Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng - Chương 15

Tác giả: Tiếu Giai Nhân

Trời mưa không tiện đi tàu điện ngầm, đúng lúc hôm nay trong cục tạm thời không có chuyện gì nên Chu Lẫm lái xe đưa hai cô cháu đến trường.
"Buổi tối chú Chu có đến đón cháu không?" Trước khi xuống xe, Phó Nam nằm nhoài trên ghế dựa hỏi.
Chu Lẫm nhìn gương chiếu hậu, đắn đo: "Xem tình hình đã."
Anh có thể tới hay không còn phải xem có vụ án không đã, không thể nào biết trước được.
Phó Nam chu môi, ngoan ngoãn xuống xe, Lâm Nguyệt mở ô che cho cậu bé, cách cửa sổ xe gật đầu với Chu Lẫm, sau đó dẫn bạn học nhỏ đi vào trong. Chu Lẫm nhìn theo, hai bên đường của sân trường trồng hàng loạt cây nhãn, nước mưa rơi xuống làm ướt lá cây khiến chúng trở nên xanh biếc, cô giáo mặc một chiếc váy trắng dài, tay cầm ô chậm rãi bước đi.
Giống như bức tranh.
Chu Lẫm lấy di động ra, chụp lại tấm hình của bạn học nhỏ, tương lai sẽ đưa cho bố cậu bé xem.
Chụp xong, Chu Lẫm lái xe rời đi.
Lâm Nguyệt đến sớm, văn phòng của tổ toán học chỉ có mình cô, mở cửa sổ cho thoáng khí, vẩy nước thu dọn bàn làm việc, lại tưới nước cho mấy chậu cây trong văn phòng. Trình Cẩn Ngôn đẩy cửa phòng làm việc ra, vừa nhìn liền thấy cô đang ngồi xổm bên cây phát tài cạnh cửa sổ, một tay cầm ly nước, tay còn lại đang lật đi lật lại chiếc lá, có vẻ khá tập trung.
"Sao thế?" Trình Cẩn Ngôn nhẹ giọng hỏi.
Lâm Nguyệt nhìn anh ta một cái, lo lắng nói: "Có hai chiếc lá ố vàng, tôi đang tìm xem có con sâu nào không."
Trình Cẩn Ngôn để đồ xuống rồi bước qua kiểm tra với cô, không thấy con sâu nào, chắc chỉ do thiếu nước thôi.
"Quốc Khánh chơi vui không?" Trình Cẩn Ngôn nói chuyện phiếm với cô.
Lâm Nguyệt về nhà thăm người thân, không có gì để nói, tiếp tục tưới nước cho những chiếc lá khác, thuận miệng hỏi anh ta: "Tổ trưởng đi đâu chơi thế?"
Trình Cẩn Ngôn cười: "Tôi ở nhà, không đi đâu cả."
Trong hành lang truyền tới tiếng chào hỏi của chị Vương và Hà Tiểu Nhã, Lâm Nguyệt nghe thấy, cũng không nghĩ nhiều, Trình Cẩn Ngôn nhìn cô rồi xoay người đi về bàn làm việc của anh ta. Đám người chị Vương đi vào thì thấy hai người họ ai làm chuyện người nấy.
Sau khi chào hỏi xong, chị Vương thân mật đến trước mặt Lâm Nguyệt: "Nguyệt à, gần đây có yêu đương gì không?"
Cô ấy vừa dứt lời, mấy người trong văn phòng đều nhìn qua.
Lâm Nguyệt lắc đầu, mới nghỉ 7 ngày, làm sao có khả năng đột nhiên cô yêu đương được.
Chị Vương vui vẻ: "Vậy thì tốt, chị bảo này, chị có đứa em họ năm nay 30 tuổi, nhà ở Phong Kiều Uyển, còn có ba căn nhà ở chỗ khác, cậu ấy đang là bác sĩ khoa nhi của bệnh viện, công việc bận rộn nên không có thời gian tìm bạn gái. Bây giờ trong nhà bảo chị giới thiệu cho cậu ấy, nói là không có yêu cầu đặc biệt nào với chiều cao, tướng mạo của nhà gái cả, chỉ hi vọng nhà gái dịu dàng một chút thôi, đừng khó chịu với công việc của cậu ấy. Chị lập tức nhớ đến em ngay, em cảm thấy thế nào?"
Phong Kiều Uyển chính là tòa nhà nổi tiếng xa hoa của thành phố Giang, có thể mua được nhà ở đó thì đều là người có tiền.
Lâm Nguyệt không có tiền, nghe chị Vương nói xong, điều đầu tiên cô cảm thấy chính là sự chênh lệch. Lâm Nguyệt không biết người khác thế nào, cô không dám mạo hiểm thân thiết với người có tiền, chưa gặp mặt mà đã áp lực vậy rồi, ở chung chắc chắn sẽ rất gò bó.
"Về việc này, em chưa chuẩn bị để yêu đương..." Lâm Nguyệt khéo léo nói.
Chị Vương đã quyết làm bà mai, kéo ghế ngồi xuống khuyên Lâm Nguyệt: "Yêu đương cũng không cần chuẩn bị gì cả, gặp mặt thấy hợp thì quen nhau thôi, Nguyệt, chị bảo này, chị cảm thấy bọn em phù hợp lắm đấy. Em họ của chị có tài có tướng mạo, tính tình hơi hướng nội ít nói nhưng vô cùng có trách nhiệm, còn em, chị vừa nhìn đã thấy chính là một cô gái dịu dàng hiền lành, trời sinh một đôi đó, đây đây, chị cho em xem hình này."
Trượt màn hình xong, lướt lướt một lúc đã tìm thấy bức hình của bác sĩ Từ.
"Ôi, đẹp trai quá, mặc áo blouse thật quyến rũ!" Hà Tiểu Nhã đứng sau lưng Lâm Nguyệt nói, trong mắt thấp thoáng ngọn lửa bát quái.
Tưởng Tư Di cũng đi qua, nhìn thấy tấm hình của bác sĩ Từ rồi nghĩ đến gia cảnh của bác sĩ Từ, ngoài mặt Tưởng Tư Di mỉm cười nhưng trong lòng lại hâm mộ không thôi. Đều là đồng nghiệp, sao chị Vương không nghĩ đến cô ta nhỉ, nếu có thể yêu đương với bác sĩ Từ, bảo cô ta từ bỏ tổ trưởng Trình cô ta cũng bằng lòng. Nhan sắc của tổ trưởng Trình không thua kém bác sĩ Từ, chỉ là gia cảnh không sánh bằng thôi.
Lâm Nguyệt cũng bị người đàn ông trong tấm hình làm cho dao động, Hà Tiểu Nhã nói đúng, người đàn ông mặc áo blouse trắng thật sự rất hấp dẫn.
Chị Vương lại không ngừng cố gắng: "Thực ra cậu ấy cũng thấy hình của em rồi, ha ha, tuy cậu ấy không nói nhưng chị vừa nhìn là biết ngay cậu ấy hài lòng lắm, sao nào, cho chị Vương mặt mũi nhé, chị sắp xếp thời gian, hai người bọn em cùng nhau ăn cơm được không? Trước tiên nói chuyện thôi, hợp thì tiếp tục, không hợp thì chị Vương cũng không miễn cưỡng em đâu."
"Nguyệt Nguyệt, đi đi, tớ muốn mà không có cơ hội đây này!" Hà Tiểu Nhã cố ý tỏ ra đau lòng, làm nũng trừng mắt với chị Vương.
Chị Vương dùng ánh mắt mang hàm ý "chị thiên vị em đấy" nhìn Lâm Nguyệt.
Tưởng Tư Di cũng khuyên Lâm Nguyệt nên đi.
Lâm Nguyệt hơi bối rối, cũng không phải do động lòng với bác sĩ Từ mà là chị Vương đã nói như thế, cô lại độc thân, nếu dùng cái cớ "bây giờ không muốn nói chuyện yêu đương", hình như có vẻ không hợp tình hợp lý. Huống chi, cô cũng chẳng có lý do nào để không đi. Trong đầu xuất hiện một bóng người cao lớn, nhưng căn bản người ta không có ý kia với cô.
Cô đang ngây người thì chị Vương đã trải qua thời con gái rụt rè, kích động đứng lên: "Vậy cứ quyết định thế nhé, chị lập tức gọi điện thoại cho cậu ấy, chị nhớ tối nay hình như cậu ấy trực đêm, tối mai chắc rảnh đấy." Chị Vương thực sự cảm thấy Lâm Nguyệt rất tốt, là kiểu vợ hiền dâu thảo, có thể chấp nhận nghề nghiệp của em họ, đổi lại là người khác chắc không chịu nổi cô đơn đâu, ít ở bên cạnh đàn ông thì sẽ dễ cãi nhau, thời gian dài kiểu gì vợ chồng cũng bất hòa.
"Chị Vương, trước mắt chị đừng gọi vội!" Lâm Nguyệt cuống lên, muốn ngăn cản chị Vương thì lại bị Hà Tiểu Nhã ấn xuống ghế, nhỏ giọng mắng cô ngốc: "Người đàn ông tốt như vậy cậu còn khách sáo cái gì hả, dũng cảm lên chứ, hai người thực sự thành đôi thì sau này con cái tớ có đau đầu nhức óc đều sẽ đi tìm anh ấy, ha ha ha..."
Lâm Nguyệt cười khổ, Hà Tiểu Nhã nghĩ xa thật.
Chị Vương thuộc trường phái hành động, chỉ trong một phút đã quyết định thời gian gặp gỡ, ngày mai bác sĩ Từ trực tiếp tới đón Lâm Nguyệt sau khi tan học, sau đó sẽ đi ăn cơm.
Tất cả xảy ra quá nhanh, Lâm Nguyệt bối rối, yêu đương, thế mà cô lại muốn yêu đương?
"Ting" một tiếng, chị Vương gửi mấy tấm hình cho cô, đều là của bác sĩ Từ, có tấm mặc áo blouse trắng làm việc, có tấm nhàn nhã ở nhà, hầu như đều chụp góc nghiêng, rất tự nhiên, nếu không phải chị Vương giới thiệu trước, căn bản sẽ không nhìn ra anh ta có tiền. Nói tóm lại đây là một người đàn ông thành công khiêm tốn.
Chỉ nhìn hình nên Lâm Nguyệt không tìm ra được bất kì khuyết điểm nào của bác sĩ Từ, anh ta cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Di động lại vang lên, Lâm Nguyệt giật mình, nghiêng đầu nhìn Trình Cẩn Ngôn.
Trình Cẩn Ngôn mỉm cười, có ý riêng.
Lâm Nguyệt lại nhìn nội dung tin nhắn, Trình Cẩn Ngôn nói: "Chúc cô hẹn hò thành công."
Lâm Nguyệt không biết trả lại thế nào.
Buổi chiều tan học, Lâm Nguyệt tụ họp với Phó Nam, đột nhiên chị Vương từ phía sau nhô ra, mỉm cười nhắc nhở cô: "Đừng quên chuyện hẹn hò ngày mai nhé!"
Giọng nói khá lớn nên rất nhiều người bên cạnh nhìn sang.
Lâm Nguyệt dẫn Phó Nam chạy trốn.
"Cô ơi, cô muốn hẹn hò với ai vậy ạ?" Đừng thấy Phó Nam mới học tiểu học, nhưng mấy chữ yêu đương, hẹn hò hay ép hôn, bạn học nhỏ đều hiểu hết đấy.
"Không phải hẹn hò, chỉ là cùng ăn bữa cơm thôi." Lâm Nguyệt không muốn thảo luận chuyện này với bạn học nhỏ, mỉm cười nói sang chuyện khác: "Ngày mai phải bảo chú Chu qua đón Nam Nam rồi."
Bây giờ Phó Nam chỉ muốn biết đối tượng hẹn hò với cô giáo là ai thôi, nhưng Lâm Nguyệt kiên quyết không nói nhiều nữa, Phó Nam tò mò muốn ૮ɦếƭ, cố chấp làm nũng với cô giáo. Buổi tối Chu Lẫm tăng ca, Lâm Nguyệt nấu hai bát mì, ăn xong rồi làm bài tập với Phó Nam một chút, cô mới trở về phòng chuẩn bị giáo án.
Phó Nam không ngủ được, nằm trong chăn chờ chú Chu, may là hôm nay chú Chu về nhà được coi là sớm nên cậu bé vẫn chờ được.
Mỗi tối khi Chu Lẫm về đều đi xem cậu bé, hơn 9 giờ, anh cho rằng bạn học nhỏ đã sớm ngủ rồi, đẩy cửa ra lại thấy Phó Nam ngồi chồm hỗm trên giường, vô cùng thần bí vẫy tay với anh. Chu Lẫm buồn bực, đóng cửa xong mới hỏi: "Sao chưa ngủ hả?"
"Chú Chu, ngày mai cô giáo sẽ đi hẹn hò với người ta đó." Phó Nam khẽ nói.
Chu Lẫm sửng sốt mấy giây, sau đó nhét bạn học nhỏ vào trong chăn: "Có liên quan gì tới chú không? Ngủ đi."
Phó Nam rầu rĩ không vui: "Có liên quan chứ, cháu thích thầy Trình, không thích cô giáo hẹn hò với người đàn ông khác đâu."
Chu Lẫm: "À."
Không tìm được sự đồng cảm từ chú Chu, Phó Nam thở dài, lại nghĩ: "Chú Chu, cô giáo muốn ngày mai chú đến đón cháu đó."
Chu Lẫm: "Ừ."
Anh biết, sớm hay muộn cô giáo sẽ chạy theo người đàn ông nào đó thôi, chuyện mời bảo mẫu vẫn nên đăng báo tìm mới được.
"Ngủ đi." Chu Lẫm xoa đầu bạn học nhỏ.
Tâm trạng Phó Nam nặng nề nhắm mắt lại.
Chu Lẫm ngồi ở đầu giường, đợi cậu bé ngủ rồi anh mới ra ngoài, tắt đèn, đóng cửa. Đối diện là phòng ngủ chính, Chu Lẫm nhìn mấy lần, trước tiên vào phòng tắm, nằm trên giường rồi mới gửi tin cho cô giáo: "Phó Nam nói tối mai cô đi hẹn hò nên muốn tôi đi đón nó."
Lâm Nguyệt biết anh đã về, cũng biết anh đã ở chỗ Phó Nam một lúc, hoặc là nói từ giây phút Chu Lẫm bắt đầu bước vào cửa, cô không nhịn được bắt đầu chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Thấy tin nhắn, Lâm Nguyệt không thể nào phủ nhận được, cắn môi, trả lời: "Ừ, buổi sáng chị Vương giới thiệu giúp tôi."
Gửi xong, bên kia nhanh chóng trả lời: "Biết rồi, cô bận chuyện của cô đi, tôi đón Phó Nam."
Một câu nói vẻn vẹn mười mấy chữ mà Lâm Nguyệt nhìn rất lâu.
Cô thích kiểu đàn ông thế nào? Cô không nói rõ được, chưa bao giờ yêu đương, cũng không hiểu yêu đương có cảm giác gì, chỉ cảm thấy bạn trai trong mắt cô phải có thân thể cường tráng, chuyện cô thấy vất vả, anh có thể dễ dàng làm được, sau đó khi cô cần, anh có thể xuất hiện đúng lúc cho cô một cái ôm dịu dàng.
Thực ra, Chu Lẫm khá phù hợp, đáng tiếc trong mắt Chu Lẫm, cô chỉ là cô giáo của Phó Nam thôi.
Cũng tốt, vậy đi hẹn hò thôi, không thành công cũng không tổn thất gì, nếu thành đôi thì dẫn về nhà cho bà nội xem để bà vui vẻ.
Đã muốn hẹn hò nên buổi sáng rời giường, Lâm Nguyệt mặc chiếc váy màu xanh mà cô thích nhất, mái tóc dài được 乃úi lên, lộ ra cái cổ, cô đeo thêm đôi bông tai ngọc trai, ngoài ra thì cũng không khác với lúc đi làm nhiều lắm.
Nhưng cô vừa ra cửa, một lớn một nhỏ trong phòng khách đều trợn tròn mắt nhìn, Chu Lẫm nhanh chóng rời mắt đi, Phó Nam vui vẻ chạy tới, ngây thơ khen ngợi cô giáo: "Cô ơi, hôm nay cô đẹp quá."
Lâm Nguyệt đỏ mặt, chỉ 乃úi tóc lên thôi mà, có nổi bật quá không nhỉ?
Hôm nay mưa đã tạnh nhưng Chu Lẫm vẫn lái xe đưa hai cô cháu đến trường. Bạn học nhỏ hỏi rất nhiều, suốt quãng đường líu ra líu ríu không ngừng, Chu Lẫm yên lặng lái xe, lúc đợi đèn đỏ, anh nhìn gương chiếu hậu, trong gương cô giáo đang nghiêng đầu nói chuyện với bạn học nhỏ, mái tóc dài được 乃úi lên để lộ cái cổ thon dài, trên tai có thêm viên ngọc trai, khá có hương vị của cô gái nhỏ.
Hẹn hò.
Chu Lẫm xùy một tiếng, mới tốt nghiệp đại học đã vội vàng hẹn hò, cô gấp gáp gả cho người ta vậy sao?
"Người cô hẹn hò cũng ở thành phố Giang à?" Dựa vào ghế, một tay Chu Lẫm nắm tay lái, tay còn lại nghịch bật lửa.
Không ai ngờ được đột nhiên anh lại lên tiếng, Lâm Nguyệt đờ ra một lúc mới hiểu được anh đang hỏi cô, "Phải, phải."
"Đang làm gì?" Chu Lẫm rút một điếu thuốc ra, được một nửa lại nhét về chỗ cũ.
"Bác sĩ khoa nhi." Giọng điệu của anh cứng ngắc như đang thẩm vấn phạm nhân, Lâm Nguyệt cụp mắt, trả lời đơn giản.
"Rất tốt, bác sĩ có tiền." Chu Lẫm cười, xe phía trước đã chạy, anh cũng tiếp tục lái đi.
Lâm Nguyệt mím môi. Chị Vương và Hà Tiểu Nhã đều nói bác sĩ rất có tiền đồ, chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm thôi nhưng lời nói giống vậy được thốt ra từ miệng Chu Lẫm hình như có hàm ý khác.
"Cô ơi, cô có hình của chú ấy không ạ?" Đột nhiên Phó Nam xen miệng vào.
Ánh mắt của bạn học nhỏ rất ngây thơ, Lâm Nguyệt dễ chịu hơn một chút, mặc kệ người cảnh sát phía trước, lấy hình ra cho cậu bé xem.
Phó Nam chỉ mới gặp thầy Trình dạy toán ở lớp bên cạnh thôi, không thể nói là hiểu rõ, vì thầy Trình rất đẹp trai nên cảm thấy thầy Trình thích hợp làm bạn trai của cô giáo, bây giờ nhìn thấy một người đẹp trai không kém, còn là bác sĩ chữa bệnh cứu người, Phó Nam lập tức "Oa" một tiếng: "Đẹp trai quá, lớn lên con cũng muốn làm bác sĩ."
Lâm Nguyệt cổ vũ bạn học nhỏ: "Vậy phải học cho tốt nhé."
Phó Nam ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Chỗ ghế lái truyền tới tiếng cười khẩy: "Không phải cháu nói lớn lên muốn làm cảnh sát à?"
Phó Nam thẳng thắn nói: "Cháu nghĩ lại rồi!"
Chu Lẫm quay đầu lại, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào di động của cô giáo.
Nhưng mà từ lúc anh quay lại, Lâm Nguyệt lập tức đóng tấm hình lại, cất đi một cách rất tự nhiên.
Suốt cả ngày nay Lâm Nguyệt đều căng thẳng vì chuyện hẹn hò lúc chạng vạng tối.
Suốt cả ngày nay Chu Lẫm đều nghĩ tới chuyện cô giáo muốn hẹn hò, không liên quan tới anh, nhưng viên ngọc trai trên tai cô gái đó lại thường hiện ra trước mắt anh.
Buổi chiều ở trong cục không có chuyện gì, 4 giờ rưỡi, Chu Lẫm chào hỏi đồng nghiệp một tiếng rồi đi đón bạn học nhỏ tan trường.
Chiếc SUV màu đen đỗ bên lề đường, Chu Lẫm châm điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn xe cộ ra vào trường học, đôi mắt của cảnh sát cách cửa sổ xe đều có thể nhìn thấy rõ ràng từng người một trong xe. Sau đó ngay khi anh dừng xe chưa bao lâu, một chiếc xe Cayenne màu đen từ từ tiến lại gần, trùng hợp là dừng phía sau xe của Chu Lẫm.
Chu Lẫm vừa quan sát chiếc xe phía trước xong, ánh mắt vô tình đảo qua gương chiếu hậu, xác định rồi.
Từ bên trong chiếc Cayenne màu đen, một người đàn ông mặc âu phục đen bước ra, chiều cao ít nhất cũng khoảng 1m80, khuôn mặt tuấn tú, chói mắt nhất chính là trong bàn tay đặt phía sau lưng của người đàn ông cầm một bó hoa hồng đỏ tươi. Người đàn ông đi tới cửa trường học, cổ Chu Lẫm di chuyển theo, anh nhìn chằm chằm mấy bạn học nhỏ xếp hàng đi ra, Lâm Nguyệt cũng bước ra.
Chu Lẫm dập tắt đầu thuốc lá rồi xuống xe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc