Em Có Thể Nuôi Anh Không? - Chương 54

Tác giả: Xuyên Lan

Dụ Dao đón ánh đèn lưu ly trong hành lang, nghĩ rõ ràng sự giày vò mà Dung Dã đang chịu, cô dừng bước, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.
Cô cố gắng hít thở, khống chế phản ứng, muốn tỉnh táo mà bỏ qua, không muốn lộ ra manh mối trước mặt Thẩm Diệc nhưng thẩn thể tự có sự xúc động của nó, mũi chân vừa chuyển liền muốn xoay người chạy về phòng thay quần áo.
Đủ rồi.
Cô mềm lòng rồi.
Thẩm Diệc nhìn ra ý của cô, chu đáo hỏi: “Có phải là rơi đồ gì trong phòng quần áo không? Em không thoải mái, đừng lộn xộn, tôi đi tìm giúp em.”
Anh ta nói xong liền muốn quay lại.
Dụ Dao khó khăn nuốt nước bọt một cái, đúng vậy, cún con của cô bị rơi lại rồi, một mình ở trong căn phòng nhỏ hẹp tối tăm, cho rằng cô không có chút tình cảm nào với anh mà cùng rời đi với những người khác, mà anh thì chịu đựng đau đớn, cho dù cơn đau này đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì.
Cô cuộn ngón tay, một lần nữa nhìn Thẩm Diệc.
Thẩm Diệc có thể lăn lộn tới hôm nay tuyệt đối cũng không phải là người có thể tùy tiện lừa gạt được, cô không thể xem Thẩm Diệc như đồ ngốc, tình huống như thế này, nếu như cô quả thật muốn một mình quay lại thì chắc chắn sẽ bị phát hiện ra có vấn đề.
Thẩm Diệc có quan hệ không cạn với nhà họ Dung, thông qua hôm nay, cô thậm chí còn nghi ngờ Thẩm Diệc chính là tai mắt do Dung Thiệu Lương sắp xếp tới thăm dò cô, cho dù bản thân Thẩm Diệc vốn không nhất định sẽ cảm kϊƈɦ.
Dung nhị thiếu ở trong phòng thay quần áo của cô, nếu như chuyện này thật sự bị Thẩm Diệc nhìn thấy thì sẽ mang đến bao nhiêu tai họa về sau cho Dung Dã.
Dụ Dao nhắm hai mắt lại, không để lại dấu vết mà lấy điện thoại ra, cầm trong tay cho Thẩm Diệc nhìn: “Vừa rồi cho rằng điện thoại bị rơi ở trong đó, kết quả là ở trong túi, chúng ta đi thôi.”
Phòng thay quần áo ở sau lưng cô càng ngày càng xa.
Dụ Dao như có trăm móng vuốt cào tim mà nghĩ, chờ lần sau gặp mặt, cô không muốn giận Dung Dã nữa, nói những lời như đâm vào anh, cái gì là thật, cái gì lả giả, cô đều muốn ở trước mặt nói cho anh biết.
Buổi tối hôm đó, sau khi Dụ Dao về đến nhau, Thẩm Diệc còn thỉnh thoảng nhắn tin, cô thuận theo đó mà hỏi bóng gió về tình hình trong phòng bao sau đó.
Trước khi đi Dung Thiệu Lương đã nói để Dung Dã tiếp tục bữa cơm, vậy thì bất luận anh khó khăn cỡ nào, nhất định sẽ quay lại đó.
Thẩm Diệc nói: “Sau khi tôi đưa em đi thì bọn họ cũng nhanh chóng kết thúc, cũng không phải là bị chúng ta làm ảnh hưởng, chủ yếu là sau khi Dung Dã quay lại phòng bao, nghe nói là khí áp cực thấp, cả phòng mặc kệ là già hay trẻ, ở trước mặt anh ta không có ai dám thở một hơi, ai còn có thể ngồi xuống được.”
Dụ Dao cuộn mình trong chăn, không đành lòng tưởng tượng ra hình ảnh đó.
Toàn bộ phòng bao, ngoại trừ Dung Thiệu Lương thì chỉ có cô và Thẩm Diệc rời đi, đương nhiên Dung Dã sẽ hiểu là Thẩm Diệc đưa cô về nhà, anh nhìn thấy hai chỗ ngồi trống không thì sẽ có tâm tình gì, cô thử suy nghĩ một chút, trái tim không ngăn được mà co lại.
Thẩm Diệc lại hẹn cô cuối tuần đi xem triển lãm trang sức, Dụ Dao quả quyết từ chối, lý do cũng danh chính ngôn thuận, công tác quay chụp của bộ phim chiến tranh tình báo “Sương Mù Dày Đặc” dần dần tốt hơn, cảnh phim trong nhà tạm thời kết thúc, cuối tuần này cô phải cùng đoàn xuất phát đi đến núi ở huyện Gia Lễ quay cả thực mấy ngày.
Đạo diễn yêu cầu rất cao, cố gắng đạt tới sự chân thực, có vài cảnh mưa núi rừng quan trọng, không muốn tạo mưa giả nên chỉ có thể đi qua đó vào mùa mưa thích hợp nhất, thời gian rất gấp bách.
Buổi sáng thứ bảy, Dụ Dao mang theo hai trợ lý nhỏ, theo đoàn làm phim lên máy bay, không nghĩ tới hành trình bị người ta tiết lộ, một đám chó săn cộng thêm người hâm mộ không biết của ai hỗn loạn đến đại sảnh sân bay, vấn đề Dụ Dao bị hỏi nhiều nhất chính là: “Thật sự không yêu bạn trai cũ nữa sao, tương lai còn có khả năng quay lại với anh ta hay không?”
Trong đám người này có không ít người hâm mộ của CP Bạch Ngọc, ánh mắt trừng cô vừa tức giận vừa đáng tiếc.
Dụ Dao cười cười, trêи khuôn mặt càng thêm phong tình đều là vẻ không có lương tâm và không thèm đồng ý.
Trong lòng cô lại nói, yêu, sẽ quay lại, thật ra hoàn toàn chưa từng chia tay.
Nhưng đối mặt với ống kính, cô chỉ có thể trả lời: “Không yêu, không thông thể nào, tôi và anh ta không có chút quan hệ nào cả, đừng nhắc đến anh ta.”
Nói xong, Dụ Dao không có cách nào không nghĩ đến tâm tình của Dung Dã khi nhìn thấy những tin tức này, cô tùy ý sửa sang lại vạt áo khoác trêи người, đặc biệt để lộ ra chiếc áo thun dài rộng bên trong khó khăn lắm mới che lại được bắp đùi, sau đó bạc tình bạc nghĩa mà đeo kính lên, xuyên qua đám người đi đăng ký.
Ngồi vào chỗ ngồi, nữ viên viên ngồi gần đó cảm khái nói: “Chị Dao Dao, chiếc áo thun bên trong của chị thật là đẹp, quả nhiên đại mỹ nhân ăn mặc phong cách trung tính sẽ có vẻ ngầu không giống bình thường.”
Dụ Dao vuốt ve vạt áo thun, phủi thẳng nếp nhăn nhỏ bé.
Đây là áo của Nặc Nặc.
Chiếc áo mà trước kia anh rất thích mặc, ở trêи người cô quả thật trở thành chiếc váy.
Trong khoảnh khắc mặc lên, cô giống như được anh ôm ấp, vây lấy.
Dụ Dao nhìn về phía tầng mây ngoài cửa sổ, mím môi, hy vọng rằng vật nguy hiểm bảo thủ lại cố chấp kia có thể thành công tiếp thu được sự ám chỉ của cô.
Nữ diễn viên kia còn đang thì thào, chỉ là đã đổi chủ đề: “Ôi, nghe nói trêи núi huyện Gia Lễ vừa đến mùa mưa là hoàn cảnh trở nên tồi tệ, hy vọng lần này chúng ta có thể bình an thuận lợi, sớm về thành phố.”
Lúc khó khăn đến huyện Gia Lễ, trời đã tối tăm mịt mờ và có mưa, đạo diễn hưng phấn không nỡ nghỉ ngơi, trực tiếp kéo đến hiện trường chuẩn bị nắm bắt thời gian quay chụp.
Dụ Dao đương nhiên là toàn lực phối hợp, nhưng khi không làm gì thì cô lập tức nhìn điện thoại, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ cuộc gọi nào từ một số xa lạ.
Nhưng mà đợi hai ngày, cô đều không tìm được bất kỳ dấu vết để lại gì liên quan đến Dung Dã.
Thẩm Diệc ngược lại là tích cực ân cần, có khi Dụ Dao chỉ có thể an ủi bản thân mà nghĩ, cũng tốt, có Thẩm Diệc gióng trống khua chiêng theo đuổi như vậy, đỡ cho cô lại cố ý liên hệ với những người khác, một Thẩm Diệc là đã đủ cho Dung Thiệu Lương nhìn rồi.
Cơn mưa ở huyện Gia Lễ vẫn luôn không ngừng, nhiệt độ trêи núi quá thấp, buổi sáng ngày thứ ba, Dụ Dao bắt đầu xuất hiện triệu chứng cảm nặng, nhưng cảnh phim quan trọng của cả hôm này đều là của cô, cũng may chỉ có nửa ngày ở ngoài trời, chờ chạng vạng tối là cô có thể đi vào căn nhà lầu nhỏ dưới chân núi quay cảnh trong nhà.
Lúc mặt trời xuống núi, Dụ Dao đã hoa mắt chóng mặt, người của cả đoàn phim đều rất thảm, từng người một ướt sũng, mọi người cực khổ như vậy, cô cũng không thể già mồm nói gì, chỉ là hoàn cảnh quá kém, trợ lý nhỏ bệnh còn nặng hơn cô, cô để bọn họ ở lại cứ điểm bên ngoài núi, càng không có ai có thể chăm sóc cô rồi.
Quay xong cảnh ngoài trời cuối cùng, Dụ Dao ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, luôn cảm thấy hình như mưa lớn hơn rồi, mây đen tầng tầng lớp lớp, có chút kinh khủng.
Cô khép phục trang mỏng manh trêи người, muốn đi tìm áo khoác dày mặc vào, lống chống dù đi chậm rãi từng bước trong mưa, bùn trơn trượt làm cô sắp ngã xuống.
Trong lúc nhất thời, trái tim Dụ Dao đều dâng lên yết hầu, khoảnh khắc sắp mất đi trọng lượng mà ngã xuống, một cánh tay đột nhiên đưa qua tóm chặt lấy cô, trực tiếp kéo cô dậy, không nói một lời mà đưa cô vào trong khuỷu tay.
Mưa lớn, dù lại bị rơi mất, Dụ Dao trong cơn kinh hoàng không nhìn rõ thứ gì, thân thể hai bên dán vào nhau quá gần, cô theo bản năng mà khước từ.
Nhưng mái tóc thấm ướt của cô lập tức được người ta vén ra, bàn tay kia đỡ gáy cô, nâng mặt cô lên.
Trêи đỉnh đầu là sấm chớp xẹt qua, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, bên cạnh Dụ Dao đều là nước mưa tràn lan và bóng người hỗn loạn, thính giác và thị giác của cô giống như bị rút đi trong chớp mắt, ngăn cản hết mọi thứ, toàn bộ hướng về phía người trước mặt này.
Bóng dáng cao hơn cô nhiều như vậy, khoác lên một chiếc áo mưa dài màu đen tầm thường nhất trong đoàn phim, vành nón che đi nửa khuôn mặt, khẩu trang bị kéo đến dưới môi nhưng Dụ Dao vẫn là liếc mắt liền nhận ra đây là ai.
Sao anh có thể từ trêи trời rơi xuống được.
Không biết là Dụ Dao lạnh hay là không kiềm chế nổi sự rung động vọt lên trong lòng mà có chút run rẩy.
“Anh…” Cô cố gắng để cho giọng nói của mình rõ ràng: “Sao anh lại đến đây!”
Dụ Dao nhịn không được mà quan sát xung quanh, còn tốt, hiện trường quá loạn, tất cả mọi người đều bận rộn, không ai phát hiện ra có thêm người, càng sẽ không nhận ra thân phận của anh.
Dung Dã cầm chiếc dù lớn trong tay, hoàn toàn che cô ở phía dưới, rút khăn lông khô từ trong túi ra, anh không quá dịu dàng mà lau tóc cho cô.
Bọn họ đứng bên một bức tường khuất mắt, người đến người đi ở cách đó không xa.
Tiếng tim đập của Dụ Dao nổ vang, nhất thời lại không nói nên được quá nhiều lời, cô mặc cho anh lau, hốc mắt có chút chua xót, vừa định hỏi thêm hai câu thì cây dù trêи đầu chợt hạ thấp, tán dù rất lớn, che chắn nửa người trêи của cô.
Dung Dã dùng khăn lông che kín đầu cô, ngăn trở ánh mắt của cô, trong khoảnh khắc cô không nhìn thấy gì, anh giống như sợ bị từ chối, sợ lại nghe thấy cô nói những lời khoan tim thấu xương kia, anh bỗng nhiên hôn cô.
Dụ Dao không có chút chuẩn bị nào, lập tức nắm chặt áo, trong tai lấp đầy tiếng sét và tiếng người, còn có hơi thở vô cùng hỗn loạn của anh.
“Dụ Dao ---”
Trong lều phía trước, đạo diễn cầm loa lớn gọi.
“Dụ Dao đang ở đâu? Tới chuẩn bị vào phòng trang điểm lại, năm phút nữa bắt đầu cảnh tiếp theo.”
Môi lưỡi Dụ Dao ướƭ áƭ, lúc cô khẽ run né tránh Dung Dã, đầu lưỡi dây dưa còn dính tiếng nước lưu luyến, cô nhắm mắt lại cực lực nhẫn nại, khàn giọng nói: “Anh không sợ bị người ta nhìn thấy? Bên kia gọi em rồi, em nhất định phải tới đó, chậm thêm nữa thì sẽ có người đến tìm…”
Hai người dùng một cây dù, đứng gần nhau như vậy, rất dễ xảy ra vấn đề.
“Anh nhìn thấy áo em mặc lúc ở sân bay rồi, là anh nghĩ nhiều sao?” Giọng nói của Dung Dã càng khàn hơn cô, ở trong tiếng mưa rơi cọ xát với cát sỏi quấy nhiễu lòng người: “Đã nhẫn nhịn hai ngày, anh không nhịn được nữa, mượn cớ đi Lâm Thị ký hợp đồng, bên kia đã sớm được chuẩn bị kỹ càng rồi, không ai biết anh tới.”
Dụ Dao vui mừng vì anh hiểu được nhưng không thể không thấy căng thẳng, cô biết mỗi một giây phút đều là do anh giành được, nhưng mỗi một sự thân mật cũng có thể khiến anh gặp phiền phức bất cứ lúc nào.
Đạo diễn thúc giục lần thứ hai, trong tiếng vọng của loa, ông ấy còn đang hỏi người bên cạnh: “Thấy Dụ Dao ở đâu không, nhanh chóng đi tìm, không còn kịp nữa ---”
Cô không đi không được.
Dụ Dao nhìn Dung Dã một chút, cơn đau đầu của anh có lẽ đã khỏi rồi.
Cô chống lên bộ иgự¢ chấn động dồn dập của anh, thấp giọng nói: “Đạo diễn đang tìm em, em đi quay trước đã, tranh thủ kết thúc sớm, anh… anh đừng ở gần đây, đi xa một chút tìm nơi an toàn đợi, em… quay xong rồi đi tìm anh, có chuyện nói cho anh biết.”
Dụ Dao nhận lấy dù, đẩy Dung Dã vào trong bóng râm rồi cắn môi xoay người đi về phía ánh đèn, nghênh đón trợ lý sản xuất đến tìm cô, đi theo cậu ta vào trong tòa lầu nhỏ.
Trước khi đi vào thì lại có một đường sấm chớp sáng choang bổ xuống, vang vọng toàn bộ chân núi.
Rõ ràng là mới sáu giờ chạng vạng tối mà sắc trời đã đen sì chẳng khác nào ban đêm.
Dụ Dao cảm nhận được lực đánh trêи mặt dù càng ngày càng nặng, cô gần như sắp không nhịn được mà không khỏi nói với trợ lý sản xuất: “Mưa lớn như thế, không có nguy hiểm chứ?”
Trợ lý sản xuất an ủi: “Không sao đâu chị Dao Dao, trêи núi chắc chắn không an toàn nhưng cảnh phim buổi tối của chúng ta đều ở trong tòa lầu này, không cần lo lắng.”
Dụ Dao lại quét mắt nhìn tòa lầu nhỏ một lần, thực sự có chút đơn sơ.
Nội dung của cảnh phim này là cô và nam hai cùng nữ hai bị quân địch theo dõi, tạm thời trốn tới đây, vì theo đuổi sự chân thực, nơi đạo diễn chọn là một căn nhà tương đối cũ kỹ ở chân núi, chỉ có hai tầng, trông rất lâu năm rồi, bề ngoài ở trong mưa càng lộ ra vẻ rách nát, có xu thế lung lay sắp đổ.
Dụ Dao nhíu mày, cả đoàn đều chờ bắt đầu quay, thay vì tốn thời gian xoắn xuýt những chuyện này thì cô còn không bằng nhanh chóng giải quyết, sớm kết thúc công việc.
Cô rảo bước đi vào tòa lầu nhỏ, lúc thu dù, cô quay đầu lại, nhìn về phía mảng bóng râm đã sớm mơ hồ kia.
Không nhìn thấy gì cả nhưng ánh mắt như hình với bóng này giống như lưỡi câu nung đỏ ghim trêи người cô, dù cho cô đã cách nơi đó xa như vậy nhưng cũng cảm thấy nóng bỏng.
Mấy cảnh phim được quay từ sáu giờ tới hơn tám giờ, bởi vì diện tích của tòa lầu nhỏ có hạn, ngoại trừ diễn viên thì chỉ có nhân viên cần thiết mới ở bên trong đó, bắt đầu từ tám giờ, cơn mưa đột nhiên lớn đến mức không hợp thói thường, cho dù là ở trong tòa lầu thì tạp âm cũng làm cho người ta buồn bực mất tập trung.
Đạo diễn thấy chỉ còn lại mấy cảnh thì có thể quay xong, thực sự không cam tâm để đứt đoạn như thế, chờ qua tối nay, chưa chắc đường núi có thể dễ đi nữa, ông ấy cân nhắc rồi lựa chọn tăng nhanh tiến độ, nhưng nam hai bị ảnh hưởng, luôn phát huy gặp lỗi, ít nhiều làm trễ nải một chút thời gian.
Dụ Dao vốn đang bị cảm, đầu nặng, cô nghe tiếng mưa rơi lớn bên ngoài, trái tim bị treo lên thật cao, lo lắng cho Dung Dã ở bên ngoài không thể tới gần.
Gần chín giờ, cô thật vất vả mới quay xong phần diễn của mình, che trán đi xuống lầu trước, đã không thể dùng từ mưa như trút để miêu tả cơn mưa bên ngoài được nữa, chuyện đáng sợ hơn chính là, trong cơn mưa to, tòa lầu nhỏ cũ nát mơ hồ phát ra tiếng két két khác thường vì không chịu nổi sức nặng.
Không chỉ có Dụ Dao nghe được mà những người khác ở lầu một cũng nghe thấy, mọi người nhìn nhau vài lần, vẻ mặt đều lộ ra sự hoảng sợ, người ở gần cửa gào thét nhắc nhở người trêи lầu rồi bước nhanh xông ra ngoài.
Mắt Dụ Dao tối sầm lại, ý thức được chuyện sắp xảy ra, cô cố gắng tăng tốc độ, mờ mịt chạy về phía cửa.
Cô dùng mức độ lớn nhất nhưng lúc chạy được một nửa thì có mảnh vụn của gỗ cùng với nước mưa ẩm ướt rơi xuống người cô, cô tới gần cửa, lúc sắp đi ra ngoài thì cả tòa lầu ở trong cơn mưa to ầm vang sụp đổ.
Một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, trước mắt Dụ Dao đã không nhìn thấy rõ nữa, đau đớn đến ૮ɦếƭ lặng, chỉ cảm thấy sự khổ sở giống như xuyên qua tim.
Có chút sợ ૮ɦếƭ.
Càng sợ hơn là một mình Dung Dã phải làm sao đây, anh thậm chí còn không biết là anh được yêu thương.
Vật tư mà đoàn làm phim cầm lên núi quá thiếu thốn, lúc Dụ Dao đi vào tòa lầu quay phim, Dung Dã trốn người ta tìm khắp những nơi có thể tìm nhưng cũng không có một hộp thuốc cảm nào, anh biết nhanh nhất thì cũng phải tám giờ rưỡi mới kết thúc, trán Dao Dao đã rất nóng rồi, càng uống thuốc sớm càng tốt.
Anh tính toán thời gian, đội mưa rời núi, mua thuốc xong thì lập tức trở về, nhưng lúc một lần nữa đi về phía chân núi, cơn mưa vốn còn có thể chấp nhận được đột nhiên tăng lên đến mức độ đáng sợ.
Dung Dã bị cơn mưa to cọ rửa, anh nhìn chằm chằm về phía ánh đèn mơ hồ ở phía trước, một loại cảm giác sợ hãi cực độ nào đó đánh vào trái tim anh.
Trong màn mưa, anh chạy như bay trở về, cách nơi quay hình chỉ còn lại mười mấy mét, thậm chí là xuyên qua cánh cửa mở rộng, anh gần như nhìn thấy quần áo trêи người Dụ Dao, nhưng một khắc sau, anh trơ mắt nhìn tòa lầu nhỏ hai tầng kia nặng nề sụp đổ trong màn mưa, cùng với tiếng thét lên và tiếng ầm vang, biến thành một mảng đổ nát.
Dung Dã đứng ở nơi đó, trong mắt rõ ràng ánh lên đống hoang tàn.
Môi anh động đậy mấy lần nhưng không thể phát ra tiếng, mấy giây sau anh mới dồn nén hơi thở thô nặng không theo nhịp điệu, trong đôi mắt đen nhánh không ánh sáng bắn ra một mảng màu máu thê lương.
Đoàn làm phim còn có rất nhiều người ở bên ngoài, họ gào khóc gọi điện thoại, có người nghe thấy bên trong còn có tiếng kêu cứu, nhào tới muốn giúp đỡ nhưng sức lực có hạn, người nọ mờ mịt luống cuống không biết làm sao mới tốt.
Ở lầu hai có người bò ra ngoài, lầu một thì lại không có chút âm thanh nào.
Trợ lý sản xuất chạy đến sớm một bước khóc đứng trước đống hoang tàn, tại vị trí vốn là cửa lớn, cậu ta gọi to tên Dụ Dao.
Nhưng mới kêu một tiếng ngắn ngủi, cậu ta liền đột nhiên bị đẩy ra, lảo đảo ngã xuống đất, nhìn thấy một bóng dáng đen nhánh cao lớn ngang nhiên xông vào trong, nhảy lên đống đổ nát, lúc đến gần một khu vực nào đó, người đó cẩn thận quỳ xuống, dùng tay không đào những vật cản đứt gãy kia.
Trợ lý sản xuất thử đào hai cái, tay liền hoàn toàn bị rách, cậu ta cao giọng nhắc nhở người kia đừng động đậy, chờ cứu viện tới nhưng trong một cái chạm mắt nhau cực kỳ ngắn ngủi, cậu ta giống như bị thanh kiếm sắc bén đâm thủng, không nói ra được một chữ.
Dung Dã quỳ gối trong màn mưa gào thét, chiếc mũ lạnh như băng mà che đến mũi, môi trắng bệch không có màu máu, nước mưa chảy thành sông, lướt qua cằm của anh.
Anh nhớ rõ.
Nhớ rõ bóng dáng Dao Dao ở nơi nào, nhớ rõ cô mặc quần áo màu gì!
Một giây cũng không thể chờ được.
Chờ đợi thì cô sẽ nguy hiểm.
Trong mắt Dung Dã thiêu đốt ánh sáng vặn vẹo, anh máy móc nhấc lên rác rưởi nặng nề bên dưới ngăn chặn Dụ Dao, lầu nhỏ chủ yếu được làm bằng gỗ, mảng lớn ván gỗ gãy ra thành mảnh sắc bén.
Tay của anh đã không còn màu sắc ban đầu, không ngừng một giây phút nào mà tìm về phía dưới, trong lúc hỗn loạn, anh ngày càng khàn giọng mà gọi tên cô.
Phía sau mơ hồ có đèn xe sáng lên, dấu hiệu của cứu viện và cứu hộ lóe đến lóa mắt, càng nhiều tiếng ồn ào vang lên, có người kêu to có người khóc rống, Dung Dã quỳ gối trêи đống đổ nát, cuối cùng cũng chạm tới một mảnh vải dính đầy bùn nhão.
Dù cho nó đã bị bẩn nhưng anh cũng nhận ra được, là quần áo trêи người Dụ Dao.
Trong cổ họng Dung Dã nghẹn ra tiếng trầm thấp như khóc như cười, anh vùi toàn bộ thân thể xuống, тһô Ьạᴏ nhất cũng dịu dàng nhất mà đẩy ra tất cả đống bừa bộn xung quanh cô, ôm cô ra từ vũng bùn.
Tìm được rồi.
Một lần nữa, anh tìm được cô.
Không ai có thể ςướק cô đi.
Thần Phật không được, sinh tử cũng không được.
Dung Dã thẳng đầu gối, hai tay nâng Dụ Dao đứng lên, bàn tay lại sợ thấy một mảng dinh dính, anh cúi đầu nhìn một chút, anh chạm ánh mắt đến chân cô, tất cả đều là máu đỏ sẫm màu.
Tay anh run rẩy, xé rách tấm vải sạch sẽ nhất trêи người mình làm miếng đệm, bàn tay ấn chặt lên vết thương đang tùy ý chảy máu của cô, anh nâng nửa người trêи của cô lên, áp đầu cô vào hõm vai mình.
“Dao Dao không sợ, không sợ… cún con ở đây.”
Bệnh viện trong trấn cách nơi đây rất gần, bọn họ nhận được cuộc gọi liền lập tức lên đường, xe cứu thương đến rồi, họ cho rằng phải chờ cứu viện đào bới mới có thể tìm được người bị thương, không nghĩ tới sẽ có người điên như thế, trực tiếp dùng tay đào.
Dụ Dao mất đi ý thức, trước tiên được đưa lên xe cứu thương, Dung Dã nằm sấp bên người cô, từ đầu đến cuối đều đang nói chuyện một cách mơ hồ không rõ, y tá trong xe khẩn cấp cấp cứu cầm máu, bác sĩ bàn giao: “Mảnh vỡ làm động mạch trêи đùi bị thương, ra ngoài chậm thêm chút nữa thì không biết là có thể giữ được mạng hay không! Người bị thương mất máu nhiều, lập tức liên hệ với bệnh viện chuẩn bị ---”
Bệnh viện ở trấn có hạn về mặt quy mô, máu dự trữ ít, có nhu cầu thì phải phân phối ngay bây giờ.
Bác sĩ chuyển ánh mắt về phía Dung Dã, chạm tới nửa khuôn mặt trắng bệch dưới vành mũ của anh, anh ta chỉ cảm thấy không khỏi hoảng sợ, căng thẳng hỏi: “Là người thân hay bạn bè của cô ấy? Có biết nhóm máu của cô ấy không?”
Giọng nói ồm ồm trả lời: “B.”
Bác sĩ sầu muộn nhíu mày, xui xẻo, buổi tối ở trong trấn có một trận tai nạn giao thông lớn, bệnh nhân được đưa tới cũng có nhóm máu B, phải truyền không ít máu, kho máu báo nguy, máu nhóm B hoàn toàn không thể đủ được.
Anh ta dùng tốc độ nói rất nhanh: “Nhanh đi liên lạc với đoàn làm phim của bọn họ, xem có ai mang nhóm máu B không, truyền máu còn có thể cứu mạng được!”
“Không cần tìm.” Giọng nói của Dung Dã giống như được vớt ra từ vực sâu lạnh lẽo: “Tôi nhóm máu B, máu của tôi đủ rồi, cho cô ấy.”
Bệnh viện trêи trấn yên tĩnh vắng vẻ trong đêm mưa to, những người bị thương khác ở dưới chân núi vẫn chưa được đưa ra, những bệnh nhân khác cũng đã nghỉ ngơi, y tá đẩy Dụ Dao vào phòng cấp cứu, có người bảo Dung Dã đi đăng ký thử máu, kết quả nhanh chóng được đưa ra, hai người quả thật đều mang nhóm máu B, thân thể Dung Dã khỏe mạnh, phù hợp với điều kiện truyền máu.
Vừa có kết quả, phòng cấp cứu bên kia liền vội vàng đến thúc giục, vết thương ở nơi khác của Dụ Dao không nghiêm trọng, nhưng vết thương mất mạng này bị đè ở phía dưới mất quá nhiều máu, máu ở bệnh viện có thể dùng thì ít đến thương cảm, còn không nhanh bổ sung thì sau đó sẽ có cơn sốc nguy hiểm.
Dung Dã yêu cầu đi vào phòng cấp cứu, tận mắt nhìn Dụ Dao.
Hiện tại không có giường dư thừa, anh ngồi trêи một chiếc ghế đơn giản bên cạnh Dụ Dao, để lộ ra cánh tay, nhìn kim tiêm đâm vào mạch máu của mình, máu đỏ thắm thuận theo đường ống trong suốt mà chảy ra rồi lập tức được mang đi xử lý, không đếm được qua bao lâu lại được đưa về, từng chút một chảy vào thân thể Dụ Dao.
Hai mắt đỏ ngầu của Dung Dã xuyên qua vành nón buông xuống, không chớp mắt mà nhìn Dụ Dao chằm chằm.
Nhìn dung mạo mặt mũi của cô, lông mi ướt sũng.
Máu chảy ra, thân thể anh bắt đầu rét run, anh muốn cuộn mình lại.
Y tá bối rối hỏi: “Làm sao bây giờ, hình như một người không đủ lắm.”
“Đủ.” Giọng nói anh rất thấp, lại ngưng tụ sự áp bách nặng nề: “Tôi không sao.”
Tạm thời đi tìm người thì không hợp với thực tế, huống chi trông Dung Dã cao lớn chân dài, mặc dù lượng máu truyền đi đã tới gần mức an toàn nhưng vẫn chưa đạt tới giới hạn, Dụ Dao nguy cấp, y tá tạm thời không tìm được biện pháp tốt hơn, chỉ có thể tiếp tục dùng máu của anh.
Dung Dã càng lạnh càng cảm thấy lòng tràn đầy sự cuồng nhiệt.
Cuồng nhiệt đến mức máu điên bất an của anh đều bị nấu sôi sục, yên ổn và hạnh phúc chưa từng thấy.
Trong thân thể Dao Dao có máu của anh, toàn thân đều khắc đầy dấu vết của anh.
Dung Dã gắt gao nhìn chăm chú lên đôi môi khô khốc của Dụ Dao, trêи đó cũng bị rách, ngưng tụ vết máu, anh ngửa người tựa lưng vào ghế, đôi môi dưới lớp khẩu trang cong lên, trái tim đang đập điên cuồng, tất cả sự sợ hãi đều bị chấn động thành mảnh vỡ, khuấy đảo thần trí của anh.
Vị trí của Dụ Dao rất may mắn, lúc lầu nhỏ sụp đổ không có nện vào cô trêи diện tích lớn, cộng thêm cứu trợ kịp thời, lượng máu bổ sung cũng đầy đủ, không có vết thương lớn khác, rất nhanh cô đã thoát khỏi nguy hiểm, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt nghỉ ngơi.
Có ý tá muốn xử lý vết thương trong lòng bàn tay Dung Dã, anh chỉ im lặng trừng mắt lên, y tá liền bị anh dọa cho lùi lại.
Dung Dã đóng cửa phòng bệnh lại, bởi vì mất máu mà toàn thân anh lạnh đến mức có chút run rẩy, anh đi đến bên cạnh Dụ Dao, lấy chiếc mũ bẩn xuống, bỏ khẩu trang ra, để lộ toàn bộ khuôn mặt anh.
Anh cúi người, hôn lên môi Dụ Dao, cọ xát cắn xé vết rách trêи môi cô, mãi đến khi nghiền ép nó chảy ra máu tươi, bị đầu lưỡi nóng bỏng của anh ɭϊếʍ láp.
Dung Dã dựa vào bên cổ cô, cười đến mức khuôn mặt sạch sẽ thuần khiết.
Dao Dao.
Em xem… trong thân thể anh cũng có máu của em rồi.
Mặc kệ em có yêu anh hay không, hôm nay vốn muốn nói với anh cái gì.
Máu hòa vào nhau.
Chính là một đời của anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc