Em Là Hạnh Phúc Đời Anh - Chương 04

Tác giả: Mẫu Đơn Tiên Tử

NGỌC Trúc vô cùng tức giận .

Tức ૮ɦếƭ cô mà sao mọi chuyện tự nhiên lại như vậy chứ .

Cô chỉ muốn vào đây trộm 1 ít để thay đổi cuộc đời .

Nhưng trộm không trộm được , mà còn bị bắt nhốt vào đây thế này . Làm sao để thoát ra đây .

Mà tên chủ nhà kia cũng qúa đáng , lúc đầu nói chuyện khi biết cô là trộm , thấy hắn ta cũng thoải mái(như vậy mà là cũng thoải mái à)

vậy mà 1 lúc sau lại bắt cô vào đây , đúng là tên đáng ghét .
Trúc anh thảo đang ngồi xả giận . Thì cửa đột nhiên mở . Cô ngẩng đầu lên nhìn , là hắn ta
_ Anh vào đây làm gì ? Tên đáng ghét kia , mau thả tôi ra . Ai cho anh giám bắt nhốt tôi hả tên khốn
_ 1 là bị nhốt ở đây , 2 là vào tù . Cô chọn đi
_ Tại sao tôi phải vào tù?
_ Với tội danh giám vào đây trộm cắp của cô . Tôi có thể tống cô vào tù làm bạn với chuột và gián cả đời đấy
_ Anh giám(sợ hãi)
_ Cô có muốn thử không?
_ không
_ Vậy thì ngoan ngoãn biết điều đi
_ Nhưng mà!
_ Không nhưng nhị gì hết ! . Tôi đi đây
_ Tên khốn kia anh đứng lại đó cho tôi .
Chẳng lẽ mình phải ở đây cả đời sao ? Không được phải nghĩ cách .
Ngọc trúc cô thông minh lắm cơ mà , nhất định phải nghĩ ra được cách hay(đi qua đi lại suy nghĩ)
A ! Nghĩ ra rồi ! Hay qúa ! tên kia ngươi hãy đợi đấy ha ha ha
Hoàng kỳ bước ra ngoài với tâm trạng chẳng có gì là vui vẻ cả .
Thật ra nhốt cô trong đó anh cũng không đành lòng .
Nhưng biết làm sao được , muốn cô bỏ nghề đạo chích ,thì đành phải để cô thiệt thòi 1 chút vậy .
Còn phải nghĩ cách để sau này. khi ra ngoài cô không còn mơ tưởng đến trộm cặp nữa .
Khi hoàng kỳ đang bận dộn với 1 chồng giấy tờ lớn .
Thì người hầu mà anh phân phó chăm sóc cô bước vào
_ có chuyện gì thế
_ Dạ ! Thưa ông chủ! Cô ngọc trúc không chịu ăn cơm . Cô ấy nói muốn gặp ông
_ tôi biết rồi ! Cô ra ngoài đi
_ vâng!
_ ngọc trúc ah ! Em còn định bày trò gì nữa đây.
Anh đứng dậy đi sang phòng Ngọc trúc .
Vừa mở cửa ra thấy cô đang ngồi co ro trên giường , trông có vẻ ủy khuất
Nhìn thấy hoàng kỳ bước vào ngọc trúc thoáng giật mình “tên này công nhận đến nhanh thật , vừa nói xong mà đã tới rồi . Suýt nữa mình không kịp chuẩn bị . Ôi đói qúa ! ”
_ Cô muốn gặp tôi có chuyện gì
_ Có chuyện này tôi muốn nói chuyện với anh
_ Chuyện gì ?
_ Tôi muốn ra ngoài . Tôi không muốn bị nhốt ở đây nữa đâu
_ Không được
_ Tôi xin hứa với anh , chỉ cần anh cho tôi ra ngoài . Anh muốn tôi làm gì cũng được .
_ ý cô là
_ Đúng ! Đúng chỉ cần anh cho tôi ra ngoài . Anh nói gì tôi cũng nghe lời anh hết .
_ Vậy đầu tiên tôi không muốn cô đi ăn trộm nữa .
_ Nhưng nếu không ăn trộm thì lấy gì mà sống
_ Tôi sẽ giúp cô tìm việc làm.
_ ừm . Thế thì được . Nhưng tôi không có học vấn thì làm gì bây giờ.
_ Tôi sẽ sắp xếp
_ hì hì cảm ơn anh .
_ Còn nữa . Cô vẫn phải sống ở đây .
_ Hả? Sao tôi phải sống ở đây.
_ Để tôi tiện giám sát
_ à ừ “không sao sống ở đây thì sống , dù sao mình cũng được ra ngoài . Đến lúc đó thừa dịp trốn thoát vậy”
_ Thôi cô ăn cơm đi , tôi đi đây
_ vâng
Khi cánh cửa được khép lại . Người bên ngoài và người bên trong cùng nghĩ . Người mắc lừa ta rồi.
Người cứ từ từ mà thưởng thức ta dạy dỗ người như thế nào
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc