Em Có Thể Nuôi Anh Không? - Chương 70

Tác giả: Xuyên Lan

Chương 70: Phiên ngoại 2
Dụ Dao cũng không phải là người thích náo nhiệt, trước khi còn là thiếu nữ, hôn lễ mà cô từng mặc sức tưởng tượng cũng đơn giản ấm áp, chỉ cần người thân bạn bè thân thiết nhất có mặt là đủ rồi, không cần rầm rộ sôi nổi, để cả thế giới đều biết.
Nhưng sau khi có A Dã, cô muốn hôn lễ long trọng nhất linh đình nhất, biến ngày này trở thành dấu ấn khắc sâu của anh, che phủ đi nỗi cô đơn bấy lâu nay, để anh có được nhiều sự chúc phúc và yên ổn hơn.
Dung Dã càng không thích náo nhiệt, hôn lễ mà anh mơ thấy trong vô số đêm chỉ có anh và Dao Dao, cắt xuống một đoạn tóc của cô và mình rồi buộc chặt vào nhau, ở trong ánh nến hứa hẹn cả đời.
Nhưng Dao Dao của anh nhất định phải đứng ở nơi ánh sáng lộng lẫy nhất, không thể chỉ ở trong vòng tay của anh, nữ minh tinh của anh chính là phải hào quang vạn trượng mà gả đi.
Địa điểm hôn lễ ngàn chọn vạn tuyển được định ở trêи hòn đảo lâu đời nổi tiếng, lúc trước câu nói “Hoan nghênh mọi người đến xem” mà Dụ Dao nói ở lễ trao giải không phải là lời nói suông, Dung Dã để nó trở thành hiện thực.
Ngoại trừ bạn bè, đồng nghiệp trong giới, thế giao và đối tác của nhà họ Dung cùng với truyền thông, dựa theo dung lượng mà trêи đảo còn có thể chứa được, Dung Dã đã mở lối đi dành cho khách tham gia hôn lễ.
Không bàn về tuổi tác, lấy cuống vé xem phim hoặc số lượng ghi chép đặt vé trêи mạng của các phim trước kia Dụ Dao đóng vai chính làm bằng chứng, chỉ cần có thể giải quyết hộ chiếu, còn ở trong phạm vi tiếp nhận của đảo thì anh sẽ chịu mọi chi phí, đi kèm với những món quà lưu niệm xa xỉ.
Đương nhiên, Dung nhị thiếu cũng nói rồi, người hâm mộ của CP được ưu tiên.
Trong phòng một đêm, số lượng người hâm mộ của CP Bạch Ngọc và CP Vinh Dự tăng lên dữ dội, vọt lên vị trí cao nhất của bảng xếp hạng CP, người hâm mộ của các CP hot của nhà khác không ai dám lên tiếng, đều lặng lẽ meo meo lau nước mắt oán trách Dung Dã thực sự quá tâm cơ, lấy tiền đập người như thế, còn có lý do căn cứ, khiến cho bọn họ ai ai cũng ước ao đến mất ngủ.
Cả internet đều đang điên cuồng chụp cuống vé và chụp màn hình, phàm là người dám photoshop hình, không cần người của Dung Dã sàng lọc mà đã trực tiếp bị đám người hâm mộ bắt được loại trừ.
Ngay cả tài khoản marketing trước kia từng mắng Dụ Dao cũng âm thầm tìm kiếm sắp xếp lại mấy tấm vé xem phim cũ nhàu nát, còn dám can đảm tag tài khoản của tập đoàn, kết quả còn bị trả lời công khai một câu: “Người từng làm tổn thương phu nhân của chúng tôi thì không có tư cách, xin tự trọng.”
Một hàng chữ đơn giản rõ ràng lại gợi lên gợn sóng, khá lắm, đều không cần Dung nhị thiếu tự mình tỏ thái độ, tài khoản của tập đoàn lạnh nhạt đăng mấy chứ, hiệu quả gần như là một tấn cơm chó.
Ba ngày trước hôn lễ, Dung Dã đưa Dụ Dao đến đảo trước thời hạn.
Đối với quá trình và sắp xếp, Dụ Dao chỉ biết được đại khái, ngoại trừ địa điểm và lễ phục trang sức là do cô xem rồi quyết định, những cái khác thì A Dã thần thần bí bí một mực không nói, cô cũng chịu đựng không hỏi.
Cô sắp tò mò ૮ɦếƭ mất, vô tình đã nắm chặt lông của Xoài đến mức rụng một đống nhỏ.
Cuối cùng đợi đến ngày lên đảo, trải qua quá trình đi máy bay, khí hậu cũng từ lạnh lẽo trở nên ấm áp, Dụ Dao vừa xuống máy bay liền *** choàng, chỉ mặc chiếc váy dài hai dây màu hồng cánh sen dài đến cổ chân, ngọn gió hơi ẩm ướt thổi bay mái tóc.
Vừa để lộ ra một mảng vai cổ nhỏ nhắn trắng nõn, người đàn ông liền trùm tay lên, ôm cô vào trong khuỷu tay, che lại mảng trơn bóng chói mắt trêи người cô.
Dụ Dao cười anh: “Anh xem xem, trêи đảo ai cũng mặc ít, chỉ có anh hẹp hòi nhất.”
Dung Dã nhướng mày: “Đây không phải là hẹp hòi nhất, nhốt em lại mới đúng là vậy.”
Dụ Dao mặt đối mặt cong mắt nhìn anh, kéo dài âm điệu: “Nhốt thế nào? Nói nghe thử xem.”
Dung Dã vén mái tóc dài hơi loạn của cô ra sau tai, che giấu ý cười, nhìn chằm chằm cô thấp giọng hỏi: “Không lo lắng, không sợ sao? Anh nghiêm túc đấy.” Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Dụ Dao tiến lên nửa bước, đặt cằm lên vai anh, vòng tay qua eo của anh: “A Dã, em đã sớm ở trong vòng vây của anh rồi, nhốt hay hay không nhốt, đối với em mà nói đều như nhau, nếu như anh muốn làm thật, vậy thì em theo.”
Gò má của cô dán vào anh: “Có anh ở đây, em sợ cái gì.”
Dung Dã rũ mắt xuống, ôm chặt cô, những vết cười cố ý thu lại kia cũng không kiềm được nữa.
Từ nhỏ đến lớn, anh vô cùng tha thiết muốn chiếm Dụ Dao làm của riêng, từng nghĩ đến nhiều lần như vậy, nếu như có một ngày thật sự đạt được, anh liền giấu cô ở nơi chỉ có anh, trói tất cả sự liên quan của cô đến thế giới này vào một mình anh.
Nhưng thật sự đợi đến giờ phút này, cô lại mở ra vòng ôm mềm mại nhất, kiên nhẫn xua tan sự tàn bạo của anh, cho anh mái ấm mà anh không cần sợ hãi nữa.
Dung Dã nắm lấy tay Dụ Dao: “Được, đi xem xem căn phòng nhốt em một chút.”
Anh trực tiếp đưa Dụ Dao đến nơi cuối cùng cô phải ở khi cô làm cô gái chưa lập gia đình vào một đêm trước hôn lễ.
Tòa lâu đài cổ đỉnh nhọn bắt mắt nhất trêи đảo.
Dụ Dao ngửa đầu nhìn qua kiến trúc chỉ có thế xuất hiện trong phim và truyện cổ tích, kinh ngạc hỏi anh: “Không phải ở khách sạn sao? Em… có thể ngủ ở đây?”
Dung Dã đứng trong ánh nắng của hòn đảo xa lạ, lông mi dài màu mực được dát lên mảnh vàng vụn, anh hỏi như lẽ đương nhiên: “Chính là ngủ ở đây, công chúa nhà anh lấy chồng, xuất phát từ trong lâu đài cổ không phải là việc nên làm sao?”
Một ngày trước hôn lễ, Dụ Dao chính thức ở trong lâu đài cổ, thợ quay phim và nhà tạo mẫu bận rộn trong ngoài, số người của đoàn phù dâu cũng không ít, mặc dù tuổi tác Tống Lam không nhỏ nhưng đến nay chưa lập gia đình, người lại ưu nhã xinh đẹp, đánh cược mặt mũi làm phù dâu cho cô, Hứa Lạc Thanh từ nước ngoài chạy tới, ôm lấy cô cảm khái hồi lâu, nước mắt đầm đìa mà chiếm một vị trí.
Mấy năm nay Tống Lam làm người đại diện, thấy không ít sóng to gió lớn, cô ấy vẫn không nhịn được mà nói với Dụ Dao: “Trong giới có người có vị trí cao hơn nữa, cam lòng đập tiền vào hơn nữa thì chị đều từng trải qua rồi, thật sự không có ai như thế này, Dao Dao, Dung Dã tuyệt đối là tuyệt đỉnh.”
Dụ Dao đang thử trang điểm, xinh đẹp mà hướng về phía cô ấy nhướng mày: “A Dã của chúng ta, mặc kệ ở phương diện nào cũng tuyệt đỉnh.”
Theo thông lệ mà nói, một đêm trước đó chú rể không thể gặp mặt cô dâu, Dụ Dao cũng không trông cậy vào việc có thể nhìn thấy Dung Dã, bên chỗ anh càng bận rộn hơn.
Đợi đến đêm, mọi người lần lượt nghỉ ngơi trong các phòng khác, chờ rạng sáng thay quần áo trang điểm cho cô, cô cũng quay về “Khuê phòng đợi gả” được sắp xếp đặc biệt cho cô, trôi qua đêm thiếu nữ cuối cùng.
Dụ Dao dựa vào đầu giường, nhìn qua cửa sổ không đóng mới nhận ra tim mình đập mạnh, ở trong màn đêm chân động ầm ầm.
Rõ ràng cái gì cũng đã làm với anh, giấy chứng nhận kết hôn cũng đã sớm nhận, nhưng tới gần hôn lễ, cô vậy mà vẫn sẽ căng thẳng luống cuống.
Dụ Dao ôm lấy gối, chôn mặt lên trêи đó.
Nhớ anh.
Muốn gặp anh.
Quy tắc gì đó, sao lại không thể gặp mặt chứ.
Dụ Dao cắn môi, lấy điện thoại ra gọi điện cho Dung Dã, nhưng mãi đến khi cuộc gọi tự động cúp máy cũng không có người nghe, chờ đến lúc gọi lại lần thứ hai, cô chợt nghe thấy có tiếng chuông mơ hồ từ ngoài cửa sổ truyền đến, dây dưa trong gió đêm ngọt ngào.
Cô sửng sốt, bỗng nhiên bật dậy xuống giường, chạy về phía cửa sổ khắc hoa hình vòm kia.
Tấm rèm thật mỏng bị gió thổi lên, giống như tà váy.
Gần như cùng một thời gian, có bóng dáng thon dài được ánh trăm nhuộm lên phá vỡ bóng đêm, giống như vị thần từ trêи trời giáng xuống đạp lên bệ cửa sổ phòng cô.
Trêи người anh hoàn toàn không có dụng cụ bảo hộ, chân dài uốn cong, nửa quỳ xuống hướng về phía cô, ngược ánh sáng, không chút kiêng kỵ mà cười với cô: “Công chúa tốt như vậy, sao có thể không có kỵ sĩ nửa đêm leo cửa sổ.”
Dụ Dao cảm thấy huyết áp của mình đều đang tăng vọt, cô vội vàng kéo lấy anh, tím anh về phía ***g *** mình, không biết làm sao mà giọng nói lại mang theo chút nghẹn ngào: “Làm gì mà không đi cửa đàng hoàng! Nguy hiểm như vậy! Anh không sợ nhưng em sợ!”
Dung Dã tùy tiện ôm cô, bảo vệ cô ở trước ***, nửa thật nửa giả mà cùng nhau lăn xuống sàn nhà, đè lên khóe môi vểnh cao của cô: “Đêm trước hôn lễ cũng phải cho bà xã chút kϊƈɦ thích.”
Anh xoa gò má cô: “Đi cửa chính là làm hỏng quy tắc, lỡ như ông trời nhìn thấy, ςướק đi hạnh phúc của anh thì làm sao bây giờ, cho nên chỉ có thể nhảy cửa sổ.”
Dụ Dao tức giận đẩy anh: “Vậy thì không thể chờ ngày mai sao, chỉ còn mấy tiếng nữa thôi! Lỡ như bị té thì làm sao bây giờ!”
Dung Dã dùng Ng'n t chậm rãi vuốt mái tóc dài của cô: “Không chờ được, bây giờ nhất định phải nhìn thấy, đừng sợ, anh không thể té được, trước kia anh ở quân đội từng nhảy lên nơi nguy hiểm hơn ở đây, không phải là cũng lành lặn đi đến trước mặt em sao.”
Anh cúi xuống hôn mi tâm của cô: “Nhớ anh không?”
“Vì sao lại gọi điện thoại cho anh?” Anh nghiêm túc hỏi: “Có phải là cũng muốn nhìn thấy anh không?”
Dụ Dao va vào đôi mắt đen nhánh của anh, cô nắm lấy mái tóc ngắn của anh, từ bỏ sự cứng rắn, trừng phạt mà P0'p gáy anh: “Nhớ, quy tắc gì đó đều không cần giữ, ai cũng không ςướק của anh đi được.”
“Nhưng mà Dung Dã,” Cô có chút nổi nóng: “Không được làm chuyện như vậy nữa, trước kia không ai quản anh, anh làm gì em cũng với không tới, nhưng sau này anh là chồng của em, còn dám tùy tiện mạo hiểm không coi là chuyện gì to tát, em ---”
Dung Dã cúi người hôn cô, dịu dàng ngoan ngoãn mà “Ừm” một tiếng: “Bà xã đừng nói nặng lời với anh… anh đều nghe theo em hết.”
Anh vừa lưu manh vừa phóng túng mà nhìn chằm chằm cô yêu cầu: “Nếu đã nhảy vào rồi thì làm sao bây giờ, bà xã chỉ có thể ôm anh.”
Dụ Dao nghĩ lại còn rùng mình mà ôm lấy lưng anh, sờ thấy hơi ẩm của gió biển ngưng đọng trêи người anh, cô cắn bên gáy anh, lại có chút muốn khóc.
Có lẽ anh vẫn chưa đủ rõ ràng.
An nguy của anh, con người anh, đối với cô mà nói rốt cuộc là quan trọng đến bao nhiêu.
Dung Dã ôm cô vào giường, dùng chăn mềm gói chặt, đặt nụ hôn lên mi mắt của cô: “Đừng hoảng, anh ngủ cùng em, chờ sáng mai em tỉnh dậy rồi, anh sẽ tới đón em.”
Thần kinh của Dụ Dao vốn kéo căng, không thấy buồn ngủ, nhưng nằm trêи cánh tay của anh, cô không khỏi thả lỏng, ủi vào trong cổ anh, rất nhanh đã mất đi ý thức.
Lúc bị Tống Lam gõ cửa đánh thức, bên cạnh cô đã trống không, chỉ có bên gối đè một đóa hoa chỉ trêи đảo mới có.
Dụ Dao cầm đóa hoa này bật cười, toàn bộ quá trình trang điểm vào sáng sớm, cô đều mang tinh thần phấn chấn.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia vừa chụp hình vừa tán thưởng, Tống Lam cũng không nhịn được mà chụp mấy tấm ảnh động đăng lên Weibo, còn chưa kịp xem lượt bình luận chia sẻ nhanh chóng tăng lên đã nghe thấy có người hô “Thời gian đến rồi”, ngay sau đó bị tiếng vang không ngừng tới gần ở bên ngoài hấp dẫn sự chú ý.
Hứa Lạc Thanh ghé vào bên cửa sổ, không có hình tượng chút nào mà kêu “Mẹ nó” một tiếng: “Máy bay trực thăng tới đón nàng dâu?!”
Khăn trùm đầu của Dụ Dao vừa được thả xuống, cô vội vàng vén lên, quay đầu nhìn, chỉ thấy được một chút rìa của trực thăng.
Mạch đập của cô đang chấn động, cô không tự chủ được mà nắm lấy cổ tay.
Có người vội vàng thả khăn trùm đầu của cô xuống, hơi khe khuất khuôn mặt, hô hấp của cô tăng nhanh, đầu Ng'n t và tai đều nổi lên màu đỏ, tự động loại bỏ những âm thanh khác, chỉ nghe thấy bước chân của Dung Dã, đi qua vật cản trêи đường, trực tiếp đi về phía cửa phòng của cô.
Không ai có thể ngăn cản anh.
Một đời này đi đến hiện tại, đến tương lai đến kết thúc, mặc kệ bao nhiêu chông gai thì cũng không thể ngăn anh lại.
Dung Dã cười, không có chút thận trọng nào mà quỳ xuống trêи mép giường, hai tay ôm lấy bà xã rồi rời đi.
Một đám phù dâu ở phía sau hoàn toàn không phản ứng kịp, chờ người đều lên máy bay trực thăng rồi, một đám người mới đi lẹt xẹt đuổi theo, chỉ có thể đưa mắt nhìn cô dâu bị ông chồng hợp pháp *** bay lên trời.
Áo cưới của Dụ Dao gần như trải đầy khắp cabin, cô kéo lấy cổ áo Dung Dã, cười nhẹ nhàng hỏi tội: “Anh cũng quá hưng sư động chúng rồi!”
Đỉnh nhọn của lâu đài cổ dần dần rời xa dưới chân, Dung Dã nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ no đủ của cô, ánh sáng nơi đáy mắt cực kỳ chói lóa, anh kiêu ngạo lại vuốt ve an ủi: “Công chúa xuất giá, không phô trương đủ thì sao mà được?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc