Dưới Cây Anh Đào - Chương 11

Tác giả: Lâm Tát

Chương 11: Ưu sầu

Nhan Húc có đôi mắt đen to tròn linh động, như nai con uống nước suối ăn cỏ xanh, lộ ra vẻ ngây thơ vô tội không rành thế sự, mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, Tần Thâm đều không chống cự lại được.
Chỉ đành lo lắng suôn rồi nhìn thoáng qua Trình Phi Phàm bưng hai ly nước quay lại.
Trình Phi Phàm: Ơ
Tần Thâm trở lại chỗ ngồi, lão tam liền lại gần nói: “Lão đại, anh và tiểu tử kia kết thù khi nào vậy? Cậu ta còn lườm nguýt anh nữa chứ.”
Nhìn qua cái bàn nhỏ bên cạnh, thì không còn thấy cái gì nữa.
Bên cạnh Nhan Húc đang uống nước, không biết vì sao nhìn về phía họ mỉm cười, bị Trình Phi Phàm ghen tị kéo cánh tay lại, dời lực chú ý của cậu, sau đó phóng tầm mắt sắc lạnh qua bên họ.
Tam sư huynh thu tầm mắt lại, thấp giọng hỏi: “Tiểu tử kia hình như có địch ý với anh lắm đó. Sáng nay anh đã mắng cậu ta sao?”
Tần Thâm nhức đầu: “Thiếu niên ở cái tuổi này nói cái gì được chứ, không dễ dạy dỗ chút nào.”
Lão tứ tỏ ý đã hiểu gật đầu: “Bây giờ là thời kỳ phản nghịch, không thích bị kiểm soát.”
Lão tam: “Thiếu dạy dỗ chính là thiếu dạy dỗ.”
Lão tứ: “Ai, tôi nhớ cậu ta là học viên Vip của chúng ta mà, báo danh đấu một chọi một, đến lúc đó cậu là thầy dạy cho cậu ta, như vậy có thể danh chính ngôn thuận mà đánh cậu ta rồi.”
Cuộc họp nhỏ ban đầu giờ biến thành cuộc thảo luận về cách giáo dục con em, trong lúc hai sư đệ nhao nhao thảo luận, thì Tần Thâm lại không nói một câu nào, buồn rầu im lặng.
Ánh mắt liếc qua thì thấy Trình Phi Phàm và Nhan Húc đang thì thầm to nhỏ, tới lúc càng nói càng sáp lại gần, Tần Thâm nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ lên lớp cho sau này, cuối cùng nói: “Về sau Trình Phi Phàm giao cho lão tứ phụ trách.”
Lão tứ nhìn đám sói con như con mình hỏi: “Em sao?”
“Lão tam chuẩn bị thi đấu rồi, một đấu một rất lãng phí thời gian. Cậu phụ trách cậu ta, tốt nhất là đi đến đâu thì mang cậu ta theo đó, chỉ cần đừng đánh cậu ta xảy ra vấn đề là được.”
Tần Thâm giải quyết nhanh gọn, nghĩ thầm có thể đề phòng được chút nào hay chút đó, rồi nhanh chóng kết thúc cuộc họp, xong dẫn theo Nhan Húc đi tới cục Công Thương lấy giấy chứng nhận.
Về người bị nói nãy giờ, Trình Phi Phàm đang mang thù từ học viên không hiểu chuyện gì giờ biến thành tiểu đệ, một người nhìn có vẻ thì dễ nói chuyện, nhưng thực ra lòng dạ xấu tính lại còn nham hiểm chính là tiểu sư phó.
Bộ công thương vẫn còn nhiều đang người xếp hàng, Tần Thâm để Nhan Húc ở đại sảnh chờ.
Nhan Húc và hắn đã tới đây hai ba lần, nhưng cậu không biết gì nhiều, nên mỗi lần đến đây đều cảm thấy rất nhàm chán, cũng cảm thấy Tần Thâm một mình xử lý công việc thật sự rất giỏi, rất lợi hại.
Tay chống cằm ngẩn người ngồi chờ, có một bà mẹ đẫn hai đứa trẻ sinh đôi tới, nhờ bảo an trông giúp hai đứa con trai rồi để chúng ngồi ở đấy.
Vừa vặn hai bạn nhỏ ngồi ở bên cạnh cầm một cái máy bay nhỏ ra chơi, Nhan Húc nghe tiếng, nhìn qua.
Thời điểm Tần Thâm quay lại, thì thấy Nhan Húc vẫn ngồi ở chỗ cũ, đưa cổ nhìn sang hai đứa trẻ đang chơi PSP, ba cặp mắt nhìn vào màn hình có độ phân giải thấp.
Tần Thâm đi qua xem thử, là xe tăng đại chiến.
Bạn nhỏ Nhan Húc mười bốn tuổi ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh xong rồi sao?”
“Ừ.” Tần Thâm lắc giấy chứng nhận đỏ đỏ trong tay, “Đi thôi.”
Nhan Húc cầm giúp hắn, rồi cùng nhau đi ra.
Chưa tới mười giờ, mặt trời bên ngoài đã nóng hừng hực, Nhan Húc bỏ văn kiện vào trong balo, lấy dù ra.
Hai lần trước Tần Thâm có thấy qua, là một cây dù hoa nhỏ màu xanh da trời.
“Anh biết cậu ấy tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn giản, dễ bị người khác ảnh hưởng, thế mà không chịu coi lại mình một chút, nếu không phải mấy anh nuông chiều cậu ấy như con gái, thì làm sao không khiến cho người khác bận tâm?”
Tần Thâm không phải là không để tâm tới lời của tên tiểu tử kia, nên quả thực cũng xem xét lại bản thân mình một chút, về cái cách mà mình đã đối xử với em ấy có vấn đề hay không.
Lúc Nhan Húc hào phóng nói với Tần Thâm: “Anh Thâm, chúng ta che chung nha.”, Tần Thâm nhìn ánh nắng bên ngoài, rồi lại nhìn cánh tay trắng trẻo của tiểu sư đệ, gật đầu.
Nhan Húc chỉ là mùa hè che dù, mùa đông thoa kem sức son, thích chưng diện, là tiểu nam sinh có hơi yếu ớt, cũng chẳng đến nỗi nào, mình không có lý do gì để không cưng chiều em ấy.
Tần Thâm cầm lấy cây dù hoa nhỏ trong tay Nhan Húc, rồi đi ngoài, lúc che dù thì nghiêng qua bên kia nhiều hơn.
Bọn họ không có việc gì gấp, nên ở ngoài ăn cơm trưa luôn, Tần Thâm đưa Nhan Húc tới cửa hàng điện tử.
Trong tiệm đều là những chị gái xinh đẹp, thấy một người đẹp trai đang che cái dù nhỏ đi tới, theo đằng sau là em trai thanh tú trắng nõn, họ đã gặp qua không biết bao nhiêu khách hàng lôi thôi lếch thếch, nhưng hai người vừa tới quá đẹp mắt, tất cả mọi người trong tiệm đều đứng lại nhìn bọn họ.
Lúc đang nghe người ta giới thiệu sản phẩm, người nhỏ tuổi kia nói chuyện thì ôn nhu, luôn luôn mang theo giọng điệu “Nha….”, “Mà”, “Đừng”, nhìn người bên cạnh không chớp mắt, thỉnh thoảng còn ngọt ngào làm nũng.
Cuối cùng Tần Thâm đứng trước quấy chọn một cái máy chơi game wii u (*).
Nữ nhân viên hơi đỏ mặt hỏi hắn: “Anh lấy màu đen đúng không ạ?”
Tần Thâm đang tính gật đầu, thì lại nhìn về phía Nhan Húc đang xem mô hình Anime.
Nhan Húc hiếm lạ mấy cái trò chơi trong cửa hàng, nhìn hai bên một chút, đối với ánh mắt đang nhìn mình thì cậu ngượng ngùng cười.
Chợt nghe thấy Tần Thâm gọi: “Thập hai.” liền lập tức đi qua, cùng hắn nhìn máy chơi game, cười mỉm hỏi: “Sao vậy anh?”
Tần Thâm hỏi: “Em muốn chọn màu nào?”
Nhan Húc chọn màu mình thích: “Chọn màu hồng đi ạ.”
Nữ nhân viên trong cửa hàng bối rối nhìn bọn họ, nói: “Sản phẩm này chỉ có ba màu ‘trắng, đen, đỏ’ thôi ạ, trong cửa hàng còn có thêm màu lam.”
Tần Thâm nhìn Nhan Húc, Nhan Húc ngẫm nghĩ, rồi ành chọn màu khác, “Vậy lấy màu đỏ đi ạ.”
Tần Thâm gật đầu, lựa hai thẻ game Nintendo, xong tính tiền.
Có người lặng lẽ đứng bên cạnh Nhan Húc: “Anh trai của em thật thương em nha.”
Máy chơi game hơn hai ngàn, nói mua liền mua.
Nhan Húc tán đồng gật đầu, nhưng vẫn ngượng ngùng chỉnh lại: “Anh ấy không phải anh trai của em.”
Ngay lập tức ánh mắt của nhân viên cửa hàng liền trở nên phức tạp, cửa hàng trưởng muốn lấy số điện thoại của Tần Thâm để tiện ưu đãi, Nhan Húc nói: “Lấy số của em đi.”
Lưu lại số điện thoại di động của Nhan Húc, có một vài ánh mắt vẫn nhìn qua, Tần Thâm cầm túi giấy, đẩy cửa ra mở dù, che cho em trai yểu điệu, a, Nhan Húc không phải là em trai gì đó theo ra ngoài.
Buổi tối hôm đó, Nhan Húc mang máy chơi game về nhà.
Nhan tiên sinh tan tầm về thì thấy hai chị em đang ở phòng khách chơi game, ông nghĩ rằng vợ mới sắm đồ điện gia dụng, ngồi xuống ghế sa lon nhìn hai đứa chơi một hồi, rồi hỏi vợ bưng trái cây tới, “Hai ngày trước anh định mua cái này để tặng quà sinh nhật cho Húc Húc, là em mua cho con à.”
Bà Nhan khó hiểu: “Không phải em mua, là Tần Thâm mua, hôm nay còn tới để kết nối vào TV cho nhà mình. Ôi chao, cậu bé đẹp trai đó so với năm vừa rồi đã cao hơn, tầm một mét chín luôn.”
“Là một mét tám tám ạ.” Nhan Húc tranh thủ lúc rảnh rỗi quay đầu bật lại.
Nhan tiên sinh thần kinh yếu ớt bị kích thích: “Là thằng bé đó mua?”
“Đúng vậy, thật hào phóng.”
Nhan tiên sinh có chút buồn bực, nghiêm khắc nói: “Cái này không hề rẻ. Trong khi đó còn dùng tiền của cha mẹ. Húc Húc, sao con lại nhận món đồ đắt tiền như vậy?”
Nhan Húc thả tay xuống, vểnh miệng: “Con đâu có muốn, là anh Thâm tặng con mà.”
“Vậy cũng không được.”
Nhan Húc ủy khuất nhìn thoáng qua Nhan Khả: “Chị.”
Nhan Khả: “Ôi trời, ba khó khăn như thế làm gì, cùng lắm thì để Húc Húc tìm cơ hội trả lại cho cậu ta là được. Tần Thâm tốt với Húc Húc cũng đâu phải ngày một ngày hai. Ba qua đây chơi với tụi con đi, trò chơi này gọi là « gà con chạy mau », chơi vui lắm đấy.”
Nhan tiên sinh giờ mới nhớ, đúng rồi, trước đó tiểu tử kia đã mua tặng không ít quà cho Nhan Húc.
Nhìn con gà nhỏ màu vàng trên màn hình mà không có chút hảo cảm nào, cái trò chơi này mà gọi là gà con chạy mau gì chứ, gọi là con trai chạy mau thì đúng hơn!
“Ngày mai phải trả lại đấy!”
Nhan Húc: “Hừ!” Vành mắt đỏ lên vì tức, chạy nhanh về phòng.
Bởi vì có một người chị khá ngang ngược kiêu căng, nên Nhan Húc vẫn luôn yên tĩnh nhu thuận, ngay cả khi không được đi tới nơi nào đó trong kỳ nghĩ hè, thì cũng chỉ len lén khóc một mình, lần này hiếm thấy mà tức giận lên.
Bà Nhan và Nhan Khả trừng mắt về phía Nhan tiên sinh, hai cặp mắt xinh đẹp đều như nói: “Anh/Ba thật đáng ghét!”
“Hizzz….” Ông bị vợ nhéo đến nỗi hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhan Khả cùng bà Nhan thay phiên nhau đi vào an ủi cậu hồi lâu, tới khi Nhan tiên sinh đi vào, Nhan Húc đã không còn tức giận nữa, những vẫn còn ủy khuất, ngồi dưới đất cúi đầu nắm chặt thảm lông.
Nhan tiên sinh có nỗi khổ riêng không thể giải bày, ngồi xuống mép giường, nói: “Húc Húc, ba ba không phải cố ý. Giữa bạn bè với nhau tặng quà là chuyện bình thường, nhưng các con bây giờ vẫn còn nhỏ, quà cáp đắt tiền cũng không thể hiện được cái gì, ngược lại còn tăng thêm gánh nặng, con thấy ba nói có đúng không nào?”
Nhan Húc: “Cái này là dùng tiền của anh Thâm, là tiền thưởng lúc trước anh ấy đi thi đấu.”
— hai người bọn họ không hề có áp lực tâm lý gì cả.
Nhan tiên sinh tính nói thêm gì đó, thì Nhan Húc đã hiểu chuyện mà nói: “Ba ba, nếu ba không muốn con nhận thì mai con sẽ đem trả lại anh ấy.”
Nhan tiên sinh ngẫm nghĩ, nhận cũng đã nhận rồi, trả lại thì chẳng khác nào nói nhà họ mua không nổi món quà như vậy tặng lại.
Ông lắc đầu, “Thôi được rồi, ba sẽ mua cho con thêm cái nữa, để con mang tới võ quán, cùng chơi với các sư huynh con.”
Nhan Húc lập tức tươi cười: “Dạ.”
Nhan tiên sinh nói tiếp: “Còn nữa, ba ba dự định mấy ngày nữa lúc chú con tới đây, con nói trước với mấy sư huynh của con bữa đó qua nhà mình ăn một bữa cơm, để mấy đứa chuẩn bị.”
“?” Nhan Húc gật đầu, “Dạ.”
Dỗ dành con trai xong, Nhan tiên sinh lập tức kêu trợ lý đặt mua một cái máy chơi game, bản version VIP.
Vài ngày sau, sư phó dẫn mấy cậu học trò đang trong kỳ nghĩ tới, Nhan tiên sinh vì bọn họ bày tiệc mời khách, có mấy vị sư huynh tuổi lớn hơn chút bị đưa tới phòng khác, Trình Phi Phàm vài ngày không thấy đâu giờ mới có cơ hội đến gần Nhan Húc, giả bộ lơ đãng hỏi: “Cậu không phải tới võ quán làm công à? Sao mấy ngày nay không thấy cậu vậy?”
Nhan Húc: “Tôi ở trong văn phòng ấy.”
Trình Phi Phàm thế mà không thấy cậu, thật không thể tin được: “Có thật không?”
Nhan Húc chọt chọt đũa, không vui nói: “Cậu không được nói tôi lười biếng đâu, tôi mỗi ngày đúng giờ đi làm đúng giờ đi về. Chẳng qua là không đi ra ngoài thôi, sư huynh nói tôi là nhân viên hậu cần.”
Một bàn nhóm sư huynh sôi nổi gỡ cua, lột tôm gật đầu: “Đúng đó, đúng đó.”
Chỉ có Chu Văn Cẩm là thầm hâm mộ cùng đố kỵ, lén lút nói nhỏ với Trình Phi Phàm: “Là thật đấy, mỗi ngày lão đại đều đón cậu ta đi làm, sau đó thì cậu ta luôn ở trong văn phòng chơi Mario.”
Trình Phi Phàm mới hiểu ra.
Không phải là trùng hợp, mà là có người cố ý không để cho hắn gặp được Nhan Húc.
Theo khóa học một đối một của hắn, mỗi ngày trời tờ mờ sáng đã bị đánh thức xuống dưới chạy bộ, đến tối muộn mới tan học, thức khuya dậy sớm, có lúc đến cái việc uống nước thôi cũng làm người ta mệt mỏi.
Trình Phi Phàm hận đến răng đều đau, vừa dùng lực một cái cơ bắp toàn thân đã nhức nhối hết cả lên, nhìn có chút dữ tợn.
Nhan Húc ngửi thấy mùi hương nồng nặc trên cơ thể hắn thì hỏi: “Gần đây có phải cậu luyện tập rất vất vả không?”
Trên phương diện bị đánh không có gì để nói, ngón tay cầm đũa có chút đau, Trình Phi Phàm lãnh đạm trả lời: “Cũng được.”
Chu Văn Cẩm: “Lớp trưởng thê thảm lắm, tứ sư huynh rất nghiêm khắc, mỗi ngày đều thực chiến, cậu ấy cứ như cái bao cát bị đánh tơi tả. May là lúc trước tôi không đăng ký khóa một đối một đó.”
Trình Phi Phàm căm hận bỏ qua cái đề tài này, hỏi: “Đúng rồi, có phải Dương Mục Tâm rất lợi hại không?”
Dương Mục Tâm là tên đầy đủ của tứ sư huynh, cho dù như vậy thì Trình Phi Phàm cũng sẽ không gọi hắn là thầy đâu.
“Lợi hại. Tứ sư huynh lúc đầu cũng tính đi đánh chuyên nghiệp, nhưng anh ấy lại quá gầy, uống bột protein cũng không có hiệu quả, sư phó nói anh ấy không đánh đối kháng được.” Lo lắng hắn sẽ làm gì đó, Nhan Húc lại bổ sung, “Bất quá anh ấy vẫn rất lợi hại, cậu đánh không lại anh ấy đâu.”
Trình Phi Phàm muốn rữa nhục nói liều, cắn răng rằng: “Một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua anh ta.”
Mưa dầm thấm đất hiệu quả thật kinh người, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà Trình Phi Phàm từ một tên tiểu bạch kiểm hào hoa phong nhã đã trở nên thô lỗ cẩu thả luôn.
Nhan Húc cúi đầu ăn cháo thịt cua, cùi chỏ chọt chọt, âm thầm nhắc nhở Tứ sư huynh phải biết đạo lý “Dạy hết cho đệ tử thầy sẽ ૮ɦếƭ đói” (*).
(*): được hiểu như là người học việc rất tài năng, anh ta đã học được tất cả các kỹ năng của người chủ, và kỹ năng của anh ta tốt hơn so với người chủ. Mọi người đều tìm người học việc để giúp đỡ, và không tìm người chủ nữa, vì vậy mà người chủ sẽ mất việc ૮ɦếƭ đói.
Cùng lúc đó, ở gian phòng khác, sư phó, hai vợ chồng Nhan tiên sinh, ba người bạn cũ, vợ chồng lão Trình, cùng với ba vị sư huynh lớn tuổi.
Sư phó của bọn họ không đứng đắn chút nào, đối với ba cậu học trò gầy đi trông thấy của mình đưa tới một ly R*ợ*u, cười ha hả nói: “khoảng thời gian này các con cực khổ rồi.”
“Anh hai cũng vậy, hay để ba đứa trẻ này tới chỗ anh đi.”
“Còn nhỏ gì nữa đâu, Tần Thâm phải tiếp tục đi học, sau này còn phải đi làm, anh cũng không thể ở đây lâu, chỗ này đều giao cho mấy đứa nó, tự lập sớm một chút cho bớt việc.”
“Anh làm biếng thì có.”
Trong lúc mấy người cười ha hả, Nhan tiên sinh bất động thanh sắc nhìn Tần Thâm đang uống ít R*ợ*u, giả bộ tùy ý hỏi: “Tần Thâm, con đã điền xong nguyện vọng rồi phải không, con chọn trường đại học nào vậy?”
“Trường quân đội ạ.” Tần Thâm nói ra cái tên trường nghe rất lợi hại.
Trước đó những người khác không biết, giờ nghe thì có chút giật mình.
Bà Nhan hiếu kì hỏi: “Trường đó rất tốt, sau này con tính trở thành đặc công hay lính đặc chủng?”
“Cả hai đều được ạ.”
Nhan tiên sinh: “Tốt thì có tốt, nhưng khá nguy hiểm.”
“Thực hiện nhiệm vụ tất nhiên sẽ có nguy hiểm, nhưng thằng bé từ nhỏ đã muốn vậy, cũng không có cách nào.” Sư phó nói, “Mà thôi như vậy cũng tốt, thằng bé ở Bắc Kinh, em cũng yên tâm hơn.”
Hắn vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, còn lão tam và lão tứ nhìn nhau mỉm cười uống R*ợ*u.
Lão tam lỗ mãng, lão tứ hời hợt, may mắn còn có một người ổn trọng là Tần Thâm.
Nói là nói như vậy, nhưng lúc uống R*ợ*u say rồi, sư phó lại bắt đầu khoe khoang từ bản thân mình xong rồi đến mấy cậu học trò.
Lão tam sau này nhất định sẽ là nhà vô địch, thiên phú cùng tố chất đều rất tốt, tự mình một tay cũng có thể đánh thắng đối thủ, tâm tính thiện lương trượng nghĩa vô cùng, thấy con gái thì hay xấu hổ.
Lão tứ đầu óc linh hoạt, biết cách kinh doanh, lúc học cao trung đã tự mình đóng học phí, kiếm lời nhỏ được tới một vạn tệ, biết nấu ăn lại lo cho gia đình, rất hiểu chuyện.
Về phần Tần Thâm, tiểu tử thối này thì ngang ngược bướng bỉnh, là vương bát đản, khuôn mặt bộ dạng như này mà chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, sau này không biết con gái nhà ai xui xẻo vớ lấy.
Nhan tiên sinh: “...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc