Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm! - Chương 56

Tác giả: Dạ Bất Tư Ngữ

Đồng tử Trần Y Y co rút lại kịch liệt, nàng không thể tin được mà nhìn về phía Sở Trác.
Mặc dù nàng sớm đã đoán được, Sở Trác có thể sẽ nhớ kỹ chuyện lúc hắn vẫn còn ngốc, nhưng là nàng vẫn luôn ôm tâm lý may mắn.
Cũng chính là tâm lý may mắn này, thúc đẩy nàng ở trước mặt hắn lộ ra rất nhiều bí mật.
Hôm qua lúc gặp lại Sở Trác, nàng kỳ thực rất muốn hỏi hắn những chuyện này, nhưng lúc ấy tâm tình của nàng vẫn chưa ổn định, căn bản không kịp hỏi ra lời.
Trần Y Y không nghĩ tới. Sở Trác không chỉ có đã biết rồi. Mà khi vừa bước lên cao đài, còn cố ý dùng Cố Phi Nhiên thăm dò nàng một phen?
Nhưng là lúc Sở Trác vẫn còn ngốc, hắn căn bản không có biết chuyện nguyên chủ cùng Cố Phi Nhiên, bây giờ hắn làm sao có thể dùng chuyện này thăm dò nàng?
Trần Y Y càng nghĩ sắc mặt càng trắng bệch, thậm chí có một khoảnh khắc nàng muốn lập tức từ trêи cao đài nhảy xuống dưới.
Sở Trác cơ hồ nhìn ra được ý nghĩ của nàng, lập tức đưa tay ra dùng sức ôm eo của nàng. Sau đó dưới âm thanh ồn ào của Huyền Vũ quân, chặn ngang người đem Trần Y Y bế lên.
Cố Phi Nhiên ở kiếp này bởi vì Trần Y Y không có đi theo hắn, cho nên cũng không có thích nàng giống như trong tiểu thuyết.
Nhưng là thời khắc này hắn nhìn Sở Trác ôm Trần Y Y, vẫn là nhịn không được hướng tới Sở Trác lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.
Bên trong sự phẫn nộ của hắn, đa phần là bởi vì hắn không cam tâm lâm vào tình cảnh như thế này.
Sở Trác nhìn dáng vẻ của Cố Phi Nhiên, khoé miệng nhếch lên một nụ cười âm hiểm.
Sở Trác tâm tình rất tốt nói:” Người này còn hữu dụng, các ngươi cẩn thận chiếu cố hắn cho ta, chớ bất cẩn để hắn ૮ɦếƭ.”
Phó Linh đứng ở trêи cao đài, hắn nghe vậy lập tức lĩnh mệnh nói:” Tuân lệnh, tướng quân.”
Lúc Sở Trác nói câu nói kia với Trần Y Y, thanh âm vô cùng nhỏ, chỉ có một mình Trần Y Y nghe thấy.
Bọn hắn đều không hiểu tướng quân làm như vậy là vì cái gì, tốn công tốn sức đem Cố Phi Nhiên bắt trở về, chính là vì để cho phu nhân gặp mặt qua một lần?
Bất quá bọn hắn mặc dù không hiểu, cũng không dám hỏi đến chuyện của tướng quân.
Phó Linh sai người đem Cố Phi Nhiên trói lại, sau đó lấy ra một lọ thuốc đút cho Cố Phi Nhiên một viên.
Thuốc này là thánh dược chữa thương, cái này là lúc trước Sở Hủ ban thưởng cho hắn.
Ngày bình thường Phó Linh cũng không nỡ dùng, không nghĩ tới hôm nay lại dùng trêи thân một cái người là dư nghiệt của Tam vương.
Phó Linh nhìn khuôn mặt máu chảy đầm đìa của Cố Phi Nhiên, nhịn không được không vui hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù hắn không biết tướng quân tại sao phải lưu lại người này, nhưng là khi hồi tưởng lại chuyện hôm qua lúc Sở Trác thẩm vấn người này, bộ dạng của hắn đáng sợ giống như là la sát, Phó Linh giữa ngày nắng to rùng mình một cái.
Sở Trác ôm Trần Y Y trở về gian phòng lúc trước, sau đó thân ảnh cao lớn rắn rỏi của hắn dường như choáng váng một chút.
Trần Y Y lúc này tâm loạn như ma, cho nên cũng không phát giác được Sở Trác có điểm dị thường.
Nàng do dự một chút, vẫn là quyết định đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.
Trần Y Y chớp chớp đôi mắt đen nhánh, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Trác nói:” Ngươi là từ khi nào đã biết được?”
Sở Trác nghe vậy bước chân có chút dừng lại, hắn lập tức rũ mắt xuống nhìn nàng:” Đã sớm biết. ”
Đúng vậy, đã sớm biết.
Từ sớm, khi bọn họ vẫn đang còn ở Minh An thành, khi hắn vẫn đang ở trong tiểu viện trang nhã kia.
Trần Y Y nhảy lên, từ trong *** hắn thoát ra.
Sở Trác thấy thế cũng không có ngăn chặn nàng, trầm mặc bước qua một bên, sau đó tự rót một chén trà.
Động tác rót trà của hắn rất chậm, đầu Ng'n t nắm chặt chén trà có chút bất ổn.
Trần Y Y:” Sớm đã …. Sớm là bao lâu? ”
Sở Trác tra hỏi Cố Phi Nhiên một đêm, lúc này cổ họng đang khô khốc khó chịu.
Hắn bưng chén trà chậm rãi uống hai ngụm, lúc này mới chuyển động đôi mắt phiếm hồng nhìn về phía Trần Y Y.
Đôi mắt hắn thâm trầm hơn rất nhiều, vẫn như cũ không nhìn ra một tia gợn sóng nào.
“Minh An thành.”
Hắn chỉ phun ra ba chữ này, lại làm cho Trần Y Y càng thêm chấn kinh.
Trần Y Y nhịn không được đi đến trước mặt hắn, cảm xúc lộ ra hết sức kϊƈɦ động.
Nàng có chút tức giận hỏi:” Ngươi lúc đó đã thanh tỉnh rồi? Cho nên trước đó là ngươi giả vờ ngốc? ”
Trần Y Y nói nói, thanh âm nhịn không được chậm rãi cất cao.
Sở Trác không phải là người giỏi ăn nói, hắn nghe ra được hình như Trần Y Y đã hiểu lầm.
Vì thế hắn nhíu mày lại chậm rãi nói:” Sau khi ngã từ trêи ngựa xuống ta vẫn luôn thanh tỉnh, nhưng là ta không thể khống chế được thân thể của ta. Cho nên từ cái ngày mà người xuất hiện trở về sau, ta liền biết ngươi không phải là cái người lúc đầu kia. ”
Sở Trác ngữ khí nói chuyện nhẹ nhàng, ngữ tốc so với thường nhân còn chậm hơn nửa nhịp.
* Thường nhân: người thường
Hắn chỉ nói một câu như vậy, lại làm Trần Y Y kinh ngạc đổ một thân mồ hôi lạnh.
Trần Y Y thật nhanh sắp xếp lại suy nghĩ, cho nên … cho nên hắn biết tất cả mọi chuyện, biết tất cả mọi chuyện.
Nàng có chút không hiểu hỏi:” Lúc đó ngươi thật sự đã thanh tỉnh? Không thể khống chế thân thể là như thế nào? ”
Kết quả lúc vừa nói xong câu này, nàng ngẩng đầu lên một cái đã nhìn thấy Sở Trác chạy đến trước mặt nàng.
Sở Trác đưa tay bắt lấy tay của nàng, tiếp đó trêи mặt lộ ra một nụ cười có chút tà tính.
Sau đó những lời từ trong miệng hắn phun ra, làm cho Trần Y Y cảm thấy phá lệ quen tai.
“Được rồi, thấy dung mạo người đẹp mắt như vậy, ta về sau sẽ chiếu cố ngươi thật tốt. ”
“Ngốc tử trong miệng các ngươi, chính là phu quân của ta, cũng chính là Sở nhị gia. ”
“Đồ ngốc ngươi yên tâm, chỉ cần tỷ tỷ có một ngụm thịt ăn, ngươi cũng sẽ có một ngụm canh thịt để uống. ”
Sở Trác còn muốn nói tiếp, lời còn chưa có nói ra miệng, đã bị Trần Y Y thật nhanh bịt chặt miệng lại.
Những lời này đều là trước kia Trần Y Y có nói qua, trước đó lúc nàng nói cũng không có cảm giác gì. Nhưng là những lời này từ trong miệng Sở Trác nói ra, lại làm cho nàng cảm thấy phá lệ mất mặt.
Trần Y Y cảm thấy gương mặt hơi nóng, nàng nhịn không được trừng mắt nhìn Sở Trác một cái, lại vô tình bắt gặp ánh mắt của hắn.
” Ngươi còn chưa có nói, không thể khống chế thân thể là như thế nào? ”
Sở Trác ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nàng, nhìn dáng vẻ hai má phiếm hồng của nàng, đáy mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt.
*Cuồng nhiệt: ham mê, say mê, điên cuồng.
Nhưng là tia cuồng nhiệt kia loé lên một chút liền biến mất, rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ ánh mắt không một tia gợn sóng.
Hắn giật giật môi mỏng nói:” Ta cũng không biết rõ lắm, cơ hồ có một loại sức mạnh giam cầm ta, không cho ta lần nữa khôi phục bình thường. Ta vô luận có cố gắng cỡ nào, cũng không có biện pháp xông phá ra khỏi cỗ sức mạnh kia …. ”
Sở Trác lúc nói đến đây, liền dùng Ng'n t thon dài chậm rãi chế trụ cổ tay Trần Y Y, sau đó tại thời điểm Trần Y Y trầm tư, kéo người từng chút từng chút một đi đến bên giường.
Trần Y Y nghe vậy trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Sở Trác không biết cỗ sức mạnh kia là gì, nàng thân là một cái người xuyên việt lại biết.
Đầu óc Sở Trác đã thanh tỉnh, lại bởi vì nhận hạn chế của cốt truyện, một mực không có cách nào khôi phục lại bình thường.
“Vậy ngươi khi nào thì khôi phục?”
Sở Trác lôi kéo nàng đến bên giường ngồi xuống, nhìn thấy Trần Y Y vừa suy nghĩ vừa thất thần, trong lòng nhịn không được thở dài một hơi.
Nên nói nữ nhân này thông minh? Hay là nên nói nàng ngốc đây?
Trần Y Y thấy hắn nửa ngày không trả lời, nhịn không được trở tay lôi kéo hắn, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là khi nào thì khôi phục?”
Sở Trác nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ non mịn của nàng,”Muốn nói thời điểm chân chính khôi phục, đại khái chắc là ở Vô Hoa thôn đi. Bất quá lúc đó, tình trạng của ta cũng không thể tính là khôi phục, bởi vì nó lúc tốt lúc xấu … Có lúc ta vẫn mơ mơ màng màng. ”
Cũng chính bởi vì tình trạng của hắn thật sự không ổn định, hắn mới một mực kéo dài không có nói cho người nhà biết.
Bởi vì hắn không biết, loại tình trạng này của hắn có thể triệt để khôi phục hay không? Không muốn để cho người nhà, bởi vì hắn mà thất vọng.
Trần Y Y vốn cho rằng hắn đã sớm khôi phục, còn bởi vì vậy mà có chút tức giận.
Bất quá chỉ trong chốc lát, Trần Y Y đã nghĩ thông suốt.
Tình trạng của Sở Trác lúc đó không ổn định, mà hắn lại phát hiện sự tồn tại của chính hắn hết sức kỳ quái, chú ý cẩn thận như vậy cũng không có gì lạ.
Dù sao Trần Y Y cũng che giấu hắn không ít chuyện, nàng không có tư cách yêu cầu Sở Trác đối với nàng hoàn toàn tín nhiệm.
Bất quá cho dù có thể hiểu được, trong lòng Trần Y Y vẫn có chút không được thoải mái.
Trần Y Y:” Nếu ngươi đều đã biết, ta cũng không gạt ngươi nữa. Ta …. Xác thực không phải là Trần gia Nhị tiểu thư trước kia, về phần tại sao ta rời khỏi ngươi …. ”
Nói đến đây, Trần Y Y nhịn không được dừng lại một chút.
Nàng nếu biết sớm một chút là Sở Trác không có ngốc, lúc trước phát hiện cùng với hắn qua đêm, nàng cũng sẽ không chấn kinh như vậy.
*Qua đêm ở đây nghĩa là *** ( cổ đại thì mình k biết dùng từ nào phù hợp ấy, các cậu có ai biết cảm phiền cmt cho mình nha)
Khi đó nàng, còn tưởng rằng mình thích, một đứa hài tử có trí thông minh chỉ mới mấy tuổi.
Một cái nữ nhân bình thường thành thục như nàng, cùng với một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu qua đêm?
Loại cảm giác nặng nề tội lỗi kia, cùng với mất mát khi buộc phải trốn chạy trong bất lực, cho tới bây giờ Trần Y Y vẫn như cũ nhớ rất rõ ràng.
Không đợi Trần Y Y chuẩn bị tốt ngôn ngữ, Sở Trác bên kia liền thay thế nàng hồi đáp:” Bởi vì ngươi sợ hãi đại ca ta, bởi vì ngươi lo lắng ta nói ra bí mật của ngươi, bởi vì ngươi cảm thấy ta không bảo vệ được ngươi, đúng không?”
Trước khi Sở Hủ xuất hiện, Trần Y Y trong mắt hắn, vẫn luôn là một cái tiểu cô nương không sợ trời không sợ đất.
Trong mắt nàng luôn mang theo một loại tự tin, loại tự tin kia làm cho cả người nàng đều phát sáng.
Nhưng là Trần Y Y khi đối mặt với Sở Hủ, sẽ nhịn không được mà thu liễm khí tức của mình, vẻ mặt không nguyện ý bị Sở Hủ phát hiện.
*Khí tức.: Hơi thở, khí chất.
Khi đó Sở Trác thập phần ỷ lại vào nàng, đối với tất cả mọi người xung quanh đều không có để ý đến.
Cho nên hắn đối với chút biến hoá của Trần Y Y, đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhưng là lúc đó Sở Trác cũng không có để trong lòng, hắn nghĩ Trần Y Y là bởi vì Sở Hủ là tướng quân, thân phận và địa vị không giống nhau nên mới sợ hắn.
Thẳng cho đến khi Trần Y Y rời đi rồi, Sở Hủ dưới cơn nóng giận nói muốn bóc da nàng, Sở Trác mới đột nhiên hiểu ra.
Sở Hủ trong mắt Sở Trác thân là đại ca, vô luận hiện tại hắn là cái thân phận gì, hắn cũng đều sẽ che chở cho cái người đệ đệ là Sở Trác.
Trần Y Y lại hoàn toàn không giống như vậy, nàng mang khuôn mặt của một cái nữ nhân từng làm tổn thương Sở Trác.
Đại ca mỗi lần nhìn thấy nàng, trong mắt của hắn sẽ nhịn không được lộ ra một chút túc sát.
*Túc sát: khắc nghiệt, tàn ác.
Hơn nữa lúc ấy Sở Trác vẫn là cái kẻ ngốc, một cái phế nhân không thể che chở cho nàng, cho nên nàng mới có thể sợ hãi mà đào tẩu.
Trần Y Y nghe Sở Trác chậm rãi phân tích nhịn không được lên tiếng nói:” Nếu ngươi đều đã biết, vừa rồi ở trêи cao đài,vì cái gì còn muốn làm như vậy?”
Rõ ràng đã sớm biết nàng không phải là cái người lúc đầu, còn cố ý kéo nàng lên cao đài thăm dò nàng một phen.
Sở Trác:”Bởi vì ta muốn xác định, ngươi thật sự không phải là người kia. ”
Nếu nàng là cái nữ nhân buộc hắn ăn muối thay đường, lấy kim châm vụng trộm đâm vào lòng bàn tay hắn, còn thường xuyên thay đổi biện pháp vũ nhục hắn ….
Hắn tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, có thể kiên nhẫn nói chuyện cùng nàng như vậy.
Mặc dù trước đó hắn đã xác định, Trần Y Y không phải là cái người kia, nhưng vẫn là nhịn không được muốn xác nhận thêm một lần nữa.
Đương nhiên ngoại trừ thăm dò nàng, còn một nguyên nhân quan trọng hơn nữa chính là, cái ác mộng kia làm cho hắn thật lâu không dám đi vào giấc ngủ.
Sau khi Trần Y Y rời khỏi hắn, hắn nổi điên muốn tìm được nàng.
Vô luận là ai muốn ngăn cản, hắn đều sẽ xem đối phương giống như là địch nhân.
Về sau bởi vì hắn khí cấp công tâm, cộng thêm thời gian dài không nghỉ ngơi, thân thể vốn không được tốt liền suy sụp.
Lúc đó, Sở Trác mắc một trận bện***.
Đoạn thời gian sinh bệnh kia, hắn một mực đắm chìm trong cơn ác mộng này.
Trong cơn ác mộng, có một nữ nhân giống Trần Y Y như đúc.
Nữ nhân kia mang đến cho Sở gia tai hoạ diệt môn, hắn lúc ấy là cái người duy nhất may mắn sống sót.
Trong cơn ác mộng mẫu thân vì che chở hắn, bị kẻ xấu dùng đao chém loạn đến ૮ɦếƭ, muội muội vì dẫn dụ kẻ xấu, một mực không muốn chịu nhục đã tự vẫn trước cửa chính Sở gia.
Về sau một mình hắn lưu lạc đầu đường, trở thành đối tượng bị người người khi nhục đánh chửi.
Cái nữ nhân giống như Trần Y Y như đúc, còn mang theo nhân tình đến bắt hắn, sau đó xem hắn như một cái súc vật đùa bỡn đến ૮ɦếƭ.
Cái ác mộng kia lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại giày vò lấy hắn ….
Chỉ cần hắn vừa nhắm mắt lại, bầu trời đầy biển lửa, cùng với đói khổ lạnh lẽo thống khổ, khiến hắn không dám nhắm hai mắt lại.
Trần Y Y thấy cảm xúc của Sở Trác không đúng lắm, vội vươn tay sờ lên trán của hắn.
Bàn tay mềm mại tinh tế của nàng, chạm đến trán của hắn, mới đem người đang lâm vào trong hồi ức thức tỉnh lại.
Trần Y Y thấy hắn đã lấy lại tinh thần lên tiếng hỏi:” Ngươi bây giờ đã xác định ta không phải là nàng, người định xử trí ta như thế nào?”
Sở Trác nghe vậy khoé miệng khẽ nhếch, trán hắn kề sát trán Trần Y Y nói:” Nghe ngươi nói như vậy, ta còn thực sự thiếu chút nữa đã quên mất.”
Hắn vừa nói xong liền ôm Trần Y Y nằm xuống, sau đó đưa tay ra kéo khố tử mỏng manh của nàng.
*Khố tử: quần
*(Mình hơi k hiểu hành động này:))))
Trần Y Y thấy thế lập tức sợ choáng váng, làm người hai đời nàng cũng chưa từng bị người ta đánh qua, huống chi là bây giờ bây giờ bị đánh đòn?
Trần Y Y lập tức giằng co:” Sở Trác, ngươi không thể như vậy, chính ngươi cũng có sai, lúc ấy ngươi vì cái gì không nói cho ta …. ”
Nàng nói xong liền phát hiện, Sở Trác cũng không có thật sự muốn đánh nàng.
Trần Y Y nghi hoặc ngẩng đầu đã nhìn thấy Sở Trác ngủ thϊế͙p͙ đi.
Nàng có chút không dám tin nhìn hắn, sau đó muốn len lén từ trêи giường đi xuống, liền phát hiện Sở Trác mặc dù ngủ thϊế͙p͙ đi, một bàn tay lại gắt gao nắm chặt ống tay áo nàng.
Trần Y Y thận trọng tách Ng'n t của hắn ra, kết quả chỉ mới tách ra một Ng'n t chợt nghe Sở Trác nói:” Đừng làm rộn, ta rất mệt mỏi.”
Sở Trác nói xong một câu kia, liền triệt để đi vào trong mộng đẹp.
Trần Y Y nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng nhịn không được chua xót.
Người này cũng không biết, đã bao lâu rồi không ngủ, dưới đôi mắt đã có một mảnh xanh đen.
Trần Y Y đưa tay sờ sờ chóp mũi thẳng tắp của hắn, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở:” Tâm của ngươi cũng thật lớn, không lo lắng ta sẽ chạy sao?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Trần Y Y lại nghĩ, bên ngoài có nhiều người Huyền Vũ quân canh giữ như vậy, nàng muốn chạy cũng thật không dễ dàng.
Bởi vì chạy cũng không thoát, nên nàng cũng gục xuống một bên ngủ thϊế͙p͙ đi.
Trần Y Y nói Sở Trác tâm lớn, kỳ thật tâm nàng cũng lớn.
Nàng vậy mà lại an tâm, ngủ bên cạnh một cái người muốn xử trí nàng?
*Xử trí ở đây là đối phó, giải quyết, trừng trị ….
Lúc Trần Y Y tỉnh lại, trời đã tối rồi, nàng là bị một cỗ mùi hương thịt nướng mê người câu tỉnh.
Nàng còn chưa kịp mở mắt, cách tấm màn mơ hồ nghe được một thanh âm nũng nịu truyền đến.
“Tướng quân, đây là thức ăn do Ngọc Yên tự mình làm, tướng quân nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không? “
Trần Y Y vừa mới ngủ dậy đầu óc vẫn còn chút mơ mơ màng màng, phản ứng đầu tiên của nàng chính là: Thanh âm nũng nịu này, là tiểu yêu tinh từ nơi nào xuất hiện?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc