Em Chỉ Thích Mặt Của Anh - Chương 04

Tác giả: Lục Manh Tinh

Nhiệt độ điều hoà ở khu văn phòng rất vừa phải, nhưng Thịnh Văn Ngôn lại cảm giác có sự lạnh lẽo nhè nhẹ dâng từ bàn chân lên, sau đó đánh thẳng vào não cô khiến cả người lạnh toát.
Cô nhìn soái ca kia chậm rãi đến gần, đầu đang đóng băng hiện ra vô số dấu chấm hỏi.
Thẩm tổng?
Đây là Thẩm Tại sao?
Không phải...... Thẩm Tại chú của Thẩm Thụ Diệc chứ?
Mẹ nó người đó không phải là một ông chú trung niên sao?
Vậy người đàn ông lớn lên có thể trực tiếp đưa đi debut này là chuyện như thế nào chứ?
Trong thời gian cô bị sốc thì Thẩm Tại đã đi tới gần cô, sau đó đi qua luôn.
Thịnh Văn Ngôn thấy anh muốn đẩy cửa phòng họp, hoảng loạn nên buột miệng thốt lên: "Chú, chú nhỏ!"
Thẩm Tại tạm dừng động tác, quay đầu lại.
Thịnh Văn Ngôn nhìn người đàn ông trước mắt hơi hơi nhíu mày, dưới sự lạnh nhạt đó hẳn là có chút...... Mê hoặc.
Được rồi, là mê hoặc, cô cũng cảm thấy còn quá sớm để gọi chú nhỏ của Thẩm Thụ Diệc là chú.
"Tôi muốn hỏi Thẩm tổng...... Cái đó, anh thật sự là Thẩm tổng sao?"
Thịnh Văn Ngôn rất thành ý mà đặt câu hỏi, cho nên cũng không để ý tới Trần Siêu giờ phút này đang nhìn cô hỏi bằng một ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ.
Hơn nữa, Thẩm Tại dường như cũng cảm thấy cô giống thiểu năng trí tuệ, cho nên cũng không trả lời, quay đầu liền đi vào phòng họp.
Thịnh Văn Ngôn: "......"
Không phải, đừng đi mà anh trai, anh thật sự là chú nhỏ sao?!
Rốt cuộc có phải chú nhỏ hay không thì sau khi anh ta đi vào cửa, Thịnh Văn Ngôn cũng đã thấy rõ ràng.
Thân chỉ là một trợ lý thực tập nhỏ nên cô xếp cà phê mình đã mua xong rồi ngồi ở cuối bàn họp, trơ mắt mà nhìn người đàn ông cực kỳ đẹp trai kia ngồi ở vị trí chính, dù nhận báo cáo và bàn luận vấn đề với các giám đốc điều hành khác mà mặt anh lại không đổi sắc, chỉ ra từng điểm về dự án của mọi người mà không làm thay đổi đi màu sắc của chúng.
Người ngồi ở phía trên thật sự trẻ tuổi, nhưng trên người lại có một loại khí chất bình tĩnh mà những người có giàu có tự phụ và những cậu trai trẻ ấu trĩ ngồi quanh không có.
Người khác không dám tới gần, càng không dám xem nhẹ.
Được, thật sự đó là Thẩm Tại, Thẩm Tại hàng thật giá thật.
Nhưng tại sao lại như vậy chứ......
Ông trời còn ngại cô theo đuổi Thẩm Thụ Diệc chưa đủ gian nan hay sao?
Cô đang muốn xây dựng hình tượng với trưởng bối rằng mình là một người thanh thuần đáng yêu vô hại mà.
Chuyện vừa rồi xảy ra ở bên ngoài sao lại có thể... Càn rỡ như thế chứ.
——
Một tiếng sau, cuộc họp kết thúc.
Thịnh Văn Ngôn trở lại làm chỗ làm việc, đầu óc là một mảnh hỗn loạn, cô nhìn cửa văn phòng làm việc đang đóng chặt của Thẩm Tại, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lâu Ngưng: 【 Thẩm Tại là chú ruột của Thẩm Thụ Diệc sao? 】
Lâu Ngưng trả lời rất nhanh: 【 Đương nhiên. 】
Thịnh Văn Ngôn: 【 Mẹ nó thật sự là chú sao? Tớ thấy giống anh hơn đấy? Người chú này bao nhiêu tuổi rồi? 】
Lâu Ngưng: 【 À...... Hình như năm nay Thẩm Tại khoảng 31 tuổi rồi. 】
Thịnh Văn Ngôn hít sâu một hơi: 【 Lâu Ngưng, cậu nói thật đi, có phải cậu chưa từng thấy Thẩm Tại bao giờ không? 】
Lâu Ngưng: 【 Tớ và người đó còn chả liên quan đến nhau nên đương nhiên là chưa thấy bao giờ rồi, hơn nữa nghe nói Thẩm Tại cũng rất ít khi tham gia mấy kiểu tiệc R*ợ*u, cậu xem không phải cậu cũng chưa từng thấy qua sao. 】
【 Được rồi...... 】
【 Rốt cuộc làm sao vậy? 】
Thịnh Văn Ngôn: 【 Cũng không sao, đột nhiên tớ có một suy nghĩ. 】
【 ? 】
【 Tớ cảm thấy kết hôn cùng Thẩm Thụ Diệc thật sự không tồi. 】
Lâu Ngưng: 【 ??? 】
Thịnh Văn Ngôn: 【 Mẹ nó, gen của nhà họ Thẩm chỉ có một chữ thôi, tuyệt! 】
"Trợ lý Thịnh, biên bản cuộc họp đã chuẩn bị xong chưa?" Đang nói chuyện phiếm hăng say thì đột nhiên có một giọng nói truyền từ trên đỉnh đầu xuống.
Thịnh Văn Ngôn hoảng sợ, suýt chút nữa làm rơi điện thoại, nhưng ngước mắt nhìn thấy là Trần Siêu, theo bản năng cơn giận trong cô liền bị đè nén xuống, "À trợ lý Trần đó hả, biên bản cuộc họp đúng không, tôi lập tức gửi cho anh ngay bây giờ đây~"
"Ừm." Trần Siêu gật đầu nhưng vẫn chưa đi, lại nói: "Còn nữa......"
Thịnh Văn Ngôn ngoan ngoãn: "Còn có chuyện gì cần phân phó sao trợ lý Trần?"
Trần Siêu nhìn điện thoại trên tay cô: "Trong thời gian làm việc không được nghịch điện thoại, nếu như bị phát hiện thì sẽ trừ tiền lương."
Lương của thực tập một tháng khoảng 5000 tệ còn chưa đủ dắt kẽ răng cho chị đây đâu, thích trừ thì trừ đi!
Thịnh Văn Ngôn cười xán lạn: "Vâng! Anh nói có lý, tôi cảm thấy rất đúng!"
"...... Cô gửi đi."
"Được ngay."
——
Ban đầu bên cạnh Thẩm Tại có ba người trợ lý, hai nam một nữ, nhưng sắp tới chỉ còn lại có một mình Trần Siêu.
Nguyên nhân là vì một nam trợ lý khác sắp bị điều tới chi nhánh của công ty ở tỉnh khác, còn nữ trợ lý kia thì xin nghỉ ở nhà để dưỡng thai.
Mấy ngày nay Trần Siêu rất bận, cho nên mặc dù Thịnh Văn Ngôn là thực tập sinh đi cửa sau mới tới, nhưng anh vẫn được an ủi chút trong lòng.
Ít nhất có thể dạy cô chút, để cô xử lý một chút việc nhỏ cho mình.
"Thẩm tổng, ngài gọi tôi sao." Gần giờ tan làm, Trần Siêu vào văn phòng của Thẩm Tại, rất có quy củ mà đứng ở trước bàn làm việc.
Người ngồi sau bàn vẫn chưa ngẩng đầu, anh rũ mắt nhìn văn kiện trong tay, thuận miệng hỏi: "Hai ngày nay cô gái ở bên ngoài kia thế nào?"
Trần Siêu biết anh đang nói đến Thịnh Văn Ngôn nên đáp: "Gần đây cô ấy đã hiểu về nội dung công việc, cũng có xem một chút tư liệu. Còn lại thì cô ấy sẽ thay tôi làm một vài việc nhỏ."
"Ừm."
"Thời gian làm việc của Thịnh Văn Ngôn này kéo tương đối dài. Nhưng trừ việc làm chậm ra thì những thứ khác cũng được, tích cực chủ động, tính tình cũng rất tốt."
Tay lật trang giấy của Thẩm Tại hơi ngừng lại, ngước mắt: "Tích cực chủ động, tính tình rất tốt?"
Trần Siêu không biết có vấn đề gì, nghĩ nghĩ lại xác nhận nói: "Theo quan sát mấy ngày nay của tôi thì là vậy ạ."
Thẩm Tại nhìn cửa văn phòng không đóng chặt, trong đầu xuất hiện hình ảnh cô tiểu thư giương nanh múa vuốt tại nhà họ Thịnh ngày đó, cũng nhớ tới trước đó Thịnh Thiên Hòa cũng mang vẻ mặt u sầu mà nói với anh rằng con gái của mình ương ngạnh quái đản như nào.
"Thẩm tổng ngài yên tâm, cô gái này tuy hơi chậm trễ trong công việc một chút nhưng nhìn chung thì vẫn có thể dạy được."
Thẩm Tại trầm mặc, nói: "Vậy cậu cứ dạy đi, đây là con gái của Thịnh Thiên Hoà, cứ để ý chút."
Trần Siêu biết ông chủ nhà mình có mối quan hệ thân thiết đối với ba của cô gái này, nhiều năm trước kia khi ở nước ngoài anh đã quen với cha mẹ của cô cho nên mới đồng ý cho cô tới thực tập ở IZ.
Trần Siêu: "Tôi hiểu rồi."
"Đi ra ngoài đi."
"Vâng."
——
Kim đồng hồ treo trên tường ở bên ngoài văn phòng làm việc đang nhích từng chút từng chút.
Năm, bốn, ba, hai, một!
Tan làm!!
Thịnh Văn Ngôn nhìn chằm chằm kim giây đồng hồ vượt qua số 12 với vẻ mặt chờ mong, trong lòng vui sướng mà thu dọn đồ đạc vào túi rất nhanh!
Nhưng mà ngay lúc cô xách túi định đứng dậy thì cửa phòng làm việc của Thẩm Tại lại mở.
"Thẩm tổng, 7 giờ tối hôm nay chúng ta có hẹn với Dương tổng, năm phút sau sẽ phải xuất phát." Trần Siêu nói.
Hả? Đã tan làm rồi mà còn cần cù vất vả đi gặp đối tác sao! Thật bận rộn mà.
Chú nhỏ bận rộn như vậy thì một trợ lý quèn như cô cũng không nên canh đồng hồ để về đúng giờ lắm.
Vì thế Thịnh Văn Ngôn kịp thời dừng động tác, dối trá ngồi lại.
"Trợ lý Thịnh, đưa tư liệu của Khoa Kỵ cho tôi." Trần Siêu nói.
Thịnh Văn Ngôn vừa mới ngồi chỉnh sửa lại tư liệu xong liền vội vàng đưa qua.
Thẩm Tại nghiêng mắt nhìn cô một cái, hỏi: "Tư liệu về dự án Khoa Kỵ cô đã xem qua chưa?"
Thịnh Văn Ngôn gật đầu: "Trợ lý Trần nói cái này tôi cần phải biết."
Thẩm Tại: "Có hiểu không?"
Ông chủ đang thử nhân viên sao! Không thì tự nhiên nói hiểu với không hiểu gì chứ!
Thịnh Văn Ngôn nghiêm túc nói: "Cũng được ạ, tư liệu về những dự án mà gần đây anh đang chú ý tôi cũng đã xem qua một lần, Khoa Kỵ này cũng vậy."
Lời này cô không nói dối, bởi vì đây là do Trần Siêu ném cho cô, vì để tỏ vẻ mình rất nghiêm túc nên đúng thật là cô đều đã xem qua một lần, nhưng, cũng chỉ là một lần.
Thịnh Văn Ngôn lại uyển chuyển nói: "Nhưng mà cũng không tính là quá hiểu ạ, vẫn kém hơn so với trợ lý Trần rất nhiều. Nhưng anh yên tâm đi, về sau tôi sẽ cố gắng nỗ lực hơn. Nếu có thể tôi cũng hy vọng có thể đi theo anh tới gặp người phụ trách của dự án Khoa Kỵ để học tập một chút."
Chắc chắn là không thể rồi, đi gặp đối tác quan trọng như vậy sao có thể mang theo một thực tập sinh mới được, vậy không phải là hơi phiền toái sao.
Cô nói như vậy cũng chính là muốn cho Thẩm Tại cảm thấy cô đang rất tích cực cố gắng mà thôi, cái gì mà học tập cơ, bây giờ là giờ tan làm đó! Học cái nỗi gì chứ! Tăng ca không phải là trái đạo đức sao.
Thịnh Văn Ngôn cười mà nhìn anh, cô đang chờ Thẩm Tại nói "Không cần", sau đó thành công lui mình rồi vui sướng đi tìm đám Lâu Ngưng chơi đùa.
"Được, vậy tối nay cô cũng đi theo đi."
"Dạ?"
Thẩm Tại nhìn ý cười của người trước mắt khựng ở khóe miệng, nói: "Muốn học tập nhiều hơn, có thể."
"......"
Năm phút sau, một chiếc ôtô màu đen lái ra khỏi gara của IZ.
Thịnh Văn Ngôn ngồi ở ghế phụ, sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn cảnh vật chạy qua ngoài cửa sổ xe.
Tan làm sao...... Ghế dài ở quán bar đang chờ rồi mà..
"Trợ lý Lâm còn nghỉ đẻ bốn tháng nữa sao?" Trên đường, Thẩm Tại ngồi ở ghế sau hỏi.
Thịnh Văn Ngôn quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau.
Đèn đường đan xen nhau chiếu vào bên trong xe, triền miên ở đỉnh đầu anh. Từ góc độ này có thể thấy mũi, môi, hàm dưới của anh đều vô cùng tinh xảo, lúc tối lúc sáng, vừa ௱o^ЛƓ lung lại vừa rõ ràng.
Cô chậm rãi chớp đôi mắt, lại thu hồi tầm mắt.
Tuy rằng nói tăng ca không quá vui vẻ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nhìn thấy một gương mặt tuấn tú như vậy nên tâm tình cũng tốt lên nhiều.
"Đúng vậy ạ, chính xác là còn bốn tháng mười ngày nữa." Trần Siêu lái xe nói, "Thẩm tổng, trợ lý Lâm chủ yếu phụ trách việc sinh hoạt hàng ngày của ngài, cho nên vị trí của cô ấy là vị trí quan trọng nhất không thể thiếu, vẫn cần phải có người thay tạm."
Công việc được phân chia cho mỗi trợ lý đều khác nhau, Trần Siêu chủ yếu làm việc bên mảng các dự án, mà trợ lý Lâm đang nghỉ đẻ lại làm bên mảng cuộc sống sinh hoạt cũng như xã giao của Thẩm Tại.
Hiện tại hầu như mọi công việc của trợ lý Lâm đều do Trần Siêu làm, nhưng có quá nhiều việc mà thời gian của anh lại có hạn nên cũng không thể chăm sóc ông chủ hoàn toàn được.
Thẩm Tại: "Ừm, cậu xem thế nào thì làm đi."
"Vâng." Sau khi Trần Siêu nói xong rồi lại nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Thịnh Văn Ngôn một cái, "Tôi sẽ đi tìm thử một chút, nhưng trong khoảng thời gian này, không bằng bổ nhiệm trợ lý Thịnh lên thay tạm công việc của trợ lý Lâm đi."
Đột nhiên bị điểm danh nên Thịnh Văn Ngôn sửng sốt.
Bổ nhiệm thay vị trí của trợ lý Lâm? Vậy chẳng phải giống với trợ lý mảng sinh hoạt sao?
Cái này cô biết bởi vì ba cô cũng có, trợ lý đó thường xuyên giúp ba tới nhà đưa văn kiện, cũng thường xuyên theo ba đi xã giao hoặc cùng gia đình, quả thực thì trợ lý của ba còn hiểu ông ấy hơn cả cô.
Thịnh Văn Ngôn sáng mắt lên, cùng gia đình sao......
Đây chính là đánh vào trong nhà họ Thẩm còn gì, vậy không phải rất thích hợp với cô sao!
"Có thể! Tôi làm được! Phương diện này tôi làm được!"
Thẩm Tại ngước mắt nhìn Thịnh Văn Ngôn hết sức tích cực mà hơi ngạc nhiên.
Mà cô gái kia quay đầu lại, đôi mắt sáng lên, cô gắt gao nhìn chằm chằm anh, sắc mặt nghiêm túc tới nỗi kỳ cục.
"Chăm sóc người khác là việc mà tôi lành nghề nhất, ông chủ, để tôi chăm sóc cho anh đi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc