Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát - Chương 27

Tác giả: Tùy Hầu Châu

Khương Kỷ Hứa mở tin nhắn Hà Vân gửi cho mình ra xem: Giám đốc Khương, tôi đã kết hôn rồi. Chào mừng cô sớm quay trở lại, tiếp tục cống hiến cho Bắc Hải Thịnh Đình!
Hà Vân đang dùng thân phận bà chủ để mời cô quay lại Bắc Hải Thịnh Đình ư? Khương Kỷ Hứa day mạnh thái dương, cô đặt điện thoại xuống, tạm thời cô không nhắn lại. Có lẽ, với tình hình hiện tại, đúng là cô nên đổi chỗ làm thì hơn. Hà Vân không phải người rộng lượng, nếu cô quay về nhất định sẽ bị gây khó dễ. Nhưng mà, tổ của cô ở Bắc Hải Thịnh Đình thì sao? Chắc gì họ đã có thể đổi chỗ làm cùng cô?... Khương Kỷ Hứa thật sự rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Chập tối, Quý Đông Đình tới Học viện đón Khương Kỷ Hứa đi chơi. Tuy cô vẫn tươi cười chuyện trò, nhưng anh dẽ dàng nhận ra cô đang có tâm sự. Anh dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng Khương Kỷ Hứa trầm xuống: “Vừa nãy An Mỹ gọi điện thông báo, Hà Vân mới kết hôn với Ngụy Bắc Hải là ông chủ của ông chủ em.”
“Ngụy Bắc Hải chẳng phải đã có vợ rồi sao?”
“Ly hôn rồi.”
“Chẹp chẹp... Ông ta điên rồi à?”
Khương Kỷ Hứa đang vô cùng phiền muộn.
“Thế em định ở lại hay ra đi?” Quý Đông Đình vào thẳng vấn đề chính.
Khương Kỷ Hứa nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời: “Ở lại!”
“Bị anh đoán trúng rồi nhé! Cho dù có muốn chạy trốn cũng không thể rời đi theo cách thảm hại như vậy được!” Quý Đông Đình phân tích: “Còn về Hà Vân, anh đoán cuộc sống của cô ta cũng chẳng dễ chịu đâu. Ngụy Bắc Hải chắc chắn sẽ không hy sinh lợi ích cá nhân để Hà Vân vào Hội đồng quản trị. Ông ta có thể nhất thời hồ đồ, nhưng sẽ không thể mãi ngu ngốc. Ông ta sẽ thăng chức cho Hà Vân, nhưng sẽ không để cô ta nắm cổ phần trong tay. Sau khi em quay về, anh có thể chuyển nhượng một ít cổ phần ở Nam Việt sang cho em, em sẽ lập tức trở thành cổ đông, rồi nhân cơ hội đó để vào Hội đồng quản trị. Tới lúc ấy, em vẫn có thể làm mưa làm gió trước mặt Hà Vân.”
Những điều Quý Đông Đình nói có vẻ rất hấp dẫn, nhưng đây không phải là điều mà cô mong muốn. Khương Kỷ Hứa lắc đầu: “Kingsley, anh không cần phải lo liệu giúp em đâu!”
“Vậy em định tự mình lo liệu thế nào? Hà Vân cho dù không có thực quyền, nhưng chắc vẫn là bà chủ của em, đúng không?” Quý Đông Đình nhíu mày.
“Nếu em lấy tiền của anh thì em có khác gì Hà Vân đâu?” Khương Kỷ Hứa khẽ cau mày.
“Sao lại giống nhau được? Anh đẹp trai hơn Ngụy Bắc Hải rất nhiều.” Giọng Quý Đông Đình tràn đầy tự tin.
Khương Kỷ Hứa vẫn từ chối, Quý Đông Đình cũng đành thôi. Anh hiểu Khương Kỷ Hứa không giống với những người phụ nữ khác. Một khi cô đã nói không muốn tức là thật sự không muốn, chứ không phải kiểu vờ vịt không lấy hòng nhận được nhiều hơn.
“Thôi được rồi, vậy thì anh vô cùng chờ mong xem Phó Giám đốc Khương của chúng ta sau khi quay về sẽ “mạnh vì gạo, bạo vì tiền” ra sao!” Mỗi lần Quý Đông Đình sử dụng thành ngữ dường như đều mang theo ý châm chọc. Khương Kỷ Hứa mặc kệ, không thèm nói với anh nữa.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Quý Đông Đình bỗng đổ chuông. Mặc dù còn đang tức giận, nhưng Khương Kỷ Hứa vẫn giúp anh đeo tai nghe lên. Quý Đông Đình bỏ bàn tay trái đang đặt trên vô lăng xuống, nắm lấy bàn tay phải của Khương Kỷ Hứa, khẽ vân vê một chút, sau đó nhanh chóng buông ra. Cô thật sự không thể chống lại được mấy thứ tiểu xảo của anh, bao nỗi ấm ức trong lòng cũng hoàn toàn tan biến.
“Gì ạ?” Giọng Quý Đông Đình có vẻ khó tin: “Con đồng ý khi nào vậy?”
Khương Kỷ Hứa ngơ ngác nhìn Quý Đông Đình, không biết đã xảy ra chuyện gì. Khoảng một phút sau, anh bỏ tai nghe xuống, nói với cô: “Hứa Hứa, có lẽ chúng ta phải đi giải quyết một rắc rối nhỏ trước khi ăn cơm rồi!”
Khương Kỷ Hứa vô cùng thoải mái: “Không sao, anh cứ bận việc trước đi!”
“Được!” Quý Đông Đình đột nhiên quay đầu xe. Mười mấy phút sau, anh đỗ xe trước cửa khách sạn Hoàng Gia.
Khương Kỷ Hứa quan sát bên ngoài rồi hỏi anh: “Chuyện gì vậy?”
Quý Đông Đình khó nhọc lên tiếng: “Trước khi anh tới thành phố S, mẹ đã sắp xếp cho anh một buổi xem mặt. Bây giờ, bố mẹ cô gái đó đưa con từ Đài Loan sang đây, anh nhất định phải lên đó gặp bọn họ.”
“Kingsley, tức là anh phải lên đó xem mặt ư?” Khương Kỷ Hứa há hốc mồm.
“Chỉ gặp mặt một chút thôi mà!”
Gặp mặt và xem mặt có gì khác nhau sao? Khương Kỷ Hứa trầm mặc, vậy mà Quý Đông Đình còn nói một câu quá đáng hơn: “Em có muốn đi cùng không?”
“Không đi!” Khương Kỷ Hứa quay ra chỗ khác.
Quý Đông Đình xoay người Khương Kỷ Hứa lại: “Mấy tháng trước anh đã đồng ý đi xem mặt, “quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy”, dù sao thì cũng phải lên đó gặp người ta một chút. Hứa Hứa, em không được nổi giận nhé!”
Khương Kỷ Hứa lắc đầu: “Em đâu có giận! Anh mau đi đil Chưa biết chừng lại là một cô gái xinh đẹp đấy, để cô ấy đợi lâu không tốt đâu!”
“Ha ha...” Quý Đông Đình hôn Khương Kỷ Hứa một cái: “Bộ dạng ghen tuông của em thật đáng yêu! Thế này đi, em có thể ngồi trong xe đợi anh, cũng có thể sang quán cafe ở phía đối diện đợi anh. Anh đảm bảo trong vòng mười lăm phút sẽ đi xuống!”
Khương Kỷ Hứa gật đầu. Quý Đông Đình liền xuống xe, đi vào trong khách sạn. Trước khi khuất bóng sau lớp cửa kính, anh còn quay lại tặng cho Khương Kỷ Hứa một ánh mắt “cảnh cáo” nữa. Cô thật sự phát bực vì người đàn ông này. Đáng lẽ ra, ngay từ đầu bọn họ đã không nên đến với nhau. Người từng bị tổn thương tình cảm như cô luôn cảm thấy bi quan ngay cả khi đang chìm đắm trong hạnh phúc. Nhưng dù gì cũng đã bắt đầu rồi, thôi thì hãy cố lưu lại thật nhiều ký ức đẹp. Cô sẽ cố gắng hưởng thụ quãng thời gian ngọt ngào này, không cần phải e sợ điều gì nữa, kể cả sau này có chia tay cũng không ai phải nuối tiếc, ít ra thì bọn họ đã từng yêu nhau thật lòng. Tuy là nghĩ vậy, nhưng Khương Kỷ Hứa vẫn cảm thấy hết sức bí bách. Cô bước xuống xe, định hít thở chút không khí trong lành... Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô: “Hi, Kỷ Hứa!”
Tới tận khi một đôi tay trắng trẻo đặt lên vai mình, Khương Kỷ Hứa mới quay đầu lại.
“Đúng là em thật rồi!” Thẩm Hoành ở phía sau mỉm cười.
Khương Kỷ Hứa kinh ngạc: “Anh ở London?”
‘‘Đúng thế! Chẳng phải anh đã nhắn tin cho em rồi đó sao?” Thẩm Hoành cười rất vui vẻ: “Anh đã đợi em ở quán cafe rất lâu, tiếc là mãi mà em vẫn không tới.”
“À, em đi chơi.” Biểu cảm trên gương mặt Khương Kỷ Hứa có chút gượng gạo : ‘‘Anh đến London có việc gì à?”
“Ừ, anh tới bàn chuyện làm ăn, nhưng đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa được việc gì cả.” Thẩm Hoành chỉ về phía quán cafe đối diện: “Hiếm khi có dịp gặp mặt, chúng ta qua đó ngồi một lát đi!”
Qúy Đông Đình lên đến nhà hàng trên tầng mười sáu. Mẹ anh cùng dượng đang ngồi nói chuyện với ba người nhà cô gái kia. Anh đi vào, lịch sự chào hỏi mọi người. Anh thầm đánh giá cô gái tên Nhã Đình: Mái tóc đen dài, gương mặt 乃úp bê, làn da trắng... diện mạo được sáu điểm; còn cách nói năng quá điệu đà, phát âm tiếng phổ thông lại không chuẩn, ba điểm.
Nhã Đình nhìn về phía mẹ anh, nhẹ nhàng lên tiếng: “Có thể gọi món được rồi chứ ạ?”
‘‘Đương nhiên, chắc là mọi người đã đói lắm rồi!” Mẹ Quý Đông Đình vui vẻ nhìn con trai: “Kingsley, con gọi món giúp Vivien được không?”
“Được thôi!” Quý Đông Đình vừa xem thực đơn vừa thăm dò khẩu vị của đối phương, sau đó, anh gọi đủ đồ ăn cho tất cả mọi người, trừ mình.
“Ấy! Kingsley, hình như con quên gọi cho con rồi.” Bà Quý cười tít mắt, nhắc nhở con trai.
Giọng Quý Đông Đình có chút áy náy: “Thưa hai bác và tiểu thư Vivien, cả nhà ta không quản ngại đường xá xa xôi từ Đài Loan tới tận đây, đáng lẽ cháu phải đón tiếp mọi người thật chu đáo, nhưng mà, bạn gái cháu đang đợi ở dưới, cháu không thể ăn bữa cơm này cùng mọi người được rồi.’’
Cả gia đình Vivien bàng hoàng.
Bà Quý sững sờ: “Việc này…”
Qúy Đông Đình đứng dậy, lịch sự cúi chào rồi rời đi.
“Kingsley!” Bà Quý bắt kịp Quý Đông Đình ở ngoài cửa: “Chúng ta nhất định phải nói cho rõ ràng!”
“Sao thế mẹ?”
“Con trai à, vừa rồi con bất lịch sự quá! Mẹ giận lắm đấy!”
“Con xin lỗi! Nhưng thật sự là bạn gái con đang đợi ở dưới kia.”
“Trời ơi! Con có bạn gái từ khi nào vậy? Rõ ràng Dean đã nói với mẹ là con và Mạn Văn chia tay rồi mà.”
“Chắc cậu ta quên chưa nói với mẹ, cuối cùng thì con đã tìm được một nửa của mình.” Quý Đông Đình ngừng một chút: “Con đã theo đuổi cô ấy rất lâu.”
“Chính là người bạn lần trước con mời tới nhà ở phải không?” Bà Quý kinh ngạc: “Con mà cũng biết theo đuổi con gái ư? Trời ơi! Kingsley, con giỏi thật đấy! Nói cho mẹ biết đi, con bé có đẹp không?”
“Đẹp!” Quý Đông Đình khẳng định.
“Người Trung Quốc?”
“Đúng vậy.”
“Mẹ thích!” Bà Quý tiếp tục hỏi: “Mắt to?”
Quý Đông Đình gật đầu.
“Dáng người cao ráo hay thấp bé?” Đây thật sự là vấn đề mà bà rất quan tâm.
“Tầm bằng mẹ, có thể hơi cao hơn mẹ một chút. Cô ấy tới đây của con.” Quý Đông Đình phác họa.
Bà Quý cười không khép nổi miệng: “Quá tuyệt! Mẹ không thích con dâu cao hơn mình nhiều quá, rất khó đi mua sắm cùng nhau.”
Quý Đông Đình gật đầu: “Con phải đi rồi, không thể để cô ấy đợi quá lâu được.”
“Cuối tuần này đưa con bé tới gặp mẹ nhé!” Bà Quý tỏ vẻ mong chờ.
“Chuyện này con phải hỏi cô ấy đã, cô ấy rất hay ngại ngùng.”
Bà Quý ôm chầm lấy con trai: “Kingsley, con cứ lạnh lùng, hờ hững thế này thật sự rất giống với người bố đã khuất của con, khiến mẹ đau lòng quá! Mẹ thậm chí còn nghĩ, sau này con có vợ rồi sẽ quên mất mẹ đấy.”
“Con xin lỗi!” Quý Đông Đình ôm lại mẹ: “Con trai lớn lên đều sẽ như vậy, giá mà lúc trước mẹ sinh thêm một cô con gái thì tốt biết mấy!”
“Thằng nhóc này!” Bà Quý vỗ vai con trai: “Mau đi đi! Nhớ đừng để cô gái tốt phải đau lòng!”
Thẩm Hoành gọi món điểm tâm mà hồi còn đi học Khương Kỷ Hứa rất thích. Anh ta tựa lưng vào ghế, chậm rãi lên tiếng: “Cuộc sống của em ở London thế nào?”
Khương Kỷ Hứa mỉm cười: “Cũng tạm ổn.”
“Yêu rồi sao?” Thẩm Hoành rất thẳng thắn: “Anh đã xem bức ảnh em gửi rồi.”
“Ảnh?” Khương Kỷ Hứa có chút thắc mắc, nhưng cũng không hòi lại, chỉ thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy!”
“Chúc mừng em! Khoảng thời gian này chắc là đang vô cùng hạnh phúc, anh thấy sắc mặt em rất tốt.”
“Cũng khá hạnh phúc.” Khương Kỷ Hứa thực ra đang cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, nhưng khi nói chuyện vẫn tỏ ra khiêm nhường.
“Thế thì cũng không tồi!” Thẩm Hoành hoàn toàn không muốn nhắc đến tên của người đàn ông đó: “Nhất định là anh ta đối xử với em rất tốt!”
Khương Kỷ Hứa cười lớn: “Dù sao thì cũng tốt hơn anh trước đây.”
Môi Thẩm Hoành khẽ giật, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa: “Ồ, tiếc thật! Trước đây anh nên đối xử với em tốt hơn, để không người đàn ông nào có thể vượt qua được mình.”
Khương Kỷ Hứa chẳng thích câu nói đùa vừa rồi của Thẩm Hoành chút nào. Cô nhấp một ngụm cafe, ngữ điệu thoải mái: “Vậy thì cũng có ích gì? Vẫn chỉ là nuôi hộ vợ người thôi mà. Như thế gọi là làm ăn lỗ vốn đấy.”
“Ha ha...” Thẩm Hoành bật cười.
Khương Kỷ Hứa liếc nhìn đồng hồ: “Em phải đi trước đây.”
“Sớm vậy sao?” Thẩm Hoành nhìn thẳng vào mắt Khương Kỷ Hứa: “Vì bạn trai đang đợi à?”
Khương Kỷ Hứa không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc