Ép Yêu 100 Ngày - Chương 37

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Tần Chỉ Ái tìm hộp thuốc ở trong phòng quản gia, sau khi trở lên lầu đã là nửa tiếng sau, cửa phòng tắm vừa được mở ra, Cố Dư Sinh mặc đồ cô chọn cho hắn đi ra ngoài.
Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn thấy Cố Dư Sinh còn chưa lau tóc, nước còn tí tách nhỏ giọt, liền nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm: “Sao không lau khô tóc?”
Sau đó liền đi vào nhà vệ sinh lấy một cái khăn khô, đi đến trước mặt Cố Dư Sinh: “Anh ngồi đi, em lau tóc cho anh, gần đây trời trở lạnh rồi, sẽ cảm đó.”
Cố Dư Sinh vẫn không nói tiếng nào, nghe Tần Chỉ Ái nói xong, liền nhìn cô chằm chằm mấy giây mới đi đến ghế sofa ngồi.
Tần Chỉ Ái đứng phía sau, cầm khăn lau tóc cho hắn, sức mạnh vừa phải lấy đi những giọt nước còn đọng trên tóc hắn, sau đó mới dừng lại sờ sờ tóc hắn, vẫn còn hơi ướt, lại nói: “Em đi lấy máy sấy.”
Cố Dư Sinh chờ cô đi ra vài bước, mới nghiêng đầu nhìn bóng người của cô.
Từ lúc về nhà đến giờ hắn vẫn không có tâm tình gì, nhưng thần thái lúc này lại trở nên hơi phức tạp.
Mãi đến lúc hắn nghe thấy tiếng bước chân của cô từ phòng tắm đi ra, hắn mới mím môi, thu lại tầm mắt, trên mặt lại không cảm xúc.
Tần Chỉ Ái cắm điện trước rồi mới mở máy sấy, đầu ngón tay đan vào những sợi tóc của Cố Dư Sinh.
Hai người không nói gì, ngoài cửa sổ trời đã sáng, chỉ có âm thanh của máy sấy tóc phần phật vang bên tai họ.
Lúc tóc đã hoàn toàn khô, Cố Dư Sinh từ lúc về đến nhà không nói gì lúc này lại lên tiếng, ngữ khí có chút trầm: “Được rồi!”
Tần Chỉ Ái giật mình một cái, tay run run, máy sấy tóc suýt chút nữa rơi xuống.
Cô không hiểu nhìn Cố Dư Sinh, vội vàng tắt máy, rút dây điện.
Dẹp máy sấy tóc xong, lúc Tần Chỉ Ái đi ra, Cố Dư Sinh vẫn ngồi nguyên trên ghế, nhắm mắt lại.
Bởi vì ngữ khí của hắn không tốt nên Tần Chỉ Ái cũng không dám chọc đến hắn.
Cô biết tính tình của hắn từ trước đến nay vẫn không tốt, bây giờ hoặc là cô xem như hắn không tồn tại bò lên giường ngủ một giấc, hoặc là đi chỗ khác trốn hắn.
Nhưng tầm mắt của cô lại vô tình lướt qua tay hắn.
Qua hôm nay, ngày mốt chính là ngày 12, cô và Lương Đậu Khấu phải đổi lại rồi.
Lần từ biệt này, sau này cả đời cô cũng không có cơ hội chăm sóc cho hắn nữa.
Tần Chỉ Ái do dự một lúc lâu, mới dùng dũng khí đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, nhẹ giọng mở miệng: “Tay anh bị thương rồi, em giúp anh băng lại nha.”
Cố Dư Sinh không có chút phản ứng nào, không lên tiếng, cũng không mở mắt, cả người giống như đã ngủ thi*p đi.
Tần Chỉ Ái còn chưa biết hắn đồng ý hay không đồng ý, đứng đó một lát, mới cầm hộp thuốc lấy cồn i ốt thấm vào bông tăm, ngồi bên cạnh Cố Dư Sinh, kéo tay hắn, đặt trên đùi mình.
Đầu ngón tay của Cố Dư Sinh lưỡn lự một hồi, cuối cùng cũng không rút ra, chỉ không nhúc nhích.
Tần Chỉ Ái cầm bông tăm rất dịu dàng lau vết thương cho hắn, khử trùng, sau đó mới cẩn thận dán băng keo cá nhân.
Lúc Tần Chỉ Ái xử lý vết thương cuối cùng, Cố Dư Sinh đột nhiên mở mắt, lạnh lẽo nói với cô: “Giả vờ không mệt mỏi sao?”
Giả vờ không mệt mỏi sao? Câu này là có ý gì?
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái run lên, không hiểu rõ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Đáy mắt của cô thật sự rất vô tội, rơi vào trong mắt Cố Dư Sinh lại khiến hắn chướng mắt đến buồn cười, hắn a một tiếng nở nụ cười, cũng chẳng nói thêm gì quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Tần Chỉ Ái không ngốc, nghe thấy lời nói của hắn tràn đầy trào phúng.
Cô nhìn gò má hắn một chút, nhỏ giọng mở miệng: “Anh… có phải đã hiểu lầm chuyện gì không?”
Hiểu lầm? Hắn thật sự hy vọng đó chỉ là hiểu lầm a… nhưng người trong video là cô, mở miệng nói chuyện cũng là cô, ai có thể nói cho hắn biết đây là hiểu đúng hay hiểu lầm đây?
Hắn ở bên ngoài cả đêm là không muốn về nhà cãi nhau với cô.
Hắn cho rằng cô đang ngủ rồi mới về, ai biết cô vẫn còn thức chứ?
Cô vừa nhìn thấy liền đến đón hắn, quan tâm hắn, chăm sóc hắn... Nếu đổi lại là ngày hôm qua, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ, vô cùng hạnh phúc, nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy từng hành động của cô lại giống như từng cái tát vang dội dàn nhẫn hạ xuống mặt hắn.
Mãi cho đến lúc này, hắn cuối cùng cũng không nhịn được bật thốt lên hai câu.
Cố Dư Sinh có thể cảm giác được trong иgự¢ mình có một ngọn lửa đang nhanh chóng cháy rừng rực, hắn sợ mình không khống chế được tính khí của bản thân, một giây sau sẽ tát cô một cái bất cứ lúc nào, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, trong lòng tự nhủ với bản thân, không nghe thấy gì hết.
Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh không lên tiếng, vắt óc nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu vì sao Cố Dư Sinh lại không giải thích.
Cô sắp đi rồi, cô không muốn tốt đẹp của hai người lại vỡ vụn, không muốn ra đi với kết cục không vui như vậy.
Tần Chỉ Ái ngồi yên trên ghế salon, nghĩ một lát, coi như không có chuyện gì, sau đó lại cười với Cố Dư Sinh: “Anh cũng cả đêm không ngủ rồi phải không? Em xử lý vết thương xong cho anh rồi anh nghỉ ngơi một chút đi…
Tần Chỉ Ái nói xong, liền cầm lấy tay hắn, dán băng keo cá nhân một cách cẩn thận từng li từng tý, lại mềm mại nói: “…Đúng rồi, tối qua anh có ăn gì chưa? Có đói bụng không? Nếu đói em đi hâm lại thức…”
Chữ “ăn” cuối cùng còn chưa phát ra, Cố Dư Sinh liền quay người đặt cô trên ghế salon, cúi đầu chặn môi cô lại.
Hắn dùng sức hôn, hầu như là cắn xé.
Hắn còn chưa cạy được môi cô ra, đã vén váy của cô lên.
Hắn trực tiếp kéo áo lót xuống, vừa vội vã lại nhanh chóng xông vào cơ thể cô, chiếm lấy cô.
Phản ứng của hắn quá nhanh, không hề báo trước, cô cũng không hề có chút chuẩn bị nào, chỉ cảm thấy môi vừa bị hắn chặn, thân thể đã bị hắn mở ra, sau đó là một luồng đau đớn truyền khắp toàn thân cô.
Trước kia cô đã trải qua cảm giác này, nhưng lâu như vậy cũng chưa gặp lại khiến cô không nhịn được, dưới tình huống khẩn cấp lại kêu thành tiếng: “Đau.”
Cố Dư Sinh liền yên tĩnh lại.
Hắn ở trên người cô không nhúc nhích, môi cũng ngừng lại, một lát sau, hắn mới từ từ vuốt nhẹ môi cô, dịu dàng che chở.
Cô từ từ có cảm giác, người vì đau đớn mà cứng ngắt giờ cũng trở nên mềm mại.
Lúc này hắn mới từ từ đi vào chủ đề.
Bầu không khí có chút ngưng đọng, bỗng nhiên tiêu tan vì sự thân mật của hắn và cô lúc này.
Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, hình ảnh càng ngày càng kiều diễm, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề.
Mãi đến cuối cùng, hắn và cô ngày càng cuồng nhiệt, cô không kiềm được ôm cổ hắn, hắn ghét ghế sofa quá chật chội, lại ôm eo cô, không rời khỏi thân thể cô mà ôm cô lên giường, váy của cô cũng chưa hoàn toàn được cởi ra, quá vướng bận, hắn vừa di chuyển bên trong cô vừa kéo dây kéo, bởi vì cả người hắn quá kích động, đầu ngón tay cũng không nghe theo sự sai khiến của hắn nên dù có cố gắng thế nào cũng không kéo ra được, hắn đơn giản dùng sức, xé váy của cô thành hai mảnh, ném trên mặt đất, sau đó dán chặt người mình lên da thịt cô.
.....
Sau khi kết thúc, Tần Chỉ Ái hít thở nặng nề vùi vào cổ Cố Dư Sinh hít thở nặng nề như một con mèo lười, chẳng muốn nhúc nhích.
Có câu đầu giường cãi nhau cuối giường lành, chuyện thân mật như vậy, khiến biểu hiện lạnh nhạt của Cố Dư Sinh đã tiêu tan rất nhiều.
Người đàn ông nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, nhưng cằm lại hơi căng thẳng, hình như là không vui.
Tần Chỉ Ái cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Anh… hôm nay anh sao vậy?”
Thân thể Cố Dư Sinh rõ ràng cứng đờ, sau đó lắc đầu, rất nhanh trả lời câu hỏi của cô: “Không có gì.”
Kẻ ngu còn biết… Tần Chỉ Ái lặng lẽ nói trong lòng, lại mở miệng nói: “Lời nói lúc nãy của anh là có ý gì?”
Lần này Cố Dư Sinh không có phản ứng nhưng cằm lại căng thẳng rõ ràng hơn.
Trong lòng Tần Chỉ Ái phát lạnh, sau một lát, cô lại mở miệng: “Là gặp chuyện không vui sao? Hay là em…”
Tần Chỉ Ái vốn định nói: “Hay là em làm gì khiến anh không vui”, nhưng cô vừa mới nói đến chữ “em”, Cố Dư Sinh liền cắt ngang cô: “Anh có chút mệt mỏi, ngủ đi.”
Tần Chỉ Ái há miệng, còn đang muốn nói chuyện, Cố Dư Sinh lại rút cánh tay, trở mình, đưa lưng về phía cô.
Bởi vì mới vận động mà người cô ra mồ hôi, bỗng nhiên trở nên lạnh, trên người cô dù có đắp chăn cũng phải rùng mình.
Tần Chỉ Ái nhìn lưng của hắn, иgự¢ khó thở đến khó chịu, giống như bị một tảng đá lớn chèn ép lên иgự¢ vậy, khiến cô cảm thấy nặng nề khó chịu.
Cô vẫn muốn hỏi hắn cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy nhựng hắn lạnh lùng quay lưng như vậy, cô cũng không biết phải hỏi thế nào.
Có những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.
Hắn và Lương Đậu Khấu có quan hệ thế nào, cũng không liên quan gì đến cô… Mà cô thì làm gì có tư cách dùng thân phận của Tần Chỉ Ái để hỏi chứ, hắn và cô rồi cũng sẽ chia lìa, cuối cùng cũng sẽ không gặp lại.
Tần Chỉ Ái có chút ảm đạm, cô cắn môi, di chuyển về phía mạn giường một khoảng rất nhỏ, kéo dài khoảng cách của cô và hắn, sau đó nhẹ nhàng trở mình, càng thụt lùi xa khỏi hắn.
Trong phòng ngủ rối tinh rối mù, quần áo trên đất tán loạn, không khí còn nồng nặc mùi vị yêu đương mờ ám.
Nhưng hai người vừa thân mật kia giờ lại nằm cách ra một khoảng rất lớn, mặc dù cùng nằm trên một chiếc giường nhưng lại xa như cách nhau một dải ngân hà.
Cố Dư Sinh nhắm mắt lại, mím môi, sắc mặt trầm tĩnh.
Tần Chỉ Ái mở to mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ngây ra.
Hai người cũng không ai buồn ngủ, mỗi người lại chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, không ai lên tiếng, cũng không ai nhúc nhích.
Toàn bộ không khí trong phòng giống như bị chụp ảnh lại, cứ cố định, ngưng trệ như vậy.
Không biết qua bao lâu, lông mi Tần Chỉ Ái nhìn ngoài cửa sổ rốt cuộc run lên, khóe mắt có một giọt lệ im lặng rơi, cô mím môi, chôn mặt trong chăn, nhắm hai mắt lại.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ từng chút từng chút chiếu xuống mặt đất, mang lại ánh sáng ngày càng rõ ràng.
Tần Chỉ Ái trốn trong chăn, đợi đến khi hô hấp của Cố Dư Sinh trở nên đều đặn, cô mới cẩn thận quay đầu, sợ đánh thức hắn nên động tác cực kỳ chậm, liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh.
Người đàn ông kia đưa lưng về phía cô, rất bình tĩnh, như đã ngủ rồi.
Lúc này Tần Chỉ Ái mới vén chăn, xuống giường, cô tùy tiện lượm một bộ đồ dưới đất che người, sau đó liền đi vào phòng thay đồ.
Cô thay váy ngủ mới tinh đi ra ngoài, Tần Chỉ Ái trước tiên đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, liếc nhìn hắn.
Biểu hiện trên mặt hắn rất bình tĩnh, nghiễm nhiên là đã ngủ say.
Tần Chỉ Ái lúc này mới yên tâm, cô sợ mình bước đi phát ra tiếng động, liền đi chân trần đến bàn trang điểm, mở ra ba lo đặt trên bàn, lấy lọ thuốc bên trong, sau đó liền nắm trong lòng bàn tay, rón rén nhẹ nhàng đi ra cửa, không tiếng động kéo cửa ra ngoài.
.......
Một giây trước Cố Dư Sinh còn đang nhắm mắt nằm im trên giường, một giây sau hắn liền mở mắt ra.
Trong đầu hắn loạn tùng phèo, vẫn chưa thể ngủ.
Hắn thấy cô ở sau lưng cũng không có động tĩnh gì nhưng khi hắn cho rằng cô đã ngủ thì cô lại xuống giường.
Hắn nhắm hai mắt, giả vờ như đã ngủ say không nhúc nhích, nhưng lỗ tai lại chú ý đến động tĩnh của cô.
Dù cho những hành động của cô đều rất nhẹ nhàng nhưng hắn vẫn có thể dựa vào âm thanh đó mà biết cô vào phòng thay đồ, biết cô đến trước mặt mình, xem qua hắn có ngủ chưa vài lần, cũng biết cô thật sự lấy món đồ gì đó ra từ trong túi.
Cô xác định hắn ngủ hay chưa, còn lấy đồ trong túi…
Cố Dư Sinh quay đầu nhìn về phía bàn trang điểm, trên bàn lại thấy chiếc túi Chanel y như trong video kia.
Chẳng lẽ cô lại lấy Tђยốς tгáภђ tђคเ, nhân lúc hắn ngủ lại lén lén lút lút đi xuống lầu uống?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Cố Dư Sinh, hắn liền đến phòng thay đồ tìm quần áo, vừa mặc đồ vừa sải bước lao ra khỏi phòng ngủ, chạy nhanh xuống lầu.
Cửa phòng ăn không khóa, Cố Dư Sinh đi đến cửa liền nhìn thấy Tần Chỉ Ái đứng trước máy lọc nước.
Cô cầm một viên thuốc đưa về phía miệng, một tay bưng một ly nước, uống nửa ly, tay còn lại cũng đưa thuốc đến ngay sau đó, lại uống một hớp nước lớn.
Có thể là nuốt không trôi, cô nhíu mày, lại uống một ngụm nước lớn, sau đó mới cầm ly nước cầm lấy nắp đóng lọ thuốc lại, vừa xoay ra cửa.
Cả người cô lập tức liền giống như bị điểm huyệt, đột nhiên liền đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh ở cửa, đầu óc trống rỗng, không biết mình nên phản ứng lại thế nào.
Vẻ mặt của Cố Dư Sinh khá bình tĩnh, hắn nhìn thẳng ánh mắt của Tần Chỉ Ái, cũng bình thường không có điểm gì khác biệt, thậm chí còn nhu hòa hơn một chút.
Hắn lẳng lặng nhìn trong chốc lát, cất bước, chậm rãi đi vào phòng ăn, đứng trước người cô xa khoảng nửa mét.
Hắn mở miệng, âm thanh không lạnh nhạt, cũng không lạnh lẽo, giống như đang nói chuyện phiếm, bình dị mà lại gần gũi: “Sao phải uống thuốc, em cảm thấy không khỏe sao?”
Nghe thấy Cố Dư Sinh hỏi, Tần Chỉ Ái mới từ từ phục hồi lại tinh thần từ trong khi*p sợ.
Cô nhìn thấy hắn ôn hòa như vậy, đầu không tự chủ được cúi thấp xuống.
Hắn không phải đã ngủ thi*p đi rồi sao? Làm sao lại đi xuống đây? Hình ảnh cô uống thuốc kia hắn đã nhìn thấy rồi sao?
“Sao không nói chuyện?” Cố Dư Sinh lại mở miệng, âm thanh dịu dàng chưa từng thấy.
Hắn càng như vậy, trong lòng Tần Chỉ Ái lại càng thấp thỏm sợ sệt, đầu ngón tay nắm chặt lọ thuốc trong tay.
Động tác tinh tế như vậy rơi vào tầm mắt của hắn, hắn nhàn nhã đưa tay về phía lọ thuốc trong tay cô.
Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn dấu lọ thuốc về phía sau trốn tránh bàn tay của Cố Dư Sinh, hắn nhíu mày lại nhưng một chút biểu hiện của sự tức giận cũng không có, nhưng hắn lại cố duỗi tay dài ra hơn một chút, bắt cổ tay của cô, kéo đến trước mặt hắn.
Tốc độ tim Tần Chỉ Ái đập nhanh hơn, tay cô vì dùng sức mà đổi qua tay khác.
Cố Dư Sinh hoàn toàn không có ý định dừng lại, biểu hiện trên mặt vẫn như vậy nhưng sức mạnh của hắn lại lớn kinh người, đưa tay nắm chặt lọ thuốc của cô kéo ra ngoài.
Lúc hắn cúi đầu đọc chữ trên lọ thuốc, trái tim Tần Chỉ Ái liền ngừng đập.
Biểu hiện cùa Cố Dư Sinh vẫn như vậy, nhìn chằm chằm lọ thuốc một lúc lâu vẫn không có phản ứng.
Thời gian lúc này giống như đang dừng lại vậy, mấy phút ngắn ngủi trôi qua lại giống như cả thế kỷ rồi, tầm mắt của Cố Dư Sinh mới từ từ chuyển lên mặt Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái cho rằng Cố Dư Sinh sẽ tức giận, theo bản năng nhắm hai mắt lại nhưng mà qua hồi lâu, trong phòng ăn lại yên tĩnh đến đáng sợ, lúc này cô mới mở mắt kiểm tra kết quả, nhìn thấy Cố Dư Sinh đưa lọ thuốc đến trước mặt mình, âm thanh lại mềm nhẹ như dòng nước mùa xuân, dịu dàng truyền tới: “Cái này… là thuốc gì?”
Tần Chỉ Ái không dám nói chuyện, cũng không dám thở.
Cố Dư Sinh chuyển động lọ thuốc, đem ba chữ “Tђยốς tгáภђ tђคเ” kia đặt trước mặt cô, đối mặt với cô, hỏi lại lần nữa: “Lọ này… là thuốc gì?”
Tần Chỉ Ái cúi đầu ngày một thấp.
Hắn không cho cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, tất cả những viên Tђยốς tгáภђ tђคเ ngày đó hắn nhìn thấy đều đổ vào bồn cầu, cô cũng đã đồng ý là sau này cũng sẽ không uống nữa, cũng đồng ý cùng hắn có một đứa con, nhưng mà… Đó là cô thay Lương Đậu Khấu đồng ý với hắn, cô là Tần Chỉ Ái, cô không có tư cách… Lúc hắn đổ hết thuốc của cô, cô đã mua một lọ mới ngay sau đó rồi.
“Không nghe tôi hỏi sao? Hay là em cũng không biết đọc ba chữ này?” Cố Dư Sinh khom người đem đầu tiến lại gần tai của cô hơn một chút: “Chắc không phải là Tђยốς tгáภђ tђคเ đâu, đúng không?”
Tần Chỉ Ái chưa từng nhìn thấy bộ dạng như vậy của Cố Dư Sinh, sợ đến nỗi lạnh sống lưng, bàn tay nắm chặt đổ mồ hôi lạnh.
“Nói đi!” Cố Dư Sinh thấy cô không lên tiếng, hắn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng đáy mắt lại ngập tràn những cảm xúc phức tạp, gần như là hoang mang, lại tựa như đang sợ hãi: “Chúng ta không phải hôm qua đã nói sẽ có một đứa bé sao? Vì vậy không phải là Tђยốς tгáภђ tђคเ, vì vậy em nói với anh đây không phải là Tђยốς tгáภђ tђคเ đi, không phải…”
Cố Dư Sinh liều mạng muốn nắm lấy một tia hy vọng cuối cùng, lúc nói xong chữ kia, âm thanh của hắn hầu như là cầu xin, cổ họng run rẩy: “Nói đi…”
Chỉ cần là em nói, chỉ cần em phủ nhận, anh sẽ tin em…
Mặc dù hắn biết đây chỉ là đang lừa mình dối người nhưng hắn cũng không còn cách nào khác để trái tim đang đau đớn của mình lúc này dễ chịu hơn một chút.
Tần Chỉ Ái đứng ở đằng xa, mở mắt nhìn Cố Dư Sinh một cái, há miệng, lại không nói chữ nào.
Cô còn có thể nói gì? Nói cô không phải là Lương Đậu Khấu thật sự, cô không có quyền mang thai đứa con của hắn? Hay là thuận theo ý của hắn nói cô không có uống Tђยốς tгáภђ tђคเ?
Hắn và cô đều hiểu rõ, cô thật sự uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, cô cũng không thể chống chế gì nữa.
Phản ứng của cô khiến ánh mắt của Cố Dư Sinh cảm thấy ngổn ngang, hắn biết, dù bản thân có muốn trốn tránh đi chăng nữa nhưng cũng trốn không thoát.
Hắn nhất định phải đối mặt với hiện thực này, cô không muốn có con với hắn, cô vẫn đang lừa gạt hắn,…
Lồng иgự¢ Cố Dư Sinh chập chùng bất định, lại mở miệng, âm thanh xen lẫn tức giận: “Anh nói em phủ nhận đi em có nghe không?”
Nói xong Cố Dư Sinh đột nhiên giơ chân đạp vào bàn ăn: “Tại sao em lại không nói, tại sao?”
Bàn đá hoa cương bị hắn đá một cái cũng phải lệch khỏi vị trí ban đầu khoảng nửa mét, ᴆụng vào một tủ thức ăn gần đó, tạo ra một tiếng “Ầm” thật lớn.
Đạp như vậy cũng khiến chân Cố Dư Sinh bị đau nhưng hắn giống như không cảm nhận được điều đó vậy, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái.
Hắn lái xe không có điểm dừng đi vòng vòng lang thang suốt đêm, mới có thể khiến bản thân không nghĩ đến những lời nói của cô trong video kia nữa, nhưng giờ phút này những lời kia lại văng vẳng trong tai của hắn.
“Tớ không muốn có con với anh ta.”
“Thứ tớ muốn không phải là Cố Dư Sinh mà là vị trí Cố phu nhân.
Không mang thai đứa con của hắn, không muốn có con với hắn… Cố Dư Sinh bỗng nhiên bắt lấy tay của Tần Chỉ Ái, kéo cô về phía mình, Ϧóþ lấy cằm của cô, dùng sức mở miệng của cô ra, sau đó dùng hàm răng vặn mở nắp lọ thuốc, dốc hết lọ vào trong miệng Tần Chỉ Ái: “Không phải em muốn uống sao? Được, có giỏi thì uống hết, uống cho hết đi!”
Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh làm như vậy, sợ đến nỗi trái tim đập tùng tùng như trống dồn, cô liều mạng lắc đầu, né tránh những viên thuốc đang dốc vào miệng mình kia.
Những viên thuốc kia bị đổ ra, có vài viên đập vào mặt của cô, có mấy viên rơi vào trong иgự¢ áo, còn nhiều viên lọt vào trong miệng cô, gặp phải nước bọt, lập tức tan ra đắng nghét, cô nôn một tiếng, giơ tay liều mạng đẩy cánh tay của Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh dùng đầu ngón tay giữ hai gò má cô, bàn tay dùng sức, sau đó thấy cô đẩy mình, đột nhiên buông lỏng cánh tay.
Tần Chỉ Ái lập tức cong người ói ra, đến khi trong miệng không còn viên thuốc nào, cô nhanh chóng chạy khỏi phòng ăn.
Cô vừa mới chạy đến cầu thang đã bị Cố Dư Sinh bắt cánh tay lại, cô sợ đến nỗi hét lên một tiếng, sau đó không nghĩ nhiều quay đầu cắn cánh tay hắn.
Cô dùng sức cắn, nhưng hắn giống như không cảm thấy đau, vung tay đẩy cô vào vách tường, sau lưng cô đau đớn, sức cắn cánh tay hắn cũng không còn, một giây sau Cố Dư Sinh liền áp cả người hắn lên người cô, giống như muốn ép cô dính vào vách tường hoặc là một người sống sờ sờ như cô biến thành một tờ giấy.
Tần Chỉ Ái bị kẹp giữa cơ thể của Cố Dư Sinh và vách tường, thở không nổi, cô nhịn khó chịu, liều mạng giãy dụa, nhưng một chút sức lực cũng không có, cuối cùng cũng chỉ có thể cố gắng nói: “Anh thả ra, anh thả em ra, cách ra một chút,…”
Trong đầu Cố Dư Sinh chỉ lảng vảng những câu nói của cô: “Bởi vì tớ không thích anh ta”, “Hy vọng anh ta ít khi về nhà một chút.”, “Tớ không muốn anh ta chạm vào tớ, mỗi lần như vậy tớ đều cảm thấy chán ghét.”
Cô cảm thấy ghét bỏ hắn, không muốn hắn chạm vào cô?
Cố Dư Sinh mãnh liệt bộc phát tức giận.
Hắn cứ nghe thấy mấy câu này, cảm thấy thật sự chói tai, hắn nghe đến nỗi lý trí của hắn đều tan thành mây khói, hắn giơ tay lên, che miệng của cô lại: “Cô câm miệng, câm miệng cho tôi! Không phải cô đóng kịch rất giỏi sao? Lúc tôi mới về nhà không phải cô còn đóng kịch rất tốt sao? Bây giờ sao không đóng nữa đi? Bây giờ bắt đầu nói thật rồi sao? Cách xa cô một chút sao?”
Cố Dư Sinh không biết tại sao lại cười toét môi, nghiêng đầu cười khẽ, một giây sau, hắn liền buông thỏng ra, lui về phía sau một bước, cách cô một khoảng nhỏ, sau đó nhìn cô chằm chằm cười ha ha: “Sau vậy? Quân cờ như tôi còn chưa phát huy được tác dụng lớn nhất mà cô đã muốn bỏ chạy rồi sao? Cô không sợ lại xuất hiện thêm một Lâm Ức nữa à? Hay là thấy cô ta vẫn còn có thể ở trong Làng giải trí nên thấy tôi vô dụng, chẳng muốn lợi dụng tôi nữa?”
Quân cờ? Lâm Ức?
Tần Chỉ Ái đang cong người hít thở, nghe thấy mấy chữ này liền dừng lại, cô nhíu nhíu mày, qua mấy giây mới hiểu được ý của hắn.
Khó trách ngày hôm nay tại sao hắn lại phản ứng lạ như vậy, thì ra là hắn đã biết chuyện ở phòng chụp ảnh hôm đó rồi, Lâm Ức là bị hãm hại, hắn cũng biết mình đã bị lợi dụng như một quân cờ.
Tần Chỉ Ái còn đang suy nghĩ, Cố Dư Sinh bỗng nhiên lại tóm lấy vai cô, để cô đứng trước mặt hắn, một tay giơ lên nắm cằm của cô, nhìn thẳng đôi mắt của cô, lại mở miệng, giọng điệu lạnh băng: “Nói thật cho cô biết, cô cho rằng tôi thật sự muốn về nhà sao? Thích mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt của cô sao? Tôi không ham! Cô thật sự cho rằng tôi muốn có con với cô sao? Bất quá là vì ông mà thôi!”
Cố Dư Sinh càng nói, đáy lòng lại càng đau, giống như bị người ta cầm dao đâm vào tim, khiến cho thân thể của hắn đều run rẩy.
Hắn muốn có con với cô, hắn chỉ muốn có con với cô, nhưng… cô không thích…
Hắn cho rằng cô chính là cuộc sống trong suốt quãng đời còn lại của hắn, kết quả thì sao chứ? Cô chán ghét hắn, cô không cần hắn chút nào, cô chỉ coi hắn như một quân cờ mà thôi.
Mắt Cố Dư Sinh giăng một tầng sương mù, hắn nghiến răng nghiến lợi nhưng âm thanh vẫn có một chút run rẩy: “Chán ghét không muốn tôi chạm vào cô đúng không? Hôm nay tôi phải làm cô chán ghét đến ૮ɦếƭ!”
Đúng vậy, lúc hắn nghe xong video, hắn đã nghĩ cách để đối phó với cô.
Cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn không làm được, càng không cam tâm.
Thật sự hắn phải trả thù sao? Hắn cũng làm không được, bởi vì hắn không nỡ.
Hắn lái xe cả đêm, cũng không nghĩ ra cách để giải quyết.
Mãi đến khi hắn tức giận đến không nghĩ được gì, bật thốt lên những câu nói kia, hắn mới đột nhiên phát hiện, a, sao hắn lại ngu như vậy, cô muốn phá hủy tình cảm của hắn, vậy sao hắn lại không gậy ông đập lưng ông khiến cô không được như ý?
Không phải cô không muốn có đứa con của hắn sao? Được lắm, hắn khiến cô phải có một đứa con, bắt cô phải sinh cho bằng được.
Nghĩ xong, Cố Dư Sinh liền bỏ cằm của cô ra, nhấc cô lên một cái, lôi cô lên lầu.
Cô cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của hắn, vừa la hét vừa giãy dụa, nhưng vẫn bị hắn kéo đến phòng ngủ.
Hắn giơ chân lên đá văng cửa phòng ngủ, quăng cô lên giường, nghiêng người đè lên, hai ba cái đã ngăn được phản kháng của cô, sau đó liền xốc váy của cô lên, dùng sức xé đồ lót của cô, chẳng hôn môi cũng chẳng hề có dạo đầu, liền vọt vào bên trong cô.
Sức mạnh của hắn lần này còn mạnh hơn so với lúc sáng sớm gấp mấy lần, cũng khiến cho cô đau đớn hơn gấp mấy lần, nhưng lần này cho dù cô có run rẩy hay kêu đau, hắn cũng không hề dừng lại, giống như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ đấu đá lung tung.
Sau đó cô không nhịn được chảy nước mắt, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng mặt mày vẫn đóng băng như cũ, lạnh lẽo, không dừng lại, không chậm lại, thậm chí còn có chút trào phúng, cười khẽ, sức mạnh va chạm ngày một tàn nhẫn.
Hắn chỉ là thuần túy rút giận, không có bất kỳ kỹ thuật, càng không có chút thương tiếc nào, chỉ ra ra vào vào như vậy.
Tần Chỉ Ái sắp mất nửa cái mạng, cuối cùng hắn cũng kết thúc, cô nhắm mắt lại, hơi thở hỗn loạn, chỉ còn có thể mở miệng nhỏ hít thở.
Cố Dư Sinh nhìn thấy bộ dạng này của cô, mím môi một hồi, nhìn ngoài cửa sổ.
Lúc hắn vừa biết mình thích cô, đều hy vọng mỗi ngày có thể cùng cô lăn qua lộn lại trên giường như thế này, nhưng mỗi lần sau khi kết thúc, hắn đều thấy dáng vẻ cô nằm phịch trên giường vô cùng đáng thương, lại đau lòng buông tha cô.
Sau đó quyết định có em bé, cũng muốn mỗi đêm làm hai lần, như vậy tỷ lệ mang thai mới lớn hơn một chút, nhưng vẫn không dám, đành phải thuận theo tự nhiên, tới khi có thì tính.
Nhưng đến bây giờ, hắn có nghĩ cho cô đi chăng nữa, cô cũng không cần!
Nghĩ, Cố Dư Sinh liền trở người Tần Chỉ Ái, từ phía sau điên cuồng bận rộn.
Tần Chỉ Ái không biết Cố Dư Sinh đã làm bao nhiêu lần, hắn cũng không hôn cô, càng không xoa dịu, thậm chí một chút dịu dàng cũng không có.
Mãi đến khi mặt trời bắt đầu lặn, hắn mới buông tha cho cô, ném cô trên giường, chẳng nhìn cô lấy một cái, liền quay người đi vào nhà vệ sinh.
Tần Chỉ Ái thoi thóp tàn tạ nằm trên giường, nghe tiếng Cố Dư Sinh rửa ráy thay quần áo, sức để hít thở cũng không có.
Qua khoảng mười phút, Cố Dư Sinh thay một bộ âu phục mới, ngăn nắp lịch sự từ phòng thay đồ đi ra, trong tay cầm cravat, vừa đi đến bên giường nhìn Tần Chỉ Ái sau đó liền đi đến trước mặt của cô, nắm cằm của cô, nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng xám chật vật của cô, cười lạnh mở miệng: “Không phải cô chỉ muốn thân phận Cố phu nhân sao? Được, không thành vấn đề!! Cho tôi đứa bé, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.”
“Nếu như cô làm không được…” Cố Dư Sinh ác liệt ảm đạm nói: “Thì biết điều mà cút cho tôi!”
Lông mi Tần Chỉ Ái run rẩy, nhưng cũng không nhìn hắn lấy một cái.
Đúng, không nên nhìn.
Cô không hy vọng những ngày cuối cùng ở bên hắn lại nhớ đến hình ảnh đáng sợ đầy chán ghét và căm hờn của hắn.
“Đương nhiên, nếu như cô vì địa vị kia mà sinh đứa bé, nhà này sau này tôi cũng sẽ không về, để cho cô ở, coi như là sinh con xong, ngoài vị trí cô mong muốn còn bồi thường cho cô thêm một khoảng, dù sao tôi tùy tiện tìm cho con mình một người mẹ cũng phải tốn một khoảng tiền!”
Đầu ngón tay của Tần Chỉ Ái chôn trong chăn, nghe lời nói của Cố Dư Sinh xong không kiềm được mà nắm chặt lại.
Kỳ thật như vậy cũng vô cùng tốt, hắn vì cô, mới có thể thay đổi, lại có thể vì cô, trở lại giống như lúc trước.
Tất cả đều quay về điểm xuất phát, thật sự quá tốt!
“Khi nào cô đến thời kỳ rụng trứng thì nói cho tôi biết, khi đó tỷ lệ mang thai cũng lớn hơn, cô không muốn tôi chạm vào cô, tôi cũng sẽ không chạm vào những chỗ khác, hai chúng ta cũng không cần có liên hệ quá nhiều, vì vậy chỉ cần canh thời kỳ rụng trứng, làm ít hiệu quả nhiều, không phải sao?”
Cố Dư Sinh cười giễu cợt, buông cằm Tần Chỉ Ái ra: “À, đúng rồi, cô cũng đừng nghĩ quá nhiều, tôi muốn có con với cô là vì ông thích cô, đối với tôi mà nói, cô cũng chỉ là công cụ để sinh sản! Ngoài ra không có bất kỳ giá trị nào khác, hiểu không?”
Cố Dư Sinh lạnh lùng nói những lời đó xong, lại sửa sang lại cravat, sau đó đi vòng qua giường đến trước cửa.
Hắn vừa mới kéo cửa ra, liền nghĩ đến ví tiền và chìa khóa xe còn để trong túi của bộ quần áo sáng nay, hắn lại qua phòng thay đồ, lúc lấy Ϧóþ tiền, đầu ngón tay chạm phải hộp gấm, cả người hắn giống như bị điểm huyệt vậy, cứng ngắt trong chốc lát, mới lấy chiếc hộp kia ra.
Đây là chiếc nhẫn hắn tự tay thiết kế cho cô… muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, muốn chờ khi cô ngủ say, mới đeo vào ngón tay nhỏ bé của cô.
Ngay chiều qua hắn còn động lòng tràn ngập hạnh phúc vui mừng xúc động khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, chỉ mới qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ, tất cả đều xoay chuyển 180 độ, lúc này nhìn nhẫn, hắn chỉ cảm thấy buồn cười và khổ sở.
Cố Dư Sinh dùng sức nắm hộp gấm, một giây sau hắn quay người ra khỏi phòng thay đồ, không do dự ném hộp nhẫn ra ngoài một ô cửa sổ đang mở, sau đó không hề liếc nhìn Tần Chỉ Ái trên giường, quay đầu ra khỏi phòng ngủ.
Thay giày xong, đi ra cửa nhà, Cố Dư Sinh đứng trên bậc thang, Cố Dư Sinh dường như bị vườn hoa sau nhà hấp dẫn.
Hắn nghĩ đến cảnh tượng chiều qua hắn hình dung trong đầu, thiết kế một vẻ đẹp mộng ảo, nến, đèn, ca sĩ hát bài hát “Đích” mà cô yêu thích.
Hắn thật sự yêu cô, mới có thể để tâm như vậy.
Chóp mũi Cố Dư Sinh bắt đầu chua xót, hắn vội thu lại tầm mắt, bước đến bên cạnh xe thật nhanh, mới mở cửa xe, ngồi xuống.
Hắn giống như đang sợ gì đó, nhanh chóng khởi động xe, quay đầu xe lái ra khỏi biệt thự.
Kẹt xe.
Cố Dư Sinh không muốn đến công ty, cũng không muốn đi tìm bạn bè, hắn theo dòng xe cộ đông đúc chạy lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng liền dừng ở cửa khách sạn Bốn mùa.
Hắn xuống xe, đưa chìa khóa cho nhân viên ở đó, liền đi thang máy lên tầng cao nhất, đến phòng của mình thường ở.
Hắn đóng kín rèm cửa, tắt đèn, khiến cho căn phòng chỉ còn một màu tối đen, sau đó gục trên giường, che kín chăn, ngủ say.
.......
Tần Chỉ Ái cũng không biết mình nằm trên giường bao lâu, cô giống như ngủ thi*p đi, lại giống như không ngủ, thỉnh thoảng bên tai sẽ nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, tiếng chó sủa của nhà bên cạnh hoặc tiếng huýt sáo.
Trong lúc cô muốn xoay người, xương cốt toàn thân giống như sắp vỡ vụn vậy, liên tiếp vang lên những âm thanh răng rắc, hình như là 10 lần, hoặc là 11 lần, lúc này cô mới từ từ mở mắt ra.
Bên trong không bật đèn, tối om.
Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, trong vườn có ánh đèn chiếu vào cửa sổ.
Thì ra đã là nửa đêm rồi a….
Một ngày không ăn không uống, cô cũng chẳng cảm thấy đói bụng, chỉ hơi khát một chút.
Cô vất vả lắm mới bò xuống giường được, lảo đảo đi xuống lầu.
Cha của quản gia đã qua đời hai năm trước, hôm này là ngày bà về quê làm đám giỗ.
Trong biệt thự chỉ còn lại một mình cô, yên tĩnh đến khó chịu, lúc cô bước đi, cả phòng đều chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của cô.
Trong phòng ăn khá hỗn loạn, bàn ăn bị Cố Dư Sinh đạp khiến trái cây trên bàn cũng lăn lung tung, bình hoa trên bàn rải rác những bông hoa ngày hôm qua cô ra vườn hái mỗi chỗ một bông, bởi vì không có nước mà bây giờ chúng đã trở nên ỉu xìu rồi.
Tần Chỉ Ái uống nước xong, lê thân thể mệt mỏi cố gắng đẩy bàn ăn về lại chỗ cũ, nhặt những bông hoa kia lên, vứt vào thùng rác, cầm khăn lau bàn, sau đó liếc nhìn tủ lạnh, dừng lại một chút, lại mở cửa tủ, lấy những món tối qua mình làm trút vào thùng rác, đem chén bát rửa sạch sẽ.
Mãi cho đến khi nhà bếp khôi phục lại trạng thái ban đầu trước khi cô xuống bếp làm thức ăn, Tần Chỉ Ái mới mang một túi rác ra khỏi biệt thự, bỏ vào thùng rác lớn, lại đi lên lầu.
Chỉ đơn giản dọn dẹp một hồi như vậy lại khiến cô mất hết toàn bộ sức lực, ngã lên giường, lại đơ ra.
......
Cùng lúc đó, Tưởng gia.
Tưởng Tiêm Tiêm vừa mới tắm xong, mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, điện thoại cô để trên giường liền vang lên tiếng báo tin nhắn đến từ WeChat.
Tưởng Tiêm Tiêm nhíu mày, ném khăn trong tay xuống, đi đến bên giường cầm điện thoại lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc