Em Thấy Núi Xanh - Chương 18

Tác giả: Aspirin

Phòng Giang Ngôn không lớn, cũng chẳng bài trí gì nhiều. Cửa phòng khép hờ, hai người họ ngồi trên chiếc ghế mây cạnh cửa sổ, mẹ Giang đứng ở ngoài, chỉ cách đúng một bức tường.
Anh vẫn còn ổn, chỉ cởi mỗi áo, mà Lâm Hạnh Tử thì đã bị cởi hết, còn dư chiếc *** bị kéo xuống đến mắt cá chân, ngón tay anh vẫn đang vùi *** cô. Mẹ Giang đột ngột gõ cửa, anh cũng thoáng kinh hãi, động tác khựng lại, chỉ để nguyên trong mảnh đất mẫn cảm kia. Vách tường bên trong Lâm Hạnh Tử co rút xoắn lại, anh không rút ra được, thậm chí còn như bị hút sâu vào.
Tiếng thở của anh quá nặng nề, Lâm Hạnh Tử cũng cảm nhận được, phản ứng cơ thể khiến cô khó chịu, quờ quạng bấu víu lấy ngay thứ trong tầm với.
Chiếc áo sơ mi trên mặt Giang Ngôn bị cô kéo xuống, để lộ ra ánh mắt của anh, tối đen, hun hút hơn cả bóng đêm ngoài cửa sổ.
Giang Ngôn nhìn ra cơn sóng tình còn chưa rút trong đôi mắt ẩm ướt của cô, mái tóc dài xõa tung tán loạn nhưng không che đi được gương mặt đỏ ửng, hàm răng cắn chặt bờ môi, đầy vẻ lo sợ bất an. Hai chân cô càng kẹp chặt hơn do căng thẳng, vốn định giảm bớt cảm giác bứt rứt trong người nhưng hoàn toàn ngược lại, tầng tầng lớp lớp mềm mại trong đó như càng tham lam mà *** chặt lấy ngón tay anh.
“Cô ấy ngủ rồi, con đang thay quần áo, cũng chuẩn bị đi ngủ đây.”, Giang Ngôn lên tiếng, “Mẹ có việc gì ạ?”
Tưới hoa xong, mẹ Giang về phòng thì nhìn thấy hộp quà, bên trong là một chiếc vòng ngọc nạm vàng, bà đoán ngay ra là Lâm Hạnh Tử tặng.
Ở chung nhà hơn một ngày, bà cũng nhìn ra, cô con dâu nhà giàu này thật ra không hề mỏng manh kiểu tiểu thư đài các, không kén ăn, cũng không chê bai điều kiện trong nhà không tốt.
“Không có gì cả, ngủ rồi thì thôi, đừng gọi con bé dậy.”, mẹ Giang hạ thấp giọng. Con trai đang thay quần áo, bà không đi vào nữa, ngày mai cảm ơn sau cũng không muộn.
Giang Ngôn đáp một tiếng, bảo mẹ về ngủ sớm, còn nhờ bà đóng cửa hộ.
Tiếng bước chân dần xa. Nghe thấy tiếng đóng cửa, cơ thể C*ng c*ng của Lâm Hạnh Tử mới được thả lỏng. Cô ngả vào lòng Giang Ngôn, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo lại lập tức muốn hét lên.
Hai ngón tay vùi trong cơ thể cô đột nhiên tấn công trở lại, cào vào trúng điểm gồ lên, *** xộc thẳng từ xương cụt lên đến đại não, cho dù cô cắn chặt môi nhưng giọng nói vẫn trào ra, “Ưm… cửa không khóa…”
“Mẹ ngủ rồi, không sang nữa đâu.”, đầu lưỡi Giang Ngôn luồn vào miệng cô, anh tóm lấy tay cô đưa xuống ***, xúc cảm mềm mại qua một lớp vải cũng đủ khiến nhịp tim anh trở nên dồn dập, “Cởi cho anh.”
Ướt át, nhầy nhụa, chẳng biết là của cô hay của anh.
Cánh tay anh mới được băng bó, Lâm Hạnh Tử khẽ tỏ ý cự nự, hơi thở của anh liền trở nên nặng nề hơn. Anh dắt tay cô kéo *** của mình xuống, đáy *** bị đội lên cao ngất, thấm ra một mảng sẫm màu.
Vật cứng được phóng thích, cọ vào bắp đù* cô, lướt qua cửa vào và kẽ ௱o^ЛƓ của cô, chập chờn, như có như không.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ bắp đù* trong của cô ướt đến mức nào. Có mấy lần Giang Ngôn suýt đi vào trong, quy đầu mài quá mạnh khiến hạt đậu nhỏ như sưng đỏ lên. Tiếng sóng biển như vỗ ngay bên tai, từng nhịp từng nhịp tạt vào vách đá. Lúc chiều đi tản bộ ngoài bờ biển chỉ cảm thấy lòng thật thanh thản, nhưng cùng là thứ âm thanh đó, nghe từ nơi này lại cảm thấy đầy ***.
Căn phòng cũ cách âm không tốt, Lâm Hạnh Tử không dám kêu ra thành tiếng, nhẫn nhịn đến mức mặt đỏ lừ, khóe mắt ướt nhòe. Giang Ngôn hôn nghiến lấy môi cô, ngón tay bắt chước động tác quan hệ, ra ra vào vào, lặp đi lặp lại, khiến nơi đó của cô vô cùng sảng khoái.
Bỗng nhiên Lâm Hạnh Tử cắn cổ anh, cơ thể run rẩy dữ dội, hai *** áp chặt vào *** anh, dù đã cố kiềm chế nhưng *** rỉ vẫn bật ra khỏi cổ họng.
Giang Ngôn biết cô đã đến cao trào.
Mãi một lúc sau, Lâm Hạnh Tử mới hoàn hồn. Thứ nóng bỏng của anh vẫn nghiền qua nghiền lại trước lối vào, cảm giác tê dại đó khiến cô phát điên lên, “Đừng… Anh nhanh lên…”
Kiểu ma sát như thế này quả là Tra t**, như thể bạn biết quả đào trên cây mọng nước ngọt ngào đến mức nào, đứng dưới gốc cây đã có thể ngửi thấy mùi thơm của đào chín, nhưng cây quá cao, không hái được, mà còn bị lông đào cạ ngứa, biết rõ cắn một miếng đào là mật ngọt sẽ tràn ngập cả khoang miệng, nhưng lại chẳng thể ăn nổi.
Giang Ngôn cũng bị giày vò đến khó chịu, cánh tay nổi gân xanh, tiếng thở dốc nặng nề. Lâm Hạnh Tử giơ tay che miệng anh, anh liền đưa lưỡi *** vào lòng bàn tay cô, lại đưa đẩy đến nơi ẩm ướt nóng bỏng khiến người ta si mê.
Lâm Hạnh Tử lườm anh, nhưng cũng chẳng còn sức chống cự. Bị ánh mắt chăm chú của anh bao vây, cô mềm lòng, khẽ cắn môi.
Bàn tay đi xuống.
Cầm lấy!
Khoảnh khắc đó, trong mắt Giang Ngôn như có một ngọn lửa bùng lên.
Hai mươi phút sau, tiếng thở dốc dần nhỏ xuống, sóng biển cũng dịu đi. Lâm Hạnh Tử mệt lả người, lòng bàn tay nhớp nháp một bãi *** nóng ấm.
Hôm nay là ngày cuối cùng Giang Ngôn và Lâm Hạnh Tử ở quê, tới tối họ sẽ lên xe về. Mẹ Giang thức dậy từ sớm, trời còn chưa sáng, vậy mà bà vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy đôi vợ chồng son đánh răng rửa mặt xong xuôi, có vẻ là chuẩn bị ra ngoài.
Có lẽ là vì không muốn đánh thức bà nên họ chẳng bật đèn, động tác cũng nhẹ nhàng hết mức có thể.
Cửa phòng mẹ Giang vừa mở ra, Lâm Hạnh Tử thoáng sửng sốt. Mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau, Lâm Hạnh Tử phản ứng lại trước, vội bối rối giãy tay ra khỏi lòng bàn tay Giang Ngôn.
“Dậy sớm thế?”
Lâm Hạnh Tử cúi đầu “dạ” một tiếng, “… Đêm qua ngủ ngon ạ.”
“Đến giờ thì tỉnh thôi ạ.”, Giang Ngôn bật đèn, “Con xem dự báo thời tiết, thấy bảo là trời nắng nên định đưa Khương Khương đi ngắm mặt trời mọc.”
“Đi đi.”, mẹ Giang gật đầu, “Lúc nào về mua hộ mẹ chai giấm.”
Lâm Hạnh Tử ra ngoài trước, Giang Ngôn ra đến sân lại vòng về phòng lấy áo khoác, mẹ Giang ra xem, thấy Lâm Hạnh Tử đã đi được một quãng xa rồi.
“Cãi nhau với Hạnh Tử à?”
“… Không ạ.”
“Lại còn không nữa, anh coi mẹ anh là đồ ngu dốt à, con bé cả mấy ngày nay chẳng cười lần nào.”, mẹ Giang là người ít nói, nhưng chỉ cần quan sát cũng có thể hiểu được, “Vợ chồng nào mà chẳng có lúc cãi nhau, nhưng mà cãi nhau thì cãi nhau, anh vẫn phải nhún nhường một chút, Hạnh Tử ở nhà là bảo bối của bố mẹ con bé, không thể để nó lấy anh rồi phải chịu ấm ức được.”
Bà thở dài, “Con trai giống mẹ, ăn nói vụng về, không biết nói mấy lời dễ nghe gì cả.”
Vì thế, bốn năm Đại học, anh chẳng có cô bạn gái nào, sau khi tốt nghiệp cũng chỉ một lòng một dạ tập trung cho công việc. Năm ngoái anh đột ngột gọi điện về nói chuẩn bị kết hôn, bà bị dọa cho hết hồn, còn nghĩ con trai ra thành phố lớn được một nữ đại gia nào đó để ý, nhất là kiểu đẹp trai nhưng không quyền không thế như con bà, quả thật rất dễ bị nhắm tới.
Kết quả là, con trai bà thật sự đã được nữ đại gia để mắt tới thật.
Nữ đại gia trẻ tuổi.
“Làm gì có vợ chồng nào cãi nhau qua đến tận ngày hôm sau chứ, nghĩ cách dỗ dành nó đi.”
Giang Ngôn cười, nhẹ giọng đáp lời.
Bờ biển ngay trước cổng nhà không quá sạch sẽ, vì thế Giang Ngôn định đưa Lâm Hạnh Tử đi đến một nơi xa hơn. Cô sợ tối, lại không quen đường đi lối lại ở đây, tay cầm di động thay đèn pin soi đường, chẳng mấy chốc Giang Ngôn đã lái xe máy điện ra tới nơi.
Lâm Hạnh Tử từng bị ngã gãy chân vì ngồi xe đạp, vì thế vẫn bị ám ảnh với loại phương tiện hai bánh như thế này, “Anh lái thế nào được? Chịu thôi.”
“Không xa đâu, mười phút là đến nơi.”, Giang Ngôn đội mũ bảo hiểm cho cô, “Anh lái một tay, đi chậm thôi.”
Lâm Hạnh Tử nhớ đến lần Giang Ngôn phóng theo sau xe của Quý Thu Trì, cô thà đi bộ còn hơn, “Anh mà chậm à, anh nhanh lắm luôn.”
Giang Ngôn: “…”
Tuy biết cô không có ý kia, nhưng câu này nghe vẫn có gì đó không bình thường.
“Không lái nhanh, nghe lời em, em muốn chậm thế nào cũng được.”, Giang Ngôn luồn tay gỡ mái tóc cô Pu'i qua loa ra, “Lạnh đấy, mặc áo khoác vào.”
Chân trời hiện sắc trắng lờ nhờ, ánh sáng dịu nhẹ hắt vào đáy mắt anh, có anh ở bên cạnh, Lâm Hạnh Tử cảm thấy vô cùng yên tâm.
Giang Ngôn lái xe đưa cô đi xuyên qua làng, vẫn còn sớm, người dân chưa dậy, cả thế giới xung quanh chìm trong sự yên tĩnh.
Làn gió biển như mang theo cả vị ẩm ướt. Lâm Hạnh Tử ngồi phía sau, tựa vào lưng người đàn ông, chợt nhớ lại thời Trung học, anh từng cõng cô đi qua cả trăm bậc thang.
Bất kể bao nhiêu năm qua đi, cảm giác rung động vẫn còn y nguyên…
“Quảng trường ở đằng kia ngày xưa là trường Tiểu học, anh học sáu năm ở đấy, sau này bị phá bỏ rồi.”
“Ngày xưa anh cũng lái xe đi học à?”
“Không, toàn đi bộ đến trường, hồi đấy trong làng còn chưa đông người, hay đi cùng con của nhà hàng xóm.”
“…À, cô bạn xinh đẹp ngồi cùng bàn với anh.”
“…”
“Sắp xuống dốc này, ôm chặt vào.”, Giang Ngôn tóm tay cô đặt lên eo mình, “Thu Trì toàn đi với anh trai anh, hồi cấp Một bọn anh không ngồi cùng bàn.”
Thu Trì, Thu Trì…
Còn chẳng bao giờ gọi tên cô một cách tử tế.
Lâm Hạnh Tử hắt xì một cái rồi không nói gì nữa, nhưng ngoái đầu lại nhìn quảng trường kia thêm mấy lần.
Dọc bờ cát chỉ có hai người họ. Hạt cát mịn, Lâm Hạnh Tử cởi giày giẫm xuống, còn Giang Ngôn thì đi tìm một chỗ sạch sẽ, *** khoác trải xuống cho cô ngồi.
Không đến hai mươi phút, giữa nơi ranh giới trời với biển dần hiện lên một vầng sáng đỏ rực rỡ.
“Đẹp quá.”
Lâm Hạnh Tử chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng mình ngắm mặt trời mọc là khi nào. Cô lẳng lặng ngắm nhìn vầng dương từ từ nhô lên khỏi mặt biển, rải quầng sáng lấp lánh khắp mặt biển, hoàn toàn chìm đắm trong vẻ đẹp của thiên nhiên.
Mà Giang Ngôn thì đang ngắm nhìn cô.
Hôm nay là cuối tuần, lũ trẻ đều dậy sớm. Bờ biển rộng là sân chơi lý tưởng Thượng đế ban cho chúng, cả đám cầm đủ thứ đồ ra chơi đồ hàng, đi ngang qua nhà nào cũng bảo muốn mời khách ăn cơm.
Lâm Hạnh Tử ngồi một bên hứng thú nhìn chúng. Đám trẻ con đều biết Giang Ngôn, đứa nào cũng nhiệt tình hỏi anh muốn ăn gì, có ăn hành không, có ăn tỏi không.
Giang Ngôn lục trong đống rau cỏ xanh, tìm được một nhánh gừng đã héo queo, “Không cần hành, không cần tỏi, chỉ cần cái này.”
“Dạ, chú Giang chỉ cần gừng[1] thôi! Gừng nhé! Chú chờ một lát nhé, xong ngay đây.”
Anh đứng ở chỗ ngược sáng, nhưng lúc quay đầu lại nhìn cô, nụ cười bên khóe môi lại hiện lên vô cùng rõ ràng.
Lâm Hạnh Tử giả vờ như không có gì, nhưng trong lòng thì ầm ầm cuộn sóng. Trước mắt quá chói, cô muốn đội mũ lên, tiếc là chiếc mũ bảo hiểm còn treo trên tay lái của xe điện.
Mà đám trẻ con kia vẫn còn đang hò hét ầm ĩ: “Gừng, gừng! Chú Giang thích gừng nhất!”
***
[1] Âm Hán Việt của “gừng” là Khương
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc