Đường Một Chiều - Chương 66

Tác giả: Mộng Tiêu Nhị

Lạc Táp dùng sức nắm chặt quả táo trong tay, người biết ba cô là ai cũng không ít, cô cũng không lo sợ là đồng nghiệp sẽ thấy thế nào, chỉ là cô không nghĩ tới Sở Tư Tư sẽ nói ra cái chuyện này với giọng điệu trả thù như thế.
Cứ làm như khi mọi người biết ba cô là ai thì sẽ giẫm nát cô ở dưới chân không bằng.
Một người có phẩm tính như vậy, cô không biết làm sao Du Ngọc lại có thể khen Sở Tư Tư như khen hoa vậy.
Thôi,cũng có liên quan gì đến cô đâu.
Thượng Viện Viện thoát ra khỏi khiếp sợ, đột nhiên nhận ra, hèn gì Phó Duyên Bác lại chăm sóc đặc biệt cho Lạc Táp, thì ra là tiểu sư muội của anh ấy mà.
Cô ấy nhìn về phía Lạc Táp: "Vừa rồi Sở Tư Tư nói gì đó, sao tôi không nghe được gì cả."
Nói rồi, cô ấy lại nhìn về phía Tiểu Hạ, Tiểu Hạ vội tỏ thái độ, phụ hoạ theo cô ấy: "Tôi cũng không nghe được, vừa rồi hơi bị ù tai."
Thượng Viện Viện nói: "Ai nha, sao anh giống em quá vậy, vừa rồi ù tai ghê luôn, chúng ta đi bệnh viện khám thử nhỉ?"
"được a"
"Đi thôi, tới muộn thì bác sĩ cũng nghỉ hết."
Hai người đi lên tầng.
Lạc Táp: "......"
Nhíu mày, hai người kia bị choáng váng đầu à?
Hoàn toàn rơi vào chế độ điên cuồng tự biên tự diễn.
Buổi tối, Lạc Táp và Tưởng Mộ Tranh đi siêu thị mua chút đồ tết, lại mua bột mì cùng nhân làm sủi cảo, tính về nhà làm sủi cảo.
Cô không nói gì đến việc Sở Tư Tư tìm cô gây sự, nói tới thì ngược lại còn ảnh hưởng tâm trạng của mình.
Sau khi về đến nhà, Lạc Táp bắt đầu sắp xếp đồ ăn tết, đây là cái Tết âm lịch vui vẻ nhất mà cô từng có trong suốt nhiều năm qua.
"7 ngày liên tục em không cần phải đi trực ngày nào hả?" Tưởng Mộ Tranh hỏi cô.
Cô xếp đồ, anh liền đứng ở bên cạnh hỗ trợ cô.
Lạc Táp: "Không, bị Tiểu Hạ và Thượng Viện Viện nhận hết một nửa rồi."
Cô xoay mặt qua nói với anh: "Trước kia đêm Giao thừa em đều đi trực, chỉ khi nào tuyết rơi nhiều thì sẽ ở lại trong đội làm hậu cần."
Tưởng Mộ Tranh: "Sẽ đón đêm Giao thừa với đồng nghiệp luôn à?"
"Ừ, Chu Nghiên sẽ đưa đồ ăn ngon đến cho những đồng nghiệp trực ban, cũng đông vui lắm." Cô nói: "Thật ra là em chủ động yêu cầu trực ban, cũng sẵn sàng trực thay cho đồng nghiệp khác, không muốn về nhà. Về cũng chỉ có một mình, còn không đông vui bằng ở đơn vị, còn có người để nói chuyện."
Đêm nay có lẽ là cao hứng nên cô nói nhiều hơn với Tưởng Mộ Tranh.
Tưởng Mộ Tranh nghe mà đau lòng, anh nhịn không được hỏi: "Dì Du cũng luôn mặc kệ em sao?"
"Không phải, bà ấy cũng hỏi khi nào em nghỉ, em nói phải trực ban. Kỳ thật em có ca trực hay không cũng đều như nhau thôi, em sẽ không đến nhà Sở Nhất Sơn, bà ấy cũng sẽ không bỏ mặc bên kia mà một mình qua đây ăn tết cùng em."
Lạc Táp thở dài: "Không nói chuyện không vui nữa."
Dừng một chút, cô thoáng đấu tranh rồi hỏi: "Mẹ em gần đây thế nào?"
Tưởng Mộ Tranh: "Khá ổn, có anh mà, không có việc gì cả, anh đặt vé cho dì ấy và cả mẹ anh đi Vienna nghe nhạc hội. Có mẹ anh ở cùng nên không sao cả, mẹ anh còn đang buồn chán vì không có ai đi chơi cùng kìa."
Lạc Táp buông đồ trong tay ra, ôm anh một cái: "Tưởng Mộ Tranh."
Cô chỉ gọi anh một tiếng, còn lại không nói gì thêm, cô nghĩ là anh hiểu cô muốn nói gì.
Tưởng Mộ Tranh vỗ vỗ đầu cô: "Tết nhất, chúng ta nói chuyện gì vui vẻ được không?"
Lạc Táp gật đầu, thoát ra khỏi ***g *** anh, tiếp tục sửa sang lại đồ tết.
Tưởng Mộ Tranh tìm đề tài dời đi lực chú ý của cô, anh đề nghị: "Đêm mai anh làm mì, em phụ trách gói sủi cảo, anh nghĩ rồi, chúng ta chỉ có hai người ăn, không cần gói nhiều sủi cảo như vậy, cán bột làm da sủi cảo cũng phiền phức. Chúng ta gói hai cái to đi, mỗi người một cái, em cảm thấy thế nào?"
Ở trong lòng, anh âm thầm tặng cho sự thông minh tuyệt đỉnh của mình một dấu like thật thật to.
Lạc Táp: "...Sủi cảo to quá, nấu chín không?"
Tưởng Mộ Tranh: "Ngày mai thử xem sao, gói trước một cái rồi nấu ăn thử. Nếu ăn ngon thì chúng ta lại gói thêm hai cái, ăn vào đêm Giao thừa."
Hai tên ngốc nhất trí quyết định như vậy, còn cảm thấy bản thân cực kỳ thông minh.
Lạc Táp sắp xếp xong đồ ăn tết, thời gian còn sớm nên cùng Tưởng Mộ Tranh ra phòng khách xem TV.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, Tưởng Mộ Tranh không hài lòng, vỗ vỗ chân mình, "Ngồi chỗ này."
"Ngồi chỗ nào cũng thế." Lạc Táp không nhúc nhích.
Bởi vì ngồi ở trên đù* anh là anh sẽ hôn cô, hôn một lát rồi hôn luôn tới trên giường.
"Không giống." Tưởng Mộ Tranh ôm cô lên trên đù*, nhẹ nhàng cắn môi cô: "Cả một ngày không gặp mà không thấy nhớ anh hả?"
"..." Cô nói: "Một ngày của anh là mấy tiếng vậy?"
"4 tiếng." Tưởng Mộ Tranh nói rồi hôn lên khóe môi cô, còn dùng đầu lưỡi khiêu khích cô.
Giữa trưa anh có tranh thủ gặp cô một lát, đưa cho cô mấy trái dâu tây đã được rửa sạch, đút cho cô ăn xong anh mới trở về.
Tình yêu quả thật là một thứ kỳ diệu, chỉ hận không thể ở bên cô suốt 24 giờ.
Tốt nhất là ở nơi như trên giường.
Lạc Táp mơ mơ màng màng, bản thân đã tới trên giường lúc nào cũng không hay, bị anh hôn đến trời đất quay cuồng.
Mãi cho đến khi anh tiến vào trong, cô mới bị đau mà bừng tỉnh lại, hai tay dùng sức bấu vào sau lưng anh.
Tưởng Mộ Tranh bắt lấy hai chân cô vòng lên eo mình, anh đặc biệt thích cảm giác khi đôi chân dài của cô quấn quanh eo.
Đại khái thì dục tiên dục tử cũng chính là như vậy.
Anh động thân tới trước, cô đưa người phối hợp theo, giữa hai người có một sự ăn ý hoàn hảo.
Sau này Tưởng Mộ Tranh thường xuyên cảm khái, may mắn năm đó khi chấp hành nhiệm vụ không rơi mất cái mạng này, chứ không thì thật là sống uổng phí cả một đời.
Cá nước thân mật là một loại niềm vui thể xác và tinh thần mà không chuyện gì có thể đạt tới được.
"Lạc Lạc."
"ừ?" Cô thều thào đáp lại.
"Mấy ngày nay hình như thời tiết chẳng ra gì, còn cực kỳ lạnh, chúng ta ở luôn trên giường đi."
"... Anh lại nghĩ cái gì đấy hả!"
"Muốn em, bằng không còn cái gì nữa?"
Lạc Táp lại bị tiến vào, cô không lên tiếng nữa.
Hai tay Tưởng Mộ Tranh nắm chặt eo cô, dùng sức lực lớn nhất của anh mà tấn công cô.
Cho cô.
Yêu cô.
Lạc Táp cảm thấy giữa cô và Tưởng Mộ Tranh không chỉ là trao đổi về thể xác mà còn là cả linh hồn.
Ở trong thân thể nhau, ai cũng không muốn rời đi.
Bỗng nhiên một cơn *** ập đến, Lạc Táp không khống chế được bản thân, cả người đều dán lên trên người anh, dùng sức cắn đầu vai anh.
Sau khi kết thúc, anh ôm chặt cô vào trong lòng, mồ hôi trên tóc anh nhỏ từng giọt lên trán cô.
"Lạc Lạc, ngoan ngoan."
Cô còn đang run rẩy trong lòng anh: "Tưởng Mộ Tranh." Cô nghẹn ngào gọi anh.
"Anh đây, Lạc Lạc."
Tưởng Mộ Tranh đưa tay sờ lên má cô: "Có phải vẫn còn muốn không?"
Lạc Táp vội lắc đầu, chôn mặt vào trong cổ anh, mồ hôi đầm đìa, không phân rõ là của ai với ai.
Anh vuốt ve tấm lưng mịn màng đẫm mồ hôi của cô, vài phút sau cô từ từ bình ổn lại.
Cô đã kiệt sức, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, nhắm mắt rồi thì rất khó để mở ra lại.
"Lạc Lạc, chúng ta vào phòng tắm để tắm qua chút nhé?"
"Ừ."
Tưởng Mộ Tranh đợi vài phút không thấy có động tĩnh gì, cúi đầu nhìn thì thấy cô đã ngủ mất rồi.
Anh hôn lên đầu vai cô, lại ôm cô vào phòng tắm rồi tắm rửa cho cô.
Đại khái bị anh chiều quen rồi, mỗi lần làm xong anh đều sẽ ôm cô nghỉ ngơi trong chốc lát. Sau khi cô nhắm mắt rồi thì sẽ không mở ra nữa, đều là anh ôm cô đi phòng tắm để tắm rửa.
Tắm xong, Lạc Táp ngủ an ổn, anh đi qua phòng làm việc, trả lời xong mấy cái email thì cũng không còn việc gì để làm.
Nghĩ đến 2 ngày sau sẽ đi qua chỗ chú Phùng làm khách, lại còn là lấy thân phận con rể tương lai thì không khỏi có chút khẩn trương.
Chú Phùng chỉ biết là Lạc Lạc có bạn trai, nhưng không biết người bạn trai đó là anh.
Từ Phùng đại ca cho đến chú Phùng, rồi lại đến cha vợ tương lai, động tác này cũng quá nhanh. Suýt chút nữa đến anh còn không tiếp nhận nổi chứ đừng nói là Phùng Khiếu Vịnh.
Đều nói cha vợ nhìn con rể cũng là hết sức ngứa mắt, càng nghĩ trong lòng lại càng có áp lực.
Suy nghĩ một lát, anh nhắn tin vào nhóm chat \'kinh thành hoa hoa công tử\': [Còn có hai ba ngày nữa là phải gặp ba vợ, ai có kinh nghiệm truyền thụ chút.]
Hoắc: [ Trực tiếp gọi ba. ]
Tưởng Mộ Tranh: [...Sau đó thì sao? Kết quả? ]
Hoắc: [Cha vợ giúp tôi lấy lòng mẹ vợ, cưới luôn được vợ về nhà.]
Tưởng Mộ Tranh lại hỏi: [ Phương pháp trực tiếp này của cậu, trong nhóm này có ai thử chưa? ]
Hoắc: [ Lần nào cũng đúng. ]
Tưởng Mộ Tranh như suy tư gì, nhắn thẳng một tin qua cho Phùng Khiếu Vịnh: [Chú Phùng, hai ngày nữa khi chú được nghỉ, con sẽ dẫn bạn gái đến cho chú xem thử :) ]
Phùng Khiếu Vịnh: [ Nếu cậu không sợ tôi nhai cậu thì cứ tới đây :)]
Tưởng Mộ Tranh: [... Ba, thì ra ba biết con và Lạc Lạc ở bên nhau sao ~ Thật tốt quá ~ Mấy ngày nữa sẽ mời ba uống R*ợ*u ~]
Phùng Khiếu Vịnh: [Tôi không bị dụ với chiêu đó đâu, vẫn sẽ nhai đầu cậu :) ]
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Hôm mồng 2 tết, ngày về nhà mẹ đẻ lại là ngày Tưởng Mộ Tranh gặp mặt cha vợ.
Dọc theo đường đi đều rất thấp thỏm, tới dưới tầng rồi thì càng là khẩn trương không thôi.
Hiện tại có chút đồng cảm với các cô gái khi chuẩn bị gặp mẹ chồng.
Cảm giác đều như nhau.
Tuy anh khẩn trương, nhưng cũng không để lộ cảm xúc ra ngoài. Dọc theo đường đi Lạc Táp rất vui vẻ, cũng không chú ý anh có điểm khác biệt với ngày thường.
Thường ngày khi lái xe, anh rất thích nói chuyện phiếm với cô. Nhưng hôm nay từ khi ra khỏi cửa đến dưới tầng nhà Phùng Khiếu Vịnh, cả đường đi anh đều không nói gì.
Khoảnh khắc Phùng Khiếu Vịnh mở cửa ra, tim Tưởng Mộ Tranh giống như sắp nhảy ra ngoài, cảm giác hệt như lần đầu tiên tỏ tình với Lạc Lạc, trong lòng không có chút tự tin nào.
"Chào chú Phùng."
"Sao lại không gọi ba nữa?" Phùng Khiếu Vịnh nhướng mày, có thâm ý khác mà nhìn anh.
Lạc Táp khó hiểu nhìn anh và ba, không hiểu gì về cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Tưởng Mộ Tranh: "Ba."
Lạc Táp: "..."
Phùng Khiếu Vịnh chỉ chỉ anh, "Còn đứng ở cửa làm gì! Nhanh lăn tới đây!"
Tưởng Mộ Tranh cười: "Vâng, lãnh đạo."
Phùng Khiếu Vịnh đá vào chân anh: "miệng lưỡi trơn tru."
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Rốt cuộc đã biết vì sao Lạc Táp thích đá người như vậy, thì ra là di truyền à nha.
Phùng Khiếu Vịnh biết Tưởng Mộ Tranh đến đây nên làm vài món Tưởng Mộ Tranh thích ăn, lại làm vài món Lạc Lạc thích ăn, còn làm thêm mấy món ăn đặc sản của quê nhà ông, cả một bàn thịnh soạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc