Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 377

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Trước tiết học buổi chiều, trường của Trì Tiểu Trì cũng đã khai giảng cùng ngày với trường công lập của Chu Thủ Thành, cậu ngồi ôn tập, trong khi bạn cùng bàn đang cắn Pu't, nghiên cứu bài tập do giáo viên môn số học buổi sáng ra đề, nghe đâu buổi chiều sẽ giảng về đề bài này.
Bạn cùng bàn nghiên cứu trong phút chốc, phát hiện nghiên cứu không ra, bèn nghiêng đầu to về phía Trì Tiểu Trì, ám chỉ: “Cùng bàn, phát triển một chút tinh thần chủ nghĩa cộng sản quốc tế chứ!”
Trì Tiểu Trì cũng không ngẩng đầu: “Chọn D.”
Bạn cùng bàn tức giận nói: “Chọn D cái đầu cậu, đề bài hàm số mà cậu chọn D. Cậu căn bản không nghe lời của tôi nói, cmn trong lòng cậu căn bản không có tôi đây mà.”
Trì Tiểu Trì vừa định nói chuyện thì giáo viên chủ nhiệm đã đứng trước cửa, sắc mặt cực kỳ tệ: “…Tiểu Trì, em ra ngoài một chút.”
Bạn cùng bàn cười trên sự đau khổ của người khác: “He he, món quà khai giảng hơi to nha.”
Trì Tiểu Trì không hé răng, đem quyển sách của mình vỗ lên mặt bạn cùng bàn.
Hai phút sau giáo viên chủ nhiệm và Trì Tiểu Trì hai mắt nhìn nhau trong văn phòng chật hẹp.
Trong tay giáo viên chủ nhiệm cầm một đĩa ghi âm, là bạn cùng trường sư phạm với thầy, dạy ở trường trung học công lập kế bên, buổi trưa hôm nay đến trường học giao cho thầy.
Nguyên văn của người bạn: “Tổ toán học của trường học bên tôi hôm nay gặp chuyện, đều xin nghỉ phép. Có nghe nói trước kỳ nghỉ hè thầy Chu từ chối yêu cầu dạy phụ đạo của vài phụ huynh trong trường, bảo là phải phụ đạo cho một cậu bé nhà hàng xóm tên Tiểu Trì. Tôi từng nghe cậu nhắc đến trong lớp của cậu có một học sinh có cha mẹ rất cực phẩm tên là…Trì Tiểu Trì, có phải không?”
Sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm tái xanh, hoàn toàn không biết nên đối mặt với ánh mắt trong veo của Trì Tiểu Trì như thế nào.
Thầy kéo ghế ra, khách khí mời cậu ngồi xuống: “Tiểu Trì, em nghỉ hè…đi nơi nào? Làm những gì?”
Trì Tiểu Trì nghiêm túc nói: “Ở nhà làm bài tập ạ.”
Bởi vì biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, giáo viên chủ nhiệm thấy cậu nghiêm túc như vậy cũng không thể cười nổi, lòng nóng như lửa đốt, nhưng chỉ có thể kiềm chế, dần dần dò hỏi: “Sau đó thì sao? Ngoại trừ làm bài tập?”
“Cùng anh của em học phụ đạo, trượt băng, xem phim, ăn đá bào, đánh bi-a, đi chơi game, đi nhà ma, còn đi du lịch ở nơi khác hai ngày, nhìn Hoàng Hạc lâu, ăn mì khô…”
Sau khi liệt kê một loạt, Trì Tiểu Trì mới chậm rãi đi vào chủ đề: “À đúng rồi, còn cùng thầy Chu ở cạnh nhà học phụ đạo một quãng thời gian.”
Trái tim của giáo viên chủ nhiệm dần dần rơi xuống, thân thể nhịn không được mà nghiêng về phía trước, sắc mặt hơi sốt ruột: “Ông ta có làm…khụ khụ, làm gì em hay không?”
Trì Tiểu Trì lộ ra vẻ mặt nghi nghờ, nhưng vẫn nghe lời mà thuật lại: “Thầy Chu dẫn em đi câu cá, ăn cá nướng, dẫn em đến nhà học phụ đạo, cho em ăn kem đậu xanh.”
Giáo viên chủ nhiệm càng nghe càng tái mặt: “Ông ta có làm gì khác biệt với em hay không?”
Ngoài dự đoán của giáo viên chủ nhiệm, Trì Tiểu Trì lắc đầu, thoải mái nói: “Không có ạ.”
“… Không có?”
Giáo viên chủ nhiệm nhớ đến đoạn ghi âm mà mình nhận được thì cảm thấy vô cùng run sợ, sau khi nghe xong thầy thiếu chút nữa đã nôn mửa.
Thầy nghi ngờ là vì Trì Tiểu Trì còn quá nhỏ, căn bản không hiểu mình đã bị tổn thương gì, sắc mặt của thầy thay đổi vài lần, rốt cục quyết tâm hỏi đến cùng.
Giáo viên chủ nhiệm nhẹ nhàng nói: “Tiểu Trì, em thẳng thắn nói với thầy, thầy Chu có làm chuyện gì…hơi không bình thường với em hay không?”
Trì Tiểu Trì ngạc nhiên nói: “Cái gì gọi là hơi không bình thường ạ?”
Giáo viên chủ nhiệm gấp đến mức suýt nữa đã giậm chân, quyết tâm hỏi như bắn S***g liên thanh: “Thầy ấy có chạm vào chỗ nào bí ẩn trên người em hay không? Có kêu em vào phòng ngủ của thầy ấy không? Có…hôn hay là ôm em không?”
Trì Tiểu Trì chớp chớp mắt, cho ra đáp án hoàn toàn giống như ban đầu: “Không có ạ.”
Giáo viên chủ nhiệm có đời nào nói chuyện riêng tư như vậy với học sinh, hiện tại khuôn mặt đã đỏ au, vẫn kiên trì khuyên nhủ dụ dỗ cậu nói ra: “Tiểu Trì, cho dù thầy Chu uy hiếp em thế nào thì hiện tại thầy ấy không có cách nào làm tổn thương đến em được nữa. Em có thể nói thật với thầy, đừng sợ.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười xán lạn: “Thầy ơi, thầy Chu không làm gì với em hết ạ. Em học với thầy ấy được nửa tháng, sau đó thầy Chu bị bệnh nhập viện, em không đến học nhà thầy ấy nữa ạ.”
Giáo viên chủ nhiện bán tín bán nghi: “Thật à?”
Trì Tiểu Trì gật đầu: “Vâng ạ. Nhưng mà cũng may là thầy ấy bệnh.”
Giáo viên chủ nhiệm vừa mới an tâm được trong phút chốc thì nháy mắt lại căng thẳng: “Thế nào?”
Trì Tiểu Trì nhỏ giọng, bày ra bộ dáng thì thầm bí mật với người lớn: “Em nói với thầy nhưng thầy đừng nói cho người khác nghe. Thầy Chu cứ hay nói mấy lời rất kỳ cục với em, em nghe cảm thấy không thoải mái, kỳ thực em muốn giả vờ bị bệnh không đi học, kết quả là thầy Chu bị bệnh…”
“Mấy lời kỳ cục?”
“Vâng ạ.” Trì Tiểu Trì móc từ trong túi ra Pu't ghi âm, cũng thẳng thừng bán đứng đồng đội, “Mẹ của em bảo em mỗi lần đến nhà thầy Chu đều phải ghi âm để mang về ôn tập. Em cảm thấy có đôi lúc thái độ của thầy Chu đối với em rất kỳ lạ, nhưng không dám nói với mẹ, nên em mang máy ghi âm đưa cho anh trai hàng xóm nghe. Anh ấy nghe xong thì bảo em đừng đến nhà thầy Chu nữa, cũng bảo em không nên tùy tiện nói cho người khác biết…Em nghe không hiểu lắm những lời của anh ấy.”
Giáo viên chủ nhiệm thấy bộ dáng của Trì Tiểu Trì quả thật không giống bị tổn thương, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhận lấy Pu't ghi âm, dự định đưa cho bạn của mình nghe thử để tìm xem manh mối.
Sau khi cất giữ Pu't ghi âm, giáo viên chủ nhiệm nhịn không được mà hỏi cậu: “Anh của em tại sao không cho em nói với người khác?”
Trong mắt của Trì Tiểu Trì đột nhiên hiện lên một chút cảm xúc kỳ lạ, không phù hợp với vẻ mặt non nớt ngây ngô của thiếu niên, giống như bị lưỡi dao của kiếp trước lăng trì qua trái tim một lần nữa.
Nhưng nét mặt không hài hòa kia nhanh chóng biến mất không còn tăm tích.
Trì Tiểu Trì dựa vào phía sau một chút, *** môi: “…Bởi vì căn bản không có ai sẽ tin tưởng em.”
Sau khi xác định người bị hại không phải là Trì Tiểu Trì, giáo viên chủ nhiệm cũng không hoàn toàn an tâm.
Điều này có nghĩa người bị hại chân chính vẫn chưa tìm được.
So sánh với giáo viên chủ nhiệm của Trì Tiểu Trì thì đồng nghiệp của Chu Thủ Thành mới thật sự là sứt đầu mẻ trán.
Đoạn ghi âm ở trong tay, sau khi nghe đi nghe lại nhiều lần và được xác nhận thì ngoại trừ có thể khẳng định vai chính trong đó là Chu Thủ Thành, còn người bị hại có tên họ gì thì các giáo viên chỉ biết nhao nhao tranh luận.
Chu Thủ Thành gọi tên đứa bé kia với giọng điệu vừa nhẹ vừa mờ ám, không biết là Tiểu Trì, Tiểu Thạch, Tiểu Chí, hay là Tiểu Trí, mà Chu Thủ Thành đã mất đi thái độ dửng dưng lúc bị tóm vào buổi sáng, một chữ cũng không chịu thừa nhận, chỉ trốn trong văn phòng của Phó hiệu trưởng, không chịu ra ngoài, khiến đám giáo viên có chút nóng tính chỉ muốn bắt lấy ông để đánh cho một trận.
Nói chung không rõ ngày tháng của đoạn ghi âm, càng không rõ người bị hại là ai, thậm chí có thể là bất kỳ đứa bé nào mà Chu Thủ Thành từng dạy.
Thiết bị phát thanh bị hư đến tận lúc tiếng chuông thông báo vào học tiết ba vang lên thì mới được sửa thành công. Mà nguyên một buổi trưa cũng đủ đến bọn học sinh ở trong trường thuật lại như học vẹt cho phụ huynh của mình biết.
Buổi chiều, trước khi lên lớp đã có vài phụ huynh đi cùng con đến trường, nghiêm túc hỏi rốt cục xảy ra chuyện gì, vì sao lại phát thanh đoạn ghi âm khiếm nhã của thầy giáo và trẻ nhỏ.
Giáo viên chủ nhiệm tái nhợt giải thích vài câu, cuối cùng dỗ dành đám phụ huynh cứ về trước.
Nhưng chuyện nên tới cũng sẽ tới.
Sáng ngày hôm sau, các phụ huynh chỉ mất một buổi tối đã thông báo cho nhau biết chuyện, vô cùng phẫn nộ mà lấp chật kín con đường phía trước trường học.
…..
Nếu chuyện trẻ em bị hại chỉ rơi vào một nhà, cho dù có xác thực người bị hại thì vẫn có thể nghiến răng nghiến lợi, nuốt x*** hộc ra.
Đòi công bằng là chuyện miệng lưỡi chạm nhau, cũng không phải ai cũng có khả năng.
Trong thị trấn nhỏ không giấu được bí mật, một khi làm lớn chuyện trẻ em bị ***, chưa đến một ngày cũng đủ để trở thành đề tài để mọi người bàn tán.
Đương nhiên sẽ có người lên án hung thủ, nhưng người bị hại cũng xem như tiêu đời, vĩnh viễn không vươn mình lên được.
—–Mày là con trai, còn trẻ khỏe mạnh, tại sao đánh không lại đàn ông?
—–Đừng bảo là học sinh bịa đặt muốn chơi thầy giáo một vố nha?
—–Nói không chừng là học sinh tự nguyện thì sao?
—–Thành tích của mày tốt như vậy chẳng phải là vì quan hệ “tốt” với thầy giáo hả?
—–Trùi trùi, ngủ với đàn ông, thật là buồn nôn, chẳng phải là đồng tính *** sao.
Hung thủ chưa chắc sẽ vào tù nhưng người bị hại chắc chắn sẽ có cuộc đời lu mờ ảm đạm.
Ở cái nông thôn nhỏ bé này, nếu có tiền và năng lực thì đã sớm dời ra ngoài.
Chẳng lẽ muốn phụ huynh vì trốn khỏi lời đồn đãi mà vứt bỏ công tác, cùng con của mình rời xa nơi chôn nhao cắt rốn?
Công lý đối mặt với thực tế, có lúc nó thật sự chỉ như một đứa trẻ yếu đuối.
Nhưng bây giờ tình huống đã khác.
Khi chưa xác định người bị hại thì mỗi người đều có khả năng là người bị hại.
Không nói đến những phụ huynh có con em từng được Chu Thủ Thành phụ đạo, trong mắt những phụ huynh khác, Chu Thủ Thành chẳng khác nào bụng đói ăn quàng, là quỷ háo sắc, ngay cả con trai cũng dám xuống tay, nói gì đến con gái?
Phải biết ông ta từng kết hôn, có con cái, làm sao không có hứng thú với phụ nữ?
Phụ huynh trước cửa trường học vô cùng phẫn nộ, cầm biểu ngữ giận dữ la hét: “Kêu Chu Thủ Thành cút ra đây!”
“Cút ra đây!!”
“Họ Chu giải thích cho các phụ huynh ngay lập tức!!”
“Chúng tôi muốn được giải thích!”
Bảng hiệu mạ vàng của trường bị ném đầy trứng gà, hình của Chu Thủ Thành trên bảng top giáo viên cũng bị dùng Pu't lông tô đen kịt.
Trường học vừa mới khai giảng một ngày đã bị ép phải ngừng học, tất cả học sinh về nhà tự học.
Còn nhóm phụ huynh thì tập trung ở cổng trường chống đối, khiến thầy hiệu trưởng đang tham gia giao lưu ở ngoài tỉnh lập tức gấp rút chạy về.
Trước khi hiệu trưởng trở về thì chỉ có phó hiệu trưởng và các giáo viên động viên các phụ huynh.
Nhưng ngôn ngữ giải thích thật sự quá thiếu thốn, phụ huynh làm sao chịu lắng nghe, thẳng thắn ngồi chặn trước cửa trường học để thị uy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc