Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm! - Chương 50

Tác giả: Dạ Bất Tư Ngữ

Liên tục vài ngày, toàn bộ người Vô Hoa thôn, cùng với Huyền Vũ quân đều đang giúp đỡ tìm người.
Nhưng là thượng thiên giống như làm khó bọn họ, mưa lớn giống như bị điên vậy cứ rơi không ngừng.
Thời tiết như vậy ở trêи núi, tìm kiếm một cái người cố ý trốn tránh, căn bản khó càng thêm khó.
Rất nhiều người đều cảm thấy nếu như nàng muốn chạy trốn, thì cũng đã rời khỏi Vô Hoa thôn rồi.
Mặc dù nàng trời sinh thần lực, nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ tử, nàng một mình trốn ở trong núi sâu khó tránh khỏi sẽ biết sợ hãi.
Sở Hủ cũng đã khuyên qua Sở Trác, nhưng là toàn bộ cơ bắp Sở Trác chính là không muốn nghe.
Sở Trác bởi vì khí cấp công tâm mà thổ huyết, về sau lại bởi vì đội mưa lên núi tìm người, mà bị nhiễm phong hàn nặng.
Sở Hủ không có cách nào nhìn Sở Trác tiếp tục hồ đồ, chỉ có thể dùng thủ đoạn cường ngạnh mang người xuống núi.
Hắn đã ở Vô Hoa thôn trì hoãn không ít thời gian, còn có rất nhiều việc đợi hắn làm.
Nay thế đạo đã triệt để rối loạn, Sở Hủ không yên lòng để cho Sở Trác ở lại một mình.
Cuối cùng Sở Hủ chỉ có thể hạ độc đệ đệ, trong đêm liền mang theo một nhà Sở gia ly khai.
*Hạ độc này chính là như kiểu đánh thuốc mê thôi ạ ( mình cũng không biết tại sao bản gốc lại sử dụng từ này)
*Ly khai: rời đi, rời khỏi …..
Kỳ thật bọn người Sở phu nhân cùng Sở Minh Yến, rất muốn ở lại cùng Sở Trác tiếp tục tìm kiếm Trần Y Y.
Nhưng là bọn họ biết nếu Trần Y Y đã quyết tâm muốn đi, coi như bọn họ có ở lại Trần Y Y cũng sẽ không gặp bọn họ.
Vân Bích và Kỳ Sinh không cùng đại bộ phận binh sĩ rời đi, mà muốn ở lại tiếp tục tại khu vực xung quanh tìm kiếm Trần Y Y.
Bọn họ không biết là, cũng không phải bọn họ tìm không thấy Trần Y Y.
Mà là đã có người đi trước một bước, đem người Trần Y Y đến giấu ở một địa phương bí mật hơn.
Người này không phải ai khác, chính là Thường thúc người đối với mấy ngọn núi ở Vô Hoa thôn vô cùng quen thuộc.
Thường thúc tuổi đã cao, từ rất nhỏ đã đi theo người nhà lên núi đi săn, hắn là người quen thuộc nhất với mấy ngọn núi ở Vô Hoa thôn.
Thường thúc sau khi biết Trần Y Y chạy trốn, liền mơ hồ đoán được Trần Y Y sẽ trốn ở trêи núi.
Hắn biết rõ địa hình xung quanh mấy ngọn núi này, cũng biết những địa phương mà người có thể trốn.
Cho nên hắn đã sớm lên núi tìm được Trần Y Y, sau đó liền mang theo Trần Y Y và tiểu thịt viên trốn đi.
Sau khi bọn người Sở Hủ rời đi, Thường thúc hỏi thăm ý kiến của Trần Y Y, hỏi nàng có nguyện ý gặp mặt Vân Bích hay không.
Trần Y Y suy tư một chút, vẫn là cự tuyệt. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Vân Bích đi theo bên cạnh Kỳ Sinh, mà kỳ sinh lại là gia nhân của Sở gia.
Nàng nếu là cùng Vân Bích gặp mặt, kỳ thực sẽ tự mình chui đầu vào lưới.
Trước đó nàng đã hạ quyết tâm rời khỏi Sở Trác, bây giờ cùng Vân Bích gặp mặt chẳng phải là phí công nhọc sức hay sao?
Lúc này ở Vô Hoa thôn, đã có không ít người rời đi rồi.
Trong số những người này, đại đa số đều là người trẻ tuổi.
Bọn họ muốn thừa dịp thế đạo rối loạn, đi ra bên ngoài lang bạt.
Trong đó có người, muốn gia nhập Huyền Vũ quân, về sau đi theo Sở Hủ kiến công lập nghiệp.
* Kiến công lập nghiệp:tạo dựng sự nghiệp
Thường thúc bởi vì không yên lòng để Trần Y Y một mình, liền quyết định mang theo Trần Y Y cùng rời đi.
Mặc dù hắn không biết Trần Y Y, tại sao phải rời khỏi Sở gia? Tại sao phải rời khỏi Sở nhị gia?
Nhưng là hắn biết Trần Y Y không phải người có ý đồ xấu, nàng sỡ dĩ làm như vậy, nhất định là có nan ngôn chi ẩn của chính nàng.
*Nan ngôn chi ẩn: Nỗi niềm khó nói
Bằng không dựa trêи hiểu biết của Thường thúc về Trần Y Y, nàng nhất định sẽ không bỏ được Sở nhị mà rời đi.
Thường thúc xem Trần Y Y như khuê nữ đích thân mà đối đãi, khi tất cả mọi người đều cho rằng nàng chạy trốn cùng người khác, chỉ có Thường thúc cái gì cũng không hỏi mà đứng ở bên cạnh nàng.
Thường thúc âm thầm ủng hộ giúp đỡ nàng như vậy, làm Trần Y Y cảm thấy hết sức cảm động.
Trần Y Y kiếp trước thân duyên mỏng, sau khi xuyên qua, phụ thân nguyên chủ lại là cái người bất công.
Nàng không nghĩ đến ngay tại lúc này, sẽ có thêm một vị trưởng bối giống như phụ thân ruột thịt che chở cho nàng?
Trong lúc nhất thời, nội tâm Trần Y Y tràn ngập trăm mối xúc cảm ngổn ngang.
Về sau Thường thúc nói không yên lòng để nàng lại một mình, muốn mang theo nàng cùng rời khỏi Vô Hoa thôn.
Trần Y Y không có cự tuyệt hảo ý của Thường thúc, nàng nghĩ Thường thúc ở Vô Hoa thôn cũng sẽ lẻ loi một mình.
*Hảo ý: ý tốt, thiện chí ….
Chẳng bằng nàng cùng đi theo, về sau Thường thúc già đi, nàng cũng có thể phụng dưỡng tuổi già cho Thường thúc.
Vì thế hai người thu thập một chút đồ, mang theo bài vị thê tử Thường thúc, cùng một chỗ lặng lẽ rời khỏi Vô Hoa thôn.
Trần Y Y lúc biết mình mang thai, đã là chuyện của ba tháng sau đó.
Ba tháng qua, nàng cùng Thường thúc hai người bôn ba khắp nơi. Căn bản không có thừa tinh lực, để ý đến tình trạng thân thể của bản thân.
Cho nên đại di mụ của nàng không đến, Trần Y Y cũng không có đặc biệt để ý.
*Đại di mụ: bà dì cả, kinh nguyệt …
Nàng còn tưởng rằng khoảng thời gian này trôi qua không tốt, cho nên cơ thể trở nên kém đi.
Dù sao trước khi xuyên qua, đại đi mụ của nàng đều là nhìn tâm tình mà đến.
Đối với chuyện này nàng đã thành thói quen, đại di mụ lúc tới đều không báo trước, lúc sớm lúc muộn thất thường, đều không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng mà Trần Y Y lại không nghĩ đến là, không phải là thân thể nàng trở nên kém đi, mà là ở trong bụng của nàng có một tiểu sinh mệnh.
Nói thật trong nháy mắt lúc nàng biết mình mang thai, phản ứng đầu tiên chính là đem đứa nhỏ bỏ đi.
Đầu tiên hiện tại khắp nơi đều rung chuyển bất ổn, bọn họ cũng không có một địa phương tuyệt đối an toàn, thật sự không là không thích hợp để nàng an tâm dưỡng thai sinh tiểu oa nhi.
*Tiểu oa nhi: bé con
Tiếp theo chính là bản thân Trần Y Y, chính nàng vẫn chưa có chuẩn bị sẵn sàng làm mẫu thân đâu.
Nhưng là lúc nàng thực sự muốn bỏ đi, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của Sở Trác.
Lúc Sở Trác khổ sở khoé mắt phiếm hồng, cả đôi mắt của hắn lại đẹp đến không chân thật.
Vừa nghĩ đến đứa con trong bụng nàng, khi sinh ra sẽ có một gương mặt nhỏ nhắn như Sở Trác, nó sẽ mềm mềm nhu nhu gọi nàng là mẫu thân, Trần Y Y nghĩ như vậy thực sự không nhẫn tâm được.
Cứ như vậy hết kéo lại kéo, bất tri bất giác bụng của nàng càng lúc càng lớn.
Nay đã là tháng một, thời tiết vẫn như cũ lạnh thấu xương.
Trần Y Y mặc quần áo vừa dày vừa nặng, cũng không có biện pháp che kín bụng đã to ra.
Thường thúc nhìn bộ dáng nàng một mực ưu sầu, nhịn không được lên tiếng nói:”Hiện tại tháng đã lớn, chính là muốn bỏ cũng không bỏ được nữa. Đã không thể bỏ, vậy liền giữ đi. Dù sao ta đây vẫn còn trẻ, ta về sau sẽ giúp ngươi nuôi cái tiểu hài tử này.”
Sau khi rời khỏi Vô Hoa thôn, Trần Y Y vì không muốn gây sự chú ý cho người khác, liền cùng Thường thúc giả bộ thành hai phụ tử.
* Phụ tử: cha con.
Về sau Trần Y Y mới biết được, Thường thúc vốn là có một cái nữ nhi, đáng tiếc nữ nhi còn chưa kịp chào đời, thê tử và nữ nhi của hắn liền cùng một chỗ mà qua đời.
Thường thúc nói dựa trêи tuổi tác mà tính ra, nữ nhi của hắn nếu còn sống, tuổi tác cùng Trần Y Y không có chênh lệch nhiều.
Cũng đã đến tuổi lập gia đình, sinh con dưỡng cái.
Thường thúc mỗi khi nói đến thê tử của mình, ánh mắt liền nhịn không được trở nên thập phần ưu thương.
Trần Y Y biết thường thúc đối tốt với mình, kỳ thật nó là một loại tình cảm được gửi gắm.
Trần Y Y nghe thường thúc nói, nhịn không được lộ ra một nụ cười khổ.
Nàng vốn là đã gả cho người ta, lúc đi ngay cả thư hưu thê cũng không dám lấy, về sau nếu muốn tái giá sợ là rất khó.
*Thư hưu thê: giống giấy ly hôn
Nay trong bụng lại đang mang một cái tiểu oa nhi …..
Haiz, thôi kệ vậy.
Cùng lắm thì về sau sẽ không sẽ không gả nữa, dù sao thì nàng cũng đâu nhất thiết phải gả.
Đời người có đủ loại cách sống, chỉ cần cuộc sống của mình trôi quá tốt, kỳ thật một mình cũng không là gì cả.
Huống hồ nàng cũng không phải một mình, nàng hiện tại có một người phụ thân, còn có một cái tiểu oa nhi ….
Trần Y Y sau khi nghĩ thông suốt, lập tức thay đổi vẻ mặt ủ rũ trước đó, bắt đầu nghĩ đủ loại biện pháp để nuôi tiểu oa nhi trong bụng.
Bởi vì Trần Y Y bụng lớn, Thường thúc cảm thấy Trần Y Y không thích hợp bôn ba ở bên ngoài, nên hai người quyết định dừng chân ở cái thôn gần đây.
Quanh đây có mấy cái thôn, Thường thúc tự mình đến mấy cái thôn nghe ngóng một phen, muốn tìm một căn nhà tốt một chút, hàng xóm tốt có thể dễ dàng chung ***ng.
Thường thúc nhìn trúng hai cái địa phương thôn, về sau liền dẫn Trần Y Y đến xem nhà.
Nhưng là làm cho Trần Y Y không nghĩ tới là, lúc Trần Y Y đang xem nhà thì tình cờ gặp lại một vị tiểu cố nhân.
Cái tiểu cố nhân này không phải ai khác, chính là lúc ở Minh An thành, là một trong những tiểu ăn mày giúp Trần Y Y lấy đá đánh người.
Cái tiểu ăn mày này gọi là Tiểu Ngư, là một tiểu tử da ngăm đen tầm tám chín tuổi.
Vào giờ tý Thường thúc mang theo Trần Y Y đi vào thôn, hắn đã sớm nhìn thấy Trần Y Y.
Hắn cảm thấy Trần Y Y nhìn rất quen thuộc, nhưng lại một mực không dám tiến lên phía trước nhận người.
Bởi vì bây giờ Trần Y Y đang mang thai, cả người đều mập lên không ít, tăng thêm nàng tận lực ở trêи mặt vẽ đầy rỗ. Tiểu Ngư mới không dám tới nhận người, sợ mình không cẩn thận nhận lầm người.
Hắn đi theo sau lưng Trần Y Y thật lâu, sau khi nghe được Trần Y Y nói chuyện, mới rốt cuộc xác định mình không có nhận lầm người.
Về sau Tiểu Ngư liền mang theo Thường thúc và Trần Y Y, trực tiếp đến chỗ hắn ở.
Ngay từ đầu Trần Y Y không muốn phiền toái một đứa hài tử như Tiểu Ngư, bọn họ hoàn toàn có thể tự tìm chỗ ở mới cho mình.
Thế nhưng về sau Trần Y Y cùng Thường thúc, thấy trong nhà chỉ có ba đứa hài tử, thế này mới quyết định tạm thời ở lại đây trước, những chuyện khác về sau sẽ tính tiếp.
Bởi vì hiện nay thế đạo bên ngoài rối loạn, bọn họ ở lại đây có thể chiếu cố mấy hài tử kia một chút.
Trong số ba đứa hài tử, Tiểu Ngư là lão nhị, đứa lớn nhất mười ba tuổi, đứa nhỏ nhất cũng chỉ mới có năm tuổi.
Lúc trước Trần Y Y có nói với Tiểu Ngư rằng, sau khi bọn hắn đã rời khỏi Minh An thành, thì hãy tìm một cái địa phương vắng vẻ mà ẩn núp.
Trong đó có một bộ phận tên ăn mày, không có nghe theo lời Trần Y Y nói.
Bọn hắn từ một đám lớn tên ăn mày, cuối cùng chia thành mấy phần nhỏ vụn vụn vặt vặt.
Tiểu ngư nhất quyết nghe lời Trần Y Y, hắn mang đệ đệ nhỏ tuổi, đi theo Đại Lưu ca cùng một chỗ đến nơi này.
Về sau nghe nói bên ngoài triệt để rối loạn, thật nhiều người không ૮ɦếƭ thì cũng bị thương nặng.
Tiểu Ngư lúc ấy cảm thấy thập phần may mắn vì đã nghe theo Trần Y Y, mới không có bị chiến loạn bên ngoài liên lụy.
Ban đêm vào cái ngày mà Trần Y Y vừa mới ở lại, Tiểu Ngư nhịn không được nói:” Phu nhân, Tiểu Ngư nói một câu này không dễ nghe, lâu như vậy không có gặp phụ nhân làm sao béo lên nhiều như thế?”
Trần Y Y nghe vậy thì bật cười mở miệng nói:” Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Hiện tại ta không phải là phu nhân gì kia nữa, các ngươi về sau đều phải gọi ta là tỷ tỷ. ”
Tiểu Ngư cười hắc hắc, có chút ngượng ngùng kêu một tiếng tỷ tỷ.
Trần Y Y cùng ba đứa hài tử giải thích nói:” Trong bụng tỷ tỷ có tiểu bảo bảo, cho nên mới trở nên béo như vậy. ”
Kỳ thật hiện tại Trần Y Y mang thai cũng không béo lên bao nhiêu.
Nàng bởi vì biết Sở Trác là trời sinh thể hàn, liền sợ tiểu oa nhi trong bụng di truyền thể chất của hắn.
Cho nên mới đem mình từ trong ra ngoài quấn ba lớp, cho dù nàng không cảm thấy lạnh cũng phải bao bọc bụng lại.
Chính là bởi vì như vậy, nàng bây giờ nhìn giống như một cái người mập mạp hành động chậm chạp.
Bai cái hài tử ngoại trừ một tiểu gia hoả có chút ngốc, hai cái đứa hài tử còn lại đều hết sức thành thật.
Sau khi biết rõ Trần Y Y mang thai, mỗi ngày đều nghĩ biện pháp muốn cho Trần Y Y ăn ngon để bồi bổ thân thể.
Nhưng là ba người bọn hắn cũng chỉ là đứa hài tử, trêи người nguyên bản không có nhiều tiền, lại bởi vì mua căn nhà này mà tiêu hết.
Trước khi bọn người Trần Y Y đến, bọn hắn muốn ăn uống no đủ cũng rất khó khăn.
Nay căn bản không có biện pháp, để cho Trần Y Y ăn món ngon hơn.
Hai cái đứa hài tử lớn cảm thấy thật sầu muộn, nhưng là bọn hắn sầu muộn không bao lâu, thì Thường thúc đã giải quyết vấn đề cho bọn hắn.
Thường thúc bởi vì trong nhà không có ai, một cái hán tử cũng không có hao phí bao nhiêu tiền, cho nên đã tích góp được không ít bạc.
Nay bọn hắn đã rốt cuộc đã dàn xếp xong, ngày hôm sau hắn liền mang theo đứa hài tử lớn nhất, đến thị trấn gần đó mua một ít đồ vật thiết yếu.
Bởi vì khắp nơi chiến loạn, giá cả rất nhiều thứ, đều tăng lên gấp bội.
Nhất là các loại lương thực, một cân gạo thông thường đã tăng gấp mười lần.
Thường thúc chuyến này đi ra ngoài, mua đại đa số đều là lương thực, cho nên bạc trong túi đã giảm đi nhanh chóng.
Bất quá hắn cũng không lo vấn đề bạc, bạc của hắn dùng hết, thì chỗ của khuê nữ vẫn còn có bạc.
*Khuê nữ: con gái
Nay Trần Y Y đang mang thai, cuộc sống bọn họ mặc dù trôi qua cực khổ, nhưng trêи phương diện ăn uống cũng không để Trần Y Y mảy may chịu chút ủy khuất nào.
Nhưng mà Trần Y Y cũng không cảm thấy mình cực khổ gì, nàng mỗi ngày đều trải qua cuộc sống áo tới đưa tay cơm đến há miệng.
*Áo tới đưa tay cơm đưa tới miệng: chỉ cuộc sống đầy đủ, có người hầu kẻ hạ, cơm bưng nước rót.
Một nhà lớn nhỏ, cả ngày vây quanh nàng đi tới đi lui, nàng còn có gì cảm thấy khổ sở?
Duy nhất trải qua cuộc sống không tốt, thì phải nói đến tiểu thịt viên của Trần Y Y.
Tiểu thịt viên cũng không phải vì bôn ba bên ngoài mà gầy xuống, nó vẫn như cũ là cái cẩu tử tròn vo.
Bởi vì bộ dáng của nó quá béo, không ít người trong làng nhìn chằm chằm nó mà chảy nước miếng.
Tiểu Ngư lo lắng nó bị người ta bắt làm thịt, liền tìm một sợi dây thừng đem cẩu tử buộc lại ở trong nhà.
Tiểu thịt viên mỗi ngày đều dựa vào cổng, một mặt đau thương nhìn cẩu tử bên ngoài hiên ngang đi ngang qua, nhịn không vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen ghét mà chảy nước mắt.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt liền đến tháng sáu.
Vào đêm Trần Y Y sinh con, tiểu thôn cũng ầm ĩ cả một đêm.
Đệ đệ Tiểu Ngư ngày bình thường ngơ ngác, luôn luôn không nói một lời, nhưng tối hôm đó lại phá lệ ầm ĩ.
Đại khái là chuyện Trần Y Y hạ sinh bánh bao gây động tĩnh quá lớn mà bị hù doạ, hắn nhìn người lớn chung quanh thập phần bận rộn, bèn dùng tiểu cuống họng của mình theo Trần Y Y cùng một chỗ gào thét.
Vốn là Trần Y Y đau đến không có khí lực, đang nghĩ đến có nên dùng viên đan dược cuối cùng ăn hết luôn không.
Lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ đệ đệ của Tiểu Ngư khóc lóc so với nàng càng thảm hơn, thật giống như người sinh con không phải là nàng mà là hắn.
Trần Y Y lúc đó nhịn không được, liền phụt một tiếng nở nụ cười.
Lại không nghĩ tới nàng chỉ cười một tiếng như thế, lại đem tiểu oa nhi làm tổ trong bụng nàng chậm chạp không muốn ra liền chui ra rồi?
Tiểu gia hoa là một cái nữ oa đỏ au, bởi vì bọn người Trần Y Y nuôi tốt, cho nên vừa sinh ra đã nặng bảy cân.
* Nữ oa: ý nói em bé là con gái.
* Bảy cân: 3,5kg
Bởi vì thời điểm nha đầu ra đời, Trần Y Y vẫn còn đang cười.
Thời điểm mẫu thân nàng khóc lóc hô hào nàng không nguyện ý ra, kết quả Trận Y Y vừa cười một tiếng liền ngoan ngoãn ra.
Bọn họ đều nói tiểu oa nhi này lúc trưởng thành, nhất định là một đứa hài tử hiếu động người gặp người thích.
Nhưng Trần Y Y lại không cho là như vậy, nàng luôn cảm thấy tiểu oa nhi này nếu nuôi không tốt, về sau nhất định so với vị phụ thân kia của bé càng yếu ớt hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc