Đuổi Tình Yêu Đi - Chương 19

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

"Nói chuyện một chút sao?" Giữa bọn họ còn có cái gì tốt để nói, Sở Dĩnh không khỏi ngầm cười khổ, vứt bỏ liền buông tha rồi, so với sinh tồn, tình yêu chó má không phải là gì, cô đã sớm hiểu, huống chi hôm nay cô tính là gì, nhìn Lăng Chu một chút, công việc như ý, đường làm quan rộng mở.
Giống như cha anh ta đã từng nói như vậy: " Tương lai của Lăng Chu là ánh sáng, là đường bằng phẳng, nếu như cha cháu không có xảy ra vấn đề gì, chú cũng hi vọng nhìn các cháu đi tới cuối cùng, nhưng bây giờ như vậy, cháu nhẫn tâm liên lụy nó sao, vấn đề của cha cháu, gia đình của cháu, sẽ trở thành gánh nặng và chướng ngại nặng nề cho nó, mặc dù hiện tại các cháu ở cùng một chỗ, đến lúc nào đó cháu có thể bảo đảm Lăng Chu có thể không oán cháu hận mẹ cháu hay không, nghe chú nói một câu, không có nghề nghiệp gì làm trụ cột thì tình yêu không thể nào duy trì tiếp được, thiên trường địa cửu cũng chỉ có đứa bé mới có thể tin tưởng được."
Ngay lúc đó Sở Dĩnh có thể coi là bị cô lập tứ phía, nhưng may mắn duy nhất là Lăng Chu còn ở cùng với cô, thậm chí vì cô, bỏ qua ý định chuẩn bị ra nước ngoài học, có lẽ là do Lăng Chu che chở cô quá lâu, nếu như không phải là chú Lăng tìm đến cô, cô cũng không muốn mất đi, khi đó cô ngây thơ ngớ ngẩn, giống như cha của Lăng Chu nói, ngu ngốc tin tưởng tình yêu của cô và Lăng Chu có thể kéo dài mãi mãi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, cô và Lăng Chu thật sự là rất tầm thường, bắt đầu tầm thường, kết cục tầm thường, hôm nay gặp lại, giống như tình tiết cẩu huyết trong bộ phim lúc tám giờ, đáng tiếc cô không có vận khí tốt như nữ chính cho nên cũng vô dụng, chuyện này không phải là rất tốt. . . . . .
"Tôi nói sao nửa ngày rồi mà không thấy bóng dáng của cục trưởng Lăng đâu, thì ra là chạy tới nơi này rồi, bên trong vừa mới mở ra một chai rượu, cục trưởng Lăng có thể cho người anh em này chút mặt mũi không, đi một chút, tối hôm nay không say không về. . . . . ." Trần Bân vừa nói vừa kéo Lăng Chu vào phòng.
Lâm Kiến Quốc từ chối, từ bên trong đi ra ngoài, đưa di động cho Sở Dĩnh: "Điện thoại của Chu lão đại, để cho cô nhận." Sở Dĩnh liếc một cái, nhíu nhíu mày, nhận lấy ngắt máy rồi trả lại điện thoại cho Kiến Quốc, xem đồng hồ một chút: "Buổi tối tôi còn có vài cảnh quay ban đêm, tôi đi trước đây." Nói xong chạy thẳng tới thang máy bên kia.
Lâm Kiến Quốc đang còn ngạc nhiên, người Sở Dĩnh đã xuống lầu, Lâm Kiến Quốc gãi gãi đầu, nói trong lòng thật đúng là đủ kiêu ngạo, nhìn Chu lão đại vẫn nhiệt tình, còn tưởng rằng không sai biệt lắm chứ, ý này còn chưa tới mức đó đâu.
Mới vừa rồi Sở Dĩnh và Lăng Chu chân trước chân sau vừa đi ra ngoài, anh và Trần Bân liền cảm thấy không tốt, giữa hai người này quá không bình thường, vậy là bạn học cũ cái gì, không cần biết trước kia từng có ân oán tình thù gì, vào lúc này nếu là tình cũ tái hợp dưới mắt của anh và Trần Bân, Chu lão đại chỗ hai người bọn họ cũng không thể trêu vào.
Đưa mắt ra hiệu với Trần Bân, lúc này mới ra ngoài tách hai người ra, điện thoại di động lại vang lên, Kiến Quốc vội vàng nhận giải thích: "Lão đại, mới vừa rồi cũng không phải là tôi ngắt điện thoại."
"Cô ấy đâu?" "Đi rồi, nói còn có cảnh quay ban đêm sao?" Chu Tự Hàn hừ một tiếng: "Mới vừa rồi cậu nói không rõ ràng, hiện tại nói cho mình một chút, cục trưởng mới tới kia xảy ra chuyện gì?"
Kiến Quốc nhìn vừa mới tình cảnh kia, sợ một người không có ở đây, thật sự làm ra tình cũ tái hợp cái gì, vội gọi điện thoại cho Chu Tự Hàn xin phép một chút, chỉ là cũng sợ Chu lão đại bị kích thích, không nói cụ thể như thế nào, chỉ nói Lăng Chu rất thân sĩ, có cảm tình rất tốt với Sở Dĩnh, không hề háo sắc như người khác, lời ngầm nói đúng là, Chu lão đại hi vọng Lăng Chu làm khó Sở Dĩnh là chuyện không thể xảy ra.
Hơn nữa, chỉ bằng Lăng Chu mặt trắng nhỏ kia, nếu thật sự muốn làm gì, dự đoán cũng không cần tốn sức, quan nhị đại nghiêm chỉnh, rùa biển tinh anh, năng lực cũng nổi trội, phụ nữ chỉ hận không thể dán lên được, so với Chu lão đại cũng không kém nhiều lắm, huống hồ, người yêu hay là bạn học cũ, mặc dù hai người giả vờ rất giống, nhưng ánh mắt giữa nam nữ kia đã lộ ra ngoài từ sớm.
Truyện chỉ được post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn
Lâm Kiến Quốc không dám nói thẳng với Chu Tự Hàn, một khoảng thời gian gần đây, tính khí của Chu lão đại nóng nảy khác thường, rõ ràng bị cô nàng Sở Dĩnh này giày vò chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg, anh mà nói ra không chừng lại tưới thêm dầu vào lửa, với tính khí của Chu lão đại nhất định sẽ phát cáu lên, Sở Dĩnh xui xẻo không nói, làm không tốt, anh và Trần Bân cũng đi theo ăn mắng, chuyện này vẫn nên trì hoãn đi!
Hơn nữa, nhìn Sở Dĩnh như vậy cũng không giống như muốn phát triển cái gì với Lăng Chu, nếu như thật sự muốn làm gì, hai người là bạn học cũ còn chờ tới bây giờ sao, nói không chừng cũng đã có đứa bé rồi, đâu còn có chuyện gì với Chu lão đại.
Nghĩ tới những việc này, Kiến Quốc nghĩ kế nói: "Lão đại muốn người anh em này nói, cũng đừng tính toán những chuyện này, trực tiếp chỉnh đốn ở trên giường, bất kể chuyện gì cũng đều giải quyết được."
Chu Tự Hàn không có quan tâm đến anh ta, trực tiếp cúp điện thoại, nếu Sở Dĩnh giống như những người phụ nữ khác, anh còn buồn phiền cái rắm, không phải là bởi vì người phụ nữ này mềm không được cứng cũng không xong sao, nếu anh muốn cứng rắn cắt đứt cũng có chút không bỏ được, vừa định đem cô đá ra ngoài thì chính mình lại không kiềm chế được, phía sau mình trước hết không bỏ được.
Tính tình của Sở Dĩnh này, anh cũng thật lo lắng cô ấy cho anh đội nón xanh trên đỉnh đầu, nếu như Sở Dĩnh xem trọng chuyện kia, ban đầu cũng sẽ không làm giao dịch một năm với mình.
Nhớ tới những thứ này, Chu Tự Hàn liền buồn bực không vui, Sở Dĩnh đi theo mình một năm, làm sao anh lại không nhìn ra người phụ nữ này đang diễn trò với anh chứ, trang điểm lên sân khấu, diễn rất chân thật sống động, nhưng Chu Tự Hàn lại nhớ rõ ràng, dáng vẻ yêu mị của Sở Dĩnh khi ở trên giường, căn bản là không thể là một đứa con nít.
Chu Tự Hàn cũng không có coi trọng chuyện xử nữ gì, phụ nữ quá non nớt, không nói không có chút phong tình nào, cũng rất khó làm cho đàn ông sảng khoái, cho nên lúc đầu anh đối rất hài lòng với Sở Dĩnh, giữ ở bên người một năm rồi, còn chưa có chán như thế, sau đó lại là phát hiện người phụ nữ này thay đổi, trở nên được voi đòi tiên giống như những người khác, bây giờ suy nghĩ một chút, nói không chừng vì để cho anh sớm vứt bỏ cô ấy một chút, người phụ nữ này thật sự tính kế trên người anh, cho nên muốn hiểu rõ như vậy, đừng nói cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có.
Chứ đừng nói, bây giờ anh nhìn cô chỗ nào cũng thuận mắt, không thu vào tay, cảm giác ngủ không yên ổn, trước kia Chu Tự Hàn thật sự không để ý trước kia người tình của mình đã qua lại với người nào, phụ nữ sao? Chuyện cứ như vậy, sảng khoái thì phải, nhưng rất không thoải mái đối với người đàn ông trong quá khứ của Sở Dĩnh, hơn nữa càng ngày càng không thoải mái, vừa nghĩ tới trong lòng liền bốc lửa, cho nên lựa chọn không chú ý.
Nhưng trước khi anh có thể lựa chọn không chú ý, hiện tại nếu Sở Dĩnh dám cho anh đội nón xanh, anh có thể Ϧóþ ૮ɦếƭ cô ấy, dù là anh đưa cô đi qua cũng giống vậy, căn bản Chu Tự Hàn sẽ không nghĩ tới, những ý nghĩ của chính mình và hành động hoàn toàn mâu thuẫn với nhau, Sở Dĩnh còn chưa có làm gì đâu, chính Chu Tự Hàn tự làm cho mình sắp rối loạn thần kinh rồi.
Chu Tự Hàn để điện thoại di động xuống, trong lòng vẫn là không thể bỏ được, cuối cùng cảm thấy chuyện này rất đau đầu, gọi điện thoại cho tài xế tiểu Triệu, nói muốn đi studio.
Tiểu Triệu ngoài ý muốn một chút, bình thường trừ phi có trường hợp xã giao quan trọng, sau khi tan việc Chu tổng đều tự mình lái xe, tuyệt đối không dùng một phần nhỏ đến anh, hôm nay thế nào vậy? Tiểu Triệu vừa đi ra ngoài, vừa quét mắt nhìn đồng hồ trên tường, cũng sắp mười một giờ rồi.
Sở Dĩnh không cố ý từ chối, hôm nay thật sự cảnh quay ban đêm, còn là một cảnh quay rất quan trọng, là chính mắt Thanh Liên thấy hai người Văn Sinh và sư muội Thanh Đường thân thiết ở trên giường, Thanh Liên giận dữ tát Văn Sinh một cái, lại bị sư muội trực tiếp đánh trở lại, châm chọc cô (TL), nói mình cùng Văn Sinh đã sớm ở chung một chỗ, không nói với cô là bởi vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc thi diễn kịch cuối cùng vào ngày mai, hơn nữa còn nói cho cô ấy biết, lần trước chính là cô ta (TĐ) và Văn Sinh cùng nhau đưa cô vào biệt thự của Sở Lập Nhân .
Cảnh quay này có thể nói là một cuộc đối đầu cuối cùng, cũng là cảnh quay đối đầu kịch liệt nhất của Sở Dĩnh và Trần San Ny, với quan hệ Sở Dĩnh và Trần San Ny, cảnh quay này nhất định phải kéo dài.
Quả nhiên, Trần San Ny hung hăng đánh một cái tát vào trên mặt của Sở Dĩnh, trên mặt Sở Dĩnh lập tức nổi lên dấu tay năm ngón rất rõ ràng, nhưng sau đó lại nói mình nhớ sai lời thoại rồi, chỉ có thể NG, Trần San Ny không có thành ý gì nói: " Sở Dĩnh, thật xin lỗi, tôi quên mất lời thoại rồi."
Nhân viên hóa trang trang điểm lại cho Sở Dĩnh, đều có chút không dám nặng tay, da của Sở Dĩnh rất mềm, một tát này của Trần San Ny làm nửa bên mặt sưng lên, Jhon đi tới thấp giọng cảnh cáo Trần San Ny: "Đều là nghệ sĩ dưới trướng của Tinh Huy, đừng làm quá mức, sau này gặp mặt liên tục thì tình cảm và thể diện cũng bị mất."
Trần San Ny hừ một tiếng nói: "Đạo diễn Lý nói, phải nhập vai diễn cảnh đánh này, đánh cũng phải thật, cố gắng chân thật, chẳng lẽ anh lại để cho tôi làm giả, yếu ớt cũng đừng làm diễn viên, thật sự cho rằng làm diễn viên dễ dàng như vậy hả!"
"Cô. . . . . ." Sắc mặt Jhon có chút biến hóa, đây rõ ràng là Trần San Ny mượn cơ hội trả thù, người nào không nhìn ra, Sở Dĩnh nghe rất rõ ràng, ánh mắt lóe lóe quét qua Trần San Ny rồi dừng lại ở trên người của Tôn Tiểu Bằng.
"Được rồi, được rồi, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, chúng ta nhanh nhẹn một chút, quay hết cảnh này, tôi mời mọi người ăn khuya." Một chiêu này của phó đạo diễn, người của đoàn làm phim đều hoan hô một tiếng, chuẩn bị quay phim. . . . . .
"Tốt, nét mặt của Thanh Liên rất đúng, tiếp tục. . . . . ." Đạo diễn Lý ở sau ống kính hiện trường chỉ đạo, Thanh Liên bắt lấy Văn Sinh mắng: "Anh thật vô sỉ." Giơ tay đánh một cái tát tới. Pằng. . . . . . Tiếng vang lanh lảnh khiến nhân viên đoàn làm phim cũng có chút ngơ ngác.
Tôn Tiểu Bằng cũng không phải là người mới, đi tới hôm nay, cũng rất có địa vị ở trong giới giải trí, hơn nữa năm ngoái lại lên ngôi ảnh đế, Lý Xuyên cũng phải nể mặt một tí, huống hồ Sở Dĩnh chỉ là một người vừa mới ló đầu, chẳng ai nghĩ tới cô dám đánh thật, một tát này, ngay cả Tôn Tiểu Bằng cũng có chút ngơ ngác.
Nhưng nét mặt của Sở Dĩnh lại rất nghiêm túc, không nhìn ra dấu vết cố ý chút nào, ngay cả Lý Xuyên cũng không tìm ra khuyết điểm, Jhon không khỏi cười thầm, bỗng nhiên cảm thấy, nhìn qua Sở Dĩnh rất dễ bị ức Hi*p, thật ra thì cũng không phải quả hồng mềm, còn rất thông minh, một tát này, mặc dù đắc tội với Tôn Tiểu Bằng, nhưng cũng làm mâu thuẫn hướng về phía Tôn Tiểu Bằng và Trần San Ny.
Tiếp theo Trần San Ny lại kéo dài hai lần, cuối cùng Tôn Tiểu Bằng trực tiếp ném xuống một câu: "Không diễn nữa thì thay đổi người đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người." Trần San Ny mới làm đàng hoàng.
Tôn Tiểu Bằng nói trong lòng, Sở Dĩnh hắn đắc tội không nổi, nhưng Trần San Ny thì nhằm nhò gì, sau khi xì căng đan lần trước xuất hiện, danh dự liền trượt dốc không phanh, ngay cả hợp đồng làm người phát ngôn cũng bị mất, không phải dựa vào việc ngủ cùng với nhà đầu tư phương mấy ngày, cô ta có thể nhận được vai diễn này.
Kết thúc cảnh quay xong rồi, đoàn làm phim bắt đầu thu dọn đồ đạc, chợt có tiếng hô của người nào đó: "Chu tổng đến gặp ai. . . . . ." Người của đoàn làm phim hâm mộ nhìn về phía Sở Dĩnh, đều cho rằng Chu Tự Hàn nhất định sẽ đo về phía Sở Dĩnh.
Ai ngờ Chu Tự Hàn nhìn cũng chưa từng nhìn Sở Dĩnh, trực tiếp chạy đén chỗ Trần San Ny: " Tôi đã đặt phòng ở Kim Ngọc Đường rồi, mời Trần tiểu thư ăn tối. . . . . ." Trần San Ny cảm thấy buồn bực một đêm, rốt cuộc cũng nở mày nở mặt một phen rồi, gương mặt cười đến quyến rũ mười phần, liếc Sở Dĩnh một cái rồi giả vờ nói: "Khó có được thịnh tình của Chu tổng, nhưng những người khác của đoàn làm phim. . . . . ."
Chu Tự Hàn nói: "Nếu là người của đoàn làm phim, tối nay cứ ăn thoải mái ở Kim Ngọc Đường, tất cả sẽ ghi tên của tôi, lần này hài lòng chưa!" Nói xong, không coi ai ra gì tán tỉnh với Trần San Ny.
Đoàn làm phim lại toàn tiếng hoan hô như sấm động, Kim Ngọc Đường là nơi ăn tối nổi tiếng ở đây, nổi tiếng nhất chính là đắt, cũng chỉ có Chu Tự Hàn lắm tiền nhiều của như vậy, mới có thể mời khách ở Kim Ngọc Đường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay