Em Thấy Núi Xanh - Chương 33

Tác giả: Aspirin

Tại cục cảnh sát thành phố Hải, mấy chục người của tổ chuyên án đã họp được gần sáu tiếng đồng hồ.
Sau khi xác minh tin tình báo hai tấn MT sẽ được giao dịch lại một lần nữa trong hai ngày tới, cấp trên hạ lệnh, yêu cầu lần này phải bắt được cả tội phạm lẫn hai tấn MT đó.
“Đám trung gian vô cùng ranh ma, lại cực kỳ hiểu về chúng ta, ngay trước khi giao dịch còn có thể thay đổi địa điểm, tôi kiến nghị…”, di động của Lâm Húc Đông lần thứ ba làm gián đoạn lời nói của ông.
Cả ba đều đến từ cùng một dãy số.
Cảm xúc trong đáy mắt Lâm Húc Đông hết sức phức tạp, ông cầm di động đứng dậy, “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.”
Cuộc gọi được kết nối, “Ông bạn già à, dạo này khó gọi cho ông quá, thế này là làm chậm việc đấy nhé.”
“Ông một vừa hai phải thôi, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.”
“Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi! Hôm nay tôi có lòng gọi đến báo cho ông một tin.”, Triển Thiên Hùng cười cười, ý tứ đầy sâu xa, “Con gái cưng của cục trưởng Lâm vừa đến trấn Nam Sơn chiều nay, không sai chứ?”
Bên kia hành lang có người vội vã chạy tới, “Cục trưởng Lâm, không ổn rồi, Nhị Hổ gọi đến bảo là không đón được người!”
Cả hai tài xế đều không thấy đâu, điện thoại của Lâm Hạnh Tử thì tắt máy, hoàn toàn mất liên lạc.
“Đoạn ngã tư đấy đúng vào góc ૮ɦếƭ của camera, lúc đó trời tối, nhân chứng duy nhất chỉ có con trai bốn tuổi của ông chủ cửa hàng tạp hóa, chẳng nói rõ ràng được gì cả, chỉ bảo có một cái xe màu đen đỗ ở đầu phố bỗng nhiên lao rất nhanh ra ngoài.”
Tim Lâm Húc Đông quặn thắt dữ dội, ông ôm *** ngồi xổm xuống, cả người chao đảo, điện thoại rơi xuống đất tan nát cả màn hình.
“Cục trưởng Lâm? Cục trưởng Lâm, ông không sao chứ, đám Nhị Hổ đã liên hệ với công an địa phương rồi.”

Điều kiện chữa trị ở đây quá kém, Giang Ngôn bị thương ở chân, hành động không tiện. Rõ ràng Lâm Hạnh Tử gọi điện thoại báo, nhưng chờ từ tối đến rạng sáng vẫn chưa thấy cô đâu.
“Khi nào thì cô ấy đến?”
Từ trước khi vào cửa, Nhị Hổ đã chuẩn bị xong lý do để giải thích, tập đi tập lại không dưới mười lần, “Thiệu Thành đổ tuyết lớn, xe của chị dâu bị hỏng giữa đường, chắc sẽ bị muộn mất một đêm. Bên cạnh chị dâu có hai người đi cùng, sẽ không sao đâu.”
Giang Ngôn không yên tâm, lấy chiếc di động còn miễn cưỡng có thể dùng được từ dưới gối ra.
“Anh Giang!”, Nhị Hổ bước vội lên, suýt chút nữa ςướק điện thoại khỏi tay Giang Ngôn, cũng may có cái ghế ngáng bên chân thay cậu ta giấu đi phản ứng quá khích đó.
Cậu ta gãi đầu, cố gắng nói một cách tự nhiên nhất, “À… anh Phương mổ xong rồi đấy, bác sĩ bảo có sinh hoạt bình thường được hay không còn phải xem khả năng hồi phục thế nào đã, tâm trạng anh Phương không tốt lắm, em lại không biết an ủi người khác, hay là anh sang thăm anh ấy đi? À… Còn nữa, cục trưởng Lâm bảo khi nào anh tỉnh thì gọi cho ông ấy… Ơ kìa, anh Giang, anh nhìn em như thế làm gì?”
Giang Ngôn chống giường bệnh ngồi dậy, lạnh lùng hỏi, “Có chuyện gì giấu tôi?”
Nhị Hổ đặt ௱ô** ngồi xuống ghế, có phần nhụt chí, “Haiz, quả nhiên vẫn không lừa được đôi mắt anh Giang. Bọn em không đuổi theo được Nghiêm Lực, cứ như là hắn biến mất khỏi quả núi đấy ý.”
Tóm lại, tạm thời không thể để anh Giang biết chị dâu xảy ra chuyện.
Nhị Hổ nghĩ thầm, giấu được ngày nào hay ngày ấy. “Trong cục chuẩn bị có một đợt hành động lớn, để xem có tóm được cái đuôi của Triển Thiên Hùng không.”
Giang Ngôn biết mình bị thương đã làm chậm trễ kế hoạch, “Để tôi liên lạc với cục trưởng Lâm.”
Bên kia, thành phố Hải.
Quý Thu Trì lên cơn nghiện rất nghiêm trọng, còn trốn ra khỏi bệnh viện, mà Nghiêm Lực thì cũng không biết tung tích. Triển Thiên Hùng ý thức được tình hình đang dần mất kiểm soát, vừa đe dọa tạo áp lực vừa dụ dỗ Lâm Húc Đông, bảo ông thả cho người của lão chuyển hàng ra khỏi thành phố Hải.
Lý Thanh đến bệnh viện lấy kết quả khám cho Lâm Hạnh Tử mà lòng tràn ngập niềm vui. Bà không sốt ruột mong bế cháu như nhiều phụ huynh khác, Lâm Hạnh Tử và Giang Ngôn vẫn còn trẻ, mấy năm nữa bà về hưu cũng tiện chăm cháu hơn. Có điều, hiện giờ Lâm Hạnh Tử mang thai cũng tốt, sinh con xong lại tiếp tục làm việc, vừa hay nhà cửa được nhộn nhịp vui vẻ.
Phòng khách yên tĩnh tối tăm, chỉ có đốm lửa lập lòe của *** trên tay Lâm Húc Đông.
“Sao lại không bật đèn, làm tôi sợ hết hồn.”, Lý Thanh vỗ ***, vừa vào nhà đã bị sặc bởi mùi khói thuốc, “Ông hút bao nhiêu điếu rồi?…”
Lý Thanh vừa bật đèn, mở cửa sổ, vừa lải nhải trách móc. Bà không nhịn được bèn kể chuyện con gái có thai, nhưng Lâm Húc Đông lại chẳng nói câu nào.
“Ông Lâm?”, Lý Thanh cảm thấy không ổn, bà bồn chồn nói, “Ông nói chuyện đi chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Hai phút sau, bà xem được đoạn video trên điện thoại của Lâm Húc Đông, sắc mặt trắng bệch.
“Khương Khương bị bắt cóc.”, giọng Lâm Húc Đông khản đặc, cảm giác bất lực và thất bại khiến ông không dám ngẩng đầu, trông như già đi cả chục tuổi.
【Cục trưởng Lâm, không phải tôi bất nhân, người bắt cóc con gái ông không phải tôi, mà là những kẻ không có tiền thì không sống nổi. Bọn họ cần tiền, có tiền thì chuyện gì cũng dễ thương thảo, tôi chỉ là một trong số đó thôi. Tôi cũng không mong bi kịch xảy ra với cả ông lẫn tôi, làm xong vụ này, giữa chúng ta coi như kết thúc, đồng thời, tôi cũng đảm bảo con gái ông được bình an trở về, cho cả nhà ông được đoàn tụ. Cục trưởng Lâm, cho ông 24 giờ, ông suy nghĩ cho cẩn thận.】
“Là tôi hại con bé, là tôi hại con gái mình, tôi không xứng là một người cảnh sát nhân dân, càng không xứng làm bố Khương Khương.”
Cùng lúc đó, đoạn video được gửi đến điện thoại của Giang Ngôn.
Trong video, Lâm Hạnh Tử bị trói tay sau lưng, miệng bị dán băng dính đen. Gã đàn ông đeo mặt nạ tóm cổ áo lôi cô ra ngoài, một mũi dao sáng choang đặt trên má cô. Cô không nói lời nào, tóc tai, quần áo đều ướt sũng, trông yếu ớt vô cùng.
Giang Ngôn nhìn chằm chằm màn hình, hốc mắt đỏ au hằn tơ máu, hai hàm răng nghiến chặt, giữa căn phòng yên tĩnh nghe cực kỳ rợn người.
Ba tiếng trước, anh còn tưởng rằng, ngủ dậy, mở mắt ra là có thể nhìn thấy cô.
Cô không quản ngàn dặm đường xa, trong điện thoại cũng không thấy khóc, chỉ thấp giọng gọi anh một câu, Giang Ngôn, Giang Ngôn, anh chờ em.
Bệnh viện nhỏ, điều kiện chữa trị kém, bên ngoài trời đổ tuyết lớn, khó mà chuyển hàng hóa chất lượng đến được.
Cô nói, cô sẽ mang loại thuốc tốt nhất đến.
“Bọn chúng dám! Bọn chúng dám!”
Video được phát đi phát lại, Nhị Hổ không đành lòng xem tiếp. Cậu ta hít sâu một hơi, dời tầm mắt đi, liều mạng đè Giang Ngôn xuống. Nhưng Giang Ngôn vẫn nhổ bỏ kim truyền dịch, làm vãi ra mấy giọt máu tươi, nhỏ xuống khăn trải giường.
“Anh Giang! Anh Giang, anh bình tĩnh lại đi! Cảnh sát địa phương đang đi tìm, cục trưởng Lâm cũng đang nghĩ cách rồi…”
Nhị Hổ phát hiện ra mình vụng ăn vụng nói, chẳng thể nào trấn an được anh. Một người ngoài như cậu ta xem video còn hận không thể giết cả đám súc sinh kia, huống chi là Giang Ngôn.
Lúc cảnh sát địa phương đến, trong phòng hỗn loạn như vừa có một trận ẩu đả, băng gạc trên người Giang Ngôn loang lổ máu.
Tìm người cần phải có thông tin, mà trên người Giang Ngôn lại chẳng có một tấm ảnh nào của Lâm Hạnh Tử cả, trong di động cũng không có, tấm ảnh duy nhất họ chụp chung được dán trên giấy đăng ký kết hôn, mà qua video thì cũng chỉ xem được đại khái.
“Nơi xảy ra sự việc có một chiếc xe biển số thành phố Hải, chủ xe là người nước ngoài, bọn bắt cóc hẳn là từ thành phố Hải đến. Phiền đồng chí Giang Ngôn miêu tả chi tiết về đặc điểm bên ngoài của người bị trói, chúng tôi sẽ phát động quần chúng nhân dân cùng nhau tìm.”
Nhị Hổ trầm mặc vỗ vai Giang Ngôn.
Giang Ngôn mấp máy môi, lại dường như bị mất hẳn giọng nói, cổ họng trào ra vị máu tươi, anh cúi đầu, đưa tay che mắt lại, một lúc lâu sau mới bật ra được tiếng nói khàn khàn, “Vợ tôi tên là Lâm Hạnh Tử, người thành phố Hải, tóc dài, khoảng chừng này… Da rất trắng, mắt hai mí, mé trái chóp mũi có một nốt ruồi nhạt, cao một mét sáu tám, hơi gầy, hôm xảy ra chuyện, cô ấy mặc áo khoác lông vũ màu đen. Cô ấy sợ lạnh, cũng sợ tối, nếu tìm được cô ấy, tuyệt đối đừng cho cô ấy ăn thứ gì có xoài, cô ấy bị dị ứng, trời tối cũng đừng để cô ấy đợi một mình, còn nữa…”
Nhị Hổ nhìn thấy có thứ chất lỏng chảy qua kẽ tay Giang Ngôn, nhỏ từng giọt xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.
“Cô ấy có thai.”, bốn chữ này dường như hút cạn toàn bộ sức lực của Giang Ngôn.
“Con này đẹp thật đấy, mẹ nó chứ, vú cũng mềm này, anh em mình chơi trước đi?”
“Chơi cái con mẹ mày, giữ nó đấy mới ra điều kiện trao đổi được chứ, nó mà làm sao là cả lũ cùng xong đời, cởi trói ra cho tao!”
“…Anh Thủy… không cởi trói được đâu, ngộ nhỡ nó chạy mất thì làm sao?”
“Không cởi trói thì mày đút cơm cho nó nhớ? Chân cũng bị trói rồi còn chạy thế nào được? Cả đống người ở đây mà còn để nó chạy thoát, chứng tỏ lũ chúng mày đều là đồ bỏ đi.”
Gã đàn ông bị cụt mất một Ng'n t chẳng hề giận, hắn vừa cười ha hả vừa cởi trói cho Lâm Hạnh Tử, sau đó lột miếng băng dính dán trên miệng cô ra.
Cảm giác như bị lột mất một lớp da, nhưng cả người tê dại chẳng còn cảm nhận được nỗi đau đớn, tấm vải bịt mắt được cởi ra, ánh sáng rọi vào chói mắt, cô mới biết thì ra trời đã sáng rồi.
Căn phòng không lớn, vài món đồ dùng cũ nát bị vứt bừa bãi, bếp lò than hun mặt tường thành một mảng đen kịt, dưới đất la liệt đầu lọc thuốc và rác rưởi.
“Cơm” được để trong một cái tô sắt, chỉ là gạo trắng nấu với mấy thứ lổn nhổn nhìn không ra là thứ gì, đôi đũa chiếc ngắn chiếc dài gác ở bên cạnh.
“Mày cho lợn ăn đấy à?”, người đàn ông ném đầu lọc thuốc, mất kiên nhẫn đạp vào chân gã kia một cái.
Lâm Hạnh Tử nhớ rõ giọng nói này, là người vừa rồi đi vào bảo bọn kia cởi trói cho cô. Anh ta thong dong ngồi trên ghế, ánh sáng chỉ chiếu được một nửa gương mặt, soi rõ vết sẹo chạy từ khóe miệng đến đuôi mắt.
“Người ta là thiên kim tiểu thư, làm sao mà ăn được thứ này của mày? Đi kiếm ít đồ cho người ăn đi.”
Gã đàn ông kia chê phiền, không muốn động tay làm, “Anh Thủy, cần gì, không ૮ɦếƭ đói là được.”
“Mày thì biết cái gì, bớt cãi đi, làm nhanh lên! Giờ phải đảm bảo cho nó bình an vô sự, nó mà làm sao thì lấy đâu ra tiền!”
“Rồi, rồi, rồi.”
Người ૮ɦếƭ vì tiền, chim ૮ɦếƭ vì mồi, những kẻ làm việc này không vì tiền thì vì gì.
Gã đàn ông đạp cửa đi ra ngoài, gió lạnh tràn vào theo. Lâm Hạnh Tử bị trói lâu nên tay chân tê cứng, trong lúc nhất thời không thể động đậy được, cổ họng khô khốc chẳng nói nổi thành lời, chỉ có thể ho khan. Người đàn ông được gọi là “anh Thủy” rót cho cô một cốc nước, sau đó xoay người đi tiếp tục xem mấy tên khác đánh bài.
Mấy gã đàn ông liếc nhìn Lâm Hạnh Tử, trao đổi ánh mắt với nhau, rồi cười nói bằng thứ tiếng địa phương mà cô không hiểu. “Anh Thủy” thỉnh thoảng đáp lại hai ba câu.
“Đại tiểu thư à, cô ăn tạm đi, bọn tôi toàn người thô kệch, không biết thương hoa tiếc ngọc đâu.”
“Muốn trách thì trách bố cô ý, ai bảo cô là con gái cục trưởng cục cảnh sát! Cô phối hợp tốt một chút, bọn tôi nhận tiền rồi tự ắt sẽ thả cô thôi.”
Lâm Hạnh Tử cúi đầu không nói, đồ ăn được đổi lại một lần nữa ít ra còn có cơm nóng.
“Ái chà, bình tĩnh thật, cứ tưởng đại tiểu thư kiểu gì cũng khóc lóc sướt mướt một trận cơ.”
“Chắc không phải lần đầu tiên bị trói, có kinh nghiệm, ha ha ha ha!”
“Đệch, sao mày biết?”
“Còn phải nghĩ à, bao nhiêu năm nay Lâm Húc Đông gây thù với cả đống người, lão lại chỉ có mỗi một đứa con gái cưng, chó nào vào đường cùng mà không cắn giậu.”
“Lâm Húc Đông vì đại cục mà vứt bỏ con gái, thế ông chủ Triển làm thế nào mà móc nối được quan hệ?”
“Chuyện này phải kể từ ngày xưa cơ, nghe đại ca bảo, hình như là nhiều năm về trước, bố mẹ Lâm Húc Đông đổ bện***, thiếu tiền làm phẫu thuật, đúng lúc đấy thì tay em vợ cũng bị bắt để điều tra về tài vụ của công ty. Ông chủ Triển với Lâm Húc Đông là bạn học cũ, Lâm Húc Đông bèn mượn tiền ở chỗ ông chủ. Nhưng mà vay thì dễ, trả mới khó chứ, mấy trăm vạn ngày đấy ông chủ Triển cho Lâm Húc Đông vay đều là tiền buôn MT mà có, Lâm Húc Đông phủi sạch sẽ được mới là lạ.”
“Họ Triển đa mưu túc trí ghê, đào hố cho Lâm Húc Đông từ tận ngày đấy mới sợ chứ.”
“…”
Mùi thuốc trong phòng quá nồng, hôi hám đến mức khiến người ta buồn nôn.
Không biết là ai mở cửa sổ, gió lạnh lùa thẳng vào trong.
Lâm Hạnh Tử vẫn luôn không hiểu vì sao ngày xưa Lâm Húc Đông lại đột ngột quyết định đưa cô ra nước ngoài, thậm chí mấy năm liền không cho cô về. Cô đã từng khóc, từng làm loạn, cũng từng oán trách, tuy sau đó đã dần quen, nhưng vẫn luôn canh cánh trong lòng về mấy năm bị cô lập, bị bắt nạt ở nơi xứ người. Thật chẳng ngờ, nguyên nhân của chuyện đó lại từ miệng của đám bắt cóc mà được làm sáng tỏ.
Tám năm trước, Triển Thiên Hùng đã giăng bẫy Lâm Húc Đông, từ từ thu lưới, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Nếu Lâm Hạnh Tử ký hợp đồng với Triển Thị, vậy thì không chỉ nhà họ Lâm bị liên lụy, mà từ trên xuống dưới công ty cũng không tránh được.
Dịch chua từ dạ dày Lâm Hạnh Từ trào ngược lên, cô che miệng nôn khan, đám đang đánh bài sợ phải ngửi mùi khó chịu nên hùng hổ xông ra ngoài cho thoáng gió.
“Anh Thủy” đi cuối cùng, trước khi ra khỏi cửa, anh ta nhìn lướt qua chỗ Lâm Hạnh Tử.
Cốc nước kia đã lạnh ngắt từ bao giờ, lúc này Lâm Hạnh Tử không thể kén chọn được, cô khó nhọc nhích đến cạnh bàn, cầm cốc nước lên uống mấy ngụm.
Ng'n t đột nhiên đau nhói, miệng vết thương dần rịn ra một giọt máu tươi, lúc này, Lâm Hạnh Tử mới phát hiện ra lưỡi dao lam được giấu dưới đáy ly!
Cả đám đều đã ra ngoài, cách một cánh cửa còn nghe thấy tiếng cười nói, đơn giản là liên quan đến R*ợ*u, thịt, và đàn bà.
Bên ngoài có ánh mặt trời, chứng tỏ vẫn còn sớm.
Lâm Hạnh Tử cẩn thận nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa, cô giấu lưỡi dao ra phía sau, dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng tim vẫn đập dồn dập liên hồi.
Ở đây vẫn luôn có người ra ra vào vào, ban ngày nhiều người hơn, buổi tối cứ hai ba tiếng lại có một tốp đến thay phiên. Lâm Hạnh Tử tranh thủ thời gian đi vệ sinh để quan sát khung cảnh xung quanh. Toàn cây với núi, chỉ có mấy căn nhà lụp xụp. Tất cả đều ăn đồ ăn nhanh, hẳn là chỉ tạm thời trốn ở đây.
Năm sáu giờ sáng, những người khác đột nhiên bị gọi đi, chỉ còn lại một người. Hắn vừa uống R*ợ*u xong, buồn ngủ đến mức hai mắt nhíu lại, không đánh bài nên càng không chịu nổi. Cầm cốc nước lạnh trên bàn lên uống liền vài ngụm cho tỉnh táo, rồi hắn lại đi thêm mấy que củi vào bếp lò.
Trời dần sáng, tia nắng mỏng manh chiếu vào qua ô cửa sổ.
Người phụ nữ tựa vào góc tường hình như đang ngủ say, ánh lửa bập bùng hắt lên gương mặt cô, hình ảnh nhếch nhác nhưng đẹp một cách lạ lùng. Gã đàn ông ngây ra nhìn, trong lòng không khỏi cảm thấy thỏa mãn.
“Ôi đệch, đau bụng quá!”
Bụng réo ùng ục, gã ta ôm bụng nhăn nhó, nhịn được vài phút nhưng càng ngày càng khó chịu, hơi động đậy một cái là lại cảm giác thứ ô uế chực phọt ra. Thấy Lâm Hạnh Tử ngủ say, tay chân đều bị trói, nghĩ bụng chắc không sao, mà lại không thể chờ đồng bọn về, thế nên hắn liền kéo cửa chạy ra ngoài.
Lần đầu tiên, hắn quay lại rất nhanh, người phụ nữ kia vẫn không có động tĩnh gì. Lần thứ hai, lần thứ ba, chạy đi chạy lại đến rã cẳng, lần thứ tư, hắn ngồi luôn lại nhà vệ sinh.
Nhanh lên, nhanh lên nào! Lâm Hạnh Tử cắn chặt răng, hai tay bị trói ở phía sau lần tìm vị trí giấu lưỡi dao lam, hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, cổ tay bị cứa ra thành chi chít vết thương thì cô mới cắt đứt được sợi dây thừng.
Sau khi tay chân được thả tự do, cô liều mạng chạy ra ngoài, bị vướng chân ngã rạp xuống đất cũng lập tức bò dậy.
Gió lạnh như những lưỡi dao mỏng manh lướt trên mặt, bên tai là tiếng gió rít gào, cành cây khô quệt xước cả làn da. Không biết chạy được bao lâu, chạy được đến chỗ nào, cô chợt nghe thấy có người đuổi theo từ phía sau. Thể lực gần cạn kiệt, nhưng cô không dám dừng lại.
Đột nhiên, có người từ trong hang núi bỗng lao ra, Lâm Hạnh Tử không kiềm chế nổi nữa liền hét lên, “A!”
Người đàn ông vội vàng kéo cô vào trong hang, che miệng cô lại, “Suỵt, đừng lên tiếng.”
Lâm Hạnh Tử ngừng thở, vẫn không dám nhúc nhích, xung quanh tối đen như mực, tiếng nói của bọn bắt cóc ngày càng tới gần, dường như chỉ ngay ở bên tai. Đúng vào lúc cô tưởng mình sẽ bị phát hiện, thì cả đám đó lại dần đi xa.
Khu rừng rậm yên tĩnh trở lại.
Người đàn ông phía sau thôi kìm kẹp Lâm Hạnh Tử, cô như bị rút cạn sức lực, ngã ngồi xuống đất thở hổn hển, quả tim như muốn nhảy ra khỏi ***g ***.
Người đàn ông dễ dàng cõng cô lên, hiển nhiên là anh ta cực kỳ quen thuộc nơi này, dù đi vội vàng nhưng vô cùng chuẩn xác.
“Tôi sẽ đi đánh lạc hướng bọn chúng, cô chạy từ đây xuống núi, đừng dừng lại, còn khoảng một cây số nữa thôi, có người đón cô ở ngã tư, yên tâm đi cùng anh ta.”
Anh ta đổ đầy mồ hôi, trong lúc hạ giọng nói chuyện thì tùy tiện cởi mấy cúc áo ra. Lâm Hạnh Tử nhìn thấy cổ anh ta đeo nửa tấm bùa hộ mệnh gỗ kết dây tơ hồng.
Một nửa khác, nằm trong ngăn kéo ở nhà cô.
Cô đã từng nghĩ đó là tín vật đính ước của Giang Ngôn với cô gái nào đó.
Trên mặt người đàn ông chi chít vết sẹo mới cũ, nhìn không ra những đường nét ban đầu. Lâm Hạnh Tử nhìn anh ta không chớp mắt, rồi thử gọi ra cái tên đang suy đoán trong lòng, “…Giang…Nghi?”
Người đàn ông thoáng khựng lại trong thời gian một cái chớp mắt ngắn ngủi, giây tiếp theo, biểu cảm trên gương mặt anh ta biến mất sạch sẽ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
“Đây là thứ ở trên người Nghiêm Lực.”, anh ta nhét USB vào tay Lâm Hạnh Tử, bình tĩnh nói, “Là video cuộc nói chuyện của Lâm Húc Đông với Triển Thiên Hùng, tự cô quyết định là sẽ giao cho cảnh sát hay hủy đi.”
Anh ta xoay người đi vào trong núi, đưa lưng về phía Lâm Hạnh Tử, cụp mắt thấp giọng cười, như thể đã sẵn sàng đưa ra một quyết định.
“Nói với Giang Ngôn, tôi tự hào về nó.”
Lâm Hạnh Tử xuống núi theo đường anh ta chỉ, không dám dừng lại một giây nào.
Vầng dương xuất hiện, những tia sáng đầu tiên của ngày mới xua tan đi đám sương mù dày đặc trong khu rừng rậm.
Trong một khoảnh khắc, hình như cô nghe thấy tiếng S***g.

Tại khu giường bệnh của bệnh viện, Nhị Hổ nhận xong một cuộc điện thoại liền kích động đẩy cửa phòng bệnh ra.
“Anh Giang! Tìm được rồi! Tìm được chị dâu rồi! Các đồng chí công an đang đưa chị dâu về bệnh viện, để em mượn cái xe lăn đưa anh đi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc