Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 322

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Thị uy xong xuôi, Trì Tiểu Trì mặc kệ trạng thái điên cuồng của khu bình luận, nhìn đồng hồ: “Anh, muộn lắm rồi, vào ngủ đi.”
Lâu Ảnh: “Chúng ta đã thỏa thuận hai tiếng thay ca trực đêm một lần, bây giờ còn chưa đến giờ thay ca….”
Trì Tiểu Trì: “Người trực đêm tiếp theo là ai?”
Lâu Ảnh nhìn về phía Triệu Nhu còn đang sững sờ.
Trì Tiểu Trì vịn lều bạt, nói với Triệu Nhu: “Cô gác đêm sớm hơn nửa tiếng được không?”
Lời nói ra như đang thương lượng nhưng trong giọng nói không có ý thương lượng.
Cậu cũng mặc kệ Triệu Nhu trả lời thế nào, đôi mắt hoa đào buồn ngủ nhìn về phía Lâu Ảnh, sau đó liếc về phía cái lều ở đằng sau: “Anh, vào đi.”
Khi Lâu Ảnh bị ánh mắt của cậu quét trúng, trái tim như muốn nổ tung, hơi thở đình chỉ trong nháy mắt.
Chờ không khí lưu động một lần nữa, cảnh vật bốn phía không xảy ra bất kỳ biến hóa nào, chỉ có anh là biết rõ trong trái tim mình có nhiều hơn một chút ánh sáng nhạt.
Anh đáp: “Ừm.”
Sau khi tiến vào lều, Lâu Ảnh kéo lại dây kéo lều.
Chú ý Triệu Nhu ở bên ngoài, Lâu Ảnh mở ra kênh thông tin để nói chuyện với Trì Tiểu Trì: “Tùy tiện ra lệnh cho cô ấy như vậy có phải không được tốt cho lắm hay không? Em dẫn dắt đội ngũ, tốt nhất là vừa nghiêm khắc lẫn khoan dung. Em quá nghiêm khắc với cô ấy, nói không chừng sẽ có tâm lý phản nghịch.”
Trì Tiểu Trì bày ra túi ngủ của Lâu Ảnh, sau đó bày ra túi ngủ của mình.
“Có người không cần quản, đối với người như vậy thì phải nghiêm khắc lẫn khoan dung.” Trì Tiểu Trì nói, “Nhưng có người phải bị người quản thì mới có thể an tâm.”
Lâu Ảnh nghe vậy, liền kéo dây kéo lều xuống một chút để nhìn ra ngoài.
Quả nhiên Triệu Nhu đang ngồi bên đống lửa, vẻ mặt có vẻ thoải mái hơn ban nãy rất nhiều.
Cô trộm nhìn căn lều của Trì Tiểu Trì, trong lòng dần dần tin tưởng, có người này ở đây thì nói không chừng cô thật sự có thể sống sót, thậm chí còn có thể có cơ hội thấy lại ánh mặt trời.
Cùng lúc đó, Trì Tiểu Trì ngồi trong lều, rũ mắt xuống: “Người như thế không có chủ kiến mạnh mẽ, dưới hoàn cảnh cực đoan, bị một người có quyền lực tuyệt đối ra lệnh thì không chỉ không phản cảm mà ngược lại càng sinh ra tín nhiệm gấp mười gấp trăm lần.”
Trì Tiểu Trì lấy ra bộ gối từ trong túi ngủ, đánh cho xốp mềm, hàng lông mi dài dưới ánh đèn chiếu ra cái bóng rất đẹp mắt: “Thứ mà em có thể cho cô ấy chính là sự an tâm thế này.”
Trái tim của Lâu Ảnh bị Trì Tiểu Trì nói tới nhũn ra, xoa đầu của cậu, đi đến trước túi ngủ, thay cậu chỉnh lại đệm chăn vẫn còn dư lại hơi ấm.
Hai cái lưng đối nhau, cùng ngồi xuống, cái bóng của hai người cũng đối nhau, vô cùng hài hòa.
“Hỏi thêm một vấn đề?”
“Anh hỏi đi.”
“Tại sao em lại muốn khiêu khích đám khán giả đó.” Lâu Ảnh nói, “Công hiệu của thẻ còn có thể kéo dài tám tiếng…”
Trì Tiểu Tri nhàn nhạt nói: “Dị năng có thể giấu diếm được mắt thường, không gạt được máy móc.”
Chỉ cần câu nhắc nhở này là Lâu Ảnh đã hoàn toàn hiểu rõ: “…Ừm. Vòng cổ của chúng ta có định vị, đám nhân viên cơ quan giám sát đã sớm biết chúng ta rời khỏi khu A8. Nhưng tại sao bọn họ lại không nói?”
Trì Tiểu cất lên một tiếng cười nhạo xem thường.
Lâu Ảnh suy nghĩ nhanh chóng, cũng cùng cậu nở nụ cười: “Cũng phải, bọn họ có tin tức nội bộ, e là cũng đã sớm đặt cược, đặt cược chúng ta….Cứ như vậy, cho dù có tin tức cũng sẽ không tiết lộ tình huống cho đám người chơi.”
“Mà sau khi lửa cháy, tình huống liền khác biệt.” Trì Tiểu Trì nói, “Vừa nãy những người chơi khác có lẽ đều cho rằng đã nắm chắc phần thắng, đặt cược hàng loạt cho hai người kia, e rằng đang đền tiền không ít.”
Lâu Ảnh gật đầu: “Đối với tình huống dị thường này, phản ứng của bọn họ nhất định là vô cùng kịch liệt. Nhân viên cơ quan giám sát không thể không xử lý loại tâm tình nóng nảy này, chẳng mấy chốc là thông qua định vị trên vòng cổ để tiết lộ tọa độ của chúng ta.”
Một khi tọa độ của bọn họ bị tiết lộ, đám dân chơi cờ bạc này nhất định sẽ bất kể cái giá nào mà điên cuồng phát “Lệnh treo giải thưởng” triệu tập đám người dị năng đến giết nhóm bọn họ.
Ngộ nhỡ thật sự có kẻ không sợ ૮ɦếƭ chạy tới khu B3 vậy thì quá phiền phức rồi.
Cho nên Trì Tiểu Trì không chỉ chủ động kết thúc thẻ ảo giác mà còn tiến hành trào phúng một cách ngang nhiên, quả thật như đang nói, tôi đang ở khu B3 đây, mấy người có gan thì cứ tới đi.
Đã có hai tên không biết điều bị rơi vào ảo giác, bị thiêu ૮ɦếƭ ngay tại chỗ, cứ như vậy, mọi người đều sẽ hoài nghi nhóm của Trì Tiểu Trì chuyển đến khu B3 có phải là một mồi nhử giả tạo khác hay không.
Dù cho nắm được tin tức nội bộ là bọn họ quả thật ở khu B3, không phải mồi nhử nhưng đám con bạc cũng không dám đánh cược bậy bạ, chỉ có thể nhìn bọn họ an ổn ngủ một giấc, sau đó khiến bản thân mình cứ thế mà tức ૮ɦếƭ.
Trì Tiểu Trì che miệng, ngáp một cái rất tao nhã.
….
Cậu nói: “Thật thật giả giả, giả giả thật thật. Em muốn làm cho bọn họ biết rõ chúng ta dùng không thành kế, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, không dám đến đây.”
Nói xong, cậu tiến vào trong chăn đệm Lâu Ảnh bày sẵn, nói: “…Với lại, sáng mai chúng ta dậy sớm một chút, chuẩn bị tiếp khách.”
Lâu Ảnh: “…Hả?” Tiếp khách nào?
“Cám ơn bọn họ đã lan truyền tin tức.” Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại, “Hiện tại hầu hết tất cả người dị năng đều biết chúng ta ở khu B3, hơn nữa chúng ta biểu hiện ra thiện ý đối với người thành tâm nương nhờ, còn cung cấp vật tư sung túc. Cho nên, anh đoán xem, ngày mai có bao nhiêu người sẽ đến nhờ vả chúng ta?”
Lâu Ảnh nhắc nhở cậu: “Đám người đến nương nhờ chúng ta có lẽ sẽ có lẫn Cá Nheo.”
Trì Tiểu Trì nói: “Em biết.”
Lâu Ảnh nói: “Tổng cộng có bốn Cá Nheo, thật khiến người ta đau đầu.”
Trì Tiểu Trì nói: “Không cần đau đầu.”
Lâu Ảnh nhớ tới lúc trước Trì Tiểu Trì đặt ra nghi vấn về số lượng Cá Nheo: “Em cho rằng Cá Nheo trộn lẫn trong đám người dị năng có tổng cộng ba người mà không phải bốn người?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Ồ, đó chỉ là em tự nghi vấn mà thôi. Không quan trọng.”
Lâu Ảnh: “Không quan trọng sao?”
Trì Tiểu Trì: “Mặc kệ là ba hay là bốn, cuối cùng đều sẽ ૮ɦếƭ.”
Lâu Ảnh: “Nhưng mà nếu bọn họ trà trộn vào thì quả thật rất khó giải quyết.”
Trì Tiểu Trì lại nói: “Sẽ không trà trộn vào, bọn họ đều sẽ ૮ɦếƭ, hơn nữa căn bản không cần chúng ta tự mình ra tay.”
Lần này Lâu Ảnh quả thật nghe không hiểu: “Cái gì?”
Trì Tiểu Trì chỉ đáp lại bằng một tiếng cười nghe không rõ tâm tình: “Haha.”
Lâu Ảnh hỏi: “Là kế hoạch của em sao?”
Trì Tiểu Trì vẫn không đáp thẳng: “Là một kế hoạch, đương nhiên phải chu đáo, phát huy ra tác dụng lớn nhất, chẳng phải sao?”
Lâu Ảnh bật cười: “Em nói đi, còn có cái gì em biết mà anh không biết.”
“…Hai người phụ nữ.” Trì Tiểu Trì nói.
“Hả?”
Trì Tiểu Trì có chút mất tự nhiên, ho khan một tiếng: “Vừa nãy em tiến vào…cái kia của Bạch An Ức, chính là xuyên vào ‘cái kia’. Ở dưới nước, em có thể dựa vào âm thanh mà xác định người đẩy Bạch An Ức xuống nước….là hai người phụ nữ.”
Lâu Ảnh nhìn cậu ấp úng, liền biết cậu chột dạ chuyện mình vừa làm.
…Biết sợ rồi à, rất tốt.
Lâu Ảnh từ trong túi ngủ ngoi nửa người dậy, giở lại trò cũ, đem bàn tay đặt lên trên trán của cậu, làm ra vẻ muốn Pu'ng.
Trì Tiểu Trì nín hơi một cái, nhắm mắt nhíu mày, chờ cơn đau kéo tới.
Cơn đau thật lâu vẫn chưa kéo đến, một luồng cảm giác kỳ dị lại tập kích trên người.
Lâu Ảnh đặt một cái thẻ vào cơ thể Trì Tiểu Trì, ánh sáng nhạt lóe lên, anh liền cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy tinh thần thể của Trì Tiểu Trì kéo ra khỏi thân thể Bạch An Ức.
Lâu Ảnh nâng mặt của cậu lên, ngón tay trỏ đặt trên nốt ruồi nhỏ ở đuôi lông mày, thương yêu vuốt ve hai lần rồi đặt xuống một nụ hôn nhẹ như lông chim lướt qua nơi cậu bị anh Pu'ng mới vừa rồi.
Cái miệng mới nãy còn tràn đầy sách lược và kế hoạch thì hiện tại lại giật giật đôi môi, hai gò má ửng hồng, lan dài xuống tận cổ, sang đến hai bên tai, thật sự khiến người ta yêu thích.
Lâu Ảnh dùng trán nhẹ nhàng ***ng trán cậu, dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”

Hai người an ổn ngủ một giấc, cơ quan giám sát thì lại bị bọn họ quấy nhiễu mà đèn đuốc sáng choang.
Trong phòng xử lý khẩn cấp, hết thảy nhân viên đều tập họp đầy đủ.
Bộ trưởng đứng phía trước, dùng Pu't cảm ứng chỉ lên một chữ mấu chốt trên phông màn: “Dựa vào tình báo trước mắt, chúng ta đều biết trong năm người của tiểu đội này rõ ràng xuất hiện người có thể tiên đoán, giải trừ VK, xúc xắc ngẫu nhiên, vặn vẹo sự vật, dịch chuyển tức thời, ảo giác, không gian tồn trữ, tổng cộng bảy loại dị năng. Phía trên đã chú ý vấn đề này, cường điệu tính chất vấn đề này rất nghiêm trọng, muốn chúng ta lập tức mở hội thảo để nghiên cứu và đưa ra giải pháp.”
Có người đưa ra ý kiến: “Ngụy Thập Lục chẳng phải có dị năng xúc xắc ngẫu nhiên sao? Ảo giác có lẽ là do cậu ta sắp xếp?”
“Khả năng không lớn.” Bộ trưởng cau mày, “Ngụy Thập Lục đã được kiểm tra, dị năng ngẫu nhiên của cậu ấy có thời gian rất ngắn, hình như không vượt quá năm phút đồng hồ. Vừa nãy ảo giác ít nhất giằng co mấy tiếng. Ngoài ra, vòng cổ đặc chế có thể ghi chép thời điểm người dị năng sử dụng năng lực, trong cơ thể có tăng trưởng số lượng huyết thanh loại A…”
Ông ta chỉ lên tên của Ngụy Thập Lục trên màn ảnh: “Căn cứ biểu hiện của dữ liệu, trong khoảng thời gian này, huyết thanh loại A của cậu ấy không có dấu hiệu tăng vượt cấp, nói cách khác, cậu ấy căn bản không vận dụng dị năng.”
Các nhân viên bên dưới nhìn nhau, lại không có ai dám tin tưởng đáp án cùng xuất hiện trong lòng của mọi người.
Bộ trưởng tiếp tục nói: “…Mọi người không cần đoán lung tung. Những người còn lại có số lượng huyết thanh loại A cũng đều bình thường.”
Một nhân viên kinh ngạc nói: “Sao có khả năng như thế? Vòng cổ cung cấp dữ liệu luôn luôn chính xác mà.”
Bộ trưởng nói: “Cho nên, trước mắt có hai khả năng—-”
“Thứ nhất, vòng cổ của chúng ta có sai sót trong việc ghi chép dữ liệu. Người điều động dị năng chính là Ngụy Thập Lục.”
Nói đến đây, bộ trưởng hơi dừng lại một chút, trong giọng nói khó nén được H**g phấn: “…Thứ hai, chúng ta phát hiện được người dị năng đầu tiên trên thế giới có đa dị năng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc