Em Thấy Núi Xanh - Chương 20

Tác giả: Aspirin

Lâm Hạnh Tử giây trước còn đang tức điên vì lời nói vớ vẩn của Triển Diễm, giây tiếp theo lại bị câu “vợ ơi” của Giang Ngôn làm cho sững sờ.
Bình thường anh hay gọi nhũ danh của cô, thậm chí còn chẳng gọi “Hạnh Tử”, vậy mà từ “vợ” lại gọi đến tự nhiên, như thể đã thành thói quen từ lâu rồi vậy.
“… Dép, dép lê ư?”, Lâm Hạnh Tử xoa má, đưa mắt nhìn chân Triển Diễm, hắn đang đi đôi dép của Lý Nghiêu, “Không có trong tủ giày à?”
“Không có.”
“Sáng nay anh có đi không?”, Lâm Hạnh Tử đi vào trong phòng, “Để em tìm xem.”
Lần trước Giang Ngôn đưa Lâm Hạnh Tử đi ngay trước mặt Triển Diễm, sau đó hắn đã điều tra về anh. Quả thật, cuối năm ngoái, anh và Lâm Hạnh Tử đã đăng ký kết hôn, nhưng rất kín tiếng, gần như chẳng có nghi thức gì.
Trước khi điều tra, Triển Diễm hoàn toàn không biết gì về người này, sau khi điều tra mới hay thì ra là học cùng cấp Ba, trên hắn hai lớp, hơn nữa còn có chút quan hệ không rõ ràng với Quý Thu Trì.
Ngày trước, Lâm Hạnh Tử thường xuyên chạy sang khu phòng học của lớp Mười hai, hắn còn tưởng chỉ đơn giản là cô tìm hai chị em nhà họ Lâm, giờ kéo tơ bóc kén mới giật mình phát hiện, ngay từ hồi đó cô đã có ý rồi.
Là hắn quá tự tin, luôn cảm thấy chơi đùa đủ rồi thì cuối cùng vẫn sẽ yêu hắn, hắn cũng vậy. Nhưng hiện giờ có một người đàn ông đã chen chân vào, ở nơi hắn không nhìn tới, cùng Lâm Hạnh Tử làm chuyện thân mật.
“Đội trưởng Giang, quan hệ giữa tôi và Hạnh Tử không phải chỉ một hai câu là có thể giải thích rõ ràng. Hẳn là anh cũng đã biết ít nhiều về tôi rồi, 15 tuổi Hạnh Tử bị bố đưa ra nước ngoài, mấy năm đó, nếu không có tôi, một mình cô ấy chắc chẳng sống tốt được.”
Lâm Hạnh Tử không có mặt, hắn thậm chí còn chẳng thèm liếc đối phương lấy một lần.
Giang Ngôn vẫn tỏ ra điềm tĩnh, “Tôi rất cảm ơn cậu Triển đã chăm sóc Khương Khương trong mấy năm đó, nhưng có lẽ cậu xem thường cô ấy rồi, cô ấy kiên cường lắm đấy.”
Triển Diễm lơ đễnh cười khẩy, “Thế là anh chưa từng thấy cô ấy khóc rồi…”
“Tìm thấy rồi.”
Lâm Hạnh Tử cầm dép lê ra, cô đã khoác thêm áo, ánh mắt Triển Diễm chuyển sang một bên, hắn lẳng lặng nuốt lời định nói xuống cùng ngụm trà.
Giang Ngôn đổi dép ở cửa, mà Triển Diễm vẫn không có lấy một chút tự giác, nhìn dáng vẻ thong dong uống trà đến là đáng ghét. Lâm Hạnh Tử nghĩ, nếu cô thúc giục đuổi hắn về thì có vẻ như đang chột dạ, vốn chẳng có gì cả, làm thế sẽ khiến cô như có chuyện gì thật vậy.
Lâm Hạnh Tử đứng bên cạnh nhìn Giang Ngôn xếp gọn chìa khóa và điện thoại trên mặt tủ giày. Cô có tật xấu vứt đồ lung tung, cứ không tìm thấy là lại mua mới, từ ngày anh về, trong nhà gọn gàng hẳn, cô muốn tìm gì chỉ cần gọi anh một tiếng.
Mà, chẳng phải anh đang bàn công việc với bố ở cục cảnh sát ư, sao lại về nhanh vậy?
“Hình như hôm nay trời trở lạnh thì phải.”
Triển Diễm thấy Lâm Hạnh Tử tự nhiên tìm chuyện để nói, trong lòng chợt cảm thấy hơi khó chịu.
“Ừ, nhiệt độ giảm đấy.”
Lâm Hạnh Tử nhìn thấy anh nâng cánh tay đang bị thương lên thì nhíu mày. Áo sơ mi của anh lúc nào cũng được cài đến tận cúc cuối cùng, một tay loay hoay mãi vẫn chưa cởi được.
“Cánh tay hơi đau, em cởi hộ anh.”
“À ờ!”
Lâm Hạnh Tử hoàn toàn quên mất trong nhà còn có người khác, Giang Ngôn vừa buông tay ra, cô liền tiến lại gần cởi cúc áo cho anh, động tác nhanh nhẹn vô cùng.
Anh hơi ngửa đầu, yết hầu hiện ra rõ hơn hẳn. Anh… chẳng phải đang bán sắc hay sao!
Lâm Hạnh Tử nuốt nước miếng.
Dạo đang ở quê, anh có thể lái xe máy điện bằng một tay, lúc lên xe buýt còn đưa tay chống lên cửa kính chắn cho cô, ngày hôm qua còn xách nửa quả dưa hấu về, buổi sáng đến bệnh viện thay thuốc, bác sĩ cũng nói hồi phục rất nhiều rồi, sao đến một cái cúc áo cũng không cởi được.
Sự việc khác thường tất có điều mờ ám.
Có lẽ nào anh ghen không?
Thích nên mới ghen…
Vậy đại khái có thể coi là anh khá thích cô, sự xuất hiện của Triển Diễm khiến anh thấy mùi nguy cơ không?
“Được rồi.”, tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang bên tai, bàn tay khô ráo đặt trên mu bàn tay cô, trong sự bất đắc dĩ lại có vẻ cưng chiều, “Khương Khương, được rồi, anh chỉ muốn cởi bỏ áo khoác ngoài thôi, ban ngày đến nhà xưởng ở Cá Cựu, không được sạch sẽ cho lắm.”
Lâm Hạnh Tử hoàn hồn, nhìn chằm chằm Giang Ngôn vài giây mới phát hiện ra mình đang chuẩn bị cởi thắt lưng của anh.
!!!!
“Quấy rầy rồi.”, Triển Diễm không muốn nhìn tiếp nữa, hắn sợ mình không nhịn được sẽ làm ra chuyện gì đó, hiểu lầm còn chưa giải thích rõ ràng, không thể để Lâm Hạnh Tử càng ghét mình hơn được, “Lão Tiền hỏi được mật mã rồi, tôi còn có chút việc, Hạnh Tử, nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Chào.”, Lâm Hạnh Tử ước gì cái bóng đèn này nhanh nhanh cút đi.
Nhưng sau khi Triển Diễm ra về, trong nhà chỉ còn mỗi cô và Giang Ngôn, cô lại hơi căng thẳng, ngồi thẳng đơ trên sô pha, mà ánh mắt thì vẫn không ngừng di chuyển.
Màn hình máy tính trên bàn vẫn sáng, nhưng con trỏ chuột thì không hề nhúc nhích. Lâm Hạnh Tử thấp thỏm ngồi trên chiếc ghế da đen, hai mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa.
Căn phòng này cách âm rất tốt, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng vào. Lâm Hạnh Tử đang chờ Giang Ngôn đến “tính sổ” với mình để có cái nhìn mới mẻ về anh.
Hình như thứ cô yêu nhất không phải là tiền, mà là sắc.
Di động đổ chuông reng reng, liên tục có tin nhắn mới, Lâm Hạnh Tử thấy phiền nên chuyển sang chế độ im lặng. Cửa thư phòng khép hờ, lúc Giang Ngôn đẩy cửa đi vào, cô chợt luống cuống đến mức đập đầu gối vào cạnh bàn, “Shhhh…”
“Làm em sợ à?”, Giang Ngôn đặt cốc sữa lên bàn, đưa tay nâng đầu gối cô lên. Làn da trên đầu gối cô hiện nguyên một mảng đỏ ửng, “Xin lỗi em, lần sau anh sẽ gõ cửa.”
Lâm Hạnh Tử không còn mặt mũi nào nhìn anh, rầu rĩ ngả rạp ra bàn.
Giang Ngôn xoa đầu gối cho cô, cảm thấy chân cô hơi lạnh, “Lạnh không?”
“… Hơi hơi.”
“Thế mà còn mặc ít như này.”
Vừa vào thư phòng, Lâm Hạnh Tử liền *** khoác vắt lên tay ghế, trên người chỉ còn mỗi bộ váy ngủ, màu đen, trên cổ thùa ren, tà váy vừa chạm đến đầu gối, nhưng vì cô ngồi nên bị kéo lên trên, hững hờ che ngang đù*, ngón chân trắng nõn cong cong chống xuống tấm thảm lông dưới mặt sàn.
“Cái váy này mới mua đấy, mua về phải mặc ngay mới tỏ sự tôn trọng tối thiểu với nó chứ.”
Không ngờ lại cho Triển Diễm cơ hội nghĩ đâu đâu.
“Đi dạo phố với Lâm Tang à?”
“Không, em đặt từ một tháng trước cơ, mấy hôm trước hàng về nhưng mà cứ tăng ca suốt, không rảnh đi lấy, trợ lý Trần đi lấy lễ phục cho nghệ sĩ của công ty rồi nhân thể mang về hộ em luôn.”
Không hỏi về Triển Diễm, hỏi chuyện quần áo làm gì!
“Không đau nữa, anh…”, cô còn chưa nói xong, bên hông liền có cảm giác C*ng c*ng, hai chân chơi vơi, chiếc ghế da bị xoay lại, anh ngồi xuống, bế cô ngồi lên đù* mình.
Giang Ngôn đặt cốc sữa đã hâm nóng vào tay cô, “Đang xem cái gì thế?”
“Báo cáo theo quý của công ty, em làm không tốt là cậu lại thất vọng.”, Lâm Hạnh Tử có xem qua mấy dòng, nhưng lòng dạ thì lại chẳng đặt ở công việc, “Shhhh… động đậy một tí là lại hơi đau, anh xoa tiếp đi.”
Đầu gối cô bị trầy da, cứ xoa mãi sẽ thành ra nghiêm trọng hơn, cũng dễ bị nhiễm trùng. Giang Ngôn tránh đi đầu gối của cô, bụng Ng'n t nhẹ nhàng vuốt qua tà váy của cô, hài lòng nhìn vành tai cô ửng đỏ.
“Thành tích hồi lớp Mười của em rất tốt, nhưng tiếng Anh lại kém, sao lại ra nước ngoài học?”
Năm đó, những thành phần dính líu đến MT ở thành phố Hải lộng hành ngang ngược, chỉ trong vòng ba tháng đã có sáu chiến sĩ cảnh sát hy sinh, thậm chí con trai của một vị cảnh sát bị chặt đứt một Ng'n t. Khi ấy, Lâm Húc Đông gần như ở cục cảnh sát suốt, công ty của Lý Nghiêu xảy ra vài vấn đề, bị điều tra theo quy định pháp luật, thời điểm đó Lý Thanh đổ bệnh, cùng ngày thì nhận được thư đe dọa, vì thế Lâm Húc Đông đã quyết đoán đưa Lâm Hạnh Tử ra nước ngoài.
Lúc ấy, Lâm Hạnh Tử không hiểu.
Hồi tưởng lại mấy năm đó, cảm xúc trong cô đã lắng xuống, cô chỉ nói: “Bố quyết định thế.”
Chẳng phải Giang Ngôn quá để ý lời Triển Diễm nói có mấy phần thật mấy phần giả, mà là Triển Diễm đã nhắc nhở rằng anh bỏ lỡ quá nhiều thời gian, thế nên cứ cảm thấy tiếc nuối.
Trên màn hình máy tính toàn là những con số, “Cái này có cần phải xem hết trong đêm nay không?”
Lâm Hạnh Tử sốt ruột, có vẻ như Giang Ngôn muốn cho cô biết anh để bụng chuyện Triển Diễm, nhưng anh lại không tự nhắc đến.
“Em xem xong hết rồi, nhưng đang phải nghĩ xem sẽ báo cáo như thế nào với các cổ đông vào buổi họp tới, anh đi ngủ trước đi.”
Cô định đứng dậy, nhưng cánh tay để bên hông cô lẳng lặng siết chặt lại.
“Chẳng phải vừa nãy còn định *** hộ anh sao?”
Hơi thở của người đàn ông phả vào cổ khiến Lâm Hạnh Tử ngứa ngáy kinh khủng, cô cũng bị lời nói này của anh làm cho đỏ mặt, “Anh anh anh xảo quyệt ghê!”
Giang Ngôn tì cằm vào gáy cô thấp giọng cười, rồi nhẹ nhàng rải những nụ hôn nhỏ vụn dọc theo cổ cô, bàn tay to lớn đỡ khuôn mặt cô, trước khi cô thẹn quá hóa giận liền hôn nghiến lấy môi cô.
Một nụ hôn nồng nhiệt đi qua, anh lại dịu dàng vẽ theo viền môi của cô, nhẹ nhàng cắn, ***.
Lâm Hạnh Tử lùa một tay vào áo anh, một tay chống lên cạnh bàn, càng nắm càng chặt, móng tay cà qua mặt bàn để lại dấu vết lờ mờ, hơi thở cũng dần trở nên rối loạn.
Đầu lưỡi anh len lỏi vào giữa hai hàm răng cô, dịu dàng cuốn đi mùi sữa trong miệng cô.
Giang Ngôn bị cởi bỏ một cúc áo, vạt áo trước *** mỗi lúc một nhăn nhúm. Lâm Hạnh Tử lắc đầu vẻ không thoải mái, cô ậm ừ kêu, Giang Ngôn liền buông môi cô ra, chuyển sang hôn gáy cô.
Anh kéo ngăn bàn phía bên trái ra, sau những tiếng sột soạt giòn giã, anh lấy ra được một cái BCS.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc