Ép Yêu 100 Ngày - Chương 105

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Có thật không?” được khẳng định như vậy, Lâm Điềm Điềm rất vui vẻ, cười rất tươi.
Tô Tình không trả lời Lâm Điềm Điềm, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe lần nữa, nhìn những ngọn đèn nêon trên đường, cô đột nhiên nhớ đến bốn chữ mình tự nói lúc nãy: xuất thân lại tốt.
Xuất thân lại tốt… không có ai biết, những năm gần đây cô luôn có mong ước có được bốn chữ này, cô nằm mơ cũng mong đợi mình có xuất thân tốt như Điềm Điềm, bởi vì, nếu như có xuất thân tốt, thì năm đó có thể cô cũng không cần phải rời xa hắn.
Rất nhiều người đều cho rằng, tình yêu là thứ tốt đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người, có thể họ đều quên rằng, tình yêu đối với những người nghèo rớt mồng tơi lại là một giấc mộng rất xa xỉ.
Tô Tình quen biết Tần Gia Ngôn khi gia đình Tần Gia Ngôn còn rất tốt đẹp, mà cô lại là một cô gái nghèo từ vùng núi xuống vừa học vừa làm.
Mặc dù mới học cấp ba, nhưng vì cô không muốn làm gán*** cho gia đình liền bắt đầu đi phát tờ rơi sau giờ học.
Còn nhớ đó là vào một ngày đông, cô phát tờ rơi từ sáng sớm đến đêm khuya phát hơn năm ngàn tờ rơi, nhưng người phát tiền công nhìn thấy cô còn nhỏ lại bắt nạt cô, không trả tiền cho cô, hồi đó cô đã không có đồng nào, đói bụng cả ngày, lúc cô đi bộ trở về trường học, nhìn thấy xe bán mì thịt bò trên vỉa hè chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc đó đúng lúc có một đôi tình nhân vừa ăn mì xong, cô liền nhìn thấy tô mì kia hầu như chưa hề được ***ng đến, cô thật sự là quá đói, cho nên lúc bà chủ dọn dẹp liền hỏi bà chủ có thể lấy phần mì đó không.
Mà Tần Gia Ngôn lúc này lại ngồi yên lặng với mấy người bạn của hắn, nghe thấy cô hỏi xong liền chẳng đợi bà chủ lên tiếng mà liền bỏ tiền nói với bà chủ nấu cho cô một tô mì thịt bò mới.
Cô quen hắn từ thời cấp ba, nhưng yêu nhau chỉ được trong năm nhất đại học.
Tiếc là tiệc vui chóng tàn, trong nhà hắn lại có biến cố, cha hắn thiếu người ta một khoảng nợ lớn, qua đời, để lại người mẹ của hắn còn bệnh đến phải nhập viện, cần một số tiền lớn lo tiền thuốc thang.
Họa vô đơn chí, phúc vô song chí, câu nói này quả thật không sai chút nào.
Lúc trong nhà Tần Gia Ngôn mù mịt về vấn đề tài chính, trong nhà cô cũng có chút vấn đề, cha cô không cẩn thận té từ trên núi xuống, gãy chân, tuy rằng tình hình của nhà cô không lớn như nhà Tần Gia Ngôn, nhưng đối với cô và gia đình cô mà nói số tiền viện phí này không phải là một con số nhỏ chút nào.
Chính là vào lúc ấy, cô lựa chọn cách lấy chồng.
Bởi vì không có cách nào khiến cô có thể trong một đêm có được nhiều tiền như vậy ngoài đi lấy chồng.
Cô không chỉ đơn thuần vì cha của mình mà chưa chờ tốt nghiệp xong đã kết hôn mà còn là vì cha của Tần Gia Ngôn, từ khi gia đình hắn có chuyện, số lần cô và hắn gặp nhau cũng ngày một ít đi, cô có len lén theo dõi hắn mấy lần, tận mắt nhìn thấy cả nhà hắn bị bọn người cho vay nặng lãi đòi nợ đánh đến sưng mặt sưng mũi, cô cũng qua bệnh viện, biết hắn cũng chẳng có tiền trả tiền viện phí cho mẹ hắn, mẹ hắn còn bị ép xuất viện, cô còn biết hắn sắp phải thôi học. . .
Cô cần tiền gấp, hắn cũng cần tiền gấp, hai người cứ ở chung một chỗ với nhau chỉ có thể liên lụy nhau mà thôi.
Cô suy nghĩ cả đêm, liền quyết định đồng ý gả cho anh trai của Lâm Điềm Điềm, Lâm Mặc, chia tay với Tần Gia Ngôn.
Lâm gia không kén chọn con dâu, đồng ý cho cô vào nhà họ Lâm là vì Lâm Mặc thích đàn ông, cho nên mới cần một người phụ nữ làm lá chắn cho hắn.
Đơn giản mà nói, cô là bù nhìn mà thôi.
Sau khi gả cho Lâm Mặc, cô toại nguyện cầm được một số tiền lớn từ Lâm gia, cô đem trả tiền viện phí cho cha xong lại dùng phần dư còn lại nặc danh trả tiền viện phí cho mẹ của Gia Ngôn, sau đó cắt đứt liên hệ với Tần Gia Ngôn.
Từ trước, lúc cô rời khỏi Tần Gia Ngôn, cô không cho hắn biết nhà cô đã xảy ra những chuyện gì, chuyện nặc danh lo tiền viện phí của mẹ hắn không thể cho hắn biết thì lúc này lại càng không thể cho hắn biết.
Hắn nói không sai, cô không chỉ còn là Tô Tình đơn thuần như lúc trước nữa mà cô còn là Lâm thiếu phu nhân, cô và hắn từ khi cô lựa chọn lấy chồng, cả đời này liền không thể nào có quan hệ gì với nhau nữa rồi.
Cô nên tự lo lấy thân mình, không quan tâm cuộc sống hiện nay của hắn nữa, có điều lúc nãy cô hỏi cũng tốt, nghe thấy những câu nói lạnh lùng kia của hắn, trong lòng từ trước đến nay vẫn chưa nguôi hy vọng của cô lúc này cuối cùng cũng không còn vọng tưởng gì nữa rồi.
Cô không nên khổ sở như vậy, cô nên cảm thấy vui mừng mới đúng, năm đó cô rời khỏi hắn, hắn là một người hoàn hảo như vậy, có thể gặp được Lâm Điềm Điềm, một thiên kim đại tiểu thư tốt như vậy, thật sự là vô cùng tốt luôn rồi.
Dù sao, yêu một người, không phải chỉ mong người đó được sống tốt là được rồi, không phải sao?
Tô Tình dựa đầu vào cửa sổ xe, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Rõ ràng cô đã nghĩ thông rồi, tại sao vừa để ý lại cảm thấy vô cùng khổ sở chứ?
.....
Chị dâu, chị dâu? Lâm Điềm Điềm gọi Tô Tình vài tiếng, Tô Tình mới mở hai mắt ra.
Thì ra là đến nhà rồi.
Tô Tình đẩy cửa, xuống xe.
Có thể là cô còn chưa lấy lại được tinh thần, khiến Lâm Điềm Điềm nhận ra được điểm khác thường, liền hỏi: “Chị dâu, chị sao vậy? Luôn thấy chị có điểm gì đó kỳ kỳ đó!”
“Không có gì, chỉ hơi mệt thôi.” Tô Tình lắc lắc đầu.
“À.” Lâm Điềm Điềm cũng không quá quan tâm đến cô, nghe thấy cô nói không có gì liền kéo cửa chạy vào nhà, lao vào ***g *** của mẹ Lâm vẫn đang coi tivi, liền phấn chấn kể lại chuyện gặp mặt của mình và Tần Gia Ngôn cho bà nghe.
Mẹ Lâm nghe xong rất vui, còn hài lòng kéo Điềm Điềm hỏi từ đầu đến cuối thật tỉ mỉ cuộc gặp mặt của hai người họ. Tô Tình thay giày vào nhà, lễ phép lên tiếng chào: “Mẹ!” mẹ Lâm lại giống như cô không hề tồn tại vậy, chẳng buồn liếc nhìn cô lấy một lần.”
Tô Tình lúng túng đứng một lúc, lại nói: “Con đến nhà bếp xem có cần giúp gì không…”
Mẹ Lâm vẫn không để ý đến cô.
Tô Tình lúc này mới đi đến nhà bếp.
Cô giúp người hầu chuẩn bị xong bữa tối, Tô Tình liền gọi mẹ Lâm và Lâm Điềm Điềm đến ăn tối.
Nói chuyện với con gái xong, mẹ Lâm nghe thấy giọng nói của cô, sắc mắt lập tức chìm xuống: “A Mặc cũng đã lâu không về nhà, cô làm vợ cái kiểu gì vậy? Kết hôn đã nhiều năm như vậy cũng không thể giữ chân chồng mình! Tôi không cần biết cô dùng cách gì, tôi phải nhìn thấy A Mặc đó!”
“Vâng!” Tô Tình đáp một tiếng.
Mẹ Lâm hừ lạnh đứng lên, đi đến phòng ăn.
.....
Ngày hôm sau, Tô Tình phải tốn rất nhiều công sức mới có thể biết được hành tung của chồng cô.
Chưa tơi tám giờ, cô liền đến canh giữ ở cửa Vàng son lộng lẫy, tám giờ đúng, Lâm Mặc hai tháng cô không gặp lại bước ra từ một chiếc xe hơi màu đen.
Tô Tình vội vã bước lên trước, cô còn chưa mở miệng, Lâm Mặc nhìn thấy cô liền lên tiếng trước: “Cô đến đây làm gì?”
“Lâm Mặc, mẹ nói tôi gọi anh về nhà!”
“Tôi không có hứng thú!” Lâm Mặc nói xong liền ném chìa khóa cho nhân viên khách sạn, cất bước đi đến cổng khách sạn vàng son lộng lẫy.
Tô Tình thấy vậy liền đuổi theo, giật ống tay áo của Lâm Mặc theo bản năng, cô vừa mới ***ng tới ống tay áo của hắn liền hất cô ra: “Con đ*** thối tha, đừng ***ng tao!”
Tô Tình không hề có chút chuẩn bị nào liền bị Lâm Mặc vung lên một cái khiến cô té xuống đất, cô đau đến nỗi rên khẽ một tiếng, vừa mới chuẩn bị bò dậy, dư quang liền nhìn thấy Tần Gia Ngôn đang đi ra khỏi cổng vàng son lộng lẫy.
Tô Tình dừng lại nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi ra từ vàng son lộng lẫy mang giày da, một lúc lâu cũng không chớp mắt, mãi đến khi hắn đi đến cửa xoay, cô mới chợt nhớ ra lúc này cô còn đang chật vật nằm dưới mặt đất.
Thế gian này, chuyện khó chịu nhất chính là gì chứ?
Khó chịu nhất không gì bằng gặp lại mối tình đầu mà mình thật lòng yêu, thấy hắn cao cao tại thượng như một vị thần còn mình chỉ giống như một kẻ thấp kém đê tiện như một hạt bụi của nhân gian.
Tô Tình muốn trốn theo bản năng.
“Tần tiên sinh, hôm khác gặp lại.”
“Được, Hạ tổng.”
Lúc nghe thấy tiếng đáp lại đầy khách sáo của Tần Gia Ngôn, trong đầu Tô Tình vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy một cái.
Không ai biết, từ sau khi cô rời khỏi hắn, đã không biết bao nhiêu cô từng lén hoài niệm âm thanh này.
Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng run lên, chụp xuống mặt đất, cúi thấp đầu hơn, chỉ mong Tần Gia Ngôn đi qua nhanh một chút.
Trời cao như nghe thấy lời thỉnh cầu của cô vậy, những người xinh đẹp lịch lãm từ cửa đi ra tản đi rất nhanh.
Tần Gia Ngôn vừa bấm điện thoại vừa đi về phía lề đường.
Điện thoại được nối máy: “Ừ, đúng, cậu đón tôi đúng không, lát nữa gặp.”
Hắn cúp máy xong, thong dong bước qua người Tô Tình.
Tô Tình nhìn giày da hiệu Trình Lượng của hắn, cũng có thể ngửi thấy mùi thơm ngát từ người hắn khiến cô không dám thở nữa.
Tần Gia Ngôn đi cách cô hai mét, Tô Tình mới dám ngẩng đầu lên lén nhìn bóng lưng của hắn một cái.
Tần Gia Ngôn, anh biết không? có thể những lúc như vậy, ở bên cạnh anh, nhưng anh lại không biết đến sự tồn tại của em, đối với em mà nói, chính là ân điển lớn nhất mà ông trời đã dành cho em rồi.
Trong những năm nay, mỗi khắc em đều muốn biết anh có sống tốt không, bây giờ, nhìn thấy anh như vầy, tốt đẹp như vậy, em đã thật sự rất thỏa mãn rồi.
Trong đáy mắt Tô Tình có một luồng ánh sáng cười ấm áp, ngay lúc khóe môi cô sắp cong lên, Lâm Mặc thấy cô cứ nằm đó không đứng lên liền trào phúng mở miệng hỏi: “Sao vậy? Yếu đuối như vậy sao? Đẩy mới một cái mà đã đứng dậy không nổi rồi sao?”
Giọng nói của Lâm Mặc có chút vang khiến cho Tần Gia Ngôn chưa đi xa cũng có thể nghe được rất rõ ràng, người đàn ông kia có thể là do tò mò, bước chân của hắn lại dừng một chút, Tô Tình sợ hắn quay đầu lại sẽ nhìn thấy cô, liền chôn đầu xuống.
Hành động của Tô Tình như vậy rơi vào mắt của Lâm Mặc lại giống như đang muốn chống đối lại hắn. người phụ nữ này từ khi bước chân vào Lâm gia đã làm chướng mắt của hắn rồi, oán khí mấy năm gần đây tích tụ khiến hắn nổi giận lôi đình ngay lập tức, những lời trong miệng càng nói lại càng khó nghe: “Con đ*** thối tha này, mày có biết xấu hổ không vậy hả? Càng nói mày càng làm tới? mau đứng lên cho tao, đừng có ở đây làm mất mặt tao, tao đập mày bây giờ đó!”
Người nhân viên nhìn thấy Lâm Mặc lại đối xử với một người phụ nữ thô lỗ như vậy, liền đi đến chỗ cô quan tâm hỏi: “Tiểu thư, cô có thể đứng lên không? Có cần tôi giúp cô không?”
Người nhân viên đó còn chưa đưa tay giúp cô, Lâm Mặc liền bước nhanh qua hất tay người nhân viên kia, còn nói: “Ai cũng không được giúp cô ta, để cô ta tự mình đứng lên!” nói xong, Lâm Mặc liền cúi đầu nhìn Tô Tình: “Đứng lên nhanh lên cho tao!”
Tô Tình còn chưa kịp có phản ứng thì Lâm Mặc lại giơ chân lên, dùng hết sức đá về phía Tô Tình.
Không cần biết Lâm Mặc dùng bao nhiêu sức, nhưng vẫn khiến thân thể của Tô Tình lắc lư hai cái, đầu càng cúi thấp xuống.
“Không nghe tao nói sao, tự mình đứng lên cho tao!” Lâm Mặc vừa nói vừa khom người túm tóc của Tô Tình, nâng mặt của cô lên: “Tao nhắc nhở mày, đừng có thách thức tính nhẫn nại của tao, chọc giận tao thì lát nữa mày cũng đừng mong còn mặt mũi ở đây!!”
Tô Tình bị kéo đầu lên đúng ngay hướng mà Tần Gia Ngôn vừa đi, đứng như cô dự đoán, người đàn ông kia nghe thấy tiếng chửi như vậy liền quay đầu nhìn lại, lúc này ánh mắt của hai người lại chạm vào nhau.
Tô Tình giống như hóa đá, cả người bất động.
Lâm Mặc còn đang không ngừng nhục mạ cô, cô cũng không nghe được chữ nào, sự trầm mặc cũa cô lại càng chọc Lâm Mặc tức hơn, khiến hắn càng ngày càng dừng sức nắm đầu cô, cô lại như chẳng cảm nhận được chút đau đớn nào, chỉ bình tĩnh nhìn Tần Gia Ngôn.
Đã từng, người đàn ông đã từng rất dịu dàng nhìn cô, lúc này lại bị cô biến thành một cái nhìn lạnh lùng chẳng có chút mảy may thương cảm nào.
TayTô Tình theo bản năng nắm chặt lại, đến nỗi bấm ra máu.
Lâm Mặc thấy cô như vậy lại càng tức giận hắn, hắn lúc này không để ý họ đang ở ngoài đường mà xung quanh lại đang có rất nhìn người đang nhìn hai người họ, lại giơ chân lên, đạp lên người Tô Tình lần nữa.
Tô Tình bị đạp nằm trên mặt đất, nhưng ánh mắt của cô vẫn như cũ, nhìn thẳng Tần Gia Ngôn.
Vẻ đẹp trai trên khuôn mặt người đàn ông lúc này lại bình tĩnh như nước, lúc Lâm Mặc đạp cô lần thứ hai, lông mi dài của hắn lại nhẹ nhàng chớp, giống như hắn hoàn toàn không quen biết cô vậy, lại thu tầm mắt, tư thế vững vàng, quay người đi đón xe.
Lâm Mặc lại dùng sức mạnh hơn, Tô Tình đau đến nỗi cả người run cầm cập, cô vẫn duy trì tư thế nhìn Tần Gia Ngôn như vậy, lẳng lặng mà nhìn chỗ Tần Gia Ngôn vừa đứng
Dư quang trong mắt cô lại nhìn thấy một chiếc xe đắt giá dừng ở ven đường, tài xế xuống xe, mở cửa, Tần Gia Ngôn ngồi vào xe, sau đó xe được khởi động, chạy đi.
Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng động cơ nữa, trong tim cô liền có một cảm giác nhói đau.
Cô biết mình không nên chờ mong bất cứ một cái gì, mà khi cô thật sự tận mắt nhìn thấy hắn rời đi khi cô bị Lâm Mặc đánh như vậy, như chuyện không có liên quan gì đến hắn, thật sự trong lòng cô cảm thấy rất khổ sở.
Hắn và cô thật sự là người dưng rồi. . .
Đôi mắt của Tô Tình chua xót lắm, nhưng cô lại nhẫn nhịn không muốn nước mắt của mình rơi xuống.
Điện thoại di động trong túi Lâm Mặc vang lên, tiếng nói của hắn lập tức trở nên dịu dàng, có thể thấy được người gọi tới chính là người yêu của hắn, có thể là người đó ngồi trong vàng son lộng lẫy chờ lâu cho nên gọi điện thoại hỏi hắn.
Lâm Mặc cúp máy, lại mắng Tô Tình hai câu, sau đó quay người rời đi.
Mỗi người đi ngang qua vàng son lộng lẫy đều nhìn qua cô một cái, cô giống như không cảm nhận được vậy, chỉ sững sờ nhìn hướng mà Tần Gia Ngôn vừa đi qua , lại nhìn lại bản thân mình một chút, mãi đến khi nhân viên khách sạn hỏi cô, cô mới từ từ bò dậy, bỏ qua đau đớn, bỏ qua sự quan tâm của người nhân viên kia mà từng bước từng bước từ từ đi đến ven đường.
Lúc Tô Tình giơ tay gọi xe taxi, mới phát hiện lòng bàn tay của cô đã bị chính mình bấm chảy máu, cô nhìn chằm chằm dòng máu kia, ngơ ngẩn, sau đó lại có một chiếc taxi dừng trước mặt cô, cô mới mở cửa xe, ngồi vào, nói địa chỉ cho bác tài.
Xe chạy, cô nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Từ rất nhiều năm trước đây, hắn và cô một dao cắt đứt, đây là chuyện quá rõ ràng, cho đến hôm nay gặp lại, cô mới biết thì ra thời gian hắn và cô cách xa nhau, hai người đã từ lâu bị kéo vào hai thế giới khác nhau, không còn như trước kia nữa.
-
Xe dừng hẳn ở trước biệt thự của Cố Dư Sinh rất lâu, Tần Gia Ngôn ngồi ở ghế sau vẫn không có ý muốn xuống xe.
Qua khoảng năm phút, tài xế lại nói lần thứ ba: “Tần tiên sinh, đến rồi.”
Tần Gia Ngôn nháy mắt một cái, mới hồi phục lại tinh thần ừ với bác tài một tiếng, sau đó lại ngồi cứng người, lúc bác tài lại nhắc hắn lần thứ tư, hắn mới mở cửa xe, ung dung chậm rãi bước vào biệt thự.
Mở cửa nhà, đổi giày xong, lúc đi vào phòng khách, hắn mới phát hiện Tần Chỉ Ái còn chưa ngủ, đang nằm trên ghế salon xem tivi.
Bởi vì tối rồi, dù biệt thự cách âm rất tốt nhưng Tần Chỉ Ái vẫn có chút sợ làm phiền mọi người nên bật âm lượng ở mức thấp nhất.
Cô nhìn thấy Tần Gia Ngôn về, liền hỏi: “Ăn khuya không?”
Tần Gia Ngôn cởi âu phục, tháo cravat xong, mới lắc đầu với Tần Chỉ Ái, nói “không” xong sau đó lại ngồi lên ghế: ‘Đã trễ như vậy rồi, sao chị còn chưa ngủ?”
“lúc nãy Đậu Phộng Nhỏ đau bụng gọi chị dậy, bây giờ chị lại ngủ không được.” Tần Chỉ Ái cầm một túi hạt thông, mở ra đưa cho Tần Gia Ngôn một hồi, hắn lại lắc đầu không ăn, liền ôm trong *** mình, lại giống như nói chuyện phiếm mở miệng nói: “Hôm nay em đi gặp Lâm tiểu thư cảm giác thế nào?”
Câu hỏi của Tần Chỉ Ái lại làm cho Tần Gia Ngôn nghĩ đến hình ảnh của Tô Tình bị chồng đánh.
“Tại sao lại không nói chuyện đây?” Tần Chỉ Ái thấy Tần Gia Ngôn trầm mặc, lại hỏi.
Tần Gia Ngôn hoàn hồn: “Cũng tốt.”
“Mỗi lần em đều trả lời như vậy, mỗi lần đều không gặp lại họ lần thứ hai…” Tần Gia Ngôn oán giận nói: “Hay là giới thiệu em họ của anh Bán Thành cho em? Em gặp rồi đó, con bé rất đẹp, xuất thân lại tốt nữa!”
Dịch Quả Quả. . . Tần Gia Ngôn có chút ấn tượng, cô ấy thật sự khá đẹp, tính cách cũng rất rộng rãi, nhưng hắn vẫn lắc lắc đầu: “Quên đi chị!”
“Gia Ngôn, em thật sự đã trưởng thành rồi, cũng không thể cứ như vậy được, nếu chị nhớ không lầm em có một người bạn từ thời phổ thông đã kết hôn đến hai lần rồi không phải sao? Người ta đã cưới hai người vợ rồi…”
Tần Gia Ngôn biết Tần Chỉ Ái muốn nói gì, hắn theo bản năng ôm quần áo chuẩn bị đứng lên về phòng tắm rửa, kết quả còn chưa đứng lên đã bị Tần Chỉ Ái tóm lấy ống tay áo của hắn: “Em ngồi xuống cho chị, chị còn có chuyện đứng đắn muốn hỏi em!”
Tần Gia Ngôn nhìn thấy Tần Chỉ Ái có chút nghiêm túc, liền không dám nhúc nhích.
“Gia Ngôn, em còn nhớ chuyện lúc trước cha vừa mới qua đời, mẹ thì bị bệnh không có tiền trả tiền viện phí không? lúc đó suýt nữa thì bị đuổi ra khỏi bệnh viện thì lại có người đóng giúp chúng ta 200 ngàn tiền thuốc thang không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc