Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát - Chương 51

Tác giả: Tùy Hầu Châu

Anh và cô đẩy xe đi khắp các gian hàng trong siêu thị như những cặp tình nhân khác. Khương Kỷ Hứa chọn mua một ít hoa quả và đồ dùng hằng ngày. Sau khi chất đầy xe hàng, Quý Đông Đình kéo tay cô tới khu bán đồ người lớn. Anh tìm được nhãn hiệu tốt, bèn lấy luôn bảy, tám hộp khiến cô hoảng hốt: “Anh lấy nhiều thế để làm gì?”
Quý Đông Đình thản nhiên: “Lẽ nào ngoài công dụng đó ra, nó còn có lợi ích gì khác à?”
Lúc Khương Kỷ Hứa từ nhà tắm bước ra, Quý Đông Đình đột nhiên nói với cô: “Hứa Hứa, nếu em không thích cuộc sống ở nước ngoài, anh có thể lựa chọn phát triển lâu dài ở Trung Quốc.”
Cô ngập ngừng: “Nhưng em rất thích phòng để sách của anh ở đường Bishop.”
Quý Đông Đình phấn khích bế Khương Kỷ Hứa lên cao. Cô cúi đầu hôn anh rồi dịu dàng lên tiếng: “Gần đây anh bận chuyện của Nam Việt, còn em cũng bù đầu với công việc ở Mester. Đợi khi hoàn tất mọi việc, anh có thể cùng em về quê một chuyến không?”
“Quá tuyệt vời! Con rể đẹp trai sắp được gặp bố vợ rồi!” Quý Đông Đình ôm Khương Kỷ Hứa vào phòng ngủ, hai người cùng ngã lên giường.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn vàng ấm áp, tấm rèm hoa đã che mất khung cảnh thành phố rực rơ bên ngoài cửa sổ. Lâu lắm rồi cô và anh mới có một đêm triền miên quấn quýt như thế này...
Sáng hôm sau, Khương Kỷ Hứa mặc chiếc sơ mi rộng rãi của Quý Đông Đình đi đi lại lại trong phòng. Cô vừa tắm xong, giờ đang tìm quần áo cho ngày hôm nay.
“Chẳng phải sẽ đi xem mặt sao?” Quý Đông Đình nhắc nhở cô: “Mặc đẹp một chút!”
“Được rồi! Quý tiên sinh của chúng ta đúng là một người đàn ông rộng lượng!” Khương Kỷ Hứa chọn cho mình chiếc áo sơ mi lụa kết hợp cùng chiếc quần vải màu xanh lá, vừa thoải mái lại trẻ trung.
Quý Đông Đình dịu dàng giúp cô thắt dải lụa trên cổ áo thành hình chiếc nơ: “Anh đưa em đi!”
Buổi trưa, Khương Kỷ Hứa cùng An Mỹ ăn cơm. Thấy sếp có vẻ tươi tỉnh, An Mỹ hơi tò mò: “Tổng Giám đốc Tiểu Khương, gần đây chị có chuyện vui gì à?”
“Làm xong quý này, chị định sẽ kết hôn.”
An Mỹ sặc cơm: “Cùng với ai vậy?”
“Còn với ai được nữa?”
An Mỹ há hốc mồm: “Lẽ nào là Quý tiên sinh ư?”
“Ừ!”
“Em cảm thấy hai người không thể chia tách được.”
“Bọn chị cũng coi như may mắn!”
Chập tối, Khương Kỷ Hứa tự lái xe đến gặp bà chủ Trương Diểu Diểu của công ty du lịch Star. Cô vừa đến trước cửa của nhà hàng Graceful đã nhìn thấy Quý Đông Đình. Anh ngồi ngay cạnh cửa sổ, đang ung dung đọc tạp chí. Bà chủ Trương cùng một người đàn ông trắng trẻo mập mạp, có lẽ chính là người cháu họ của chị ta, ngồi ngay gần đó.
Lúc Khương Kỷ Hứa đi ngang qua chỗ Quý Đông Đình, anh giơ tay khẽ chạm vào lòng bàn tay cô. Cô rút tay về, lòng bàn tay nóng ran.
Cô đi tới trước mặt Trương Diểu Diểu: “Xin chào, Tổng Giám đốc Trương!”
“Tiểu Hứa tới rồi à?” Tổng Giám đốc Trương tươi cười.
Người đàn ông lạ mặt đưa tay về phía cô: “Tổng Giám đốc Khương quả nhiên là còn xinh đẹp hơn cả lời đồn đại, ngưỡng mộ đã lâu!”
“Chào anh!” Khương Kỷ Hứa lịch sự bắt tay với anh ta.
“Đây chính là cháu họ của chị, chị đặc biệt gọi nó tới để mời bữa hôm nay.” Bà chủ Trương giới thiệu ngắn gọn.
Người đàn ông chủ động gọi món giúp Khương Kỷ Hứa, nhưng cả món chính lẫn món tráng miệng cô đều không thích. Dù sao thì cô cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức nên không phản đối. Điện thoại của Trương Diểu Diểu đột nhiên reo vang. Chị ta nhận cuộc gọi rồi quay sang Khương Kỷ Hứa: “Công ty vừa nhận được một đơn hàng từ nước ngoài, chị phải quay về rồi.”
Khương Kỷ Hứa cũng đứng lên theo chị ta: “Vậy chúng ta hẹn lần sau đi!”
“Đừng, em và A Viễn cứ dùng bữa đi!” Trương Diểu Diểu vỗ vai Khương Kỷ Hứa: “Yên tâm, chị sẽ có đơn hàng lớn cho khách sạn Mester!”
“Vậy được!” Khương Kỷ Hứa lại ngồi xuống.
Đợi bà chủ Trương rời đi, Quý Đông Đình liền đứng dậy, đi về phía Khương Kỷ Hứa: “Tổng Giám đốc Khương, trùng hợp quá!”
Khương Kỷ Hứa phụ họa: “Thật trùng hợp!”
“Anh là ai?” Trương Đại Viễn nhìn Quý Đông Đình.
Quý Đông Đình tự giới thiệu bản thân: “Tại hạ họ Quý tên Đông Đình, tên tiếng Anh là Kingsley, đã theo đuổi Khương tiểu thư đây mấy tháng rồi, coi như là... một trong những người theo đuổi cô ấy đi!”
Thì ra là một kẻ tới phá đám, lại còn bị thần kinh nữa chứ! Trương Đại Viễn nhếch môi cười với Quý Đông Đình. Thấy kẻ tình địch dồn Khương Kỷ Hứa vào trong rồi ngồi xuống đối diện với mình, anh ta cũng dịch vào phía trong: “Nghe nói Tổng Giám đốc Khương là người thành phố A. Thật ra, tôi cũng có gốc gác ở thành phố A, ông bà nội tôi trước đây đều là cán bộ của thành phố A.”
“Nhà anh làm chính trị à?” Quý Đông Đình chen ngang.
“Nhà chúng tôi thuộc dạng nửa chính trị nửa kinh doanh” Trương Đại Viễn cảm thấy đây là một cơ hội tốt để đả kích đối thủ.
Quý Đông Đình ồ lên: “Thì ra nhà anh là “quan thương câu kết” hả?”
Trựơng Đại Viễn nổi giận: “Ý anh là gì?”
“Xin lỗi! Tiếng Trung của tôi không tốt lắm, là “quan thương kết hợp” chứ!”
“Còn anh thì sao, là người ở đâu?”
“Tôi quê gốc ở Quảng Châu.”
“Gia đình làm nghề gì?”
“Nhờ có tổ tiên phù hộ, chỉ làm kinh doanh nhỏ thôi.”
Thì ra là một cậu chủ nhỏ, Trương Đại Viễn cười với vẻ khinh thường.
Khương Kỷ Hứa đang nhàm chán ngồi nghe hai người đàn ông đối đáp, bỗng thấy chân mình bị ai đó chạm nhẹ. Cô chau mày, không biết là Quý Đông Đình hay Trương Đại Viễn? Cô lập tức rút khỏi chiến trường: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát!”
Không có Khương Kỷ Hứa, Trương Đại Viễn thay đổi thái độ ngay tức thì. Anh ta định lấy chuyện xe cộ ra để khiến đối thủ bẽ mặt, nhưng anh ta cứ hở ra câu nào là bị Quý Đông Đình dập cho tơi tả câu đấy. Anh ta đang sôi máu thì một giọng nữ đầy phẫn nộ đột ngột vang lên: “Trương Đại Viễn, quả nhiên là anh ở đây!”
Khi Khương Kỷ Hứa quay lại đã chẳng thấy Trương Đại Viễn đâu. Cô ngồi xuống cạnh Quý Đông Đình, nở nụ cười tươi rói: “Anh đánh người ta chạy mất rồi đấy à?”
“Trông anh giống như vừa động thủ sao?”
“Anh mau nói đi!”
“Đối tượng xem mặt của em khiến con gái nhà người ta lớn bụng rồi lẩn trốn không chịu trách nhiệm. Anh chỉ bảo Dean cung cấp tin tức cho cô ta mà thôi. Anh làm vậy cũng coi như vừa làm việc tốt, phải không?”
Khương Kỷ Hứa cười đến đau cả bụng: “Kingsley, anh thật sự rất...”
“Rất cái gì?”
“Rất cao quý!”
Trương Đại Viễn vội đi giải quyết chuyện cá nhân, còn chưa trả tiền bữa ăn. Quý Đông Đình rộng rãi thanh toán, sau đó ôm eo Khương Kỷ Hứa: “Bạn gái ra ngoài xem mặt mà bạn trai còn phải đi theo thanh toán nữa cơ đấy!”
Hai người lên xe, Khương Kỷ Hứa nũng nịu: “Em đói rồi. Chúng ta mau tìm một nhà hàng thật ngon để chúc mừng em xem mặt thất bại đi!”
“Hứa Hứa, chúng ta tới Nam Việt ăn được không?”
Khương Kỷ Hứa gật đầu đồng ý khiến Quý Đông Đình rất vui. Đúng lúc này, anh nhận được điện thoại của Ngụy Nhiêu, cậu ta rủ anh cuối tuần này đi chơi khúc côn cầu. Anh lịch sự từ chối: “Cuối tuần này e là không có thời gian, tôi phải tới gặp bố vợ.”
Nghe xong câu này, Khương Kỷ Hứa hơi đỏ mặt, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Quý Đông Đình cúp máy, bắt đầu chuyển sang chủ đề Công thương nghiệp Bắc Hải. Cả anh và cô đều cảm thấy chính vì tham vọng của Ngụy Bắc Hải quá lớn nên Đế quốc của ông ta mới bị sụp đổ một cách nhanh chóng như vậy. Khương Kỷ Hứa thấy hơi tiếc cho người đàn ông tài giỏi ấy, cô cũng nghe được một số thông tin về ông ta:
Sau khi Ngụy Bắc Hải vào tù, vợ trước của ông ta chạy đôn chạy đáo khắp nơi để lo lót. An Mỹ nói người đàn bà này thật khờ khạo, có con trai giỏi giang, con gái hiếu thảo rồi thì tội gì phải rước thêm phiền muộn vào thân nữa kia chứ? Khương Kỷ Hứa cũng thấy đau lòng thay cho bà ta, nhưng nghĩ lại thì tình cảm vợ chồng hai mươi mấy năm, sao có thể nói bỏ là bỏ được? Còn về Hà Vân, Khương Kỷ Hứa từng nhìn thấy chị ta duy nhất một lần trong cửa hàng đồ hiệu.
Buổi tối, Khương Kỷ Hứa vùng vẫy trong bể bơi ở tầng sáu mươi sáu của khách sạn Nam Việt. Bể bơi rộng như vậy mà chỉ có mỗi cô và Quý Đông Đình. Anh nghịch ngợm lặn xuống nước túm lấy chân cô khiến cô suýt ngã, nhưng thật may là cô không phải uống ngụm nước nào. Thấy cô có vẻ giận, anh vội vàng chống chế: “Anh vừa nhớ ra một chuyện rất quan trọng, bố em thích gì nhất?”
Phải chăng là ông yêu tiền nhất? Khương Kỷ Hứa nghĩ mất một lúc: “Ở quê em, con rể tương lai lần đầu tới ra mắt sẽ mua hai bình R*ợ*u, trong siêu thị có bán loại R*ợ*u đó.”
Quý Đông Đình phản đối: “Không được, anh không thể keo kiệt như thế đâu!”
Đến sáng thứ Bảy, Khương Kỷ Hứa được một phen choáng váng trước núi quà của Quý Đông Đình. Cô xuýt xoa: “Kingsley, anh định lấy công chúa đấy à?”
Quý Đông Đình đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của cô: “Ai bảo người anh sắp lấy không phải là công chúa nào?”
Trong lòng Khương Kỷ Hứa cảm thấy ngọt ngào đến mức không diễn tả được bằng lời.
Quý Đông Đình đích thân lái xe. Hai người xuất phát từ sáng sớm, nhưng qua giờ cơm trưa mới tới thành phố A. Khương Tu Hồng bảo người giúp việc, chính là cô y tá lần trước Khương Kỷ Hứa đã gặp ở bệnh viện, chuẩn bị đồ điểm tâm cho các con. Bố cô vẫn ở căn nhà cổ trong trung tâm thành phố A. Quan hệ của Khương Kỷ Hứa và bố trước nay vẫn luôn xa cách. Từ nhỏ cô đã sợ và kính nể ông, cô cũng từng hận ông lúc nào cũng chỉ biết tới vật chất, nhưng cô cũng yêu ông như tất cả những cô con gái khác yêu bố mình vậy.
Lần đầu tiên gặp bố vợ, Quý Đông Đình tỏ ra hết sức bình tĩnh. Lời nói của anh đầy chân thành, không hề nghe ra chút nịnh nọt nào. Anh bước vào phòng cửa Khương Kỷ Hứa, cầm khung ảnh trên mặt bàn lên ngắm nghía rồi kết luận: “Em giống mẹ.”
Người này... đã gọi là mẹ rồi cơ đấy! Khương Kỷ Hứa bật cười: “Mẹ em là một người phụ nữ rất dịu dàng.”
“Anh có thể tưởng tượng ra.” Anh nở nụ cười rạng rỡ.
Khương Tu Hồng đặt bữa tối ở nhà hàng ngon nhất thành phố A. Khương Kỷ Hứa từng ăn ở đó một lần, còn là do nhà họ Thẩm thiết đãi. Thật lòng mà nói, cô không thích nơi này, có lẽ bố cô đặt bàn ở đây chẳng qua là vì sĩ diện mà thôi.
Bốn giờ chiều, họ rời khỏi nhà, Khương Tu Hồng lái xe đưa mọi người tới nhà hàng. Ngồi trên xe, bố vợ và con rể cùng thảo luận về việc đầu tư. Ông Khương hào hứng kể về một nhà đầu tư người Anh tên Chasel đã giúp đỡ ông rất nhiều, thậm chí còn có nhã ý giới thiệu cậu ta với Quý Đông Đình nếu có cơ hội.
Hôm nay, tâm trạng của ông Khương cực kỳ tốt. Ông hài lòng về tất cả mọi mặt của Quý Đông Đình, điều duy nhất khiến ông lo lắng là người đàn ông này quá xuất sắc, con gái mình không giữ nổi.
Nhân lúc Khương Kỷ Hứa vào nhà vệ sinh, ông Khương thăm dò Quý Đông Đình: “Nghe Hứa Hứa nói, sau khi kết hôn nó sẽ theo con sang Anh sinh sống. Tính tình của Hứa Hứa bác quá hiểu, nó là một đứa không có chủ ý rất dễ bị lừa gạt bởi mấy câu nói ngon ngọt của đàn ông.” Thấy Quý Đông Đình có vẻ sững sờ, Khương Tu Hồng nói thẳng luôn: “Bác lo ở chỗ con nó sẽ chịu thiệt thòi.”
“Bọn con đúng là đã lên kế hoạch cho tương lai. Con rất cảm ơn Hứa Hứa vì đã lựa chọn cùng con ra nước ngoài phát triển. Xin bác cứ yên tâm, con rất tôn trọng suy nghĩ của Hứa Hứa! Nếu bác không muốn cô ấy sống ở quá xa, chúng ta có thể bàn bạc thêm. Nhưng theo những gì con biết thì Hứa Hứa tuy dịu dàng, lương thiện, nhưng cũng rất kiên cường, độc lập, thế nên, con không cho rằng mấy lời ngọt ngào của con có thể lừa được cô ấy. Mà con... cũng sẽ không làm như vậy. Mong bác tin con, mỗi lời con nói với cô ấy đều rất thật lòng!”
“Tiểu Quý, con đừng trách bác suy nghĩ nhiều nhé! Bác chỉ có một đứa con gái thôi. Cuộc đời bác đã gặp biết bao trắc trở, bác không mong con mình cũng bị như vậy.”
“Con định trước khi kết hôn sẽ sang tên một số tài sản ở cả thành phố S lẫn London cho Hứa Hứa.”
“Tiểu Quý, con hiểu lầm rồi, bác không có ý này! Bác chỉ có một đứa con gái, sau này gia sản của bác chẳng phải đều là của nó sao?”
Quý Đông Đình ngẩn người, anh chưa hiểu ý của ông.
“Hứa Hứa là người trọng tình cảm giống mẹ nó. Bác biết những người đàn ông có điều kiện như con sẽ gặp phải rất nhiều cám dỗ, bác chỉ lo sau này con gái mình sẽ phải đau lòng”
“Về việc này mong bố hãy tin tưởng con, con nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với Hứa Hứa!”
Đã gọi là bố rồi... Khương Tu Hồng ho khan mấy tiếng: “Bác chỉ nói trước vậy thôi. Nếu Hứa Hứa đã chọn con thì bác sẽ tin tưởng con.”
Khương Kỷ Hứa biết là bố muốn nói chuyện riêng với Quý Đông Đình nên cố tình nán lại bên ngoài. Cô nhàn rỗi đi dạo một vòng quanh nhà hàng. Cô đang mải ngắm nghía, sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi. Khương Kỷ Hứa quay lại, nhìn mãi mà vẫn không nhận ra người đàn ông béo tốt đứng trước mặt mình là ai. Anh ta phấn khích nắm tay cô: “Khương Kỷ Hứa, là cậu thật sao? Chúng ta phải đến bảy, tám năm không gặp nhau rồi ấy nhỉ?”
Khương Kỷ Hứa chỉ biết cười trừ.
“Xem kìa! Không phải là cậu thật sự quên mất mình rồi đấy chứ?”
Khương Kỷ Hứa mất một lúc lâu mới nhớ ra họ của anh ta: “Cậu là Dương... Dương...”
“Dương Hâm Nhạc!” Anh ta đành phải tự báo danh. “Mình thất vọng về cậu quá cơ!”
“Xin lỗi cậu nhé, trí nhớ của mình không tốt lắm!”
“Mình béo lên nhiều quá nên không nhận ra, đúng không?
“Có một chút!”
“Ha ha... Đúng rồi, qua bên mình ngồi một lát đi, trong đó còn có hai bạn lớp mình nữa đấy!”
“Để lần sau đi! Bố mình và chồng mình đang đợi trong đó mình phải đi trước đây!”
Dương Hâm Nhạc kinh ngạc: “Cậu lấy chồng rồi ư? Bọn mình chẳng có tin tức gì của cậu, hỏi Thẩm Hoành thì cậu ấy không chịu nói.”
Khương Kỷ Hứa gật đầu: “Sắp rồi!”
Dương Hâm Nhạc quay về phòng, kể lể: “Thẩm Hoành, vừa rồi mình gặp Khương Kỷ Hứa.”
“Cô ấy đâu? Sao không mời vào đây ngồi một lát?” Nét mặt Thẩm Hoành không mấy vui vẻ.
“Chắc chắn là mình phải mời chứ! Nhưng bố và chồng cô ấy đang đợi. Hôm nay có vẻ là tới đây để đính hôn. Một ngày quan trọng như thế, mình mời cô ấy qua sao được?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc