Em Chỉ Thích Mặt Của Anh - Chương 39

Tác giả: Lục Manh Tinh

Vào ban đêm nhiệt độ chênh lệch rất lớn, sau khi ra khỏi suối nước nóng, gió đêm thổi qua, hơi nước bốc hơi, xua đi độ ấm của cơ thể.
Cả hai người đều cảm nhận được sự lạnh lẽo, Thịnh Văn Ngôn rụt người, vô thức cọ cọ vào lòng anh. Thẩm Tại hít một hơi, cơ thể cứng lại.
“Lạnh…” Cô nỉ non.
Thẩm Tại cụp mắt, im lặng hai giây rồi cúi người ôm ngang cô lên. Thịnh Văn Ngôn kêu lên, nhanh chóng quàng tay qua cổ anh, cô ngạc nhiên nhìn anh, cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập.
“Anh, anh, anh…”
“Đừng làm ồn.” Mặt anh không cảm xúc, hỏi: “Áo ngoài để ở đâu?”
Ng'n t để sau gáy anh vô thức cuộn lại: “… Để trong tủ.”
Khu vực này không có ai nên cũng không cần lo có người khác ở trong phòng thay đồ nữ. Thẩm Tại trực tiếp ôm người đi vào, lấy quần áo ra, tròng lên người cô.
Anh nói: “Đứng yên đừng cử động.”
“Ồ…”
Sau khi đảm bảo cô đã được giữ ấm, lúc này anh mới vào phòng thay đồ nam, mặc đồ vào.
Lúc quay lại, Thịnh Văn Ngôn vẫn đứng ở chỗ cũ, bàn tay nắm chặt cổ áo, ngoan ngoãn mà đứng đó run rẩy. Thẩm Tại thấy vậy có hơi mềm lòng.
Chuyện này cũng phải trách anh, bởi vì lúc ấy anh không chú ý đến hồ nước nóng kia là cái gì, chỉ nghĩ… Cô không nên ngâm chung với mình, cho nên mới đẩy người qua bên kia.
“Đỡ hơn chưa?” Anh hỏi.
Thịnh Văn Ngôn gật đầu, nhưng nhớ đến gì đó lại nhanh chóng lắc đầu. Cô giả vờ ôm trán, hơi thở yếu ớt: “Chưa đâu, tôi còn hơi chóng mặt…”
Thẩm Tại: “Về sau ngâm mình thì nhớ xem kỹ thời gian.”
“Ồ…” Thịnh Văn Ngôn lén lút nhìn, quai hàm cứng rắn, còn có những giọt nước đọng lại. Người này trông có vẻ thờ ơ, nhưng cô cảm giác được giọng nói mang theo chút lo lắng.
Trong lòng cô vui vẻ rạo rực, nhưng vẫn phải giả đò, vẻ mặt yếu ớt như cũ: ”Sếp Thẩm, anh về trước đi, nếu cứ ở đây thì lạnh lắm. Tôi không sao, tôi ngồi nghỉ ngơi một lát, khi nào ổn ổn tôi sẽ về.”
Thẩm Tại cụp mắt, nhìn người trước mặt nói “anh đi nhanh đi”, nhưng ánh mắt cô lại dán chặt đến mức không hề muốn buông tha cho anh, khóe miệng anh cong lên.
Rõ ràng biết bây giờ cô đang diễn kịch, nhưng anh vẫn dung túng, giả vờ như không biết, quay lưng lại rồi cúi xuống.
Thẩm Tại: “Lên.”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt: “Lên… Lên đâu?”
Anh xoay đầu nhìn cô: “Cõng cô về, nếu cô muốn ở đây nghỉ ngơi cho đến khi thoải mái thì cũng được.”
“Không đâu!” Thịnh Văn Ngôn như sợ anh đổi ý, vội vàng trèo lên: “Tôi, tôi về cùng anh, ối… Cám ơn sếp Thẩm~”
Thẩm Tại cười thầm, móc lấy chân cô, nâng người lên lưng.
Cả quãng đường về khách sạn, Thịnh Văn Ngôn ghé vào vai anh, độ cong khoé miệng không thể nào hạ xuống được. Cô lén đến gần anh, cẩn thận hít thở mùi của anh.
“Sếp… sếp Thẩm.” Nhân viên ở lối ra nhìn thấy hai người, nghệt mặt ra.
“Ừ.”
“A … cô Thịnh bị sao vậy ạ? Có chuyện vậy?”
“Cô ấy ngâm——”
“Không sao! Tôi không sao.” Cô lắc tay với nhân viên: “Tôi bị trẹo chân, không sao đâu, chúng tôi về phòng trước.”
Chuyện tình của sếp Thẩm với cô thư ký, mọi người đều đã biết, cho nên lúc thấy bộ dáng sinh khí dồi dào của Thịnh Văn Ngôn khi ở trên lưng sếp thì lập tức hiểu ra, nói không chừng đây là tình thú của nhà người ta…
Nhân viên cười: “Vâng, đi đường cẩn thận.”
“Ừ~”
Đi qua chỗ đó, Thẩm Tại bấm thang máy.
“Nói bị trẹo chân, sao cô không để bọn họ gọi bác sĩ đến xem cho cô?” Vừa nãy anh muốn nói với nhân viên rằng cô ngâm mình quá lâu, làm sao mới có thể hồi phục, nhưng lại bị cô cắt ngang.
Thịnh Văn Ngôn nói: “Không cần, nếu anh nói cho bọn họ biết tôi ngâm đến ngất xỉu, chắc chắn sẽ nghĩ IZ chúng ta quê mùa, suối nước nóng cũng không biết ngâm.”
“Là cô, không liên quan đến công ty.”
“…Oh!”
Thang máy đến nơi, Thẩm Tại bước vào, nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi thấy bây giờ cô khỏe lắm rồi, đi xuống.”
Cô trố mắt, lập tức ôm cổ anh: “Không… Tôi còn chóng mặt… Không đi được…”
Cánh tay ôm chặt lấy anh, đầu tựa vào sườn mặt, khoảng cách này khiến trái tim không kịp chuẩn bị, dành thêm hai phần dung túng cho cô. Anh khẽ cười, không buông cô ra.
Rất nhanh thang máy đã đến tầng cô ở. Thẩm Tại dừng ở cửa, quẹt thẻ, đặt người lên giường.
“Tắm rửa thay quần áo rồi ngủđi, uống nhiều nước chút, nhìn cô có mệt mỏi lắmđó.”
Thịnh Văn Ngôn ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Tại: “Tôi đi trước.”
“Chờ đã!” Cô ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn: “Này, này đi rồi à?”
Thẩm Tại: “Cô thấy không thoải mái chỗ nào?”
“Tất cả luôn, tôi không thở được, tôi còn, còn sợ.”
“Sợ cái gì?”
Thịnh Văn Ngôn nắm lấy tay áo anh: ”Chỉ là sợ hãi thôi, anh từ từ đi được không? Tôi mệt, anh ở lại…”
Một đôi mắt quyến rũ, nhưng không nịnh hót, nhuốm đầy hơi nước, nhu nhược động lòng người. Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Tại thật sự muốn tin cô, ở lại trấn an nỗi sợ hãi của cô.
Nhưng cô sợ cái gì? Đó chỉ là lý do khoái thác thôi, một phần diễn xuất. Anh nhìn thấu hết, anh đã quen với việc cô không ra chiêu theo lẽ thường, cũng quen với sự liều lĩnh của cô… Giờ phút này thứ anh không quen nhất chính là mình đã dao động.
Giống như vừa rồi ở suối nước nóng, anh vẫn luôn dao động, tuỳ ý để cô tiếp cận mình. Ban đầu anh cõng cô là vì cô không đi được, nhưng bây giờ, nếu ở lại đây mà không có lý do chính đáng thì càng sai.
“Có việc gì thì gọi cho tôi, nghỉ sớm đi.” Thẩm Tại kéo tay cô ra, lạnh lùng dặn dò.
Vẻ mặt cô lập tức suy sụp. Thẩm Tại không hề dừng lại, xoay người ra khỏi phòng.
——
Ngày hôm sau, Thịnh Văn Ngôn bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Đầu cô đau nhức, miễn cưỡng mở to mắt nhìn thời gian, thế mà đã hơn mười một giờ rồi. Cô bật dậy khỏi giường, đi mở cửa.
Thật ngạc nhiên, người ngoài cửa lại là Chu Linh Vận. Hai người nhìn thấy nhau, mặt ai cũng không vui vẻ, Thịnh Văn Ngôn nhíu mày: ”Sao, có chuyện gì?”
Chu Linh Vận nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cô là heo hay sao mà ngủ đến tận bây giờ? Thư ký không cần đi theo Thẩm Tại à?”
Thịnh Văn Ngôn lập tức bốc hỏa, nhưng hiện tại cả người cô mềm như bông, sức lực cũng không có, huống chi là gây lộn với cô ta.
“Cô bị gì thế? Tôi sao kệ tôi, mắc mớ gì đến cô?”
Chu Linh Vận chỉ vào đồng hồ đeo tay: “Giờ là mười một giờ trưa, đã đến giờ ăn trưa, cô không đi ăn với Thẩm Tại hay sao mà còn ngủ? Có ý gì đây?”
Thịnh Văn Ngôn bị lời của Chu Linh Vận làm cho khó hiểu, cô không đi chung với Thẩm Tại thì người vui vẻ nhất phải là cô ta chứ?
“Muốn nói gì thì nói, cô muốn sao?”
Cô ta vòng hai tay trước ***, nhìn cô nói: “Chị tôi đến đây nghỉ dưỡng, đang muốn ăn trưa với Thẩm Tại.”
Thịnh Văn Ngôn sững sờ: “Chị cô là ai?”
Chu Linh Vận tức giận nói “Chu Tự Mạc.”
Cô ta nói vậy, cô cũng biết được. Đoán chừng đầu năm nay không ai không biết Chu Tư Mạc, nữ diễn viên điện ảnh và truyền hình Trung Quốc ăn khách, đạt được nhiều giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong và ngoài nước, xứng đáng là một đàn chị trong giới giải trí.
Mặc dù rất nổi tiếng, nhưng cô là người kín tiếng, hiếm khi có tai tiếng, có rất nhiều đàn ông xem cô như một nữ thần.
Không ngờ quan hệ của Thẩm Tại và nhà họ Chu tốt như vậy, vô cùng quen thuộc với cặp chị em này.
Thịnh Văn Ngôn: “Chị cô đến thì đến chứ, tôi không hâm mộ idol nên không cần ký tên.”
“Mẹ kiếp! Ai bảo cô hâm mộ!” Chu Linh Vận không nhịn được nữa: “Tốt xấu gì cô cũng là người tình bé nhỏ của Thẩm Tại, tôi ở đây thì cô bày ra vẻ phòng bị, còn người phụ nữ kia sao cô không phòng đi?”
Thịnh Văn Ngôn: “……?”
Cô ta vô cùng nóng nảy: “Tôi nói cho cô nghe, trước kia bố tôi muốn gán ghép Chu Tư Mạc và Thẩm Tại, chỉ là năm đó hai người theo hai hướng khác nhau, chị tôi muốn vào giới giải trí nên ít khi tiếp xúc, vậy nên mới không có kết quả. Bây giờ khác rồi, Chu Tư Mạc đã có được thứ chị ấy muốn, hiện tại trở về, chắc chắn là muốn theo đuổi miếng thịt Thẩm Tại.”
Thịnh Văn Ngôn đơ trong hai ba giây: “Ý cô là… Chu Tư Mạc thích Thẩm Tại?”
Chu Linh Vận chế nhạo: “Chắc cú tám chín phần, nếu không sao người bận rộn như chị ấy lại đột nhiên đến đây nghỉ dưỡng? Nhất định là nghe bố nói Thẩm Tại ở đây.”
Quan hệ của các chị em nhà họ Chu có vẻ tệ nhỉ.
Thịnh Văn Ngôn sờ cằm: “Vì chị cô thích Thẩm Tại nên cô mới theo đuổi anh ấy phải không?”
Chu Linh Vận hơi nhướng mày: “Thì sao, tôi không hề kém Chu Tư Mạc, nhưng dựa vào đâu cứ hễ có gì tốt là bố lại dành cho chị ta. Tôi không thể để chị ta quyến rũ Thẩm Tại được, nếu vậy tôi ở nhà còn có ích gì. Cho nên Thịnh Văn Ngôn à, phiền cô nhanh chóng trang điểm giùm tôi một cái, có bao nhiêu damdang thì cứ phô ra hết.”
“…”
Mẹ nó! Cô mới damdang! Cả nhà cô đều damdang!!
Sau đó cô bị cô ta đẩy vào phòng vệ sinh để rửa mặt.
Thịnh Văn Ngôn tin chuyện của Chu Tư Mạc và Thẩm Tại. Nếu không với tính tình như Chu Linh Vận, tuyệt đối sẽ không đến tìm cô.
Khi tình địch xuất hiện, cô đương nhiên phải vực dậy tinh thần, nhưng không hiểu sao, hôm nay cả người cô mềm oặt, không có sức sống. Miễn cưỡng trang điểm và thay quần áo xong, cô bị Chu Linh Vận kéo đến nhà hàng.
Lúc cả hai đến nơi thì đồ ăn trong nhà hàng đã sẵn sàng.
Quả nhiên cô nhìn thấy Thẩm Tại đang ngồi ăn trưa với một người phụ nữ. Người đó mặc quần áo bình thường, đội mũ, nhìn không nổi bật lắm. Nhưng khi cô ấy ngước mắt nhìn sang, tất cả ngũ quan hiện đều ra, không hề thích hợp với từ “khiêm tốn”.
Vẻ ngoài của Chu Tư Mạc không thuộc dạng lộng lẫy khiến người ta loá mắt, gương mặt cô rất phù hợp với màn ảnh, có nét đặc trưng, có nét quyến rũ, được xem là hình tượng người đẹp.
Năm nay vừa tròn ba mươi, chăm sóc bản thân rất tốt, sự trưởng thành và khí chất được bộc lộ từ trong ra ngoài. Khi ngồi đối diện với Thẩm Tại, hình ảnh kia nhìn như một cặp xứng đôi vừa lứa.
Ban đầu, khi Chu Linh Vận giải thích, cô cũng chưa thấy gì, bây giờ chân chính gặp được Chu Tư Mạc, lại có cảm giác tràn ngập đe doạ, bởi vì Chu Tư Mạc hoàn toàn khác với cô.
Cô ấy thật sự đã trưởng thành, chân chính… Sánh vai cùng anh.
“Chị ơi, hai người ăn rồi á? Sao không đợi tụi em nữa?” Chu Linh Vận nhếch mép cười, lôi kéo Thịnh Văn Ngôn đi qua. Cô ta ấn cô ngồi xuống chỗ bên cạnh Thẩm Tại, còn mình thì ngồi cạnh Chu Tư Mạc.
Chu Tư Mạc mỉm cười: “Chị tưởng em ăn rồi.”
“Chưa đâu, giờ chúng ta cùng nhau ăn một chút gì đi.”
“Ừ.”
Chu Tư Mạc đáp xong thì nhìn Thịnh Văn Ngôn đối diện: “Vị đây là…”
Thịnh Văn Ngôn định mở miệng nói, nhưng Chu Linh Vận đã nhanh chóng tiếp lời: “Vị này là thư ký của Thẩm Tại! Có điều không giống thư ký bình thường.”
“Sao cơ?”
Cô ta cong môi, ánh mắt nhìn chị gái mình có hơi lạnh lùng: “Quan hệ của người ta và Thẩm Tại… Thân mật lắm đó.”
Tiếng dao nĩa va chạm rất nhỏ, trên bàn cơm dường như chìm vào yên lặng. Sau vài giây ngắn ngủi, Chu Tư Mạc mới khẽ cười thành tiếng, có vẻ như ngạc nhiên: “Ồ, vậy à Thẩm Tại?”
Đối với Chu Linh Vận, mối quan hệ của bọn họ vẫn luôn mập mờ, lấy cớ này nhằm chắn đào hoa cho Thẩm Tại. Có lẽ là vì điều này, anh cũng không phủ nhận, chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
“Khụ khụ ——” Cổ họng của Thịnh Văn Ngôn có hơi khó chịu.
Thẩm Tại quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
Thịnh Văn Ngôn: “Không sao, cổ họng cứ ngứa ngứa.”
Thẩm Tại: “Sáng nay ăn chưa?”
Cô nói: “Chưa, tôi mới dậy thôi.”
Thẩm Tại: “Cô ngủ hay thật.”
“Hôm qua tôi ngâm suối nước nóng thoải mái quá đó.” Cô nhấn mạnh hai chữ “thoải mái”, ký ức cùng động tác tự nhiên đêm qua lại ùa về. Nhiệt độ cơ thể, *** chạm vào nhau, cảm giác đó không dễ gì bị lãng quên.
Thẩm Tại ngẩn người, vẫy tay ra hiệu với phục vụ, đổi chủ đề: “Lấy hai bộ chén nĩa.”
“Vâng, sếp Thẩm.”
Bộ chén nĩa được mang lên, bốn người bắt đầu dùng bữa.
Từ tối hôm qua đến giờ, Thịnh Văn Ngôn vẫn chưa ăn gì, nhưng cô lại không có cảm giác ngon miệng, ăn hai ba đũa là ăn không nổi nữa, vì vậy cô thầm chú ý đến Thẩm Tại và Chu Tư Mạc.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Bọn họ bằng tuổi nhau, còn là bạn bè cũ, có vẻ như có rất nhiều chuyện để nói.
Chu Linh Vận ngồi ở đối diện lo lắng sốt ruột, luôn nháy mắt ra hiệu với Thịnh Văn Ngôn. Cô cũng muốn chen vào đôi câu, những nội dung đầu tư bọn họ nói cô đều hiểu, nhưng hôm nay cả người cô cứ uể oải, không có hứng thú nói chuyện.
Mãi cho đến khi ăn trưa xong, Chu Linh Vận đứng dậy kéo cô sang một bên, bộ dáng hận sắt không thành thép (*): “Cô bị gì thế? Sức lực đối phó với tôi đâu? Cô đừng có nói cô sợ chị tôi nha?”
(*) Hận sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó.
Thịnh Văn Ngôn trợn tròn mắt: “Cô nhìn tôi xem có giống sợ ai không?”
“Vậy sao cô không nói chuyện? Vừa rồi cô có thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ không? Không có cảm giác đe dọa à?”
“Chậc … Cút cút cút, tôi sẽ tự mình làm, cô đừng có sắp xếp cho tôi nữa.”
Hai người đứng nói chuyện thì thầm, còn Thẩm Tại và Chu Tư Mạc đang chuẩn bị rời đi. Ánh mắt Chu Linh Vận sắc bén, lập tức ngăn chị mình lại, vừa nói chuyện vừa nháy mắt với Thịnh Văn Ngôn. Cô hiểu ý nên đi theo Thẩm Tại ra ngoài.
Hai người vào thang máy, đi lên lầu.
—————
“Cô và Chu Linh Vận thân thiết hồi nào vậy?” Thẩm Tại hỏi.
Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ: “Ai thân thiết với cô ta… Hôm nay không biết cô ta uống lộn thuốc hay sao mà cứ lôi kéo tôi làm quen.”
Thẩm Tại: “Ừ.”
“Sếp Thẩm, anh thì sao?” Cô đầy ẩn ý, hỏi dò: “Hoá ra anh và Chu Tư Mạc thân quen như thế.”
Thẩm Tại: “Bạn học cấp ba.”
“Bạn gái cũ à?”
Thẩm Tại hờ hững nhìn cô: “Tất cả mọi người đều là bạn gái cũ của tôi chắc?”
“Không có, tôi thấy hai người nói chuyện khá ăn ý.” Cô giống như vô tình nói: “Không hổ danh là ảnh hậu, đi với ai cũng có cảm giác như couple.”
Thẩm Tại nghe thấy ý nghĩa khác từ câu này, giọng điệu chua loét, có ý ám chỉ. Khóe miệng anh hơi cong lên: “Ồ, ý của cô là tôi và cô ấy rất xứng đôi à?”
Thịnh Văn Ngôn sững sờ, lập tức nói: “Tôi nói bậy bạ mà anh cũng tin! Hai người không hề xứng đôi! Một chút cũng không!”
Đinh——
Thang máy đến nơi.
Thẩm Tại thu lại ý cười, trở lại bộ dáng của ông chủ: “Bớt gán ghép lung tung đi, lát nữa về mở máy tính ra, viết trước cho tôi cái báo cáo.”
Thịnh Văn Ngô: “… Ồ.”
Tuy nhiên, sau khi trở về phòng, cô chẳng còn sức lực nào để viết báo cáo. Cô nghĩ chắc mình bị cảm rồi, hôm qua bị gió lạnh thổi cho một trận, lúc này vì đẹp mà trả giá.
Cô không hề tẩy trang mà trực tiếp chui vào chăn đi ngủ. Sau đó, mơ mơ màng màng, không biết mình đã ngủ được bao lâu. Lần nữa bị tiếng chuông cửa đánh thức, sắc trời bên ngoài đã tối đen, Thịnh Văn Ngôn ấn huyệt thái dương, rời giường với cơ thể khó chịu, toàn thân nóng hổi.
Tiếng chuông cửa vẫn không ngừng vang lên, cô không thể làm ngơ, đành bước ra mở cửa.
“Sao cô không nghe máy? Cô… cô lại ngủ à?” Ngoài cửa vẫn là Chu Linh Vận, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Thịnh Văn Ngôn.
Thịnh Văn Ngôn lạnh lùng nói: “Gì nữa đây? Tôi không có ngủ trên giường của cô.”
Chu Linh Vận: “Đừng ngủ nữa, chị tôi hẹn Thẩm Tại lên quán cà phê trên tầng cao nhất đó, cô biết không?”
Vẻ mặt không kiên nhẫn của cô hơi ngưng trệ, liếc nhìn cô ta: “Anh ấy đi à?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là đi, nếu không tôi tới tìm cô làm gì?”
Thịnh Văn Ngôn vò đầu bứt tóc, có hơi thấp thỏm. Trước đây, anh đưa cô đến đây là vì muốn chắn đào hoa Chu Linh Vận, nhưng bây giờ… Anh đi đâu cũng không nói với cô một tiếng, đây là ý gì.. Không muốn cản bông hoa đào Chu Tư Mạc à?
“Bao lâu rồi?”
“Từ lúc thấy đến lúc báo tin đã được mười phút.”
Thịnh Văn Ngôn mím môi: “Chờ tôi.”
Cô xoay người trở lại phòng, sửa sang lại quần áo và đầu tóc, tô cho mình chút son, lúc này mới bước ra ngoài: “Đi thôi.”
Chu Linh Vận dứt khoát gật đầu: “Được, cứ nói tôi hẹn cô uống cà phê.”
“OK.”
Cái này gọi là kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Thịnh Văn Ngôn chống đỡ cơ thể ốm yếu, đi cùng Chu Linh Vận lên tầng cao nhất. Hai người bước vào quán cà phê dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Tại và Chu Tư Mạc ngồi bên cửa sổ.
Khoảng cách hơi xa, không nghe bọn họ đang nói gì. Thịnh Văn Ngôn kéo Chu Linh Vận ngồi xuống chiếc bàn trống, cách bọn họ hai bàn, vừa ngồi xuống, bên kia đã phát hiện.
Cô thấy Thẩm Tại nhìn sang đây liền mỉm cười với anh. Thẩm Tại ngẩn người hai giây, sau đó lại quay đi.
Thịnh Văn Ngôn: “…”
Chu Linh Vận gọi hai ly cà phê, nói: “Nghĩ cách đưa người đi đi.”
Với Chu Linh Vận, cô và Thẩm Tại có một mối quan hệ mập mờ, nhưng cô biết bọn họ thật sự chẳng có gì, nhất thời không nghĩ ra được cách nào để trực tiếp đưa người đi cả.
“Sao cô không nói chuyện? Không biết làm thế nào à?” Chu Linh Vận nhìn cô: “Cái này dễ mà, cô cứ giả vờ nói cô ngủ không ngon giấc, hoặc là khó chịu trong người, muốn anh ấy ở bên cô.”
Thế mà không nghĩ ra được, đúng là sơ sót. Vấn đề ở chỗ, cô thấy cách này không hữu ích. Tối qua cô đã thử qua, muốn anh ở lại… Nhưng anh cũng rời đi.
Ở bên kia cửa sổ, Chu Tư Mạc sâu kín hỏi: “Cô gái nhỏ kia, là bạn gái của cậu à?”
Thẩm Tại không trả lời, chỉ nói: “Cậu cũng có hứng thú với chuyện này?”
Chu Tư Mạc cười: “Có một chút. Em gái tôi nói cậu và cô thư ký có quan hệ mập mờ, nhưng tôi nghĩ chuyện này với cậu khó mà xảy ra. Thẩm Tại, cậu gạt em gái tôi?”
Từ trước đến nay, cô là người trong giới giải trí, nhìn có vẻ điềm đạm, thật sự là người rất có cá tính. Em gái có tính tình như thế nào, cô cũng biết rõ.
Ở mức độ nào đó, cô và Thẩm Tại giống nhau, có thể đứng ở góc độ của người từng trải để nhìn thấu những gì bọn trẻ con đang làm.
“Ừ, biết rồi thì đừng nói lung tung.”
Chu Tư Mạc gật đầu, vẻ mặt hiểu rõ: “Được, em gái tôi vì tôi nên cứ luôn tiếp cận cậu. Tôi cũng biết, xin lỗi cậu nhiều.”
“Không có gì.” Thẩm Tại nói: “Tiếp tục đi, chuyện cậu vừa mới nói.”
Thấy anh không muốn nhắc về chuyện riêng, cô cũng không nhiều lời. Rất nhanh đã quay lại chuyện hợp tác điện ảnh.
Ở phía bên kia, Chu Linh Vận thấy Thịnh Văn Ngôn không có động tĩnh gì, đứng ngồi không yên, đột nhiên đứng lên, nói to: “Văn Ngôn à? Sao cô không uống cà phê nữa? Cô mệt hả?”
Thịnh Văn Ngôn: “……?”
Cô ta nhéo cô: “Cô chóng mặt sao? Vậy cô mau về nghỉ ngơi đi. Ây da, nếu biết cô khó chịu thì tôi đã không gọi cô lên đây rồi.”
Má! Kỹ năng diễn xuất kém cỏi này khiến tôi muốn xỉu ngang.
Chu Linh Vận đã bắt đầu rồi, cô không thể không diễn tiếp. Hơn nữa, bây giờ cô thật sự rất mệt.
“Sao thế?” Chu Tư Mạc và Thẩm Tại cũng chú ý đến động tĩnh bên này, đứng dậy bước đến.
Chu Linh Vận phớt lờ chị mình, chỉ nói với Thẩm Tại: “Anh Thẩm Tại, Thịnh Văn Ngôn kêu mệt, nếu không anh đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi.”
Thảm Tại bước lên trước, cụp mắt nhìn Thịnh Văn Ngôn, cô lộ ra vẻ mặt đáng thương.
Thẩm Tại: “Mệt à?”
Thịnh Văn Ngôn chân thành gật đầu.
Chu Tư Mạc nói: “Để tôi gọi điện cho bác sĩ.”
“Không cần!” Chu Linh Vận đi qua cản lại, có lẽ thấy mình hơi kích động, cô ta vội vàng nói, “Cô ấy nói ngủ một giấc là tốt thôi. Anh Thẩm Tại, anh đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Tại im lặng một hồi: “Đứng dậy đi.”
Anh nói xong, bước ra khỏi quán cà phê. Thịnh Văn Ngôn ồ một tiếng rồi đi theo anh. Từ quán cà phê đến cửa thang máy, anh không nói lời nào.
Sắc mặt Thẩm Tại lạnh lùng, khi đứng trong thang máy, giống như phủ một lớp băng. Lúc này cô cũng không chú ý đến vẻ mặt của anh, cô cảm thấy hơi chóng mặt, đứng không vững nên vưỡn tay đỡ lấy tay vịn trong thang máy.
Thang máy đến tầng của cô. Mặc dù Thịnh Văn Ngôn không thích kỹ năng diễn xuất của Chu Linh Vận, nhưng thấy anh thật sự đưa cô xuống thì lại có chút vui vẻ, cô xốc lại tinh thần, đi theo anh về phòng của mình.
“Thẻ phòng.”
“Ồ.” Thịnh Văn Ngôn lấy thẻ ra khỏi túi, quẹt thẻ vào cửa.
Cửa mở, cô bước vào, Thẩm Tại vẫn đứng ở cửa. Thịnh Văn Ngôn thở ra, cảm thấy hơi thở của mình nóng hổi: “Tôi không khoẻ, tôi phải ăn chút gì đó rồi uống thuốc ——“
“Cô và Chu Linh Vận quậy cái gì vậy?” Thẩm Tại cụp mắt, cảm xúc rất nhạt, cô mơ hồ cảm nhận được anh đang tức giận.
Cô sững sờ một lúc: “Tôi… Không có.”
“Tôi có chuyện muốn nói với Chu Tư Mạc, cô đừng có mà theo Chu Linh Vận làm loạn.” Thẩm Tại nhìn cô, nói chuyện không chút khách sáo: “Thịnh Văn Ngôn, cô muốn diễn trò thêm mấy lần nữa?”
Anh mất kiên nhẫn.
Trong lòng cô toát ra cái ý nghĩ này, nhất thời hoảng loạn. Anh dẫn cô xuống, không phải vì lo cô bị ốm mà là vì anh cho rằng cô đang diễn kịch, dẫn cô xuống để dạy dỗ.
Thịnh Văn Ngôn: “… Tôi không diễn, tôi thật sự không khỏe.”
Anh đã miễn nhiễm với hành vi này của cô, chỉ nói: “Cô và Chu Linh Vận thân nhau từ khi nào vậy? Về sau đừng đi chung với cô ấy, cô ấy nói gì cũng đừng nghe.”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, không nghĩ ngợi hỏi ngay: “Cô ta nói suýt nữa anh và Chu Tư Mạc đã ở bên nhau. Nếu chị ta không tiến vào giới giải trí, hai người nhất định sẽ kết hôn, đây là cô ta gạt tôi à?”
Thẩm Tại: “Đây không phải là điều cô nên quan tâm.”
“Vậy đó là sự thật? Chị ta thích anh? Hoặc anh thích chị ta? Vừa rồi hai người đang hẹn hò?”
“Đang nói chuyện công việc.” Thẩm Tại hít vào một hơi, tức giận nói: “Tôi đã nói, đây không phải chuyện cô nên quan tâm. Còn nữa, lần trước cô hứa với tôi thế nào? Không nói dối nữa, bây giờ cô đang làm gì đó?”
“… Tôi không nói dối.”
Không hề ăn năn hối cải, trước sau gì vẫn là một đứa trẻ. Thẩm Tại càng thêm tức giận: “Vậy cô vào nghỉ ngơi đi, đừng có ra ngoài làm phiền tôi.”
Thịnh Văn Ngôn ngước mắt lên nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ. Anh biết người này gây ra chuyện sẽ không biết xấu hổ mà làm nũng, anh cũng đã sẵn sàng để cô quấn lấy, tuỳ ý để anh xử lý. Không ngờ hôm nay cô lại không nói gì.
“Ồ, hiểu rồi, tôi xin lỗi.” Cô cúi thấp đầu, lùi về sau một bước, rồi đột nhiên đóng cửa lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc