Em Chỉ Thích Mặt Của Anh - Chương 32

Tác giả: Lục Manh Tinh

Về chuyện thích Thẩm Tại, cô cảm thấy không hề khó để mở miệng. Khoảng thời này, cô chưa nói là vì sợ Thẩm Tại cảm thấy đột ngột, cho rằng cô không nghiêm túc làm việc mà lo nghĩ này nghĩ nọ.
Cô đang ấp ủ dự định, sau khi để anh thấy cô dốc sức làm việc rồi mới bày tỏ tình cảm, nhưng không ngờ lại bị anh nghe được!
Thịnh Văn Ngôn hơi hoảng loạn, cũng không dám gặp Thẩm Tại, chỉ nói với Triệu Thuận Từ, mình có việc phải đi trước rồi đi ngay.
Về đến nhà, cả đêm cô trằn trọc khó ngủ, hồi hộp nhưng có chút vui vẻ.
Không biết là anh có nghe được gì không, lúc biết mình thích anh, anh sẽ phản ứng thế nào ta? Sẽ cảm thấy khó hiểu? Thẹn quá hóa giận? Hay giống cô… Cảm thấy phấn khởi?
Cả một đêm, đầu óc cứ suy nghĩ bậy bạ không chịu dừng lại, cho nên Thịnh Văn Ngôn mất ngủ. Hôm sau, cô vác đôi mắt gấu trúc đến công ty.
“Cô sao vậy?” Vừa vào khu làm việc, Trần Siêu liền hỏi một câu.
Thịnh Văn Ngôn đã trang điểm nhẹ, nhưng không che nổi quầng mắt thâm đen. Trần Siêu quan sát hai mắt cô, kinh ngạc nói: “Lượng công việc nhiều đến mức khiến cô phải thức suốt đêm?”
Thịnh Văn Ngôn xua tay, ngượng cười nói: “Không đâu, tôi ngủ ngon lắm, ha ha.”
“Đôi mắt thâm đen này là thế nào?”
“Tôi…”
“Mang hồ sơ của công ty Thịnh Hòa vào phòng làm việc cho tôi.”
Câu nói của cô bị cắt ngang, chỉ thấy Thẩm Tại bước ra khỏi thang máy, mắt nhìn thẳng, đi ngang qua chỗ hai người đang đứng.
Cả người cô căng thẳng, lập tức ngồi ngay lại: “Được!”
Sau khi anh bước vào, cửa phòng làm việc đóng lại rất nhanh. Thịnh Văn Ngôn thở ra một hơi, vội vàng sắp xếp văn kiện.
Làm xong, cô đi đến cửa văn phòng, giơ tay muốn gõ cửa…
Đột nhiên Thịnh Văn Ngôn thấy sợ sệt khó hiểu, thế là cô bỏ tay xuống, nhưng công việc không thể chần chừ được, cô do dự một lát, giơ tay lên… Suy nghĩ vài giây rồi lại bỏ xuống.
Thịnh Văn Ngôn! Không được sợ! Dũng cảm lên!
“Thư ký Thịnh, tay cô bị gì à?” Trần Siêu nhìn đổi lâu, nghi ngờ hỏi.
Thịnh Văn Ngôn giật mình: “… Không!”
Cô vội gõ cửa, căng da đầu đẩy mạnh cửa vào.
Lúc này, Thẩm Tại đang ngồi sau bàn làm việc, nghe tiếng cô bước vào, mắt cũng không ngước lên.
Cô thấp thỏm nhìn anh, bước qua đặt hồ sơ lên bàn: “Đây là tài liệu về Thịnh Hòa, tôi đã sắp xếp lại theo trình thứ tự trước sau.”
Thẩm Tại ừ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
“Ồ.” Thịnh Văn Ngôn không chớp mắt: “Vậy còn chuyện gì nũa không?”
Thẩm Tại: “Không có, cô ra ngoài đi.”
“… Oh.”
Thẩm Tại hơi cúi đầu, nhìn góc độ này, khuôn mặt anh rất lạnh, màu môi nhàn nhạt, hồng hào đầy đặn, khiến chi vẻ lạnh lùng, khó gần của anh dịu đi đôi chút.
Thịnh Văn Ngôn nhìn anh, cô nghĩ có lẽ anh chưa nghe được gì. Suy đoán này vừa lóe lên đã lập tức bị bác bỏ.
Trong nhà họ Thẩm, từ cửa đi ra ngoài thì chỉ có một cái hành lang… Cô và Thẩm Thụ Diệc lại đứng ở cuối hành lang, nếu anh đi qua thì sao không thấy bọn họ được?
Anh bình tĩnh thế này, không giống như người đã nghe được.
Thịnh Văn Ngôn nhíu mày, sắp bị sự xoắn xít của mình quấn ૮ɦếƭ.
Vì thế hai ngày sau, mỗi lần nói chuyện với Thẩm Tại, cô đều chú ý vào vẻ mặt của anh, muốn nhìn ra chút gì đó.
Thẩm Tại thì vẫn cư xử như bình thường, không có gì khác lạ.
“Văn Ngôn, tôi ra ngoài xử lý ít việc, lát nữa sếp có giao cái gì thì cô giải quyết nha.” Vào buổi thứ tư, trước khi đi, Trần Siêu dặn dò cô.
Thịnh Văn Ngôn: “Ok… Tôi biết rồi.”
Trần Siêu đi chưa được bao lâu, điện thoại trên bàn làm việc của anh ta vang lên. Thịnh Văn Ngôn nhanh chóng chạy đến bắt máy, nghe Thẩm Tại bảo Trần Siêu vào phòng, thế là cô đẩy cửa văn phòng bướv vào.
“Sếp Thẩm, thư ký Trần ra ngoài rồi. Anh có chuyện gì không?”
Thẩm Tại thấy cô đi vào, hơi ngây người: “Ừ. Chút nữa cô liên lạc với nhân viên bên công ty trí tuệ nhân tạo OI, hẹn thời gian gặp mặt là vào ngày thứ bảy.”
“Vâng.” Thịnh Văn Ngôn đứng tại chỗ: “Còn gì không sếp?”
“Không.” Thẩm Tại nói: “Cô có thể tan làm.”
“Ok.”
Thẩm Tại vẫn là Thẩm Tại, không có gì thay đổi.
Thịnh Văn Ngôn xoay người chuẩn bị bước ra ngoài, nhưng đi chưa được mấy bước, cơn nghi ngờ trong lòng đã dâng lên đến đỉnh điểm. Cô không muốn rối rắm nữa, cô thật sự muốn hỏi anh.
Nhịn không nổi nữa…
“Sếp Thẩm, bây giờ là sáu giờ ba mươi mốt phút, đã tan làm.” Thịnh Văn Ngôn đã quyết định, tức khắc xoay người lại.
Thẩm Tại khó hiểu cô: “Tôi không giữ cô lại tăng ca.”
“Được, tôi muốn nói bây giờ không phải giờ làm việc, tôi được nói chuyện riêng tư chứ?”
Bình thường, lúc đi làm hoặc đi công tác, Thịnh Văn Ngôn vẫn hay nói mấy câu thừa thải, nhưng hôm nay lại rất chú trọng.
Tay phải của Thẩm Tại vẫn còn cầm cây Pu't ký tên, cây Pu't đen thoải mái xoay vòng vòng trên đầu ngón tay rồi đáp trên bụng ngón tay.
Thịnh Văn Ngôn nhìn tay anh, hắng giọng: “Chuyện là, hôm sinh nhật Thẩm Thụ Diệc, tôi đã về trước đúng chưa?”
“Ừ.”
“Lúc về, tôi không thấy anh, anh ở đâu vậy?”
“Về phòng trên lầu.”
Đôi mắt Thẩm Tại bình tĩnh không gợn sóng, khiến cô càng nhìn càng hồi hộp.
“… Vậy còn trước đó?” Thịnh Văn Ngôn nuốt ngụm nước miếng, nói: “Lúc Thẩm Thụ Diệc kéo tôi ra ngoài nói chuyện, sau khi vào nhà… Vân Nghê nói anh có việc tìm tôi. Anh có đi tìm tôi đúng không?”
Cây Pu't vẫn còn xoay, nhưng khi nghe cô nói câu này, cây Pu't rơi xuống chạm vào mặt bàn, bộp một tiếng rồi dừng lại.
Anh không lên tiếng.
Mấy giây im lặng này, làm tim cô như muốn nhảy ra ngoài, cô vội vàng hỏi: “Anh đi tìm tôi? Anh nhìn thấy tôi đúng không?”
Thẩm Tại thờ ơ cất giọng: “Thấy.”
“Anh đã nghe thấy tất cả mọi chuyện!” Thịnh Văn Ngôn bước về phía trước hai bước, chống hai tay lên mặt bàn của anh, từ trên cao nhìn xuống: “Anh nghe chúng tôi nói gì đúng không?”
“Ừ.”
“Tại sao anh… Không nói gì?”
Thẩm Tại im lặng, cười một cái vô cùng nhạt nhẽo: “Không nói cái gì?”
“Chuyện tôi, tôi nói tôi… thích anh.” Hiếm có khi nào Thịnh Văn Ngôn nói chuyện lắp bắp, cô bất chấp tất cả, hỏi ra hết: “Nếu anh nghe được thì sao không phản ứng? Hai ngày nay… anh cứ làm như không biết.”
Thẩm Tại nói anh thấy được, cũng như nghe được, nhưng anh vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt ngày thường.
Tim cô đập bịch bịch, hô hấp hoàn toàn rối loạn.
“Tôi là ai? Cô dám thích tôi?” Thẩm Tại đứng dậy, bởi vì dáng người cao lớn nên tầm nhìn hai bên đột ngột thay đổi.
Cô vô cùng khẩn trương, nhưng không chịu yếu thế: “Bây giờ đã hết giờ làm, anh không phải là sếp của tôi nữa.”
“Ừ, không phải ông chủ thì dám thích?” Đôi mắt anh híp lại, giọng nói lành lạnh: “Cái con bé này, đầu óc toàn nghĩ thứ gì đâu!”
“Trong thời gian đi làm, chỉ nghĩ nên làm việc thế nào mới đền đáp được cho ông chủ. Tan làm rồi, chỉ nghĩ thích Thẩm Tại thế nào, làm sao để được yêu đương với anh!”
Thẩm Tại: “…”
Thịnh Văn Ngôn là kiểu không nói thì thôi, một khi đã sẽ mặt dày nói hết tất cả.
Cô chỉ chỉ đồng hồ, nói: “Tôi không làm chậm trễ việc công, anh không được đuổi tôi.”
Đây là lần đầu tiên, Thẩm Tại gặp người bày tỏ tình cảm hợp tình hợp lý như đang thương lượng công việc vậy. Nhất thời, anh không biết nên trả lời thế nào.
Hôm đó, anh có nghe hai người nói chuyện, cũng biết hai ngày qua Thịnh Văn Ngôn cứ trong tối ngoài sáng quan sát mình. Anh không phủ nhận, mình biết nhưng không tính trả lời lại.
Thẩm Tại thừa nhận, đôi lúc anh vô tình đối đãi khác thường với cô gái trước mặt, nhưng anh biết hai người cách nhau rất nhiều tuổi, mọi người hay nói là cả thế hệ.
Hơn nữa ——
“Thích người đẹp trai.”
“Yêu đương không nghiêm túc thì sao?”
Vậy mà cô cũng dám nói ra.
Lúc nghe được, Thẩm Tại có chút tức giận, nhưng anh bảo mình không nên như vậy. Ở cái tuổi của cô, cô có thể tuỳ hứng làm bậy, còn anh đã từng trải nên lí trí hơn.
Thẩm Tại không có hứng mà chơi với cô.
“Sao anh không nói? Tôi nói gì sai à?” Thịnh Văn Ngôn nhìn anh chằm chằm, chỉ có bản thân cô biết mình đang chột dạ thế nào.
Thẩm Tại hơi gật đầu: “Tôi không có hứng thú yêu đương với một đứa con nít.”
“Tôi, sao tôi lại là con nít chứ?”
“Tư tưởng không trưởng thành, không suy nghĩ cẩn thận, thích gì làm đó. Cô chín chắn được bao nhiêu?”
Thịnh Văn Ngôn yên lặng một lúc lâu: “Anh thích con gái trưởng thành?”
“Tôi không muốn thảo luận vấn đề này với cô, cô ra ngoài được rồi đấy.”
Thịnh Văn Ngôn không nhúc nhích: “Con người không ngừng lớn lên, tôi cũng sẽ trưởng thành. Nuôi lớn không ngon à? Anh có thể nhìn tôi trưởng thành.”
“…”
“Dù sao cũng đã nói ra hết rồi, tôi cũng không còn cách nào khác.” Thịnh Văn Ngôn siết chặt bàn tay, nói: “Thẩm Tại, tôi muốn theo đuổi anh.”
Chân mày Thẩm Tại nhíu lại, không thể tin được khi nghe câu này: “Cái gì?”
”Chắc là anh không thiếu người theo đuổi, nhưng mà tôi không giống họ.” Thịnh Văn Ngôn nói: “Tôi sẽ nghiêm túc theo đuổi anh, tôi thề sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện công việc.”
Thẩm Tại lại ngồi xuống, ngước mắt chăm chú nhìn cô, nhìn thật kỹ.
Thịnh Văn Ngôn nghiêng đầu: “Anh có nhìn cũng vô ích, tôi đã quyết định xong. Anh không muốn cũng đành chịu… Hết cách rồi.”
Thẩm Tại: “Ở công ty…”
“Tôi đã nói rồi, trong lúc làm việc, sẽ không có theo đuổi anh.” Thịnh Văn Ngôn che tai lại, lùi về phía sau: “Cứ như vậy đi, anh nói gì tôi cũng không nghe đâu, anh mà đuổi việc tôi, tôi sẽ đến mộ mẹ tôi tố cao! Nói anh đối xử tệ với con gái bà, tối tối bà ấy sẽ đến tìm anh! Thế nhé, bái bai, tôi đi đây!”
Rầm!!
Cửa phòng làm việc bị Thịnh Văn Ngôn đóng sầm lại, giọng cô vừa ngưng, toàn bộ căn phòng yên tĩnh lại.
Thẩm Tại ngồi sau bàn làm việc, ánh nắng chiều ngoài cửa sổ chiếu vào, kéo bóng anh dài ra. Thật lâu sau, chân mày anh hơi nhướng lên, bỗng thấy buồn cười.
Đây là đang uy hiếp anh?
——
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, khuôn mặt “hôm nay tôi sẽ làm tới bến với anh” của Thịnh Văn Ngôn tức khắc xụ xuống, cô hoảng hốt về lại chỗ của mình, thu dọn túi xách, đi thang máy xuống lầu…
Ra khỏi tòa công ty, cô đứng ven đường, trong tai toàn là tiếng xe cộ qua lại. Cô nhìn tòa nhà phía đối diện, run rẩy lấy điện thoại ra.
[Hôm nay, tao làm chuyện to gan.]
Trong nhóm chat, Dương Thánh và Lâu Ngưng trả lời rất nhanh.
Dương Thánh: [Công chúa à, ngày nào mà cô không làm chuyện động trời chứ?]
Lâu Ngưng: [Fuck?!]
Thịnh Văn Ngôn lại hít thở sâu, nói: [Các đồng chí, hôm nay tao nói với Thẩm Tại, tao nói, tao nói muốn theo đuổi anh ấy.]
Nhóm chat im lặng khoảng năm giây, sau đó Dương Thánh và Lâu Ngưng cùng nhau nháo nhào.
Lâu Ngưng: [Má?!]
Dương Thánh: [Này mà là chuyện lớn? Đây là gan của mày to như trời rồi, mau dọn đồ ra khỏi trái đất đi!]
Thịnh Văn Ngôn siết chặt điện thoại, kiên quyết: [Tao không đi, muốn đi thì Thẩm Tại cũng phải theo tao. Đời này tao với ảnh mà không ngồi chung thuyền, tao không còn mang họ Thịnh nữa!]
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc