Em Là Gì Của Anh??? - Chương 14

Tác giả: Trần Thị M. Khanh

" Kha Nguyệt, em xứng đáng được hạnh phúc chứ không phải sống cùng một thằng tồi như anh "
Trác Hiên bất lực lên tiếng, một cỗ cảm xúc không hẹn ùa về. Anh bây giờ chỉ có thể đẩy Kha Nguyệt thật xa, để cho một người có đủ khả năng, đủ tình yêu để bên cạnh cô, bù đắp cho cô.
Giá như anh yêu cô sớm hơn, giá như anh không tổn thương cô, thì có lẽ trong những đêm anh lạc lõng thế này, ít nhất, anh luôn có cô bên cạnh.
Còn Hạ Quân, người con gái anh đã từng dành trọn tâm tư, khi nghe tin Trác thị bên bờ vực phá sản cũng đã bỏ đi không một tin tức.
" Trác Hiên ơi là Trác Hiên, cuối cùng mày cũng gặp quả báo "
Trác Hiên cầm lấy chai R*ợ*u trên bàn, một hơi cạn sạch. Bây giờ, chỉ có R*ợ*u làm bạn với anh, chỉ có R*ợ*u mà thôi.
[...]
Daniel đưa Kha Nguyệt ra tới sảnh công ty, đôi mắt cô không ngừng hướng lên nhìn căn phòng ở tầng trên cùng. Dạ dày của Trác Hiên không tốt, nếu anh cứ tiếp tục uống như vậy sẽ gặp nguy hiểm mất.
" Daniel, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây, hay là anh về trước đi, đêm nay tôi sẽ ở lại với anh ấy "
" Anh ta đang kích động, cô vào đó cũng không giúp ích được gì đâu "
" Tôi hiểu Trác Hiên, nếu bây giờ tôi không lên, anh ấy sẽ còn tiếp tục uống R*ợ*u. Tôi không thể để anh ấy tiếp tục Tra t** dạ dày của mình được "
" Nhưng.. "
" Daniel, ngày mai anh còn phải đến sở cảnh sát. Anh vừa mới về, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải cùng tôi đến đây, tôi thực sự rất áy náy "
" Vậy.. tôi về trước, có chuyện gì cô cứ gọi cho tôi "
Kha Nguyệt gật đầu, nhìn Daniel lên xe cho đến khi chiếc xe khởi động rời khỏi Trác thị, cô mới yên tâm bước ***ng ti một lần nữa.
Rất nhanh sau đó, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên đường dưới gốc cây, cửa kính dần hạ xuống, ánh mắt Daniel vô thức nhìn vào bóng lưng người con gái ấy.
Sao anh có thể yên tâm để cô ở lại mà trở về chứ?
[...]
Kha Nguyệt hồi hộp đứng trước cửa phòng làm việc của Trác Hiên. Sau một lúc trấn tĩnh, cô mới can đảm đẩy cửa bước vào, vẫn là mùi R*ợ*u nồng sặc vào mũi.
Đúng như cô nghĩ, Trác Hiên vẫn đang uống R*ợ*u. Cô khó chịu tiến lại gần anh, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay giành lấy chai R*ợ*u.
" Sao anh cứ phải khiến em lo lắng vậy hả? Anh muốn xuất huyết dạ dày lần nữa phải không? "
Trác Hiên sững người, anh tưởng Kha Nguyệt đã đi rồi, không nghĩ cô vẫn trở lại đây. Anh đành phải cất giấu bộ mặt nhung nhớ ấy lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
" Tôi bảo cô đi sao cô còn chưa đi? "
" Em đi để anh tiếp tục uống R*ợ*u sao? Nhiều R*ợ*u thế này, anh muốn ૮ɦếƭ à? " cô quát lên, giọng nói đầy tức giận cùng lo lắng.
Quả thực, trên bàn có rất nhiều R*ợ*u, đầy đủ các loại, chưa tính những chai R*ợ*u rỗng bị vứt dưới sàn. Còn Trác Hiên thì đúng là say thật rồi, anh dựa lưng vào sofa, cổ áo sơ mi màu đen bị gỡ hai núc, không thể phủ nhận bây giờ Trác Hiên rất quyến rũ.
" Trả R*ợ*u cho tôi, còn em, đi đi "
" Anh.. được! Trác Hiên, anh muốn uống, em uống cùng anh "
Cô hít một hơi, đưa li R*ợ*u lên môi uống một ngụm lớn, vừa nuốt xuống cô đã không chịu nổi, ho sặc sụa, cảm giác cổ họng của cô đang dần bị thiêu đốt.
" Kha Nguyệt.. em "
Trác Hiên sững người, loại R*ợ*u này rất mạnh, chỉ nên đổ ra li uống từng chút một, anh còn không chịu nổi độ mạnh của nó vậy mà cô dám uống một ngụm lớn.
Cơ thể Kha Nguyệt thật khó chịu, cổ họng nóng đến bỏng rát, dạ dày như đang đánh trống, sao loại R*ợ*u này lại khó uống đến vậy.
" Chẳng.. phải anh muốn uống, em uống cùng anh "
Lần nữa chai R*ợ*u được nâng lên, hai ngụm R*ợ*u này coi như sắp lấy mạng cô. Trác Hiên ở trước mặt cô mờ dần, cả cơ thể ngã xuống sofa, cô chỉ thấy cơ thể Trác Hiên đè lên cô, giọng lo lắng.
" Kha Nguyệt.. "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc