Dưới Mái Ngói Đơn Sơ - Chương 77

Tác giả: Thiên Như Ngọc

Một chiếc xe ngựa từ xa chạy thẳng vào doanh trại.
Bộc Cố Kinh dẫn hơn nửa bộ phận người trong tộc tháp tùng, trước sau còn có đại đội binh mã hộ tống.
Xe dừng lại, La Tiểu Nghĩa ở đằng trước lập tức nhảy xuống, chạy đến cỗ xe vén rèm lên: “Tẩu tẩu.”
Tân Lộ xuống xe trước rồi dìu Tê Trì đang ôm con xuống, lại lấy áo choàng lông nhung màu trắng vắt trên tay khoác lên người nàng.
Lập tức có ✓ú già trong tộc Bộc Cố tiến tới, nhận lậy đứa trẻ chăm bẵm.
Chẳng màng thắt dây áo choàng, Tê Trì nói ngay với La Tiểu Nghĩa: “Đi thôi.”
La Tiểu Nghĩa đi trước dẫn đường, tới lều lớn ở giữa doanh trại.
Dấu vết tập kích trong quân doanh đã biến mất, lều quân sự được dựng lên theo thứ tự, người người nghiêm chỉnh, binh mã nghỉ ngơi, lính tốt cầm giáo tuần tra qua lại, trông không có gì khác bình thường.
Chỉ có mấy căn lều nằm trong góc là liên tục có người ra kẻ vào – nơi đó được bố trí dành để chữa trị cho binh lính bị thương.
Lều lớn trong quân nằm ngay chính giữa, hai người lính canh cửa thấy La Tiểu Nghĩa đến thì chủ động vén rèm lên.
Tê Trì dừng bước ngoài lều, sau đó mới đi vào.
Ở cửa ra vào có hai dãy giá để νũ кнí, giá đỡ bản đồ chắn ngang phía trước, đi vòng ra sau là một chiếc giường gỗ gấp.
Phục Đình nằm ngửa trên giường, mặc nguyên quân phục, đắp chăn mỏng, hai mắt nhắm nghiền, một tay quấn băng dày gác lên thành ghế, vẫn còn rướm máu.
Tê Trì đứng trước giường nhìn chàng, ấn đường bất giác chau lại.
Trên đường tới đây nàng cứ nghĩ tình hình “không ổn” mà La Tiểu Nghĩa nói là như thế nào, không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này, rõ ràng là đã mê man chứ đâu phải chỉ là “không ổn”.
La Tiểu Nghĩa đứng bên bảo: “Tam ca vốn định đi đón tẩu tẩu, nhưng đột nhiên ngã bệnh, nên ta mới đành đi…”
Hắn thuật lại đầu đuôi sự việc một lần.
Hôm đó sau khi phát hiện ra mũi tên có độc, Phục Đình lập tức xé ống tay áo xoắn chặt vào tay, lại rạch vết thương nặn máu ra, sau đó vẫn hạ lệnh tiếp tục truy kích A Sử Na Kiên, khống chế chiến trường, đến tận lúc quay về doanh trại mới gọi quân y đến chữa.
Tê Trì chỉ mới hình dung cảnh tượng ấy thôi mà đã cảm thấy cực kỳ khó chịu, lại nhìn lớp băng dày trên tay Phục Đình, không biết rốt cuộc chàng đã chảy máu bao nhiêu.
“Chàng không muốn sống nữa sao?”
La Tiểu Nghĩa nghiến răng nói: “Chuyện khác thì không bàn, nhưng hễ liên quan tới Đột Quyết thì tam ca lại muốn truy tới cùng, huồng hồ tên A Sử Na Kiên kia còn dám khiêu khích. Đột Quyết hại cha mẹ của tam ca, còn muốn hại mẹ con tẩu tẩu, tam ca há có thể tha cho chúng.”
Tê Trì dừng mắt nhìn vào mặt Phục Đình, có nhẽ mất quá nhiều máu mà môi chàng trắng bệch, khô tới mức bong da, thậm chí nàng còn muốn đưa tay xoa: “Quân y bảo sao?”
“Để trừ độc, xưa nay quân đội luôn dùng phương pháp cạo gân khoét cốt để không để lại gốc bệnh. Tuy tam ca chịu được, nhưng vì mất máu quá nhiều lại thêm gồng mình mấy hôm, cuối cùng vẫn nằm xuống.” La Tiểu Nghĩa cố gắng lược bớt lời: “Quân y nói may có tam ca xử lý kịp thời, nếu không sợ rằng không đơn giản chỉ là ngủ thế đâu.”
Ý là thế này đã là tốt lắm rồi.
Tê Trì gật đầu, mấy ngón tay dưới tay áo nắm lại, lặng im đứng yên.
Người trên giường cao to mạnh khỏe là thế, vậy mà cũng có lúc không cử động.
“Thế này có là gì đâu,” La Tiểu Nghĩa cắn răng nghiến lợi: “Tam ca bị thương như thế không phải là do Gi*t địch, mà là bị kẻ sau lưng mình làm hại, quá ghê tởm!”
Tê Trì im lặng, nhìn vết máu trên tay áo quân phục của Phục Đình biến thành màu hạt dẻ sau khi khô, tất cả đều là máu của chính chàng.
Bỗng nàng ngoái đầu đi ra ngoài, vén rèm lên gọi Tân Lộ, bảo nàng đưa đại phu Trung Nguyên mình dẫn theo tới đây.
La Tiểu Nghĩa thấy nàng bình tĩnh thế thì rất ngạc nhiên, nhưng đồng thời lại thầm thở phào. Dù gì tam ca hắn đã nằm xuống, hắn không hy vọng tẩu tẩu cũng hốt hoảng theo.
Tân Lộ chạy đi rồi nhanh chóng quay về.
Đại phu cắp hòm thuốc theo nàng tới, sải bước vào lều, thi lễ với Tê Trì rồi vội tới bên giường gấp.
Tê Trì đứng ngoài cửa, cách xa một trượng, nhìn đại phu chẩn đoán mạch đập của Phục Đình rồi chuẩn bị châm cứu.
Hình ảnh này trông quá không thực, nàng ngoái đầu đi ra.
Tào Ngọc Lâm đứng ngay ngoài lều, mắt nhìn chằm chằm rèm cửa, trên gương mặt ngăm đen có sự thẫn thờ bi thương.
La Tiểu Nghĩa đi ra, vốn vẫn chịu đựng được, nhưng thấy nàng ấy như vậy thì không nén nổi nghiêng đầu đi, hít mũi mấy cái, giơ tay Ϧóþ vào dưới mắt rồi lại nói như không có việc gì: “Có sóng gió gì mà tam ca chưa gặp, cũng có lần nào không qua nổi đâu, nàng làm cái gì vậy.”
Ánh mắt thờ thẫn của Tào Ngọc Lâm động đậy, “Nói cũng đúng.” Nàng nhìn sang Tê Trì, muốn trấn an đôi câu nhưng có vẻ không tìm được lời, cuối cùng chỉ bảo: “Tẩu tẩu yên tâm.” Nói rồi quay đầu đi.
La Tiểu Nghĩa nhìn nàng đi xa, quay sang trấn an: “Đúng vậy, tẩu tẩu cứ yên tâm đi, tam ca mới có con, sao huynh ấy có thể để mình gặp chuyện được? Tẩu cũng biết huynh ấy là người biết gánh vác mà.”
Tê Trì không lên tiếng, nghe nói vậy thì bước tới trước, ngước mắt lên nhìn: “Huynh vừa bảo, Đột Quyết hại cha mẹ chàng?”
La Tiểu Nghĩa ngẩn người, nhớ ra đúng là ban nãy mình vừa nói thế, chỉ là câu phẫn nộ buột miệng mà không ngờ nàng lại để ý.
“Đúng vậy,” Hắn liếc nhìn rèm cửa đang rũ, vẫy tay cho hai binh lính lui ra rồi mới nói nhỏ: “Cha mẹ của tam ca đúng là bị Đột Quyết Gi*t, hồi đó huynh ấy vẫn chưa tới mười tuổi, mấy năm sau thì nhập ngũ.”
Tê Trì kinh hãi: “Ta chưa bao giờ nghe chàng nhắc đến.”
Nàng chỉ biết cha mẹ chàng đều đã mất, cứ tưởng là mất vì bệnh, đâu ngờ lại thê thảm tới vậy.
“Tam ca không nhắc đến cũng là có nguyên nhân.” La Tiểu Nghĩa thở dài: “Nghe nói hồi trước cha huynh ấy là một tiểu lại nghèo, còn mẹ là một phụ nữ bình thường, cả nhà dựa vào chút lương bổng ít ỏi sống tạm qua ngày. Năm ấy đúng lúc Đột Quyết tập hợp thế lực kéo tới, chúng ỷ thế kiêu ngạo tiến thẳng vào đất Bắc, đồ sát toàn thành, đến thi thể cha mẹ huynh ấy cũng chẳng toàn thây.”
“Về sau tam ca kiến công lập nghiệp, chỉ có thể dựng được hai ngôi mộ chôn quần áo di vật. Nhưng lúc đó huynh ấy đã bị Đột Quyết ghi thù, bọn chúng liên tục phái mật thám tới phá hủy mộ phần hòng chọc tức huynh ấy. Tam ca không muốn tốn binh lực để giữ mộ nhà mình, thế là san bằng mộ phần theo quy cách của người Hồ, vì vậy mà ta mới biết chuyện này, sau đó huynh ấy cũng không nhắc đến chuyện của cha mẹ nữa.”
Tê Trì co rụt ngón tay, nàng không biết chàng lại có quá khứ như vậy, cũng không biết chàng đã bước từng bước đi đến hôm nay ra sao.
“Hồi ấy, cũng vì chuyện này mà chàng nhập ngũ à?”
La Tiểu Nghĩa gật đầu.
Bỗng nơi nào đó trong lòng Tê Trì nặng trĩu.
Trên đời này có mấy ai vừa ra đời đã gánh đại nghĩa gia quốc, trước có thù nhà, sau ôm hận nước.
Mà Phục Đình lại chính là như vậy.
Cuối cùng bây giờ nàng cũng đã hiểu những chuyện này.

La Tiểu Nghĩa đi vào một chuyến, đại phu kê phương thuốc rồi đi ra, thấy Tê Trì thì thi lễ: “Quân y chữa trị rất tốt, tình huống cấp bách mà vẫn có biện pháp kịp thời, chỉ cần chờ Đại đô hộ tỉnh là được. Dạm hỏi phu nhân, có cần điều chế thuốc theo như người đã yêu cầu lúc trước không?”
Tê Trì chớp mắt: “Đương nhiên có, miễn là chàng tỉnh.”
Đại phu vâng dạ rồi lui ra.
La Tiểu Nghĩa biết rõ ý này, miễn cưỡng mỉm cười, cố làm vẻ thoải mái: “Có tẩu tẩu ở đây là ta yên tâm nhất rồi, cứ có tiền là dễ giải quyết, nhất định tam ca sẽ không sao.”
Nhưng hắn nói thế lại như an ủi chính mình, bởi trông Tê Trì còn bình tĩnh hơn hắn nhiều.
Tê Trì gật đầu, như đã nghe thấy mà lại như chẳng hề để tâm, xoay người vén rèm lên, đi vào trong lều.
Bên trong toàn là mùi thuốc, nàng nhẹ nhàng đi tới trước giường gấp, cúi đầu nhìn chàng.
“Tam lang?”
Nhỏ giọng gọi một lúc mà vẫn chẳng có hồi âm.
Nàng vịn tay vào mép giường, chậm rãi ngồi xuống, quan sát thật kỹ má chàng.
Thì ra người đàn ông có thể làm chỗ dựa cho nàng cũng có thể sẽ đi mất.
Khéo chỉ cần một nguy hiểm là chàng đã không còn ở đây.
***
Một cơn gió bắc thổi qua doanh trại.
Lý Nghiên ngồi cạnh đống lửa, nhìn lều lớn ở đằng xa, lại cúi đầu nhìn mảnh đất khô cằn dưới chân.
Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày dượng lại gục ngã.
Cô từng nói với cậu rằng phải đối xử với dượng như với phụ vương, từ đó tới nay, hình như cậu cũng đã quen xem dượng là phụ vương, nay thấy dượng bị thương, cậu chỉ cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Lý Nghiên cầm con dao găm mà Phục Đình đưa cho cậu, cắt băng quấn trên tay, vết thương kia sắp lành rồi, cậu không muốn băng nữa.
Bỗng từ chéo áo có miếng cao dán đen thui rơi xuống, chàng ngẩng đầu nhìn người, lại nhìn Bộc Cố Kinh đứng bên kia làm Hồ lễ với cậu, biết nàng là cháu gái của thủ lĩnh tộc Bộc Cố.
“Nội bảo tôi đem tới.” Hồi ở trong tộc Bộc Cố Tân Vân chưa nói chuyện với cậu lần nào, chỉ nhớ cậu là cháu của phu nhân Đại đô hộ, thế tử gì đó. Tâm trạng cô nàng đang không ổn nên cũng chẳng hành lễ.
Hiện tại mọi người đều đang lo cho sức khỏe của Đại đô hộ, Bộc Cố Kinh cũng muốn để cháu gái tìm việc gì đó làm, đúng lúc trông thấy động tác của Lý Nghiên, tưởng cậu đang tự thay thuốc nên bèn bảo cháu gái tới đưa cao dán.
Lý Nghiên trả cao dán lại cho nàng: “Đa tạ, nhưng ta không cần.”
Bộc Cố Tân Vân đang bồn chồn, muốn đi nên không nhận: “Cứ dùng đi, người Hán dưỡng thương bao giờ cũng lâu lắc.”
Lý Nghiên cảm thấy nói như thể cậu yếu đuối lắm vậy, nhưng sau khi trải qua chuyện này, cậu không muốn yếu đuối nữa, bèn đặt cao dán xuống: “Không phải tất cả người Hán đều thế, dượng của ta chính là ví dụ rõ ràng.”
Nghe cậu nhắc đến Phục Đình, vành mắt Bộc Cố Tân Vân lại đỏ ửng, nhìn về căn lều ở nơi xa, ngập ngừng nói: “Đại đô hộ không như thế, ngài ấy là anh hùng đội trời đạp đất, là bầu trời của đất Bắc, là ưng của trời cao…”
Nói đến đây, tiểu cô nương nghiêng đầu đi.
Song Lý Nghiên vẫn nghe rõ, nàng ấy nói dượng cậu sẽ không gục ngã.
Cậu nhìn về phía lều lớn, thấy bóng người thon thả của Tê Trì đang đứng bên trong. Cậu động đậy, muốn đến nói với cô mấy câu nhưng rồi vẫn ngồi xuống, cảm thấy cứ để cô chăm dượng mới là tốt.
Đằng xa, Bộc Cố Kinh vỗ cháu gái, dùng tiếng Hồ thấp giọng trấn an cô bé, lo lắng cô bé vẫn còn nhớ nhung Đại đô hộ.
Bộc Cố Tân Vân lắc đầu, Đại đô hộ đã có cả con rồi thì nàng còn nhớ nhung gì nữa? Nhưng một người hùng như thế sao có thể bị trúng độc, không thể nào và cũng không nên, lại càng không đáng.
***
Đại phu chữa trị mấy lần liền, ngựa chiến đưa thuốc đi đôi với ngựa chiến đưa tình báo suốt ngày vào quân doanh.
Đến tối, các trinh sát được phái đi đã quay về.
La Tiểu Nghĩa vừa nằm xuống thì nghe thấy động tĩnh, tức khắc bật dậy, mặc áo giáp lên đi ra khỏi lều, trinh sát đã chờ sẵn bên ngoài.
“Báo cáo nhanh đi!” Nay Phục Đình đã gục, hắn tạm thời quản hết quân vụ, không thể không mạnh mẽ được.
Trinh sát ôm quyền, bẩm báo liên tục ——
Không bắt kịp tên Hữu tướng quân A Sử Na Kiên của Đột Quyết; các vị đô đốc vẫn đang chiến đấu với Đột Quyết ở tiền tuyến; bây giờ có lời đồn nói Đại đô hộ mãi không xuất hiện là do bị thương không chữa được, e là Đột Quyết có động thái phản công.
“Bà nó, rõ ràng là tính dao động lòng quân!” La Tiểu Nghĩa nhìn về phía lều lớn.
Trong lều vẫn sáng đèn, mấy ngày qua tẩu tẩu hắn chỉ ở trong lều, nhưng tam ca vẫn chưa tỉnh.
Hắn cắn răng, lên tiếng: “Đến tiền tuyến truyền lệnh, cứ bảo ta sẽ lập tức dẫn binh đến chi viện, phụng lệnh của chính Đại đô hộ.”
Trinh sát lĩnh mệnh rời đi.

Trong lều lớn giữa doanh trại có thêm một chiếc giường nhỏ, đèn thắp liên miên không tắt, bởi sợ Phục Đình có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Tê Trì ngủ không sâu giấc, trở mình liên tục, nhìn thân hình Phục Đình nằm nơi đó, quân phục trên người chàng đã được cởi, chỉ mặc trung y sạch sẽ.
Ánh đèn hắt lên gò má và hốc mắt của chàng, một nửa gương mặt chìm trong bóng tối.
Nàng đang nhìn thì bỗng giật mình, đứng dậy đi tới, cúi người áp tai vào иgự¢ chàng lắng nghe.
Nghe thấy tim chàng vẫn đập nhịp đều đều, nàng mới yên tâm.
Bên ngoài vọng đến tiếng nói chuyện của La Tiểu Nghĩa, nàng vuốt áo váy, đứng dậy ra khỏi lều.
Bó đuốc trong đêm cháy hừng hực, một đội ngũ nhân mã đứng nghiêm, tay cầm binh khí, dẫn ngựa chỉnh đốn đội hình.
La Tiểu Nghĩa mặc giáp trụ, giơ đuốc điểm người, có vẻ như sắp xuất trại.
Tào Ngọc Lâm từ một bên đi tới, y phục gọn gàng, rõ ràng là vẫn chưa ngủ, nàng nhìn lướt qua chỗ La Tiểu Nghĩa: “Đột Quyết vẫn chưa rút quân.”
Tê Trì lập tức hiểu là có chuyện gì, bèn nhìn nàng: “Cô đi tiễn Tiểu Nghĩa thay ta nhé.”
Đoạn quay về, buông rèm xuống.
Tào Ngọc Lâm chần chừ, cuối cùng đi tới.
La Tiểu Nghĩa dắt ngựa quay về định lấy đao, đúng lúc trông thấy nàng đứng phía sau thì sững ra, rồi bảo: “Bên ngoài lan truyền tin xấu về tam ca, ta phải thay tam ca đi ổn định lòng quân.”
Tào Ngọc Lâm bình thản nói: “A Sử Na Kiên rất cẩn thận, chiến cuộc bất ổn sẽ không ở lâu, chưa bắt được là hắn sẽ trốn về Đột Quyết, nhưng hắn đã có âm mưu với đất Bắc từ lâu, chắc hẳn vẫn chưa từ bỏ ý đồ, có khả năng chính hắn đã tung tin đồn.”
Không phải La Tiểu Nghĩa chưa nghĩ đến điều này, chỉ là ngạc nhiên khi thấy nàng hiểu rõ A Sử Na Kiên đến thế.
“Nàng đặc biệt nói với ta những chuyện này?”
Dẫu gì cũng là kẻ thù, Tào Ngọc Lâm đã điều tra kẻ này nhiều lần, nhưng nàng chỉ nói: “Ta hành tẩu bên ngoài lâu như thế cũng không phải vô dụng.”
La Tiểu Nghĩa xoay dây cương trên tay, thấp giọng nói: “Bây giờ tam ca đã nằm xuống, có nàng ở lại đây âu cũng tốt.”
Thực ra tướng lĩnh dưới trướng Phục Đình rất nhiều, không cần đến nàng làm gì. Nhưng câu này lại khiến Tào Ngọc Lâm nhớ đến những ngày tháng đi theo Phục Đình, không khỏi nhìn hắn, tay phải nắm lại: “Trước lúc tam ca tỉnh, ta sẽ trông nom nơi này.”
“Vậy thì ta yên tâm rồi.” La Tiểu Nghĩa giục ngựa rời đi.
Tào Ngọc Lâm im lặng một thoáng, đoạn dặn: “Cẩn trọng.”
La Tiểu Nghĩa đáp một tiếng, vẫy tay với binh mã sau lưng, dẫn quân xuất doanh.
Mãi đến lúc đi được một quãng xa, hắn ngồi trên ngựa mới bỗng sững ra, chợt ý thức nàng vừa dặn dò hắn cẩn trọng?
Ngoái đầu nhìn lại, nhưng nào còn bóng dáng của Tào Ngọc Lâm.
***
Ngày thứ hai sau khi La Tiểu Nghĩa rời đi, trên chiến trường liên tục có chiến bảo gửi về.
Nhưng người thì vẫn chưa tỉnh.
Tê Trì sắp xếp mọi thứ theo thời gian giao tới rồi đặt ở đó, ngoái đầu lại, nhìn đại phu rót nước thuốc sền sệt đen sì vào miệng Phục Đình.
Nghe bảo thuốc độc trên đầu mũi tên khó có tác dụng lâu dài, còn bọn kia lại đổ chất độc vào trong bao đựng mũi tên, cho nên những mũi tên cắm trong bao đều ngâm độc.
Cũng may là người bị bắt đã thành thi thể, bao đựng mũi tên vẫn còn, chất độc bên trong vẫn còn, nhờ đó quân y mới có thể tùy bệnh hốt thuốc.
Hôm qua Tân Lộ nói với nàng, Thu Sương gửi thư đến hỏi thăm tình trạng của gia chủ, biết ở biên cảnh có chiến sự nên rất lo, thêm nữa mấy ngày gần đây hiệu buôn đều chi khoản lớn mua y dược nên nàng ta cực kỳ bất an.
Tê Trì chỉ bảo Tân Lộ trả lời là vì con trai mới ra đời, bảo nàng ta yên tâm, chỉ cần người còn khỏe thì không có gì đáng lo.
Ngoài lều nắng ấm chan hòa, chỉ có gió lớn thổi quanh túp lều, ánh sáng trong lều lúc tăng lúc giảm.
Dùng thuốc xong, đại phu hành lễ lui ra.
Tê Trì đi tới bên giường, nhìn mặt Phục Đình, bên khóe môi chàng còn dính giọt nước thuốc, nàng giơ tay lau đi, chạm phải cằm chàng, ở cằm đã lún phún râu.
Ở bên ngoài, Tân Lộ dỗ đứa bé đang khóc rồi đi tìm nhũ mẫu trong tộc Bộc Cố cho 乃ú.
Nàng ngồi dậy, trên bàn có con dao nhỏ, là chàng dùng để cạo râu. Nàng cầm lấy nhúng vào trong chậu nước rồi ngồi xuống bên giường, tỉ mỉ cạo râu cho chàng.
Má chàng vốn đã sắc như gọt, gần đây lại chỉ ăn được thức ăn lỏng nên càng gầy hơn, hốc mắt lõm sâu.
Tê Trì cầm dao, nàng không biết cách cạo lắm, chỉ có thể khống chế lực, cạo một cách cực kỳ chậm rãi, một tay kia đỡ mặt chàng.
Rõ ràng đã ngắm nhìn gương mặt này rất lâu rồi, mà lần này cứ như là lần đầu chạm vào mặt chàng, cảm thấy thân mật đến lạ lùng, có cảm giác khác biệt.
Cho tới khi cạo sạch thì nàng cũng hết sức, cầm khăn lau cằm cho chàng.
Bỗng gương mặt dưới tay động đậy, nàng giật mình, tay dừng lại.
Phục Đình mở mắt ra.
Nàng còn tưởng mình nhìn nhầm, cúi đầu lại gần: “Tam lang?”
Chàng chớp mắt nhìn nàng, lại cử động một cách nặng nề, cơ thể nhanh chóng hồi phục, hầu kết lên xuống, giọng khản đặc: “Nàng ở đây.”
Bỗng Tê Trì cảm giác thật thả lỏng, tựa như có thứ gì đó đang treo cao đến lúc này mới rơi xuống, cơ thể nhẹ nhõm hẳn đi.
“Thi*p đang chờ chàng quay về,” Nàng thỏ thẻ: “Đã chờ được rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc