìn chằm chằm gò má của Lục Bán Thành mấy giây, đến khi bác tài thúc giục cô, cô mới vội vàng mở cửa, ngồi vào xe.
Xe càng chạy càng xa, Lục Bán Thành đứng trước cửa cục dân chính, cầm giấy ly hôn đứng cứng ngắt như một pho tượng.
Ánh mặt trời ngày càng long lanh chiếu vào khuôn mặt mơ hồ của hắn.
Lục Bán Thành không biết cuối cùng mình đã đứng bao lâu, cuối cùng hắn lại bị điện thoại không ngừng run trong túi làm cho bừng tỉnh.
Hắn không rút điện thoại di động ra, từ từ cất bước đi về phía xe, mở cửa lên khởi động xe xong, lại từ từ lái đi.
Tạm biệt, thật sự là tạm biệt rồi.
Từ nay về sau, trong thế giới của em sẽ không còn anh nữa.
Đối với em mà nói, anh là một cơn ác mộng.
Đối với anh mà nói, em chính là một bữa tiệc hoa mỹ chói mắt nhất trong sinh mệnh của mình.
Nếu như nhìn thấy em tổn thương đau khổ nhiều như vậy rồi, anh không thể nào ép em ở bên cạnh anh nữa, vậy thì anh sẽ để em đi, ít nhất như vậy anh không cần phải lừa gạt em, lừa gạt chính bản thân mình, em phá đứa con của anh, anh hận em, cũng không cần phải đi tìm người phụ nữ khác để khoe khoang trước mặt em, ấu trĩ muốn nhìn em ghen tuông một chút.
Mặc dù rời khỏi thế giới của em là do anh cam tâm tình nguyện, anh không thẹn với lương tâm, cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Từ hôm nay trở đi, anh yêu em, chỉ là chuyện của mình anh thôi.
Lục Bán Thành lái xe rất chậm, đi một vòng thành phố phồn hoa, đô hội, không có điểm dừng.
Điện thoại trong túi hắn lại không ngừng vang lên, hắn biết đó là thư ký gọi tới muốn hắn đến công ty giải quyết vấn đề phải làm.
Bây giờ hắn không muốn đi làm, chỉ muốn đi vòng vòng một chút, hắn mới có thể khiến bản thân mình không quá tuyệt vọng.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới dừng xe ở ven đường.Nhìn cảnh đêm đẹp đẽ qua cửa kính xe hắn thất thần sửng sốt một chút, cuối cùng cũng móc điện thoại di động ra.
Lục Bán Thành đợi mấy phút điện thoại tắt nguồn nãy giờ mới khởi động xong, hắn nhập password, nhìn qua mấy cuộc gọi đến một lần, lại bị quỷ thần sai khiến bấm vào game.
Hứa Ôn Noãn online.
Trước kia hắn nhìn thấy cô sẽ lập tức vào chat với cô, làm phiền cô.
Nhưng hôm nay hắn nhìn thấy cô online trong lòng lại lăn lộn chỉ cảm thấy khổ sở, Lục Bán Thành muốn thoát game nhưng lại có tin nhắn của cô gửi tới: “Anh đâu rồi?”
Lục Bán Thành không trả lời cô, cô lại gửi tin nhắn tới: “Bệnh tình của ba tôi tốt hơn nhiều rồi, nếu không có anh tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ thế nào nữa.”
Trước kia trong game tuy rằng nói chuyện rất nhiều nhưng Hứa Ôn Noãn chưa từng hỏi về thông tin của hắn: “Đúng rồi, Linh Độ, anh ở đâu vậy?”
Lục Bán Thành nghĩ một chút, cuối cùng lại nói dối cô: “Thượng Hải.”
Bảo Bảo sợ, bảo vệ ta: “A, tôi học đại học ở đó á!”
Lục Bán Thành còn chưa trả lời tin của cô, cô lại gừi tiếp tới cho hắn một tin nhắn: “Linh Độ, tôi có hẹn gặp khách hàng, người đó đến rồi, tôi phải off đây.”
Hắn vừa mới đọc tin nhắn xong, avatar của cô đã tối màu lại.
Khách hàng… phải ha, cô ấy còn thiếu Tiểu Ái 800 ngàn, hơn nữa phẫu thuật cho cha của cô cũng không phải là một con số nhỏ, bây giờ chắc chắn là cô phải tìm hết cách để kiếm tiền rồi.
Chỉ là, bác sĩ tâm lý cũng đã nói qua, việc cô tiếp xúc với quá nhiều người khác giới cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến bệnh tình của cô.
Bàn chuyện hợp đồng chắc chắn là không thể tránh khỏi việc uống rượu, một cô gái uống quá nhiều rượu thì không tốt cho sức khỏe, quan trọng hơn nữa là không an toàn...
Lục Bán Thành trầm tư trong chốc lát, lại giơ điện thoại lên, tìm số điện thoại của thư ký gọi cho cô.
Thư ký nhận điện thoại của hắn, nhưng nhìn thấy Bồ Tát sống vậy, bắt máy xong liền nghe thấy cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó liền lải nhải báo cáo những chuyện phải xử lý cho hắn.
Lục Bán Thành giơ tay lên xoa xoa mi tâm đau nhói, cắt ngang thư ký: “Cô giúp tôi liên hệ với phòng tài vụ chuẩn bị tài chính một chút.”
Tôi muốn mở một hội quán SPA cho nữ, khảo sát cho tôi chỗ nào tốt nhất, tôi muốn tiến hành thật sớm.
.......
Sau khi cúp máy xong, Lục Bán Thành liền đăng nhập vào game, gửi một tin nhắn cho Hứa Ôn Noãn: “Trước kia tôi từng nghe cô nói cô và bạn trai cũ cùng thành lập công ty, vậy chắc là cô có kinh nghiệm tìm chỗ kinh doanh tốt đúng không? Tôi có một người bạn muốn mở một hội quán SPA cho nữ muốn tôi giúp tìm một người có năng lực kinh doanh, cô có muốn làm thử hay không?”
Lục Bán Thành sợ Hứa Ôn Noãn từ chối, lại bổ sung thêm: “Lương rất cao, tất nhiên hoa hồng là khỏi bàn cãi, chắc là thưởng cuối năm cũng khủng lắm đó!”
........
Mười một giờ khuya, Hứa Ôn Noãn lết thân thể mệt mỏi rã rời về nhà, lúc vào nhà tắm, tắm xong, cô muốn lên giường ngủ. Đến tận sáng thứ hai, cô thức dậy liền đăng nhập vào game để nhận quà như thường lệ thì nhìn thấy tin nhắn của Linh Độ gửi tới.
Hứa Ôn Noãn suy tính đến giữa trưa, cuối cùng cũng trả lời Linh Độ: “Để tôi thử xem.”
........
Một năm ba tháng sau. Hội quán SPA được Hứa Ôn Noãn vận hành cũng không tệ lắm, tháng trước lợi ròng cũng đã hơn trăm ngàn.
Xét thấy công của Hứa Ôn Noãn quá lớn, liền khích lệ cô cho cô chính thức trở thành một cổ đông của hội quán.
Lúc Hứa Ôn Noãn nhận được điện thoại của Tiểu Ái, cô đang xem bảng lương của mình.
Tần Chỉ Ái biết hết những việc mà cô đã làm được khi thấy cô bắt máy liền giỡn gọi: “Hứa tổng.”
Hứa Ôn Noãn để bảng lương xuống, sau đó liền tựa lên ghế làm việc mà trả lời: “Tần tiểu thư, cảm ơn cô đã quan tâm đến tôi, lần tới cô đại giá quang lâm đến đây, chắc tôi không cần cho cô giá ưu đãi nhất đâu nhỉ?”
“Đáng ghét quá!” Tần Chỉ Ái giả bộ tức giận trả lời, sau đó liền cười khanh khách nói đến chính sự: “Tớ gọi điện thoại đến là để nhắc cậu ngày mai đừng quên sinh nhật của Đậu Phộng Nhỏ đó.”
“Biết rồi biết rồi, quên chuyện gì cũng không dám quên sinh nhật của bảo bối rồi!” Nhắc đến Đậu Phộng Nhỏ, trong lòng Hứa Ôn Noãn liền cảm thấy mềm mại.
Cô nói chuyện với Tần Chỉ Ái thêm một chút, sau khi cúp điện thoại, lại cầm bảng lương, không biết có phải vì chuyện của Tần Chỉ Ái và Đậu Phộng Nhỏ không mà lại khiến cô nhớ đến chuyện cô phá thai không, trong lòng cô lại có chút lạnh lẽo.
.........
Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Ôn Noãn đến thẳng biệt thự của Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái.
Lúc cô đi theo Tần Chỉ Ái vào nhà, Đậu Phộng Nhỏ đang được Tần Gia Ngôn ôm trong lòng, cười khanh khách.
Hứa Ôn Noãn vào nhà xong, liền để túi xuống, cầm quà đến trước mặt Đậu Phộng Nhỏ, cô cười híp mắt gọi “Đậu Phộng Nhỏ” xong sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Gia Ngôn, chào hỏi: “Gia Ngôn.”
Đậu Phộng Nhỏ chỉ giữ cậu khư khư, con trai nói chuyện với cậu thì không sao nhưng mà phụ nữ xinh đẹp thì bé liền thay đổi sắc mặt, nụ cười lúc nãy khi nghe Hứa Ôn Noãn gọi “Gia Ngôn” liền biến mất, còn bi bô nói với Hứa Ôn Noãn: “Gọi Tần Gia Ngôn, không phải Gia Ngôn!”
Hứa Ôn Noãn bị chọc cười khì khì, không nhịn được chọc bé con: “Đậu Phộng Nhỏ cũng giữ cậu chặt quá ha!”
Tần Gia Ngôn cũng cười khẽ theo, sau đó liền sờ sờ mái tóc mềm mại của Đậu Phộng Nhỏ, trấn an bé xong lại mỉm cười chào Hứa Ôn Noãn: “Chị Ôn Noãn, gần đây khỏe không ạ?”
Vì được Tần Gia Ngôn xoa đầu nên Đậu Phộng Nhỏ lại cười tít mắt, nhưng khi thấy cậu nói chuyện với người kia thì lại vểnh vểnh môi lên.
“Cực kỳ tốt…” Hứa Ôn Noãn dừng một chút, thuận dịp hỏi lại: “Còn em thì sao? gần đây thế nào?”
Đậu Phộng Nhỏ thấy cô trả lời cậu, không cười nữa mà ngày càng tức giận trừng mắt với Hứa Ôn Noãn, miệng nhỏ càng vênh lên.
“Vẫn tốt ạ.” Tần Gia Ngôn trả lời rất ngắn gọn.
“Tuổi không còn nhỏ nữa, nên tìm bạn gái đi, lo đến chuyện đại sự là vừa rồi.”
Nghe thấy hai người nói một câu rồi lại một câu Đậu Phộng Nhỏ lại càng không vui, иgự¢ thở phập phồng.
Thấy cậu cười với Hứa Ôn Noãn, Đậu Phộng Nhỏ lại càng muốn khóc, lại nói giọng đầy tức giận: “Dì Ôn Noãn đáng ghét!”
“Đậu Phộng Nhỏ, không cho nói với dì Ôn Noãn như vậy, mau xin lỗi dì nếu không cậu sẽ tức giận đó!” Tần Gia Ngôn cúi đầu giả bộ không vui nhìn về phía Đậu Phộng Nhỏ.
Cậu lại bảo vệ dì Ôn Noãn… Đậu Phộng Nhỏ mở to đôi mắt ướt nhẹp, sau đó còn nhìn Hứa Ôn Noãn một chút, sau đó lại nhìn Tần Gia Ngôn, một giây sau liền mếu máo rống lên.
“Được rời được rồi, dì Ôn Noãn đáng ghét dì Ôn Noãn đáng ghét, dì Ôn Noãn là đáng ghét nhất!” Hứa Ôn Noãn không nghĩ ngợi gì liền dỗ Đậu Phộng Nhỏ: “Đậu Phộng Nhỏ, đừng khóc, dì Ôn Noãn biết sai rồi, dì Ôn Noãn xin lỗi bằng cách tặng quà cho con được chưa?”
Nghe thấy chữ “Quà”, Đậu Phộng Nhỏ đang nhắm mắt khóc liền lặng lẽ mở mắt ra, nhìn về phía chiếc hộp mà dì Ôn Noãn đang giơ lên, là 乃úp bê mà bé thích nhất.”
Đậu Phộng Nhỏ muốn ôm quà vào lòng lắm luôn, nhưng mà cậu còn chưa có dỗ bé nha!
Nghĩ tới đây, Đậu Phộng Nhỏ lại nhắm mắt lại khóc oa oa.
Nghe thấy tiếng khóc của con gái, Tần Chỉ Ái từ trong bếp chạy vào, đưa tay ra muốn ôm Đậu Phộng Nhỏ: “Sao vậy?”
Đậu Phộng Nhỏ chẳng để ý đến cánh tay của mẹ mà nắm chặt vạt áo của cậu, tiếp tục khóc….
Cho dù không ai nói gì nhưng Tần Chỉ Ái lại nhìn thấy Hứa Ôn Noãn và Tần Gia Ngôn đứng gần nhau liền biết có chuyện gì xảy ra: “Gia Ngôn, dỗ nó đi.”
“Được rồi, không khóc…….” Tần Gia Ngôn còn chưa nói xong, tiếng khóc trong miệng Đậu Phộng Nhỏ liền biến mất, sau đó lại mang khuôn mặt còn hai dòng nước mắt hai bên má duỗi cánh tay béo tròn tròn ra ôm 乃úp bê mà Hứa Ôn Noãn đưa, nũng nịu nói: “Cảm ơn dì Ôn Noãn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc