Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm! - Chương 11

Tác giả: Dạ Bất Tư Ngữ

Trần Tú Tú căn bản đang ở trong sân thêu hoa, nghe được vị muội muội kia đã trở lại, nhịn không được giật giật khoé môi cười lạnh một tiếng.
Lần trước Trần Y Y muốn chạy về xem chuyện cười của nàng ta, liền bị nàng ta cùng Trần phu nhân giễu cợt
Vừa mới qua không bao lâu, cái vị muội muội ngốc này lại vui vẻ trở lại đây.
Trần Tú Tú gần đây rảnh rỗi đến nhàm chán, liền đi gặp cái vị muội muội ngốc này.
Nghĩ như vậy nàng ta liền buông tấm vải đang thêu xuống, hướng bên lão mụ tử nói: ” Lưu ma ma, ngươi đi gọi cha ta đến đây ”
Lưu ma ma nghe vậy, liền xoay người đi ra khỏi tiểu viện.
Trần Tú Tú nhìn đôi tay xinh đẹp của mình, tâm tình liên nhanh chóng tốt lên.
Quả nhiên ở nhà mình vẫn là thoải mái nhất, có cha mẹ che chở nàng ta muốn khi dễ ai liền khi dễ người đấy.
Trần Y Y cũng không cho Sở Trác theo vào, mà một mình trở về Trần gia.
Nàng cho hai người Vân Bích và Thang Viên, mang theo Sở Trác ở địa phương gần đây tản bộ.
Nàng lo lắng vạn nhất nếu mình cùng Trần Tú Tú đánh nhau, sẽ không có thời gian cùng tinh lực bận tâm cái đồ ngốc như hắn.
Thời điểm Trần Y Y đối mặt với những người khác, còn muốn nếu không cần động thủ thì không động thủ, chỉ cần tìm một lý do để thuyết phục người đó.
Nhưng đối mặt với Trần Tú Tú, cái người từ nhỏ ỷ thế ức hϊế͙p͙ người khác, động một chút liền dã man muốn ςướק đồ người khác, nàng không có cách nào cùng nàng ta nói chuyện ôn hoà.
Nếu Trần Tú Tú thích vũ lực như vậy, nàng hôm nay cũng muốn dùng thử võ lực của mình một chút.
Trần Bách Sam là cái người sĩ diện, nếu Trần Tú Tú cùng Trần Y Y đánh nhau.
Hắn là cái người phụ thân, ngược lại không thể đối xử bất công.
Bởi vì hôm nay Trần Tú Tú làm như thế, hắn liền không nghĩ rằng đây là việc mà đích nữ kiêu hãnh của hắn làm.
Sau khi Trần Tú Tú gả cho người ta, không những không mang lại lợi ích cho gia đình, cuối cùng còn rước ô nhục về nhà mẹ đẻ.
Trần Bách Sam mặc dù ngoài mặt không nói, nhưng ở trong lòng đối với nữ nhi này cũng không còn ưu ái như trước kia.
Mà Trần Y Y thì lại khác, nàng còn có Sở gia làm chỗ dựa.
Coi như hiện tại Sở gia không giống trước kia, nhưng Sở lão gia đã ૮ɦếƭ vẫn như cũ là ân nhân của Trần Bách Sam.
Trêи phương diện làm ăn, người ta coi trọng nhất vẫn là danh dự.
Trần Bách Sam coi như không niệm tình xưa, vì có thể về sau ở trong thành sống yên ổn, cũng không thể không xử lý việc này một cách công bằng.
Càng quan trọng hơn chính là, Trần Y Y đến đây hôm nay là để đòi đồ.
Nhìn như thế nào, nàng đều có chữ lý đứng đầu.
Nguyên chủ nếu có thể sớm hiểu rõ ràng chuyện này, sớm một chút bỏ qua mặt mũi cùng Trần Tú Tú tranh giành, những năm gần đây cũng sẽ không thua thiệt nhiều như vậy.
Nói tới nói lui, nguyên chủ cũng là người sĩ diện.
Nguyên chủ sợ chuyện của mình bị tỷ tỷ truyền đi, càng sợ người khác biết mẫu thân của nàng chỉ là nha hoàn thông phòng.
Nguyên chủ một bên đau lòng mẫu thân của mình mất sớm, một bên lại oán hận thân phận của mình không đủ cao quý.
Với tâm lý mâu thuẫn như thế, nguyên chủ vừa muốn lại vừa không muốn nhìn thấy miếng Ngọc Khấu kia.
Trần Tú Tú mới vừa từ tiểu viện đi ra ngoài, đã nhìn thấy Trần Y Y hướng nàng ta đi tới.
Hai tỷ muội bình thường giống hệt nhau, nhưng nguyên chủ so sánh với Trần Tú Tú thì đoan trang thùy mị hơn.
Trần Tú Tú còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Trần Y Y đã tiến lên hai bước, đưa tay nắm lấy cổ áo nàng ta.
Trần Tú Tú cùng với nha hoàn bên cạnh lập tức trợn tròn mắt, các nàng chưa bao giờ thấy Trần Y Y có bộ dạng thô lỗ thế này.
Hai người ngây ngốc nhìn Trần Y Y, đến khi Trần Y Y dễ như trở bàn tay đoạt lại miếng Ngọc Khấu, lúc này hai người kia mới bất tri bất giác lấy lại tinh thần.
Nha hoàn Hà Vân bên cạnh Trần Tú Tú cả giận nói: “Nhị tiểu thư, người đây là có ý gì? Làm sao đang êm đang đẹp lại đi ςướק đồ của tiểu thư ta. “
Trần Y Y nghe vậy khoát khoát Ngọc Khấu bên trong tay ” Đồ của tiểu thư nhà ngươi, ta rõ ràng nhớ kỹ đây là đồ của ta ”
Ngọc Khấu đúng là đồ vật của Trần Y Y, chuyện này rất nhiều người ở Trần gia đều biết.
Bất quá năm đó có thể từ của Trần Y Y thành của Trần Tú Tú, nay người của Trần gia cũng có thể trợn mắt nói lời bịa đặt.
Trần Tú Tú cùng Hà Vân liếc mắt nhìn nhau, Hà Vân lập tức hung hăng nói: “Nhị tiểu thư, cái này là Ngọc Khấu đại tiểu thư mang bên người từ nhỏ, toàn bộ hạ nhân của Trần gia có thể làm chứng.
Cho nên nhị tiểu thư không thể nháo đến quá khó coi, đến lúc mà lão già biết được chuyện này, không những nhị tiểu thư không thể không lấy được đồ mà còn lại gặp phiền phức”
Trần Y đợi Sở Vân nói xong liền nhịn không được vỗ tay.
Sở dĩ nguyên chủ có cái tính tình lệch lạc như vậy, nguyên nhân căn bản là ở đây.
Toàn bộ Trần gia, đều là thổ phỉ logic chó má.
Ngay tại lúc Trần Y Y muốn trào phúng các nàng hai câu, dư quang khoé mắt liền thấy có người hướng bên này đi đến.
Trần Y Y lập tức thay đổi sắc mặt, nàng ủy khuất nhìn Trần Tú Tú nói:” Cái này là Ngọc Khấu mà mẫu thân muội để lại, là vật duy nhất để muội có thể tưởng niệm. Nếu như tỷ tỷ nhất định độc chiếm không trả, muội muội cũng chỉ có thể cắn răng đi bẩm báo quan phủ. “
Trần Tú Tú thấy Trần Y Y thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách, trong lúc nhất thời liền cảm thấy vị muội muội này đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia Trần Y Y mặc dù không có ngốc, nhưng chỉ cần nhắc đến chuyện mẫu thân của nàng, nàng liền rất dễ dàng đánh mất lý trí.
Trần Bách Sam nghe được Trần Y Y nói, cũng không quan tâm đã phát sinh sự tình gì, phản ứng đầu tiên chính là thiên vị đại nữ nhi.
Hắn nghiêm nghị nói:” Hổ nháo!!! Sự tình gì xảy ra mà nhất định phải nháo đến tận quan phủ, còn không sợ mất mặc xấu hổ sao?
Trần Tú Tú nghe xong liền biết phụ thân đã đến, liền quay đầu hướng Trần Bách Sam đi đến, nàng vừa đi vừa nói nhỏ ” Phụ thân người tới thật đúng lúc, muội muội muốn nhất định phải ςướק đồ của con, còn nói vật kia vốn chính là của muội ấy.”
Trần Bách Sam đang đợi một vị khách quý, căn bản không có thời gian nhìn hai tỷ muội mâu thuẫn với nhau.
Hắn nghe vậy, mặt không kiên nhẫn nhìn về phía Trần Y Y ” Chuyện gì vậy, ngươi nhất định phải cùng tỷ tỷ của ngươi tranh đoạt? Ngươi hiện tại ở Sở gia tốt như vậy, cũng không thiếu cái ăn cái mặc. ”
Nguyên chủ xác thực ở Sở gia, thời gian qua không tệ. Chí ít so với đích nữ Trần Tú Tú thoải mái hơn nhiều.
Trần Y Y:” Ta từ nhỏ cái gì cũng để cho tỷ tỷ, không được cùng tỷ ấy tranh đoạt cũng không thể ghen ghét.
Vì muốn giữ mặt mũi cho Trần gia, ta cũng thấy tỷ ấy gả cho Sở gia.
Nay ngay cả di vật của mẫu thân, ta cũng không thể giữ lại bên cạnh mình.
Phu thân, người không cảm thấy người đây là quá bất công sao. ”
Trần Bách Sam nghe Trần Y Y nói vậy trêи mặt có chút nóng giận, hắn nhìn thoáng qua miếng Ngọc Khấu trêи tay Trần Y Y, cái miếng Ngọc Khấu này hắn mơ hồ có chút ấn tượng.
Hắn nhớ kỹ lúc trước Trần Tú Tú đoạt Ngọc Khấu của Trần Y Y, lúc đó Trần Y Y còn đến thư phòng khóc lóc cầu xin hắn.
Hắn căn bản không thèm để ý đến thứ nữ như Trần Y Y, căn bản không có nghe rõ ràng nàng nói cái gì, còn sai hạ nhân đem nàng về viện tử.
Trần Bách Sam nhận ra mình có điểm sai, liền nhìn thoáng qua Trần Tú Tú.
Thấy đại nữ nhi vành mắt đã đỏ hồng, nũng nịu lôi kéo ống tay áo hắn, có chút khó khăn nói với Trần Y Y ” Y Y, ta biết ngươi từ nhỏ đã là đứa trẻ hiếu thuận.
Nhưng là lúc trước sao ngươi không tìm tỷ tỷ ngươi mà đòi? Cố tình tại thời điểm tỷ tỷ ngươi vừa ly hôn liền muốn ….
Người xem như thế này được không? Phụ thân sẽ dẫn ngươi ra ngoài mua những món trang sức khác, ngươi liền đem miếng Ngọc Khấu này trả lại cho tỷ tỷ ngươi ”
Trần Y Y thấy rõ Trần Bách Sam vẫn là muốn thiên vị Trần Tú Tú, nàng liền cảm nhận được trái tim lạnh băng của nguyên chủ.
Trần Y Y thay đổi thái độ nhu nhược trước đó, nàng cất cao giọng nói ” Phụ thân người như thế này vốn là không đúng, đây vốn là đồ vật của ta, vì cái gì muốn ta trả lại cho tỷ tỷ.
Người thật sự coi ta vẫn còn giống như trước kia, bị các người xem như con nhóc đáng thương tùy tiện mà đối xử.
Trước kia ta không dám nhiều lời, là bởi vì người mang chuyện chung thân đại sự ra uy hϊế͙p͙ ta.
Ta trăm ngàn cẩn thận, mọi chuyến nhẫn nại, đến cuối cùng hôn sự vẫn không như ý.
Bất quá mặc dù không như ý, ta hiện giờ ở Sở gia cũng không tệ lắm.
Chí ít không giống người nào đó, tại nhà phu quân chịu khổ không nổi, rước ô nhục về nhà mẹ đẻ làm trò cười cho người ta ”
Trần Bách Sam cùng Trần Tú Tú thiếu chút nữa bị nàng tức ૮ɦếƭ.
Trần Tú Tú thở phì phò trừng mắt với Trần Y Y nói ” Ta coi như trở về nhà mẹ đẻ, cũng có phụ thân và mẫu thân che chở, dù sao so với người gả cho ngốc tử …. ”
Không đợi Trần Tú Tú đem những lời trong lòng nói xong, Trần Bách Sam đã dùng ánh mắt sắc bén ngăn lại.
Vô luận hiện tại Sở gia không giống như trước, Trần gia bọn họ không thể tự nhiên như vậy mà trào phúng Sở nhị gia.
Nếu để người ngoài nghe được, sẽ cho là Trần gia bọn họ vong ơn phụ nghĩa.
Lúc trước Trần gia gặp rủi ro, nếu không phải Sở lão gia lấy bạc ra trợ giúp, cũng sẽ không có Trần gia bọn họ ngày hôm nay.
Coi như mấy năm gần đây, Trần gia cùng Sở gia có quan hệ nhưng không mấy thân thiết.
Bọn họ cũng không thể giống những người khác, chế nhạo Sở nhị gia là cái kẻ ngốc.
Trần Bách Sam quay đầu nhìn về phía Trần Y Y, đây là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn thẳng vào mắt nàng.
Hắn biết lời nói vừa rồi của Trần Y Y là có ý tứ, nàng hiện tại nói cho hắn biết giá trị của Trần Tú Tú bây giờ kém xa tít nàng.
Nay Sở gia mặc dù nghèo túng, nhưng vẫn còn có mấy cửa hàng.
Mà Trần Tú Tú thì sao?
Hắn nuông chiều nàng ta như vậy, cuối cùng nàng ta lại mang chuyện cười về đây cho người khác xem.
Không chỉ làm cho Trần Bách Sam không ngẩng mặt lên được, còn muốn Trần gia tiếp tục nuôi dưỡng nàng.
Hắn mặc dù rất tức giận, nhưng lại biết lời nói của Trần Y Y rất có đạo lý.
Hôm nay Trần Y Y đột nhiên trở về, trêи đường khẳng định có không ít người nhìn thấy.
Nếu không cho nàng được như ý, nàng có thể đem chuyện Trần gia khi dễ nàng truyền ra ngoài.
Đến lúc đó nếu Trần Tú Tú muốn tái giá sẽ rất khó khăn, mà thanh danh của hắn cũng sẽ bị hủy hoại.
Trần Bách Sam suy tư một chút, liền hừ một tiếng.
“Đây vốn chính là Ngọc Khấu của muội muội con, Tú Tú con thân làm tỷ tỷ liền hào phóng mang trả lại cho muội muội đi.
Cũng không phải vật gì đáng giá, hai tỷ muội tranh giành như thế cũng rất khó nhìn.”
Trần Tú Tú không nghĩ đến Trần Bách Sam sẽ nói như vậy, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên hắn thiên vị Trần Y Y.
Trần Tú Tú rất khó tiếp nhận chuyện này, liền đưa tay nắm chặt ống tay áo của Trần Bách Sam ” Phụ thân, đây vốn là đồ của Tú Tú, Tú Tú không muốn trả cho muội ấy …. ”
Trần Bách Sam căn bản muốn trấn an nàng ta vài câu, nhưng nhìn từ xa thấy quản sự gấp gáp chạy đến, hắn biết vị khách tôn quý kia đã đến.
Trần Bách Sam lập tức không có kiên nhẫn, tùy tay lấy tay Trần Tú Tú ra khỏi ống tay áo, vội vàng hướng tới chỗ quản sự chạy đi.
Tay đột nhiên bị phất ra, nàng ta lắc lư kém chút nữa liền té ngã.
Nàng ta hơi sững sờ, nhìn Trần Bách Sam đi xa, vẫn như cũ là bộ dạng không chịu được đã kϊƈɦ.
Trần Y Y nhịn không được nở nụ cười chế nhạo, Trần Tú Tú này là loại người mắc bệnh công chúa.
Luôn luôn cảm thấy tất cả người trong thiên hạ, đều sẽ đem nàng ta nâng niu sủng ái nàng ta trong lòng bàn tay.
Một khi người khác không quan tâm đến nàng ta, nàng ta liền cảm thấy mặt trời sụp đổ, đất đai nức nẻ đến mức không thể nào sống được.
Trần Y Y nghĩ đến về sau nàng ta không có Ngọc Khấu, cuộc sống sau này nhất định sẽ rất đáng thương.
Lúc đầu nàng còn muốn tính sổ với Trần Tú Tú một chút, nhưng đột nhiên lại cảm thấy không có hứng thú.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc