Đuổi Tình Yêu Đi - Chương 50

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Trần Tư Yến che che giấu giấu vào phòng, Chu Tự Hàn rất thảnh thơi tựa vào trên ghế sa lon, ánh mắt quét qua bà, nhíu mày: "Yên tâm đi, nơi này là club tư nhân, những người không có thẻ hội viên thì không vào được."
Trần Tư Yến nhìn người đàn ông trước mắt, từng trận phát rét trong lòng, bà biết đây là Chu Tự Hàn gián tiếp nói cho bà biết, cử chỉ của bà có nhiều điểm buồn cười. Chu Tự Hàn, lão nhị nhà họ Chu, của cải và bối cảnh nhà họ Chu cái gì, sao Trần Tư Yến không rõ ràng, nói trắng ra là, chỉ cần Chu Tự Hàn muốn, cũng không thể không làm được chuyện, nói theo một cách khác, người đàn ông này hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm.
Vừa bắt đầu, lúc video *** của mình lộ ra ngoài, đúng là Trần Tư Yến thật sự không hiểu, không biết người nào thần thông quảng đại như vậy, thậm chí đem những video này phát tán ra ngoài, thật ra thì những thứ này cũng không gọi là chuyện lớn gì, ai cũng biết, nhưng ra ngoài ở đại chúng, hậu quả cũng không thể suy nghĩ.
Khi Trần Tư Yến vừa nhìn thấy những video kia thì cũng biết mình xong rồi, những người gặp chuyện như vậy, phải bảo vệ mình kỹ lưỡng trước tiên, làm sao quan tâm bà sống ૮ɦếƭ như thế nào, huống hồ những người đó một người bà cũng đắc tội không nổi.
Hiện tại Trần Tư Yến giống như một con chuột chạy qua đường, người người nói đánh, ngay cả chỗ ẩn núp cũng không có, rơi vào tình cảnh như vậy, bà cũng không có biết rõ, rốt cuộc là ai gây khó dễ cho bà như vậy, mục đích làm như vậy là vì cái gì, thời điểm Chu Tự Hàn cho trợ lí hẹn bà, dường như Trần Tư Yến mới hiểu được một chút.
Chỉ là còn không thể nào tin tưởng, Chu Tự Hàn sẽ vì Sở Dĩnh, mà tìm manh mối từ bà, đi lật lại vụ án của Sở Cảnh Sơn, dù sao vụ án này không phải chuyện đùa, liên lụy đến Lăng Thủ Chính, làm một người phụ nữ và nhà họ Lăng trở mặt, nói từ chỗ nào, cũng không phải là người như bọn họ sẽ làm ra chuyện này.
Sở Dĩnh rất xinh đẹp, nhưng với Chu Tự Hàn, cũng chẳng qua chỉ là phụ nữ thôi, phụ nữ ở trong tay người đàn ông như vậy, coi là gì, Trần Tư Yến hiểu rất rõ loại người như Chu Tự Hàn này, cho nên, cho dù ngày đó nhìn thấy Chu Tự Hàn đối với Sở Dĩnh không bình thường ở bên trong tiệc mừng thọ của Lâm lão đầu, cũng không nghĩ đến phía sau sẽ chọc ra cái sọt lớn như vậy.
Thật ra thì, cho dù Chu Tự Hàn chơi nổi vì Sở Dĩnh, muốn lật lại vụ án của Sở Cảnh Sơn, mặc dù là sẽ tìm được nơi ở của chính mình, nhưng hoàn toàn có thể tuân theo quy tắc quan trường, mà không phải giống như bây giờ, làm cho mọi người đều biết, thậm chí, có thể có không động nhà họ Lăng là điều kiện tiên quyết ở đây, còn trong sạch của Sở Cảnh Sơn, chỉ cần tìm thêm một thằng xui xẻo gánh trách nhiệm, chuyện gì cũng giải quyết, hiển nhiên Chu Tự Hàn không muốn dùng con đường này để lật lại vụ án của Sở Cảnh Sơn, mục đích của anh còn lâu mới đơn giản như vậy.
Nhưng mặc kệ loại nào, Trần Tư Yến biết, đời này mình không còn cơ hội xoay mình rồi, có lẽ còn có một đường sống, lại hoàn toàn quyết định bởi Chu Tự Hàn. . . . . .
Trần Tư Yến tháo khăn quàng cổ và đeo mắt kính xuống, lộ ra gương mặt già nua có chút tiều tụy, nếp nhăn ở khóe mắt cũng không che nổi nữa, cả người toát ra một loại nhếch nhác không lối thoát.
Chu Tự Hàn giơ giơ tay lên: "Ngồi đi." Trần Tư Yến ngồi xuống, có chút nóng nảy mở miệng: "Cậu muốn như thế nào?" "Như thế nào sao?" Chu Tự Hàn cười lạnh hai tiếng: " Sợ rằng phải xem bà chọn như thế nào rồi?"
Trần Tư Yến cười khổ một tiếng: "Chuyện cho tới bây giờ, tôi còn có lựa chọn sao?" "Có . . . . . ." Chu Tự Hàn nói một câu rất có thâm ý: "Chỉ cần bà nói hết chuyện năm đó ra, hơn nữa phối hợp với tôi, có lẽ sẽ có chút cơ hội."
Trần Tư Yến sửng sốt một chút: "Cậu muốn lật đổ Lăng Thủ Chính sao? Nhưng còn có nhà họ Lăng sau lưng của ông ta." Chu Tự Hàn đưa ngón tay lắc lắc: "Không, không, tôi không muốn phá đổ người nào cả, chỉ là, người chân chính có tội không nên nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không phải đó là đạo lý sao."
Trần Tư Yến chợt cười to đứng lên: "Chu tổng, cậu cũng đừng bày ra bộ mặt chính nghĩa nữa, nói cho cùng không phải là ghen sao, cậu ghen tỵ với con trai của Lăng Thủ Chính có tình cũ với Sở Dĩnh, cho nên muốn lật lại vụ án của cha Sở Dĩnh, để cho Sở Dĩnh hiểu Lăng Thủ Chính là hung thủ sau màn hại cha cô ấy tự sát, nhờ vào đó, vĩnh viễn không có khả năng dính líu với Lăng Chu nữa, tôi nói có đúng hay không?"
Chu Tự Hàn cười nhẹ một tiếng: "Đừng nhìn bà có chút lớn tuổi, vẫn còn coi như là người phụ nữ thông minh." Trần Tư Yến nói rất châm chọc: "Không ngờ Chu tổng cũng có loại tình cảm này." Nụ cười trên mặt Chu Tự Hàn vừa thu lại, tàn khốc ẩn hiện: " Loại tình cảm gì, tôi không quan tâm, tôi chỉ biết một chuyện, người phụ nữ của Chu Tự Hàn tôi, không thể để cho người khác khi dễ trắng trợn như vậy rồi, tôi thay cho cô ấy đòi lại, tăng gấp bội." .
Sắc mặt Trần Tư Yến trắng nhợt nói: "Nếu như mà tôi nói thẳng chuyện năm đó ra, Lăng Thủ Chính không gánh nổi, vậy tôi đi theo cũng xong rồi, hại người không lợi mình, tôi làm những việc này thì có ý nghĩa gì?"
Ánh mắt Chu Tự Hàn lạnh lẽo loe lóe nói: "Ở chỗ này tôi còn có rất nhiều đồ, nếu như công khai, đừng nói bà…người nhà của bà, ngươi thân thích, mọi việc có liên quan với bà, cũng đừng muốn yên tĩnh sống qua ngày, tin tưởng tôi, đến lúc đó bà sẽ bắt đầu nhớ tình cảnh bây giờ, nếu như bà phối hợp, có lẽ còn có cơ hội trở thành nhân chứng, đi vào đợi một hồi, chờ sự việc trở lại bình thường, cái gì có thể đều có. . . . . . Chính bà suy nghĩ thật kỹ, nghĩ xong, có thể gọi số điện thoại này." Chu Tự Hàn rút giấy ghi chép trên bàn, viết một chuỗi số điện thoại để lên bàn, đứng lên đi ra ngoài.
Vừa đi đến cửa bên, liền nghe Trần Tư Yến lụn bại mà nói: "Được, tôi phối hợp, cậu muốn tôi làm như thế nào đây?" Chu Tự Hàn xoay người nhìn bà cười: "Xem xét thời thế mới là người thông minh."
Sau khi Chu Tự Hàn ra cửa đã mười giờ tối rồi, gặp Trần Tư Yến xong, lại đi đến một bữa tiệc xã giao, đáng tiếc cả bữa tiệc lòng anh đều không yên, một mực nghĩ đến chuyện Trần Tư Yến nói với anh, vẫn đau lòng cho bảo bối nhà anh, hận không được lập tức về nhà để ôm cô, gần gũi cô.
Chu Tự Hàn tốn chút thời gian đi thu tập tài liệu về cha Sở Dĩnh, phải nói người đàn ông kia rất không tầm thường, suy nghĩ một chút cũng thấy, một người đàn ông không hề có bối cảnh gì, bằng vào thực lực của mình đi lên đến cấp bậc đó, rất khó, gần như có thể nói là kỳ tích, mặc dù có yếu tố may mắn, năng lực của người này tuyệt đối không thể khinh thường, từ thành tích xuất sắc liên tiếp của ông ấy là có thể nhìn ra, ông ấy đã làm nhiều rất nhiều chuyện thực tế, thanh liêm gần như như hình với bóng với ông ấy.
Người như vậy lại thua ở trên tay Lăng Thủ Chính, chỉ có thể nói, cha của Sở Dĩnh còn thiếu hụt một chút gì đó trên quan trường, tudinhhuong@ những thứ đó không phải có vận số có năng lực là được, so với Lăng Thủ Chính, ông là quân tử, không đủ âm hiểm, cho nên bị Lăng Thủ Chính thiết kế từng bước từng bước, rơi vào bẫy, cuối cùng tự sát để chấm dứt.
Chu Tự Hàn cố gắng phân tích tâm lý của Sở Cảnh Sơn, cảm thấy, ở mức độ của Sở Cảnh Sơn thì không cách nào đối mặt với sai lầm mà mình phạm phải, Sở Cảnh Sơn là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nhưng đồng thời cũng là người nhu nhược, ông hèn yếu để Sở Dĩnh từ một thiên chi kiêu nữ hạnh phúc trở thành con gái tham quan không đáng giá một
đồng chỉ trong một đêm, còn có bệnh của mẹ cô, đối với Sở Dĩnh ngay lúc đó mà nói, thật sự có thể nói là họa vô đơn chí.
Mà khi đó Lăng Chu lại đi, đem bảo bối của nah ném đi, mình ung dung tự tại ra khỏi nước, còn luôn miệng đến tình yêu, chó má, Chu Tự Hàn vô cùng hối hận, ngày đó mình hạ thủ lưu tình, nên ác hơn chút nữa, giáo huấn tên tiểu tử kia một chút, bảo bối nhà anh chịu bao nhiêu tội chứ! Chu Tự Hàn nghĩ tới, trong lòng đều đau.
Chu Tự Hàn lên tầng, đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn một chút, trên giường không có ai, trong thư phòng cũng không có, tìm một vòng cũng không tìm thấy người, gọi điện thoại cho cô, theo tiếng chuông tìm được đến sân phơi, bảo bối nhà anh nằm ngủ thiếp đi trên ghế ở sân phơi ngoài trời, điện thoại di động còn nằm ở trong tay, xem ra vừa mới tắm rửa qua, chỉ mặc áo choàng tắm trên người tóc thật dài bị gió đêm thổi bay, theo ghế, lay động theo làn gió, giống như cành liễu mản mai rũ xuống bên mép nước, đong đưa ra một mảnh phong tình mềm mại mê người.
Chu Tự Hàn đưa tay ôm lấy cô, đi vào, thả xuống ở trên giường, Sở Dĩnh mới mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn anh một chút, ậm ờ lầm bầm một câu: "Anh đã trở lại...." Sau đó lật người ôm gối lại nhắm nghiền hai mắt.
Chu Tự Hàn lắc đầu bật cười, điểm cái chóp mũi của cô một cái, khẽ trách móc: "Heo con ham ngủ...." Đi tắm rửa rồi lên giường, rút gối ôm trong *** Sở Dĩnh ra, Sở Dĩnh lầu bầu một tiếng, rúc vào trong *** anh theo thói quen, tìm tư thế thoải mái, Chu Tự Hàn cúi đầu hôn cô, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi bảo bối, về sau có anh đây..."
Lúc Sở Dĩnh mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, ngồi dậy nhìn gối đầu bên cạnh trống không thì cảm thấy ngây ngô một lát, mơ hồ nhớ Chu Tự Hàn đã trở lại, người đâu rồi, hôm nay là chủ nhật, anh nên ở nhà chứ? Hơn nữa, dường như tối ngày hôm qua người đàn ông này cũng không làm cái gì, như vậy rất không bình thường.
Trên căn bản, nhu cầu của người đàn ông Chu Tự Hàn này, tràn đầy không khác bao nhiêu so với cầm thú cả, chỉ cần ở trên giường, thậm chí, có lúc không ở giường, vừa thấy cô thì cũng không làm chuyện khác, buổi tối hôm qua thì sao, có người khác ở bên ngoài rồi hả? Hay có bệnh tật gì...
Đang suy nghĩ lung tung, Chu Tử Hàn đẩy cửa đi vào, thấy cô mơ mơ màng màng, cười, cúi đầu gặm cô một hớp nói: "Nhìn anh như vậy làm cái gì hả?" Sở Dĩnh nháy mắt thử hỏi anh: "Tối ngày hôm qua anh trở về lúc mấy giờ vậy?"
Chu Tự Hàn bũi môi: "Còn nói sao, mười giờ anh đã trở lại rồi, em ngủ như heo, thật sự muốn bán em, chỉ là, anh không bỏ được." Nói xong liền tiến lại gần hơn muốn hôn cô, bị Sở Dĩnh đẩy ra, cau mày: "Sáng sớm tinh mơ còn chưa có súc miệng đấy..." Nhảy xuống giường đi vào toilet.
Chu Tự Hàn mở cửa phòng rửa tay nhìn Sở Dĩnh rửa mặt, vừa cùng cô tán gẫu: "Bảo bối, chuyện của cha em trước kia, em có nghi ngờ là có người hãm hại hay không?"
Sở Dĩnh dừng tay lại, nhổ bọt trong miệng ra, mới nói: "Tôi đã từng nghi ngờ cha của Lăng Chu, nhưng dù sao, ông ấy cũng là bạn tốt nhất của cha tôi, trong công việc cũng là cộng sự." Sau đó, ngược lại Sở Dĩnh có thể bình tĩnh nhắc tới những chuyện này với Chu Tự Hàn: "Sao anh muốn biết cái này hả?"
Chu Tự Hàn lắc đầu một cái: "Tựu tùy tiện hỏi một chút thôi, đúng rồi, một lát nữa ăn cơm xong, hai chúng ta đi xem phim thì như thế nào?"
Sở Dĩnh nhìn anh mấy giây, chợt không nhịn được bật cười: "Chu Tự Hàn, anh như vậy biết giống là cái gì không?"
"Giống cái gì?" Chu Tự Hàn vô cùng không hề hổ thẹn mà hỏi lại.
Sở Dĩnh nhẫn tâm châm chọc: "Từ trong miệng mấy người đàn ông, học sinh nam ở trung học mới có thể nói lời đó, anh nói như vậy là cái gì?"
Chu Tự Hàn chợt xông tới ôm lấy cô, đem cô chống đỡ thật chặt ở trước bồn rửa tay, cắn răng nghiến lợi nói: "Cô nàng ૮ɦếƭ dầm kia, cười nhạo người đàn ông của em rất là vui vẻ có phải hay không, vậy thì chúng ta làm một chút chuyện mà người nên làm đi, ừ..." Vừa cúi đầu chặn miệng Sở Dĩnh lại...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc