Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng - Chương 39

Tác giả: Tiếu Giai Nhân

Tình hình khi mới quen nhau của các cặp tình nhân sau khi xác định quan hệ sẽ tùy theo tuổi tác mà xuất hiện thay đổi.
Thời đi học, nam sinh thích nữ sinh sẽ cùng nhau tự học, sau khi ăn cơm xong thì đi tản bộ một chút, ngọt ngào nắm tay nhau, nếu có thể thì trốn trong rừng cây nhỏ hôn nhau mấy cái, đó chính là phúc lợi lớn nhất. Nhưng đối với người đã đi làm thì tâm lý lẫn cơ thể đều trở thành những người yêu trưởng thành, nồng độ hormone đột ngột tăng cao, sức hấp dẫn tỏa ra khắp nơi.
Màn đêm buông xuống, Chu Lẫm nghiêng người ra ban công, cả người ẩn trong bóng tối, chỉ có điếu thuốc bị kẹp ở giữa ngón tay lập lòe ánh sáng.
Anh hút một hơi, đôi mắt đen kịt vẫn nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên ghế sofa xem phim hoạt hình với bạn học nhỏ.
Với anh mà nói, Lâm Nguyệt bây giờ giống như một món ăn thơm ngon đầy đủ hương vị của bữa tiệc lớn mê hoặc lòng người, anh thèm thuồng, thèm muốn ૮ɦếƭ, anh bằng lòng kiềm chế nhưng cô cứ ở ngay trước mặt, cách xa như thế mà dường như anh vẫn ngửi được mùi hương trên người cô.
Chu Lẫm nghiêng đầu, phun ra một làn khói rồi nhìn đồng hồ, 8 giờ 30 phút rồi.
Trong иgự¢ như có một ngọn lửa, Chu Lẫm không muốn nhịn nữa, cả buổi sáng vui chơi ở công viên trò chơi rồi, buổi tối còn dành thời gian xem mấy tập phim hoạt hình tẻ nhạt với Phó Nam nữa, cuối tuần này anh đã quá hết lòng quan tâm tới bạn học nhỏ rồi đấy.
"Ngày mai là thứ hai rồi, đi ngủ sớm đi." Dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, Chu Lẫm trực tiếp tắt đèn phòng khách.
Lâm Nguyệt và Phó Nam đồng thời quay đầu lại thì thấy người đàn ông cao lớn đang đứng trước huyền quan, ánh sáng từ màn hình TV phản chiếu lên gương mặt đầy lạnh lùng của anh, cả người tỏa ra hơi thở mạnh mẽ, dường như không thể không vâng lời. Trong nháy mắt đó, Lâm Nguyệt nhớ tới huấn luyện viên lúc học quân sự, Phó Nam thì nhớ tới lúc giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ người khác.
Nhưng đây là chú Chu, Phó Nam nhìn TV, nhỏ tiếng hỏi: "Xem thêm một tập nữa được không ạ?"
"Đánh răng đi." Chu Lẫm dứt khoát ra lệnh.
Phó Nam chu môi, ôm hy vọng nhìn về phía cô giáo.
So với chú Chu uy nghiêm, Lâm Nguyệt chính là một con thỏ, hơn nữa về vấn đề Chu Lẫm giáo dục bạn học nhỏ đi ngủ sớm, Lâm Nguyệt đương nhiên sẽ không cãi lời anh, cô sờ đầu Phó Nam, mỉm cười dỗ dành cậu bé nghe lời.
Phó Nam thất vọng thở dài một tiếng, cuối cùng nhìn TV rồi ngoan ngoãn đi tới phòng vệ sinh.
Lâm Nguyệt thuận tay tắt TV, đèn phòng vệ sinh sáng lên, phòng ngủ cũng đã bật đèn. Chu Lẫm dựa vào cửa giám sát Phó Nam đánh răng, anh quay lưng lại với phòng khách, Lâm Nguyệt rời khỏi ghế sofa, tiện tay chỉnh lại váy, chuẩn bị về phòng rửa mặt. Bài ngày mai đã chuẩn bị xong hết rồi, trước khi ngủ chỉ xem qua một lần là xong.
Khoảng cách khá gần, cô hơi căng thẳng, cúi đầu chuẩn bị bước qua thì người đàn ông đang quay lưng đột nhiên giơ tay ra, lòng bàn tay dễ dàng chống lên trên bức tường phòng đối diện, cánh tay rắn chắc thon dài giống như chướng ngại vật ngăn cản cô.
Mặt Lâm Nguyệt nóng lên.
Người đàn ông làm như không có chuyện gì xảy ra nhắc nhở bạn học nhỏ: "Đánh thêm hai lần nữa."
Bên trong truyền tới giọng nói đầy ý bắt bẻ của Phó Nam: "Cháu đánh răng sạch lắm rồi!"
Chu Lẫm hừ một tiếng, anh hơi dịch người sang, đối mặt với cô gái nhỏ của mình.
Hơi thở nam tính không thể bỏ qua giống như cơn sóng lớn dâng lên, Lâm Nguyệt theo bản năng trốn tránh, kết quả cô vừa nhấc chân, người đàn ông đã vượt qua một bước, hai tay nắm lấy đôi vai gầy của cô nhẹ nhàng xoay một cái, kéo Lâm Nguyệt về một hướng. Giữa ranh giới ánh sáng và bóng tối, Chu Lẫm ôm eo cô từ phía sau, khẽ nói bên tai cô: "Ngồi ở ghế sofa chờ anh."
Nói xong anh đẩy nhẹ cô một cái.
Lâm Nguyệt không khống chế được mà đi về phía phòng khách, ánh mắt nóng rực của người đàn ông vẫn nhìn cô chằm chằm, cô cắn môi, chậm rãi bước đi.
Tận mắt thấy cô ngồi xuống, bóng dáng nhỏ bé bị chỗ dựa rộng lớn của ghế sofa che khuất, Chu Lẫm mới thỏa mãn mỉm cười rồi đưa bạn học nhỏ về phòng ngủ. Đề phòng cô gái nhỏ lén chạy về phòng ngủ, Chu Lẫm vẫn mở cửa, Phó Nam bò lên giường ૮ởเ φµầɳ áo, anh nhìn ra ngoài cửa, âm thầm chú ý tới động tĩnh ngoài cửa.
"Chú Chu, cháu có chuyện muốn nói với chú." Chui vào trong chăn, Phó Nam vẫy tay với anh, muốn nói nhỏ.
Đôi mắt đen láy của bạn học nhỏ sáng lấp lánh, Chu Lẫm cúi người, mặt không thay đổi lắng nghe.
Phó Nam nhìn ra cửa, đột nhiên ngồi dậy, sau đó chống lên vai chú Chu, một tay che miệng nói vào lỗ tai của anh: "Chú Chu, chú đối xử tốt với cô giáo một chút nhé, đừng để cô giáo bị ςướק mất."
Chu Lẫm bất ngờ, vui mừng hỏi: "Không thích thầy Trình nữa à?"
Phó Nam lắc đầu, tiếp tục thì thầm vào tai chú Chu: "Thích chứ, nhưng cháu không muốn cô giáo chuyển đến nhà thầy Trình đâu, chú Chu và cô giáo yêu nhau thì cháu mới có thể thấy cô giáo mỗi ngày được."
Chu Lẫm há miệng, thì ra thằng nhóc trời đánh này chỉ vì bản thân mình thôi, anh còn tưởng rằng rốt cuộc đầu óc bạn học nhỏ đã thông suốt, phát hiện chú Chu là tốt nhất, là bạn trai thích hợp nhất của cô giáo chứ.
"Vậy nếu cô giáo có nhà riêng, chú và thầy Trình cùng theo đuổi cô ấy, cháu sẽ ủng hộ ai?" Chu Lẫm thấp giọng hỏi, không tin cho lắm.
Phó Nam chớp chớp mắt, cười hì hì rồi nằm xuống giường không nói gì.
Chu Lẫm tức giận đập vào ௱ôЛƓ bạn học nhỏ một cái, con sói mắt trắng này, mẹ nó, chắc chắn là theo người ta rồi.
Phó Nam ôm chăn trốn, thông minh nói điều kiện: "Chú đừng có xía vào chuyện cháu xem TV thì cháu sẽ ủng hộ chú."
Chu Lẫm ồ một tiếng, giơ tay tắt đèn, lạnh lùng nói: "Ngủ đi, ngày mai dậy không nổi xem chú trừng trị cháu thế nào."
Phó Nam không lên tiếng.
Chu Lẫm đóng cửa, dựa người vào cửa nghe ngóng hai phút, xác định bạn học nhỏ đã nằm đàng hoàng không nhúc nhích thì lúc này mới xoay người, thuận tay tắt đèn phòng vệ sinh đi. Rèm cửa sổ ngoài ban công đã sớm kéo vào, nguồn sáng duy nhất đã biến mất, phòng khách nhất thời trở nên tối om.
Lâm Nguyệt căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lặng lẽ ngồi ra mép sofa.
Ngồi ở đâu cũng vậy, Chu Lẫm vừa đi qua liền ngồi xuống bên cạnh cô, đùi của hai người sát vào nhau, chỗ ghế sofa anh ngồi bị lún xuống, Lâm Nguyệt cũng lún xuống theo, nửa người tự nhiên nghiêng về phía anh. Lâm Nguyệt vội chống lên ghế sofa, vừa mới ổn định lại thì người đàn ông đột nhiên xoay người, ôm cả người cô vào trong lòng, cánh tay khỏe mạnh siết chặt lấy cô.
Đã gần đến tháng 11 rồi, không khí khá lạnh, thế mà Lâm Nguyệt bị anh ôm đến mức cả người toàn mồ hôi.
"Anh chỉ được nghỉ hai ngày thôi, hôm nay chơi với thằng bé rồi, ngày mai em đi làm, đến tối còn muốn trốn à?" Xoa Ϧóþ vành tai mềm mại của cô, Chu Lẫm thấp giọng hỏi, âm cuối cao lên, mang theo hứng thú muốn tính sổ.
Lâm Nguyệt giải thích: "Hôm nay chúng ta cùng nhau đi chơi mà."
Cô rất dễ thỏa mãn, cô coi chuyến đi công viên trò chơi vào buổi sáng chính là cuộc hẹn hò với Chu Lẫm.
Chu Lẫm cười khẩy: "Ai hẹn hò mà mang theo bóng đèn chứ?"
Lâm Nguyệt không nhịn được khẽ mỉm cười, Chu Lẫm nghe xong thì ngọn lửa càng bùng lên dữ dội hơn, anh kéo cằm cô rồi hôn lên môi, thân thể cường tráng ép cô vào góc sofa chật hẹp, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
Môi lưỡi của anh còn vương mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhớ lại bộ dạng vừa hờ hững vừa nam tính của anh khi hút thuốc, Lâm Nguyệt càng mềm nhũn, liên tục phải đón nhận nụ hôn sâu của anh, khăng khít lại thân mật. Anh mặc áo ngắn tay, nhiệt độ nóng bỏng không ngừng truyền sang cô, Lâm Nguyệt không thở được, nóng đến mức mồ hôi lăn xuống, phía sau lưng cũng ướt đẫm.
"Được rồi..."
Rốt cuộc môi cũng được tự do, Lâm Nguyệt hoảng hốt bảo anh dừng lại, không xong rồi, cứ tiếp tục như vậy cô sẽ cháy mất.
Chu Lẫm không dừng lại, nặng nề hôn xuống cổ cô, vừa trắng vừa mềm như thế, buổi sáng anh đã nhìn mấy lần rồi, trong lòng chỉ muốn nhìn thêm lần nữa, nhẫn nhịn đến tối mong ước mới thành sự thật. Bàn tay lớn cách lớp vải mỏng manh phía sau lưng cô sờ qua sờ lại, muốn đi vào trong cũng muốn đi lên phía trên.
Lâm Nguyệt đè tay anh lại: "Chu..."
Chu Lẫm thở gấp chặn miệng cô lại, bàn tay lớn lại muốn mò lên trên.
Nhưng trong lúc này, xung quanh đột nhiên sáng lên, tiếng chuông điện thoại chói tai trên bàn trà vang lên
Chu Lẫm dừng lại, Lâm Nguyệt nhân cơ hội này đẩy anh ra, cầm di động lên nhìn, là chị Vương gọi tới. Cả người cô mềm nhũn, vội chạy ra ban công nghe máy.
Chu Lẫm ngửa mặt dựa người trên ghế sofa, nghiêng đầu nhìn về phía ban công, giọng nói đã trở nên khàn khàn.
"À, bây giờ Tiểu Lỗi thế nào rồi chị?"
"Vâng vâng, em không sao, chị yên tâm chăm sóc Tiểu Lỗi đi..."
Một phút sau, cuộc trò chuyện kết thúc, Lâm Nguyệt đi vào thì thấy Chu Lẫm vẫn ngồi trên ghế sofa, cô giống như đang che giấu cái gì đó: "Tiểu Lỗi đột nhiên bị sốt, chị Vương bảo em dạy thay chị ấy vào ngày mai."
Người đàn ông ừ một tiếng.
Trong không khí còn tràn ngập mùi vị tình dục, Lâm Nguyệt hoang mang, anh không gọi cô, cô cũng không dám đi qua, thử thăm dò anh: "Không còn sớm nữa, ngủ nhé?”
Anh không trả lời, một lúc lâu sau mới nói được, giọng nói khàn ᴆục.
Lâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lập tức trở về phòng. Lúc đóng cửa lại tim vẫn đập rất nhanh, Lâm Nguyệt sờ mặt, đột nhiên cô chạy vào phòng vệ sinh, nhìn thấy mái tóc dài rối bời và gương mặt ửng hồng của bản thân, xa lạ đến mức cô không nhận ra. Bên phải cổ hơi tê tê ngứa ngứa, Lâm Nguyệt kéo tóc sang, có mấy dấu vết màu đỏ nho nhỏ giống như muỗi đốt.
Nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông xuất hiện trong đầu, giống như anh đang đứng bên cạnh cô, Lâm Nguyệt choáng váng, một lúc sau mới bình tĩnh được, cô xả nước tắm rửa.
Ngoài phòng khách, Chu Lẫm liên tục rút mấy tờ giấy ăn, sau đó nặng nề dựa người vào ghế sofa.
Gió đêm lùa vào cửa, mồ hôi nóng lặng lẽ rơi xuống, Chu Lẫm buộc lại thắt lưng, ánh mắt khôi phục sự bình thản.
Buổi sáng 6 giờ 30 phút, Lâm Nguyệt đúng giờ bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô nằm trong chăn, theo thói quen lấy điện thoại ra.
Có một tin nhắn mới, Chu Lẫm đã gửi từ 5 phút trước, anh nói đi chạy bộ buổi sáng, lát nữa sẽ mua đồ ăn về.
Lâm Nguyệt mỉm cười, có điều cũng không ngủ được nữa nên trực tiếp rời giường, dành thời gian nghiên cứu xem hai tiết học của chị Vương nên giảng dạy thế nào đây.
Nửa tiếng sau, Chu Lẫm trở về, anh đặt bữa sáng lên bàn, thấy cửa phòng của hai cô trò đều đang đóng, Chu Lẫm khựng lại, trước tiên gõ cửa phòng ngủ chính, chỉ gõ có một tiếng, bên trong liền truyền tới tiếng nói dịu dàng của cô: "Đến đây."
Cửa phòng mở ra, Lâm Nguyệt mặc áo sơ mi trắng váy đen, sạch sẽ gọn gàng, Chu Lẫm đứng đối diện mặc đồ thể thao, khuôn mặt đẹp trai hơi ửng đỏ sau khi tập thể dục buổi sáng. Anh cúi đầu nhìn cô, con ngươi đen nhánh sáng ngời, lấp lánh màu nước.
Nụ hôn kịch liệt tối hôm qua thoáng lướt qua, Lâm Nguyệt cúi đầu xuống.
"Anh đi gọi Phó Nam." Ngón tay nhẹ nhàng sượt qua mái tóc xõa ra của cô, cả thể xác lẫn tinh thần Chu Lẫm sung sướng hẳn lên.
Lâm Nguyệt gật đầu.
Trước đó một giây còn là cảnh sát Chu dịu dàng gợi tình, một giây sau liền đẩy cửa phòng ngủ ra, nghiêm mặt gọi bạn học nhỏ dậy.
Bầu không khí lắng xuống, Lâm Nguyệt đi dọn bữa sáng, ánh mắt thoáng nhìn qua Phó Nam mặc áo ngủ bị Chu Lẫm khiêng ra khỏi cửa, cùng đi tới phòng vệ sinh.
Lúc ăn cơm, có Phó Nam điều chỉnh bầu không khí nên Lâm Nguyệt tạm thời quên mất chuyện tối qua.
Hôm nay Chu Lẫm được nghỉ, sau khi cơm nước xong thì lái xe đưa bạn gái và bạn học nhỏ tới trường.
Gần tới cổng trường, đột nhiên ánh mắt của Phó Nam sáng lên, chỉ vào chiếc xe bên cạnh gọi: "Thầy Trình!"
Chu Lẫm quay đầu, quả nhiên nhìn thấy chiếc Land Rover đã thấy mấy lần trước, ánh mắt người đàn ông ngồi trên ghế lái nhìn về phía trước, khuôn mặt khá tuấn tú.
Trình Cẩn Ngôn không chú ý tới xe của Chu Lẫm mà chậm rãi lái đi.
Chu Lẫm rời mắt đi rồi nhìn Lâm Nguyệt qua gương chiếu hậu.
Thầy giáo dạy toán rất đẹp trai, có điều anh cũng không kém, hôm nay phải cho cô mở rộng tầm mắt mới được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc