Ép Yêu 100 Ngày - Chương 40

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Không Phải Là Thích, Mà Là Yêu Sâu Đậm
Tần Chỉ Ái muốn biết Cố Dư Sinh muốn nói gì với cô nhưng lại sợ mình sẽ bỏ lỡ chuyến bay, chần chừ một lúc lại không hỏi, chỉ nhẹ giọng nói: “Được.”
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái còn nói: “Đúng lúc, em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
“Hả?” Cố Dư Sinh hỏi lại, Tần Chỉ Ái lại nói: “Khi nào gặp em sẽ nói với anh.”
Cố Dư Sinh dừng một chút, lại nói: “Được.”
Lại qua mấy giây, hắn kêu tên cô lần thứ ba: “Tiểu Phiền Toái, em…”
Hắn ngừng lại, không nói tiếp.
Qua khoảng một phút, hắn lại từ từ nói: “…chú ý an toàn.”
Trực giác nói cho Tần Chỉ Ái biết hắn không phải muốn nói bốn chữ này nhưng cách điện thoại, cô cũng không thể nhìn biểu cảm của hắn, càng không thể phỏng đoán được lúc này hắn đang nghĩ gì, trong lòng cứ chất chồng chồng lớp lớp những nghi hoặc, nghĩ lát nữa sẽ nhìn thấy hắn, cô lại nhỏ nhẹ nói: “Em biết rồi, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” không biết vì sao Cố Dư Sinh lại bỗng nhiên muốn gọi tên cô một lần nữa, dừng một chút, hắn lại mở miệng gọi từng chữ: “Tiểu, Phiền, Toái.”
Âm điệu của hắn rất nhẹ, lại có chút triền miên kéo dài, Tần Chỉ Ái nghe thấy, tim run động, mặt dần nóng lên, tay cầm điện thoại di động lại càng chặt, trầm mặc không nói gì trong chốc lát, mới lấy điện thoại xuống khỏi tai, sau đó mới cúp máy khởi động xe lái về sân bay quốc tế Thủ Đô.
. . . . . .
Đến sân bay, cách thời gian cất cánh chỉ có nửa tiếng đồng hồ.
Tần Chỉ Ái vội vàng lấy vé máy bay, check in, đăng kí, lúc cô ngồi lên máy bay cả người đã mệt đến nỗi thở không nổi.
Thắt dây an toàn xong, cô lấy điện thoại di động ra, trước khi chuẩn bị tắt máy cô còn nhắn cho Cố Dư Sinh một tin nhắn: “Em lên máy bay rồi.”
Nữ tiếp viên hàng không đúng lúc đi ngang qua cô, thấy màn hình điện thoại của cô vẫn sáng, liền nhắc nhở: “Tiểu thư, phiền cô tắt máy khi máy bay chuẩn bị cất cánh.”
“Được, tôi tắt ngay.” Tần Chỉ Ái trả lời như vậy, nhưng lại cầm điện thoại chờ nửa phút mãi đến khi Cố Dư Sinh trả lời ba chữ: “Lát nữa gặp.” xong, cô mới tắt máy.
Máy bay bay đến những tầng mây, Tần Chỉ Ái nhìn qua cửa sổ, những đám mây trắng trôi nổi trên bầu trời, khóe môi không kiềm nổi kéo lên một nụ cười nhàn nhạt yếu ớt.
Cô vốn cho rằng hai người sẽ kết thúc khi hắn đã nổi trận lôi đình.
Không nghĩ tới tình thế lại xoay chuyển, hắn và cô lại có thể gặp lại một lần.
Trời cao cũng không đối xử tệ với cô, cho cô một ân huệ lớn như vậy, trước khi hắn và cô chia xa còn có thể hạnh phúc ở bên nhau.
Cô thích hắn tám năm, cuối cùng cũng có thể cùng hắn đi chung với nhau, cô nghĩ lát nữa nhìn thấy hắn, có thể hỏi câu mà cô đã muốn hỏi từ tám năm trước: “Cố Dư Sinh, anh có thích em không?”, cả đời cô cũng đã thỏa mãn không có gì phải tiếc nuối nữa cả.”
Năm giờ, Tần Chỉ Ái tới sân bay Phổ Đông ở Thượng Hải.
Cô đeo khẩu trang mang mắt kính, liền xuống máy bay đi ra từ cổng VIP rời khỏi sân bay.
Chỗ cô đứng nhận điện thoại liếc nhìn chung quanh, không tìm thấy bóng người của Cố Dư Sinh, cô cho rắng hắn còn chưa đến, liền cầm điện thoại nhắn tin cho hắn: “Em đến rồi.”
Sau đó sợ hắn đến rồi mà không nhìn thấy mình, cô liền chụp một tấm hình quán café bên cạnh sau khi gửi đi xong lại bổ sung một câu: “Em đứng ở đây chờ anh.”
Tần Chỉ Ái uống xong một tách café, Cố Dư Sinh còn chưa tới.
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cố Dư Sinh một cuộc điện thoại.
Không có người bắt máy.
Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, có thể là Cố Dư Sinh lái xe nên không để ý đến điện thoại, liền để điện thoại xuống, bắt chuyện với nhân viên phục vụ một chút.
Vì ngồi chờ quá lâu, nên Tần Chỉ Ái buồn chán lấy một quyển tạp chí trên giác sách trong quán café, ngồi ở một góc khuất, buồn chán xem.
Quảng cáo trong tạp chí cô đã đọc hết không sót một chữ, Cố Dư Sinh còn chưa tới.
Tần Chỉ Ái cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, đã sắp đến 7 giờ.
Cô đã đợi hai tiếng đồng hồ, sao hắn còn chưa đến nữa? chẳng lẽ lại có chuyện đột xuất, hay là…?
Tần Chỉ Ái lại gọi một cuộc điện thoại choCố Dư Sinh, vẫn giống như lúc trước, điện thoại vang mãi cũng không ai bắt máy.
Cô sẽ không bị cho leo cây nữa đâu đúng không?
Tần Chỉ Ái bay đến Thượng Hải, tâm tình vui vẻ thế nào, bây giờ từ từ lại trở nên nguội lạnh.
Trong sân bay rất ồn ào, nhưng cô lại giống như không thể nghe bất kỳ một âm thanh nào, ánh mắt lại bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Thời gian từ bảy giờ năm lúc này đã trở thành bảy giờ mười lăm, lại thành bảy giờ hai mươi lăm, mãi cho đến khi bảy giờ ba mươi lăm, Cố Dư Sinh cũng chưa đến, cũng không có tin nhắn nào.
Tần Chỉ Ái cầm điện thoại di động lên, lần thứ ba gọi cho hắn.
Nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Cô cúp máy, lại gọi lần thứ tư lần thứ năm lần thứ sáu, bảy, tám, cô cảm thấy mình sắp điên rồi, cứ gọi rồi cúp máy rồi lại gọi, không biết lặp đi lặp lại hành động này đã bao nhiêu là lần, mãi cho đến khi điện thoại của cô báo dung lượng pin chỉ còn lại 20%, cô mới nháy mắt một cái, sắc mặt có chút tái, cầm dây điện thoại cắm sạc, thân thể cứng đờ nhìn chằm chằm điện thoại trong chốc lát, lại gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh một lần nữa.
Điện thoại reo vài tiếng, cũng không có ai bắt máy, nhưng ngay lúc Tần Chỉ Ái định dập máy thì lại có người bắt máy nhưng lại truyền đến giọng của một người xa lạ: “Xin chào.”
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái còn nói: “Xin chào, anh là…”
“À tôi là Cảnh sát, xin hỏi cô là người thân của chủ nhân chiếc điện thoại này sao?” Tên là Tiểu Phiền Toái, hẳn là cách để gọi người yêu hay vợ ha?
Tần Chỉ Ái trở nên hoảng loạn, cô chần chừ trả lời: “…Vâng”
“Là như vầy, tiểu thư, chủ nhân của chiếc điện thoại này vì nhảy xuống sông cứu người nên mất tích, bây giờ chúng tôi đang phái rất nhiều người tìm anh ấy, nhưng vẫn chưa tìm được, sợ là tình hình không được lạc quan cho lắm.”
Tần Chỉ Ái đập điện thoại lên bàn, phát ra một tiếng “Ầm”, khiến mọi người trong quán café đều nhìn qua.
“Alo? Tiểu thư, cô còn nghe không? Tiểu thư? Tiểu thư?
Người đó gọi trong điện thoại rất lâu, cô mới chuyển động con ngươi đông cứng, định thần lại, tay cô run run cầm điện thoại di động lên, khô khốc trả lời: “Tôi đây”, sau đó nhanh chóng hỏi: “Chuyện xảy ra ở đâu?”
“Thành phố A, bên này sông Tần, tới gần cổng G30.” Người đàn ông nhanh chóng nói địa chỉ, Tần Chỉ Ái liền nhanh chóng đứng lên, từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy bạc màu đỏ, để lên bàn, nhanh chóng cầm lấy túi chạy ra khỏi quán café, đến khu chờ xe taxi.
Lúc đi dọc đường Tần Chỉ Ái ᴆụng phải vài người nhưng cô cũng không có thời gian dừng lại, vừa chen qua họ vừa nói: “Xin lỗi”, hoặc là “Thật ngại quá”, lại xông lên phía trước.
Đến khu chờ taxi, chỉ có rải rác vài người xếp hàng, Tần Chỉ Ái chỉ mới hai ba phút, đầu cô đã đầy mồ hôi.
Đợi được đến khi cô lên xe, cả người cô chưa kịp vào trong xe liền nói cho bác tài biết địa điểm, không chần chừ thúc giục bác tài.
. . . . . . .
Nhiều năm sau, khi Cố Dư Sinh đang tham gia một buổi phỏng vấn, có một phóng viên hỏi hắn một câu: “Cố tiên sinh, xin hỏi anh có bao giờ cảm thấy hối hận chuyện gì không?”
Lúc đó hắn quần áo chỉnh tề hăng hái nghe kỹ câu hỏi xong, đối mặt với vô sô những ánh đènflash đang liên tục chớp trước mắt, hắn lại bỗng nhiên thất thần.
Hắn từng có chuyện gì khiến mình phải hối hận sao?
Thẳng thắn mà nói, cả đời này của hắn chưa từng hối hận nhưng lúc hắn nghe câu hỏi này, tinh thần hắn lại bừng tỉnh, là vì hắn nhớ tới một chuyện khiến bản thân mình tiếc nuối.
Hắn không biết mình như vậy có tính là hối hận hay không, nhưng hắn biết, nếu thời gian thật sự quay lại, có thể làm lại một lần, hắn vẫn sẽ chọn lựa cách giải quyết như vậy.
Bởi vì hắn không phải là một Cố Dư Sinh đơn thuần, hắn không chỉ đơn thuần yêu Tiểu Phiền Toái, nhưng hắn vẫn là một người lính, cho dù hắn đã xuất ngũ, hắn vẫn yêu quý mảnh đất này, thậm chí là mỗi con người sinh sống trên mảnh đất này.
Chuyện cũ khiến hắn tiếc nuối nhất xảy ra vào ngày Tần Chỉ Ái đến Thượng Hải tìm hắn.
Sau khi hắn cúp máy của cô, không nhanh chóng lái xe đến sân bay Phổ Đông mà lại ngồi trong xe, cầm tay lái, nhìn ánh mặt trời long lanh tốt đẹp ngoài cửa sổ, còn mỉm cười.
Thẳng thắn mà nói, hắn thật sự không nghĩ cô sẽ gọi điện thoại tới, còn nói muốn đến Thượng Hải tìm hắn.
Trong lúc hắn nhận điện thoại của cô, tim hắn cứ dập dờn bồng bềnh, chập chùng, khiến hắn không thể chịu đựng nổi.
Trong điện thoại hắn rất muốn hỏi cuối cùng cô là ai? Tại sao lại phải đóng giả làm Lương Đậu Khấu? Sau khi tẩy trang xong, khuôn mặt sẽ như thế nào? Cô tên thật là gì? Nhà ở đâu?
Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng hắn lại sợ mọi chuyện không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.
Cô ở bên cạnh hắn một thời gian dài như vậy, vẫn luôn che dấu thân phận của mình tốt như thế, hầu như mỗi lần thấy cô, cô đều mặc những bộ quần áo gọn gàng đáng yêu, cho dù là buổi tối cũng luôn trang điểm hoàn mỹ.
Trước kia hắn không thích cô, cũng không để ý gì nhiều, sau khi thích cô, hắn mới hiếu kỳ, đương nhiên cũng hỏi cô, cô lại nói, cô muốn duy trì vẻ đẹp như vậy.
Lý do quá hiếm có, nhưng lúc đó nhìn thấy cô cười vô cùng xinh đẹp, tim của hắn cũng mềm nhũn, tin lời cô.
Đến lúc này hắn mới biết không phải suy nghĩ của cô quá hiếm có mà là do cô sợ hắn phát hiện cô không phải là Lương Đậu Khấu.
Cô đóng thế tốt như vậy, chắc là Lương Đậu Khấu sẽ phải trả một cái giá nào đó.
Hắn sợ khi hắn hỏi xong, cô biết hắn đã khám phá được bí mật mà cô cất giấu bấy lâu nay, sau đó vì bảo vệ những bí mật kia mà cô lại không dám tới Thượng Hải gặp hắn.
Vì vậy hắn nhịn xuống, không dám bứt dây động rừng.
Cố Dư Sinh cầm điện thoại di động, lúc đang chuẩn bị lên ga đi đến sân bay thì điện thoại lại reo một tiếng, là tin nhắn của Tiểu Phiền Toái: “Em lên máy bay rồi.”
Hắn nhìn chằm chằm tin nhắn chỉ có năm chữ đơn giản, tinh thần lại mềm mại mà trở nên tốt hơn một chút, mới trả lời cô: “Lát nữa gặp.”
Cô không trả lời hắn, có thể là đã tắt điện thoại rồi.
Tâm tình của hắn sung sướng để điện thoại xuống, cầm tay lái nghe tiếng hướng dẫn trong GPS, chạy như bay trên đường cao tốc dưới ánh nắng mặt trời long lanh.
Từ trạm thu phí gần nhất, Cố Dư Sinh phải đánh một vòng quanh Thành phố A mới có thể vòng ngược lại đường cao tốc.
Ở Thành phố A, dọc theo đường cao tốc là một Sông Tần.
Hai bên bờ sông có không ít hộ gia đình đang ở, không phải là dạng nhà có tiểu khu mà tất cả đều là nhà tự xây, đại đa số đều có ba tầng, gác giả nhỏ, tòa nhà nào cũng ngói đỏ tường trắng, nhìn rất đẹp mắt.
Dòng sông này là ở đầu nguồn đổ ra biển, dòng nước rất mạnh, dù đóng cửa sổ xe nhưng Cố Dư Sinh vẫn có thể nghe rõ tiếng nước chảy rầm rập.
Xăng trong xe không đủ, Cố Dư Sinh sợ đi giữa đường cao tốc lại hết xăng mà không tìm được cây xăng, đến lúc đó lại phiền phức, vì vậy mà lúc nhìn thấy trạm xăng ở xa xa liền chạy chậm lại.
Đổ xăng xong, trả tiền, Cố Dư Sinh lại tiếp tục lên đường.
Nhìn qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy cảnh tượng trên bờ sông, đường hắn đi càng lúc càng thấp, tốc độ nước chảy lại càng lúc càng mạnh.
Khi tốc độ xe của hắn tăng từ 0 đến 30, hắn thấy trên bờ sông có mấy đứa trẻ khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang chơi đùa.
Cũng không biết mấy nhóc đó có tranh giành gì đó không, một người trong số đó liền tháo giày nhảy vào dòng nước siết.
Cậu bé đó vừa đu vào một cây cọc, vừa hướng về phía bờ sông, không biết hô cái gì, ngoài cậu bé đó ra những cậu nhóc khác cũng cởi dép, lần lượt nhảy xuống.
Mấy nhóc đùa giỡn trong nước một lúc, mới phát hiện mình càng ngày càng cách xa bờ, sau đó cố gắng bơi về phía bờ.
Tốc độ của dòng nước cực kỳ nhanh, tốc độ bơi của bọn họ hoàn toàn không mạnh bằng dòng nước, có một cậu bé sau khi mới nhảy xuống xong còn nhìn thấy đầu, về sau lại không thấy đâu nữa.
Có thể là cậu bé đó kêu: “Cứu mạng”, mấy cậu bé kia mới quay đầu lại.
Đại đa số là trẻ em, có lẽ là do sợ, không để ý đến cậu bé cuối cùng nữa mà tiếp tục bơi vào bờ.
Chỉ có một cậu bé do dự tại chỗ một lúc lại quay đầu bơi về phía cậu bé kia.
Một người muốn bơi lên bờ đã là không dễ, đằng này lại còn phải mang theo một người nữa mà bơi, hai người trên dòng sông nhấp nhô, nhưng làm thế nào cũng không đủ sức.
Những bé trai trên bờ không biết đang nói gì đó, biểu hiện vô cùng nóng nảy.
Có người nhanh chân chạy về nhà cách đó không xa, chắc là tìm người giúp.
Hai cậu bé trên sông bị nước cuốn trôi càng ngày càng xa, trên bờ có hai cậu bé nhanh chân đuổi theo, thấy độ dốc càng ngày càng thấp, giống như một thác nước nhỏ, nếu như lao xuống sẽ bị cuốn vào trong dòng nước xoáy, sợ là hai cậu bé đó sẽ ૮ɦếƭ đuối. . .
Cố Dư Sinh nhìn thấy toàn bộ những cảnh này, hầu như không hề do dự hay suy nghĩ liền đạp thắng xe, dừng ở ven đường, nhảy qua song chắn, nhanh chóng chạy đến bờ sông.
Hắn còn chưa cởi giày, đi đến bờ sông liền cố gắng bơi về phía hai cậu bé kia.
Hắn lấy hết công phu đã tôi rèn bao nhiêu năm trong bộ đội ra để cứu hai đứa bé cũng không thành vấn đề.
Dùng bốn chữ “nhỏ như con thỏ” để hình dung chuyện này cũng không có gì quá đáng.
Chỉ là rất nhiều lúc trên đời này lại xuất hiện những chuyện khiến người khác dở khóc dở cười.
Cố Dư Sinh cầm lấy hai cánh tay của hai cậu bé, đưa mặt của hai bé lên mặt nước cho chúng thở, còn chưa đến được thác nước nhỏ kia đã đến được bên bờ.
Một tay hắn cầm một chiếc cọc khô, một tay kéo hai đứa bé kia hướng về phía bờ.
Lúc hai bé kia ở trong dòng nước xoáy hẳn là đã bị giật mình, nhưng bản năng sinh tồn của con người rất lớn, vì sức không đủ, lúc bò lên bờ có chút vất vả, dưới tình huống cấp bách, một trong hai cậu bé lại giơ chân lên muốn đạp nước, lại đá đúng ngay cổ của hắn.
Một cậu bé mười lăm mười sáu tuổi sức lực lúc hoảng lên lại khá lớn, đạp vào chỗ khá yếu ớt của hắn, thêm việc hắn không phòng bị, cả người bị cậu bé kia đạp xuống sông.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, nước ở gần bờ lại không sâu, đầu hắn bị ngã đập vào một cục đá, khiến hắn đau đớn, trước mắt tối sầm lại, Cố Dư Sinh lại có thể ngửi thấy mùi máu tanh quen thuộc.
Hắn còn chưa kịp kiểm tra xem vết thương nghiêm trọng như thế nào, bên tai lại có vài tiếng gọi: “Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu.”
Cố Dư Sinh vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy cậu bé vừa mới đạp hắn lại không còn sức chống đỡ, lần thứ hai rơi xuống nước, bị dòng nước cuốn đi vài mét.
Cố Dư Sinh biết rõ, đầu hắn đã bị thương, lúc này lên bờ mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Nhưng cậu bé vừa đạp hắn sẽ ૮ɦếƭ trong dòng nước
Hắn cũng biết rõ, nếu cứu cậu bé ấy, hắn cũng sẽ không còn sức mà ૮ɦếƭ.
Hắn cũng chỉ là người ngoài, dù có cứu cậu bé kia không cũng là do hắn lựa chọn, nhưng đối với hắn mà nói, việc này dù không phải trách nhiệm của hắn, hắn cũng phải làm.
Dù vết thương trên đầu hắn là do cậu bé kia đạp, nhưng hắn cũng hoàn toàn không tức giận hay do dự, liền dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình bơi tới trước mặt cậu bé, nắm lấy cánh tay cậu, lần thứ hai trước khi rớt xuống thác nước nhỏ, kéo cậu bé ấy đến bên bờ.
Cậu bé đó lần thứ hai suýt nữa ૮ɦếƭ đuối đã bị dọa hết hồn nên không còn một chút sức lực nào nữa, vết rách trên đầu Cố Dư Sinh càng đau dữ dội, chân hình như cũng đã bị thương. Cậu bé 15 tuổi nhưng sức nặng ít nhất cũng 50kg, hắn phải dùng hết sức lực mới có thể đẩy cậu bé đó tới bờ sông.
Nhìn thấy cậu ấy đã an toàn, trong lòng Cố Dư Sinh thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa chuẩn bị bò lên bờ liền bị một dòng nước chảy xiết đột nhiên đẩy hắn ra khỏi cách bờ.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, cũng đã đến chỗ thác nước nhỏ, thế nước đẩy hắn vào xoáy nước dưới thác nước nhỏ.
Trong đầu choáng váng, trong mũi miệng Cố Dư Sinh toàn là nước sông.
Hắn liều mạng bơi về phía bờ sông nhiều lần nhưng vừa ngước đầu lên khỏi mặt đất, lại bị nước trên thác đổ xuống, cũng không biết đã dãy dụa trong nước như vậy bao nhiêu lần, hắn uống không ít nước, thân thể dần dần không thể chống lại thế nước được nữa.
Chân hắn bị thương lại bắt đầu bị chuột rút, mãi đến cuối cùng, hắn còn không ngước đầu ra khỏi mắt nước nổi, thiếu khí, ý thức trong đầu hắn bắt đầu tan rã.
Thật vô nghĩa… hắn ở trong mưa bom bão đạn không biết bao nhiêu lần cũng chẳng xem là gì nhưng hôm nay lại vì cứu hai cậu bé mà lâm vào tình cảnh nguy hiểm như thế này… Chỉ là Tiểu Phiền Toái của hắn vẫn đang chờ hắn a… hắn còn rất nhiều chuyện muốn nói với cô, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn làm cùng cô… cô chờ không thấy hắn, có tức giận không…
Hắn liều mạng trấn tĩnh lại, đúng là lực bất tòng tâm nhưng trong đầu hắn lại như nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Phiền Toái đang nhẹ cười với hắn.
. . . . . . .
Lúc Tần Chỉ Ái đến Thành phố A cũng đã hơn chín giờ tối. . .
Trước tiên cô nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh, cửa xe không khóa, bên xe có áo khoác túi tiền và chìa khóa biệt thự.
Taxi đưa cô đến đây rồi rời đi.
Cô đứng một mình cạnh xe của Cố Dư Sinh, cầm điện thoại di động gọi vào số của Cố Dư Sinh.
Điện thoại được bắt máy, là người đàn ông đã bắt máy khi cô ngồi trong quán café.
Tần Chỉ Ái nói địa điểm của mình xong, liền cúp điện thoại, sau đó khoảng 10 phút, một chiếc xe cảnh sát lại đến.
Một người đàn ông trung niên xuống xe, sau khi đi đến liền đưa điện thoại của Cố Dư Sinh cho cô, sau đó mới kể lại tỉ mỉ toàn bộ tình hình hiện tại cho cô nghe.
Vì cứu hai cậu bé nên bị một dòng nước mạnh cuốn đi, lúc mấy cậu bé đó báo cảnh sát đến giờ cũng đã là năm tiếng đồng hồ rồi, còn chưa tìm thấy người…
Tần Chỉ Ái nghe xong liền cảm thấy trái tim đau đớn, đến lúc cuối cùng, máu huyết trong người cô cũng trở nên lạnh lẽo, cô nhìn chằm chằm người cảnh sát trung niên nhìn khoảng một phút, há miệng, còn chưa nói được gì, nước mắt đã rơi xuống, sau đó nghẹn lời, cũng không suy nghĩ gì liền bật lên một câu: “Tôi muốn đi tìm anh ấy.”
Nói xong Tần Chỉ Ái lại muốn nhảy qua rào chắn.
Người cảnh sát bắt được cô: “Tiểu thư, cô hãy bình tĩnh đi, người trong đội chúng tôi đang tìm, bọn họ có tin gì sẽ lập tức liên hệ với tôi, cô từ Bắc Kinh bay đến, đến bây giờ cũng chưa hề ăn gì đúng không? Hay là cô theo tôi đến một quán ăn nhỏ ở phía trước ăn gì đó đi đã…”
Tần Chỉ Ái còn có khẩu vị muốn ăn đồ ăn sao, cô không đợi cảnh sát nói xong liền lắc đầu, cố chấp mà kiên quyết lặp lại câu nói lúc nãy: “Tôi muốn đi tìm anh ấy.”
Cô vừa nói vừa vung tay đẩy tay của cảnh sát ra, trèo lên rào chắn.
Cô nghe tin Cố Dư Sinh bị mất tích đã sợ lắm rồi, toàn thân không còn sức, leo được bên kia đã không còn sức, mắt lại ngập nước, sau đó nước mắt rơi càng nhanh, cô quay đầu đáng thương nhìn cảnh sát mong người đó có thể giúp cô một tay.
Cảnh sát không đành lòng, giúp Tần Chỉ Ái một cái, cô qua được hàng rào chắn liền chạy về phía bờ sông.
Bây giờ là buổi tối, nơi này không có người, cảnh sát kia không yên lòng, lại sợ cô xảy ra chuyện gì liền vội vàng khóa kỹ xe, vượt qua rào chắn, liền đuổi theo Tần Chỉ Ái.
Cô mang giày cao gót, bước đi xiêu vẹo, nhiều lần suýt ngã.
Cảnh sát đi theo phía sau cô nhiều lần nhắc nhở: “Cẩn thận”, Tần Chỉ Ái cũng ghét đôi giày vướng bận, liền cởi giày, để chân trần chạy.
Trên bờ sông toàn là vật cứng, đâm vào lòng bàn chân của Tần Chỉ Ái khiến cô đau đớn nhưng cô không quan tâm đến cảm giác của mình, đỏ mắt chạy còn nhanh hơn viên cảnh sát.
Cô đứng bên bờ sông, gọi tên của Cố Dư Sinh hai lần.
Bờ sông ban đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến khiến người ta rối tinh rối mù, cô gọi tên Cố Dư Sinh hai lần xong lại quay người gọi Cố Dư Sinh ba lần nữa, lại đi dọc theo bờ sông.
Cô không biết cuối cùng mình đã đi bao xa nhưng mỗi một lần gọi ba chữ này, cô đều hy vọng có một giọng nói thanh đạm quen thuộc đáp lại cô một tiếng: “Ừ”, nhưng mỗi lần như vậy lại chỉ đổi lấy sự thất vọng.
Cô sợ nhất là loại thất vọng này, càng sợ sệt gọi tên hắn, đến cuối cùng, cổ họng cô đều phát đau, âm thanh phát ra khàn đến kỳ cục.
Lúc 12 giờ đêm, viên cảnh sát kia nhận được điện thoại.
Tần Chỉ Ái nghe trong điện thoại hình như là tiếng của người trong đội tìm kiếm.
Đôi mắt của cô sáng lên, không đợi được cảnh sát và người bên kia nói chuyện xong đã mở miệng hỏi: “Có phải tìm thấy anh ấy rồi không? Có phải có tin tức gì không? Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
Viên cảnh sát không dám nhìn vào ánh mắt mong chờ của Tần Chỉ Ái, hắn dừng lại một chút, lại mở miệng: “Còn chưa tìm thấy, mọi người đã tìm bảy tám tiếng đồng hồ, đã không còn hy vọng, chuẩn bị rút đội…”
Thân thể Tần Chỉ Ái lay động một cái, cô vốn tưởng rằng mình không còn nước mắt để khóc nữa nhưng nước mắt lại lần thứ hai rơi xuống, cô mở miệng nói: “Không đâu, sao có thể hết hy vọng? Nếu như anh ấy còn sống thì sao? Sao các người có thể từ bỏ như vậy chứ?”
Vớt bảy tám tiếng đồng hồ, mọi người đều mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, hơn nữa thời gian dài như vậy sợ là người kia cũng đã có chuyện không lành rồi, tìm ra thì cũng đã là xác ૮ɦếƭ, ngày mai tiếp tục tìm cũng đâu khác gì tìm ngay lúc này?
Viên cảnh sát giật giật môi, cũng không dám nói nhưng câu này cho cô nghe, chỉ nhìn cô.
Tần Chỉ Ái nhận thấy họ sắp rút quân, liền mở miệng cầu xin: “Cầu xin các người, tìm thêm một chút nữa, có thể tìm thêm chút nào thì hay chút ấy đi, cầu xin ông…”
Viên cảnh sát hít vài hơi, cuối cùng giơ tay lên đầu hàng nói: “Mọi người tìm lâu như vậy rồi, cũng tìm thêm nhiều lần rồi, thật sự là tìm không thấy, còn…”
Một giờ lại hai giờ tìm kiếm.
Vẫn không có kết quả gì.
Tất cả mọi người đều thấy Cố Dư Sinh không còn hy vọng, nhưng Tần Chỉ Ái lại không muốn đối mặt với sự thật, cố chấp ở lại bờ sông, không chịu đi.
Cảnh sát thấy cô không đi, cũng không dám đi, chỉ có thể ngồi đó cùng cô.
Viên cảnh sát đi theo cô thấy chân cô đã ngang dọc những vết thương, bởi vì đêm khuya lạnh, môi cô đông tím lại, anh ta không đành lòng, liền dặn một cảnh sát thực tập đến siêu thị tiện lợi một chuyến.
Cảnh sát thực tập kia mua một đôi giày, một ổ bánh mì và nước.
Viên cảnh sát trung niên kia đưa giày và thức ăn cho Tần Chỉ Ái, cô đã mệt mỏi ngồi co quắp trên bờ sông, nhìn chằm chằm dòng nước kia, nhìn thấy giày, cô cũng chỉ nhẹ giọng nói “Cảm ơn” rồi mang vào, lại ngồi bất động.
Mọi người tăng ca lâu như vậy, đói muốn ૮ɦếƭ, mọi người đều ăn như hùm như cọp để lấp đầy bao tử trống rỗng.
Viên cảnh sát trung niên nhìn Tần Chỉ Ái từ đầu đến cuối vẫn không có phản ứng gì, cầm một chai nước và một ổ bánh mì đi về phía cô, sau khi ngồi xuống mới nói: “Ăn một chút đi.”
Tần Chỉ Ái lắc đầu, giống như câm không nói gì.
Cô nhìn chằm chằm mặt nước, nghe tiếng nước chảy xiết cuồn cuộn, bỗng nhiên trong đầu lại nghĩ đến lúc chiều hắn nhận điện thoại của cô.
“Em vừa mới đặt vé máy bay đến Thượng Hải.”
“Tới tìm anh sao?”
“Phải, em đi tìm anh.”
“Đến thì báo cho anh biết, anh đến sân bay rước em.”
“Tiểu Phiền Toái, em khỏe hơn chưa?”
“Tiểu Phiền Toái, xin lỗi.”
“Tiểu Phiền Toái, chú ý an toàn.”
“Tiểu Phiền Toái…”
“Lát nữa gặp.”
Rõ ràng hắn đã nói hắn sẽ chờ cô, nhưng sao bây giờ hắn còn chưa tới gặp cô chứ?
Đáy mắt cô lại đầy nước, giống như một chuỗi trân châu bị đứt, từng viên từng viên rơi xuống.
Vị cảnh sát kia muốn khuyên cô vài câu, nhưng nhìn thấy cô lại khóc, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Bên bờ sông rất yên tĩnh, sau khi đội tìm kiếm ăn no xong, ai cũng không dám rời đi, chỉ bó tay nhìn Tần Chỉ Ái khóc.
Gió càng lúc càng lớn, khí trời ngày một lạnh, không chỉ có toàn thân Tần Chỉ Ái run mà mọi người trong nhóm tìm kiếm đều lạnh đến nỗi răng đập vào nhau.
Mắt thấy trời sắp sáng, bọn họ tốn thời gian ở bờ sông cả một đêm cũng không nhịn được nói: “Chúng tôi đã tìm mấy chục lần rồi cũng không thấy người, chín phần là không còn sống rồi.”
Người đó vừa mở miệng, những người còn lại cũng nói theo.
“Cái thác kia nhỏ nên sức nước xoáy rất lớn, thuyền rơi vào còn không chịu nổi nói chi là người.”
“Đó là chỗ nguy hiểm nhất của sông, hàng năm đều có mấy người ૮ɦếƭ.”
“Mò kim đáy biển, tìm khó khăn lắm, chỉ có thể chờ xác trôi đến thượng nguồn rồi không chừng sẽ có người phát hiện báo án.”
“Sếp, chúng ta rút lui đi, chúng ta đã tìm ở đây 12 tiếng đồng hồ rồi.”
Viên cảnh sát trung ngồi bên cạnh Tần Chỉ Ái ho khan một tiếng, nói với Tần Chỉ Ái: “Không phải chúng tôi không cố hết sức nhưng chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi, vẫn không thể tìm được, còn tốn thời gian nữa cũng không phải là cách.”
Dừng một chút, viên cảnh sát kia lại mở miệng: “Cô cũng thấy đó, chúng tôi đã tốn thời gian cả đêm rồi, có một số việc, chúng ta cần phải đối mặt với thực tế.”
“Đúng vậy đó tiểu thư, cô đừng quá đau lòng.”
“Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
. . . . . .
Những người này đồng loạt khuyên cô.
Tần Chỉ Ái giống như không nghe thấy, như khúc gỗ ngồi nhìn bờ sông, không nhúc nhích.
Có người nhìn thấy cô cố chấp như vậy liền tức giận, ngữ khí cũng chẳng hòa nhã nữa: “Tiểu thư, nếu cô muốn tìm thì tìm một mình đi, chúng tôi không thể cứ ở đây với cô như vậy được.”
Tần Chỉ Ái nháy mắt một cái, ánh mắt đặc biệt yên tĩnh quay đầu liếc nhìn người đàn ông vừa mới nói câu này, sau đó có chút mờ mịt, lại bỗng nhiên chăm chú, khi âm thanh của cô cất lên dù có khàn khàn nhưng vẫn rất kiên quyết: “Mọi người về đi.”
Nhóm người đó không ngờ cô lại nói như vậy, toàn bộ đều ngây ngẩn cả người.
Tần Chỉ Ái không để ý đến sự ngạc nhiên của bọn họ, lại quay đầu chăm chú nhìn bầu trời dần trở nên sáng tỏ, nháy mắt một cái, tiếp tục mở miệng, âm thanh rất chắc chắn: “Tôi không đi, tôi muốn ở lại đây, tôi muốn tiếp tục tìm anh ấy.”
“Anh ấy đã nói anh ấy có chuyện muốn nói với tôi, tôi nhất định phải tìm được anh ấy.”
Mắt Tần Chỉ Ái hiện lên một vệt hồng: “Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh ấy, chúng tôi đã hẹn nhau rồi, tôi nhất định phải tìm thấy anh ấy.”
“Anh ấy đã nói với tôi, chút nữa gặp, lúc này mới chỉ đợi có 12 tiếng đồng hồ, tôi còn có thể chờ 120 giờ, 1200 giờ, tôi cũng có thể đợi…”
Nước mắt rơi xuống hai gò má cô cô cố gắng cười, âm thanh trở nên run rẩy, nhẹ nhàng nói: “…anh ấy xuất hiện.”
“Tôi tin, anh ấy nhất định sẽ xuất hiện…” Tần Chỉ Ái nói câu này, càng giống như đang nói cho chính mình nghe, cổ vũ bản thân.
Sau khi nói xong, cô giơ tay lên, nhẹ xoa hai má toàn nước mắt, từ từ đứng lên: “Các người đều từ bỏ anh ấy nên tôi không thể từ bỏ anh ấy được, tôi mà còn bỏ rơi anh ấy, sẽ không còn ai quan tâm anh ấy nữa.”
Cô nhớ tới lúc hắn giúp Tần Dương, bắt kẻ xấu xong, sau đó lại uống say.
Lúc đó cô rất đau lòng, ôm lấy hắn, hứa với hắn.
Cô nói, anh còn có em.
“Các người muốn đi thì cứ đi đi, tôi không đi, một ngày không tìm được thì tôi ở đây một ngày, hai ngày không tìm thấy thì tôi ở đây hai ngày, một đời không tìm được, tôi ở đây cả đời… tôi sẽ không từ bỏ anh ấy, bởi vì tôi đã nói với anh ấy, anh ấy còn có tôi…”
Vẫn là Tần Chỉ Ái lo lắng cả một đêm, sợ hãi cả một đêm, trong nháy mắt lại trấn tĩnh lại như kỳ tích.
Cô lại tiếp tục lẩm bẩm nói nhỏ, vừa đi dọc theo bờ sông lại vừa bắt đầu tìm kiếm.
“Nói tóm lại, tôi tuyệt đối không đi.”
“Chỉ cần không tìm thấy thi thể của anh ấy, tôi sẽ không tin, chỉ cần không tìm thấy thi thể của anh ấy, khả năng anh ấy còn sống vẫn rất cao.”
“Muốn đi thì các người đi đi, tôi thì sống phải thấy người, ૮ɦếƭ phải thấy xác,…”
Nói xong lời cuối cùng, cô cố gắng nhịn đau ở cổ họng, lại gọi tên của hắn: “Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh…”
Cảnh sát đứng đó không xa nhìn thấy bóng dáng của cô chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Có người thật sự không chịu nổi nữa, vùng vằng một hồi, rời đi.
Người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, mãi đến khi người cảnh sát trung niên kia đứng dậy đi về phía cô.
Bờ sông chỉ còn lại Tần Chỉ Ái, cô vẫn cố chấp gọi: “Cố Dư Sinh”
Tiếng hét điên cuồng khiến cuống họng khàn khàn, đến lúc chính cô cũng không nghe thấy âm thanh của chính mình nữa, bên tai cô lại có âm thanh: “Tiểu Phiền Toái…” 

Là âm thanh nhàn nhạt không thể thân thuộc hơn.
Là giọng của Cố Dư Sinh.
Cả người Tần Chỉ Ái giống như bị điểm huyệt vậy, đột nhiên cứng ngắt tại chỗ.
Bờ sông lúc hừng đông đặc biệt yên tĩnh.
Tần Chỉ Ái nín thở đã lâu nhưng bên tai ngoại trừ tiếng gió phần phật và tiếng nước chảy ào ào, lại không thể nghe được tiếng của hắn.
Cô cho rằng bản thân bị ảo giác nên nháy mắt lại phục hồi lại tinh thần, lại gọi một tiếng: “Cố Dư Sinh”, lại có một âm thanh rất yếu ớt trả lời: “Tiểu Phiền Toái…”
Tần Chỉ Ái vốn định đi tiếp nhưng lần thứ hai lại đứng yên tại chỗ,
Tần Chỉ Ái tình tường cảm giác được trái tim mình trong nháy mắt giống như ngừng đập, linh hồn của cô sắp rời khỏi thể xác rồi, lông mi cô lại run rẩy
Không phải ảo giác, cô không có nghe lầm, là Cố Dư Sinh, hắn vẫn còn sống…
Tần Chỉ Ái kích động quay đầu, nhìn quanh cảnh xung quanh, cô lại gọi: “Cố Dư Sinh? Là, là anh sao?”
Đáp lại cô chỉ có sự yên lặng.
Tần Chỉ Ái nắm chặt tay, tập trung tất cả sự chú ý lên tai, không lên tiếng.
Qua khoảng nửa phút, cô lại nghe thấy tiếng người từ trong bụi cỏ cao cao truyền tới: “Là anh.”
Ánh mắt của cô nhất thời sáng lên, sáng đến kinh người, cô lảo đảo chạy về phía bụi cỏ.
Đầu ngón tay cô run rẩy đẩy hết đám cỏ này đến đám cỏ khác, sau đó lại nhìn thấy một đống cỏ khô dưới cây đại thụ, thấy Cố Dư Sinh đang nằm co quắp trên đó.
Quần áo hắn đều nhuộm đỏ máu, trên đùi có một vết thương rất sâu, thịt bị lật ra ngoài, ngâm nước lâu nên trắng bệch, nhìn thấy mà giật mình.
Sắc mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ, môi cắt không ra một giọt máu, hắn nhắm mắt lại thở gấp một cách khó khăn.
Cô bỗng nhiên đứng yên tại chỗ, nhìnCố Dư Sinh, nước mắt không khống chế được liền lăn xuống.
“Lát nữa gặp.”
Lát nữa gặp… Cố Dư Sinh cuối cùng chúng ta cũng đợi được “lát nữa” rồi.
Anh có biết đêm qua em đã sợ thế nào không? Suýt nữa em không thể chịu đựng được, em thật sự rất sợ, em sợ mình sẽ không thể gặp lại anh nữa.
Cố Dư Sinh, rốt cuộc em cũng đợi được “lát nữa” của anh.
Tần Chỉ Ái mở miệng, muốn nói một câu nhưng tâm tình của cô quá kích động đến nỗi không nói được gì.
Một giây sau, cô nhảy đến bên người Cố Dư Sinh, đưa tay chạm vào mắt hắn.
Hắn sốt, nhiệt độ cơ thể cao đến đáng sợ, nhiệt độ như vậy làm cho mũi cô chua xót nước mắt chảy càng nhiều, cô không nghĩ ngợi chôn đầu trong cổ của hắn, cô có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói nhưng trong lòng lại thiên chuyển không biết bao nhiêu lần, cuối cùng khi phát ra chỉ có ba chữ: “Cố Dư Sinh.”
Cố Dư Sinh thở ồ ồ, nghe thấy âm thanh của cô liền cảm nhận được sự tồn tại của cô, hắn muốn nhìn cô một chút, muốn sờ cô một cái, nhưng hắn lại không có sức lực, cuối cùng chỉ có thể dùng hết sức giật giật môi, miễn cưỡng nói vài chữ: “Không phải thích em, mà là yêu em tha thiết…” 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc