Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát - Chương 33

Tác giả: Tùy Hầu Châu

Bên trong bỗng trở nên ồn ào, Khương Kỷ Hứa quay đầu nhìn, phát hiện ra sự xuất hiện một chàng trai tuấn tú, có lẽ là con trai của Ngụy Bắc Hải mới từ Mỹ về. Không biết hai cha con họ nói những gì mà một lúc sau, chàng trai dắt tay Ngụy Tiêu rời khỏi biệt thự khiến cho Ngụy Bắc Hải sa sầm nét mặt. Hà Vân thử giữ tay con riêng của chồng nhưng bị cậu ta lạnh lùng hất ra.
Những người khác thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng chuyển sự chú ý sang ba người đang đứng ở hồ cá. Biết chủ đề của bọn họ là chuyện thời niên thiếu, mọi người cũng hào hứng rủ nhau tham gia.
Ngụy Bắc Hải nói trước. Ông ta nhớ lại những kỷ niệm khi còn làm việc ở tổ sản xuất, người đông mà cơm thì ít, ai ăn chậm sẽ chẳng bao giờ đủ no.
Mấy vị Phó Tổng đứng tuổi sống cùng thời với Ngụy Bắc Hải cũng hăng say kể lại chuyện năm xưa, ai cũng thoải mái nói cười, khác hẳn với bộ dạng nghiêm nghị ữong cuộc họp.
Tới lượt Quý Đông Đình, anh thản nhiên buông một câu: “Tôi không có chuyện gì để kể.” Tất nhiên, anh có rất nhiều chuyện thú vị, nhưng sẽ chỉ chia sẻ với cô gái của anh, chứ không phải với mấy người này. Mấy vị nữ Giám đốc tỏ ra tiếc nuối khi nghe được đáp án của anh.
Mọi người vẫn tiếp tục sôi nổi chuyện trò, Ngụy Bắc Hải thở dài tổng kết: “Có lẽ so với mọi người, tôi đã là một lão già rồi.” khiến cho cô vợ trẻ Hà Vân ngượng chín mặt.
“Giám đốc Khương, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?” Phó Tổng Giám đốc Trương đột nhiên hỏi Khương Kỷ Hứa.
Khương Kỷ Hứa chưa kịp đáp đã bị Quý Đông Đình chen ngang: “Tuổi tác của phụ nữ luôn là một bí mật.”
“Nhưng với những cô gái trẻ thì đó không phải là bí mật đâu.” Cao Xảo Nhi tiếp lời: “Phó Tổng Giám đốc, anh định giới thiệu đối tượng cho Giám đốc Khương à?”
“Đúng là tôi có ý đó. Chỉ có điều không biết là Giám đốc Khương có yêu cầu như thế nào?’’
Quý Đông Đình lại một lần nữa ςướק lời Khương Kỷ Hứa: “Phó Tổng Giám đốc Trương, trước khi hỏi tuổi của Khương tiểu thư, đáng lẽ ra ông cũng nên hỏi xem cô ấy đã có bạn trai hay chưa chứ! Theo lẽ thường thì một cô gái xinh đẹp thế này sao có thể chưa có bạn trai được? Người Trung Quốc vẫn hay nói ‘‘lòng tốt đặt không đúng chỗ” đấy!”
“Tôi đúng là già cả đâm lẩm cẩm rồi! Khương tiểu thư, chắc là cô chưa có bạn trai chứ?”
“Tôi... đã có bạn trai rồi.” Khương Kỷ Hứa khó nhọc lên tiếng.
“Ồ, là ai thế?” Cao Xảo Nhi có phần kích động.
“Ha ha...” Quý Đông Đình cười tít mắt: “Quản gia Khương, không biết anh chàng khiến người khác phải ghen tị đó là ai vậy?”
Hèn hạ! Khương Kỷ Hứa nhìn thẳng vào mắt Quý Đông Đình: “Một gã đểu cáng, vừa hung hăng lại xấu xa, bề ngoài cũng hết sức tầm thường.”
Nụ cười trên gương mặt Quý Đông Đình tắt ngấm, cô điên rồi sao?
Hà Vân phì cười: “Hình như... điều kiện hơi thấp thì phải!” Chị ta thật sự không ngờ rằng Khương Kỷ Hứa đã có bạn trai. Khi một người phụ nữ không muốn công khai chuyện tình cảm, nguyên nhân chắc chắn là vì người đàn ông đó chẳng ra gì. Hà Vân đắc ý ra mặt: “Cứ yêu đương chơi bời đi, không thích thì chia tay! Trong Bắc Hải thiếu gì thanh niên ưu tú, để Phó Tổng giới thiệu cho cô một người tốt hơn.”
Cao Xảo Nhi thay Khương Kỷ Hứa phản bác: “Phó Tồng Giám đốc Hà, chị không nghe ra sự ngọt ngào trong lời nói của Tiểu Hứa sao? Lời nói của phụ nữ bao giờ cũng trái ngược với suy nghĩ. Theo tôi thì hung hăng nghĩa là hấp dẫn, xấu xa là nghịch ngợm, còn về việc có đẹp trai hay không, chúng ta phải gặp mới biết đựợc chứ!”
Hấp dẫn? Nghịch ngợm? Quý Đông Đình nhìn Khương Kỷ Hứa. Hình như đó đâu phải là anh?
Đúng lúc ấy, điện thoại của Quý Đông Đình reo vang. Anh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, vô tư nhận máy trước mặt mọi người. “Mẹ... Vâng… vẫn tốt ạ… Cô ấy cũng rất tốt... Bọn con vẫn ổn... Sao lại cãi nhau được? Mẹ yên tâm, con sẽ nhường cô ấy mà…’’
Đây đích thị là cuộc gọi của bà Quý. Khương Kỷ Hứa không dám ngẩng mặt lên nữa....
‘‘Ồ, mẹ có chuyện muốn nói với cô ấy à?” Quý Đông Đình tiện tay đưa điện thoại cho cô: “Mẹ muốn nói chuyện với em.”
Bốn bề hoàn toàn chìm trong im lặng, mọi người vẫn chưa tiêu hóa nổi thông tin vừa rồi. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía Khương Kỷ Hứa, dường như đang chờ xem phản ứng của cô.
“Ờ...” Toàn thân Khương Kỷ Hứa cứng đờ như vừa bị sét đánh trúng. Kẻ tội đồ lại đang trưng ra một vẻ mặt cực kỳ vô tội. Dẫu vậy, cô vẫn đón lấy chiếc điện thoại trong tay Quý Đông Đình, đặt bên tai: “Cô ạ...”
“Hứa Hứa, không ngờ là con đang ở bên Kingsley thật! Dạo này con ổn chứ?” Giọng bà Quý vẫn ngọt ngào như trước.
“Con rất ổn ạ.” Khương Kỷ Hứa đứng dậy, ra chỗ khác nghe điện thoại.
Nữ chính đã bỏ đi, giờ chỉ còn lại nam chính, nên đương nhiên mọi người sẽ dồn hết sự chú ý về phía anh. Vậy mà nhân vật nam chính lúc này vẫn thản nhiên như không có việc gì. Mãi một lúc sau, anh mới nhận ra những ánh mắt ngạc nhiên dành cho mình, bèn cất giọng ngây ngô: “Có phải tôi đã để lộ chuyện gì rồi không?”
Cao Xảo Nhi gật đầu: “Quý tiên sinh, anh và Giám đốc Khương của chúng tôi...”
“À, thật ra thì chúng tôi đã hẹn hò từ lâu rồi.” Quý Đông Đình thẳng thắn thừa nhận.
“Chẳng trách, ha ha...” Ngụy Bắc Hải bật cười, những người khác cũng hùa theo: “Quý tiên sinh che giấu tài thật đấy!”
“Quý tiên sinh thật biết chọn ngưòi, mới đó đã hái mất bông hoa đẹp nhất của Bắc Hải chúng tôi!” Phó Tổng Giám đốc Trương cười lớn: “Chẳng trách vừa rồi có người không vừa ý.”
Quý Đông Đình không hề phủ nhận: “Để mọi người phải chê cười rồi!”
Hà Vân vẫn chưa hết choáng váng, tại sao Quý Đông Đình lại ở bên Khương Kỷ Hứa? Người đàn ông ưu tú đó chị ta thậm chí còn chẳng dám mơ mộng viển vông, vậy mà Khương Kỷ Hứa lại trúng độc đắc thế ư? Trước đây, chị ta cũng từng khao khát Lục Tự, nhưng dù đã *** trước mặt người đàn ông đó mà anh ta vẫn không chút động lòng... Buổi tối đó thật sự là một sự sỉ nhục lớn trong đời Hà Vân. Sau đó, chị ta tìm cách leo lên giường của Ngụy Bắc Hải, trở thành bà Ngụy một cách suôn sẻ, cuộc đời cũng đổi khác rất nhiều. Chị ta chẳng thèm quan tâm mấy lời chửi mắng thậm tệ mà người đời dành cho mình, vì giờ đây, số người phải khom lưng uốn gối trước chị ta nhiều không đếm xuể.
Hà Vân ghét cay ghét đáng cái người luôn làm ra vẻ thanh cao như Khương Kỷ Hứa, cứ tưởng là biết thân biết phận lắm, ai dè là “thả con săn sắt bắt con cá rô”. Thì ra, cô ta không tiến tới với Lục Tự là đế chờ con cá lớn hơn là Quý Đông Đình. Hà Vân thật sự rất muốn biết hiện tại Lục Tự đang cảm thấy thế nào. Nhưng đáp lại chị ta là một vẻ mặt điềm tĩnh không chút biến động. Lẽ nào anh ta không hề để tâm tới chuyện này? Hay là đã biết tất cả từ lâu rồi?
“Quý tiên sinh, anh và Giám đốc Khương hẹn hò từ khi nào vậy?” Cao Xảo Nhi tiếp tục dò hỏi.
Quý Đông Đình không muốn chia sẻ quá nhiều về những việc riêng tư, nhưng anh nghĩ mình nên có trách nhiệm giải thích một số chuyện, nhằm tránh cho Khương Kỷ Hứa một số phiền toái về sau, nên vẫn đáp lời: “Thật ra, khoảng thời gian tôi ở Bắc Hải Thịnh Đình, giữa hai chúng tôi đã nảy sinh tình cảm, chỉ có điều không ai chịu bày tỏ. Sau khi tôi trở về, vốn tưởng rằng đoạn tình cảm này đã kết thúc tại đó, nhưng ông trời thật khéo sắp đặt, không ngờ Kỷ Hứa được cử tới London bồi dưỡng, chúng tôi lại có một cuộc tương phùng lãng mạn trên cầu tháp London. Lúc đó, tôi đánh rơi ví tiền, Kỷ Hứa nhặt được và đem trả cho tôi...”
Quý Đông Đình nói tới đây thì dừng lại. Trong đầu anh hiện lên khung cảnh tuyệt đẹp ngày hôm ấy.
“Vì Giám đốc Khương nhặt được ví tiền của anh nên hai người đã gặp lại nhau thật ư?” Có người cảm thấy hơi khó tin.
“Tôi cũng cảm thấy thật trùng hợp!” Nụ cười trên môi Quý Đông Đình không hề tắt: “Mặc dù không phải là một người mê tín, nhưng tôi luôn cho rằng duyên phận thật sự tồn tại.”
‘‘Đúng vậy! Cũng giống như vợ chồng Tổng Giám đốc Ngụy của chúng ta ấy, có phải không mọi người?” Cao Xảo Nhi liên tục tìm cách châm chọc Hà Vân.
“Tôi và Hà Vân đâu có được lãng mạn như thế.” Ngụy Bắc Hải thở dài.
Hà Vân vội chống chế: “Trong mắt những người đang yêu thì chuyện gì chẳng thành lãng mạn! Em vẫn nhớ có môt lần trời mưa em không mang ô, anh đã đích thân xuống xe che ô cho em, sau đó chúng ta đã đi dạo mấy con phố còn gì!”
“Em vẫn còn nhớ chuyện đó sao?” Ngụy Bắc Hải có vẻ mãn nguyện.
Trong lòng Khương Kỷ Hứa đang rồi như tơ vò, cô chẳng thể tập trung nói chuyện với mẹ của Quý Đông Đình. Bà Quý dường như cũng nhận ra có điều gì đó khác thường: “Hứa Hứa, hình như con không được vui cho lắm, có thể nói cho cô biết vì sao không? Hy vọng không phải là thằng con hư hỏng của cô làm con buồn.”
“Không phải đâu ạ.” Khương Kỷ Hứa tìm đại một lý do: “Con vừa mới ngủ dậy.”
“Hả?” Giọng nói của bác gái có chút kinh ngạc: “Bên đó mới là ba giờ chiều mà. Hai đứa đang ngủ trưa với nhau sao?” Bà lại tiếp tục cảm thán: “Trời ơi, cô ở nơi xa xôi này cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc ngập tràn đấy! Thôi, cô không làm phiền nữa, hai đứa vui vẻ tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần đi! Chao ôi, tình cảm của đôi trẻ thật khiển người ta ngưỡng mộ!”
“Cô...” Khương Kỷ Hứa thật sự muốn khóc mà không khóc nổi: “Được ạ, tạm biệt cô!”
“Tạm biệt, con dâu tương lai!”
Khương Kỷ Hứa cúp máy, liền nhìn thấy bức ảnh cô và Quý Đông Đình “kề má áp mặt”. Cô thầm mắng chửi gã khốn kiếp không giữ lời hứa trong ảnh. Nhưng dù cô có mắng nữa, mắng mãi cũng không thể khiến cho những người có mặt ở đây mất trí nhớ được. Cô cố gắng bình ổn tâm trạng, đi về phía Quý Đông Đình, sau đó nặn ra một nụ cười: “Điện thoại của anh này!”
Quý Đông Đình thản nhiên: “Em cứ cầm tạm đi!” Nếu không phải đã có một thời gian mặn nồng thì ai dám tùy tiện đưa điện thoại của mình cho người kia cơ chứ?
Cao Xảo Nhi kéo Khương Kỷ Hứa ngồi xuống cạnh mình: “Giám đốc Khương à, cậu tìm được một người đàn ông tốt như vậy mà lại giấu bọn mình, còn lừa mọi người rằng anh ấy không đẹp trai nữa, nhưng Quý tiên sinh rõ ràng là có một không hai mà!”
Khương Kỷ Hứa cười gượng gạo. Quý Đông Đình bỗng nắm chặt tay cô rồi hắng giọng: “Rất xin lỗi vì đã giấu các vị! Kỷ Hứa sợ mọi người bàn ra tán vào, cũng lo sẽ có người nhìn nhận tình yêu của chúng tôi bằng con mắt thiếu thiện cảm nên không dám công khai. Hơn nữa, tôi cũng không mong sự có mặt của mình sẽ ảnh hưởng tới công việc của cô ấy. Vì thế, chúng tôi đã giấu giếm chuyện này, thành thật xin lỗi!”
“Khà khà... Giám đốc Tiểu Khương đúng là của hiếm!” Ngụy Bắc Hải tán dương cô không chút kiêng dè khiến cho gương mặt Hà Vân bỗng chốc tái đi vài phần.
Ngày thứ Bảy đó, tâm trạng Khương Kỷ Hứa lên xuống thất thường. Lúc ra về, Cao Xảo Nhi trách yêu cô: “Cậu đúng là cái đồ đáng ghét! Sao lại tốt số thế cơ chứ?”
“Mình xin lỗi nhé!” Khương Kỷ Hứa áy náy.
Cao Xảo Nhi tươi cười ghé sát tai cô: “Đâu phải ai cũng giống Hà Vân, mình hiểu cậu mà!”
Tâm trạng vừa mới thoải mái hơn một chút của Khương Kỷ Hứa lập tức biến mất khi cùng Quý Đông Đình ngồi lên xe. Thấy cô xị mặt ra, anh chủ động bắt chuyện: “Mẹ anh nói gì với em vậy?”
Khương Kỷ Hứa bực bội lên tiếng: “Em không muốn nói chuyện với đồ lừa đảo như anh.’’
“Lừa đảo cái gì cơ?”
‘‘Anh tự hiểu!”
“Em cho rằng anh cố ý à?”
“Chuyện này còn cần phải nói sao?”
“Ai cũng có lúc phạm lỗi mà. Hy vọng em có thể tha thứ cho anh!”
Khương Kỷ Hứa không thèm trả lời. Quý Đông Đình tiếp tục dỗ dành: “Thôi nào, đừng giận nữa! Làm gì có cô gái nào hay giận dỗi như em kia chứ! Hứa Hứa, chúng ta nên nhìn vào những mặt tích cực! Giấy không bọc được lửa, sớm muộn gì mọi người cũng biết, thế nên, nói ra luôn trong hoàn cảnh ngày hôm nay cũng không tồi. Những người biết chuyện đều có cấp bậc từ Giám đốc trở lên, họ sẽ không buôn chuyện linh tinh đâu.”
Tuy lời Quý Đông Đình nói rất có lý, nhưng Khương Kỷ Hứa vẫn lặng thinh. Vừa về đến nhà, cô lập tức leo lên giường đi ngủ. Cứ gặp chuyện không vừa ý là cô lại rụt đầu rụt cổ trốn tránh như vậy ư?
Buổi tối, Khương Kỷ Hứa vừa tỉnh giấc liền ngửi thấy mùi bò bít tết thơm nức mũi. Thấy Quý Đông Đình đang đeo tạp dề bận rộn nấu nướng, cho dù nỗi tức giận trong lòng cô đã vơi đi một nửa, nhưng vẫn cố tỏ ra hờ hững với anh.
Quý Đông Đình ngẫm nghĩ, xét về mặt tâm lý hay nhìn từ góc độ y học, một cuộc ái ân chắc chắn có thể giúp các cặp đôi xua tan mây mù trong những cuộc chiến tranh, hơn nữa, anh cũng rất thích dùng phương pháp này để làm lành với cô. Quý Đông Đình ôm Khương Kỷ Hứa, bắt đầu không ngừng “đóng dấu”. Cô chống tay lên *** anh, giọng nói có chút ấm ức: “Kingsley, việc làm của anh hôm nay khiến em rất không thoải mái. Em cảm thấy anh không hề quan tâm tới cảm nhận của em.”
“Xin lỗi em!” Quý Đông Đình chống tay bên người Khương Kỷ Hứa, cô dường như đang muốn đẩy anh ra. Anh nhìn người con gái xinh đẹp có trái tim thỏ đế phía dưới: “Vậy cảm nhận của anh thì sao? Em đã bao giờ nghĩ tới chưa?” Dứt lời, Quý Đông Đình tóm lấy eo cô, bắt đầu vận động ác liệt. Cho tới khi Khương Kỷ Hứa hét lên một tiếng, sắp không thở nổi nữa, anh dịu dàng thì thầm bên tai cô: “Hứa Hứa, hai người yêu nhau có nghĩa là hai trái tim mãi mãi ở gần nhau, là hai cơ thể nguyện ý cùng nhau giao hòa. Em hãy cứ thoải mái hét to lên, không việc gì phải xấu hổ cả! Ái ân là chuyện bình thường giữa hai người đang yêu, đúng không nào?”
Quý Đông Đình càng ra sức hơn nữa. Khương Kỷ Hứa choáng váng, không thốt nên lời. Anh cắn nhẹ lên môi cô dịu dàng nói: “Tình yêu anh dành cho em nhất định sẽ thật cháy bỏng, là độc nhất vô nhị, em không muốn cũng phải nhận!”
Khương Kỷ Hứa vô cùng cảm động trước tình yêu mà Quý Đông Đình dành cho cô, cô chỉ biết ôm chặt lấy anh. Một đêm chăn gối mặn nồng quả thật có thể vỗ về tâm trạng u ám của người phụ nữ. Nhưng chính Khương Kỷ Hứa cũng không biết bản thân mình đang lo sợ điều gì. Quý Đông Đình càng đối tốt với cô bao nhiêu thì cô càng cảm thấy tự ti bấy nhiêu. Trong đầu cô vẫn luôn tồn tại một ý niệm: tình cảm giữa cô và anh sẽ không thể bền lâu được đâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc