Ép Yêu 100 Ngày - Chương 60

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Dịu Dàng, Còn Anh Đang Chờ Đợi Em
Năm giờ rưỡi, Tần Chỉ Ái ra khỏi nhà ăn cơm, tiện đường ghé bưu điện gửi thư.
. . . . . .
Lúc Tần Chỉ Ái nghỉ việc ở Hối thị, tuy rằng gần đây nhất Lương Đậu Khấu vẫn không có cơ hội gặp mặt Cố Dư Sinh nhưng tâm tình của cô ta vẫn không tệ, đặc biệt là hai ngày trước khi bộ phim điện ảnh của cô vừa mới đóng máy xong thu về doanh thu phòng vé khá tốt, cuộc sống bình thường thuận lợi như vậy cũng khiến cô hài lòng rồi.
Đêm nay, cô và Chu Tịnh ăn cơm cùng một vài đối tác đầu tư nước ngoài, lúc uống R*ợ*u, bị mấy tên khốn đó sờ tay của cô, Lương Đậu Khấu có chút buồn nôn nhưng khi hắn đồng ý đầu tư một trăm triệu, buồn nôn đã lập tức biến thành hài lòng, cô ngồi sau xe, lấy khăn giấy ướt lúc lau tay của mình nhiều lần còn nói tài xế mở nhạc, thỉnh thoảng hừ theo tiếng ca ung dung.
Hơn nửa đêm rồi, có hai đoạn đường đang thi công, bị phong tỏa, chỉ có thể đi đường chính là nhanh nhất, rồi mới đi đường tắt về nhà.
Đi ngang qua một khu dân cư, Lương Đậu Khấu nhìn chằm chăm vào móng tay tinh xảo, lúc bàn bạc với Chu Tịnh lại về khoảng tiền đầu tư, nhìn qua cửa sổ lại thấy một chiếc xe quen thuộc, cô ta đang lải nhải lại trở thành hai chữ: “Dừng xe.”
ChuTịnh uống nhiều R*ợ*u rồi, có chút uể oải, vẫn luôn nhắm hai mắt lại, đột nhiên nghe thấy Lương Đậu Khấu nói như vậy, nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt ra: “Sao vậy?”
Lương Đậu Khấu không để ý đến cô ta, quay qua cửa sổ, thò đầu ra, nhìn chiếc xe kia.
ChuTịnh cũng nhìn thấy, thấy một chiếc Audi, Cố Dư Sinh đứng ven đường, mặc áo khoác đen mỏng, tao nhã đứng bên đường, ***, lẳng lặng nhìn căn phòng trước mặt.
“Hơn nửa đêm Cố Dư Sinh đứng ở đây làm gì?”ChuTịnh vừa mới hỏi, lại giống như nhớ ra chuyện gì đó, nhìn lướt qua tòa nhà mà hắn đang nhìn chăm chú, sau đó nụ cười trên môi liền biến mất, cô còn chưa nói chuyện, Lương Đậu Khấu đã nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn có thể làm gì? Còn không phải con bé đóng thế kia?”
Nói xong, Lương Đậu Khấu có chút tức giận ngồi lại vào xe, quay đầu nói với Chu Tịnh: “Con nhỏ kia không phải đã rời khỏi Hối thị rồi sao? Gần đây nhất cô ta cũng không có tiếp xúc với Cố Dư Sinh, sao nửa đêm hắn lại còn đứng dưới nhà cô ta chứ?”
So sánh với sự tức giận của Lương Đậu Khấu ,Chu Tịnh lại bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ra hiệu cho tài xế lái xe trước, sau đó mới nói với Lương Đậu Khấu: “Cậu cũng đừng quá tức giận, không qua mất ngày nữa không phải con bé kia đã đi du học rồi sao?”
Ngữ khí của Chu Tịnh rất hời hợt, khiến cho Lương Đậu Khấu càng nổi điên, cô còn đang chuẩn bị nói thêm hai câu thì Chu Tịnh đang dừng lại bỗng nhiên nói tiếp: “Có điều…”
Lương Đậu Khấu nuốt lại những lời kia, nghi ngờ hỏi: “Có điều thế nào?”
ChuTịnh ngoẹo cổ, nhìn chằm chằm bóng đêm bên ngoài cửa sổ một chút, ngoắc ngoắc môi, nhìn Lương Đậu Khấu: “Có điều trước khi con bé kia đi, mình còn có một món quà lớn muốn tặng cho cô ta.”
Ngày hai mươi bảy tháng hai, cách thời gian Tần Chỉ Ái xuất ngoại còn năm mươi tiếng đồng hồ, trong làng giải trí lại có một tin náo loạn.
Đợi đến khi Tần Chỉ Ái nhìn thấy tin, đã là 12 giờ trưa.
Ngay lúc đó cô đang ăn cơm ở một quán ăn gần nhà bán đồ Trung Quốc.
Buổi trưa ở nhà hàng người khá đông, thời gian lên thức ăn rất chậm, cô buồn bực ngán ngẩm nên mới mở điện thoại di động ra, trong lúc vô ý, cô mơ hồ nghe thấy hai cô bé ở bàn bên cạnh nhỏ giọng nói: “Không ngờ Lương Đậu Khấu lại sắp có hỷ sự, tôi còn đang ghép cô ấy với một nam thần làm một couple nữa đây, không ngờ lại chìm tàu rồi.”
“Dẹp đi, nếu tôi là Lương Đậu Khấu chắc chắn tôi cũng chọn gả vào hào môn, nam thần của cậu dù có bị người ta vây lấy cũng không phải là danh gia vọng tộc gì, huống chi người mà Lương Đậu Khấu cưới còn đẹp trai hơn nam thần của cậu gấp mấy lần…”
Tần Chỉ Ái đang bấm điện thoại, nghe thấy ba chữ Lương Đậu Khấu thì dừng lại một chút, qua một lúc lâu mới mở Microblogging ra.
Tin tức được nhiều người quan tâm chất lúc này chính là cụm từ khóa tìm kiếm: ‘Nữ thần quốc dân Lương Đậu Khấu sắp có hỷ sự.’
Tần Chỉ Ái mơ hồ đoán được tin tức trong giới giải trí sẽ có nội dung như thế nào, mới bấm vào chuyện của Lương Đậu Khấu đang được nhiều người quan tâm kia.
Nội dung là: “Nữ thần quốc dân Lương Đậu Khấu sắp có hỷ sự, gả vào hào môn, kết duyên cùng CEO của tập đoàn Cố thị Cố Dư Sinh, hai người là thanh mai trúc mã từ hai đứa trẻ ngây thơ lúc này đã chuẩn bị kết hôn, đúng là một đoạn lương duyên động lòng người.”
Phía dưới còn có vài tấm ảnh.
Tấm thứ nhất là ảnh Lương Đậu Khấu ở nhà cũ của Cố gia.
Tấm thứ hai là hình ảnh Cố Dư Sinh ngồi trong một khu bán trang sức xa xỉ đang chọn nhẫn.
Tấm thứ ba là hình ảnh Cố Dư Sinh, Lương Đậu Khấu và Cố lão gia, và cha mẹ của Lương Đậu Khấu cùng ngồi ăn cơm.
Tấm thư tư là hình ảnh chụp Lương Đậu Khấu kéo tay Cố lão gia vào phim trường, cô ta còn cười tít mắt, xem ra rất hòa thuận.
Thời gian đăng tin kia là lúc một giờ sáng.
Mấy năm nay Lương Đậu Khấu rất được nhiều người quan tâm, đến mười hai giờ trưa đã có mấy trăm ngàn lượt xem.
Trong số những bình luận, đại đa số đều là chúc phúc cho cô ta.
Trong đó còn có một Microblogger nhiệt tình comment, còn được một trăm hai mươi ngàn lượt like: “Tôi biết rõ hai người quá rồi, có người nói hai người bí mật kết hôn từ lâu rồi, bây giờ mới công khai mời khách rồi đăng tin các loại phải không?”
Comment xong còn có người share lại, số lượt share đã là hơn mười ngàn người.
Tần Chỉ Ái đã từng đóng vai Lương Đậu Khấu, cô cũng biết không ít người mắng hai người họ là lừa gạt này nọ.
Kỳ thật đã sớm nghĩ đến hai người sẽ kết hôn, sẽ công bố thiên hạ, chỉ là không nghĩ đến sau khi cô nhìn thấy tin tức, cả người lại hoảng hốt như vậy.
Mãi cho đến khi nhân viên phục mang thức ăn lên, Tần Chỉ Ái mới dời mắt khỏi màn hình điện thoại.
Cô để điện thoại di động xuống, cầm muỗng, bình tĩnh cúi đầu hạ tầm mắt, yên lặng ăn cơm, dù đang nhai nhai nhưng đôi khi vẫn dừng lại.
Một chén cơm cô phải ăn cả tiếng đồng hồ mới hết.
Buổi chiều Cố Dư Sinh mới đến công ty, vừa vào công ty, liền bắt đầu nổi nóng, cả người giống như một quả bom, thấy người nào liền chửi người đó.
Bầu không khí trong công ty vì sự xuất hiện của hắn mà trở nên cực kỳ ngột ngạt, hầu như tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh trên bàn làm việc của mình, thậm chí còn không dám thở, thậm chí muốn đứng lên đi vệ sinh cũng không dám.
Lúc Lục Bán Thành tới, Cố Dư Sinh đang ngồi yên trong phòng làm việc, Lục Bán Thành đi từ trong thang máy ra, nhìn thấy Tiểu Vương đang ôm một đống tài liệu trên tay, đi qua đi lại trước cửa phòng làm việc của Cố Dư Sinh cũng không dám gõ cửa đi vào.
Lục Bán Thành thất trong phòng làm việc có gì đó sai sai, lại nghĩ đến những tin tức ồn ào trên internet, liền đoán được liền đi đến trước mặt Tiểu Vương hỏi: “Vì tin tức mà nổi đóa sao?”
“Không phải…” vừa nói đến đây, Tiểu Vương lại sầu lo, quay về phía Lục Bán Thành khai báo: “Hôm qua quả thật là một ngày cực kỳ gian nan luôn, buổi sáng không biết là đã có bao nhiêu công ty truyền thông gọi điện thoại đến hỏi Cố tổng thông tin trên internet đó là thật hay giả… lúc đó Cố tổng còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, liền nói với bọn họ rằng Lương Đậu Khấu là ai anh ấy không hề quen biết… Sau khi cúp máy xong, mới lên mạng xem tin tức, sắc mặt đã cực kỳ khó coi bảo tôi lái xe về nhà cũ Cố gia, lúc Cố tổng đến, Lương Đậu Khấu đúng lúc cũng đang ở đó, đang nhận điện thoại của phóng viên, nói là cô và Cố tổng đã quen nhau hơn một năm… Anh nói xem, phóng viên gọi điện thoại đến nhà cũ Cố gia Lương Đậu Khấu lại nhận điện thoại, không phải đã nói cho phóng viên biết mối quan hệ của Cố tổng và Lương Đậu Khấu quá rõ ràng rồi sao? Lúc đó Cố tổng giành lại điện thoại, đòi phủ nhận, nhưng mà Cố lão gia sao có thể trơ mắt để anh ấy muốn làm gì thì làm, liền không nói gì lại coi ngày thành hôn. . . Cố tổng liền ở trước mặt Lương Đậu Khấu gọi điện thoại liên hệ với nhân viên bên Microblogging để người ta xóa bài viết đó đi, sau đó còn liên hệ với các công ty truyền thông, muốn mở họp báo làm sáng tỏ chuyện của anh ấy và Lương Đậu Khấu hoàn toàn là không có thật, Cố lão gia lại không chịu, nói nếu như anh ấy đánh vào mặt Lương Đậu Khấu một cách trắng trợn như vậy, ông cũng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy… tính khí của Cố tổng anh cũng biết mà, mềm không được mà cứng cũng không xong, làm không được gì liền bỏ đi… tới công ty, giống như ăn phải thuốc S***g vậy, dằn vặt mọi người quá chừng…”
Tiểu Vương nói nhỏ một đoạn rất dài, sau đó mới nhớ lại chuyện gì đó, tay cầm tài liệu lại quăng vào *** Lục Bán Thành, lại nói tiếp: “Lục tiên sinh, xin hãy giúp tôi một chuyện, đây đều là những tài liệu quan trọng mà hôm nay Cố tổng phải ký.”
Lục Bán Thành cúi đầu, nhìn vào tài liệu trong tay, sau đó để lại cho Tiểu Vương một câu: “Cậu đi làm việc của cậu đi.” Lục Bán Thành mới cất bước đi vào phòng Cố Dư Sinh.
Lục Bán Thành gõ cửa hai lần, không có ai trả lời, liền đẩy cửa vào.
Trong phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, Cố Dư Sinh không ngồi trước bàn làm việc mà hai tay chắp sau lưng, đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm bên ngoài, không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.
Từ bóng lưng của Cố Dư Sinh lúc này dù nhìn từ phía sau vẫn có chút thong dong hờ hững, hoàn toàn không có chút ác liệt như Tiểu Vương vừa mới miêu tả.
Cố Dư Sinh biết có người vào phòng cũng không quay lại nhìn xem đó là ai.
Lục Bán Thành đặt tài liệu trước bàn làm việc, mở miệng nói: “Đây là vài tài liệu cần có chữ ký của anh.”
Cố Dư Sinh vẫn không có phản ứng.
Lục Bán Thành dựa vào bàn làm việc, tiện tay lật tài liệu mà Tiểu Vương đưa cho hắn lên xem, thật sự là việc rất khẩn cấp, lại mở miệng: “Đều là chuyện gấp, dù là tâm tình không tốt, anh cũng đừng làm trễ nãi việc chính sự…”
Nói được nửa câu, Lục Bán Thành bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào một phong thư, ngừng lại, hắn mới quay phong bì lại coi, là thư gửi choS Quân, liếc mắt nhìn lưng của Cố Dư Sinh một cái, lại tiếp tục nói: “… Còn có một lá thư.”
Cố Dư Sinh đột nhiên nghiêng đầu, chỉ liếc bàn tay cầm thư của Lục Bán Thành, sau đó liền nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lục Bán Thành trong khi Lục Bán Thành còn chưa phản ứng lại, lá thư trên tay hắn đã biến mất.
Cố Dư Sinh vừa mở thư vừa quay lại cửa sổ, đưa lưng về phía Lục Bán Thành, mở thư ra, cúi đầu đọc.
“Cuộc sống mới của tôi đương nhiên là rất quan trọng.”
“Quan trọng đến nỗi, dù tôi có phải từ bỏ tính mạng của mình, tôi cũng sẽ dùng hết sức lực còn lại cuối cùng để bảo vệ người này.”
“Tôi cũng không có hy vọng gì to lớn, tôi chỉ mong người này có thể khỏe mạnh, vui vẻ. Chỉ lần có thể, tôi đều sẽ cố gắng để người này vui vẻ. tôi sẽ chăm sóc người này thật tốt.”
“Bởi vì anh biết khôngS Quân? Bây giờ trong sinh mệnh của tôi, chỉ có người này mới mang đến cho tôi hạnh phúc.”
“S Quân, tôi không biết nên trả lời câu hỏi thứ nhất của anh như thế nào, tôi chỉ có thể nói với anh, bây giờ tôi đang cố gắng hết sức để quên anh ấy.”
Thì ra, người trong cuộc sống mới của cô lại quan trọng như sinh mạng của cô vậy.
Thì ra cô đã quên hắn. . .
Tim bỗng nhiên cảm thấy nặng nề, khiến hắn cảm thấy từng nhịp đập chính là một lần bị Tra t**.
Não Cố Dư Sinh hoảng loạn, mãi đến khi Lục Bán Thành đi đến trước mặt hắn, nhìn lén qua thư trên tay hắn, hắn mới phản xạ có điều kiện mà gấp thư lại nhét vào trong túi tiền.
“Anh Sinh, tài liệu trên bàn…” Lục Bán Thành thấy Cố Dư Sinh muốn ra khỏi phòng, liền nhắc nhở một câu.
Cố Dư Sinh dừng bước, nhìn lướt qua tập tin, đi tới…
Năm tập tin, Cố Dư Sinh cầm Pu't ký một lần 15 chữ ký, tốn một lúc lâu.
Để Pu't xuống, Cố Dư Sinh lại cầm chìa khóa xe vừa mới đặt lên bàn, cũng không để ý đến Lục Bán Thành, liền đi ra khỏi văn phòng, vào thang máy, đi xuống bãi giữ xe dưới tầng hầm.
Cố Dư Sinh không biết mình muốn đi đâu, lái xe lung tung không có mục đích, đi vòng quanh đường phố, mãi đến giờ tan tầm, lúc kẹt xe, hắn mới dừng lại, nhìn qua cửa xe, phát hiện là giao lộ mà mấy ngày nay hầu như đêm nào hắn cũng đi.
Đi thẳng khoảng 200m chính là đến nhà cô.
Những câu cô viết trong thư kia, từng chữ từng chữ lại xuất hiện trong đầu hắn.
Âm thanh hỗn loạn ngoài cửa xe bỗng trở nên cách hắn thật xa.
Xa đến nỗi trong lúc hoảng hốt, hắn thậm chí có thể nghe được nhịp thở của chính mình.
Không biết hắn ở trong xe mờ mịt phát ngốc như vậy bao lâu, bên tai Cố Dư Sinh lại có tiếng chuông điện thoại chói tai.
Hắn không lập tức lấy điện thoại di động mà cúi đầu liếc mắt nhìn tên người gọi tới hiển thị trên màn hình, là điện thoại của nhà cũ Cố gia gọi tối, tám phần là ông nội gọi tới, muốn thuyết phục hắn, không muốn làm sáng tỏ chuyện scandal của hắn và Lương Đậu Khấu.
Cố Dư Sinh chẳng muốn tiếp tục nói chuyện với ông, tùy ý đến điện thoại reo.
Ngược lại không bao lâu sau, chuông điện thoại biến thành tin nhắn: “Cố thiếu gia, Cố lão gia ngất xỉu rồi.”
Kèm theo bức ảnh sắc mặt ông trắng bệch, nhắm mắt nằm trên giường.
Cố Dư Sinh không mở hình lớn ra xem chỉ quan sát rất kỹ, điện thoại lại có cuộc gọi đến của má Trương, hắn chần chừ một chút, mới bắt máy.
“Thiếu gia, Cố lão gia vừa ngất xỉu, tôi gọi xe cấp cứu rồi, tôi nghe nhịp tim của ông, không ổn rồi…”
“Thiếu gia, từ đầu năm ngoái đến nay sau khi cậu đến Thượng Hải sức khỏe của Cố lão gia đã không tốt, tai nạn dù được Lương tiểu thư cứu nhưng vẫn có chút tổn thương, Cố lão gia chỉ là không nói cho cậu biết thôi…”
“Hôm nay Cố lão gia tức giận không ăn cơm liền vào phòng nghỉ ngơi, tôi cho là ông ngủ thôi, không ngờ vừa làm xong cơm tối lên gọi ông, ông đã bất tỉnh nhân sự rồi,….”
Má Trương trong điện thoại nói rất nhiều, Cố Dư Sinh chỉ nghe mấy chữ ‘bất tỉnh nhân sự’ là rõ nhất, đầu ngón tay cầm điện thoại của hắn bổng nhiên dùng sức, âm thanh khô khốc hỏi lại: “Bệnh viện nào?”
Cố Dư Sinh cúp máy, muốn khởi động xe mới phát hiện chân của mình mềm ra không còn chút sức lực nào.
Hắn thở không ra hơi nằm nhoài trên tay lái, không biết sao trong đầu lại hiện ra hình ảnh năm năm trước hắn nhận được điện thoại báo ba mẹ hắn qua đời.
Bức ảnh má Trương gửi hầu như là giống nhau như đúc.
Tim hắn giống như bị một thứ gì đó đâm vào vậy, hắn lại sợ.
Hắn cầm tay lái mà cực kỳ run, hắn thử nhiều lần nhưng không thể nào khởi động xe nổi, ngẩng đầu lên, nhìn qua kính chắn gió thấy nhà của Tần Chỉ Ái ở xa xa, không biết làm sao, mấy ngày nay hắn vẫn không thể khống chế được chính bản thân mình mà muốn nhìn thấy cô, nhưng lại không dám quấy rầy cô.
Dù chỉ nghe giọng nói của cô một chút, hắn cũng sẽ an lòng hơn rất nhiều.
Cố Dư Sinh run rẩy, đầu ngón tay cầm điện thoại di động lên, tìm số của Tần Chỉ Ái, gọi cho cô.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Tiếp tục gọi, lại là câu nói đó.
Cố Dư Sinh vội vàng xuống xe, chạy về phía nhà của Tần Chỉ Ái.
Mấy cái thang máy đều kẹt cứng, hắn chờ một chút, cũng không thấy thang máy xuống nổi, liền mở cửa lối thoát hiểm, chạy lên lầu.
Đến khi hắn đứng trước cửa nhà Tần Chỉ Ái, hắn đã mệt đến nỗi thở hồng hộc, dùng hết sức mới bấm chuông cửa được.
Không ai mở cửa.
Cố Dư Sinh đưa tay ra, đập cửa “Rầm rầm rầm”
Đập đến nỗi tay hắn đau Tần Chỉ Ái vẫn không mở cửa ra, nhà bên cạnh nhà cô lại mở cửa.
Người mở cửa là một phụ nữ trung niên, liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, sau đó lại nhìn cửa phòng Tần Chỉ Ái một chút mới mở miệng nói: “Anh tìm cô bé ở trong phòng này sao?”
Cố Dư Sinh gật gật đầu, không lên tiếng.
Vì Tần Chỉ Ái rất xinh đẹp cho nên người phụ nữ kia nhìn thấy liền nhớ mặt cô, hôm nay khi cô trở về, cũng đúng lúc gặp cô ta nên tốt bụng nói cho Cố Dư Sinh biết: “Cô ấy không có ở nhà, lúc tôi về đúng lúc thấy cô ấy đã đi ra ngoài rồi.”
Không ở nhà, điện thoại lại tất mắt, hắn không liên lạc được với cô.
Cố Dư Sinh nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ lạc lõng, mới từ từ hỏi lại một câu: “Vậy sao?”
“Đúng, đúng như vậy…” người phụ nữ đó là người Tứ Xuyên, nói giọng địa phương: “… Đi với một cậu nhóc đẹp trai ra ngoài…”
Cố Dư Sinh vốn định nói gì đó, nhưng trong phút chốc lại cứng đờ cả người.
Trong phòng người phụ nữ trung niên đó đang mở nhạc, tiếng nhạc lan ra cửa: “Màu trời xanh chờ cơn mưa dịu dàng, còn anh đang chờ đợi em…”
Thì ra, cô hẹn với người trong cuộc sống mới ra ngoài rồi. . .
Cô đang cố gắng quên hắn. . .
Dù lúc này có nhiều hoang mang nhiều đến luống cuống, cô đã không còn là cô gái khi hắn đau khổ đến tận cùng, khi hắn cho rằng mình đã mất tất cả mà đến ôm lấy hắn, thì thầm với hắn rằng ‘Anh còn có em’ nữa.
Cố Dư Sinh đưa lưng về phía người phụ nữ trung niên một lúc lâu, lâu đến nỗi người phụ nữ kia nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái một lúc lâu, cuối cùng cũng đóng cửa, quay vào nhà, hắn mới quay đầu, nhìn hàng hiên không một bóng người, vô thức hỏi lại: “Thật như vậy sao?”
Hàng hiên trống trải yên tĩnh, không có ai.
Hắn đứng yên một lúc, cười khẽ một cái, vào thang máy.
Từ trong thang máy đi ra, trời đã tối đen.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời không một ánh sao, cũng không có trăng, bên tai bỗng nhiên lại vang lên câu hát vừa nãy mà hắn đã nghe trên hành lang: “Màu trời xanh chờ cơn mưa dịu dàng, còn anh đang chờ đợi em…”
Cô có biết hắn đang rất muốn, cực kỳ muốn gặp cô không?
Cô có biết, cho dù cô có quay đi nhưng hắn vẫn như cũ lựa chọn chờ đợi không?
. . . . .
Bởi vì ngày mốt Tần Chỉ Ái phải ra nước ngoài.
Đêm nay Tần Chỉ Ái muốn mời lãnh đạo và bạn học của mình đi ăn tối.
Buổi chiều, cô ngồi trên ghế dài trong tiểu khi, nhiều lần đọc Microblogging, nhìn tin tức về scandal của Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu, cho đến khi điện thoại hết pin.
Về đến nhà, cô còn chưa kịp sạc pin, nhóm trưởng đã đến đón cô.
Đến điểm hẹn, điện thoại không còn pin, tự động tắt nguồn.
Ăn tối xong, về đến nhà, đã là 11 giờ khuya.
Cô sạc pin điện thoại trước, sau đó mới đi tắm.
Sau khi ra ngoài, bởi vì mang thai mà cô không dám dùng máy sấy tốc, chỉ cầm khăn mềm lau tóc, đợi đến khi tóc đã khô, cô mới bò lên giường.
Tựa đầu lên giường, việc đầu tiên Tần Chỉ Ái làm là mở Microblogging lên.
Trước khi cô tắt máy còn để điện thoại treo ở tin kết hôn của Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu, nhưng giờ lại không thấy nữa rồi!
Tin tức nóng hổi như vậy, sao có thể nói biến mất là biến mất chứ?
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bảng xếp hạng trên Microblogging, nghi ngờ trong chốc lát mới từ từ thoát ra khỏi Microblogging, sau đó liền nhìn thấy có tin nhắn.
Bấm váo, tất cả đều là tin nhắn của 10086 nhắc nhở.
Số điện thoại rất quen thuộc, chỉ nhìn một cái cô liền biết đó là số điện thoại của Cố Dư Sinh.
Hắn sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho cô? bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Có một số việc, Tần Chỉ Ái biết bản thân mình không có quyền lo lắng nhưng mỗi khi là chuyện của Cố Dư Sinh, cô lại không thể nghe theo được lý trí của chính mình.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, xoắn xa xoắn xuýt, quay qua quay lại nửa tiếng đồng hồ, biết rằng đã muộn, biết rằng đã là 12 giờ khuya, Cố Dư Sinh có thể đã ngủ rồi, nhưng quỷ thần sai khiến thế nào, cô lại nhắn cho hắn một tin” “Buổi chiều anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?”
Không nghĩ rằng Cố Dư Sinh sẽ trả lời, Tần Chỉ Ái liền đặt điện thoại lên tủ đầu giường, vừa chuẩn bị nằm xuống, cô lại nghe điện thoại vang lên.
Cô phản xạ có điều kiện lấy điện thoại xuống, trên màn hình là Cố Dư Sinh gọi đến.
Tần Chỉ Ái không do dự, lập tức nghe máy: “Alo?”
Đầu dây bên kia có vẻ như có rất nhiều người, trong đó có âm thanh quen thuộc của má Trương: “Sao đã lại như vậy rồi còn chưa ra chứ?”
“Ai, cô y tá, tình hình bên trong thế nào rồi?”
Y tá? Ai bị bệnh sao?
Tần Chỉ Ái nhíu mày, thấy Cố Dư Sinh ở đầu dây bên kia lại không nói chuyện, lập tức nhắc lại: “alo?”
Vẫn không có tiếng trả lời, Tần Chỉ Ái sốt ruột gọi: “Cố Dư Sinh?”
“Không lạc quan là có ý gì? Má Trương lại hỏi, cách điện thoại của Cố Dư Sinh cũng có thể nghe thấy rõ ràng bà đang thất kinh thản thốt.
Tim Tần Chỉ Ái lại càng đập mạnh, căng thẳng hỏi: “Cố Dư Sinh, anh đang ở đâu?”
Lần này rốt cuộc có tiếng của Cố Dư Sinh: “Ờ.”
Là tiếng của Cố Dư Sinh. bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com
“Đã xảy ra…” Tần Chỉ Ái còn chưa hỏi xong, trong điện thoại lại có tiếng của má Trương, là nói với Cố Dư Sinh: “Thiếu gia, cậu nói xem Cố lão gia có chuyện gì bất trắc không?”
Tần Chỉ Ái còn đang định hỏi, lại nuốt câu hỏi vào trong bụng.
Lão gia?
Là Cố lão gia có chuyện gì sao?
Từ lúc nhận điện thoại tới giờ toàn là tiếng của má Trương, hình như là chuyện rất nghiêm trọng.
Cố lão gia là người thân còn lại duy nhất của Cố Dư Sinh rồi.
Năm năm trước hắn đã mất hết cha mẹ, bây giờ nếu không còn ông…
Tim Tần Chỉ Ái giống như bị dao cắt vậy, hô hấp của cô cũng ngừng lại, cô không hề do dự bật thốt lên: “Cố Dư Sinh, bây giờ anh đang ở bệnh viện nào?”
Đầu dây bên kia vẫn trầm mặc trong phút chốc, mới từ từ nói vài chữ.
Cúp máy, Tần Chỉ Ái lập tức mở đèn, vén chăn xuống giường, mặc quần áo, sau đó cầm P0'p tiền và điện thoại di động, sau đó vội vàng xuống lầu.
Đứng trước tiểu khu khoảng hai phút, cô mới có thể chặn được một chiếc taxi, sau đó nói với bác tài bệnh viện mà Cố Dư Sinh vừa nói cho cô biết.
Trả tiền xe xong, Tần Chỉ Ái vội vàng chạy đến phòng cấp cứu.
Đến hàng hiên ở cuối phòng cấp cứu, cô liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đang tựa trước cửa phòng phẫu thuật.
“Lão tiên sinh!” má Trương đứng khá gần đó, nhìn thấy liền chạy vội đến trước mặt Cố lão gia.
“Ông!” Cố Dư Sinh có chút gấp, nhưng hắn vẫn không buông tay Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái chỉ mới một tháng không gặp Cố lão gia nhưng Cố lão gia lúc này so với người ông trong cuộc họp thường niên của Cố thị lúc này trông có vẻ già nua mà suy nhược hơn rất nhiều.
Sắc mặt của ông trắng bệch trong suốt, toàn thân cắm toàn những ống dẫn, hô hấp vừa yếu ớt lại vừa vất vả.
“Ông!” Cố Dư Sinh lại gọi Cố lão gia một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ điều trị.
Bác sĩ thấy Cố Dư Sinh nhìn, lại chưa chờ hắn hỏi cũng biết ý hắn là gì, liền mở khẩu trang ra: “Cố tiên sinh, tình hình của Cố lão gia bây giờ không mấy lạc quan…”
Tần Chỉ Ái cảm thấy rõ ràng được sau khi bác sĩ nói xong bốn chữ ‘không mấy lạc quan’, lòng bàn tay của hắn đang nắm tay cô lại run một hồi. . .
“… Chúng ta bây giờ sẽ tìm bác sĩ và y tá tốt nhất chăm sóc đặc biệt cho Cố lão gia, còn phải quan sát thường xuyên tình hình của ông, nhưng Cố tiên sinh, tôi đề nghị anh nên chuẩn bị tốt tâm lý…”
Lúc bác sĩ nói xong, Cố lão gia nằm trên giường lại phát ra một âm thanh yếu ớt: “Dư Sinh…”
“Thiếu gia, lão gia gọi cậu…” má Trương run ống tay áo của Cố Dư Sinh, hắn mới hoàn hồn lại, có thể là do Cố lão gia mở miệng nên giọng nói của bà có chút kích động.
“Ông, cháu ở đây…” Cố Dư Sinh nhìn thấy Cố lão gia vất vả giơ tay lên, giống như bắt lấy món đồ gì, hắn không hề chần chừ dùng bàn tay trống rỗng của mình nắm chặt tay ông, lại nói: “Ông, cháu ở đây.”
“Dư Sinh…” Cố Dư Sinh mơ mơ màng màng, cứ nắm chặt tay Cố Dư Sinh, khi từ từ nhận thức được Cố Dư Sinh đang ở bên cạnh ông, ông mới nói, ngữ khí rất yếu: “… Dư Sinh… cùng… Tiểu Khấu… sống thật tốt… được không?”
Thân thể Cố Dư Sinh cứng đờ, không nói được gì nữa.
Tần Chỉ Ái giống như bị rót một gáo nước lạnh từ trên đầu rót xuống, trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng và đau lòng của Cố Dư Sinh, mới từ từ tỉnh táo lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía nắm tay của mình và Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhình chằm chằm Cố lão gia đang nói: “Sống với Tiểu Khấu, được không?” khóe môi hắn mới mím chặt, không lên tiếng.
Cố lão gia cấp thiết chờ hắn trả lời, hô hấp có chút rải rác mà lại gấp gáp: “Được, được không? Dư, Dư Sinh…”
Cố Dư Sinh không mở miệng, hắn từ từ quay đầu, nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Tầm mắt của hắn và cô ***ng nhau, hắn giật giật môi, giống như là muốn nói gì, Tần Chỉ Ái liền cụp mắt, che lại tầm mắt của mình, cô mím mím môi, giống như dứt khoát quyết định xong rồi, rút tay của hắn ra.
Sức của cô rất lớn, khiến tim của Cố Dư Sinh nhói lên một cái, một giây sau liền vội vàng đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô.
Tần Chỉ Ái run lên, dùng tay khác mở tay của hắn, sau đó không nhìn Cố Dư Sinh nữa mà quay người, đi đến thang máy.
“Lão tiên sinh!” má Trương đứng khá gần đó, nhìn thấy liền chạy vội đến trước mặt Cố lão gia.
“Ông!” Cố Dư Sinh có chút gấp, nhưng hắn vẫn không buông tay Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái chỉ mới một tháng không gặp Cố lão gia nhưng Cố lão gia lúc này so với người ông trong cuộc họp thường niên của Cố thị lúc này trông có vẻ già nua mà suy nhược hơn rất nhiều.
Sắc mặt của ông trắng bệch trong suốt, toàn thân cắm toàn những ống dẫn, hô hấp vừa yếu ớt lại vừa vất vả.
“Ông!” Cố Dư Sinh lại gọi Cố lão gia một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ điều trị.
Bác sĩ thấy Cố Dư Sinh nhìn, lại chưa chờ hắn hỏi cũng biết ý hắn là gì, liền mở khẩu trang ra: “Cố tiên sinh, tình hình của Cố lão gia bây giờ không mấy lạc quan…”
Tần Chỉ Ái cảm thấy rõ ràng được sau khi bác sĩ nói xong bốn chữ ‘không mấy lạc quan’, lòng bàn tay của hắn đang nắm tay cô lại run một hồi. . .
“… Chúng ta bây giờ sẽ tìm bác sĩ và y tá tốt nhất chăm sóc đặc biệt cho Cố lão gia, còn phải quan sát thường xuyên tình hình của ông, nhưng Cố tiên sinh, tôi đề nghị anh nên chuẩn bị tốt tâm lý…”
Lúc bác sĩ nói xong, Cố lão gia nằm trên giường lại phát ra một âm thanh yếu ớt: “Dư Sinh…”
“Thiếu gia, lão gia gọi cậu…” má Trương run ống tay áo của Cố Dư Sinh, hắn mới hoàn hồn lại, có thể là do Cố lão gia mở miệng nên giọng nói của bà có chút kích động.
“Ông, cháu ở đây…” Cố Dư Sinh nhìn thấy Cố lão gia vất vả giơ tay lên, giống như bắt lấy món đồ gì, hắn không hề chần chừ dùng bàn tay trống rỗng của mình nắm chặt tay ông, lại nói: “Ông, cháu ở đây.”
“Dư Sinh…” Cố Dư Sinh mơ mơ màng màng, cứ nắm chặt tay Cố Dư Sinh, khi từ từ nhận thức được Cố Dư Sinh đang ở bên cạnh ông, ông mới nói, ngữ khí rất yếu: “… Dư Sinh… cùng… Tiểu Khấu… sống thật tốt… được không?”
Thân thể Cố Dư Sinh cứng đờ, không nói được gì nữa.
Tần Chỉ Ái giống như bị rót một gáo nước lạnh từ trên đầu rót xuống, trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng và đau lòng của Cố Dư Sinh, mới từ từ tỉnh táo lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía nắm tay của mình và Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhình chằm chằm Cố lão gia đang nói: “Sống với Tiểu Khấu, được không?” khóe môi hắn mới mím chặt, không lên tiếng.
Cố lão gia cấp thiết chờ hắn trả lời, hô hấp có chút rải rác mà lại gấp gáp: “Được, được không? Dư, Dư Sinh…”
Cố Dư Sinh không mở miệng, hắn từ từ quay đầu, nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Tầm mắt của hắn và cô ***ng nhau, hắn giật giật môi, giống như là muốn nói gì, Tần Chỉ Ái liền cụp mắt, che lại tầm mắt của mình, cô mím mím môi, giống như dứt khoát quyết định xong rồi, rút tay của hắn ra.
Sức của cô rất lớn, khiến tim của Cố Dư Sinh nhói lên một cái, một giây sau liền vội vàng đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô.
Tần Chỉ Ái run lên, dùng tay khác mở tay của hắn, sau đó không nhìn Cố Dư Sinh nữa mà quay người, đi đến thang máy.
Cố Dư Sinh theo bản năng bước về phía Tần Chỉ Ái một bước, sau đó hắn cũng cảm giác được tay của Cố lão gia từ từ buông tay của hắn.
Tim Cố Dư Sinh run lên, cả người giống như bị chụp hình vậy, chân không nhấc lên nổi.
Cố lão gia lầm bầm lúc lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng Cố Dư Sinh đáp lại, ông thở ngày càng nặng nề, thậm chí thở không nổi.
Má Trương ở bên cạnh nhìn thấy đau lòng đến đỏ cả mắt: “Thiếu gia, cậu đồng ý với Cố lão gia đi, dù chỉ là nói dối thì van xin cậu, thiếu gia! Thiếu gia! Thiếu gia!”
Chỉ một chữ ‘được’ đơn giản nhưng Cố Dư Sinh cảm thấy nó giống như một chiếc xương cá sắc bén vậy, kẹt trong cổ họng của hắn, mặc dù hắn cố gắng thế nào cũng không phun ra được, đầu ngón tay vừa nắm tay của Tần Chỉ Ái lúc nãy xong bây giờ lại cực kỳ run, trên tay còn hơi ấm của cô, nhưng hắn lại cảm thấy lạnh lẽo đến rối tinh rối mù, hắn mở miệng nhiều lần nhưng cũng không nói ra nổi chữ “được” kia, mà lại tiến đến sát tai ông, nói: “Ông, chờ ông tỉnh lại, chúng ta lại bàn tiếp chuyện này.”
“Lão gia, thiếu gia nói khi ngài tỉnh dậy sẽ cùng ngài nói chuyện, ngài có nghe được không? Lão gia?” má Trương vội vàng nói.
Ý thức của Cố lão gia mơ mơ hồ hồ, hầu như không nghe thấy những gì họ nói, trong miệng cứ lặp đi lặp lại: “Dư Sinh. Tiểu Khấu, Tiểu Khấu… Dư Sinh?” lại hôn mê.
. . . . .
Thang máy đến lầu một thì mở ra, Tần Chỉ Ái cầm túi, lúc đi ra khỏi thang máy, ngẩng lên lại nhìn thấy Lương Đậu Khấu đang lo lắng vội vã vào thang máy.
Hầu như đúng lúc đó Lương Đậu Khấu lại để ý đến cô, bước chân của cô ta bỗng nhiên dừng lại, đáy mắt nhìn cô đầy bất ngờ.
Tần Chỉ Ái cũng dừng bước.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tần Chỉ Ái mới hồi phục lại tinh thần, bước nhanh ra khỏi thang máy.
Lúc Tần Chỉ Ái đi ngang qua Lương Đậu Khấu, đi về đại sảnh của bệnh viện được năm mét, Lương Đậu Khấu mới phản ứng lại, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía bóng lưng của Tần Chỉ Ái: “Đứng lại!”
Tần Chỉ Ái chần chừ một chút, vẫn bước ra ngoài.
“Tôi nói cô đứng lại cô có nghe thấy không?” Lương Đậu Khấu lại mở miệng, trong đại sảnh đã khuya không một bóng người, âm thanh trở nên lớn đến chói tai.
Cô vừa nói vừa quay người đuổi theo Tần Chỉ Ái.
Lúc Tần Chỉ Ái sắp đi đến cửa lớn của phòng cấp cứu, Lương Đậu Khấu đã bắt được tay của cô: “Sao cô lại ở đây?”
Lương Đậu Khấu không đợi Tần Chỉ Ái trả lời, liền nói ra suy đoán của mình: “Cô đến đây tìm Cố Dư Sinh đúng không?”
Cô dùng trăm phương ngàn kế như vậy, nhưng tại sao vẫn không thể đuổi con bé này rời xa Cố Dư Sinh?
Hai ngày trước cô nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng dưới lầu nhà cô ta, liền để Chu Tịnh tung tin với giới truyền thông về việc hết hôn của cô và Cố Dư Sinh, cô ta cho rằng Tần Chỉ Ái nhìn thấy tin này chỉ có thể trốn ở một góc nào đó mà đau lòng.
Không ngờ sau khi quay phim xong, biết được Cố lão gia nằm viện, sốt ruột bận bịu chạy tới, lại ***ng phải con bé này!
Lương Đậu Khấu đè nén lửa giận đạ bao lâu nay, giờ liền bắn ra: “Cố lão gia bị bệnh liên quan gì đến cô? Cô có tư cách gì mà đến đây?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc