Ép Yêu 100 Ngày - Chương 70

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tình Cảm Chân Thành Vượt Qua Sinh Tử
Ý thức được bản thân đối với Hứa Ôn Noãn có chút ý đồ không yên phận, là hồi cuối năm ngoái, trong một lần tụ họp, khi hắn đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Ngô Hạo đang đặt Hứa Ôn Noãn lên vách tường hành lang mà hôn.
Hắn bước đi hai bước chân, quấy rầy bọn họ, Ngô Hạo quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, lại chào hỏi tỉnh bơ: “Bán Thành.”
Mặt cô hồng hồng, có chút ngại ngùng, cụp mắt không nhìn hắn.
Chờ sau khi hắn đi qua, còn có thể nghe thấy cô nhỏ giọng lầm bầm với Ngô Hạo: “Thật mất mặt.” sau đó lại có âm thanh hôn hít mờ ám lúc có lúc không truyền đến.
Tối hôm đó, hắn uống rượu rất nhiều, sau khi về nhà, hắn ngồi trước bồn cầu ói, ói đến rối tinh rối mù, đầu đau dữ dội, nhưng vẫn không thể nào quên được hình ảnh cô và Ngô Hạo hôn nhau, khiến đầu của hắn càng đau dữ dội.
Lại là một hành động không yên phận hình thành trong lòng, nó gào thét điên cuồng, là bởi vì Ngô Hạo quá trớn.
Nói thật, trong xã hội này, quá trớn cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng Ngô Hạo kia lại đi ngoại tình.
Trong lòng hắn có một cái gì đó rất khó chịu, hình như là phẫn nộ và đau lòng.
Phẫn nộ Ngô Hạo, đau lòng Hứa Ôn Noãn.
Hắn hiểu rõ như vậy là tích trữ tâm tư xấu.
Hắn thừa nhận mình là một người bạn không có đạo đức, rõ ràng là một người nam phụ, nhưng lại muốn chen vào làm nam chính.
Thậm chí trong game nhìn thấy cô, nghe cô nói có chuyện, cũng không nghĩ ngợi gọi điện thoại cho cô, chỉ nghe đến ba chữ sở cảnh sát liền ào ào chạy đến.
Trong đời hắn, đó là lần đầu tiên hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, hơn nữa còn muốn qua lại thật lâu.
Nhưng hắn và cô không quen thân, hắn không có cớ, cũng may ngày ấy Ngô Hạo mở miệng nhờ hắn quan tâm chăm sóc cô, hắn lại thấy như nắm được sợi dây cứu mạng, không chần chừ chút nào mà đồng ý, sau đó vô cùng tích cực ngày nào cũng chạy qua chỗ cô.
Hắn nhìn thấy cô khó chịu, trong lòng cũng đau như cắt, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, hắn cũng thấy đủ đầy rồi.
Thời gian vui vẻ lại trôi qua thật nhanh, đảo mắt cô lại đi gặp Ngô Hạo rồi.
Thời gian 10 năm a, hắn thật sự không có tự tin, cho dù hắn có tràn đầy tự tin, hắn cũng không nghĩ mình có thể đánh bại hai chữ ‘mười năm’ này.
Hắn thở dài một hơi, gục lên tay lái.
Hắn tinh tường cảm giác được bàn tay mình đang đổ mồ hôi ròng ròng, vì loại cảm giác chờ cô nói chuyện với Ngô Hạo thật sự là một cảm giác rất đáng ghét, sau khi gặp mặt, sẽ kết thúc như thế nào chứ?
. . . . . . .
Trong quán café bà chủ nhìn thấy hai người đã lâu không đến, cũng ngờ ngợ chưa nhận ra được, nhưng trong lúc chờ hai người xem menu vẫn có thể nhận ra được, liền hỏi: “Ngô tiên sinh và Hứa tiểu thư, vẫn là cappuchino giống như trước đây phải không?”
Ngô Hạo khẽ gật đầu một cái.
Rất nhanh hai tách cappuchino được bưng ra, hình trái tim nổi bật trên nền café lại giống năm đó như đúc.
Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm trái tim này, nhớ tới lúc trước cô và Tần Chỉ Ái ngồi trong quán café Ngô Hạo lúc đó đang hừng hực theo đuổi cô, đặt một tách cappuchino trước mặt cô, mặc kệ xung quanh còn có nhiều học sinh khác như vậy liền chỉ vào trái tim này mà nói với cô: “Anh đem trái tim của mình giao cho em.”
Chuyện cũ đã từng tốt đẹp như vậy, bây giờ chỉ cần nghĩ đến, tim lại đau.
Hứa Ôn Noãn nóng mắt, cầm muỗng, nhanh chóng khuấy tan trái tim này.
Cử động của cô khiến Ngô Hạo căng thẳng một hồi.
Ông trời giống như muốn hâm nóng lại tình yêu của cô và hắn, lúc hắn và Hứa Ôn Noãn ngồi xuống một chút, trong quán lại có một bản tình ca được mở lên, là một bài nhạc phim rất thịnh hành trong một bộ phim rất nổi tiếng ba năm trước: “Thời gian mưa.”
Hai người đối mặt nhau, yên lặng nghe nhạc, Ngô Hạo lại mở miệng trước: “Ôn Noãn.”
Hứa Ôn Noãn không cho hắn cơ hội nói tiếp, bưng café lên uống một hớp lớn, đè lại bế tắc khó chịu trong cổ họng, chỉ vào một bức tường chi chít những tờ giấy dán nói: “Ngô Hạo, còn nhớ lúc trước chúng ta đã dán những lời nói trên đó không?”
Ngô Hạo gật đầu, không nói gì.
Hứa Ôn Noãn đứng lên: “Tìm chúng đi.”
Ngô Hạo đứng lên theo Hứa Ôn Noãn đi đến bức tường kia, sau đó lại tìm trong hàng ngàn hàng vạn tờ ghi chú.
Vị trí lúc trước dán ở đâu, hai người còn nhớ rất rõ ràng cho nên không tốn nhiều thời gian đều có thể tìm được những lời họ đã viết.
Trở lại trên bàn mà họ đã ngồi, Hứa Ôn Noãn lại từ từ đọc những câu nói trong đó lên: “Ngô Hạo yêu Hứa Ôn Noãn cả đời, không rời không bỏ.”
“Cả đời này Ngô Hạo chỉ có thể cưới một mình Hứa Ôn Noãn.”
“Ngô Hạo, sinh nhật vui vẻ, yêu anh.”
“…”
Ngô Hạo ngồi yên không nhúc nhích nghe cô đọc từ tờ từng câu, trong mắt hắn lại cảm thấy đau nhức, quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Để tờ cuối cùng xuống, Hứa Ôn Noãn hít sâu một hơi, sau đó cười, gọi bà chủ đến, xin bà giấy 乃út, sau đó lại viết xuống.
Ngô Hạo ngồi đối diện cô, có thể nhìn thấy từng chữ mà cô viết.
“Ngô Hạo, chúng ta chia tay đi, tạm biệt, Hứa Ôn Noãn viết.”
Để 乃út xuống, Hứa Ôn Noãn cầm tờ giấy đó đi đến bên tường, dán vào.
Cô nhìn chằm chằm tờ giấy kia, lại lần nữa quay trở lại bên, lại nhìn thẳng vào mắt Ngô Hạo, nói lại một lần điều cô vừa viết: “Ngô Hạo, chúng ta chia tay đi.”
Mấy ngày trước, cô đã quyết định chuyện này rồi.
Mà khi cô nói ra câu này, trong mắt cô vẫn cảm thấy như bị cái gì đó đâm từ bên trong, đau nhói, cổ họng nghẹn lại, không kiềm được nước mắt.
Ngô Hạo nhìn Hứa Ôn Noãn, mím môi thật chặt, lát sau mới mở miệng nói: “Ôn Noãn, có cần phải như vậy không? Chúng ta đã ở bên nhau 10 năm rồi a…”
“Đúng vậy ha… chúng ta ở bên nhau 10 năm,…” Hứa Ôn Noãn quay đầu, cẩn thận nghe lời bài hát, nghe đến câu hát thương cảm nhất: “Chúng ta cẩn thẩn không cách rời, vẫn coi thời gian là kẻ địch lớn nhất, còn muốn chống lại cả thế giới.”
Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, nhiều đến nỗi Hứa Ôn Noãn phải giơ tay lên che đi khuôn mặt đẫm nước, một lúc lâu mới chua xót nói: “….Nhưng 10 năm của chúng ta cũng chỉ có thể kết thúc như thế này thôi.”
Cô thật sự muốn tha thứ cho hắn, cô muốn tiếp tục ở bên hắn như trước đây, nhưng mà con của Tưởng Tiêm Tiêm không còn nữa. . .
Tuy rằng đứa trẻ kia không phải là của cô, cũng chẳng có quan hệ với cô.
Hắn và cô lúc đó thật sự vẫn có thể cao chạy xa bay, cho đến bây giờ vẫn có thể đi chung trên một con đường.
Ngô Hạo mím chặt môi, nhìn Hứa Ôn Noãn chằm chằm rất lâu, sau đó mới lên tiếng: “Ôn Noãn, thật sự nhất định phải chia tay sao?”
Hứa Ôn Noãn nặng nề gật đầu mấy lần, nước mắt theo từng cái gật đầu của cô mà rơi xuống càng nhiều: “Phải, nhất định.”
“Ôn Noãn, anh biết anh có lỗi với em, nhưng trong lòng anh có em, cũng chỉ yêu em.” Trong mắt Ngô Hạo cũng có một vệt hồng, giọng nói cũng có chút run rẩy.
“Em biết trong lòng anh có em, nhưng chúng ta không cách nào có thể đi tiếp được nữa, chúng ta không thể trở lại như trước kia, thứ còn lại cũng chỉ là những hồi ức tốt đẹp. . .” Hứa Ôn Noãn nói xong, liền nằm nhoài trên bàn, ô ô khóc: “. . . Ngô Hạo, nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi với em thì chúng ta chia tay đi, bây giờ… em chỉ cầu xin anh như vậy thôi,…”
Ngô Hạo giơ tay lên, bưng kín mặt, một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một cái đầy nặng nề, đưa xuống, cắn răng nói: “Ôn Noãn, nếu như em thật sự muốn như vậy, nếu như đây là chuyện duy nhất anh có thể làm được cho em, nếu như em đã suy nghĩ kỹ rồi, thì anh đồng ý.”
Khóe mắt Ngô Hạo có chút ướƭ áƭ, hắn giơ tay đè lại mắt một hồi, để những lời nói của mình vững vàng một chút: “Ngày mai anh sẽ sắp xếp luật sư liên hệ với em, chuyển cổ phần công ty cho em.”
“Không cần, Ngô Hạo, cái này em cũng không cần, chúng ta không có kết hôn, tiền này của anh, em không cần, em cũng không có tư cách để cầm, không hợp đạo lý…”
Không hợp đạo lý, không có tư cách… 8 chữ này như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim hắn khiến hắn đông cứng một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu nói một chữ “Được”…
Hứa Ôn Noãn không nói nữa, nước mắt vẫn không kiềm được mà chảy ròng ròng.
Ngô Hạo quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy cô khóc, hắn nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ một lúc, giống như có thể nhìn thấy lúc trước cô và hắn còn là học sinh, vui vẻ ra khỏi cổng trường, trong lòng hắn không chịu nổi, hạ mi mắt, qua một lát, hắn mới lên tiếng: “Anh còn có chút việc, đi trước.”
Hứa Ôn Noãn vẫn không lên tiếng.
Ngô Hạo mời bà chủ đến tính tiền, rời đi.
Đợi đến khi bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất, Hứa Ôn Noãn không chịu nổi nữa, nằm nhoài trên bàn khóc, khóc như một đứa trẻ.
Trong chốc lát ngoài cửa sổ có một bóng người nhìn đôi vai của cô đang run lên chằm chằm không chớp mắt, hắn dùng sức nắm chặt bàn tay, gân xanh đều nổi lên.
-
Hai tháng sau
Thời gian cách ngày sinh dự tính là còn hai tuần lễ nữa, không biết có phải là do lần sinh đầu tiên nên có áp lực khá lớn hay không, Tần Chỉ Ái vẫn luôn để ý tin tức ngoài biên giới, trong lòng cô loạn tùng phèo, không yên tâm.
Hôm nay ăn cơm tối xong cô có gửi cho Cố Dư Sinh một tin nhắn, sau đó bò lên giường rất sớm.
Lúc đang ngủ, cô nằm mơ, nhìn thấy Cố Dư Sinh nằm trong quan tài, đưa từ biên giới về Bắc Kinh, dù cô có gào khóc như thế nào, hắn vẫn không tỉnh lại.
“Dư Sinh, Dư Sinh!!!!” mơ đến nỗi cô ngồi bật dậy.
Cô cực kỳ sợ hãi, thở hồng hộc, một lúc lâu sau ánh mắt mơ màng mới dần dần có tiêu cự, từ từ nhìn xung quanh.
Trong phòng là một khung cảnh không thể quen thuộc hơn, trên bàn đối diện tủ tivi có vài bông hoa mà hôm nay cô và quản gia đã hái, cạnh tivi có vài hình ảnh của các em bé, người ta nói lúc mang thai nhìn những đứa trẻ đáng yêu sinh con ra cũng sẽ rất đáng yêu.
Thì ra, lúc nãy chỉ là ác mộng thôi……..
Tần Chỉ Ái nới lỏng bàn tay đang nắm chặt chăn, cả người không còn chút sức lực dựa vào đầu giường.
Cô cảm giác được lưng mình đã ướt nhẹp, tất cả đều là mồ hôi lạnh mà cơn ác mộng kia mang lại.
Tần Chỉ Ái thở dài vài cái, mới bình tĩnh lại được.
Thức dậy từ trong cơn ác mộng kia, cô cũng không muốn ngủ nữa, vén chăn xuống giường, mới phát hiện chân cô cực kỳ run, đứng một lát sau, Tần Chỉ Ái mới có thể cố gắng cất bước đi về phía khay trà, rót một ly nước, uống hết.
Ngoài cửa tĩnh lặng đến nỗi không có một tiếng động nào.
Tần Chỉ Ái tìm điện thoại xem giờ, nhưng trong điện thoại lại có tin nhắn của Cố Dư Sinh gửi tới, rất ngắn gọn, lưu loát, thẳng thắn: “Anh rất tốt, em đừng lo.”
Tim Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại, lúc nhìn thời gian mới phát hiện đã là hai giờ sáng, hắn nhắn tin đến khoảng nửa tiếng trước.
Bây giờ hắn ngủ chưa? Cô có nên gọi điện thoại cho hắn không?
Trong đầu Tần Chỉ Ái do dự còn chưa kịp quyết định thì điện thoại trong tay cô lại có một tin nhắn mới, vẫn là do Cố Dư Sinh gửi đến: “Đã tính được ngày sinh chưa?”
Thì ra hắn còn chưa ngủ a… Tần Chỉ Ái nhanh chóng gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.
Điện thoại reo một tiếng liền có người bắt máy, đầu dây bên kia có chút bất ngờ, trong giọng nói có pha lẫn một chút lo lắng nhỏ mà chính người đó cũng không biết: “Sao trễ như vậy rồi mà em còn chưa ngủ? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có…” nghe được giọng nói của Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái rốt cuộc cảm thấy chân thật, cô không dám nói cho Cố Dư Sinh biết mình nằm mơ thấy ác mộng, sợ hắn lo lắng liền nói dối: “…Em thức dậy đi vệ sinh, lại đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của anh nên sẵn tiện gọi điện thoại cho anh luôn…”
. . . . . . .
“Ừ” Cố Dư Sinh thở phào nhẹ nhõm, cửa phòng bệnh bị y tá mở cửa ra, có người đi vào, muốn nói chuyện nhưng lại bị hắn làm động tác suỵt mà im lặng, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, hắn tìm trên hành lang một chỗ trống trải không có người qua lại, mới đưa điện thoại bên tai: “…. Mệt không?”
Tần Chỉ Ái sợ hắn đuổi cô đi ngủ, liền vội vàng trả lời: “Không ạ, gần đây ban ngày em ngủ khá nhiều, nên buổi tối không buồn ngủ.”
“Buổi tối có chút chuyện, anh vừa mới xử lý xong không bao lâu.” Cố Dư Sinh xuống lầu, đứng cạnh đèn đường, tìm thuốc hút.
Vừa mới châm lửa, Tần Chỉ Ái lại nghĩ đến tin nhắn trước khi cô gọi cho hắn, liền trả lời: “Có thể là tháng sau em sinh, anh có thể…”
Cô nói mấy chữ cuối, liền dừng lại.
Tuy rằng cô không nói hết, nhưng Cố Dư Sinh hiểu ý của cô muốn nói gì.
Cô muốn hỏi hắn có thể trở về không?
Nếu cô cứ trực tiếp hỏi hắn, trong lòng hắn còn không khó chịu, nhưng cô lại ngập ngừng như vậy, khiến hắn lại đau lòng không thôi.
Cố Dư Sinh hút một hơi thuốc, chẳng cần suy nghĩ liền nói: “Ngày mai anh sẽ báo cáo với cấp trên, cuối tháng anh về Bắc Kinh, bên em.”
“Có thật không?” trong điện thoại, âm thanh của Tần Chỉ Ái vui vẻ thấy rõ.
“Thật!” Cố Dư Sinh khẳng định chắc nịch.
Tiếng nói của hắn còn chưa kết thúc, trong điện thoại lại có thể nghe thấy tiếng cô cười, chỉ như vậy lại giống như một ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong lòng hắn, khiến tâm trạng của hắn cũng tốt hơn nhiều.
Hắn ở trong bệnh viện là vì lúc này người chấp hành nhiệm vụ với hắn đang bị thương, nguy hiểm đến tính mạng.
Có người chiến hữu kia đã qua đời, đã chiến đấu 20 năm, năm nay người đó đã 45 tuổi, còn chưa có vợ, sáng hôm qua lúc ăn sáng, hắn vừa ăn sáng vừa hỏi người chiến hữu kia tại sao đến lúc này còn chưa về nhà nghỉ ngơi, người kia nói về cái gì mà về, chỉ cần còn có thể, thì cứ hết mình cống hiến cho tổ quốc, liền ở lại.
Mà người này là con trai độc nhất của một gia đình có điều kiện kinh tế rất khó khăn, đưa vào quân đội, vì có biểu hiện xuất sắc mới được điều đến đây.
Lúc này chỉ mới có mấy tháng, đã mấy người ૮ɦếƭ, mấy người bị thương……. Nói không chừng, người kế tiếp chính là hắn rồi.
Cố Dư Sinh quay đầu lại nhìn bệnh viện, lại nghĩ một hồi, mới gọi cô: “Tiểu Ái?”
“Dạ?”
“Anh có một món quà muốn tặng em.” Kỳ thật, những thứ kia hắn muốn đến ngày kết hôn xong mới đưa cho cô, nhưng mà hắn nghĩ khi cô thấy những thứ này sẽ rất cảm động, có thể chiến sự bây giờ quá vô thường, hắn không biết một giây sau, hắn còn có thể nói chuyện điện thoại với cô nữa hay không, nên có một số việc, khi nào còn có thể làm thì cứ làm đi.
“Quà gì ạ?” giọng nói của Tần Chỉ Ái thật sự rất vui vẻ, vì nghe thấy hắn quay về, còn nghe thấy hắn muốn tặng quà cho cô, trong giọng nói đều có ý cười đáng yêu.
“Em đi đến thư phòng của anh đi…” Tần Chỉ Ái làm theo lời củaCố Dư Sinh,nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, đi đến thư phòng của hắn, lúc cô đẩy cửa ra, liền nói: “Rồi ạ…” sau đó lại nghe Cố Dư Sinh nói: “Trong tủ sách, bên trái, hàng thứ hai, phía dưới có một ngăn kéo, em mở ra…….”
Tần Chỉ Ái làm theo.
Trong ngăn kéo có một cái hộp.
Đây chính là thứ hắn muốn tặng cô sao?
Tần Chỉ Ái còn chưa hỏi, Cố Dư Sinh đã lên tiếng trước: “Nhìn thấy cái hộp chưa?”
‘Rồi ạ…”
“Em mở ra đi…”
“Dạ…”
Tần Chỉ Ái để điện thoại ở chế độ rảnh tay, đặt trên bàn sách, sau đó lấy hộp ra khỏi ngăn kéo mở nắp, đập vào mắt là một bức thư quen thuộc.
Tần Chỉ Ái trố mắt nhìn trong chốc lát, mới để hộp xuống, tùy tiện lấy một bức thư, mở ra, là chữ viết của cô, những lời nói quen thuộc của cô.
Cô không thể tin được lại cầm vài phong thư, mở ra.
Đều là những lá thư cô viết choS Quân… Tại sao lại ở trong tay Cố Dư Sinh?
Tần Chỉ Ái run động, liền nhìn về phía điện thoại di động trên bàn: “Dư Sinh….”
Trong điện thoại, Cố Dư Sinh cũng có thể nghe thấy tiếng mở giấy loạt soạt của đầu dây bên kia nên hắn không làm phiền cô, đến khi nghe thấy tiếng cô gọi hắn, hắn mới ừ nhẹ một tiếng.
Tần Chỉ Ái lại quay đầu nhìn chằm chằm vào những lá thư mà mình đã viết, mới hỏi lên những thắc mắc trong lòng mình: “Dư Sinh, anh.. làS Quânsao?”
“Ừ……” Cố Dư Sinh thở khói, tiếng vù vù lại lọt vào điện thoại khiến hắn sợ cô không nghe rõ, lại khẳng định lại lần nữa: “Đúng vậy.”
Tần Chỉ Ái chưa hề hiếu kỳS Quânlà ai, chỉ là cô ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không thể ngờ ràng Cố Dư Sinh lại chính là người bạn qua thư ròng rã tám năm trời của cô.
Thư là hắn chủ động viết cho cô, lần đầu cô vẫn luôn không trả lời, nhưng hắn vẫn chăm chỉ viết, vì vậy, lúc đó cô vẫn luôn cho là cô vàS Quâncó duyên phận, có phải là do hắn dụng tâm mà làm không?
Tần Chỉ Ái lại hỏi tiếp: “Lúc đó, lúc anh viết thư, đã biết người đó là em rồi?”
Lần này Cố Dư Sinh trả lời rất kiệm lời: “Nếu như không phải là em, anh chắc chắn sẽ không viết những lá thư này.”
Vì đối phương là cô, nên hắn mới viết thư cho cô…….. thì ra có lúc những việc cô cho là duyên kỳ ngộ, thực ra lại là do người kia dụng tâm làm, đều có sắp xếp trước cả.
Món quà này quá bất ngờ khiến Tần Chỉ Ái không thể không trầm mặc một lúc lâu, chậm chạp không nói gì.
Cố Dư Sinh không đợi Tần Chỉ Ái nói chuyện, lại hút hai hơi thuốc, suy nghĩ những gì mình muốn nói một cách rõ ràng xong, lại nói tiếp: “Khi đó anh thật sự rất muốn biết em có ổn không, nhưng thật sự không có mặt mũi để đến gặp em, liền nghĩ ra cách này.”
“Tiểu Ái, mặc kệ em tin hay không tin, anh lúc đó, thật sự đã muốn từ bỏ ước mơ làm lính của mình mà ở Bắc Kinh học đại học.”
“Nhưng lúc đó, em cũng biết, vì chuyện của cha mẹ anh, anh không phải không nhớ em, mà là vì quá yêu em nên mới tự ti, mới đẩy em ra khỏi thế giới của mình.”
“Anh không phải cố ý quên em, nếu như anh biết người em yêu vẫn luôn là anh, có ૮ɦếƭ anh cũng không muốn quên em.”
Thời gian cô sắp sinh chỉ còn hơn một tháng, đây là khoảng thời gian rất nhạy cảm, hắn không dám nói những chuyện quá đáng sợ.
Trong lòng hắn thầm tìm từ ngữ một hồi vốn định nói: “Những thứ này anh định sau khi cưới em xong, mới đưa cho em.” Nhưng lại nói thành: “…Vì vậy, em đừng trách anh, anh nói cho em biết những điều này vì anh muốn em biết rằng, những năm tháng mà em vẫn âm thầm yêu anh thì anh cũng như vậy, em không hề cô đơn, không hề đơn độc một mình.”
Đúng vậy, trong những năm đó, những năm tháng cô yêu hắn, hắn cũng yêu cô, cô không phải đơn phương cô độc một mình.
Chỉ là hắn dùng phương thức khác người một chút âm thầm lẳng lặng đi vào thế giới của cô, làm một người bạn của cô trong thời gian dài.
Đột nhiên hạnh phúc như vậy khiến Tần Chỉ Ái không biết nên nói gì, tình cảm mãnh liệt khiến mũi cô ê ẩm, mắt căng căng, trong đầu cô nghĩ đến thiên ngôn vạn ngữ, nhưng khi nói ra lại chỉ đúc kết thành hai chữ: “Dư Sinh………”
“Ừ.” Cố Dư Sinh đáp lại cô.
Cô nghe thấy hắn đáp xong, nước mắt liền rơi xuống, không thể kiềm chế: “Dư Sinh, khi đó anh lỡ hẹn hai lần, em không trách anh, sau đó anh quên em, em không trách anh, sau đó anh lại cho em số điện thoại giả, em cũng không hề oán trách, khi đó em không trách anh, bây giờ lại càng không thể trách anh rồi… Người khác nói em không tiền đồ cũng được, nhưng em sẽ chỉ vì anh mà không tiền đồ, em đồng ý, em chấp nhận,…”
Cố Dư Sinh nghe được những lời này, lại cảm thấy nhưng trong lòng bị cắt ra, đau dữ dội.
Lúc hắn ở bên cạnh cô, cô khóc, hắn còn có thể ôm cô vò lòng, có thể dỗ dành cô, có thể lau nước mắt cho cô, nhưng ở một khoảng cách xa như vầy, hắn không thể làm gì được.
Cố Dư Sinh vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, mới nghĩ ra một câu có thể dỗ cô: “Tiểu Ái, ngoài lúc em khóc lóc cầu xin anh trên giường, những lúc khác khi em khóc, anh đều không thích.”
Tần Chỉ Ái đang khóc, nghe thấy như vậy liền hoàn toàn không còn cảm động gì nữa: “Chán ghét! Anh lưu manh!”
Cố Dư Sinh bị giọng nói ngây thơ của cô khiến hắn có chút kích động, hắn cắn thuốc, lại muốn chọc cô giống như lúc còn trẻ: “Ông xã làm vài chuyện lưu manh với bà xã là chuyện thường tình, anh còn có thể làm những chuyện lưu manh hơn nữa, em có muốn thử không?”
“Anh…” Tần Chỉ Ái cạn lời, cách điện thoại thậm chí Cố Dư Sinh còn có thể cảm nhận được sự ngượng ngùng của cô.
Lúc còn trẻ, hắn cực kỳ thích nhìn thấy cô ngượng ngùng, bây giờ vẫn là bộ dáng đó luôn khiến hắn động lòng.
Cố Dư Sinh cười, sau một lát, hắn chợt nhớ đến một chuyện, liền nói: “Tiểu Ái, kết hôn lâu như vậy rồi, em vẫn chưa gọi anh là ông xã lần nào đó.”
Còn chưa biết khi hắn còn sống… có thể nghe thấy hay không……… dừng một chút, Cố Dư Sinh lại nói: “Tiểu Ái, gọi anh là ông xã một lần đi…”
Đầu dây bên kia yên tĩnh trong chốc lát, sau đó lại có một tiếng gọi mềm mại vang lên: “Ông xã.”
Hai chữ như một ngọn gió ấm áp thổi vào trong tâm khảm của hắn, để ngón tay cầm thuốc của hắn run lên bần bật, sau đó hắn mới ừ một cái, sau đó lại nói: “Không còn sớm nữa, em mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” cô còn chưa nói chuyện đủ với hắn, nhưng cũng phải để hắn nghỉ ngơi chứ: “Anh ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.” Cố Dư Sinh đợi Tần Chỉ Ái cúp máy xong, mới cúp máy.
Đúng trong gió, hắn hút nửa điếu thuốc, cầm điện thoại lên, soạn một tin nhắn cho Tần Chỉ Ái: “Yêu em.”
Sau khi gửi tin nhắn xong, lại nghĩ một chút, lại gửi thêm mấy chữ: “Bà xã của anh.”
Không có ai trả lời, chắc là cô đã ngủ rồi.
Cố Dư Sinh cất điện thoại di động, tựa vào cột đèn, hút hết thuốc, sau đó mới đi vào bệnh viện.
Ra khỏi bệnh viện, mắt của hắn bỗng nhiên giật mạnh một cái, hắn bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh trăng tròn ở cuối chân trời, có một loại dự cảm không tốt trong lòng.
Mong rằng đó chỉ là ảo giác.
Cố Dư Sinh đứng yên một lúc, thu lại tầm mắt, mới đi đến trước xe, mở cửa lên xe, chạy ra khỏi bệnh viện.
Đêm đó sau khi nói chuyện điện thoại với Cố Dư Sinh xong, Tần Chỉ Ái vui vẻ hơn rất nhiều, hầu như mỗi đêm đều ngủ thẳng đến khi mặt trời mọc.
Sau ba ngày, là thứ bảy, Tần Chỉ Ái đến nhà cũ ăn cơm với Cố lão gia.
Bởi vì buổi sáng dậy trễ, lúc cô đến nhà cũ cũng đã là giờ ăn trưa.
Tần Chỉ Ái đi đến cửa nhà còn chưa đi vào, liền nghe trong phòng ăn có tiếng má Trương nói: “Lão gia, người ăn cơm trước đi, sáng nay lúc tôi gọi điện thoại đến không phải quản gia đã nói thiếu phu nhân còn đang ngủ sao? Chắc chắn là cô ấy không có chuyện gì, lát nữa sẽ đến, người đừng đoán mò nữa……”
Tần Chỉ Ái mím môi nhịn cười, đưa tay ra gõ gõ cửa.
Đợi đến lúc cô vào nhà, Cố lão gia đã ngồi trong phòng ăn đang uống canh.
Thật giống như ông vừa mới ăn cơm xong rồi bây giờ đang uống canh nha…
Tần Chỉ Ái nhịn không được càng muốn cười.
Sức khỏe của Cố lão gia gần đây rất tốt, ăn cơm trưa xong, ông thấy ngoài trời thời tiết rất đẹp, liền đề nghị ra ngoài đi dạo.
Lúc gần ngày sinh, bác sĩ Hạ có dặn Tần Chỉ Ái phải đi nhiều một chút mới dễ sinh nên sau khi nghe ông đề nghị liền đồng ý.
Đi đến Hương Sơn, cuối tháng mười ởBắc Kinh,nhiệt độ thất thường, nhưng ở Hương Sơn phong cảnh lại rất đẹp.
Cố lão gia, Tần Chỉ Ái, má Trương và quản gia cùng đi dạo vài vòng ở chân núi Hương Sơn đi, đúng lúc chuẩn bị ra về lại ᴆụng phải một người Tần Chỉ Ái đã lâu không gặp mà mãi mãi cũng không bao giờ muốn gặp: Lương Đậu Khấu.
Từ sau ngày đại thọ tám mươi tuổi của Cố lão gia ngày đó, Lương Đậu Khấu giống như là tránh tà vậy đó, dù là tin tức hay đối mặt, Tần Chỉ Ái không muốn biết về cô ta chút nào.
Nếu không phải hôm nay bỗng nhiên ᴆụng phải cô ta, Tần Chỉ Ái thật sự sắp quên đến sự tồn tại của cô ta rồi.
Lương Đậu Khấu rất khác so với trước đây, không còn ngăn nắp như trước kia mà thậm chí cũng không trang điểm, mắt hãm sâu, gầy đi rất nhiều, sắc mặt tiều tụy, ngay cả tóc tai cũng rất lộn xộn.
Chỉ có mình cô,ChuTịnh cũng không đi theo, chắc là đến đây để giải sầu, lúc nhìn thấy cô ấy từ phía xa, cả người cô ta đều không tập trung vào cái gì.
Lúc bọn họ cách nhau cỡ năm mét, Lương Đậu Khấu mới phát hiện Tần Chỉ Ái và Cố lão gia.
Bước chân của cô bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt nhìn thẳng về phía Cố lão gia và Tần Chỉ Ái liếc nhìn một chút, sau đó tầm mắt lại rơi vào phần bụng to ra của Tần Chỉ Ái.
Cô trố mắt nhìn, khiến Cố lão gia phản xạ có điều kiện liền chắn trước mặt Tần Chỉ Ái, sau đó nói với má Trương và quản gia: “Đưa thiếu phu nhân lên xe đi!”
Bộ dạng kia đầy phòng bị, như là sợ cô ta nhìn nhiều một lúc lại làm những chuyện gì đó gây nguy hiểm cho đứa con trong bụng Tần Chỉ Ái.
Má Trương và quản gia nghe thấy Cố lão gia nói xong, liền đứng bên cạnh Tần Chỉ Ái, đưa cô lên xe.
Tần Chỉ Ái còn nhìn Lương Đậu Khấu một cái, có thể là do Cố lão gia nói những lời như vậy, khuôn mặt cô có chút kích động, trong mắt đầy sương mù.
Lương Đậu Khấu giật giật môi, như muốn gọi Cố lão gia một tiếng, nhưng Cố lão gia lại giống như không cần nghe, nhìn thấy Tần Chỉ Ái lên xe xong liền chống gậy lên xe theo.
Lúc Cố lão gia lên xe, xe liền được lái đi một cách chậm rãi.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Tần Chỉ Ái nhìn thấy Lương Đậu Khấu cắn môi, bình tĩnh nhìn chằm chằm xe, không nhúc nhích.
Từ Hương Sơn trở lại trong thành, đã là gần năm giờ chiều.
Tần Chỉ Ái không về nhà cũ mà trực tiếp về biệt thự của Cố Dư Sinh.
Quản gia chuẩn bị bữa tối, Tần Chỉ Ái chỉ còn hai tuần nữa là sinh, không thể không chuẩn bị một ít đồ dùng cần thiết.
Đợi đến khi chuẩn bị đồ xong, Tần Chỉ Ái chụp một tấm hình, lại nhắn cho Cố Dư Sinh một tin: “Em chuẩn bị đồ xong hết rồi đây!”
Có thể là buổi chiều đi nhiều, Tần Chỉ Ái có chút đói bụng, nên đem những túi đã chuẩn bị xong đặt trên đầu giường, sau đó cầm điện thoại di động xuống lầu.
Còn chưa chuẩn bị xong cơm, Tần Chỉ Ái ngồi trên ghế salon trong phòng khách ăn thức ăn tốt cho phụ nữ mang thai.
Ăn được mấy miếng, chuông cửa liền vang lên.
Quản gia còn đang bận rộn trong bếp nên Tần Chỉ Ái đứng lên, đi ra cửa.
Chẳng biết vì sao, Tần Chỉ Ái bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút hồi hộp, ngón tay bỗng nắm chặt bịch đồ ăn vặt trong tay: “Xin hỏi, anh tìm ai?”
“Chào cô, tôi là…” Ngày đàn ông đó nói tên họ xong, liền nói hắn là lãnh đạo trước đây của Cố Dư Sinh, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Xin hỏi cô là vợ của Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái tiểu thư đúng không?” Tần Chỉ Ái động môi, nhìn chằm chằm người đàn ông kia không chớp mắt, sau đó mới gật nhẹ đầu một cái: “Vâng…”
Cô nói xong chữ kia liền hỏi: “Xin hỏi, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Người đàn ông như có chuyện gì khó nói, không nói gì, sau đó nhắm mắt lại cắn răng một cái, liền nói ra: “Cố phu nhân, có chuyện nhất định tôi phải thông báo cho cô biết, sáng sớm ba ngày trước đồng chí Cố Dư Sinh trong lúc đang chấp hành nhiệm vụ xảy ra một tình huống ngoài ý muốn, bị thương, mất liên lạc, bây giờ chúng tôi đang cho người tìm kiếm đồng chí ấy….”
Có thể là nhìn thấy bụng của cô, người đàn ông lại nói rất uyển chuyển: “…Hiện nay chúng tôi đã tìm cậu ấy ba ngày, vẫn chưa có thu hoạch gì, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được đồng chí ấy, có tin tức, chúng tôi sẽ lập tức liên lạc với cô, có điều… tôi mong cô nên chuẩn bị tinh thần trước…”
Người đàn ông đó đi như thế nào, Tần Chỉ Ái cũng không biết lúc cô lấy lại được tinh thần, cô đang đứng ở cửa nhà, gió thu mát mẻ đang ùa vào mặt cô từng trận, từng trận.
Quản gia đứng sau lưng cô cũng có thể nghe toàn bộ những gì người đàn ông kia nói, sau đó lo lắng nhìn Tần Chỉ Ái, thấy cô không động, mới cẩn thận mở miệng gọi cô: “Thiếu phu nhân…”
Tần Chỉ Ái nghe thấy, liền nhìn quản gia một chút, biểu hiện bình tĩnh hơn bình thường.
Càng như vậy, trong lòng quản gia lại càng thấy lo sợ: “Thiếu phu nhân,…”
Tần Chỉ Ái cũng không chờ quản gia nói hết, đột nhiên lại giơ tay lên che bụng, sau đó nói với quản gia như chia sẻ một chuyện gì rất đáng mừng, cười yếu ớt nói: “Đậu Phộng Nhỏ lại động…”
Cô như vậy rất bình thường nhưng trong lòng quản gia lại càng run sợ, mắt lập tức đỏ lên: “Thiếu phu nhân, cô đừng…”
Hai chữ “như vậy” bà còn chưa nói xong, Tần Chỉ Ái lại cắt ngang lời bà: “Dư Sinh đã nói với tôi, muốn tôi gửi tin nhắn cho anh ấy…”
Cô vừa dịu dàng nói xong, liền vững vàng nhẹ nhàng bước vào phòng khách, giống như không có chuyện gì, đặt túi đồ ăn vặt trong tay xuống, cầm điện thoại di động lên, gõ tin nhắn một hồi: “Dư Sinh, hôm nay em dậy trễ đến nhà cũ ăn cơm, ông còn chờ em mà không chịu ăn cơm, em vừa vào nhà, ông liền chạy đến bàn ăn giả vờ như đang ăn cơm đã lâu, hì hì, ông vẫn đáng yêu như vậy…”
“Hôm nay ở Bắc Kinh thời tiết rất tốt, buổi chiều em còn cùng ông đến Hương Sơn đi dạo, ừm, còn ᴆụng phải người không muốn gặp, nhưng ông liền che chở cho em khiến Lương Đậu Khấu choáng váng luôn!”
“Anh thấy bức ảnh em vừa gửi cho anh chưa? Là những thứ cần phải chuẩn bị cho ngày sinh, có thể ngày đó anh đã về rồi, nếu như em có dấu hiệu muốn sinh, anh nhất định phải xách những túi kia đến bệnh viện nha.”
Cô vừa gõ vừa đọc lên, khiến quản gia đứng bên cạnh cũng rơi nước mắt, liền giơ tay lên che miệng, gọi: “Thiếu phu nhân,…”
“Dư Sinh, gần đây nhất Đậu Phộng Nhỏ ăn rất được, hại em mỗi ngày chỉ cứ ăn rồi ngủ, vừa nãy con bé còn đạp em nữa, nhất định khi anh trở về phải báo thù cho em nha!” Tần Chỉ Ái chẳng để ý đến quản gia, cầm điện thoại di động bấm không ngừng.
“Dư Sinh, em nghĩ cho Đậu Phộng Nhỏ một cái tên rất đáng yêu, gọi là yêu tha thiết, được không? Cố yêu tha thiết… Em có giỏi không?”
“Thiếu phu nhân……….” Quản gia đi đến phía trước ᴆụng vào cánh tay của Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái dừng lại một chút, nhìn quản gia, sau đó cười bình thường, hỏi: “Cơm tối chuẩn bị xong chưa? Tôi đói quá.”
Quản gia giật giật môi, như muốn an ủi cô.
Tần Chỉ Ái không cho bà cơ hội mở miệng liền nhẹ giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi.” quản gia không dám nhìn thấy biểu hiện ỉnh tĩnh của Tần Chỉ Ái như vậy, cúi đầu khẽ gật một cái.
Tần Chỉ Ái mỉm cười, đi vào phòng ăn, ngồi trước bàn ăn, cô nhìn thấy một bàn đầy đủ những món ăn phong phú lại cầm điện thoại di động lên chụp một tấm hinh, gửi cho Cố Dư Sinh: “Dư Sinh, ăn tối…”
Sau khi tin nhắn gửi thành công, cô liền cầm đũa, chăm chú ăn cơm.
Đêm nay cô ăn rất khá, hình như còn ăn nhiều hơn bình thường nửa chén cơm.
Cô để đũa xuống, như thường lệ gọi quản gia cùng cô đi tản bộ.
Lúc Tần Chỉ Ái đi đến những rặng hoa oải hương đang nở liền chụp hình gửi cho Cố Dư Sinh: “Dư Sinh, hoa oải hương này là do em chăm sóc, nở đẹp chưa nè? Mau khen em đi!”
Quản gia lại khóc. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ: [email protected]
Tần Chỉ Ái đúng lúc nhìn thấy, lại nhíu nhíu mày, chăm chú nhìn quản gia một chút, đột nhiên lên tiếng nói: “Quản gia bà đừng lo, Dư Sinh sẽ không có chuyện gì!”
Quản gia càng khóc dữ hơn.
Tần Chỉ Ái đưa tay giúp quản gia lau nước mắt: “Thật đó, tôi không lừa bà đâu, tối qua Dư Sinh còn nói cho tôi biết tuần sau anh ấy sẽ về, sẽ ở bên tôi, bà đừng đoán mò, anh ấy chắc chắn là không có chuyện gì đâu.”
Nói xong, giọng của cô liền nhỏ xuống, giống như là tâm tâm niệm niệm nói thêm vài câu: “Đúng, chắc chắn là anh ấy không có chuyện gì bất trắc, không có chuyện gì, không có chuyện gì…”
“AA…” bỗng nhiên cô ՐêՈ Րỉ một tiếng, liền đưa tay che kín bụng.
Nỗi đau này so với cách ngày thường Đậu Phộng Nhỏ đạp cô không giống nhau, như là đang quay đầu.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, cô làm sao vậy?” Quản gia sợ đến nỗi vội vàng đưa cánh tay đỡ Tần Chỉ Ái.
Trong bụng đau dữ dội ba lần, Tần Chỉ Ái hít vào một ngụm khí lạnh, đối mặt với quản gia mà không nói nổi câu nào, mặt cắt không còn một giọt máu, hô hấp bất ổn.
“Thiếu phu nhân, cô đau bụng sao? Tôi vào nhà gọi điện thoại cho bác sĩ Hạ.”
Quản gia còn chưa nói hết, Tần Chỉ Ái đột nhiên nắm chặt tay quản gia, vì đau dữ dội mà lòng bàn tay cô bám vào quản gia rất chặt, cố gắng lắm mới có thể nói được vài chữ: “Không phải…”
Lại là một cơn đau ập tới, cô khẽ rên một tiếng: “…Tôi, hình như tôi sắp… sắp sinh…”
Vừa dứt lời, lại có những tiếng ՐêՈ Րỉ không chịu nổi vang lên.
Quản gia nghe thấy cô sắp sinh, cũng bình tĩnh lại, gọi người chăm sóc cô nói cô ấy chuẩn bị xe, còn không quên dặn cô lên lầu lấy túi mà Tần Chỉ Ái đã chuẩn bị mang xuống.
Hai người dìu Tần Chỉ Ái lên xe, liền chạy đến bệnh viện.
Trên đường đi, quản gia gọi điện thoại cho bác sĩ Hạ, lúc bà đang chuẩn bị gọi về nhà cũ thì Tần Chỉ Ái đang đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại lại ôm bụng nói: “Đừng để ông biết chuyện của Dư Sinh…”
Quản gia nhìn thấy Tần Chỉ Ái như vậy, khẽ gật đầu, đồng ý.
Trước khi đi Cố Dư Sinh cố ý nói với quản gia, nếu như Tần Chỉ Ái có chuyện gì ngoài ý muốn, có thể lập tức liên lạc với Lục Bán Thành hoặc Tiểu Vương.
Theo dự tính, Tần Chỉ Ái còn 10 ngày nữa mới sinh nhưng có thể là do cô quá kích động nên mới có hiện tượng muốn sinh non, quản gia sợ lát nữa sẽ có sự cố gì, bà cũng giải quyết không xong, liền gọi điện thoại cho Lục Bán Thành và Tiểu Vương.
Đợi đến khi Tần Chỉ Ái đến được bệnh viện, cô đã đau đến không thể động đậy, nước ối cũng có dấu hiệu sắp vỡ, khả năng sinh non rất cao.
Bác sĩ Hạ nhận được tin tức cũng đã chờ sẵn ở cửa bệnh viện, Tần Chỉ Ái vừa đến đã được đẩy thẳng vào phòng sinh.
Cách sinh con, lúc Tần Chỉ Ái đi khám thai ở tháng thứ bảy, bác sĩ Hạ đã chỉ cho cô một lần.
Khẽ hít vào, từ từ thở ra, sau khi nghe bác sĩ chỉ huy, cô liền dùng sức, thật ra cô đã sớm tập luyện, nhưng trong lòng cô lại nghĩ đến Cố Dư Sinh, lúc đau đớn nhất, cả người cô đều trở nên rối loạn, không dùng sức nổi, càng như vậy, cô càng khó sinh, mà trong đầu cô lại càng nghĩ đến Cố Dư Sinh rõ ràng hơn, đến cuối cùng, mặc cho bác sĩ có nói gì đi chăng nữa, cô cũng không nghe lọt tai, trong đầu cô, trên thế giới này chì còn lại hai chữ “Dư Sinh”, tiếng la hét vì đau cũng từ từ nhỏ dần, sau đó là không còn tiếng động nào...
.......
“Sản phụ không có sức, lại ngất như vậy, rất có thể thai nhi sẽ ૮ɦếƭ lưu trong țử çɥñğ.”
“Đã có dấu hiệu xuất huyết, sản phụ mất đi ý thức, chúng ta phải nghĩ đến biện pháp khác…”
“Người nhà ở bên ngoài phải không? Chúng ta phải hỏi ý kiến của họ…”
“Sao bây giờ lại là khó sinh cơ chứ? Không phải lúc trước đi khám thai nói là mọi việc tiến triển rất tốt, sẽ không có vấn đề gì sao?”
“Tiểu Ái, Tiểu Ái!”
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân!”
Tần Chỉ Ái mơ mơ màng màng nghe thấy ngoài phòng sinh có rất nhiều giọng nói quen thuộc gọi cô, cô rất muốn tỉnh táo lại, nhưng cô lại thấy một luồng khói đen đè ép lên người cô.
Trong ngơ ngơ ngác ngác, lúc tỉnh lúc mê, cô có thể nghe thấy có tiếng nói của Tiểu Vương rất nhỏ: “Bác sĩ, phiền ngài đưa đồ vật này cho cô ấy…”
Mang vào? Mang đi đâu? Đồ gì?
Tần Chỉ Ái tuy rất tò mò, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, bên tai khi cô sắp ngủ say lại có một giọng nói rất thanh nhã mà quen thuộc: “Tiểu Ái!”
Đây là giọng nói của Cố Dư Sinh sao, ngay bên tai cô… lông mày Tần Chỉ Ái hơi giật giật…
“Tiểu Ái, chờ anh trở về, anh sẽ cưới em.”
Đêm đó, ánh đèn óng ánh trên cầu, hắn kéo cô vào lòng, tập trung nhìn cô, trong ánh mắt hắn như đang nhìn hàng ngàn ngôi sao vậy, chăm chú nhìn sự sáng ngời trong mắt cô: “Tiểu Ái, em hãy nghe cho kỹ, anh chỉ nói một lần thôi, anh chỉ có một câu 8 chữ muốn nói với em, chờ anh trở lại, anh sẽ cưới em.”
Đúng vậy, cô đã hẹn với hắn rất cẩn thận rồi, chờ hắn quay về, cưới cô,… hô hấp của Tần Chỉ Ái từ từ trở nên bình thường, nhịp tim cũng đập vững vàng hơn rất nhiều.
“Tiểu Ái, lúc anh không có ở đây, em nhất định phải chăm sóc mình và Đậu Phộng Nhỏ cho tốt, không được để lúc anh về không nhìn thấy hai người, có hai người, Dư Sinh mới là một Dư Sinh hoàn chỉnh!”
Chăm sóc tốt cho bản thân và Đậu Phộng Nhỏ… Đậu Phộng Nhỏ… Tần Chỉ Ái giơ tay lên theo bản năng, sờ bụng mình, trong bụng bé con cũng cảm giác được bàn tay của cô, lại nhúc nhích một cái thật khẽ.
Tần Chỉ Ái đột nhiên mở mắt, vực dậy tinh thần, trong ánh mắt tràn đầy quyết tâm.“Tình hình có chuyển biến tốt, thai phụ tỉnh lại rồi, cô hãy tập trung chú ý nghe tôi hướng dẫn, tôi nói cô dùng sức thì hẵn dùng sức, đừng lúc nào cũng dùng sức sẽ lả đi rất nhanh…”
Phía sau ngày một mở rộng, có một làn sóng nhưng cơn đau tràn ngập đất trời, bao phủ đến nỗi Tần Chỉ Ái nắm chặt dra giường.
Bác sĩ đi đến gần cô gật gật đầu, sau đó quan sát tình hình một chút, lại nói cô dùng sức, có khi còn khen cô hai câu.
Đau dữ dội khiến nước mắt Tần Chỉ Ái chảy ròng ròng nhưng cô không nhụt chí chút nào.
......
Khoảng hai mươi phút sau, Đậu Phộng Nhỏ ra đời.
Tiếng khóc nỉ non đáng yêu của bảo bối vang khắp phòng sinh.
Cả người Tần Chỉ Ái đẫm mồ hôi, rã rời nằm trên giường, không còn chút sức lực nào để nhúc nhích.
Y tá tắm rửa sạch sẽ cho bé, quấn khăn vào đưa đến trước mặt Tần Chỉ Ái.
Có thể là do lúc cô mang thai thường xuyên ăn trái cây nên da của Bảo Bảo trắng trẻo mủm mỉm, lúc đến gần mẹ, bé con lại nhắm mắt, chép chép miệng, ngáp một cái rồi ngủ.
Tần Chỉ Ái cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn nhìn bé con đánh giá một lúc, mãi đến khi y tá ôm bé rời đi kiểm tra, lúc này cô giống như hoàn thành sứ mệnh rồi vậy, thật sự không thể chịu đựng được nữa, nhắm mắt lại, ngủ thi*p đi.
......
Lúc tỉnh lại đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.
Trong phòng bệnh có một người đang ngồi.
Người đầu tiên chạy đến bên giường chính là Hứa Ôn Noãn: “Tiểu Ái, cậu tỉnh rồi?”
Sau đó là quản gia bưng canh gừng, ngồi cạnh giường chăm sóc tỉ mỉ, đút từng muỗng cho cô uống.
Đến trưa, y tá mới đưa Đậu Phộng Nhỏ vào phòng bệnh, người nhận chính là má Trương, đưa đến trước mặt Cố lão gia.
Có tin mừng, Cố lão gia rất vui vẻ, chỉ tiếc ông đã có tuổi, không dám ôm Đậu Phộng Nhỏ, sợ làm rơi bé, chỉ có thể chơi với bé trong vòng tay của má Trương, đùa một lúc, má Trương mới đưa Đậu Phộng Nhỏ cho Tần Chỉ Ái.
Quản gia và Hứa Ôn Noãn chăm sóc cô, Tiểu Vương và Lục Bán Thành đều ở bên cạnh, lúc má Trương đưa Đậu Phộng Nhỏ cho Tần Chỉ Ái, mỗi người đều nhìn bé vài lần.
Đậu Phộng Nhỏ không sợ người lạ, ai ẵm cũng không khóc, mở đôi mắt to đen láy ra nhìn bằng ánh mắt tràn đầy mới mẻ.
Cuồi cùng cũng đến Tần Chỉ Ái, Đậu Phộng Nhỏ nhìn mẹ một chút, sau đó cũng ngáp một cái giống như tối qua.
Tần Chỉ Ái cảm thấy đáng yêu, mặt cô cũng có một vệt cười, đầu ngón tay không kìm được sờ mặt Đậu Phộng Nhỏ, bé con giống như rất hưởng thụ vậy, híp híp mắt môi bé nhỏ lại cười cười.
Từ tối qua đến nay Tần Chỉ Ái vẫn chưa nhìn rõ con gái nên lúc này khi ôm vào trong иgự¢ rồi, cô mới nhìn kỹ một chút, lại thấy bóng dáng của Cố Dư Sinh trong khuôn mặt non nớt của bé, lại nhớ đến chuyện hôm qua lãnh đạo của Cố Dư Sinh đến nhà, trong lòng cô lại cảm thấy đau đớn, mắt lại hồng lên.
Cố lão gia vẫn còn ở đây, Tần Chỉ Ái đâu dám biểu hiện như vậy, liền đè nén đau đớn, tiếp tục chơi với Đậu Phộng Nhỏ.
Đậu Phộng Nhỏ thức một tiếng đồng hồ, liền nằm trong lòng mẹ ngủ ngon lành.
Mọi người không quấy rầy Tần Chỉ Ái nghỉ ngơi, nhìn thấy Đậu Phộng Nhỏ ngủ say liền tạm biệt cô.
Tần Chỉ Ái để người chăm sóc mình và quản gia tiễn Cố lão gia và má Trương, sau đó gọi Tiểu Vương lại.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại cô Tiểu Vương và Đậu Phộng Nhỏ đang ngủ say, Tần Chỉ Ái liền cầm lấy 乃út ghi âm bên gối: “乃út ghi âm này, là Dư Sinh trước khi đi để lại cho anh sao?”
Tiểu Vương khẽ gật đầu một cái: “Phải, là Cố tổng sợ lúc cô sinh sẽ có chuyện gì bất trắc, nên để lại cho tôi.”
“Vậy ngoài 乃út ghi âm này, anh ấy còn nói chuyện gì khác nữa không?”
Tiểu Vương trầm mặc trong chốc lát, mới lên tiếng: “Cố tổng có để lại một phần di chúc, tất cả đều để lại cho cô.”
Tần Chỉ Ái cụp mắt, mũi cô đau xót: “Còn gì nữa không?”
“Trường mẫu giáo, tiểu học, trung học, Cố tổng cũng đều có những đề nghị cho bé.”
Thì ra trước khi đi hắn đã có nhiều sắp xếp như vậy sau lưng cô. . . Tần Chỉ Ái nghe xong cổ họng rất khó chịu, khẽ gật đầu, không nói gì.
Đợi đến khi Tiểu Vương rời đi, cô mới cầm 乃út ghi âm, mở 乃út, giọng nói êm tai của Cố Dư Sinh lại vang lên.
“Tiểu Ái, chờ anh trở lại, anh sẽ cưới em.”
“Tiểu Ái, lúc anh không có ở đây, nhất định em phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình và Đậu Phộng Nhỏ, không được để lúc anh quay trở lại không thấy hai mẹ con, có hai người, Dư Sinh mới là một Dư Sinh hoàn chỉnh!”
Càng nghe càng thấy đau đớn, Tần Chỉ Ái không nhịn được giơ tay lên, che mũi đau xót, quay lại nhìn Đậu Phộng Nhỏ đang ngủ say, không nhìn thì thôi, nhìn một cái, nước mắt cô liền rơi xuống.
Cho đến lúc này cô mới phát hiện trên thế giới này hầu như không có một người đàn ông nào có thể đội trời đạp đất như hắn, có thể hắn nói ít, tính cách cũng không tốt, nhưng những ai hiểu được hắn sẽ rất yêu thương hắn.
Tối qua lúc cô sinh Đậu Phộng Nhỏ, tuy hắn không có ở bên cạnh cô, nhưng cũng có thể dùng cách tốt nhất để bảo vệ cô.
. . . . .
Ngày thứ ba, Tần Chỉ Ái và Đậu Phộng Nhỏ nhỏ xuất viện về nhà ở cữ.
Lúc ở bệnh viện, không mang điện thoại di động, trở về nhà, Tần Chỉ Ái vẫn giống như trước đây, vẫn gửi tin nhắn cho Cố Dư Sinh rất thường xuyên, đa số là những tin nhắn liên quan đến Đậu Phộng Nhỏ.
Cố lão gia không biết tình hình của Cố Dư Sinh nhưng quản gia và người ở cạnh chăm sóc Tần Chỉ Ái lại biết.
Hai người đều lo lắng cho Tần Chỉ Ái, trong mắt cô vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra nhưng so với sự lo lắng của hai người họ, Tần Chỉ Ái càng trấn tĩnh hơn rất nhiều, giống như ngày lãnh đạo đến báo tin hoàn toàn chưa xảy ra, ngoại trừ lúc sinh con, suýt có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, khi về đến nhà, quản gia cho cô ăn cái gì thì cô ăn cái đó, không nhốt mình lại, cũng không gào khóc, ngủ sớm dậy sớm, sinh hoạt rất có quy luật, mỗi ngày mỗi khắc đều chăm sóc tốt cho Đậu Phộng Nhỏ, chỉ là tình cờ khi cô bấm điện thoại nhắn tin cho Cố Dư Sinh, quản gia sẽ lại thở dài một tiếng.
Đậu Phộng Nhỏ sinh được năm ngày, Cố Dư Sinh đã mất tích tám ngày.
Chạng vạng hôm đó, Tần Chỉ Ái mang theo nôi trẻ con đi xuống lầu ăn cơm, trong phòng ăn đúng lúc mở tv đến tin tức của đài truyền hình trung ương.
Trong tin tức là đoạn đường ở biên giới VânNam, là nơi rất nhiều chiến sĩ đã liều ૮ɦếƭ khi phá mìn ở đoạn đường đáng sợ này.
Trong hai lần gỡ mìn ở khu vực địa lôi này đã có một người ૮ɦếƭ, ba mươi người bị thương và mười hai người bị thương mất tích.
Tần Chỉ Ái dừng lại động tác ăn cơm, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn tivi.
Quản gia đứng bên cạnh ý thức được điều gì, lại nhìn người chăm sóc một chút, sau đó quản gia lại nói: “Bộ phim truyền hình sắp chiếu rồi…”
“Đúng…” người chăm sóc đáp lại xong, liền cầm điều khiển bấm sang kênh khác.
Tần Chỉ Ái vẫn cứ như vậy, bình tĩnh nhìn tv.
Quản gia lo lắng tìm để tài: “Thiếu phu nhân, cô muốn ăn thêm canh cá không? Tôi lấy cho cô thêm một chén.”
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, liếc mắt nhìn quản gia nửa phút, mới chậm chạp lắc đầu trả lời bà, để đũa xuống, đứng lên, ôm Đậu Phộng Nhỏ nhẹ nhàng nói: “Tôi lên lầu thay tã cho Đậu Phộng Nhỏ.”
Sau đó không chờ quản gia và người chăm sóc nói gì, liền đứng dậy vội vã trở về phòng ngủ.
Quản gia không yên lòng, vẫn đi lên theo gõ cửa một lúc lâu, quản gia liền đẩy cửa vào.
Đậu Phộng Nhỏ được để trên giường, ngủ say.
Tần Chỉ Ái ngồi bên cạnh đang không ngừng bấm điện thoại di động, không nghĩ cũng biết, chắc chắn là cô đang gửi tin nhắn.
. . . . . .
Những tháng ngày chờ đợi thật sự rất dày vò.
Nhưng có nhiều lúc không có tin tức gì còn tốt hơn là có một tin xấu.
Có điều lúc Đậu Phộng Nhỏ được tám ngày tuổi, Tần Chỉ Ái vẫn nhận được tin có liên quan đến Cố Dư Sinh.
Tìm được Cố Dư Sinh rồi, nhưng hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng, được người dân địa phương cứu, đã chuyển vào bệnh viện ở khu vực gần đó, chờ đến khi hắn tỉnh lại rồi mới tính tiếp.
Khi biết Cố Dư Sinh mất tích, Tần Chỉ Ái có chút sa sút, khi nghe đến tin này xong, cảm xúc kiềm nén nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng không chịu được mà nước mắt liền rầm rầm rơi xuống.
. . . . . .
Đợi đến khi ý thức của Cố Dư Sinh ngày càng rõ ràng, Đậu Phộng Nhỏ đã được hai mươi lăm ngày tuổi.
Lúc điện thoại di động của hắn không có ở bên người, không thể liên lạc với Tần Chỉ Ái, những tin này, toàn là những người trong quân đội báo cho cô biết.
. . . . . . . .
Đậu Phộng Nhỏ được 30 ngày tuổi, đúng một tháng, cô không quan tâm đến sự ngăn cản của quản gia liền muốn giao Đậu Phộng Nhỏ cho hai người, tự mình đi máy bay đến chỗ Cố Dư Sinh.
Đến bệnh viện đúng vào lúc hoàng hôn.
Ánh mặt trời vàng chói, nhuộm cả thành phố thành một màu vàng.
Bước vào cửa bệnh viện, đi thang máy, đến trước phòng bệnh của Cố Dư Sinh, tim Tần Chỉ Ái đập nhanh đến đáng sợ.
Cô hít sâu một hơi, mới đẩy cửa ra.
Trên mặt Cố Dư Sinh, trên người cũng vậy, không có bất kỳ máy móc nào hỗ trợ.
Hắn nằm trên giường bệnh, mắt nhắm lại như đang ngủ say.
Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt của hắn, khiến đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt hắn như có một đường viền màu vàng.
Tần Chỉ Ái đứng ở cửa phòng vài giây, mới bước lên, từ từ đi đến trước giường bệnh.
Cô luôn cảm thấy tất cả những thứ này như một giấc mộng, cô nín thở, đưa tay ra, chạm nhẹ vào gò má của Cố Dư Sinh.
Nhiệt độ truyền đến đầu ngón tay khiến cô biết rằng, người đàn ông này thật sự đang tồn tại trên thế giới này.
Đáy mắt cô nóng lên, còn chưa kịp nắm tay hắn, hắn đã bị cô làm thức giấc, lông mi dài run lên, từ từ mở mắt, hắn nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, mới nhìn về phía cô.
Hắn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Tiểu Ái, anh vốn muốn trả lại cho em một Cố Dư Sinh khỏe mạnh nhất trở về.”
Một câu nói, giọng nói thanh đạm, nhưng lại cất giấu rất nhiều rất nhiều tình cảm.
Tần Chỉ Ái chớp mắt một cái, nước mắt liền tuông rơi, cô liền cầm tay hắn, dán mặt lên Ⱡồ₦g иgự¢ hắn mà khóc.
Nghe được nhịp tim đập quen thuộc, Tần Chỉ Ái lại càng khóc nhiều hơn.
. . . . . . .
Hôm sau, có một tin tốt, nhờ sự trợ giúp của Cố Dư Sinh mà hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. . .
Ngày thứ ba, Cố Dư Sinh xuất viện, vì không yên lòng Đậu Phộng Nhỏ ở Bắc Kinh nên Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái liền đặt vé máy bay về ngay tối hôm đó.
Trước khi đi, Cố Dư Sinh đưa Tần Chỉ Ái đến quân doanh một chuyến, đi thẳng đến nhà ăn.
Trước đây Cố Dư Sinh có nói qua với cô, đây là nơi tất cả mọi người tụ tập lại ăn cơm.
Cùng mọi người ở đây mấy tháng, ai cũng đều biết hắn, lúc mọi người chào hỏi Cố Dư Sinh, lại nhìn qua Tần Chỉ Ái một cái.
Cố Dư Sinh đưa Tần Chỉ Ái đến trước bàn, sau khi ngồi xuống, Cố Dư Sinh liền đơn giản giới thiệu cho cô những chiến hữu của mình.
Sau khi giới thiệu xong, Cố Dư Sinh mới giới thiệu Tần Chỉ Ái với người khác: “Vợ tôi, Tần Chỉ Ái.”
Tần Chỉ Ái chào hỏi những người đó xong, cô vừa ngồi xuống cạnh Cố Dư Sinh xong, đã có một người đàn ông ngồi đối diện hắn nhìn chằm chằm cô, đăm chiêu một lúc lại, sau đó như nhớ tới gì đó, liền quay đầu nhìn Cố Dư Sinh: “Mối tình đầu đúng không?”
Cô và người đó hình như chưa từng gặp nhau, sao người đó lại biết cô?
Tần Chỉ Ái có hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Cố Dư Sinh.
Trọng thương mới khỏi, Cố Dư Sinh không thể uống rượu, chỉ có thể uống nước, hắn uống nửa ly nước xong không trả lời thắc mắc của Tần Chỉ Ái mà gật đầu với người đàn ông ngồi đối diện mình: “Vâng.”
Cố Dư Sinh thừa nhận như vậy, đừng nói là Tần Chỉ Ái tò mò, những người xung quanh cũng tò mò theo.
Người đàn ông ngồi đối diện Cố Dư Sinh bị những người kia tra hỏi, lúc này mới lên tiếng giải thích: “Lúc trước nhập ngũ không bao lâu, lúc chúng tôi tập bắn súng, chỉ có Cố đội trưởng là bắn tốt nhất, sau đó có lần tôi vô tình chạy bộ tập thể dục buổi sáng trên sân lại vô tình nhìn thấy hắn đang ở đó nghịch súng, liền hiếu kỳ liếc nhìn bia ngắm một cái, lúc đó trên hồng tâm lại có hai chữ Tiểu Ái. Chị dâu tên là Tần Chỉ Ái, tôi liền đoán đại thôi, không ngờ lại đoán trúng…”
Thì ra là như vậy… trong đáy mắt Tần Chỉ Ái có một vệt cười, nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh biết rõ cô đang nhìn hắn nhưng lại không nhìn cô, có thể là do bí mật nhỏ bị tiết lộ, khiến tai hắn có chút hồng.
Cơm no rượu say, mọi người cũng giải tán rồi.
Lúc sắp ly biệt, không thể tránh có chút thương cảm, trong miệng mọi người là những lời chúc phúc, cũng có vài chuyện cũ được nhắc lại.
“Lần này tôi về, chắc cũng không quay trở lại nữa, trọng trách bảo vệ đất nước, xin giao lại cho mọi người, chén rượu này, tôi mời mọi người!”
“Tôi nhớ kỹ trong nhóm chúng ta có 127 người, đây chỉ mới là một bắt đầu, nếu có thể, tôi hy vọng cả đời này tôi cũng không cần phải bắn một viên đạn nào nữa.”
“Tôi không mơ ước gì lớn lao, chỉ hy vọng sang năm tôi có thể ăn cùng mọi người một bữa cơm.”
Rõ ràng là những lời nói thuần khiết nhất, nhưng sao Tần Chỉ Ái có thể hiểu thành có rất nhiều người đang phải trả giá cho hạnh phúc của họ chứ?
Đúng là vẫn còn một khắc đó.
Từ lúc ngồi xuống, Cố Dư Sinh vẫn luôn có tư thái lười biếng bỗng nhiên đứng lên, bưng ly nước giơ một vòng sau đó dùng nước thay rượu, uống sạch.
Đợi đến khi tất cả mọi người để rượu xuống, mới có người mở miệng, để Cố Dư Sinh nói câu sau cuối.
Cố Dư Sinh trầm tư một lúc lâu, tất cả mọi người cho là hắn không nói gì nữa, nhưng cuối cùng hắn lại nói: “Cầu chúc cho tất cả mọi người có thể còn sống, trở về quê cũ.”
Sống sót… hai chữ đơn giản, nhưng khiến tất cả mọi người trong nhà ăn trầm mặc.
Nghề này của bọn họ, đằng sau những chiến thắng chính là sinh mệnh, là máu tươi.
Sống sót, đối với bọn họ mà nói chính là giấc mơ xa xỉ nhất.
Cố Dư Sinh vốn đã cao ngất, còn giơ tay làm một nghi thức quân đội đầy mạnh mẽ.
Sau đó , toàn bộ mọi người trong nhà ăn đều đứng lên làm nghi thức chào như vậy.
Cánh tay Cố Dư Sinh hạ xuống, cũng không nói thêm gì nữa, liền kéo tay Tần Chỉ Ái ra khỏi nhà ăn.
Hắn lên xe, Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, hắn nhìn thẳng phía trước, không có dấu hiệu nào muốn quay đầu.
Xe từ từ rời khỏi quân doanh một khoảng, Tần Chỉ Ái không nhịn được quay đầu lại, những câu nói vừa rồi trong nhà ăn lại vang lên bên tai cô lần nữa.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một câu nói: “Những năm tháng tốt đẹp ở phía trước, chúc anh hạnh phúc.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc