Ép Yêu 100 Ngày - Chương 49

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Vết Sẹo Trên Đùi 
Nước sôi để nãy giờ cũng đã dần nguội, Tần Chỉ Ái cầm một cái ly sạch rót cho Cố Dư Sinh, sau đó lại nhanh chóng quay lại ban công.
Cách hai ban công có tường ngăn, cho nên Tần Chỉ Ái có duỗi thẳng tay cũng chưa đưa đến được tay của Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái với mãi cũng không tới, cuối cùng bỏ cuộc, lại chỉ chỉ phía sau lưng mình: “Cố tổng, hay là tôi đưa qua cửa trước cho anh?”
“Không cần.” Cố Dư Sinh nhàn nhạt từ chối.
Tần Chỉ Ái cho rằng Cố Dư Sinh không muốn uống nước nữa, “Ơ” một tiếng, rút tay về, lui về một bước, vừa mới chuẩn bị nói câu chúc ngủ ngon rồi rời đi, không ngờ Cố Dư Sinh lại đi đến ban công đẩy chậu cây trên ban công sang một bên, sau đó lúc Tần Chỉ Ái còn chưa biết hắn muốn làm gì thì Cố Dư Sinh đã nhảy lên tường một cái.
Cô ở lầu 10, ở độ cao hơn ba mươi mét.
Gió Bắc thổi vù vù khiến cả người hắn có vẻ lay động.
Tần Chỉ Ái sợ đến nỗi nắm chặt ly nước trong tay, vừa mới run rẩy gọi: “Cố tổng.” Cố Dư Sinh liền nhảy xuống ban công chỗ cô, từ từ ngổi dậy, đứng thẳng trước mặt cô.”
Mãi đến khi Cố Dư Sinh lấy ly nước trong tay cô, Tần Chỉ Ái mới hồi phục lại tinh thần từ một màn nguy hiểm như vậy, sắc mặt cô tái nhợt, giọng nói nghe lại càng run rẩy hơn: “Vừa rồi quá nguy hiểm… lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
Cố Dư Sinh uống nước ừng ực, giống như nghe chuyện cười, hắn cong môi, hời hợt nói: “Sao có thể như vậy được? Đây có là gì đâu chứ? Cô chưa từng thấy tôi ở bộ đội, lúc đó chúng tôi còn huấn luyện đáng sợ hơn như vầy nhiều, giống như Ninja vậy đó…”
Bình thường Cố Dư Sinh rất ít nói, nhưng bây giờ hắn lại nói chuyện thoải mái như vậy lại làm cho người ta có cảm giác thân thiết hơn rất nhiều.Chỉ là sau khi hắn nói xong, dường như ***ng đến một chuyện gì đó không vui, hắn lại trầm mặc.
Tần Chỉ Ái có thể nhận thấy được, đầu ngón tay hắn cầm ly nước vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Cô nghĩ, nhất định là vì lúc nãy hắn nghĩ đến hai chữ “bộ đội” nên mới trở nên như vậy.
Tần Chỉ Ái phải giả vờ như không biết, mở miệng thay đổi đề tài: “Cố tổng, sao trễ như vầy rồi anh còn chưa ngủ?”
Cố Dư Sinh khôi phục lại trạng thái bình thường, uống thêm một ngụm nước, sau đó dập TL trong tay, trả lời: “Vừa mới xong việc, tôi muốn hóng mát một chút.”
Làm gì có chuyện vừa xong việc, rõ ràng cô nhìn thấy hắn đã hút một đống tàn thuốc dưới chân, chắc hẳn đã đứng đó một tiếng đồng hồ rồi.
Tần Chỉ Ái không dám vạch trần Cố Dư Sinh, chỉ cong môi cười nhạt, sau đó nằm nhoài trên hàng rào ban công, nhìn chằm chằm vào hư không, những tán cây không ngừng đung đưa vì bị gió thổi bay, lại hỏi: “Vậy còn anh Vương, anh ấy ngủ chưa a?”
“Ừ” Cố Dư Sinh trả lời xong, lại thấy câu trả lời của mình quá ngắn gọn, lại nói thêm: “Đã ngủ nãy giờ rồi.”
Dừng một chút, Cố Dư Sinh lại hỏi: “Còn cô xem tivi gì mà muộn như vậy vẫn chưa ngủ?”
“Một bộ phim Hàn Quốc.” Tần Chỉ Ái ngừng một chút, rõ ràng biết Cố Dư Sinh không có hứng thú nhưng lại nói tiếp: “Là chuyển thể từ một bộ truyện tranh nhưng lại rất có sáng tạo.”
“Ừ.” Cố Dư Sinh thật sự không có hứng thú với phimHàn Quốc,nhưng hắn vẫn tỏ vẻ rất chăm chú trả lời.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc làm bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều, Tần Chỉ Ái dần cũng không còn căng thẳng nữa, não thả lỏng, trò chuyện với Cố Dư Sinh cũng tự nhiên hơn một chút, trong lúc nhất thời không chú ý, cô lại vô tình hỏi thắc mắc trong lòng mình: “Sao Cố tổng lại không về phòng mình?”
Hỏi xong, Tần Chỉ Ái mới ý thức được chính mình đã hỏi những gì, có thể nào hắn sẽ cảm thấy cô quản nhiều chuyện của hắn quá không, trong lòng cô lại có một con cừu nhỏ chạy loạn.
“Nếu như có thể trở lại thì sẽ không…” có lẽ là cũng vừa cùng cô nói chuyện quá hợp ý nên cũng không cảm thấy vấn đề mà cô hỏi không ổn, cũng không có gì quá lớn, đến khi hắn phát hiện mình sắp nói ra hết những gì trong lòng thì cũng đã nói được nửa câu rồi.
Cố Dư Sinh vội ngưng lại, bưng ly nước đã nguội lạnh lên uống một hớp, sau đó lại nhìn về phía cô.
Đáy mắt trong suốt đen huyền, hầu như hội tụ tất cả các ánh sáng, sáng đến chói mắt, khuôn mặt hắn hầu như cũng trở nên ngỡ ngàng trước vẻ đẹp đó.
Không biết có phải đã quá trễ rồi hay không, hắn hơi mệt, cả người cũng không thể kiềm chế được, vẫn là ánh mắt rất giống Tiểu Phiền Toái của cô khiến hắn say rồi, hắn nhìn cô một chút, không biết tại sao lại bỗng nhiên lẩm bẩm nói nhỏ một câu: “Tiểu Phiền Toái…”
Sẽ không cái gì chứ?
Tần Chỉ Ái còn đang chờ hắn nói hết, trong mắt có chút khó hiểu.
Cô nghĩ trăm ngàn lần nhưng lại không nghĩ tới hắn mở miệng lại nói ra ba chữ Tiểu Phiền Toái.
Giống như có một thứ đồ gì đó đánh trúng tim cô, làm cho hơi thở và nhịp tim của Tần Chỉ Ái như dừng lại.
Tiểu Phiền Toái… lúc cô đóng giả làm Lương Đậu Khấu, hắn vẫn luôn gọi cô như vậy… hắn đột nhiên nói ba chữ này vào lúc này là có ý gì?
Tần Chỉ Ái vừa mới lén khóc hai lần lúc này trong mắt lại trở nên cay xòe, cô cầm lấy lan can, tay run lên, cả môi cũng run đến kỳ cục.
Một trận gió mạnh quật thẳng lên mặt cô, khiến cô bén đau.
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, vội vàng dời mắt khỏi Cố Dư Sinh, sau đó rũ mi mắt, trong lòng cố gắng bình tĩnh lại, đến khi cô thấy tâm trạng của mình đã bình thường rồi mới cười nhẹ, chậm chạp mà buồn bực lên tiếng hỏi lại: “Cố tổng, anh vừa mới nói gì vậy?”
Giọng nói không phải của Tiểu Phiền Toái làm cho Cố Dư Sinh hoảng hốt giật mình tỉnh lại.
Hắn hơi đảo mắt, nhìn cô một chút, lại trầm mặc thu lại tầm mắt, yên lặng đứng một lát mới lên tiếng: “Ngoài này lạnh rồi, cũng trễ như vậy, cô nên vào trong nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, hắn đưa ly nước trong tay đưa cho Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái nhận, ngữ khí bình thường: “Tạm biệt Cố tổng, ngủ ngon.”
“Ừ.” Cố Dư Sinh không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm vào hư không, đến khi cô quay vào chuẩn bị mở cửa vào phòng mới hoàn hồn lại nói: “Ngủ ngon.”
Bước chân Tần Chỉ Ái dừng lại, không quay đầu lại, cũng không nói gì, chỉ cất bước vào phòng.
Lúc cô đưa tay đóng cửa sổ, ngẩng đầu lên, Cố Dư Sinh vẫn duy trì tư thái lúc nãy đứng ngoài ban công đưa lưng về phía cô.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn thấy giờ phút này, Cố Dư Sinh có đầy cô đơn và đau thương trong lòng.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, từ từ dùng sức đóng cửa, lúc cửa sắp khép lại, cô còn mơ hồ có thể nghe được tiếng nói rất nhỏ tan vào trong gió, lúc ẩn lúc hiện: “Tôi sẽ không trở lại phòng của mình.”
Tần Chỉ Ái giống như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ.
Hắn muốn nói cho cô nghe, nhưng sao lại phải nói thầm?
Tôi sẽ không trở lại phòng của tôi… ý của hắn là, hắn biết Lương Đậu Khấu ở trong phòng của hắn rồi, nhưng hắn cũng vì cô ta mà không muốn trở về phòng của mình sao?
Hứa Ôn Noãn đã nói với cô hắn đã phát hiện Lương Đậu Khấu tìm người đóng giả rồi, vì vậy mà mối quan hệ của hai người bọn họ mới tệ như vậy sao?
Tần Chỉ Ái thật sự rất vất vả mới có thể bình tâm lại, lần thứ hai lại hít thở không thông.
Cô nhìn bóng lưng của hắn, yên lặng một chút, ép chính mình thu lại tầm mắt, nhẹ nhàng đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ, ngăn tầm mắt của mình tìm kiếm hắn, sau đó tiện tay đặt ly nước lên đầu tủ lạnh, liền nằm xuống giường.
Cô không muốn đoán mò, dù câu nói kia hắn muốn nói cho cô nghe nhưng điều đó có thể nói lên được gì?
Đừng quên trước khi đổi lại vai, ở hội quán, cô đã nghe rất rõ ràng đoạn ghi âm đó.
Lại càng không thể quên người vì hắn tám năm trước đã chịu quá nhiều đau khổ, một lần, hai lần, không thể cứ thế lao vào lần thứ ba nữa, bằng không, cô đúng là đồ ngốc, bị người ta chê cười cũng đáng lắm.
Quan trọng hơn là Tần Chỉ Ái, mày tuyệt đối không nên quên, Cố Dư Sinh là người đã có vợ,… hắn và Lương Đậu Khấu dù gì cũng là vợ chồng.
Mày chỉ là người đúng lúc được làm thư ký của hắn, hơn nữa cũng chỉ là thư ký thực tập, sau ba tháng, có thể mày còn chưa được làm nhân viên chính thức nữa không chừng.
Vì vậy, chớ vì một câu Tiểu Phiền Toái của hắn mà bị hắn mê hoặc, cũng đừng vì câu nói “Tôi sẽ không trở về phòng của mình” làm cho lay động.
Không biết cô phải tự nhắc nhở bản thân mình bao lâu, tâm tình của cô mới có thể từ từ bình tĩnh lại.
Thế giới yên tĩnh như vậy, Tần Chỉ Ái nghĩ có lẽ Cố Dư Sinh đã rời đi rồi.
Hiện tại đã là bốn giờ sáng, cô cũng không nên suy nghĩ lung tung nữa, nên nghỉ một chút đi. . .
Có thể đúng là đã muộn, tinh thần tiêu hao quá nhiều khiến Tần Chỉ Ái thật sự ngủ thiếp đi.
Cô ngủ được một lúc, *** lại bén đau, cô cho rằng mình nằm mơ, trở mình nhắm mắt, ôm bụng, tìm một tư thế thoải mái một chút, nhưng không ngờ lại càng đau hơn, đến cuối cùng, cô đau đến không thở nổi, đau như có một con dao đâm vào bụng của cô vậy.
Ngủ mà không ngủ, vì đau bụng mà cô lại không nhịn được *** thành tiếng.
Ngay lúc cô cho rằng mình không thể chịu đựng được nữa, lại có một bàn tay ôm lấy mặt cô: “Thư ký Tần, thư ký Tần?”
Âm thanh kia thật quen tai, nhưng vì cô quá đau, não lại không hoạt động được bình thường, không thể nhận ra được đó là giọng nói của ai.
“Thư ký Tần, tỉnh lại đi? Thư ký Tần?”
Người kia vẫn gọi cô, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo đến nỗi ai cũng phải ghen tỵ liền đập vào mắt cô.
Cô chuyển động mắt, bụng lại đau quặng lên, cô khẽ rên một tiếng mới ý thức được thì ra không phải cô đang nằm mơ mà là đau bụng hành kinh tái phát.
Nghĩ đến lúc cô đón tiếp Lương Đậu Khấu, khi đứng trước phòng Cố lão gia quá lâu, sau đó cô lại phải đi mua ba con sói, chịu lạnh chịu rét, rồi phải ngồi họp ba tiếng đồng hồ, lại đứng ở ban công gió lớn như vậy, có thể là do quá lạnh nên bị như vậy.
“Cô đau ở đâu?” Cố Dư Sinh thấy cô tỉnh lại, bình tĩnh lại nhưng trong âm điệu vẫn có chút lo lắng.
Tần Chỉ Ái sững sờ nhìn hắn, hốt hoảng mới từ từ phản ứng lại, sao hắn lại ở trong phòng của cô?
Chẳng lẽ sau khi cô vào phòng ngủ rồi, hắn vẫn cứ đứng ở đó sao?
Cố Dư Sinh thấy cô không nói lời nào, cho là cô khó chịu đến nỗi nói không nổi, sau đó không chút đắn đo vén chân, khom người muốn nâng cô lên: “Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Không, không cần.” Tần Chỉ Ái hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vã đưa tay ra cản động tác của Cố Dư Sinh, bởi vì đau đớn mà giọng nói của cô run rẩy đến kỳ cục.
Nghe cô từ chối, Cố Dư Sinh nhíu mày, sắc mặt lại trở nên trắng bệch như vậy, còn không chịu đến bệnh viện?
Cố Dư Sinh chần chừ chưa tới một giây đồng hồ liền có thể thoát khỏi ngăn cản của cô mà ôm ngang cô từ giường đi đến cửa phòng.
“Cố, Cố tổng…” Tần Chỉ Ái càng lo lắng, cô lại đau đến rên khẽ một tiếng.
Bước chân của Cố Dư Sinh lại càng nhanh hơn, đi đến cửa còn chưa kịp đưa tay cầm tay nắm cửa đã bị Tần Chỉ Ái cắn răng cầm tay hắn lại, chẳng còn ngại ngùng hay e lệ gì đó, liền vội vàng bật thốt lên: “Tôi,… tôi bị đang bụng kinh.”
Cố Dư Sinh lập tức dừng bước.
Tần Chỉ Ái nhắm mắt lại, thở vừa gấp vừa ngắn, có chút suy yếu đứt quãng, lại nói tiếp: “…Có thể là vừa rồi ngồi ở ngoài hơi lạnh… uống chút nước nóng là sẽ hết đau thôi.”
Cố Dư Sinh giống như nghĩ đến chuyện cũ, ôm cô đứng ở cửa mới từ từ sửng sốt một chút, mới đưa cô trở lại giường, sau đó giật chăn che kín người cô, mới đi nấu một bình nước nóng, sau đó mới rót một ly nước đưa đến bên giường cho Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái nói “Cảm ơn” xong, muốn nhận ly nước nhưng bụng đau đớn khó chịu, không có sức cầm ly nước.
Cố Dư Sinh ngồi bên giường, duỗi cánh tay đỡ cô ngồi lên, sau đó mới đưa ly nước đến bên miệng cô, tự mình đút cho cô uống.
Tần Chỉ Ái uống được nửa ly, mới lắc đầu với Cố Dư Sinh, liền né đầu đi.
Cố Dư Sinh cũng không ép cô, đặt ly nước xuống đầu giường, nhìn chằm chằm cô nằm thoi thóp trên giường một chút, không nói tiếng nào, quay người rời khỏi phòng.
Hắn đi cũng là chuyện bình thường, dù sao nam nữ không có mối quan hệ gì lại lại ở chung trong cùng một phòng mới không hợp lý. . . .
Tần Chỉ Ái gạt bỏ lạc lõng trong lòng, cuộn mình lại, chịu một cơn đau nữa ập đến.
Lúc cô đau, quần áo ngủ đều ướt đẫm mồ hôi, cửa phòng ngủ lại được đẩy ra lần nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy Cố Dư Sinh mang theo một cái túi quay lại.
Hắn nhìn cô một cái, không lên tiếng, thẳng tay đẩy cửa phòng tắm.
Trong chốc lát, hắn lại đi ra với một túi chườm nóng trong tay.
Tần Chỉ Ái sửng sốt một chút, nhận túi, vừa mới đặt lên bụng, Cố Dư Sinh bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Mấy ngày nay cô vẫn đang có kinh sao?”
Hắn hỏi kỳ kinh của cô là có ý gì?
Lại một cơn đau ập đến, từ *** lan đến toàn thân, đau đến nỗi Tần Chỉ Ái cuộn mình run rẩy hai lần mới có thể mở mắt, thắc mắc nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Nhìn thấy ánh mắt đầy khó hiểu của cô, Cố Dư Sinh mới ý thức được câu hỏi của mình lúc nãy hình như quá… riêng tư, mới nói thêm: “Có thể nói cho Tiểu Vương biết để cậu ấy tránh sắp xếp những công việc hoặc những hoạt động quan trọng vào những ngày này cho cô, tránh những phiền phức không đáng có.”
Thì ra hắn sợ ảnh hưởng đến công việc a. . . cũng đúng, hắn bận rộn như vậy, chú ý năng suất làm việc như thế, dự phòng những chuyện này cũng là chuyện bình thường thôi.
Cũng còn may hôm nay chỉ là dã ngoại, nếu thật sự bị hành kinh vào những ngày có công tác quan trọng gì thì thật sự là hỏng chuyện rồi.
Tần Chỉ Ái không để ý ngượng ngùng, nhẫn nhịn cố gắng miễn cưỡng trả lời một tiếng: “Phải, là mấy ngày nay ạ.”
Đầu ngón tay Cố Dư Sinh khẽ run rẩy, hắn cố gắng bình tĩnh trong khi đáy lòng lại chập chờn bồng bềnh không nguôi những lo lắng, nhưng lại hờ hững lên tiếng: “Không có kỳ nào bất thường chứ?”
“Không có…” Tần Chỉ Ái nhịn không được ai oán nói, lại thì thào nói không ra hơi: “…Kỳ kinh của tôi thường rất ổn định, là mấy ngày này mỗi tháng.”
Tiểu Phiền Toái cũng đau đớn như vậy mỗi khi đến ngày, thời gian kéo dài cũng luôn rất chính xác, cũng đúng lúc là mấy ngày nay…
Từ khi gặp cô đến giờ, hắn luôn hoài nghi cô chính là người kia, có thể tìm nhiều manh mối như vậy, đúng là đáng mà!
Đây là mối tương quan giống nhất của cô và Tiểu Phiền Toái. . . Mặc dù hắn biết toàn bộ thế giới này không thiếu những người phụ nữ như vậy, cũng có nhiều người khi hành kinh đều đau dữ dội như vậy…
Nhưng trong lòng Cố Dư Sinh vẫn cảm thấy rất kích động, hắn phải nắm tay chặt lại thành nắm mới có thể duy trì khuôn mặt nhẹ tựa lông hồng, sau đó xoay người đi đến trước bàn nước, lấy một túi hồng trà gừng ra pha, hắn lại hỏi: “Không phải mỗi ngày đều đau như vậy chứ?”
“Không phải mỗi ngày đều đau đâu ạ.” Tần Chỉ Ái vội lắc đầu: “… Chỉ có ngày đầu tiên mới đau nhiều như vậy, qua ngày đó rồi thì sẽ không sao nữa.”
Tiểu Phiền Toái cũng đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại vào ngày đầu tiên như vậy,… thật sự quá giống nhau mà…”
Trong ***g *** Cố Dư Sinh lại kích động, lúc hắn không cẩn thẩn lại rót nước sôi vào thành ly, khiến nước văng vào tay hắn, khiến hắn đau rát.
Cố Dư Sinh nuốt một ngụm nước bọt, thân thể cứng đờ, mới từ từ rót nước, sau đó bưng một tách hồng trà gừng từ từ đi đến bên giường, đưa cho Tần Chỉ Ái: “Uống chút đi cho ấm người.”
“Cảm ơn Cố tổng.” túi chườm nóng khiến bụng của Tần Chỉ Ái dễ chịu hơn rất nhiều, có thể tự mình ngồi dậy cầm tách trà uống.
Chỉ uống nửa chén, cả người cô đã ấm lên, cũng lấy lại được tinh thần, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, mới nhớ Cố Dư Sinh vẫn còn trong phòng, hình như cả đêm hắn cũng chưa nghỉ ngơi, liền nâng trà lên nói lại: “Cố tổng, đêm nay thật sự rất cảm ơn anh.”
Sau đó lại tiếp tục mở miệng nói: “Bây giờ tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”
Cố Dư Sinh đứng dựa trên vách tường nhìn thấy cô uống xong hồng trà gừng, đang suy nghĩ việc của mình, lại nghe thấy cô nói như vậy, hắn nhàn nhạt nhìn cô một cái, mới “Ừ” một tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tần Chỉ Ái sợ hắn không còn thời gian nghỉ ngơi trời đã sáng rồi, lại uyển chuyển tiễn khách.
Bây giờ cô đã nói một lần rồi, nói lại lần nữa thì sẽ thành đuổi người nên cô cũng không tiện nói thêm.
Bên trong lại yên tĩnh.
Cô ngồi trên giường, yên lặng uống trà.
Hắn đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm đèn trên bàn.
Không lâu sau, Tần Chỉ Ái đã uống hết trà trong tách, cô vừa mới đặt tách lên đầu giường, Cố Dư Sinh đang đứng yên như một pho tượng bỗng nhiên lại thẳng người đi tới.
Hắn không nói cầm lấy tách, nhẹ nhàng để lên tủ đầu giường, sau đó hắn lại rút gối lót để cô ngồi lúc nãy, ra hiệu cô nằm xuống, giúp cô đắp chăn, lại nói: “Ngủ đi.”
Tần Chỉ Ái thật sự rất buồn ngủ, tiếng nói của hắn lại trầm thấp mà dịu dàng, pha chút cô đơn, làm cho cô trở nên ảm đạm theo, trong khoảng thời gian ngắn, hắn chưa rời đi cô đã gật gật đầu, nhắm hai mắt lại, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
. . . . . .
Cô đã ngủ thiếp đi, hắn nên ra ngoài mới phải…
Nhưng hai chân của Cố Dư Sinh giống như đổ chì vậy, đứng bên giường chỉ im lặng nhìn cô ngủ thật điềm tĩnh, lại không muốn rời đi.
Hành kinh đau bụng khiến cả người cô đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tóc của cô ướt, vài sợi tóc mềm mại dính vào gò má trơn bóng.
Cố Dư Sinh nhìn nhìn, không kiềm được liền đưa tay gạt những sợi tóc tán loạn ra cho cô.
Cô ngủ rất say, hầu như không biết được những ***ng chạm của hắn.
Đầu ngón tay hắn khẽ run, dừng ở gò má cô một lúc lâu, mãi đến khi hắn ý thức được, bàn tay đã vuốt lên *** mềm mại của cô, hắn đột nhiên rút tay lại, quay người nhẹ nhàng đi đến cửa sổ, đẩy cửa ra, đứng trên ban công đang bị quật bởi gió lạnh gào thét, lại châm một ***.
Trời sáng, Cố Dư Sinh quay đầu lại nhìn phòng của Tần Chỉ Ái, thấy cô vẫn ngon giấc, lúc này mới yên lòng.
Hắn biết hành động của mình có chút không thích hợp, nhưng mà vẫn âm thầm luồng tay vào chăn, lấy túi chườm đã lạnh ra, hắn rót một túi nước nóng nữa, sau đó lại chườm lên bụng cô, đắp mền kín người cô rồi mới đi đến phòng nghỉ lớn ở lầu một nghỉ ngơi.
Trong đại sảnh lúc này chỉ có hai ba nhân viên trực, nhìn thấy hắn đi đến, lại cung kính hỏi xem hắn có cần giúp gì hay không.
Hắn lắc lắc đầu, chọn đại một dãy ghế sofa hình chữ u ngồi lên, nhắm mắt lại, ngủ không sâu, đến khi phòng nghỉ trở nên ồn ào, ánh mặt trời đã chiếu sáng khắp nơi, hắn lại đứng dậy, đi đến phòng ăn của khách sạn, dùng qua những món đơn giản, lại dặn người ta đóng hộp một phần cháo, trở lên lầu, vào phòng Tiểu Vương rửa mặt trước, sau đó mới gõ cửa phòng Tần Chỉ Ái.
Cô bé đã thức rồi, hình như hắn nghe được một tiếng hỏi êm tai: “Ai a…” sau đó đợi khoảng nửa phút, cô mới mở cửa ra.
Cô không nghĩ là hắn tới, ngẩn người, mới mở rộng cửa mời hắn vào phòng lại vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Súc miệng xong, Tần Chỉ Ái giật hai tờ khăn giấy, nhang chóng lau tay, liền vọt ra khỏi nhà vệ sinh: “Cố tống.”
Cố Dư Sinh không để ý đến cô, đi thẳng ra cửa sổ, để cháo đặt lên bàn, mới quay người nhìn qua cô một chút: “Ăn một chút gì đi, sau đó thu dọn hành lý, ba giờ chiều nay bay theo tôi đến HảiNam.”
Khi cô lên lịch đã biết sau khi kết thúc dã ngoại hắn sẽ bay đến HảiNam.
Có lẽ bởi vì Lương Đậu Khấu tới nên thời gian bay phải dời lên trước một ngày.
Bên HảiNamcó một hạng mục, hắn vốn không định mang Tần Chỉ Ái đi theo nhưng sẵn tiện Tiểu Vương đổi vé, liền đặt thêm cho cô một vé, vì hắn nghĩ lúc này thời tiết ở Bắc Kinh đang lạnh, cô ở HảiNamcó thể ấm hơn một chút, liền dứt khoác để Tiểu Vương đặt thêm một vé.
Cố Dư Sinh muốn dẫn cô đi sao? Cô chỉ mới thực tập chưa được hai tuần lễ nữa.
Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh bằng ánh mắt không-thể-tin-được.
“Bên kia có nhiều chuyện bận, một mình Tiểu Vương đi thì nhân lực không đủ.” Cố Dư Sinh hiểu được ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, sau đó giải thích một hồi, mới móc điện thoại không ngừng reo trong túi quần ra, liếc mắt nhìn, lại là ông gọi tới, không nghe, mà lại quay lên nhìn Tần Chỉ Ái hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề ạ.” Hắn là người lãnh đạo trực tiếp của cô, hắn sắp xếp cô làm việc, chẳng lẽ cô lại dám phản đối.
“Tôi nói là vấn đề sức khỏe.” Cố Dư Sinh biết trong đầu cô nghĩ gì, lại bổ sung một câu.
Tần Chỉ Ái run lên một lát, mới hiểu được Cố Dư Sinh biết cô bị hành kinh nên lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng cụp mắt trả lời: “Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Tần Chỉ Ái vốn đã nói rất nhiều lời cảm ơn, dừng một chút lại nói: “Cảm ơn Cố tổng.”
Cố Dư Sinh lại không nói gì, cúi đầu nhìn điện thoại ông đang gọi tới, sau đó để điện thoại vào túi, nhàn nhạt nói với Tần Chỉ Ái: “Tôi đi lên lầu một chút, lát nữa đến đại sảnh gặp.”
“Được…”
Âm “được” cô chỉ mới nói được một nửa, Cố Dư Sinh lại mở miệng: “Tầng 17.”
Tần Chỉ Ái kinh ngạc nhìn Cố Dư Sinh, sau đó trả lời “À” một tiếng, vẫn đợi đến khi hắn ra khỏi phỏng mới trở nên hoảng hốt.
Trước khi hắn đi, hắn nói đến tầng 17 kia là có ý gì?
Tầng 17, Cố lão gia ở phòng trên tầng 17, hắn nói cho cô biết, là hắn đến thăm ông nội sao?
Chẳng lẽ hắn sợ cô cho rằng hắn đến tầng 18 sao?
Trong đầu Tần Chỉ Ái bỗng nhiên nghĩ đến câu hắn nói lúc nửa đêm qua: “Tôi sẽ không trở về phòng của mình.”
Lẽ nào hắn thật sự muốn giải thích với cô? Chỉ là cô và hắn không có bất kỳ quan hệ gì, tại sao hắn lại phải giải thích với cô? Cuối cùng hắn có ý gì?
Cô biết rõ năm ngoái cô và Lương Đậu Khấu thay đổi thân phận, cô đã phải bỏ qua bao lâu mới có thể quên đi chua xót từ cuộc tình kia.
Nếu bây giờ cô lại bất cẩn, cô sẽ lại bất cẩn ngã vào trong vòng xoáy đau khổ đó lần nữa.
Tần Chỉ Ái thật sự không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng nỗi lòng của cô vẫn hỗn loạn.
. . .. . . . .
Đến HảiNam.
Ngoại trừ ngày thứ nhất, Tần Chỉ Ái cùng ăn ba bữa bên ngoài với Cố Dư Sinh. Ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, hắn và Tiểu Vương đều bận đến nỗi không thấy bóng dáng.
Tần Chỉ Ái đến là để công tác, cho dù Cố Dư Sinh để cô ở khách sạn chẳng làm gì nhưng cô cũng không dám đi lung tung ra ngoài.
Cũng may trong khách sạn Cố Dư Sinh ở có phòng tập gym, hồ bơi, suối nước nóng, không thiếu gì cả, thậm chí còn có một khu mua sắm nhỏ, cửa sau khách sạn có thể đi bộ ra biển, thật sự là không còn gì tốt hơn, đến nỗi ngốc thế nào đi chăng nữa nhìn vào cũng biết Tần Chỉ Ái không phải đang đi công tác mà là đang đi du lịch.
Ngày thứ năm ở Hải Nam, kỳ kinh nguyệt của Tần Chỉ Ái đã kết thúc.
Trời vừa sáng, cô đã nhìn thấy Tiểu Vương nhắn tin tới, nội dung cũng không khác gì so với mấy ngày trước, nói chung là hai người họ phải đi gặp khách hàng, cô muốn làm gì thì làm.
Mấy ngày trước cũng vậy Tần Chỉ Ái rời giường lúc chín giờ rưỡi, đi đến lầu hai ăn sáng xong cô liền trở về phòng nằm chơi, sau đó đến lầu ba ăn trưa.
Mấy ngày trước không giống hôm nay, Tần Chỉ Ái ăn trưa xong không trở về phòng làm luận văn tốt nghiệp, mà lại đến khu mua sắm ở lầu một mua một cái áo tắm, vì kinh nguyệt đã hết nên nhất định phải đến bãi biển cô thèm nhỏ dãi mấy ngày nay để được hạ thủy.
Bơi lội là việc chân tay, Tần Chỉ Ái xuống biển chơi hơn một tiếng đồng hồ mới lên bờ lấy khăn tắm nằm trên ghế được dựng sẵn ở bãi biển, tắm nắng.
Trên bãi biển hiện nay có không ít khách du lịch, có chút ồn ào, Tần Chỉ Ái đeo tai nghe, nghe nhạc.
Ánh mặt trời rực rỡ, trong xanh, bờ biển rộng mênh ௱o^ЛƓ vô bờ, tiếng nhạc bên tai, làm cho cô thật sự cảm thấy vui vẻ, cả người và tâm trạng như bay bổng lên theo điệu nhạc.
Chỉ tiếc rằng, đến đoạn điệp khúc cao trào, điện thoại của cô lại có cuộc gọi tới.
Cô không nhìn màn hình xem ai gọi mà lập tức nghe máy: “Alo?”
“Thư ký Tần, Cố Tổng nói tối nay chúng ta cùng dùng bữa.” Là Tiểu Vương gọi tới.
Tần Chỉ Ái chỉ “được” một tiếng, bên kia đúng lúc lại có một đứa bé chạy qua, hét lên một tiếng. Đầu đây bên kia Tiểu Vương nghe thấy, thuận miệng hỏi: “Thư ký Tần, cô ở đâu vậy?”
Tần Chỉ Ái sợ Tiểu Vương cho rằng mình ỷ dựa vào công tác mà đi chơi, lại nói với cậu ấy: “Tôi đang đi dạo ngoài bãi biển.”
Tiểu Vương “Ừ” một tiếng, “Buổi tối năm giờ gặp ở phòng lớn.”
“Được.”
Cúp máy, bên tai lại vang lên tiếng nhạc, Tần Chỉ Ái hát theo vài câu, cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn thời gian.
Đã ba giờ rưỡi chiều rồi.
Cô để lại điện thoại vào túi, chuẩn bị bơi một vòng nửa tiếng đồng hồ nữa, sau đó về khách sạn tắm rửa, lát nữa cùng Cố Dư Sinh và Tiểu Vương ăn cơm tối.
Có điều, Tần Chỉ Ái vừa xuống biển 10 phút, nước biển bắt đầu trở lạnh, cô sợ chơi nữa sẽ bị cảm nên có chút tiếc nuối ở trong nước, lưu luyến bơi một lát, liền bơi về bãi cát.
Nước càng ngày càng cạn, Tần Chỉ Ái từ bơi đã phải biến thành đi.
Lúc đi đến chỗ nước biển chỉ còn đến eo cô, lòng bàn chân cô đạp phải một vật gì đó, có chút bong loáng khiến cô bị trượt, quỳ xuống trong nước.
Cô không có chút phòng bị nào, phải uống một ngụm nước vì không kịp phản ứng, thật ra cũng không có gì quá to tát nhưng vừa mới chuẩn bị đứng lên từ trong nước thì một cánh tay bắt được tay của cô, dùng sức kéo cô ra khỏi mặt nước.
“Không sao chứ?”
Một âm thanh quen thuộc từ trên đỉnh đầu vang lên khiến Tần Chỉ Ái ngẩng đầu lên theo bản năng.
Ánh mắt tinh xảo đẹp đẽ của Cố Dư Sinh đập vào mắt cô.
Trong mắt của hắn mang theo lo lắng rất rõ ràng.
Hắn đang lo lắng sao?
Tần Chỉ Ái định nói “không sao” đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm đôi mắt của Cố Dư Sinh, tinh thần thoáng bừng tỉnh lại.
Cố Dư Sinh thấy cô kinh ngạc như vậy vẫn không lên tiếng, nhíu mày, khom người ôm cô lên đi vào bờ.
Đợi đến khi hắn đặt cô nằm lên ghế, Tần Chỉ Ái mới tỉnh táo lại, lần thứ hai nhìn về phía Cố Dư Sinh, trên mặt người đàn ông đã trở nên sự bình thản nhất quán, ánh mắt thâm thúy, không có cảm tình gì quá sâu sắc, giống như lo lắng lúc nãy mà cô nhìn thấy hình như chỉ là ảo giác.
“Cảm ơn Cố tổng.” Tần Chỉ Ái nói cảm ơn xong, mới phát hiện hình như lần gần đây nhất cô nói những chữ này chính là lúc cô bị hành kinh đau bụng kinh khủng, bây giờ lại là ngã chổng vó, có phải hắn sẽ cảm thấy cô rất phiền phức không?
Tần Chỉ Ái có chút xấu hổ lại lên tiếng giải thích: “Lúc nãy không biết tôi giẫm trúng thứ gì, thật là trơn a.”
“Ừ.” Cố Dư Sinh nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó tầm mắt lại kiểm tra đầu gối của cô, lại từ từ nhíu mày.
Tần Chỉ Ái không hiểu sao hắn lại nhíu mày, liền nhìn theo tầm mắt của hắn, mới biết đầu gối của mình toàn là máu.
Vừa rồi chỉ chú ý đến sự xuất hiện của hắn, còn đang khiếp sợ, làm gì cảm thấy đau.
Cô liếc mắt nhìn, hình như là bị một đồ vật sắc nhọn cứa trúng, cho nên vết thương khá dài, nhưng cũng không sâu, cũng không nghiêm trọng cho lắm.
Có điều sau khi Cố Dư Sinh đưa cô về khách sạn xong, bảo cô rửa sạch cát trước, sau đó liền đi đến hiệu thuốc.
Tần Chỉ Ái tắm xong, lúc mặc áo tắm đi ra, Cố Dư Sinh đúng lúc từ hiệu thuốc quay về, đang bấm chuông cửa phòng cô.
Tần Chỉ Ái cầm khăn mặt, một bên lau nước trên tóc, một tay chạy ra mở cửa.
Tần Chỉ Ái vốn cho rằng Cố Dư Sinh chỉ mua thuốc giúp cô thôi rồi đi, không ngờ người đàn ông kia lại không nói tiếng nào bước vào nhà, chỉ chỉ vào ghế sofa ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Hắn muốn đích thân bôi thuốc cho cô sao? Coi như là ông chủ chăm sóc thuộc hạ là chuyện bình thường nhưng có phải hắn có hơi chăm sóc cô quá kỹ không?
Ngay lúc Tần Chỉ Ái đang suy nghĩ cách từ chối cho uyển chuyển, Cố Dư Sinh đã đè vai cô ngồi xuống ghế salon quỳ một gối xuống đối mặt với vết thương của cô, nắm chặt chân bị thương của cô.
Hắn kiểm tra vết thương một chút, thấy không có gì nghiêm trọng mới lục trong đống đồ hắn đã mua kia, tìm thuốc sát trùng.
Ban đầu không thật sự đau nhưng đến lần thứ hai lần thứ ba mới thấm đau, chân Tần Chỉ Ái bắt đầu run lên không ngừng.
Cố Dư Sinh nhận ra sự rát của thuốc khử trùng, nhẹ tay hơn rất nhiều.
Đau đớn qua đi, Tần Chỉ Ái cảm thấy đầu ngón tay của hắn đặc biệt ấm áp, lúc hắn bôi thuốc, đầu ngón tay có lúc sượt qua đầu gối của cô khiến Tần Chỉ Ái tê dại.
Tần Chỉ Ái cắn môi dưới, nhìn về phía Cố Dư Sinh theo bản năng.
Người đàn ông chăm chú mà thật lòng xử lý vết thương cho cô.
Động tác của hắn rất cẩn thận, giống như đang nâng niu một vật gì đó rất quý giá.
Trong ấn tượng của Tần Chỉ Ái, hình như cô chưa từng thấy Cố Dư Sinh như vậy bao giờ.
Thần trí tỉnh táo của cô vừa nhìn hắn một chút lại thất thần.
Thoa thuốc xong, Cố Dư Sinh dán băng keo cá nhân, lại dặn dò Tần Chỉ Ái: “Tốt nhất hai ngày tới đừng để dính nước, đừng để vết thương nhiễm trùng.”
“Ừ” Tần Chỉ Ái bị lời nói của hắn làm hoàn hồn, trả lời một tiếng, tầm mắt nhìn quần áo trên người Cố Dư Sinh ướt đẫm, còn chảy xuống từng giọt.
Đáy lòng cô run lên, mới bất ngờ phản ứng lại, sau khi hắn đuổi cô ra khỏi xe, lại chở cô trở về nhà, còn mua thuốc cho cô, nhưng lại chưa đi thay quần áo trên người mình.
Cho dù nhiệt độ Hải Nam nóng, không cảm sốt, nhưng mặc quần áo ướt sũng ở trên người, cũng rất khó chịu.
Tần Chỉ Ái để tay trên sô pha, chậm rãi nắm thành quyền, trong cổ họng của cô như bị cái gì đổ vào, có chút cảm động, lại có chút không nỡ.
"Thuốc này, cô nhớ rõ mỗi ngày dùng một lần vào sáng và chiều."
Tần Chỉ Ái vốn không nghe thấy Cố Dư Sinh đang nói cái gì, chỉ qua loa đáp "Ừ" một tiếng.
"Nhất là thuốc này, nhất định phải kiên trì thoa lên, sẽ không để lại sẹo."
Lần này ngay cả nói Tần Chỉ Ái cũng không hề nói, mà không chút để ý gật gật đầu.
Cố Dư Sinh ngồi xổm ở trước mặt Tần Chỉ Ái, nghĩ lại trong chốc lát, sau khi nhận định không còn gì để dặn nữa, vừa mới chuẩn bị chậm rãi đứng lên, thì tầm mắt bị bắp đù* trắng nõn mềm mại của cô hấp dẫn.
Vừa mới thoa thuốc, hắn không nghĩ đến nhiều lắm, hiện tại một mực chú ý, hắn mới nhận ra được, nắm *** trong lòng bàn tay hắn, rốt cuộc có bao nhiêu mềm mại nhẵn nhụi.
Từ sau khi phiền toái nhỏ rời đi, trong một thời gian dài như vậy, chưa bao giờ có xúc động mãnh liệt như thế này, lập tức tràn ngập trong *** hắn rồi lan vào huyết mạch đến toàn người.
Hô hấp hắn dần trở nên bất ổn, ánh mắt nhìn bàn chân cô, cũng mang theo nhiệt độ cực nóng.
Hắn không dám lộn xộn, sợ nghĩ tới là, không khắc chế được *** đang điên cuồng trong cơ thể.
Hắn không biết tư thế mình giằng co, đã ngồi xổm xuống bao lâu, rốt cục hắn mới có thể dời tầm mắt của mình khỏi bàn chân của cô, sau đó lặng lẽ hít sâu một hơi, đè lại tất cả ***, bắt mình, phải duy trì dáng vẻ phong khinh vân đạm, từ từ đứng lên.
Hắn vừa mới chuẩn bị nói lời tạm biệt với cô, quay về phòng thay đổi quần áo, sau đó dẫn cô đi ăn bữa cơm hải sản, chỉ là mới vừa mở miệng nói một từ "Tôi", tầm mắt lại không kìm được mà nhìn về phía bắp đù* trắng của cô.
Hô hấp hắn ngừng lại, mới vừa vất vả kiềm chế đám hỏa kia, nay lại bừng lửa.
Xúc động mãnh liệt này, thật sự là muốn mạng hắn!
Quên đi, hắn vẫn nên không nói, cứ ngây ngốc là được, hắn không dám chắc chắn là mình có thể thật sự kìm chế được hay không!
Nghĩ nghĩ, Cố Dư Sinh chuẩn bị xoay người, nhấc chân rời khỏi chỗ, chỉ là ánh mắt của hắn, mới dời khỏi từ trên đù* của cô, cả người như bị điểm huyệt, đứng yên bất động.
Vừa mới đó, trong lúc vô tình, từ trên bắp đù* trắng nõn mềm mại của cô, đảo tới. . . . . .
Bởi vì giây đó thoáng nhìn qua nhanh, khiến cho hắn cũng không dám tin tưởng, chỉ sợ là mình bị ảo giác.
Khóe môi hắn hơi mím chặt lại, một lần nữa dời tầm mắt mình từ từ trở lại, sau đó liền dừng trên bụng cô.
Nơi đó có một vết sẹo, giống như là vết thương rất lâu trước kia, vết sẹo cũng đã nhạt đi rất nhiều.
Nhưng, vết sẹo đó, lại giống với vết sẹo trên đù* của phiền toái nhỏ, giống như đúc.
Sở dĩ hắn nhớ rõ tỉ mỉ như vậy, là bởi vi vết sẹo trên đù* phiền toái nhỏ, là do hắn mới có.
Đó là năm trước vào một đêm trước sinh nhật của ông nội, ở trong xe hắn thiếu chút nữa đã *** cô, cô sợ hãi, tội nghiệp cầu xin hắn, nói là nhất định từ nay về sau không bao giờ ... dây dưa lấy hắn nữa.
Hắn nghe được câu nói kia, càng them phiền muộn, đuổi cô xuống xe.
Quần áo cô bị hắn xé rách, hắn nhìn qua kính xe, lúc nhìn thấy quần áo cô không chỉnh tề, liền quay trở lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc