Ép Yêu 100 Ngày - Chương 76

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Tôi, tôi, tôi…” Hứa Ôn Noãn bị Lục Bán Thành hỏi đến nỗi không biết phải trả lời như thế nào, cô sợ mình trả lời không thuyết phục được hắn cứu cha của mình, cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, càng suy nghĩ càng rối rắm, cô lại căng thẳng, đến cuối cùng trong đầu óc trống rỗng của cô lại bỗng nhiên hiện ra hình ảnh đêm đó hắn từng làm chuyện đó với cô, sau đó nghĩ rằng hắn thích cô cho nên mới làm như vậy, tuy rằng cô không tin nhưng yêu một người thì có thể làm như vậy, có phải hắn rất yêu cô không?
Cô chẳng có gì cả, hắn cái gì cũng không thiếu, cái cô có thể cho hắn hình như chỉ có…
Hứa Ôn Noãn chưa từng nghĩ đến việc có một ngày nào đó cô sẽ phải dùng chính mình ra để bàn điều kiện trao đổi, nhưng cô cũng không thề trơ mắt ra nhìn cha bị bệnh mà không làm được gì, cô không còn đường tiến, cũng chẳng có lối lui…
Trầm mặc một lúc lâu, Hứa Ôn Noãn cuối cùng nhìn thẳng vào đôi mắt của LụcBán Thành,nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể cho anh… tôi.”
Lục Bán Thành như bị đánh một đòn cảnh cáo vậy, cả người lập tức cứng đờ.
Tôi có thể cho anh tôi… Câu này của cô là có ý gì?
Hứa Ôn Noãn không dám tiếp tục nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Bán Thành, giọng nói vẫn bình tĩnh hoàn toàn không có chút tình càm nào, giống như không phải là chính cô đang nói: “Không phải anh từng muốn tôi sao? Chỉ mới một lần, chắc… chắc vẫn chưa hết hứng thú đúng không? Chỉ cần anh đồng ý giúp ba tôi, tôi có thể, có thể cho anh chính mình…”
Hắn không ngờ cháy nhà hôi của, khiến cô lại chủ động đề nghị giao dịch bằng chính mình... hắn rõ ràng vẫn luôn yêu cô, cho dù cô có phá đứa con của họ, hắn hận ૮ɦếƭ cô, nhưng vẫn không chống đỡ được tình yêu từ tận sâu trong đáy lòng đối với cô.
Nhưng hôm nay, cô lại đem mình ra giao dịch như một món hàng.
Mặc dù trong lòng hắn vẫn luôn có một nỗi tức giận, từ trong đáy lòng lan ra toàn thân, nhưng hắn vẫn nói: “Hứa Ôn Noãn, cô nói tôi nên khen cô vì cô hiếu thảo bán mình cứu cha hay là nên mắng cô từ trong xương tủy đã thấp hèn đây?
Thân thể Hứa Ôn Noãn run nhẹ lên, không hé răng nói lời nào.
“Còn nữa, cô dựa vào cái gì cho rằng tôi vẫn còn hứng thú với cô? Cô dựa vào cái gì cho rằng tôi muốn ngủ với cô một lần rồi lại còn muốn lần thứ hai?”
“Cô cho rằng bản thân mình là ai? Cô có thể khiến tôi thần hôn điên đảo sao? cô không phải chưa từng nhìn thấy người phụ nữ lúc trước tôi mang về nhà, người phụ nữ đó còn đẹp hơn cô nhiều, hiểu chuyện hơn cô nhiều, cô sao có thể khẳng định lúc trước tôi nhất thời uống say muốn cô, bây giờ sẽ lại muốn cô?”
‘A, không, cũng không tính là muốn, nhiều nhất chính là lên giường, ***, vui vẻ, giống như Pu'p bê T*nh d*c vậy thôi, à mà….” Lục Bán Thành dừng một chút, giận dữ cười: “…. Hứa Ôn Noãn, cô thật sự cảm thấy tôi thiếu phụ nữ sao? Tôi cho rằng tối hôm đó tôi đã nói rõ ràng rồi mà, tôi chỉ chơi đùa tiêu khiển một chút thôi, bây giờ, tôi chán rồi, nhìn thấy cô như vầy cũng không muốn ***ng vào người cô nữa, hiểu không?
Hứa Ôn Noãn như bị những lời nói của hắn đả kích, ánh mắt dần dần mất đi ánh sáng, trở nên ảm đạm, bờ vai cũng suy sụp theo.
Cô còn mang hy vọng đi thử một lần, lại bị hắn hỏi đến lúng túng.
Là cô đến thấp kém cầu xin hắn.
Hứa Ôn Noãn muốn nói gì đó, động môi nhưng lại lựa chọn im lặng.
Lúc này cô thật sự không cầu xin gì nổi nữa…
Cô rũ đầu đứng yên tĩnh một chút, trước sau vẫn không ngẩng mặt lên nhìn hắn, âm thanh cũng có chút run rẩy: “Thật ngại quá, làm phiền anh rồi.”
Nói xong, cô liền quay người, dùng sức nhấn thang máy mấy lần.
Lục Bán Thành đứng ở cửa, nhìn thấy Hứa Ôn Noãn giơ tay lên, rõ ràng là đang lau nước mắt.
Hắn mím môi, lúc cửa thang máy mở ra, cô vội vàng bước vào thang máy, lúc đó, cả người hắn đột nhiên bước lên hai bước, kéo cổ tay cô, tàn nhẫn lôi cô ra khỏi thang máy.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, hắn không thèm đếm xỉa đến cô, kéo cô bước vào nhà, dùng sức đóng của lại, sau đó mới quay đầu nhìn về phía cô: “Thật sự muốn cứu cha của cô sao?”
Vừa rồi hắn nói quá khó nghe khiến cô nhìn hắn há miệng, có chút lúng túng không biết nên trả lời như thế nào.
Lục Bán Thành không muốn lãng phí thời gian với cô, không chờ cô trả lời hắn, lại mở miệng nói: “Phụ nữ tới cửa, không dùng thì thật phí! Có điều, tôi muốn cũng không phải sẽ tình nguyện cứu cha cô, còn phải coi cô có bản lĩnh để khiến tôi đồng ý hay không!”
Nói xong, hắn liền nhìn lướt qua cổ áo cô, lại nói: “Những chuyện lúc nãy cô nói, tôi nghĩ phải làm thế nào, cô hiểu rất rõ đúng không?”
Coi như đây là dấu hiệu đồng ý đề nghị của cô sao?
Tuy rằng không muốn khuất phục nhưng lại nghĩ đến bệnh của cha, cuối cùng Hứa Ôn Noãn cũng đồng ý thỏa hiệp, gật đầu một cái rất nhẹ với Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành nhìn từ trên cao xuống, nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn hùng hổ dọa người một lúc, rõ ràng người chiếm ưu thế là hắn, nhưng sao hắn lại có cảm giác như trong lòng mình lại đang tự ngược chính mình?
Hai người trầm mặc đứng yên tĩnh một lúc lâu, Lục Bán Thành nhận thấy trong lòng mình càng ngày lại càng khó chịu, hắn đột nhiên nói với cô bé đứng yên đưa đỉnh đầu về phía hắn: “Còn sững sờ ở đây làm gì? Còn không mau đi tắm rửa? Chẳng lẽ cô muốn bẩn thỉu như vậy leo lên giường tôi sao?”
Hứa Ôn Noãn bị hắn nói như vậy, đột nhiên sợ đến ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó cụp mắt.
Cô cúi đầu, ở trước mặt hắn đứng một cách đáng thương mười mấy giây, cảm giác như có gì đó không đúng, cả người dần nóng lên, mới đột nhiên xoay người, lảo đảo bước chân đi vào nhà vệ sinh.
Qua chừng năm phút, có tiếng nước chảy rần rần.
Lục Bán Thành đứng trước tủ giày, lẳng lặng nghe âm thanh kia một lúc, mới cất bước đi vào phòng ngủ chính.
Hứa Ôn Noãn ở trong nhà vệ sinh tắm rửa một lúc lâu, mới cầm áo tắm che kín người, mới cất bước, đi ra.
Trong phòng khách không một bóng người.
Cửa phòng ngủ chính mở ra, bên trong có ánh sáng sáng ngời.
Hứa Ôn Noãn nắm nắm áo tắm, đứng ở cửa nhà vệ sinh giãy giụa một chút, mới bước đến phòng ngủ chính.
Đứng trước cửa, Hứa Ôn Noãn hít sâu một hơi, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa ba lần.
“Vào đi.” Trong phòng ngủ chính có tiếng nói này xong, tiếp theo là tiếng sấy tóc.
Hứa Ôn Noãn cẩn thận mở rộng cửa bước vào, sau đó đóng cửa lại, đi vào trong.
Lục Bán Thành đứng trước gương, đang sấy tóc.
Hắn nhận thấy được sự tồn tại của cô, nhìn liếc qua cô một chút, sau đó lại thu hồi tầm mắt rất nhanh, tiếp tục sấy tóc.
Trong phòng ngủ ngoài tiếng phần phật của máy sấy tóc, không còn âm thanh nào khác.
Hứa Ôn Noãn đứng đó do dự một lát, liền cất bước chậm rãi đi đến chỗ Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành biết cô đến gần mình, cứng lưng một hồi, sau đó động tác sấy tóc rõ ràng có chút trì trệ.
Hứa Ôn Noãn đứng cách hắn một mét, ngừng lại: “Tôi, tôi giúp anh sấy tóc.”
Máy sấy tóc bị Lục Bán Thành bấm nút một cái, tắt ngúm, tạp âm biến mất, hắn giơ máy sấy tóc về phía tai yên tĩnh ba giây, sau đó hơi quay đầu nhìn cô qua gương.
Cô mím chặt môi, dùng sức cầm áo tắm, rõ ràng là đang rất sốt sắng và bất an.
Lục Bán Thành dời tầm mắt, như chưa nghe thấy tiếng cô nói gì, lại tiếp tục mở máy sấy, sấy tóc.
Hứa Ôn Noãn thấy hắn không đồng ý nên không nói gì nữa.
Qua khoảng hai ba phút, Lục Bán Thành để máy sấy tóc xuống, quay người đi về phía giường lớn rộng hai mét, dựa đầu lên giường, sau đó cầm một cái điều khiển từ xa làm ánh đèn trong phòng mờ xuống một chút.
Ánh đèn mờ nhạt mê ly, khiến bầu không khí càng trở nên mờ ám.
Lục Bán Thành làm như rất mệt vậy, giơ tay phải lên, nhắm mắt, lại nhẹ nhàng vò vò mi tâm.
Hứa Ôn Noãn biết hắn không có làm gì là chờ cô chủ động.
Cho dù cô biết lần này cô cam tâm tình nguyện nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ hoảng sợ và hoang mang.
Cô đứng tại chỗ, dùng sức nắm chặt tay, dằn vặt một lúc lâu mới dùng hết dũng khí, nhẹ nhàng đi đến bên giường.
Cho dù bước chân của cô rất nhẹ nhưng trong không gian yên tĩnh như vậy, lúc cô sắp đi đến bên giường, Lục Bán Thành vẫn từ từ nhấc mắt lên, nhìn về phía cô.
Hứa Ôn Noãn không dám đối mặt với ánh nhìn của hắn, rũ mi mắt thật dài, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó liền giơ tay đưa về phía áo tắm.
Cô hoàn toàn không có chút chần chừ nào, dùng sức kéo một cái, áo tắm liền rơi xuống chân của cô.
Trên người cô chỉ còn đồ lót.
Trong đêm tối, dưới ánh đèn, thân thể đặc biệt mảnh khảnh nhìn lại rất quyến rũ, hai chân cô thẳng tắp thon dài, bụng bằng phẳng, *** cao cao xinh đẹp được áo lót bao phủ…
Lục Bán Thành chỉ nhìn lướt qua nhưng cuối cùng lại không dời được tầm mắt, hắn tinh tường cảm nhận được máu huyết của mình đang sôi trào.
Hắn nhìn như vậy làm cô ngượng ngùng, lại càng luống cuống, cô dùng sức đưa tay ra sau lưng, cởi móc áo lót ra.
Cô như vậy lại càng làm cổ họng hắn khát cháy, hô hấp cũng dừng lại.
Cô vừa an ủi chính mình trong lòng, vừa nhanh chóng cởi những gì còn sót lại trên người mình, sau đó cố nén kích động trốn chạy mà đi đến phía trước một bước, khom người, đưa tay về phía thắt lưng của hắn, cẩn thận tháo gúc.
Tayhắn khẽ run một hồi, lặng lặng nắm chặt lấy dra giường.
TayHứa Ôn Noãn run run, *** tắm của Lục Bán Thành ra xong, cô mới phát hiện hắn chẳng mặc gì cả.
Cô và hắn đã từng tiếp xúc *** một lần, nhưng lần đó cô chưa từng nhìn đến cơ thể của hắn.
Cô và Ngô Hạo yêu nhau 10 năm, không phải chưa từng có những cử chỉ thân mật, nhưng cô và Ngô Hạo lại chưa từng làm chuyện đó, nhiều nhất cô chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên của Ngô Hạo mà thôi.
Bây giờ cả người rắn chắc tinh tráng của Lục Bán Thành đều rơi vào tầm mắt của cô, khiến cả người cô đều hốt hoảng luống cuống.
Cô hoảng loạn chuyển con ngươi, không biết nên nhìn đi đâu, qua một lúc lâu, cô mới miễn cưỡng ổn định lại tâm tình, vắt hết óc nhớ lại những tình tiết đã xem trên phim và đọc trong tiểu thuyết thời gian qua nhớ lại, lúc phụ nữ chủ động lấy lòng đàn ông như thế nào, chắp vá phim này truyện kia một hồi, sau đó liền bình tĩnh thở đều, sau đó từ từ đưa tay ra, ***ng vào *** hắn.
*** của hắn cực kỳ nóng, đầu ngón tay của cô chỉ ***ng nhẹ một cái liền nóng đến nỗi cả người cô run rẩy một hồi, theo bản năng lại rụt tay lại.
Cô rời đi khiến hắn nhíu mày, trong lúc đó khuôn mặt của hắn lại có chút lạnh lùng.
Cô cảm nhận được sự thay đổi của hắn, ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn qua hắn một chút, thấy biểu hiện của hắn có chút không ổn, chỉ lo hắn đuổi cô ra khỏi phòng thì không thể cứu cha được nên vội vàng sờ lên người hắn.
Lại nói hắn và cô đã từng có quá nhiều chuyện không vui, nếu không phải vì bệnh của cha, chắc chắn cô sẽ không bao giờ đến gặp hắn, mà những năm gần đây dù có chủ động với Ngô Hạo cũng chỉ là nhón chân lên hôn hắn ta mà thôi, đó cũng là hành động chủ động nhất rồi.
Lúc này dù cô đang xoa xoa Lục Bán Thành nhưng động tác trên đầu ngón tay vẫn khô khốc cứng đờ.
Cô không dám nhìn hắn, cũng không biết mình đã sờ hắn bao lâu, cô thấy hắn không có chút phản ứng nào, liền âm thầm cắn răng, từ từ cúi thấp đầu về phía hắn.
Cô không hôn môi hắn mà lại hướng đến bả vai hắn.
Cô cảm thấy thân thể hắn cũng trở nên căng thẳng, nhưng lại chẳng có ý muốn đổi động tác, Hứa Ôn Noãn chỉ có thể nhắm mắt mà tiếp tục hôn vuốt *** của hắn.
Đập bể đầu Hứa Ôn Noãn cô cũng không biết nên làm cho hắn hài lòng bằng cách nào, việc lần trước hắn làm, cô cũng không làm được.
Cô thấy hắn vẫn thản nhiên nằm trên giường như vậy, thờ ơ không động lòng, cô cũng không biết phải làm sao, lúc cô không biết đã hôn vai của hắn lần thứ mấy, liền không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút.
Cô còn chưa nhìn thấy biểu hiện của hắn thế nào, hắn bỗng nhiên vươn mình, đặt cô dưới người hắn.
Mùi thơm của người đàn ông này lấp đầy không khí xung quanh cô trong nháy mắt, ngón tay Hứa Ôn Noãn nắm chặt dra giường theo bản năng, sau đó liền kề môi mình lên sát môi người đàn ông.
Cảm giác hoàn toàn không giống khi cô hôn Ngô Hạo.
Tiếp xúc xa lạ như vậy làm trong lòng cô có chút chống cự.
Tiềm thức cô muốn rời khỏi nhưng lại sợ chọc giận hắn, chỉ có thể dùng sức nắm chặt dra giường, thừa nhận một cách cứng ngắt.
Cô cử động như vậy từ lâu đã khiến hắn không nhịn được, hắn sượt nhẹ qua môi cô hai lần, liền không thể chờ lâu thêm được nữa mà gõ hàm răng của cô, hôn cực kỳ sâu.
Nụ hôn của hắn hung hăng mà lại dũng mãnh, tay cũng ***ng chạm vào thân thể mềm mại của cô.
Tình cảnh này cực kỳ giống ngày cô và hắn vừa mới đăng ký kết hôn xong… hắn cũng hung ác như vậy đặt cô dưới người hắn, điên cuồng chiếm lấy toàn thân cô.
Cô biết đêm nay không phải đêm đó, nhưng lại bị cơn ác mộng ngày hôm đó bao phủ đầu óc, khiến cho cô có cảm giác như mình nằm mơ cùng một giấc mộng hai lần.
Thân thể của cô ngày một cứng đờ, cô càng muốn giãy dụa, càng muốn đẩy hắn ra, nhưng trong đầu vẫn còn chút lý trí không ngừng nhắc nhở cô, không thể làm như vậy, làm như vậy sẽ chọc hắn tức giận…
Cô vừa cố kìm chế bản thân, vừa sợ hãi những ***ng chạm của hắn, vì để mình không run lên, không để hắn cảm giác được sự khó chịu của cô, cô chỉ có thể dùng sức nắm chặt dra trải giường, cầm chặt đến nỗi đầu ngón tay của cô cũng phát đau, như vậy mới dời đi được sự chú ý của cô, mới làm cả người cô mềm xuống một chút, nhưng tình trạng bình tĩnh này không duy trì được bao lâu thì tinh thần của cô lại sụp đổ lần thứ hai khi hắn mở chân cô ra.
Cô tinh tường có thể cảm giác được mình sẽ giãy dụa bất cứ lúc nào nên cô chỉ có thể dùng hết sức mà nắm chặt dra giường, nhưng lần này lại hoàn toàn không có tác dụng, cô lại đổi thành cắn môi, cắn đến khi trong miệng cô tanh mùi máu, cô vẫn không thể khống chế được nỗi sợ kia, trái lại càng sợ hơn nữa.
Cô tinh tường cảm giác được hắn sắp xông vào người cô rồi.
Thân thể của cô vẫn nhẹ nhàng run lên, bởi vì độ run rất nhẹ nên Lục Bán Thành đang chìm đắm trong sự hoàn mỹ của cô không thể cảm nhận được.
Khóe mắt của cô có một giọt lệ tràn ra ngoài.
Không sao, nhịn một chút là xong rồi, không sao, không cần phải quá sợ hãi, đây không phải là lần trước, không phải… Hứa Ôn Noãn bắt đầu tự an ủi chính bản thân mình trong lòng.
Vì để mình không làm gì quá lớn, cô bắt đầu đọc bảng cửu chương.
Mặc dù lần thứ hai rồi nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn khiến cô không thể nào tập trung đọc bảng cửu chương, khiến cô nhớ tới nỗi đau của lần đầu tiên.
Hắn nhẹ nhàng bắt đầu có phản ứng, cô lại dùng sức nhắm mắt lại, buộc mình nghĩ rằng không có chuyện gì đang xảy ra hết, nhưng nước mắt của cô càng rơi càng nhiều rồi.
Cho dù vẫn chưa hoàn toàn bắt đầu nhưng cơ thể ấm áp của cô lại làm tim hắn hoàn toàn mềm mại đến rối tinh rối mù.
Những chuyện không vui trước kia trong nháy mắt tiêu tan không còn một mống, mà trong lòng hắn lúc này thậm chí còn quên giữa hắn và cô đang làm một cuộc giao dịch.
Hắn không nhịn được trở nên dịu dàng, hắn vừa ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng che chở hôn lên môi cô, vừa đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Hắn nhẹ nhàng sượt qua môi cô, rất trân trọng, môi hắn còn phát ra một tiếng nói dịu dàng mềm mại: “Ôn Noãn…”
Hắn dùng sức hôn cô mạnh hơn một chút, vừa mới chuẩn bị mở đôi môi của cô ra, hắn lại cảm thấy vị mằn mặn.
Cả người hắn run lên, yên tĩnh lại, qua khoảng hai giây, hắn mở mắt ra, nhìn thấy những giọt lệ không ngừng rơi xuống từ đôi mắt nhắm chặt của cô.
Hắn nuột một ngụm nước bọt, ngờ nghệch phát hiện môi hắn còn đang dính lấy môi cô. Hắn vội vàng ngước lên, sau đó lưu ý đến bờ vai cô đang run rẩy đến kỳ cục.
Tầm mắt hắn nhìn một chút, lại từ từ nhìn xuống, phát hiện tay cô đang nắm chặt lấy dra giường, chặt đến nỗi khớp xương đều lộ ra.
Thân thể của cô cực kỳ căng thẳng, cho dù cô có đè nén như thế nào nhưng trong mắt hắn vẫn có thể nhìn thấy được sự sợ hãi và chống cự của cô.
Trong đáy lòng hắn như có một thứ gì đó rất nặng đè lên, có chút đau xót, có chút khó chịu, cảm xúc nóng bỏng trong phút chốc tan thành mây khói, Lục Bán Thành nhếch mọi, lần nữa nhìn lên khuôn mặt cô.
Mặc dù hắn thật sự muốn tiếp tục, cứ cho là cô cam tâm tình nguyện nhưng nhìn thấy cô đáng thương né tránh như vậy, hắn làm sao cũng không thể xuống tay được,… Lục Bán Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Hứa Ôn Noãn một lúc, đột nhiên dời tầm mắt, trở mình rời khỏi người cô, xuống giường.
Trọng lượng trên người đột nhiên biến biến mất khiến Hứa Ôn Noãn bình tĩnh lại, cô giống như từ cõi ૮ɦếƭ trở về vậy, vừa chuẩn bị thở ra một hơi, lại bỗng nhiên nghĩ đến tất cả mọi chuyện vừa xảy ra lúc nãy không phải là cơn ác mộng hôm trước mà là cô đang cầu xin hắn.
Suy nghĩ hình như đã xảy ra chuyện gì đó khiến cô mở choàng mắt, ngồi dậy.
Nhờ vào ánh đèn ấm áp trong phòng, Hứa Ôn Noãn nhìn thấy Lục Bán Thành đang cầm áo tắm khoác lên người, không quay đầu lại mà đi vào phòng thay đồ.
Sao bỗng nhiên hắn lại ngừng? Hắn dừng lại như vậy là do cô làm gì khiến hắn không vui đúng không?
Nghĩ nghĩ, Hứa Ôn Noãn cũng xuống giường theo, cô không để ý đến chuyện mặc hay không mặc quần áo mà chỉ che cơ thể lại, để chân trần chạy vào phòng thay đồ.
Lục Bán Thành đã mặc quần áo xong, đang nhìn gương cài nút áo.
Hứa Ôn Noãn nhìn thấy bóng lưng của hắn một lát, sau đó mới có dũng khí bước lên phía trước: “Anh, anh làm sao vậy?”
Lục Bán Thành ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn mình chằm chằm trong gương, coi như cô không tồn tại.
Cài xong nút áo cuối cùng, hắn tiện tay lấy một cái cravat đeo trên cổ, động tác rất thuần thục.
Hứa Ôn Noãn muốn hỏi hắn: “Tôi làm gì sai sao?” nhưng vì ngại ngùng, cô không thể hỏi ra nổi, chỉ lắp bắp nói: “Tôi, tôi…”
Lục Bán Thành vẫn coi cô là không khí, thắt cravat, cầm áo khoác comple khoác vào người, quay đầu ngoảnh mặt làm ngơ ra khỏi phòng thay đồ.
Khi hắn sượt qua người cô, Hứa Ôn Noãn đột nhiên đưa tay ra bắt lấy vạt áo của hắn: “Anh, tôi…”
Cô cứ ngập ngừng trắc trở nói ra những âm tanh vỡ vụn, cuối cùng cô thật sự không biết nên nói với hắn như thế nào, chỉ sợ hắn rời đi, dưới kích động nhiên vậy, cô cũng không biết cả người lấy đâu ra dũng khí mà chặn trước mặt hắn, giơ tay lên ôm cổ hắn, vừa kéo đầu hắn về phía mình vừa nhón chân lên hôn môi hắn.
Thân thể Lục Bán Thành cứng đờ, sau lưng cực kỳ căng thẳng.
Hắn biết cô vì van xin cầu cạnh hắn mới chủ động như vậy, có thể môi hôn đông cứng của cô lại tỏa ra một mùi thơm thật dễ chịu khiến cho hắn không thể chống cự được, hắn lại đáng thương như vậy…
Hắn thật sự rất khổ sở, có phải nếu cha cô không bị bệnh, không cần sự giúp đỡ của hắn, hắn sẽ không có cô hội nhìn thấy cô lần nữa đúng không?
Cô cố gắng hôn hắn, có thể là cô thấy hắn không phản ứng lại, sức hôn lại từ từ tăng thêm.
Cho dù hắn biết cô không cam tâm tinh nguyện, nhưng hắn cũng không nỡ đẩy cô ra.
Cô hôn rất cứng ngắt, không hề có chút kỹ xảo nào, nhưng hắn lại bị cô làm cho kích động lần nữa, hắn rốt cuộc cũng không khống chế được mà giơ tay lên ôm eo cô, ôm cô vào lòng thật chặt, sau đó lại hôn sâu hơn.
Có thể là do lúc nãy biết được sự chống cự âm thầm của cô, lần này Lục Bán Thành lại rất chú ý đến phản ứng của cô.
Khi đầu lưỡi hắn mở môi của cô ra, lưng cô sẽ run rẩy một hồi, mặc dù rất nhỏ chỉ là một cái thoáng qua thôi nhưng hắn vẫn có thể tinh tường cảm thấy được.
Động tác của hắn hơi dừng lại, sau đó lại rất nhẹ nhàng, dùng hết tình cảm của mình muốn cô đáp lại hắn.
Nhưng hắn tinh tế hôn môi cô một khoảng thời gian rất dài nhưng cô vẫn như một khúc gỗ biết thở vậy, không có chút dấu hiệu cảm động nào, cũng sẽ không bao giờ hôn trả lại hắn.
Hắn cố gắng để ý đến cảm nhận của cô như vậy, cố gắng lấy lòng cô thế kia, cô không có chút cảm giác nào sao?
Trái tim nóng cháy của Lục Bán Thành bỗng trở nên nguội lạnh, hắn không cam lòng, đầu ngón tay lại cực kỳ che chở đi vào áo tắm của cô, hắn cực kỳ dịu dàng lại nhẹ nhàng, cô vẫn lạnh như băng, thậm chí khi lòng bàn tay hắn xẹt qua *** cô, thân thể cô lại càng cứng ngắt.
Vì trong lòng không có hắn nên dù hắn làm bất cứ chuyện gì, thân thể cô cũng sẽ không thể nào cảm nhận được sao?
Lục Bán Thành dừng lại, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy Hứa Ôn Noãn ra khỏi người mình, từ từ cách xa hắn một khoảng.
Hắn lại dừng nửa đường một lần nữa, lần này Hứa Ôn Noãn hoảng hốt một lát, liền phản ứng cực nhanh, lôi tay hắn.
Có lẽ trong lòng hắn quá mức khổ sở, có lẽ vì cô không muốn nên dù hắn có động tình đến mức nào cũng không dám miễn cưỡng cô lần nữa, Lục Bán Thành đẩy tay của cô ra: “Đừng ***ng tôi!”
Hứa Ôn Noãn bị hắn rống nên run rẩy cả người, cô không hiểu tại sao bỗng nhiên hắn lại thay đổi thái độ, buồn bực nhìn về phía hắn.
Hắn chẳng có ý muốn giải thích, lại giơ chân muốn ra khỏi phòng thay đồ, còn chưa kịp cất bước, cô lại kéo áo hắn.
“Tôi nói cô đừng ***ng vào người tôi!” Lục Bán Thành phản xạ có điều kiện quay đầu, rống lại lần nữa.
Hứa Ôn Noãn buông lỏng vạt áo của hắn, rồi lại nắm chặt, sợ hãi nói: “Tôi, tôi, anh, anh có thể tiếp tục không?”
“Tiếp tục?” Lục Bán Thành cười lạnh thành tiếng, thẹn quá hóa giận: “Cô cho rằng tôi có thể tiếp tục với con cá ૮ɦếƭ không có phản ứng như cô sao? Tôi đâu có đi gian thi đâu! Nếu cô không có bản lĩnh để tôi giúp cô thì đừng đến trước mặt làm chướng mắt tôi nữa!”
Cô như bị hắn làm tổn thương vậy, nhìn hắn đầy kinh ngạc.
Mặt cô trắng bệch cắt không còn giọt máu, bộ dáng giống như đang nhìn một người xa lạ.
Trong lòng Lục Bán Thành bỗng nhiên có chút kinh ngạc và hoảng sợ, liền dời tầm mắt, không nhìn cô nữa.
Hắn cảm giác được bàn tay cô nắm vạt áo hắn đang cực kỳ run, run cầm cập khiến lộng *** hắn cực kỳ đau, sau đó đột nhiên rút vạt áo ra khỏi tay cô, nhanh chóng ra khỏi nhà.
-
Trong căn hộ to lớn lập tức trở nên yên tĩnh.
Hứa Ôn Noãn dựa vào từơng trong phòng thay đồ, ngơ ngác một lúc, mới từ từ hồi phục lại tinh thần.
Cô biết chướng ngại tâm lý trong lòng cô làm hắn mất hứng nhưng hắn nói những câu kia thật sự làm cô tổn thương rất nhiều.
Cha bệnh nặng đã khiến cô vừa lo lắng vừa sợ hãi rồi, chuyện tối nay lại càng khiến cô vốn không khóc nổi lại trở nên đau khổ, chua xót.
Đây là nhà hắn, cho dù cô có khóc, cũng không thể khóc ở chỗ của hắn,… Hứa Ôn Noãn loạng choạng đi ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến nhà vệ sinh, cầm lấy quần áo lúc nãy mình để trong này mặc vào, liền vội vàng ra khỏi nhà Lục Bán Thành.
Ra khỏi nhà Lục Bán Thành, trong mặt Hứa Ôn Noãn mới từ từ giăng đầy sương mù.
Cô đi dọc theo đường phố, không có điểm đến, chỉ đi lung tung, lại không biết nên làm gì với bệnh của cha cô.
Cô đã từng rất hạnh phúc, đã từng có cả thế giới, có thể nói là hoàn hảo, bây giờ cô mất đi tình yêu, mất đi sự trong trắng rồi, cô lại còn phải mất đi tình thân sao?
Hứa Ôn Noãn cảm thấy tim mình như bị một bàn tay nắm chặt một cách tàn nhẫn, khiến cô thở không nổi.
Cô thật sự rất muốn mình kiên cường, không khóc, không gì có thể đâm thủng cô.
Nhưng dù cô có nhẫn nhịn thế nào, sương mù trong mắt vẫn từ từ rơi xuống theo hai gò má, rơi xuống đất.
Rất nhiều lúc cố nén khóc, cũng không khóc chỉ khi nào bộc phát hết tất cả những khó chịu trong người, mới khóc không có điểm dừng.
Hứa Ôn Noãn càng khóc càng đau khổ, mờ mịt đứng trên con đường lớn, như một đứa trẻ bất lực vậy, từ từ ngồi xổm xuống đường, chôn mặt vào đầu gối, ô ô khóc.
.....
Cách đó không xa, một chiếc xe màu đen đậu ven đường.
Lục Bán Thành ngồi trong xe nhìn chằm chằm cô bé ngồi khóc thương tâm trên đường không chớp mắt.
Rõ ràng hắn đứng cách cô rất xa, cửa sổ xe cũng không mở nhưng hắn lại hoàn toàn có thể nghe được tiếng cô đang khóc ngoài kia.
Tiếng khóc kia như từng lưỡi dao độc ác tàn nhẫn rạch vào tim hắn, từng tiếng từng tiếng là từng vết, từng vết.
Không biết qua bao lâu, Lục Bán Thành mới nhẹ nhàng trừng mắt nhìn lại, không biết cô bé kia đã rời đi từ lúc nào, chỗ cô vừa mới ngồi khóc lúc này đã trở thành một khoảng không thinh lặng.
Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm nơi đó, không có chút phản ứng hay nhúc nhích nào.
Mãi đến khi ngày trở nên sáng hơn, thành phố thức giấc ồn ồn ào ào, trên đường xe chạy ngày một nhiều, Lục Bán Thành mới nhúc nhích, tỉnh táo lại.
Hắn ngồi yên tĩnh trong xe một chút, sau đó đạp chân ga, chuyển bánh lái đi về phía công ty.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Lục Bán Thành lại nhớ đến hình ảnh tối qua Hứa Ôn Noãn ngồi trên đường gào khóc bất lực, tim lại đau xót, lại thất thần.
Đèn chuyển xanh, xe phía trước cũng lái đi rồi nhưng xe của hắn vẫn đứng yên ở chỗ cũ.
Phía sau vẫn vang lên tiếng kèn xe, hắn cứ thất thần đứng yên, đến nỗi có người tức giận nhảy xuống xe chạy đế gõ cửa kính xe hắn hai lần, hắn mới bừng tỉnh.
Người ngoài cửa hình như đang mắng hắn đùng đùng nhưng hắn lại không để ý đến, từ từ thu lại tầm mắt, cả người còn chưa kịp phản ứng, chậm rì rì khởi động, sau đó mới lái xe đi. Đến công ty, mới 8 giờ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm việc.
Lục Bán Thành không thấy đói bụng chút nào, không ăn sáng, ngồi thất thần trên bàn làm việc.
Đến nổi thư ký gọi hắn đi học, gọi 10 tiếng, hắn mới nghe thấy, ngập ngừng A một tiếng, sau đó mới bắt đầu mở tài liệu.
Tài liệu trong tay hắn nhưng hắn cứ tìm cả bàn làm việc, lục tung lên cũng không nhìn thấy.
Thư ký đứng bên cạnh nhịn không được chủ động cầm lấy tư liệu đưa đến trước mặt LụcBán Thành,nhỏ giọng nhắc hắn: “Lục tổng, tài liệu ở đây.”
Lục Bán Thành ngưng tìm, nhìn chằm chằm vào hư không ừ một tiếng, qua một lúc lâu mới từ từ lấy tài liệu từ trong tay cô, mất tập trung đi đến phòng họp.
Toàn bộ người trong phòng đều thao thao bất tuyệt phát biểu ý kiến, Lục Bán Thành lại chẳng hiểu tại sao những âm thanh đó lại đều trở thành tiếng khóc của Hứa Ôn Noãn.
Tiếng khóc càng ngày càng lớn, lớn đến nỗi hắn không thể khống chế được mình mà đứng bật dậy khỏi ghế như một viên đạn.
Phòng hội nghị cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý lên hắn, hắn không hề hay biết mình đã thất thố, mím môi thật chặt, nhìn chằm chằm màn hình phía trước.
Thư ký ngồi bên cạnh hắn dưới sự ra hiệu của những người xung quanh lại gọi hắn một tiếng “Lục tổng”, Lục Bán Thành nghe thấy, liền nhìn cô, không nói gì khiến mọi người kinh ngạc mà vọt vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa, đứng trước bồn rửa tay, mở nước, rửa mặt, sau đó thần trí hỗn loạn cuối cùng mới tỉnh táo lại một chút, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương.
Nhìn ánh mắt của chính mình, hắn thậm chí có thể nhìn thấy nội tâm của bản thân.
Cho dù cô có độc ác đến mấy nhưng hắn vẫn không thể nào nhìn thấy cô đau xót.
Dù hắn có chú ý đến đứa bé đáng thương đó bao nhiêu nhưng khi nhìn thấy cô tuyệt vọng ngồi xổm trên đường gào khóc, những thù hận kia, những đau lòng trước đó đã biến mất không còn một mống.
Hắn không nỡ… giống như lúc hắn ở Cẩm Viên nhìn thấy có bán sống bán ૮ɦếƭ uống R*ợ*u liền không nhịn được mà ra tay với tên Lý tổng kia, giống như hôm qua cũng vậy, hắn rõ ràng muốn chủ động thân mật với hắn nhưng nhìn thấy chống cự trong lòng cô, hắn vẫn không nhẫn tâm chạm vào cô, hình ảnh hôm qua cô ngồi khóc, hôm nay cả hình ảnh và âm thanh lại làm náo động thế giới của hắn…
Hắn hận cô, muốn cô không vui nhưng hắn làm cho cô khó chịu, khi nhìn thấy cô thật sự khó chịu, trong lòng hắn lại khổ sở hơn so với bất cứ ai.
Hắn muốn dằn vặt cô mà, tại sao người cuối cùng bị dằn vặt, bị dày vò lại là hắn?
Đặc biệt là tối qua khi cô vì cha mà tìm hắn, đau khổ cầu xin, rõ ràng cô muốn lấy lòng hắn, rõ ràng hắn luôn H*m mu*n cô, nên cảm thấy vui mừng vì cơ trời cho này, nên chớp lấy cơ hội này mới đúng chứ, nhung mà khi nghe đến cô và hắn chỉ đang thực hiện một giao dịch, trong lòng hắn có khi lại là phẫn nộ, nhìn thấy cô cố gắng hôn hắn, lại trở thành bi thương…
Bởi vì hắn lại quá xem trọng cảm xúc của cô nên đến cuối cùng mới có thể trở mặt vô tình.
Sau khi ra khỏi cửa xong, trong đầu lại luôn là hình ảnh đôi mắt to đầy bi thương kia lại làm khiến hắn cảm thấy hối hận, bắt đầu buồn bực...
Rõ ràng tối qua hắn ở trước mặt cô có những biểu hiện lạnh lùng vô tình như vậy, không muốn giúp cô, nhưng trong lòng hắn lúc này lại có chút lo lắng, có phải cô vì lo lắng cho bệnh của cha mà không ăn ngon, ngủ yên không? Có phải hắn không giúp cô thật thì cô sẽ rất tuyệt vọng thất vọng không?
Nghĩ đến đây, trong mắt Lục Bán Thành lại hiện lên hình ảnh tối qua cô ngồi trên đường gào khóc, trong lòng lại căng thẳng, trong lòng hắn lại không để ý đến những ân oán trước kia giữa cô và hắn nữa mà đột nhiên lái xe về phía công ty, vọt vào văn phòng.
Thư ký nhìn thấy hắn, lập tức đi theo vào, nhắc nhở hắn tất cả mọi người còn đang ngồi trong phòng hội nghị chờ hắn họp, hắn liền nói một câu đơn giản: “Hủy hết lịch họp đi!” cũng không nói, tìm chìa khóa xe, liền lao ra khỏi văn phòng đi đến thang máy.
Đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Lục Bán Thành ngồi vào ghế người lái, chẳng thắt dây an toàn đã tìm thẳng đến nhà Hứa Ôn Noãn.
Đường sá lúc này khá đông, Lục Bán Thành có chút gấp gáp, buồn bực bấm còi inh ỏi, lúc cách tiểu khu của Hứa Ôn Noãn một đoạn, Lục Bán Thành qua đường mà chẳng cần xin đường, liền dừng đại xe ở cửa tiểu khu, mở cửa ra khỏi xe, liền chạy vào khu nhà của Hứa Ôn Noãn.
Quãng đường hai ngàn mét, Lục Bán Thành chỉ dùng 10 phút đã có thể chạy đến nơi.
Đường phố khá rộng, lúc hắn qua đường có một chiếc xe vượt đèn đỏ khiến hắn phải dừng lại, đợi xe đó lái qua xong, vừa mới nhấc chân lên, liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc dừng ở trước nhà cô.
Bước chân của hắn bỗng nhiên dừng lại, người lái xuống xe, Ngô Hạo vòng qua đầu xe mở cửa cho người cạnh ghế người lái.
Hắn mơ hồ cảm giác được chuyện gì đó, đột nhiên nín thở, qua khoảng mười mấy giây, hắn nhìn thấy Hứa Ôn Noãn chui ra từ trong xe.
Ngô Hạo và cô đứng bên cạnh xe nói mấy câu, sau đó cô quay người đi vào nhà trước, Ngô Hạo liền đuổi theo phía sau.
Mãi đến khi hai người đó hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Lục Bán Thành, hắn mới thu lại tầm mắt, sau đó mới phát hiện, dòng máu của mình không biết từ khi nào đã đông lại thành băng, không chảy nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc