Em Mù Mới Yêu Anh - Chương 53

Tác giả: Bản Lật Tử

Bùi Anh cung kính đi theo mẹ Tống vào “phòng quần áo bí mật“.
Mặc dù gọi là phòng quần áo nhưng diện tích còn lớn hơn cả căn hộ trước kia cô thuê trọ. Trong phòng có một chiếc gương siêu to, không gian còn lại chủ yếu dùng để chứa quần áo - đa dạng và đủ loại, từ quần áo, giày dép, cho tới túi xách và trang sức cỡ nhỏ.
Tất cả mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, không chỉ phân loại theo màu sắc chủng loại mà còn phân biệt theo loại quần áo trẻ em, thiếu nữ, phong cách nữ tính, nhẹ nhàng. Có thể nói là thiên đường của phụ nữ.
Bùi Anh ngơ ngẩn, không ngờ mẹ Tống lại có sở thích sưu tầm những thứ này, nhưng mà tại sao lại có cả quần áo của trẻ em nữa chứ?
Rất nhanh sau đó, mẹ Tống đã trả lời cho nghi vấn trong lòng Bùi Anh: “Cháu đã nghe Nam Xuyên kể bao giờ chưa? Bác chỉ thích sinh con gái, nhưng cả ba đứa con sinh ra đều lại là con trai. Con trai sao mà đáng yêu như con gái được, con gái còn có thể mặc giống như 乃úp bê, chụp ảnh đáng yêu, ôi, nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi.”
Bùi Anh: “....”
Ừ, con gái ai cũng thích chơi game thay đổi trang phục, lúc còn bé thì chơi Barbie, lớn hơn thì... Ôi cô vẫn còn đang chơi trò thay trang phục trên điện thoại di động đấy...orz
Nhưng mà, chơi game thay đồ phiên bản người thực thì có vẻ khẩu vị cũng hơi nặng rồi đây...
Mẹ Tống tiếp tục nói: “Lần đầu mang thai anh cả, bác đã mua rất nhiều váy con gái, chỉ mong đợi nó nhanh lớn để chơi đùa cùng mình, thế mà, nó sinh ra lại là thằng con trai.”
...Ừ, quả là rất thương tâm.
“Nhưng mà quần áo bác mua đáng yêu thế này mà, không mặc thì quá tiếc, thế nên bác vẫn để anh cả mặc chúng.”
Bùi Anh: “...??!!” What?
“Cháu có muốn xem album ảnh không?” Mẹ Tống tràn trề hứng thú hỏi Bùi Anh
“... Có ạ!” Mặc dù lúc này có vẻ hơi gian nan nhưng Bùi Anh vẫn cố duy trì nụ cười trên mặt mình.
Nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho mẹ Tống.
Nghe được lời đồng thuận của Bùi Anh, mẹ Tống đi tới trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo lấy một quyển album từ bên trong: “Xem này, hồi anh cả còn nhỏ có giống con gái không?”
... Chân mày Bùi Anh giật giật, ăn mặc như thế đương nhiên sẽ giống con gái rồi.
“Vâng, đúng là rất đáng yêu ạ~” Trái ngược với cảm giác mắc ói trong lòng, trên gương mặt Bùi Anh tỏ ra đang vô cùng vui vẻ, thậm chí còn hơi kích thích cùng mẹ Tống.
Mẹ Tống vẫn tiếp tục hồi tưởng: “Sau đó bác có thai anh hai, lại mua bao nhiêu là quần áo con gái, tiếc là thằng thứ hai vẫn lại là con trai.”
Bùi Anh: “...”
Chờ đã, chẳng lẽ anh hai cũng không tránh khỏi bị bác gái hạ độc thủ?
Lật giở tiếp album, quả nhiên người mẫu được đổi thành anh ba: “Tính thằng ba bướng bỉnh, chẳng có tí điềm đạm nào, lần nào chụp ảnh nó cũng mệt không chịu được, may mà bác lại mang bầu lần thứ ba.”
Bùi Anh: “...”
Đứa bé thứ ba không cần nói là ai, đau lòng thay anh ba mươi giây.
Mẹ Tống nói tiếp: “Lúc đó bác cảm thấy, đã sinh được hai thằng con trai rồi, lần này không thể nào lại là trai tiếp được, cho nên bác chẳng băn khoăn gì mua càng nhiều đồ hơn, nhưng mà...” Mẹ Tống nói tới đây, ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm, “Lúc Nam Xuyên ra đời, bác chỉ muốn đánh tráo nó với bé gái mới sinh giường bên cạnh.”
Bùi Anh: “...”
“Cũng may mà trong ba đứa, Nam Xuyên lại là đứa đáng yêu nhất, còn có một nốt ruồi lệ rất xinh đẹp nữa chứ, thế nên cô quyết định không chụp hình thằng cả thằng hai nữa, cho nó mặc đồ nữ là đẹp nhất. “
...Thêm lần nữa đau lòng thay anh ba mươi giây.
Nhưng mà còn chưa tới ba giây, Bùi Anh đã bị bé gái xinh xắn như 乃úp bê trong bức ảnh thu hút: “Trời ơi, đáng yêu quá, đây là Xuyên Xuyên ạ?”
“Đúng thế, cô cũng thích lắm, chỉ mong được nuôi nó như con gái thôi ấy, mà ba nó không đồng ý. Sau này ba đứa chúng nó lớn dần lên, không có đứa nào đồng ý cho cô chụp ảnh nữa, những bộ quần áo này đều bị cất hết đi...” Mẹ Tống nói tới đây, ánh mắt lại dần dần sáng lên, “Nhưng mà sau này tự nhiên cô lại nghĩ ra, bọn nó sau này sẽ cưới vợ, chờ mấy đứa cưới một cô gái thật xinh về làm vợ, cô có thể chụp ảnh cho mấy đứa con dâu mà.”
Bùi Anh: “...”
Đợi một lát, không phải giống như cô nghĩ chứ?
“Cháu nhìn xem, những thứ này là cô chụp con dâu cả, rất đẹp đúng không?” Mẹ Tống lật tới một trang album, lần này người mẫu đã đổi thành chị dâu, “Con bé nó dịu dàng như nước, rất hợp để mặc kỳ bào, hoặc là mặc váy đầm dài cũng thướt tha lắm đó. Nhưng bây giờ nó lại đang mang thai, không thể chụp ảnh cùng cô được.”
Bùi Anh ngẩn người: “Chị dâu mang thai ạ?”
“Ừ, mới được hai tháng, còn chưa thấy rõ, mong là nó sinh được một đứa con gái.”
Bùi Anh: “...”
Mẹ Tống đúng là rất... cố chấp ấy.
“Vóc dáng cháu Bùi đẹp như vậy, có muốn mặc thử mấy bộ quần áo này không?” Mẹ Tống nhìn Bùi Anh, ánh mắt vô cùng tha thiết.
“...Vâng được ạ!” Bùi Anh thể hiện mình cũng rất hứng thú.
Mẹ Tống bừng bừng sức sống bắt đầu chọn quần áo cho Bùi Anh, cô mặc thử một bộ quần áo ngọt ngào theo phong cách công chúa, rồi lại thử một bộ màu đỏ đầy quyến rũ, ngay cả phong cách Lolita phương Tây cô cũng mặc, cuối cùng kết thúc một buổi chiều hết sức vui vẻ.
Mặc lại bộ quần áo của chính mình, Bùi Anh thực sự rất muốn giới thiệu cho mẹ Tống trò thay trang phục cô vẫn chơi trên điện thoại.
Sau đó, mẹ Tống đưa một tấm ảnh Tống Nam Xuyên mặc đồ con gái khi còn bé để Bùi Anh lưu lại làm kỷ niệm.
Tống Nam Xuyên ngồi với ba Tống trong phòng khách, thấy Bùi Anh theo mẹ mình đi từ trên lầu xuống, anh vội đi lên nhỏ giọng nói thầm: “Mẹ anh bảo em làm gì thế?”
Bùi Anh trả lời: “Chơi trò thay đổi trang phục một lúc thôi.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Anh thuận tay kéo Bùi Anh lên sân thượng, trên trán chảy ba hàng hắc tuyến: “Mẹ kéo em vào phòng quần áo à?”
“Vâng, bên trong có rất nhiều quần áo, em còn được xem ảnh hồi các anh còn bé nữa.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Chưa thấy ai bán con trai một cách quả quyết dứt khoát không chút do dự như mẹ mình, khụ khụ
“Bác nói lúc sinh anh ra, bác chỉ một lòng muốn đổi anh với bé gái giường bên cạnh.”
“...” Tống Nam Xuyên im lặng một lúc, chả trách anh vẫn cảm thấy mình không phải là con ruột của bà. Anh thở dài một hơi rồi nói với Bùi Anh: “Xin lỗi, trước đây anh chưa nói chuyện này với em, lần trước đến tận sau khi kết hôn mẹ mới dẫn chị dâu đi thăm phòng quần áo... Đây là lịch sử bí mật cực kỳ đen tối của nhà họ Tống, em nhất định đừng kể nó với ai.”
“...Vâng” Bùi Anh dở khóc dở cười gật đầu chắc nịch, “Thực ra em lại thấy khá ổn, trước đây em cũng là người mẫu, cũng phải thay quần áo rồi chụp ảnh mà.”
Mặc dù sở thích của mẹ Tống có đôi chút khác biệt, nhưng mà quần áo được cất giữ trong phòng lại không hề rẻ, có không ít là đồ thiết kế bởi các nhà tạo mẫu nổi tiếng, mặc vào thì dù xấu xí vẫn thỏa mãn được thói ham hư vinh của chị em phụ nữ.
“Đúng rồi, để cảm ơn em, bác còn tặng cho em một tấm hình của anh nữa.” Bùi Anh vừa nói vừa lấy bức ảnh từ trong túi xách tay ra, quơ quơ trước mặt Tống Nam Xuyên, “Không ngờ khi còn bé anh lại đáng yêu như vậy, em gái nhỏ Nam Xuyên ơi.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Anh im lặng không lên tiếng rồi bất ngờ đưa tay ςướק tấm hình của Bùi Anh, nhưng Bùi Anh lại phản ứng khá nhanh, cô kịp thời tránh được: “Anh làm gì thế? Định tước đoạt thành quả lao động của em à?”
“Bức ảnh này giữ lại làm gì?”
Tống Nam Xuyên nói xong không cam lòng ςướק lại, mẹ Tống đi tới nói với họ: “Ăn cơm đã, tí nữa về phòng rồi hẵng dính lấy nhau.”
Bùi Anh & Tống Nam Xuyên: “...”
Trên bàn ăn vắng mặt rất nhiều người, vợ chồng anh cả và anh hai đều không tới. Mẹ Tống nhìn Bùi Anh, cười khanh khách hỏi: “Sau này cháu Bùi muốn sinh con gái hay con trai?”
“Con gái ạ.” Bùi Anh đáp lời
Mẹ Tống gật đầu đồng ý: “Con gái đáng yêu hơn con trai nhiều, là cái áo bông nhỏ thân thiết của mẹ.”
“Vâng ạ.” Bùi Anh cười phụ họa.
Mẹ Tống lại hỏi Tống Nam Xuyên: “Nam Xuyên thì sao? Thích con gái hay con trai?”
Tống Nam Xuyên nói: “Chỉ cần do Bùi Anh sinh, gái trai con đều thích.”
Bùi Anh nghe anh nói thì có hơi lúng túng, ba Tống đang uống canh vội buông bát, gọi người phòng bếp tới: “Canh này ngọt quá, đổi cho tôi bát khác.”
Bùi Anh: “....”
Sau bữa cơm tối, cuối cùng Tống Nam Xuyên và Bùi Anh cũng có chút thời gian riêng tư, anh dắt tay cô tảo bộ dưới ánh trăng trong vườn hoa.
“Biểu hiện của em hôm nay không tệ đâu, mẹ anh có vẻ rất thích em, chắc là qua cửa rồi.”
“Vâng, nhưng ba anh thì lại không vui lắm.”
Ba anh vốn thế mà, em không cần để ý, chỉ cần mẹ anh thích thì ông ấy cũng không làm gì được.” Phòng quần áo kia vẫn tồn tại đến bây giờ trong nhà họ chính là bằng chứng tốt nhất.
“Vâng...” Bùi Anh gật đầu.
Tống Nam Xuyên dừng bước, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Tối nay nghỉ sớm đi, sáng mai chúng ta sẽ lên đường ra biển.”
Bùi Anh vừa ừ một tiếng, trong bui rậm bên cạnh vang lên tiếng một người đàn ông: “Chậc chậc chậc, trước mặt người khác có thể ý tứ một tí được không? Đúng là mật ngọt trong dầu nha ~”
Tống Nam Xuyên nhíu mày kéo Bùi Anh đi tới, nhìn thấy một người nhàn nhã ngồi trong vườn hoa... Anh hai đang nướng thịt.
“Anh nướng thịt ở đây à?” Nhiều khi chính Tống Nam Xuyên cũng không hiểu nổi đường về của não anh hai ở đâu nữa.
Anh hai nhíu mày, ngửa đầu nhìn anh nói: “Có phải lần đầu anh nướng thịt ở đây đâu, ngắm trăng uống bia ăn thịt nướng, cuộc sống gia đình tạm ổn, không nên quá yên bình.”
“...Em thấy anh bị ba đánh mà vẫn chưa chừa thì có.”
Anh hai vô tình vuốt vuốt tay: “Hai người có muốn nướng chung không? Anh mua nhiều thịt lắm, một người ăn không hết.”
Bùi Anh nhìn cái khay được bày đủ các loại thịt, yên lặng nuốt nước miếng. Hôm nay mặc dù cô ăn cả bữa trưa và bữa tối, nhưng hai bữa cộng lại còn không bằng một bữa ăn hằng ngày của Bùi Anh, dạ dày cô... trống rỗng ấy.
Tống Nam Xuyên thấy cô thèm ăn như vậy, biết cô chưa ăn no, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh nướng cho em, em muốn ăn gì?”
“Thịt trâu, cánh gà và sò biển, cám ơn anh!”
Anh hai đứng bên cạnh bật cười: “Xem ra cơm nhà anh không hợp khẩu vị của em rồi.”
Tống Nam Xuyên trợn mắt lườm anh một cái, vén tay áo, bắt đầu quét dầu nướng thịt.
Anh hai cầm mấy xâu thịt để lên giá, nói với Tống Nam Xuyên: “Cám ơn em, nướng cùng nhau đi.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Bùi Anh đi tới bên cạnh nói: “Không thì để em nướng cho.”
“Không cần, em đứng xa ra đi, đừng để dính mùi lên người.”
“A..” Xem ra Xuyên Xuyên muốn cô làm quen với thân phận thiên kim tiểu thư đây mà.
Xa xa Bùi Anh đứng nhìn Tống Nam Xuyên bận bịu, anh hai mang ghế tới cho cô rồi ngồi bên cạnh để hai người tán chuyện.
Tống Nam Xuyên không nhịn được ném mấy hạt ngô hỏng, đúng lúc đập vào người anh hai: “Anh tới giúp một tay được không thế?”
Anh hai đáp: “Chờ tí nữa anh hỗ trợ phần ăn.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Vì Anh Anh, anh nhịn.
Vừa lật mặt tất cả mọi thứ, quản gia đã mò tìm tới nơi. Đối mặt với một cái giá nướng thịt xuất hiện trong vườn hoa, quản gia không hề lạ lẫm, mắt ông nhìn thẳng Tống Nam Xuyên nói: “Cậu, lão gia ở trong thư phòng nói có chút chuyện công ty cần bàn bạc với cậu.”
Tống Nam Xuyên gật đầu, giao nhiệm vụ nướng thịt cho anh hai: “Anh tới nướng đi.”
“Được được được.” Rốt cuộc thì anh hai cũng đứng lên đi tới cạnh giá thịt. Tống Nam Xuyên sửa lại quần áo của bản thân, nói với Bùi Anh: “Để cho anh ta nướng, em đừng động tay, nếu bị ba mẹ anh phát hiện, cứ nói là anh ấy cương quyết kéo chúng ta đến ăn thịt nướng.”
“A...”
Anh hai khinh thường hừ một tiếng, chờ sau khi Tống Nam Xuyên đi theo quản gia, anh bỏ thịt trâu đã nướng xong vào khay, đưa tất cả cho Bùi Anh
“Cảm ơn anh.” Bùi Anh nhận lấy, ăn một miếng nhỏ xong thì thấy hơi bất ngờ, “Ăn ngon thế?”
Anh hai đắc ý trả lời: “Buổi tối anh thường hay nướng thịt chỗ này, hấp thụ nhiều tinh hoa trời đất, đương nhiên nướng lên phải ngon rồi.”
Bùi Anh bật cười, anh hai lại đưa qua một lon bia: “Muốn uống không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc