Ép Yêu 100 Ngày - Chương 03

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cô Học Được Cách Lạt Mềm Buộc Chặt Rồi Sao?
Hôm nay đã là lần thứ ba cô và hắn không hẹn mà gặp.
Buổi sáng ở trên đường ra sân bay, hắn vừa nhìn thấy cô đang nhìn hắn liền lập tức kéo cửa kính xe.
Buổi trưa ở trên bàn ăn, cô không cẩn thận làm đổ R*ợ*u vào tay áo của hắn, hắn giống như phản xạ có điều kiện bỏ đi.
Hai lần trước không hẹn mà gặp có thể đủ chứng minh, hắn rất ghét cô xuất hiện trước mặt hắn.
Người ta nói quá tam ba bận, mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhẫn nại với cô...
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn quay trở lại xe.
Nào ngờ người gọi điện thoại cho cô, Chu Tịnh lúc này lại bỗng nhiên từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái liền thấy được xe của cô đứng trước cửa biệt thự, lập tức vừa giơ tay lên, vừa vẫy, vừa gọi: "Tiểu Khấu, ở đây."
Cố Dư Sinh đang nhận điện thoại nghe thấy liền nhíu mày, sau đó nghiêng đầu nhìn tới nơi Tần Chỉ Ái đang đứng.
Cách một khoảng rất xa, Tần Chỉ Ái cũng có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt của Cố Dư Sinh đang nhìn cô, ánh mắt rõ ràng chìm xuống.
Tần Chỉ Ái trở nên hồi hộp, quên phải nói chuyện với Chu Tịnh.
Chu Tịnh nôn nóng, thấy cô không phản ứng, liền loạng choạng đi đến cổng biệt thự.
Chu Tịnh uống hơi nhiều, bước chân như nhũn ra, lúc đi đến nửa đường lảo đảo té xuống đất.
Dù Tần Chỉ Ái đang sợ Cố Dư Sinh nhưng vẫn không do dự chạy vào biệt thự.
Chu Tịnh ngã xuống sân cỏ trong biệt thự, cũng không có gì nghiêm trọng, Tần Chỉ Ái vất vả lắm mới đỡ được Chu Tịnh lên, nhìn cũng không dám nhìn đến Cố Dư Sinh đang đứng cách đó một mét, đơn giản phủi bụi trên người Chu Tịnh, sau đó liền muốn đưa cô đi.
Tuy rằng Chu Tịnh say rồi nhưng ý thức vẫn còn nhớ: "Chờ một chút, tôi vào lấy túi xách..."
Nói xong, Chu Tịnh lại chỉ chỉ phía trong biệt thự.
Tần Chỉ Ái không còn cách nào khác hơn là phải đỡ cô đi vào trong phòng.
Cửa biệt thự mở ra, phòng khách to lớn, được bày trí thành một sàn nhảy, trong đó có một đám người đang uốn tới ẹo lui.
"Túi của cô để ở đâu?"
Chu Tịnh nghe Tần Chỉ Ái hỏi, lại chỉ lên lầu.
Thân hình Chu Tịnh cao, hơi mập, Tần Chỉ Ái đỡ cô đi rất vất vả, lúc chật vật lắm mới đến được cầu thang, Chu Tịnh bỗng nhiên đẩy Tần Chỉ Ái ra, chạy về phía nhà vệ sinh.
Tần Chỉ Ái chạy theo cô, đến khi vào được nhà vệ sinh, Chu Tịnh đang ôm bồn cầu nôn đến tối tăm mặt mũi.
Tần Chỉ Ái vỗ vỗ sau lưng Chu Tịnh, làm cho cô ta thoải mái hơn một chút, sau khi cô ta nôn xong, Tần Chỉ Ái quay lại phòng khách của biệt thự lấy một bình nước khoáng ướp lạnh, mang đến nhà vệ sinh.
Chu Tịnh đã không còn ở trong đó.
Tần Chỉ Ái nhíu mày, chỉ có thể quay trở lại phòng khách.
Trong sảnh có rất nhiều người, Tần Chỉ Ái tìm một lúc lâu mới tìm thấy Chu Tịnh.
Chu Tịnh uống đến say mèm, Tần Chỉ Ái vừa mới kéo cánh tay cô, cô ta lập tức lay người Tần Chỉ Ái: "Tiểu Khấu, đi khiêu vũ, nhảy với tôi đi!"
Nói xong, Chu Tịnh còn kéo tay của Tần Chỉ Ái nâng cao lên, vung loạn xạ.
Tần Chỉ Ái phải dùng sức mạnh thật lớn mới có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Chu Tịnh, sau đó lại cố hết sức lôi cô ra khỏi đám người đang khiêu vũ kia.
Chu Tịnh chơi chưa đủ, sống ૮ɦếƭ không khịu rời đi, có điều cô ta uống R*ợ*u nên sức cũng không mạnh nên chỉ có thể bị Tần Chỉ Ái kéo đi.
Đến lúc sắp đi ra, không biết là ai đã ***ng phải Chu Tịnh, khiến Chu Tịnh bị va vào Tần Chỉ Ái, mà Tần Chỉ Ái lại đang dùng sức kéo cô, cho nên cả người đều ngã nhào về phía trước, va vào một ***g *** bền chắc.
Tần Chỉ Ái theo bản năng ngẩng đầu lên, trong miệng chuẩn bị sẵn câu "Xin lỗi" , vừa mới nói được chữ "Xin..." đã nhìn thấy khuôn mặt ngưng sương lạnh lẽo mà tuấn tú của Cố Dư Sinh, cô liền lập tức giống như bị cái gì đó chặn họng, không nói nổi chữ "lỗi" còn lại.
Tần Chỉ Ái nhìn ra được sự ác liệt và sắc bén trong tầm mắt của Cố Dư Sinh, giống như hận không thể đâm cô mấy dao.
Thậm chí trong nháy mắt như vậy, cô còn cho rằng một giây sau Cố Dư Sinh sẽ trở mặt với cô trước mắt bao nhiêu người trong căn nhà này.
Tần Chỉ Ái sợ đến mức nín thở, không dám nhúc nhích.
Chu Tịnh say bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không ý thức được bầu không khí lúc này cứng nhắc như thế nào, vừa nấc một tiếng, cô ta còn nói thầm: "Tiểu Khấu, nhảy đi, khiêu vũ đi a!"
Tần Chỉ Ái đột nhiên hoàn hồn, ý thức được mặt của mình còn dán chặt trong *** Cố Dư Sinh, mới vội vàng lui về phía sau hai bước.
Cô vừa rời khỏi người hắn, hắn cũng lui một bước.
Hắn và cô không giống nhau, cô vẫn còn đứng tại chỗ, mà hắn đã quay lưng rời đi.
Va vào *** của Cố Dư Sinh như vậy, Tần Chỉ Ái mạnh mẽ kéo Chu Tịnh đi.
Cô chật vật kéo Chu Tịnh lên lầu không nổi, lại chạm mặt Lục Bán Thành, cô giao Chu Tịnh cho Lục Bán Thành chăm sóc, mới hỏi túi xách của cô ta ở phòng nào, ngay lập tức chạy lên lầu.
Túi của Chu Tịnh nằm trong phòng đầu tiên trên lầu hai, bên trái.
Cửa phòng này nửa mở chứ không đóng.
So với sự náo nhiệt ở dưới lầu, trên này có vẻ im lặng lạ thường.
Tần Chỉ Ái nhìn qua khe cửa, trong phòng trống rỗng, không có người, đối diện cửa trên ghế sa lon có vài túi vải, trong đó có túi LV màu đỏ nhìn qua liền biết của Chu Tịnh.
Tần Chỉ Ái biết mình đã tìm đúng phòng, mới mở cửa nhanh chóng chạy vào phòng.
Lúc sắp đến được ghế sa lon, cô mới phát giác trong phòng này có một người đang ngồi trên ghế salon.
Mà người này, chính là người cô vừa va vào lúc nãy, Cố Dư Sinh.
Một lần hai lần thì có thể nói là trùng hợp, nhưng ba bốn lần đều liên tiếp chạm mặt nhau, đừng nói là Cố Dư Sinh, ngay cả cô cũng cảm thấy hết sức trùng hợp.
Tần Chỉ Ái cắn môi, trực tiếp giả vờ như không phát hiện ra Cố Dư Sinh, nhanh chóng vọt tới ghế salon, cầm túi của Chu Tịnh bỏ chạy.
Tần Chỉ Ái chạy chưa được hai bước đã nghe tiếng điện thoại của Cố Dư Sinh vang lên.
Cố Dư Sinh rất nhanh bắt máy, không biết là ai gọi tới, càng không biết bên trong nói gì, Cố Dư Sinh đột nhiên tức giận, không nói hai lời liền ném điện thoại về phía Tần Chỉ Ái: "Lương Đậu Khấu, cô rốt cuộc muốn làm gì, còn không buông tha sao?"
Điện thoại vút trong không khí, xẹt qua bên tai Tần Chỉ Ái, ngay phía trước mắt kính của cô.
Âm thanh "ầm" một tiếng vang lên thật lớn, kính vỡ tan tành.
Tình cảnh mà Tần Chỉ Ái lo lắng nhất cuối cùng cũng đã đến rồi... Tần Chỉ Ái sợ đến nỗi chân liền mềm nhũng, suýt nữa té ngã, cô một chút cũng không dám quay đầu lại nhìn, lảo đảo chạy ra ngoài.
Còn chưa đến cửa, cánh tay đã bị Cố Dư Sinh nắm lại, mang theo một lực rất lớn, kéo cô quay trở lại trong phòng: " Được lắm, so với lần trước thủ đoạn cao tay hơn, cô đã học được cách lạc mềm buộc chặt rồi, cùng lúc làm nhiều việc, ở trước mặt tôi dây dưa còn chưa đủ, bây giờ lại còn..."
Hắn giống như bị chọc tức, *** phập phồng, giọng nói đầy tức giận, nói được một nửa liền ngừng lại.
Hắn trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên lại tàn nhẫn nắm tay cô, lôi cô vào nhà vệ sinh.
Hắn trở tay khóa cửa, liền bổ nhào về phía cô, giống như là bị điên, hai ba lần xé quần áo của cô làm đôi.
Từ lúc gặp lại tới nay, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy Cố Dư Sinh, sắc mặt của hắn đều khó coi, nhưng mà chưa bao giờ đáng sợ như lúc này.
Mắt hắn đỏ lên, trên trán nổi gân xanh, *** như sắp ăn tươi nuốt sống cô bất cứ lúc nào.
Hắn làm cô đau, đau hơn hai lần trước rất nhiều.
Cố biết, hắn cố ý làm như vậy.
Cô muốn làm giống như lần trước, đếm thời gian để quên đi những đau đớn và khuất nhục mà hắn mang lại, nhưng mà lần này hoàn toàn không có hiệu quả, cô bị đau đến muốn khóc, muốn cầu xin hắn buông tha cho cô, nhưng mà vào thời khắc đó, cô lại ngang ngạnh không nói gì.
Dằn vặt lâu như vậy, cô không phát ra bất cứ một âm thanh nào, cho dù là một âm thanh yếu ớt nhất vì đau đớn mà phát ra cũng không có.
Lúc hắn buông tha cho cô, giống như một thế kỷ đã trôi qua rồi vậy.
Tần Chỉ Ái né ra khỏi người Cố Dư Sinh, sắc mặt trắng bệch, thoi thóp cuộn người trong góc phòng tắm.
Lần này không giống hai lần trước, lần này sau khi kết thúc, Cố Dư Sinh cũng không có nhanh chóng bỏ đi, chỉ rút ra khỏi cơ thể cô.
So với y phục bị xé tan nát đến thảm thương của cô, quần áo của hắn cũng chỉ ngổn ngang nhăn nheo một chút.
Hắn rũ mắt nhìn đến Tần Chỉ Ái cách đó không xa, không nhìn thấy gì, không biết có phải do ánh sáng của phòng tắm hay không, sắc mặt của hắn có vẻ trắng xám.
Qua một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Tần Chỉ Ái co ro trong góc phòng.
Ánh mắt sắc lạnh, hắn mở miệng, giọng điệu tàn nhẫn: "Cô nếu muốn tôi làm ૮ɦếƭ cô thì cứ việc đi nói cho ông biết tôi ở đâu đi..."
Cố Dư Sinh dường như muốn nói gì nữa, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, hắn lại bỗng nhiên ngừng lại.
Hắn lâm vào tình thế hoảng hốt, mờ mịt như vậy, sau đó tỉnh táo lại, ôm miệng cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười của hắn rất ngắn, vừa bước về phía Tần Chỉ Ái vừa cười gằng, có chút giống nhau, rồi lại như không giống.
Theo tiếng cười của hắn, đáy mắt nổi lên một sự bức ép đến không còn lối thoát, có điều rất nhanh lại bị thần thái lạnh nhạt xa cách xóa mờ.
Sau đó hắn nâng tay, chỉnh lại quần áo, kéo cửa rời đi.
Tần Chỉ Ái run rẩy nhìn hắn đóng cửa lại, đầu đang chôn trong đầu gối ngước lên.
Cô bỗng sợ có người tiến vào phòng tắm, cố gắng chống đỡ thân thể đau mỏi, run rẩy bước tới trước cửa, khóa trái cửa lại.
Một hành động đơn giản như vậy lại khiến cô tiêu hao hết thể lực, phải dựa vào tấm ván cửa lạnh lẽo, từ từ ngồi xổm xuống.
Tần Chỉ Ái ngồi một hồi lâu, mới từ từ hồi phục tinh thần.
Quần áo của cô bị xé như vải vụn, hoàn toàn không thể che được thân thể.
Lúc cô bị Cố Dư Sinh kéo vào đây, túi của Chu Tịnh đã bị cô đánh rơi bên ngoài, bên người cô di động cũng không có, cô không biết dưới lầu có giải tán chưa, không dám tùy tiện ra ngoài, chỉ sợ có người bắt gặp cô trong tình trạng xốc xếch như vầy.
Bên cạnh bồn tắm trong phòng tắm có một cửa sổ nhỏ, Tần Chỉ Ái một mình trong phòng tắm nhìn chằm chằm cửa sổ, nhìn sắc trời vừa nãy vẫn là hoàng hôn giờ đã biến thành một màu đen kịt, ngoài cửa phòng tắm cuối cùng có tiếng động.
Người gõ cửa chính là người đến dọn dẹp biệt thự, Tần Chỉ Ái nghe giọng điệu của người đó liền biết đám đông dưới lầu đã tản đi, bên ngoài không còn ai nữa rồi.
Lúc này Tần Chỉ Ái mới yên tâm, sau đó nhờ người hầu mang cho cô một bộ quần áo.
Trước khi đi, Tần Chỉ Ái vẫn không quên mang theo bộ quần áo đã bị Cố Dư Sinh xé nát.
Về đến nhà, Tần Chỉ Ái không ăn cơm tối, đã rửa ráy rồi đi ngủ.
Nói là ngủ, thật ra làm sao có thể ngủ được, cô nhắm mắt lại, suy nghĩ lung tung một lúc lâu, không biết đã xảy ra chuyện gì, trong đầu liền nghĩ đến câu cuối cùng trước khi Cố Dư Sinh rời đi đã nói: "Cô nếu không sợ tôi làm ૮ɦếƭ cô thì cứ việc nói cho ông biết tôi ở đâu đi..."
Cứ việc nói cho ông biết tôi ở đâu... Chỉ ngắn ngủi mười giây, cô liền hiểu rõ tình hình.
Thì ra lúc cô cầm túi của Chu Tịnh, lúc chuẩn bị quay đi, là Cố Dư Sinh đang nghe điện thoại của ông.
Tuy rằng không nghe nguyên văn, nhưng cô nghĩ trong điện thoại hẳn là ông nói cho hắn biết ông muốn ở trong biệt thự.
Trước đó cô nâng ly R*ợ*u khiến tay áo hắn bị dơ, lại va vào *** hắn, lại xông vào phòng riêng của hắn, nói vậy hắn đã sớm nghĩ cô vì muốn dây dưa với hắn mà làm đủ trò, nhưng hắn đâu biết tất cả đều là trùng hợp.
Vì lẽ đó, ông gọi điện thoại càng như thêm dầu vào lửa, làm cho Cố Dư Sinh phát điên lên.
Cố Dư Sinh sỉ nhục cô nặng như vậy, không phải cô không khổ sở, nhưng mà sau khi khổ sở xong nhiều hơn lại là đau đầu.
Trước đó vài ngày, khi cô chạy đến nước Mỹ, chính là muốn tách mình khói Cố Dư Sinh, không cho sự tình phát triển theo chiều hướng xấu.
Hiện tại cô về nước, như thế nào lại bị ma xuôi quỷ khiến những tính toán trước kia của cô đều trở thành uổng phí.
Nếu là mấy ngày này ông thật sự đến ở...
Tần Chỉ Ái không nhịn được giơ tay lên xoa xoa mi tâm, không dám tưởng tượng tiếp rồi.
Mặc kệ thế nào, cô cũng muốn tìm một biện pháp né đi giống như lần trước.
Tần Chỉ Ái trầm tư, đột nhiên xốc chăn lên, xuống giường chạy đến trước bàn trang điểm, cô đem một chồng kịch bản đem lên giường, mở ra từng cái, xem.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm những kịch bản, lăn qua lộn lại nghiên cứu đến hơn nửa đêm, thật sự từ một kịch bản khám phá ra cách.
Một đạo diễn, một biên kịch, một công ty đầu tư... quan trọng nhất là thời gian quay phim này, theo kế hoạch đã là ngày mai quay.
Sở dĩ nói theo kế hoạch là bởi vì nữ chính của kịch bản này dính vào scandal chơi MT, khiến cho bộ phim này phải thay diễn viên nữ chính, có thể sẽ không bấm máy đúng theo lịch đã định sẵn.
Nữ chính của bộ phim này chơi MT, chưa cần đập đã bị phá hư phân nửa, nếu là cô đóng bộ phim này, hẳn là theo tính tình khôn khéo của Chu Tịnh, chắc chắn cô ta sẽ không phản đối.
Vì lẽ đó, nếu ngày hôm nay cô có thể nhận vai diễn này, sẽ làm cho bộ phim này bấm máy đúng theo kế hoạch, mà cô có thể lấy danh nghĩa đi đóng phim mà danh chính ngôn thuận rời khỏi Bắc Kinh.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Tần Chỉ Ái có chút mất mát.
Trước đây khi yêu Cố Dư Sinh, cô đều mong có thể tới gần hắn.
Bây giờ có cơ hội tới gần hắn, cô lại vắt hết óc suy nghĩ làm sao có thể rời xa hắn.
Hắn và cô lúc đó, cứ coi như là thiên địa vô tình đi.
Tần Chỉ Ái thất thần trong chốc lát, nhắn cho Chu Tịnh vài tin.
Cả một đêm, Tần Chỉ Ái không ngủ ngon được, sáng sớm 7 giờ sáng, cô đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Là Chu Tịnh gửi tin nhắn cho cô.
Như cô suy tính, Chu Tịnh quả nhiên đáp ứng đề nghị của cô.
Hiệu suất làm việc của Chu Tịnh luôn rất cao, 10 giờ sáng, cô liền gọi điện thoại cho Tần Chỉ Ái báo đã kư hợp đồng xong.
12 giờ trưa hôm đó Tần Chỉ Ái đi đến nhà cũ của Cố gia.
Hai giờ chiều, cô từ nhà cũ của Cố gia xuất phát đến sân bay.
Từ nước Mỹ trở về, ở lại Bắc Kinh sững sờ mọt ngày một đêm, Tần Chỉ Ái lại lần nữa rời khỏi Cố Dư Sinh, rời khỏi Bắc Kinh.
-
Hai tháng lẻ mười lăm ngày sau, Tần Chỉ Ái được tiếp đón ở một nhà hàng sang trọng.
Kết thúc lễ chúc mừng của đoàn làm phim, Tần Chỉ Ái cùng Chu Tịnh và nhân viên lên chuyến bay lúc ba giờ chiều trở về Bắc Kinh.
Đến Bắc Kinh, Tần Chỉ Ái không lập tức trở về nhà, mà ở ngoài ăn tối xong, mới nói tài xế lái xe về biệt thự của Cố Dư Sinh.
Về đến nhà, đã chín giờ tối, ngoại trừ hai ngọn đèn sáng trước cửa biệt thự cũng không có gì khác.
Tần Chỉ Ái nhíu mày một cái mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, quản gia được nghỉ.
Bình thường lúc quản gia ở đây, cô sợ quản gia bất ngờ xông vào phòng ngủ, phát hiện cô và Lương Đậu Khấu không giống nhau nên chờ sau khi quản gia ngủ xong cô mới dám tẩy trang.
Hôm nay trong nhà chỉ có một mình cô, Cố Dư Sinh sẽ không trở về, Tần Chỉ Ái vừa về tới phòng ngủ, đã mang vali ném vào phòng thay đồ, liền đi vào nhà vệ sinh, mở vòi sen, tẩy trang, rửa mặt.
Bởi vì phải trang điểm giống y hệt Lương Đậu Khấu, mắt luôn phải trang điểm rất đậm, rất phức tạp, vì thế Tần Chỉ Ái phải tẩy trang ba lần mới có thể rửa mặt thật sạch.
Hóa trang thành Lương Đậu Khấu lâu như vậy, cô hầu như quên mất khuôn mặt vốn có của mình là như thế nào rồi. Cô giật lấy khăn mặt, lau mặt khô, nhìn mình trong gương, cả người hốt hoảng một hồi.
Mở nước nóng tắm, Tần Chỉ Ái thư thái hơn rất nhiều.
Buổi chiều lúc từ Hoàng Châu quay về Bắc Kinh cô đã ngủ quá nhiều, bây giờ cô không buồn ngủ chút nào, cô ở trong phòng ngủ đứng cạnh giường một lúc, liền cầm điện thoại di động đi về hướng ban công.
So với hơi lạnh bên trong, buổi tối bên ngoài gió thổi từ từ, khiến cô thoải mái, Tần Chỉ Ái nằm trên ghế mây, chơi một trò chơi trong di động, rất nhanh đã trôi qua một tiếng đồng hồ.
Tần Chỉ Ái vừa cất điện thoại di động, không quá để ý, giơ tay lên che ánh đèn, liền đứng lên, cô vừa quay người trở về phòng đã nghe âm thanh tắt máy xe dưới lầu.
Tần Chỉ Ái nhíu mày, quay đầu nhìn, thấy Cố Dư Sinh đang đứng bên dưới, tài xế Tiểu Vương đứng sau xe, đang mở cốp xe.
Cố Dư Sinh... sao bỗng nhiên hắn lại về nhà?
Tần Chỉ Ái nhìn xe của Cố Dư Sinh dưới lầu, ngây ra.
Đây hình như là lần đầu tiên cô đợi được hắn trở về...
Trong đầu Tần Chỉ Ái bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khiến mắt cô trừng lớn chưa từng thấy.
Cố Dư Sinh... hắn, sao bỗng nhiên hắn lại về nhà!!
Cô, cô, cô đã tẩy trang rồi... Nếu bị hắn bắt gặp, chuyện cô thay người khác gả cho hắn cũng sẽ bại lộ!
Tần Chỉ Ái run rẩy trong lòng, hoang mang chạy về phía phòng ngủ.
Cô chạy đến trước nhà vệ sinh, sau đó liền ý thức được giờ mình có hóa trang cũng không kịp, liền quay lưng, chạy về phía cửa.
Cô lên lầu trước Cố Dư Sinh, tìm chỗ an toàn trốn đi trước.
Tần Chỉ Ái đột nhiên kéo cửa phòng ngủ, mới vừa đi ra ngoài đã nghe tiếng bước chân lên cầu thang.
Tần Chỉ Ái sợ đến nỗi dừng bước, hoảng loạn, không thể làm gì khác hơn là trốn trong phòng ngủ.
Cô đóng cửa lại, lo lắng đi một vòng trong phòng, cố gắng tìm chỗ trốn.
"Cố thiếu gia, ngài đi chậm một chút." Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Tiểu Vương.
"Không có chuyện gì." Âm thanh nhàn nhạt của Cố Dư Sinh vang lên, luôn luôn đối lập với âm thanh khi nói chuyện với Tần Chỉ Ái. cô sợ ૮ɦếƭ khiếp, còn chưa tìm được chỗ trốn, đành xốc chăn, cầm gối dựa trên ghế sofa, cải trang thành một ngăn kéo nhỏ... Cuối cùng phát hiện chỗ này không thể trốn được.
Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Muốn ૮ɦếƭ! Muốn ૮ɦếƭ!" Tần Chỉ Ái lầm bầm trong miệng.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, tiếng nắm tay cầm mở cửa nhanh chóng truyền đến.
Toàn thân Tần Chỉ Ái đều dựng hết tóc gáy lên, cô chuyển con ngươi liếc nhìn xung quanh, sau đó đành ngã xuống thảm, bò đến gầm bàn trà.
Cửa phòng được mở ra, Cố Dư Sinh cùng tài xế Tiểu Vương đi vào.
Chưa tới mười giây, mặt Tần Chỉ Ái kề sát mặt đất, nhìn thấy bốn chân đang đi về phía mình.
Cô căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai đôi giày, đến lúc thấy hai chiếc giày sắp đá đến mi tâm của cô thì mới dừng lại.
Tần Chỉ Ái thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên hai chân gần nhất này lại đang được xăn ống quần lên, lộ ra cổ chân trắng nõn.
Tần Chỉ Ái liền nhận ra đây là chân của Cố Dư Sinh, hắn đang ngồi xuống.
"Cố thiếu gia, quản gia không có ở đây, ngài có thể ở một mình không?" trong phòng ngủ vang lên âm thanh cung kình của Tiểu Vương.
Đáp lại hắn chỉ có sự yên tĩnh.
Cách một lúc, Tiểu Vương lại mở miệng: "Cố thiếu gia, ngày hôm qua tin tức có đăng tiểu thư hôm nay đã đóng xong phim, hiện tại không chắc là cô đã trở về Bắc Kinh chưa, ngài có muốn tôi gọi điện thoại gọi cô ấy về không?"
Tiểu Vương còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đã mở miệng, âm thanh từ tính vang lên mang theo một chút tức giận: "Phải xử lý cô ta một trận cô ta mới có thể yên tĩnh một chút, ngươi gọi cô ta về làm gì?"
Tiểu Vương bị dạy dỗ đến không thể nói thêm được gì nữa.
Tần Chỉ Ái trốn dưới bàn trà mím môi, cho dù cô biết, lúc này sẽ không có ai nhìn thấy được sự cô đơn của cô, nhưng cô vẫn che giấu ánh mắt ảm đạm của mình.
Không gian lại trở nên yên tĩnh, không biết có phải Cố Dư Sinh làm động tác gì với Tiểu Vương hay không, hắn lại nói: "Cố thiếu gia, tôi về trước, ngài có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào"
Cố Dư Sinh không lên tiếng, qua mất giây, Tần Chỉ Ái nhìn thấy một đôi giày thay đổi phương hướng, đi xa.
Trong phòng ngủ truyền đến tiếng đóng cửa, cả căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Cố Dư Sinh thay giày trước mặt Tần Chỉ Ái.
Bàn trà rất thấp, Tần Chỉ Ái chui xuống gầm bàn, chắc chắn không có chỗ nhúc nhích.
Cô giữ một tư thế nhìn chằm chằm giày của Cố Dư Sinh, không biết bị chèn ép bao lâu, ngay lúc cô cảm giác được mình có thể ૮ɦếƭ vì mắc kẹt dưới bàn trà, giày của Cố Dư Sinh cuối cùng cũng đã di chuyển.
Hắn đứng lên, bước đi xiêu vẹo hướng về phía nhà vệ sinh, đi ngang qua cô, Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh ***ng phải ghế tựa cô ngồi trang điểm.
Giống như hắn không cảm thấy đau, không phát ra một âm thanh nào, chỉ là ngừng một lát, liền vòng qua ghế tiến vào nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh không có đóng, chỉ có tiếng nước chảy.
Cố Dư Sinh muốn đi tắm sao?
Tần Chỉ Ái nhân cơ hội này liền từ từ chui ra khỏi gầm bàn.
Đầu cô đập vào bàn trà, cô liền mở miệng hít vào một hơi.
Ngụm khí kia còn chưa hít vào xong, mắt Tần Chỉ Ái đã nhìn thấy Cố Dư Sinh từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Tần Chỉ Ái sợ đến giật bắn mình, lập tức lui vào gầm bàn trà.
Tần Chỉ Ái vừa mới trốn được, Cố Dư Sinh đã đến trước khay trà, lần này hắn không ngồi xuống, chỉ khom người lấy gì đó, liền lui về sau hai bước, nằm lên giường.
Một loạt âm thanh mang tất xột xoạt vang lên, Tần Chỉ Ái nghe tiếng bật lửa, phòng ngủ liền tràn ngập mùi TL.
Bên trong rất yên tĩnh, trốn ở dưới bàn trà, cô không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, không dám manh động.
Thời gian từ từ trôi qua, mãi đến tận đêm khuya, Tần Chỉ Ái mới cẩn thận từ từ bò ra khỏi bàn trà.
Cô không dám trực tiếp bước ra, đầu tiên lò đầu ra, nhìn người nằm trên giường.
Cố Dư Sinh không *** áo, nằm trên giường nhắm mắt lại.
Hắn không tạo ra bất kỳ một âm thanh nào, cũng không ngáy, Tần Chỉ Ái không biết hắn có ngủ hay không, theo dõi hắn một lúc, nhìn hắn không nhúc nhích, lúc này mới chui ra từ trong gầm bàn.
Tần Chỉ Ái sợ nếu Cố Dư Sinh không ngủ, bỗng nhiên mở mắt ra, không dám đứng lên, tiếp tục bò đi.
Lúc cô sắp bò đến cửa rồi, Tần Chỉ Ái nghe phía giường phát ra một âm thanh mơ hồ của Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái sợ đến mức tay chân mềm nhũn, cả người đều bò trên mặt đất.
Cố Dư Sinh, không phải đã tỉnh lại rồi chứ?
Tần Chỉ Ái không dám quay đầu lại, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Trong lòng cô cầu nguyện, Cố Dư Sinh sẽ không quay đầu về phía cô, lại từ từ từng điểm từng điểm bò trong mặt đất.
Cuối cùng cũng tới cửa, Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng thở nhẹ một cái, giơ tay định mở cửa, phía sau lại nghe giọng của Cố Dư Sinh.
Lần này Cố Dư Sinh liên tục nói vài chữ, Tần Chỉ Ái nghe được, toàn thân đều sợ đến phát điên, ngay lúc cô nghĩ mình ૮ɦếƭ chắc rồi, cuối cùng Cố Dư Sinh lại nói một chữ cô nghe được: "Nước."
Nước?
Cố Dư Sinh nhìn thấy cô, nói cô lấy nước cho hắn sao?
Tần Chỉ Ái quay đầu lại nhìn, thấy Cố Dư Sinh hô hai lần: "Nước... nước..."
hắn còn muốn lặp lại lần thứ ba, nhưng âm thanh cuối cùng cũng chưa nói được, bỗng nhiên hắn nôn mửa.
Sau đó mùi R*ợ*u gay mũi nhanh chóng tràn ngập toàn bộ phòng ngủ.
Cố Dư Sinh uống R*ợ*u sao?
Tần Chỉ Ái nhíu mày, cảm thấy không đúng.
Lúc hắn đi đến nhà vệ sinh ***ng phải ghế tựa... Đó là do hắn uống say, không thấy đường?
Tần Chỉ Ái suy nghĩ trong chốc lát, lại chậm rãi quay đầu.
Cố Dư Sinh nôn xong, hắn rất khó chịu, đầu nghiêng bên mép giường, nhắm mắt lại, lâu lâu lại *** một hồi.
Tần Chỉ Ái không biết sao hắn lại uống nhiều như vậy, lên tiếng gọi tên hắn: "Cố Dư Sinh?"
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy, không có chút phản ứng nào.
Tần Chỉ Ái đánh bạo quay trở lại, đi tới bên giường, mới phát hiện mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ, hắn mở to mắt, mơ màng, nhìn chằm chằm cô đã lâu, cũng là một ánh nhìn không có tiêu cự, hoàn toàn say đến bất tỉnh nhân sự.
Lúc hắn nôn, đầu hướng ra khỏi giường chậm, làm cho tóc hắn và sàn nhà dính rất nhiều... thứ đó.
Tần Chỉ Ái nghĩ, nếu là Lương Đậu Khấu, vì tôn nghiêm, cô tuyệt đối sẽ không ác ý sỉ nhục Cố Dư Sinh.
nhưng cô không phải, cô là Tần Chỉ Ái, rất nhiều năm trước đã gặp hắn, sẽ không quên hắn.
vì lẽ đó, nhìn thấy hắn như vậy, cô không thể bỏ mặc được.
"... Nước..." Cố Dư Sinh lại nói chữ này.
Tần Chỉ Ái lập tức định thần ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu rót một ly nước ấm, bưng lên.
Cố Dư Sinh say R*ợ*u, so với khi tỉnh táo dịu ngoan hơn rất nhiều.
Lúc Tần Chỉ Ái nâng thân thể của hắn lên, hắn không có chống cự, theo sức nâng của cô ngồi lên.
Cô đưa ly tới bên miệng hắn, hắn sẽ ngoan ngoãn uống.
Uống nước xong, chân mày đang nhíu lại của Cố Dư Sinh liền dãn ra.
Tần Chỉ Ái để hắn nằm lại trên giường, hắn lập tức nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Tần Chỉ Ái đắp chăn cho hắn, sau đó liền đi vào nhà vệ sinh, cầm khăn ướt đi ra, đầu tiên lau đi những thứ dơ bẩn trên đầu hắn, mới giải quyết dra giường và sàn nhà.
Tần Chỉ Ái lau dọn xong tất cả, mới phát hiện có chỗ bất thường.
Có thể là R*ợ*u làm cho đau đầu, tay hắn vẫn đè lên huyệt thái dương.
Tần Chỉ Ái không đành lòng ngồi bên giường đưa tay ra, nhẹ nhàng giúp hắn xoa.
Hành động của cô thật sự có tác dụng, hắn từ từ yên tĩnh lại, hô hấp dần dần trở nên đều đều.
Tần Chỉ Ái đợi được đến khi Cố Dư Sinh ngủ say mới dừng lại động tác kia, cô cảm thấy chua xót, tầm mắt lẳng lặng nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của hắn.
Năm đó lúc Tần Chỉ Ái nhìn thấy Cố Dư Sinh, cô không thể tìm một từ để hình dung hắn, bây giờ trôi qua nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn không thể từ ngữ có thể diễn tả bộ dạng của hắn.
Nếu không muốn Tần Chỉ Ái vắt óc ra tìm một từ, Tần Chỉ Ái chỉ có thể nói hai chữ: dụ hoặc.
Lông mày tuấn tú, mũi cao ngất, môi mỏng, đường nét tinh tế.
Khuôn mặt của Cố Dư Sinh như vậy, đúng là lôi kéo người khác phạm tội.
Tần Chỉ Ái không uống R*ợ*u, nhưng nhìn Cố Dư Sinh một chút, lại cảm thấy dường như mình cũng say rồi.
Bởi vì trong phòng nồng nặc mùi R*ợ*u, cô đã mở cửa sổ ra.
Gió lớn đến mức thổi lá cây bay vào trong phòng, vang lên âm thì xào xạc.
Gió thổi vào trong nhà, tóc dài của cô và tóc ngắn của hắn bay tứ tung.
Trong nháy mắt, Tần Chỉ Ái không biết làm sao, chợt nhớ về quá khứ.
-
Lần đầu tiên Tần Chỉ Ái nhìn thấy Cố Dư Sinh là khi cô học lớp 10.
Lúc học trung học cơ sở, Tần Chỉ Ái nghe người ta nói trường cấp ba có một đại soái ca, bởi vì rất nổi tiếng, nhưng Tần Chỉ Ái chỉ nghe tên chưa bao giờ thấy mặt.
Một ngày lớp mười vừa mới nhập học, Tần Chỉ Ái xem thông báo ở sân trường xong, lúc kéo vali tìm phòng ký túc xá, phải đi qua một bậc thang dài, mà vali quá nặng, cô không xách nổi, bên cạnh có rất nhiều nam sinh đi qua đi lại nhưng chỉ có một mình hắn lúc đi qua cô là thuận tay giúp cô mang vali, sau đó đặt ở một chỗ trống trên bậc thang, còn chưa nhận lời "Cảm ơn" của cô, hắn đã cũng những nam sinh khác đi vào nhà vệ sinh nam cách đó không xa.
Ngày đó Tần Chỉ Ái không biết người giúp cô tên gì, chỉ biết nam sinh kia lớn lên khuôn mặt còn ưa nhìn hơn.
Lần thứ hai gặp Cố Dư Sinh là trong ngày cuối cùng tập luyện quốc phòng.
Tần Chỉ Ái mặc quân phục huấn luyện, mặt trời chói chang khiến mồ hôi chảy đầy mặt cô. Nguồn : Thichtruyen.com
Hắn chạy xe thể thức một, dưới ánh nắng mặt trời chói chang từ xa tiến lại, sau đó lại chạy về phía lớp học, không thấy bóng dáng.
Lần thứ ba thấy Cố Dư Sinh là giờ nghỉ giải lao thứ hai của ngày thứ tư, hắn đứng bên cửa phòng ăn, nhận điện thoại.
Trong tay hắn là hộp nước vừa uống hết, lòng bàn tay hắn xoay hai lần, liền tiện tay nhẹ nhàng ném đi, liền rơi vào thùng rác cách hắn không xa một cách nhẹ nhàng.
Hắn cử động nhẹ nhàng như vậy, thu hút rất nhiều lời thì thầm tán thưởng của nữ sinh.
Sau đó Tần Chỉ Ái nghe từ tiếng xì xào bàn tán của bọn họ mới biết, hắn tên là Cố Dư Sinh.
Thì ra hắn tên là Cố Dư Sinh a... Là nam sinh đại soái ca mà cô nghe nói đã lâu.
Lần thứ tư gặp mặt là lúc cô đến Happy Network đối diện trường, cô ngồi cạnh một nhóm bạn của hắn, đang đánh CS, bạn của hắn kích động đập bàn, lại đập vào bàn phím, lại là một tiếng hét lớn, chỉ có hắn là im lặng, đầu ngón tay nhanh chóng bấm bàn phím, giết một người lại bắn một người khác.
Sau đó, lần thứ năm thứ sáu, thứ bảy,... mãi đến khi bạn cùng bàn của cô Hứa Ôn Noãn và bạn cùng phòng của hắn Ngô Hạo quen biết nhau, nên từ đó cô và hắn bắt đầu chính thức gặp nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc