Em Có Thể Nuôi Anh Không? - Chương 11

Tác giả: Xuyên Lan

Khóe môi bị anh hôn nhẹ tựa như có ngọn lửa quét qua, mang theo vô số dòng điện nhỏ bé thấm sâu vào trong máu thịt của Dụ Dao.
Hô hấp của Nặc Nặc phảng phất bên tai cô, mỗi một hơi thở đều phập phồng dồn dập đến nóng rực. Anh lặp đi lặp lại tên cô, thậm chí đến mức anh cũng có chút mê man, không tự giác được mà kéo dài âm cuối, nhè nhẹ mà gọi cô hai tiếng “Chủ nhân”.
Móng tay Dụ Dao bấu chặt vào lòng bàn tay, cô dùng sự đau đớn ấy dập tắt đi cảm giác run rẩy gần như đã không nhịn lại nổi.
Thấy cô nằm im, Nặc Nặc cho rằng đã có được sự đồng ý của cô, theo bản năng mà càng dán sát vào người cô.
Đèn vẫn chưa được bật, trong phòng khách một màu tối đen, vậy nên anh cũng không nhìn rõ cô có khóc thật hay không, vì thế không nhịn được mà đưa đầu lưỡi chạm vào hàng lông mi của cô.
Muốn gạt đi tất cả những giọt lệ của cô.
Muốn dỗ cho cô vui vẻ.
Nghĩ tới việc Xoài không có nhà, vậy không biết cô có thể quan tâm, yêu thương anh nhiều hơn không.
Hơi ấm trên cơ thể anh như muốn nuốt chửng lấy cô, Dụ Dao cứng đờ nâng tay lên, sờ soạng “Tạch” một tiếng bật công tắc đèn, ánh sáng trên trần nhà lập tức chiếu xuống.
Dụ Dao tránh né sự tiếp cận của Nặc Nặc, trong lòng cô đã hiểu quá rõ rồi.
“Nụ hôn” của Nặc Nặc thật ra cũng không tính là nụ hôn, chẳng qua là kỹ năng mới học được từ Xoài tối nay. Hơn nữa ý thức bản thân mình là chó con đã ăn sâu vào trong đầu anh, cho dù anh có thân mật với cô thế nào đi nữa thì cũng sẽ không có sự dịu dàng.
Vẻ ngoài thì tuấn tú mê người, lại làm ra chuyện thân mật đến vô cùng như vậy. Nhưng thực chất anh còn ngây thơ, đơn thuần hơn bất cứ ai, tựa như một tờ giấy trắng.
Dù có muốn tức điên lên, nhưng nhìn vẻ mặt ngây ngốc đó, cô thật không có cách nào bộc phát.
Tâm trạng Dụ Dao rối tinh rối mù, cô chẳng thèm quan tâm thái độ của mình ra sao, lùi lại hai bước, trừng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ sạch sẽ đó, nghiêm khắc cất giọng: “Mặc dù tôi có thể coi anh như cún con, nhưng không có nghĩa là anh có thể tùy tiện làm ra những hành động như thế này.”
Cô quả thực không muốn làm anh sợ hãi, cố gắng nói năng nhẹ nhàng hơn, dựa theo cách suy nghĩ của anh mà giải thích: “Anh đã là chó thành tinh rồi, nếu muốn tiếp tục ở bên cạnh tôi thì phải nghe theo lời tôi. Từ giờ trở đi cho dù hôn hay là liếm, cũng tuyệt đối không được phép, nghe rõ chưa?”
Trên má và cổ Nặc Nặc vẫn còn dấu vết ửng hồng, anh sững sờ, ngây người ra một chút mới nói: “Xoài có thể…”
“Đúng vậy, Xoài có thể…” Dụ Dao nhìn thẳng vào anh: “Nhưng anh thì không thể.”
Cô giơ tay lên xoa xoa khóe môi của mình, không thèm nhìn anh, nhanh chóng xoay người đi vào phòng tắm.
Sau này phải quản lý Xoài mới được. Không thể thường xuyên hôn hôn hít hít với cô, nếu không Nặc Nặc sẽ học theo mất.
Dụ Dao khóa cửa phòng tắm, chống hai tay lên bồn rửa mặt, gương mặt lúc này mới bắt đầu nóng lên.
Từ khi cô học diễn xuất đến giờ, đi diễn cũng đã được vài năm, thế nhưng cũng chỉ đóng cảnh ôm nhau với bạn diễn, chưa từng hôn môi.
Bên ngoài giới diễn quả thực có vô số tin đồn về cô, gì mà bạn trai cũ có thể xếp hàng đi vòng quanh Hoành Điếm một tuần cũng không hết, hai tháng đổi kim chủ một lần, rồi còn tình trường phong phú nữa. Thế nhưng trên thực tế, cô lớn nhường này rồi cũng chưa yêu ai, chứ đừng nói gì đến việc hôn môi.
Dụ Dao nghĩ ngợi, bàn tay đang định đi mở nước đột nhiên dừng lại.
Cũng không hẳn…
Hình như cô cũng từng được người khác hôn má, nhưng đến hiện tại khi nhớ lại, cô cũng không biết là thực hay ảo giác của chính mình nữa.
Nói ra thì cũng rất lâu rồi, có lẽ khi học cấp 3, cũng có thể là sớm hơn nữa. Trong một vài thời điểm nào đó, cô luôn nhận thấy những vết tích của một người lạ mặt nào đó, tuy người này chưa từng xuất hiện trước mặt cô, nhưng rất nhiều lần khi cô tập trung đọc sách, khi đi học hoặc là lơ đãng ngủ quên ở bên ngoài, có khi là đi đóng phim, cũng có thể cảm nhận được…
Người này dường như luôn thần thần bí bí, âm thầm ở bên cạnh cô.
Cô cũng từng muốn bắt người này ngay tại trận, thế nhưng lại chưa từng thành công. Dường như anh ta hiểu rất rõ từng thói quen, từng chi tiết nhỏ trên người cô, vậy nên anh ta chưa từng rơi vào cái bẫy mà cô giăng ra. Chỉ khi nào cô không ý thức được anh ta, người đó mới xuất hiện bên cạnh cô.
Nhẹ nhàng xoa đầu cô, ngồi bên cạnh cô, mang sữa đến cho cô. Lần quá đáng nhất, đó là trong một lần khi cô đang chợp mắt trong thời gian chờ lên sân khấu, hình như đã hôn lên má cô. Thế nhưng đợi khi cô tỉnh dậy thì anh đã biến mất, chỉ còn phảng phất lại hơi ấm của anh.
Điều kì lạ là, cô vậy mà lại không sợ anh.
Dụ Dao cột mái tóc dài lên, trong mắt có một chút thất thần.
Đột nhiên nhớ lại, hình như một năm nay anh đã không còn xuất hiện, không xuất hiện mới tốt, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện.
Hơn nửa giờ sau, Dụ Dao dùng khăn lông quấn mái tóc dài bước ra, Nặc Nặc vẫn đứng im như tượng không nhúc nhích, mặt xám xịt đứng đó. Vừa nghe thấy tiếng động, anh cũng chỉ tựa như một con robot bị rỉ sét lắc lư một chút, nhưng lại yên lặng không phát ra một tiếng nào.
Trái tim Dụ Dao như bị một bàn tay vô hình Ϧóþ chặt.
Nghĩ đến việc bề ngoài của anh trông thì có vẻ cao to, thế nhưng bên trong lại chính là một cún con đang run bần bật. Bởi vì chủ nhân hung dữ mà sợ hãi, ngơ ngác không biết nên làm gì, tưởng chừng như mình là một kẻ không chốn dung thân trong cái nhà này, chỉ có thể buồn bã mà cuộn tròn một góc.
Tâm trạng của Dụ Dao vô cùng rối rắm, nhưng chuyện này lại không thể cho qua, nên cho dù cô có đau lòng cũng không có cách nào khác.
“Đừng đứng đó nữa, mau đi rửa mặt rồi đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đến phim trường đấy.” Cô không chịu dỗ dành, lại nghiêm khắc nói thêm: “Nếu sáng mai trạng thái của anh không tốt, tôi sẽ không đưa anh đi cùng đâu.”
Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên Dụ Dao đã rời giường chuẩn bị hai cái vali, một lớn, một nhỏ, cái lớn của cô, còn cái nhỏ dành cho cún con Nặc Nặc, gói cho anh mấy bộ quần áo, đồ dùng với vài cuốn sách thiếu nhi.
Địa điểm quay phim cũng không xa, nằm ở ngoại ô thành phố, không cần phải đi tàu cao tốc hay máy bay, lái xe hai giờ là tới, nếu không cô thật sự cũng chẳng có cách nào đưa Nặc Nặc đi theo. Một người không có giấy tờ tùy thân, không thể ngồi phương tiện giao thông công cộng được.
Mới sáng sớm, Bạch Hiểu đã yêu cầu đích thân anh ta sẽ chạy đến đón hai người bằng ô tô. Anh ta không thể đi cùng đoàn, vậy nên đành phải đưa Dụ Dao đi mới có thể yên tâm.
Bạch Hiểu dựa vào một bên cửa, ánh mắt lo lắng lượn qua lượn lại mấy vòng quanh Dụ Dao và Nặc Nặc, rốt cuộc vẫn trầm mặc không nói gì, chỉ nói với Dụ Dao: “Tôi đã nhờ người hỏi thăm, vị tổ tông họ Dung kia gần đây cũng chưa thấy xuất đầu lộ diện. Nghe nói là bị bệnh hay ra nước ngoài gì đó rồi, dù sao mọi việc của nhà họ Dung trước mắt đều do anh trai anh ta xử lý.”
“Tạm thời cô không cần lo lắng” Anh ta an ủi: “Tên đó chắc sẽ không gây phiền toái cho cô đâu.”
Đợi đến khi ngồi trong xe chuẩn bị xuất phát, Dụ Dao bỗng dưng nhớ ra còn có đồ quên chưa đem theo, cô đẩy cửa xuống xe. Nặc Nặc không muốn rời xa cô, vẫn từng bước đi theo, ánh mắt Bạch Hiểu khẽ lay động, gọi anh lại: “Này—— ừm, Nặc Nặc phải không? Anh đừng đi, tôi có vài chuyện muốn nói với anh.”
Bạch Hiểu cho rằng với tính cách ngoan hiền ấy của Nặc Nặc, hẳn sẽ nghe lời anh ta, nhưng Nặc Nặc không hề dừng lại một chút, hoàn toàn không xem anh ta ra gì.
“Làm gì vậy? Đã bảo là đừng đi, tôi có vài chuyện liên quan đến Dụ Dao muốn dặn dò anh!”
Hai tiếng “Dụ Dao” cứ như một sợi dây, trực tiếp buộc chặt Nặc Nặc, cố định anh tại nơi ấy.
Cửa xe đóng lại, trong không gian xe nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người. Bạch Hiểu quay đầu nhìn Nặc Nặc, chàng trai xinh đẹp này bây giờ còn chói mắt hơn cả lần đầu tiên mới gặp, nhưng sống lưng anh ta không tự chủ được mà đột nhiên bị một cơn lạnh thấu xương xông thẳng vào.
Thờ ơ, hung dữ, lại thêm sự tàn nhẫn toát ra từ trong xương cốt. Tựa như muốn ngưng tụ thành một con dao, xé nát da thịt của anh ta ra.
Bạch Hiểu lắc lắc đầu, cảm thấy chắc chắn là do mình không ngủ đủ giấc, chỉ là một người mất trí đáng thương mà thôi, là do anh ta suy nghĩ quá nhiều.
Anh ta không suy nghĩ tới những thứ vớ vẩn đó nữa, nghiêm túc nói: “Tôi không biết anh có thể nghe hiểu được bao nhiêu, nhưng có vài lời tôi nhất định phải nói. Tình cảnh của Dụ Dao hiện giờ khá khó khăn, lần này đóng phim hẳn sẽ gặp rất nhiều vấn đề, cô ấy chỉ đưa một mình anh đi cùng, anh không được để cô ấy phải bận tâm vì anh.”
“Hơn nữa, so với những việc này, việc quan trọng hơn là…”
Bạch Hiểu do dự một lúc, cuối cùng vẫn thẳng thừng nói ra: “Anh đừng chê tôi nói lời khó nghe, chắc là anh cũng biết rõ… Não của mình có vấn đề nhỉ?”
Nặc Nặc cụp mi, hai bàn tay ở trong ống tay áo chậm rãi nắm chặt.
Nhìn anh như vậy chắc là không hiểu, Bạch Hiểu càng thêm dứt khoát và tàn nhẫn: “Nói một cách đơn giản thì, anh chính là một thằng ngốc.”
“Tôi không có ác ý, cũng không phải cố ý nói anh như vậy. Chỉ là khi anh đến phim trường gặp nhiều người như vậy, mọi người đều sẽ phát hiện ra sự khác thường của anh, cũng sẽ kêu anh là thằng ngốc.”
Những ngón tay Nặc Nặc càng siết chặt, khớp xương tái nhợt.
Anh không phải… Thằng ngốc.
Bạch Hiểu thành khẩn nói: “Mặc kệ anh cảm thấy bản thân như thế nào, anh thật sự không giống với những người khác, đây chính là sự thật. Điều tôi muốn nói thực ra rất đơn giản, chính là anh ở bên ngoài chú ý một chút, đừng làm Dụ Dao mất mặt.”
Bên ngoài xe truyền tới tiếng bước chân của Dụ Dao, cô vốn định ngồi ở ghế phụ, nhưng nhìn thấy Nặc Nặc ở hàng ghế phía sau, chẳng biết tại sao anh lại trùm mũ áo khoác kín mít, cả nửa khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, chỉ thấy rõ trên khóe môi có hai vết nứt, máu từ từ thấm ra.
Cô không tự chủ ngồi xuống bên cạnh anh, muốn cởi mũ ra nhìn một cái.
Nặc Nặc lại kéo chặt ống tay áo cô, nắm vô cùng chặt, đầu ngón tay lơ đãng ᴆụng vào tay cô, lạnh như băng.
Dao Dao… Cũng cảm thấy anh là thằng ngốc sao.
Bởi vì ngốc, cho nên mới không thể hôn cô giống Xoài, không có tư cách được cô ôm ấp, được cô xoa đầu.
Ái ngại Bạch Hiểu vẫn còn đang ngồi ở phía trước lải nhải không ngừng, Dụ Dao cũng không tiện hỏi anh. Nghĩ tới nghĩ lui, có thể là do anh không quen ra ngoài, hoặc có thể là dư âm của chuyện tối qua, nên cô cũng không rút tay về mà để im cho anh nắm tay mình.
Địa điểm quay phim là ở một trấn nhỏ ngoại ô, tất nhiên không thể so sánh với nội thành phồn hoa, nhưng cũng được coi là đầy đủ tiện nghi.
Dụ Dao tới khách sạn mà đoàn làm phim đã đặt trước làm thủ tục trước, cô đã báo trước là sẽ mang theo trợ lý riêng nên không thể ở chung phòng với Nặc Nặc, chỉ đành chọn hai phòng đơn cạnh nhau.
Nặc Nặc không có chứng minh thư, đành phải nhờ Bạch Hiểu đến đăng ký giúp. Đăng ký xong xuôi Bạch Hiểu liền rời đi, trước lúc rời đi cũng không quên mắng chửi công ty đúng là rách nát.
Chẳng phải vì cái gì khác, mà là vì cái khách sạn rách nát tới mức không khác một cái nhà xuống cấp cả, bảo sao lại tới chỗ này quay một bộ phim kinh dị.
Dụ Dao không quan tâm lắm, cô duỗi tay kéo hành lý nhưng bàn tay lại trống không, cúi đầu nhìn xuống, cả hai cái vali đều nằm trong tay Nặc Nặc, giọng nói của anh rõ ràng có chút kỳ lạ: “Dao Dao, đi thôi.”
Nhưng Dụ Dao vẫn giật lấy một cái, nắm cổ tay anh đi lên tầng 4, trước hết mở cửa phòng mình, muốn hỏi xem rốt cuộc Nặc Nặc bị làm sao.
Cô đóng cửa, đang định cất tiếng, thì bên ngoài lại có người tới gõ cửa: “Là phòng của cô Dụ Dao phải không? Tôi là phó đạo diễn của bộ phim lần này đây, tôi muốn tìm cô nói về chi tiết của buổi khai máy.”
Dụ Dao không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải xoay người đi ứng phó.
Nặc Nặc ở trong phòng cũng không sao, cô cũng không sợ có ai nhìn thấy.
Nhưng Dụ Dao vừa chuẩn bị mở cửa, phía sau cô lại truyền đến tiếng động, tủ quần áo thô sơ bên cạnh tường nhanh chóng được mở ra, sau đó lại nhẹ nhàng đóng lại, vài giây sau trong phòng đã không còn một tiếng động nào.
Cẩn thận lắng nghe, mới có thể nhận ra tiếng hít thở nhè nhẹ, có lẽ là sợ bị người ta phát hiện.
Cửa đã mở, phó đạo diễn đang đứng ở bên ngoài nở nụ cười, sắc mặt của Dụ Dao bình thường mà trò chuyện với ông ta. Nói qua nói lại mấy câu, sự hỗn loạn trong lòng cô càng lúc càng lớn, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Chờ phó đạo diễn đi rồi, Dụ Dao ngay lập tức xoay người, nhìn chằm chằm vào cái khe vừa hẹp vừa mỏng của tủ quần áo, liên tiếp hít sâu hai cái, sau đó đi tới mở cửa tủ.
Nặc Nặc ôm đầu gối trốn vào trong, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, mũ rơi xuống, lộ ra làn da trắng như tuyết. Máu trên môi vì vết cắn mà chảy xuống, hai mắt đỏ rực, con ngươi màu nâu xinh đẹp bị làn mi che khuất càng thêm ảm đạm và mờ mịt.
Dụ Dao cúi đầu, chăm chú nhìn anh: “Tại sao lại muốn trốn đi?!”
Nặc Nặc im lặng không trả lời. Truyện Đoản Văn
Cảm giác được Dụ Dao đang đến gần, anh không thể làm chủ chính mình, hai cánh tay nâng lên, ôm lấy cô.
Anh dán mặt mình lên trên hõm vai cô, đôi môi không dám động đậy, chỉ có thể nhè nhẹ cọ xát thái dương lên trên cổ cô.
Trong tủ quần áo tối tăm, Nặc Nặc nhẹ giọng mở miệng, ngoan ngoãn đến mức làm người ta chua xót.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc