Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm! - Chương 51

Tác giả: Dạ Bất Tư Ngữ

Trần Y Y lấy cho tiểu nữ nhi của nàng một cái nhũ danh, gọi là Đoàn Tuyết.
Bởi vì ngoại trừ lúc vừa mới ra đời, tiểu gia hỏa này nhăn nhăn nheo nheo lại đỏ rực nhìn có chút xâu xấu, nhưng càng về sau da dẻ càng ít nếp nhăn, trở nên hồng hào non mịn.
Hơn nữa nàng lại được Trần Y Y nuôi quá tốt, nhìn mập mập trắng trắng, tựa như một tiểu oa nhi băng điêu ngọc mài a.
* Băng điêu ngọc mài: khắc từ băng, chạm từ ngọc.
Nhưng là Trần Y Y không có đặt đại danh cho bé, muốn đợi khi Đoàn Tuyết lớn hơn một chút, khi đó nàng sẽ lựa ra vài cái danh tự cho chính bé tự mình lựa chọn.
Nay vận mệnh của vương triều đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Thời điểm Trần Y Y sinh Đoàn Tuyết, kinh thành bên kia cũng đã sóng ngầm mãnh liệt.
Trước đó nàng đã nhờ đám người Thường thúc thỉnh thoảng giúp nàng nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Nhưng là chỗ bọn họ cách kinh thành quá xa, vị trí thôn làng này lại thập phần vắng vẻ.
Rất nhiều tin tức phải rất lâu sau đó mới truyền được đến tai bọn họ.
Cho nên chờ đến khi bọn họ biết được tin tức, kinh thành bên kia đã sớm thuận theo trời đất mà đổi chủ thêm lần nữa.
Nghe nói Sở Hủ ở kinh thành dưới sự trợ giúp của các đại thế gia, đã đem Tân đế mới đăng cơ không lâu nhốt vào đại lao.
Hắn cũng không giống với diễn biến trong tiểu thuyết, trợ giúp Tiên hoàng đoạt lại Hoàng vị mà là trực tiếp phò tá Thập nhất điện hạ đăng cơ.
Chuyện này làm cho Trần Y Y thập phần ngoài ý muốn, nàng không nghĩ tới bởi vì một cánh hồ điệp nho nhỏ như nàng lại gây ra hiệu ứng hồ điệp lớn đến như thế.
Làm cho nguyên kịch bản thay đổi triệt để, làm cho người nắm trước tiên cơ như nàng cũng không cách nào đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bất quá so với thân làm long ngạo thiên Sở Hủ, nàng lại lo lắng cho Sở Trác nhiều hơn.
Mặc dù lúc trước thời điểm nàng rời đi mười phần dứt khoát, nhưng cái này không đại biểu nàng không cần Sở Trác.
Giờ đây vận mệnh thiên hạ đang ngày càng ổn định, Trần Y Y cũng không muốn tiếp tục chờ đợi trong cái thôn nhỏ này nữa.
Nàng cùng đám người Thường thúc mỗi khi đi ra ngoài, thường sẽ đến trấn trêи để thuận tiện cho nàng nghe ngóng một chút tin tức.
Nhờ vậy Trần Y Y đã biết không ít chuyện liên quan đến Sở gia.
Trong số đó tin tức về Sở Hủ cùng Sở Minh Yến chiếm phần lớn, còn những chuyện liên quan đến Sở Trác lại ít đến đáng thương.
Trần Y Y thăm dò được, sau khi đám người Sở Hủ rời Vô Hoa thôn không bao lâu, Sở Trác đã bị Sở Hủ đưa đến chỗ của sư phụ bọn hắn.
Nghe nói lúc đó Sở Trác đã sinh bệnh một trận rất nặng.
Vì chữa bệnh cho hắn, Sở Hủ đã sai người tìm kiếm tung tích của sư phụ hắn khắp nơi, sau đó đưa Sở Trác đang bện*** đến chỗ sư phụ.
Lúc Trần Y Y nghe Sở Trác sinh bệnh liền nhịn không được lo lắng.
Cũng không biết cái đồ ngốc kia có phải là lại tự tổn thương bản thân hay không, bằng không vì sao đang êm đẹp lại tự dưng sinh bệnh?
Chuyện của Sở Trác làm Trần Y Y lo lắng không thôi, nhưng bên Sở Minh Yến tin tức truyền tới đều là tin tức tốt.
Nghe nói sau khi Thập nhất điện hạ đăng cơ, Sở Minh Yến đã được tiểu Hoàng đế phong làm nữ tướng quân duy nhất trong lịch sử.
Nghe nói lúc Sở Hủ mang theo Huyền Vũ quân tham gia cung biến, đã bị người của mình tính kế một chút.
Là tiểu cô nương Sở Minh Yến tự mình mang binh, một đường giết chóc tiến vào hoàng cung, bắt sống Hoàng đế.
Tình huống lúc đó nguy hiểm cỡ nào mặc dù Trần Y Y không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng đoán được phần nào.
Nhưng mà đại đa số người, bao gồm cả Trần Y Y đều không biết là, thời điểm đêm tối nguy nan ấy, người chân chính chỉ huy đội viện binh kia kỳ thật không phải là Sở Minh Yến mà là một vị tướng lĩnh mặc giáp đen bên người nàng.
Người kia mặc một thân trang phục của Huyền Vũ quân, trêи mặt đeo mặt nạ của Sở tướng quân, một đường mang theo viện quân lấy tâm thế không muốn sống xông về phía trước.
Lúc ấy có không ít người trong đội viện binh kia cho rằng tướng lĩnh mặc khôi giáp Huyền Vũ quân kia chính là Sở Hủ.
Uy vọng của Sở Hủ ở trong quân đã trở thành một sự tồn tại thần thánh.
Bởi vì hắn chưa bao giờ bại trận nên mọi người đều xem hắn là chiến thần.
Lúc ấy phần lớn viện quân còn chưa đến, bọn hắn một đội nhân mã nhỏ như thế lại xông vào hoàng cung, nơi dày đặt mai phục, căn bản chính là lấy trứng chọi đá.
Nhưng là một tiểu đội nhân mã này lại nghĩ đến Sở tướng quân có danh Chiến thần đang hành quân cùng họ. Bởi vậy, sỹ khí của đội viên binh này trong phút chốc liền tăng vọt.
Lúc ấy một người mặc khôi giáp của Huyền Vũ quân, hô lớn một tiếng nói: ” Sở tướng quân ở đây, chúng ta nhất định có thể một đường giết đến hoàng cung!”
Đôi khi sức mạnh của con người, là vô hạn.
Do sự tồn tại của cái người giả mạo Sở tướng quân, tiểu đội nhân mã của bọn hắn thật sự một đường sát phạt, thẳng tiến hoàng cung. Đồng thời, nhờ sự chỉ huy của người kia, bọn hắn đã tóm được tên Hoàng đế chuẩn bị chạy thoát.
Mặc dù quá trình mười phần thảm khốc, trong số bọn họ có không ít người mất mạng trong lúc chiến đấu, nhưng dưới sự chỉ huy của người kia, bọn hắn liền biến thành người hùng trong mắt mọi người.
Mà cái người giả mạo Sở tướng quân kia, chính là Sở Trác, người đã đi tu dưỡng gần một năm.
Bất quá người biết chuyện này không nhiều, ngay cả các tướng sĩ cùng vào sinh ra tử với hắn trong trận chiến kia cũng không biết.
Bọn họ chỉ biết là có một người, to gan lớn mật dám giả mạo Sở tướng quân.
Nhưng khi nhớ lại tình hình chiến đấu lúc đó, bọn họ không thể không bội phục người kia là kẻ vừa có mưu vừa có dũng.
Nếu không phải người kia dứt khoát, nhanh gọn, chỉ sợ về sau sẽ là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Bọn hắn đều sẽ bị chụp mũ cái tội danh phản tặc sau đó chém đầu thị chúng, làm gì có được vinh hoa phú quý như hiện nay.
Sở Trác sau khi lập được đại công, lại không thèm để ý, đem tất cả công lao giao cho muội muội.
Sở Minh Yến cũng không biết, người giả mạo đại ca chính là nhị ca.
Nàng lúc ấy còn tưởng rằng người kia là Hàn Lẫm. Về sau nàng mới biết được, gián điệp của Tam vương đã nhân lúc đêm tối hỗn loạn mà trà trộn vào đội hình của họ.
Hàn Lẫm lúc ấy cũng không kịp trở về, suýt chút nữa đã bị gian tế hại ૮ɦếƭ trong đoàn quân.
Sở Minh Yến vĩnh viễn không quên được cảnh tượng kia, lúc ấy Nhị ca mang mặt nạ của Đại ca, mang theo nàng một đường sát phạt, giẫm lên máu đỏ mà tiến vào trong cung.
Nàng nhớ rõ lúc ấy máu đỏ văng tứ phía, tựa như mưa máu nhuộm đỏ khôi giáp của hắn.
Hắn đứng cách nàng không xa, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn.
Lúc đó Sở Minh Yến thấy khắp nơi đều là thi thể, toàn thân nàng cũng bị mưa máu giội ướt, có chút choáng váng đầu đi theo sau hắn.
Sở Trác lúc nàng suýt nữa bị trượt chân, đã đưa tay ra kéo nàng một phen.
Sở Trác nói: ” Đừng sợ! Nhị ca cũng có thể bảo vệ ngươi chu toàn. “
Cũng là lúc đó, Sở Minh Yến mới biết nhị ca đã khỏi bệnh, hoàn toàn khỏi bệnh.
Đã không còn là ngốc tử điên điên khùng khùng, trong đầu chỉ có Trần Y Y nữa.
Nàng nhịn không được đỏ mắt, cắn răng đuổi kịp thân ảnh của nhị ca.
Sở Minh Yến biết nàng không đủ cường đại, bất quá nàng cũng sẽ không trở thành gán*** của các ca ca.
Về sau rất nhiều tin tức liên quan đến Sở Trác, đều bị người cố ý vụng trộm ép xuống.
Cho nên Trần Y Y bên này, mới không nghe ngóng được tin tức của Sở Trác.
Cứ như vậy cho đến cuối năm, Trần Y Y tính sau khi hết năm, liền cùng Thường thúc đến trấn trêи mở tửu lâu.
Dù sao trong nhà có một nữ nhi yếu ớt, nàng muốn cho nữ nhi sống cuộc sống tốt hơn, vậy liền không thể không nghĩ biện pháp kiếm bạc.
Mặc dù bên trong không gian của nàng còn không ít bạc, nhưng là cuối cùng cũng sẽ có một ngày miệng ăn núi lỡ.
Cho nên Trần Y Y nghĩ đến sau khi hết năm, liền chuyển nhà lên trấn trêи.
Vị trí của tửu lâu Thường thúc cùng Đại Lưu đã lựa chọn xong. Đợi sau khi hết năm liền bắt đầu chuẩn bị mở cửa tiệm.
Ngày ba mươi của năm cũ, trong làng đột nhiên xuất hiện một đám binh sĩ.
Lúc Trần Y Y nghe được tin tức này, sắc mặt nhịn không được biến đổi.
Nàng ở thôn này một năm, cũng không có gặp bất kì binh sĩ nào. Nay đột nhiên nghe thấy hai từ binh sĩ, nhịn không được nội tâm đại loạn.
Tiểu Ngư thấy sắc mặt nàng không thích hợp, nhịn không được nhỏ giọng nói: ” Tỷ tỷ, ngươi thế nào? Làm sao lại có vẻ rất sợ bọn hắn a? “
Trần Y Y nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần: ” Không, không sợ hãi. Ta là đang cảm thấy kì quái, tại sao bọn hắn lại đến nơi hẻo lánh này của chúng ta chứ? “
Tiểu ngư: ” Dường như là có một tên trọng phạm đào thoát, chạy tới trong thôn của chúng ta. Bất quá nhà chúng ta không chứa chấp đào phạm, chúng ta không cần phải sợ bọn họ.”
*Trọng phạm:tội phạm mắc tội nặng
Trần Y Y gật nhẹ đầu, bảo đệ đệ Tiểu Ngư trông Đoàn Tuyết đang ngủ, chính nàng đi xem một chút tình hình.
Binh sĩ đi vào thôn, cũng không phải là Huyền Vũ quân của Sở Hủ mà là một đám binh sĩ hết sức bình thường.
Trần Y Y đứng ở một chỗ xa xa, cùng thôn dân quan sát trong chốc lát, liền xoay người về nhà.
Rất nhanh liền có hai binh sĩ đến gõ đại môn nhà Trần Y Y.
* Đại môn: cửa lớn.
Tiểu Ngư ra ngoài mở cửa cho hai vị quan gia, bọn họ liền lạnh mặt vào nhà khám xét.
Sau khi phát hiện trong nhà chỉ có Trần Y Y, không có bất kì nghi vấn gì, bọn hắn liền lập tức ly khai.
Qua hết mấy ngày đầu năm, một nhà Trần Y Y đơn giản thu dọn một chút, an vị lên xe bò xuất phát đi trấn trêи.
Sau đó hai tháng, Trần Y Y thập phần bận rộn.
Nàng muốn một bên chăm sóc tốt cho Đoàn Tuyết, một bên nghĩ cách giúp Thường thúc làm ăn.
Chờ tửu lâu làm ăn tốt lên, Trần Y Y liền cho huynh đệ tiểu Ngư đi đến học đường ở trấn bên cạnh.
* Học đường: trường học, chỗ dạy học
Ngay từ đầu nàng vốn cũng muốn đưa Đại Lưu đi, nhưng là Đại Lưu cảm thấy mình đã lớn tuổi, không muốn ngồi học cùng một đám tiểu bối.
Trần Y Y thấy hắn thật lòng không muốn đi, nên nàng cũng không miễn cưỡng làm gì.
Về sau có một ngày, Trần Y Y phát hiện tiểu nữ nhi từ khi sinh ra không có bất kì điểm nào giống nàng, nay trêи thân lại có chút xíu dáng vẻ của nàng.
Tiểu oa nhi có một gương mặt y hệt Sở Trác, lúc này đôi mày nhỏ lại nhíu lại thành gợn sóng, sau đó bắt lấy Ng'n t Trần Y Y, ôm chặt.
Sau đó Trần Y Y khϊế͙p͙ sợ phát hiện, tiểu oa nhi không quá thích nói chuyện của nàng, còn bé như vậy mà khí lực lại lớn đến kinh người.
Trần Y Y nguyên bản còn ghét bỏ tiểu oa nhi không hề giống mình, mỗi lần ôm con liền không nhịn được lẩm bẩm: ” Ngươi làm sao lại không hề giống mẫu thân a? Mặc dù hắn thật đẹp mắt, nhưng ta tự nhận gương mặt mình cũng không hề xấu a. “
Lúc Trần Y Y rốt cuộc tìm được điểm giống nhau giữa hai mẫu nữ nàng, cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng.
Tiểu Đoàn Tuyết bởi vì còn quá nhỏ, vẫn chưa ý thức được khí lực đặc biệt lớn của mình, nên thiếu chút nữa đã kéo đứt đuôi của Tiểu thịt viên.
Một con đại cẩu tử sắp sửa trưởng thành, vì không muốn bị tiểu chủ nhân bắt đuôi mình khi dễ nên một thời gian rất dài đều trốn ở hậu viện, không bao giờ đến gần Đoàn Tuyết.
Có một ngày, Trần Y Y dạy Đoàn Tuyết gọi nương.
Đoàn Tuyết đã hơn mười một tháng tuổi, nhưng vẫn như cũ không chịu mở miệng gọi nương.
Trần Y Y đã gặp qua các bảo bảo mới tám tháng đã bi bô gọi nương. Nhưng nàng thấy Tiểu Đoàn Tuyết của nàng đã mười một tháng mà vẫn không gọi nương, liền nhịn không được bắt đầu lo lắng.
Thường thúc thấy nàng thật sự lo lắng, liền đi thỉnh đại phu ở trấn trêи đến xem cho tiểu gia hỏa này một chút.
Kết quả sau khi đại phu nhìn nhìn Đoàn Tuyết liền cười nói: ” Tiểu oa nhi nhà các ngươi dung mạo thật xinh đẹp, quả thật giống một tiểu tiên đồng a. Các ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, chính là tiều hài tử chậm nói chuyện mà thôi. “
Sau khi nghe thấy lời của đại phu, Trần Y Y mới thoáng yên tâm.
Nàng dù sao cũng chưa bao giờ làm nương người ta, nuôi đứa nhỏ cũng là lần đầu tiên trong cả hai kiếp, khó tránh khỏi sẽ không nhịn được nghĩ lung tung.
Mắt thấy thời tiết càng ngày càng nóng lên, Trần Y Y bắt đầu hoài niệm khoảng thời gian ở Vô Hoa thôn.
Vô Hoa thôn bốn phía đều là núi, ở đó mùa hè phá lệ mát mẻ, nơi này căn bản không có cách nào so sánh.
Hôm nay, Trần Y Y mang theo tiểu Đoàn Tuyết cùng đi đón huynh đệ Tiểu Ngư đi học trêи trấn về.
Thời điểm đi trêи đường, không ít người nhìn chằm chằm Đoàn Tuyết nhà nàng.
Lúc ấy Trần Y Y cũng không có nghĩ nhiều, Đoàn Tuyết của nàng xinh đẹp như vậy, người khác nhìn chằm chằm cũng không có gì kỳ quái.
Bình thường Trần Y Y mang Đoàn Tuyết ra ngoài đều dùng tấm lụa mỏng che lại gương mặt của bé.
Nhưng hiện nay thời tiết thật sự là quá nóng, trêи cổ cùng trán Đoàn Tuyết đều nổi mẩn đỏ a.
Vì không muốn trêи mặt nhỏ của Đoàn Tuyết cũng nổi mẩn đỏ nên nàng mới không đem mặt bé che lại.
Trần Y Y còn chưa đi đến cổng học đường đã thấy một vị công tử mặc quần áo hoa lệ đang đi tới.
Trần Y Y theo bản năng cúi đầu xuống, không biết hôm nay nàng ra cửa đã vẽ đầy rỗ lên mặt mình chưa?
Nàng còn thật sự suy nghĩ, đến khi xác định trêи mặt mình toàn là rỗ nàng mới thả lỏng, cũng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Công tử kia hiển nhiên là người hiểu lễ nghĩa, lúc hắn đi đến vị trí cách Trần Y Y chừng ba bước chân liền dừng lại.
Sau đó cung kính đối với Trần Y Y nói: ” Vị phu nhân này xin dừng bước, không biết phu nhân có từng gặp qua người này? “
Lúc hắn nói lời này, tùy tùng bên người liền mở ra một bức tranh.
Trần Y Y tùy ý nhìn thoáng qua, tròng mắt nhịn không được co rụt một chút.
Trần Y Y run rẩy ôm chặt Đoàn Tuyết trong ***, sau đó ra vẻ mờ mịt đối với hắn nói: ” Không biết! “
Vị công tử kia không dấu vết liếc nhìn Trần Y Y, sau đó nói với nàng một tiếng đa tạ, rồi cáo từ.
Trần Y Y thấy hắn mang người rời đi,
thế này mới nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu nàng không có nhìn lầm, trêи bức họa kia chính là thủ hạ của Tam vương, Cố công tử.
Trần Y Y đều muốn quên người này, nay đột nhiên trông thấy chân dung của hắn liền hoảng sợ.
Ngay tại thời điểm Trần Y Y xuất thần, Đoàn Tuyết vẫn luôn một mực im lặng lại hô một tiếng: ” Nương~ “
Một tiếng nương mềm như bông, ngọt ngọt ngào ngào, mặc dù phát âm thật buồn cười nhưng Trần Y Y lại nghe rõ ràng.
Nàng đột nhiên lấy lại tinh thần, liền ôm Đoàn Tuyết hung hăng hôn một cái.
Trần Y Y sướиɠ đến phát rồ rồi, cười dỗ dành tiểu oa nhi trong ***, nói: ” Đoàn Đoàn nhà ta rốt cuộc đã gọi nương, một tiếng nương này tiểu tâm can gọi thực dễ nghe, Đoàn Đoàn lại kêu một tiếng, có được hay không? “
Cặp mắt y hệt Sở Trác của Đoàn Đoàn ánh lên vẻ nghi hoặc.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía người mới vừa rồi còn đứng ở góc đường, thịt mềm trêи gương mặt trắng nõn nà theo động tác đi đường của Trần Y Y khẽ run run.
Vị công tử trước đó mang bức tranh đến cho Trần Y Y nhìn, lúc này đang cười cười đuổi theo sau một nam nhân cao lớn khác.
Hắn nhìn nam tử phía trước, đôi môi nhấc lên một mặt ý cười giảo hoạt.
Bộ dáng này cùng với người ôn tồn lễ độ trước mặt Trần Y Y như hai người khác nhau.
Hắn cười nói: ” Đại ca, ngươi không cảm thấy đứa bé trong *** nữ nhân vừa mới gặp kia, bộ dáng thật giống Nhϊế͙p͙ Chính Vương Sở Hủ sao? “
Nam nhân bị hắn gọi là đại ca kia, dừng lại cước bộ đi lên phía trước.
” Ngươi muốn nói cái gì?”
Công tử kia bước nhanh đến trước mặt hắn, bàn tay xoa xoa cằm nói: ” Nay tất cả thế gia đều nịnh bợ Sở Hủ. Nhà chúng ta cũng không thể bị thua thiệt, bằng không tránh không được việc bị tru di.
Nay gặp một đứa bé như thế, chúng ta chẳng bằng… “
Không đợi hắn nói xong, nam nhân kia liền lên tiếng ngắt lời hắn.
” Ngươi cảm thấy đứa bé kia giống Sở Hủ? Ta lại cảm thấy nàng càng giống một người khác. “
Công tử kia nghe vậy rõ ràng sửng sốt một chút, một đôi con ngươi gian xảo như hồ ly đột nhiên trợn to.
Hắn kinh ngạc nói: ” Ngươi… Ngươi là nói cái người điên kia?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc