Duyên Nợ Đào Hoa - Chương 29

Tác giả: Đại Phong Quát Quá

Ta quay đầu lại, thấy hắn đứng ở gần bên, đang cười với ta.
Trái tim ta như bị lấy ra khỏi иgự¢, trong thoáng chốc lại tưởng mình hoa mắt. Nhưng vẫn chẳng điều khiển nổi chân mình, lao đến trước mặt hắn, nghe thấy lời mình nói ra cũng đang rung lên.
Hắn đứng đó, cười khẽ, nghe giọng nói của ta run rẩy.
“Hoành, Hoành Văn…”
Ta túm chặt lấy tay áo hắn, trông chờ biết bao lần, đến lúc người đã đứng ngay trước mặt, lại nhất thời nghi ngờ liệu có phải đang mơ. Hắn tiến lại gần thêm chút nữa, thấp giọng thì thầm bên tai ta: “Thật ra vào buổi tối hôm đó, lúc ngươi bảo ta mau hồi phục lại, chẳng biết tại sao ta liền hồi phục. Nhưng ta thấy ngươi đang gặp cảnh gió xuân phấp phới, mải mê ngắm hoa đào, bèn muốn xem xem quãng thời gian này vận số của ngươi ra sao.” Nói rồi còn làm bộ thổn thức thở dài, “Xem ra ngươi cả ngày trên thiên giới, than tới than lui cũng xem như không giả bộ, cái vận đào hoa của ngươi quả thực đáng than thở mà.”
Ta chỉ giương mắt nhìn hắn, chẳng biết nói câu nào mới tốt.
Hoành Văn nói: “Đêm khuya gió lạnh, đứng giữa sân thế này bị người khác trông thấy cũng không hay, về phòng trước đã.”
Ta ngượng ngập buông lỏng ống tay áo của hắn ra: “Được.”
Đi đến hành lang, Hoành Văn mới cười khẽ, hỏi: “Mấy tối gần đây ngươi ngủ ở thư phòng, không biết cái thư phòng này ta có đặt chân vào nổi không?”
Ta lại ngượng ngập cười một tiếng, đẩy cửa thư phòng ra.
Thư phòng vốn đã rất bé, buổi sáng ta còn sai người khiêng ghế dài ra, nhét một cái giường lớn vào, bốn phía chỉ còn dư một khoảng trống con con. Bản tiên quân đẩy cửa ra, ánh trăng vừa khéo len qua chiếu tới trước bàn. Ta đóng cửa lại, Hoành Văn vung tay áo, giăng một lớp chắn tiên trong phòng.
Ta nói: “Ngươi vừa mới bình phục, dù thế nào cũng đừng dùng đến phép tiên là hơn. Vạn nhất…”
Hoành Văn nói: “Không sao, mấy ngày nay ta biến thành trẻ nhỏ, không phải vẫn dùng phép tiên đó sao.”
Ta không cầm lòng nổi, lại nắm chặt lấy ống tay áo của Hoành Văn: “Dùng ít một chút vẫn tốt hơn. Ngươi…”
Hoành Văn đứng đó trông ta, hắn đã hồi phục rồi, những ngày ở dưới trần gian, cuối cùng cũng hết.
Bất kể là đến khi nào, cuối cùng vẫn sẽ có một ngày kết thúc.
Ta nắm chặt lấy hai tay hắn, gọi một tiếng Hoành Văn, còn không đợi hắn đáp lời, đã áp môi mình vào môi hắn.
Lúc này bản tiên quân mới thấy phục mình sát đất, sáng nay đã sáng suốt biết bao, sai người khiêng một cái giường lớn vào phòng.
Lần trước trong rừng hoa đào, là ảo cảnh do Hoành Văn dùng phép tiên hóa ra, chung quy vẫn cứ phảng phất nét hư huyễn của giấc chiêm bao, chẳng sánh được bằng lúc này đây, chân thực rõ ràng.
Lông mày Hoành Văn khẽ nhíu vào nhau, ta khàn giọng thủ thỉ sát bên tai: “Ta sẽ nhẹ nhàng hơn lần trước.” Hoành Văn mở đôi mắt đang khép hờ, khóe mắt mang theo chút ý cười nhìn ta, sau đó cắn lên cần cổ của ta một cái thật đau: “Làm cho sảng khoái một chút. Lần… ưm… lần sau ta sẽ không để ngươi….”
Cũng sắp bước vào những ngày đông giá, việc nâng một thùng nước giếng vào, sau đó dùng pháp thuật làm nóng nó cũng mất sức hơn hẳn ngày thường. Vốn định cùng Hoành Văn tắm rửa sạch sẽ, ai ngờ tắm qua tắm lại cuối cùng tắm tới trên giường.
Vậy là đổi nước, lại đun, lại tắm, đi đi lại lại mấy lần, chờ đến lúc bản tiên quân nhẹ nhàng khoan khoái mà ôm lấy Hoành Văn nằm trên giường nghỉ tạm thì trời cũng đã sắp sáng.
Hoành Văn biếng nhác nói: “Chẳng trách người phàm vẫn thường nói, chỉ hận đêm xuân ngắn ngủi. Tối nay ta đã hiểu được ý này.” Sau đó nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ta nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nằm nghỉ một hồi, ai dè lại có một giấc mơ.
Trong mơ, ta đang ngồi dưới ánh đèn trong một gian phòng, một bàn cờ phía trước, tựa như có một màn sương đang phủ trước mặt, ta nhìn không rõ thế cờ, lại càng nhìn không rõ người đang ngồi đánh cờ với ta, nhưng trong lòng lại biết, ta thua rồi. ta buột miệng cảm thán: “Ta lại thua rồi, chẳng biết đời này có thắng nổi ngươi một ván hay không nữa.” Bấc đèn tanh tách cháy, cửa sổ bên cạnh người đã có ánh bình minh lờ mờ len lỏi. Người đối diện vung tay áo lên, dập tắt đèn, đẩy cửa ra, tức thì nắng mai ùa vào phòng.
Chỉ trong chớp mắt, ta lại thấy mình đang đứng trong một mảnh sân. Sương mù bảng lảng, chẳng nhìn rõ được thứ gì, nhưng từng ngóc ngách trong sân lại như đã sớm in hằn trong иgự¢. Trước mặt ta hẳn là một cái ao, hoa súng trong ao mới vừa mọc thêm phiến lá tròn vành vạch, bên bờ ao có mấy phiến đá Thái Hồ[1]cùng hai cây chuối tây. Bờ ao bên kia có một cái đình, trên chiếc bàn đá trong đình có khắc một bàn cờ. Lúc này đây ắt phải là mùa xuân, mùi thơm của hoa mộc hương như thấm vào gan ruột trong sương sớm, những mảnh mộc hương leo đầy trên bờ tường nhất định đang nở kín hoa xinh.
[1]Đá Thái Hồ: Loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ.
Rồi ta lại thấy hắn đứng ngay bên cạnh, phía sau lưng là khung cửa sổ ban nãy.
Ta nói với hắn rằng: “Sương sớm mỏng giăng giăng, gió xuân vừa đương khéo.” Vẫn không nhìn rõ mặt người kia, nhưng ta biết, hắn nhất định đang cười rất đỗi hân hoan.
Hương hoa ngào ngạt, gió sớm mát rượi, vậy mà sương mù lại càng lúc càng dày đặc, ta nóng lòng muốn nhìn thấy gương mặt người kia, muốn biết rốt cuộc kẻ ấy là ai. Nhưng thân ảnh hắn đã hoàn toàn biến mất trong màn sương, chẳng còn thấy nổi dù chỉ chút đường viền, ta vươn tay muốn kéo hắn lại hỏi han, bàn tay ᴆụng phải một tà áo vương hơi lạnh, chợt rùng mình, sau đó tỉnh.
Hoành Văn đang dựa người vào thành giường nghiêng đầu nhìn ta, ống áo bị bàn tay ta nắm chặt.
Ta vội vàng bật dậy: “Ngươi… ngươi ngủ thêm chút nữa đi… mau nằm xuống.”
Hoành Văn biếng nhác đáp rằng: “Ta cũng có phải người phàm đâu, làm gì yếu tới mức đó, ngủ một chút là mệt mỏi cũng tan gần hết rồi.” Bản tiên quân lập tức hỏi: “Ngươi… từ chỗ nào mà ngươi biết người phàm yếu tới mức đó.”
Hoành Văn vừa ngáp vừa nói: “Đọc sách chứ còn gì, cái loại sách đó ấy, loại chỉ có tranh không quả thật chẳng bằng loại vẽ tranh kèm chữ.”
Hoành Văn – hắn – rốt cuộc đã xem bao nhiêu tập Xuân cung rồi…
Hoành Văn nhìn về phía tay ta, nói: “Tay trái của ngươi làm sao thế, trông không được linh hoạt lắm.”
Lúc này ta đang xoa nắn ngón út tay trái, đáp: “Có lẽ bị thương lúc nào đấy rồi, ta thấy ngón út có chút khó chịu.” Bắt đầu từ sáng sớm trở đi, ngón út của ta cứ nhói lên từng đợt, hệt như bị đao cắt vậy.
Hoành Văn nâng bàn tay trái của ta lên nhìn một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Ta muốn về thiên đình trước.” Hắn trông sắc mặt ta, mới bật cười: “Ngươi đừng có hoảng, không phải ta về nhận tội đâu. Ta chỉ cảm giác lần này ngươi xuống trần gian, rất nhiều lý do đưa ra đều vô cùng miễn cưỡng, chuyện xảy đến cũng có chút kỳ lạ. Ta muốn tới trước mặt Ngọc Đế, hỏi mọi chuyện cho rõ ràng. Còn về nhận tội…”, đuôi tóc hắn khẽ lướt qua bờ vai ta, “Đợi sau này ta và ngươi cùng đến nhận.”
Hoành Văn muốn về thiên đình, ta chắc chắn không cản được, đành nói: “Vậy được.”
Ta cùng hắn khoác áo xuống giường, giúp hắn chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn. Hoành Văn bước ra tới cửa, nghiêng người nói với ta: “Tống Dao này, ngươi nói xem đợi đến khi ta với ngươi giống Thiên Xu – Nam Minh, bị đày xuống trần lịch kiếp, thì ai là người có năng lực xuống bố trí chia rẽ uyên ương nhỉ?”
Ta cười khan: “Việc này quả thật ta chưa nghĩ tới.” Hoành Văn cũng cười, dưới ánh nắng mai, hắn xoay người, tay áo vung lên, hóa thành một quầng ánh sáng đi mất.
Ta đứng ở khoảng đất trống trong phòng một lúc, thở dài. Sau đó rút một quyển sổ trắng tinh từ trong tay áo, trải lên bàn, lại lấy ra một cây 乃út, cây 乃út này không cần chấm mực vẫn có thể viết ra chữ trên giấy trắng.
Ta gấp quyển sổ viết dày đặt chữ cái lại, niệm chú, cuốn sổ ấy liền hóa thành một quầng sáng vàng vàng, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng.
Đó là thứ mà Ngọc Đế bí mật ban cho ta lúc bản tiên quân xuống phàm trần, gọi là sổ Dâng Tấu, bất kể ngươi đang ở chốn nào thì quyển sổ ấy đều có thể ngay lập tức xuất hiện trên ngự án của Ngọc Đế.
Bản tiên quân bước ra khỏi thư phòng, đưa tay day huyệt thái dương, Hoành Văn không hiểu rõ thế thái nhân tình, làm việc vẫn như cũ, chỉ lo trước mà chẳng lo sau, hắn đi cũng thật là nhanh nhẹn. Hôm nay trời vừa sáng, trong viện thiếu Tình Tiên, lại thiếu thêm một vị tiểu thiếu gia, bảo bản tiên quân làm sao bịa cho tròn câu chuyện trước mặt đám đầy tớ và Thiên Xu đây?
Hoành Văn đi dù có nhanh, cũng tuyệt đối không nhanh bằng quyển sổ con kia.
Trên quyển sổ con đó, ta đã bẩm tấu với Ngọc Đế rằng, tội tiên Tống Dao đã không làm tròn ý chỉ của Ngọc Đế, lén lút truyền tin cho Thiên Xu Tinh quân, lại còn dám toan tính tư tình, tự thấy tội lỗi gây ra không thể nào tha thứ, xin Ngọc Đế giáng tội.
Bản tấu dâng lên, ngay cả bản tiên quân cũng thấy mình sao mà khốn khổ, nhưng chỉ riêng chuyện của Thiên Xu, ta tuyệt đối không tránh khỏi trách phạt, nếu đã phải lên Tru Tiên Đài, tội gì còn phải kéo theo cả Hoành Văn.
Trường hợp của Thiên Xu với Nam Minh còn sờ sờ trước mắt, cho nên ta nghĩ, dù cho ta có bị đày xuống nhân gian làm người phàm lần nữa, Hoành Văn ở trên thiên đình, vẫn tốt hơn cả hai chúng ta đều phải xuống trần.
Ta đến hành lang, gặp phải một tiểu nha hoàn đang đi tới, nha hoàn khom người vấn an ta, bản tiên quân còn đang ngẫm nghĩ xem có nên tạm kéo dài thời gian, nói Tình Tiên cô nương với tiểu thiếu gia vẫn còn đang ngủ, để đỡ làm họ hoảng hốt hay không. Đột nhiên thấy từ đằng xa, một gã tiểu tư hốt hoảng chạy lại gần, nói: “Lão, lão gia, sảnh chính, sảnh chính… ngài mau ra mà xem….”
Ta vội vàng lao tới sảnh chính. Một nam một nữ đứng ngay giữa sảnh, quỳ sụp xuống trước mặt bản tiên quân.
Sao Tình Tiên với anh chàng thổi sáo lại quay về?
Tình Tiên với anh chàng thổi sáo quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi lòng ròng.
Anh chàng thổi sáo nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tình Tiên, nghẹn ngào nói với ta: “Tống công tử, ngài là đại ân nhân của vãn sinh và Tình nhi, sau khi vãn sinh và Tình nhi thành hôn rồi, nhất định sẽ thờ cúng bài vị trường sinh[2] của ân công ở trong nhà, ngày ngày dâng hương…”
[2]Bài vị trường sinh: Là bài vị viết tên của ân nhân, dùng để cầu cho ân nhân được sống lâu trăm tuổi.
Hắn nghẹn ngào, Tình Tiên cũng nức nở theo. Nhưng hai cái người này, sao đêm qua không quỳ ở hậu viện khóc cho xong đi, hôm nay lại còn cố ý chạy tới khóc thêm trận nữa.
Ta chẳng còn cách nào, đành cúi người đỡ Tình Tiên và anh chàng thổi sáo kia dậy: “Không dám nhận, không dám nhận, trong thiên hạ này làm gì còn chuyện gì viên mãn hơn người có tình được ở bên nhau. Tại hạ… tại hạ cũng chỉ thuận theo ý trời mà thôi.”
Sau khi tiễn được Tình Tiên và anh chàng thổi sáo đi rồi, ta trở lại sảnh chính, trông thấy tiểu Thiên Xu đang đứng cạnh tấm bình phong.
Con mắt sáng lấp lánh của Thiên Xu nhìn ta, y hỏi: “Ban nãy sao Tình Tiên và cái người đó lại khóc dữ vậy? Đó có phải là tình cảm của người phàm không?”
Ta xoa đầu y, ngồi xuống nói: “Không sai.”
Thiên Xu nói: “Chẳng phải tình là một thứ khiến người phàm rất vui vẻ, rất thỏa mãn sao? Vậy thì phải cười mới đúng chứ, sao lại khóc?”
Ta nói: “Dính vào thứ ấy rồi, thì cười rất nhiều, nhưng lệ cũng rơi không ít.”
Thiên Xu nghe vậy chỉ “Ừm” một tiếng.
Ta nói với tiểu nha hoàn rằng, hôm nay tiểu thiếu gia ngủ nướng một chút, đừng gọi tiểu thiếu gia dậy vội, thôi thì lừa được lúc nào hay lúc ấy. Sau khi dùng bữa sáng xong, Thiên Xu đứng ở chỗ không người, nhỏ giọng hỏi ta: “Hoành Văn đâu rồi?”
Bản tiên quân liền ăn ngay nói thật: “Hắn đã về thiên đình trước rồi.”
Vầng trán của Thiên Xu nhăn lại, ta đang định giải thích cho tường tận, đột nhiên thấy trong phòng có ánh sáng tỏa ra chói lòa. Bắc Nhạc Đế quân xuất hiện giữa không trung, dẫn theo sau năm sáu thiên binh, cất cao giọng nói: “Tống Dao Nguyên quân, bản vương phụng ý chỉ của Ngọc Đế, dẫn ngài và Thiên Xu Tinh quân nhanh chóng trở lại thiên đình.”
Thiên Xu vẫn còn chưa phục hồi, ngơ ngác chẳng hiểu gì, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo của bản tiên quân.
Bắc Nhạc Đế quân đặt chân xuống đất, khách khí nói với ta rằng: “Tống Dao Nguyên quân, xin mời.”
Năm sáu gã thiên binh hướng về phía Thiên Xu, bản tiên quân sải bước chắn ngang trước mặt y: “Ta với Đế Quân thương lượng thế này nhé, tạm thời cứ để Thiên Xu Tinh quân ở cạnh ta.”
Bắc Nhạc Đế quân liếc mắt nhìn Thiên Xu, nói: “Vậy cũng được.” Sau đó hắn ra hiệu bằng mắt cho đám thiên binh. Đám thiên binh liền thu tay lại, xuyên tường ra rà soát một vòng trong viện. Chỉ lát sau đã thấy bọn họ trở về, một người trong số đó xách hồ ly theo, bẩm báo lại với Bắc Nhạc: “Bẩm báo Đế Quân, chúng thần đã khiến những phàm nhân kia chìm vào ảo mộng, sau khi tỉnh lại, họ sẽ chỉ nhớ hộ gia đình này đã chuyển đi.”
Bắc Nhạc Đế quân khẽ gật đầu, nói: “Đi thôi.”
Trên thiên đình, cảnh trí như xưa, mây ngũ sắc như xưa, mấy gương mặt đứng gác Nam Thiên Môn cũng như xưa.
Tiên sử Hạc Vân hầu bên bàn Ngọc Đế đang đứng trước Nam Thiên Môn, hành lễ với Bắc Nhạc Đế quân, nói: “Tiểu tiên phụng mệnh Ngọc Đế, đứng đợi ở đây đã lâu. Trước lúc đi Ngọc Đế có đặc biệt dặn dò Đế quân mang về một ‘thứ’, không biết Đế Quân đã làm được hay chưa?”
Tiểu Thiên Xu đứng cạnh bản tiên quân, gã thiên binh đang ôm hồ ly đứng ở bên còn lại. Bắc Nhạc Đế quân nói: “Làm phiền Hạc Tiên sứ bẩm lại với Ngọc Đế, ‘thứ đó’ ta đã thuận lợi dẫn trở về.”
Hạc Vân liền đưa mắt nhìn thoáng về phía ta, gật đầu đáp: “Tiểu tiên đã biết”, rồi lại nói: “Ngọc Đế có khẩu dụ, Đế quân hãy dẫn Thiên Xu Tinh quân vào trong điện Hào Quang.”
Bắc Nhạc Đế quân lĩnh khẩu dụ, quay người lại nói với Thiên Xu, vẻ mặt lại có chút không đành lòng: “Ngài hãy đi theo bản tọa.” Tiểu Thiên Xu không biết rõ ngọn ngành, đáp lời bằng âm thanh non nớt trong trẻo của hài đồng: “Được. Làm phiền Đế quân rồi.” nói xong liền bước về phía trước, đi được mấy bước, quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi ở chỗ nào trên thiên đình? Mấy ngày này ở dưới nhân gian đã được ngươi giúp đỡ rất nhiều, ngày khác nhất định sẽ tới phủ nói lời cảm tạ.”
Ta cố gắng mỉm cười: “Nơi ta ở là phủ Quảng Hư. Nếu ngươi có thể tới được, vậy thì hãy nhờ Bắc thiên vương chỉ đường giúp.”
Thiên Xu nghe thế liền cười, gật đầu nói: “Có thể là lâu lắm rồi ta chưa rời khỏi cung Bắc Đẩu, quả thực chưa hề nghe đến phủ Quảng Hư. Mới hạ giới có mấy ngày thôi, cảnh trí trên thiên đình thay đổi không ít. Tạm thời xin cáo biệt tại đây, ngày khác có thời gian chúng ta lại gặp.”
Ta đáp lời: “Được”, sau đó trơ mắt nhìn Thiên Xu đi tới bên cạnh Bắc Nhạc Đế quân.
Hạc Vân bước tới trước mặt bản tiên quân: “Hãy đi theo ta.”
Ta dợm bước về phía trước, Hạc Vân giơ ống tay ra ngăn ta lại: “Tống Dao Nguyên quân, không phải tiểu tiên đang nói ngài. Ngọc Đế có khẩu dụ, để Nguyên quân tạm thời trở về phủ nghỉ ngơi.” Sau đó đưa mắt nhìn về phía thiên binh đang túm cổ Cục Lông: “Ngươi đi theo ta.”
Bản tiên quân đang vô cùng kinh hoảng. Hạc Vân nói chuyện với ta, vẫn cực kỳ khách khí, vẫn gọi ta một tiếng Tống Dao Nguyên quân, có thể thấy rằng Ngọc Đế còn chưa hạ lệnh tước bỏ phong hiệu, cách chức ta. Đến giờ mà Ngọc Đế vẫn còn chưa cách chức lột mũ của ta, chứng tỏ rằng ông ấy đã chuẩn bị sẵn một hình phạt cực lớn cho ta rồi.
Bản tiên quân trơ mắt ra nhìn Bắc Nhạc dẫn Thiên Xu, Hạc Vân dẫn thiên binh xách cổ Cục Lông đi càng lúc càng xa. Những thiên binh còn lại khom người nói với ta: “Chúng thần phụng mệnh, hộ tống tiên quân hồi phủ.”
Lúc ta ngẩng đầu lên nhìn thì dáng người nho nhỏ của Thiên Xu đã hòa vào trong mây khói, mơ hồ không rõ. Vì sao Ngọc Đế không lôi cổ ta lên điện thẩm vấn, rốt cuộc trong hồ lô của ông ấy đang bán thuốc gì?
Hoành Văn hắn - giờ này thế nào rồi…
Trong vòng vây của đám thiên binh, ta trở về phủ Quảng Hư Nguyên quân của mình. Lại nói, ta ở thiên đình đã nhiều năm như vậy, tuy cũng vớ được một chức Nguyên quân vớ vẩn làm chơi, nhưng đến cả tùy tùng cũng không có lấy một người. Bình thường trông thấy mấy vị Đế quân cùng với Hoành Văn lên điện dự họp, đội ngũ theo sau khí thế kinh người, quả thật trông thấy mà thèm. Hôm nay bị kẹp giữa một đám thiên binh, cũng coi như được một lần phô trương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc