Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 314

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Lâu Ảnh cũng biết người trên lưng không nói đùa, bèn thay cậu giải vây: “Chúng ta phải đi đâu đây?”
Lúc này ba người đã đi ra khỏi rừng cây, nhưng không rõ con đường phía trước nên đi thế nào.
Trì Tiểu Trì nhảy xuống lưng Lâu Ảnh, nhận lấy áp lực không khí nặng nề, đi ra hai bước, điều chỉnh đồng hồ trên cổ tay đến hình thức đánh cược, yên lặng tập trung nhìn.
Lâu Ảnh cũng làm ra động tác giống cậu.
Chỉ có Ngụy Thập Lục là mơ hồ, thấy hai người đều đang xem đồng hồ, bèn giơ lên nhìn trong chốc lát nhưng vẫn không nhìn ra gì, liền thẳng thắn tiến tới gần: “Hai người đang nhìn gì vậy?”
Trì Tiểu Trì cũng không ngẩng đầu lên: “Tìm bảo kê đó.”
Ngụy Thập Lục: “Hả?”
Trì Tiểu Trì dùng đốt Ng'n t gõ lên màn hình: “Cậu xem số người tử vong trong đồng hồ đi, có người vừa nãy muốn giết cậu hay không.”
Ngụy Thập Lục nhìn chăm chú.
Từ trưa hôm qua đến nay có 6 người tự sát, 12 người bị giết.
101 người còn lại 83 người.
Mỗi người tử vong đều có ghi chú rõ ràng khu vực và thời gian tử vong bằng chữ đỏ.
Mà trong khu D20 biểu hiện 0 người tử vong.
Trong khu bình luận, mọi người đang đặt cược với khí thế ngất trời, nhưng chẳng ai thảo luận phong ba vừa xảy ra ở khu D20.
Ngụy Thập Lục: “Khoan đã, cái này không đúng.”
Trì Tiểu Trì nói: “Đúng là không đúng. Tỉ lệ đặt cược của cậu không thấp, chứng minh không ít người sau khi thấy dị năng của cậu thì đều cảm thấy rất thú vị, cho nên mới đem một phần nhỏ tiền đặt cược cho cậu. Nếu đè ép tiền đặt cược, đối với bọn họ mà nói thì cậu rất có giá trị. Trận chiến vừa rồi có quy mô không nhỏ nhưng tỉ lệ đặt cược của cậu không xảy ra bất kỳ biến hóa nào, cũng không có ai thảo luận giá trị chiến đấu và dị năng của cậu, thậm chí không nhắc đến hai người chúng tôi…”
Cậu dừng lại một chút: “Tôi nghĩ, giải thích duy nhất chính là những kẻ đánh cược này ở trong tình huống số người tham dự ở giai đoạn đầu còn khá nhiều, bọn họ sẽ chọn những khu xảy ra chiến đấu để tiến hành quan sát. Nếu như góc nhìn của bọn họ là quan sát toàn cục thì chúng ta có lẽ chỉ là một nhóm điểm đỏ phân tán và không ngừng di chuyển.
“…Dưới cái nhìn của bọn họ, khi chiến đấu xảy ra, trong khu D20 chỉ có một điểm đỏ là cậu đang di chuyển, không có chuyện gì phát sinh.”
Tuy Ngụy Thập Lục có chút thô lỗ nhưng vẫn có chút thông minh, hơn nữa được Trì Tiểu Trì phân tích, làm sao mà cậu còn không rõ chuyện gì đang xảy ra?
Ngụy Thập Lục kinh ngạc nói: “Hai người đến giết tôi không phải người tham gia trò chơi?”
Trì Tiểu Trì: “Không kể đến người đầu tiên bị cậu ***, cậu cảm thấy người truy giết cậu thoạt nhìn giống người mới lần đầu tham gia trò chơi à?”
Ngụy Thập Lục cau mày: “Tôi còn tưởng rằng anh ta từng đi lính…”
Có thể thần không biết quỷ không hay mà truyền tống người dị năng vào thế giới này thì chỉ cần nghĩ cũng biết chỉ có “Phe quản lý” trò chơi này có thể làm được.
Cậu càng nghĩ càng không hiểu: “Không đúng nha, tôi không phạm quy tắc, tại sao cơ quan muốn giết tôi? Với lại, nếu thật sự muốn giết tôi thì cứ trực tiếp đâm một mũi tiêm trên cổ của tôi là được rồi.”
Trì Tiểu Trì không nhắc đến chuyện Lâu Ảnh đã nghĩ cách chặn lại việc bị tiêm thuốc trên vòng cổ của Ngụy Thập Lục, thản nhiên nói: “Đó là chuyện của cậu.”
Lâu Ảnh im lặng đứng nhìn Trì Tiểu Trì từng bước một dụ dỗ Ngụy Thập Lục.
Trước đó, khi bọn họ chờ *Bạch An Ức* quay về, đã bất ngờ phát hiện Ngụy Thập Lục tiến vào khu D20, Trì Tiểu Trì liền đưa ra ý đồ kéo Ngụy Thập Lục vào chịu tội thay.
Ban đầu Lâu Ảnh không quá tán thành đề nghị này: “Khi chúng ta rời đi có thể thông báo cho cậu ta cùng rời đi.”
Trì Tiểu Trì nói: “Nếu cơ quan phát hiện khu D20 không có ai, rất có thể bọn họ sẽ xem lại camera, kiểm tra là ai giết ba người bọn họ.”
Lâu Ảnh: “Camera thì anh cho rằng khả năng tồn tại không lớn. Anh từng xem qua ký ức của Bạch An Ức, khoa học kỹ thuật ở thế giới này không vượt mức quy định như vậy. Bản đồ của thế giới giả lập này rất lớn, có thể đạt được hiệu quả xem thời gian thực đã là kỹ thuật hàng đầu, nếu tiến hành lưu lại video thì phải xử lý lượng thông tin quá khổng lồ, máy chủ không thể chống đỡ được.”
Trì Tiểu Trì: “Khả năng tồn tại không lớn nhưng cũng có nghĩa là có thể tồn tại.”
Lâu Ảnh không có gì để nói.
Trì Tiểu Trì đáp: “Cho nên em không thể liều lĩnh được.”
“Ngoài ra, có lý do để em nhất định phải làm vậy.”
“Thứ nhất.” Trì Tiểu Trì dựng Ng'n t lên, “Giả thiết thật sự có camera lưu lại, mặc kệ chúng ta làm gì, một khi tiến vào khu D20 trong khoảng thời gian này thì Ngụy Thập Lục vẫn sẽ bị liên lụy. Nếu hiện tại chúng ta nhắc nhở, rất có thể cơ quan sẽ xem cậu ấy là đồng đảng của chúng ta, nếu chúng ta không nhắc, Ngụy Thập Lục cũng không có khả năng chủ động rời khỏi khu D20, cuối cùng cơ quan giám sát vẫn có khả năng giết cậu ấy để diệt trừ tất cả hậu hoạn. Bởi vậy không bằng để một lần tình cờ tiến vào khu D20 của cậu ấy trở thành cơ hội để chúng ta thuận lợi ra ngoài.”
“Thứ hai, chúng ta cần một đồng minh. Em tin tưởng, trải qua sinh tử rồi liên minh sẽ càng bền chắc hơn trạng thái hòa bình.”
“Thứ ba…” Trì Tiểu Trì dựng thẳng Ng'n t thứ ba lên, “Em nghi ngờ cậu ta.”
Lâu Ảnh kinh ngạc, thò đầu ra từ nơi ẩn thân của bọn họ, nhìn về phía Ngụy Thập Lục đang cúi người uống nước bên dòng suối: “Cậu ta thế nào?”
Trì Tiểu Trì nói: “Anh còn nhớ thẻ dịch chuyển đưa chúng ta rời khỏi chỗ tập kết bao xa không?”
Trải qua nhắc nhở của cậu, Lâu Ảnh lập tức hiểu rõ: “…Năm mươi kilômét.”
“Đúng vậy, năm mươi kilômét.” Trì Tiểu Trì nói, “Cậu ta làm cách nào trong vòng chưa đến mười hai tiếng có thể đi được năm mươi kilômét.”
Lúc đó Lâu Ảnh còn chưa biết dị năng của Ngụy Thập Lục.
Anh nói: “Nếu cậu ta biết dịch chuyển tức thời thì sao? Hoặc là như cái gã nhân viên giám sát, tốc độ chạy rất nhanh?”
Trì Tiểu Trì: “Vậy cũng thật trùng hợp, bản đồ lớn như vậy, ngồi đối diện trong xe với em, tại sao vô tình hữu ý lại tìm tới chỗ này?”
“Cậu ta khả nghi như vậy mà em còn muốn kéo làm đồng minh sao?”
“Đem kẻ khả nghi từ chỗ tối kéo đến chỗ sáng, không tốt sao?”
Lâu Ảnh vẫn có thói quen dùng lập trường từ thiện để suy đoán người khác: “…Nếu như, nếu như cậu ta thật sự là người tốt, em kéo cậu ta xuống nước như vậy, không sợ cậu ta gặp nguy hiểm đến tánh mạng à?”
“Nếu là như vậy thì…” Trì Tiểu Trì dựa vào một thân cây, hơi nhắm mắt lại, “Nếu cậu ta bước vào ván cờ của em thì em sẽ không để cậu ta ૮ɦếƭ.”
….
Lâu Ảnh thoát ra khỏi hồi ức, nhìn Trì Tiểu Trì đang thản nhiên điều khiển đồng hồ, anh có chút bó tay.
Cũng không biết rốt cục người này là bạc tình hay là nặng tình.
“Sự thật chính là bởi vì một nguyên nhân không rõ mà cậu bị cơ quan giám sát theo dõi. Mà hiện tại tin tức hai người kia tử vong có lẽ cũng đã bị cơ quan biết được. Còn chúng tôi cứu cậu thì lại trở thành châu chấu chung một chiếc thuyền.”
Trì Tiểu Trì đơn giản phân tích.
Ngụy Thập Lục cũng ngay thẳng, nhảy vọt qua những vấn đề nghi ngờ vô vị, trực tiếp hỏi chuyện mà mình quan tâm nhất: “Vậy kế tiếp nên làm sao đây?”
Trì Tiểu Trì nói: “Chẳng phải tôi nói rồi sao, tìm kiếm bảo kê.”
Ngụy Thập Lục: “…Ai? Ai có thể bảo kê chúng ta?”
Trì Tiểu Trì đưa tay sang, lấy ra thông tin đặt cược trên đồng hồ: “Bọn họ.”
Ngụy Thập Lục: “Nhóm nào?”
Trì Tiểu Trì: “Tiền.”
Cậu hỏi Ngụy Thập Lục đang đực mặt ra: “Bọn họ mỗi một lần đặt cược bao nhiêu tiền, cậu biết không?”
Ngụy Thập Lục: “Tôi có xem bọn họ tán gẫu. Dựa theo tỷ giá quốc gia của chúng ta thì mỗi lần đặt cược ít nhất là một ngàn đồng.”
Trì Tiểu Trì cảm thán một tiếng: “Không ít nha.”
Ngụy Thập Lục có chút sốt ruột: “Ừm ừm ừm, không ít. Chúng ta nên làm sao để bọn họ bảo kê chúng ta đây?”
“Những người kia không phải đang dùng tiền mua mạng à?” Trì Tiểu Trì nói, “Vậy ta phải làm cho bọn họ chú ý tới mạng của chúng ta đáng giá thế nào. Càng có nhiều người mua mạng của chúng ta thì càng có nhiều ánh mắt chú ý chúng ta. Cứ như vậy bên phía cơ quan muốn ra tay với chúng ta cũng không tìm được cơ hội.”
Chẳng biết vì sao Ngụy Thập Lục cảm thấy có dự cảm không ổn cho lắm: “Anh định…làm sao để bọn họ chú ý đến chúng ta?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Đơn giản lắm. Làm cho bọn họ thua cháy túi là được.”
Dứt lời, cậu liền chỉ vào tên của những người có đặt cược khá cao, đồng thời chú ý lời bình luận bên hông, dường như đang đắn đo lựa chọn.
Ngụy Thập Lục bừng tỉnh, hít vào một hơi lạnh: “Anh định *** đám người mà bọn họ bỏ giá cao ra đặt cược?”
Trì Tiểu Trì nhấc lông mày hỏi ngược lại: “Không được sao?”
Ngụy Thập Lục: “…Anh…làm như vậy, có khác gì đám người tùy tiện *** đâu? Chúng ta chỉ cần tạo thành một nhóm nhỏ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tự vệ…”
“Ha, chờ đám phần tử tích cực giết hết tất cả những kẻ khác, sau cùng tìm đến cậu, cậu giết bọn họ, cậu chính là tự vệ, sẽ không chịu lương tâm cắn rứt.” Trì Tiểu Trì nói, “Như vậy có thể an ủi lương tâm thiện lành của cậu, có đúng không?”
Ngụy Thập Lục cứng họng.
“Giữ lại đám người kia thì chỉ càng tạo ra nhiều tử vong hơn. 101 người đa phần đều từ thế giới hòa bình đến, nếu không có cái gậy khuấy phân này tồn tại thì cậu cảm thấy có bao nhiêu người sẽ thật sự yêu thích ***?”
Ngụy Thập Lục chần chờ: “Anh…muốn giải quyết những người xếp hạng cao, để mọi người chung sống hòa bình?”
Trì Tiểu Trì cười mà không nói.
Ngụy Thập Lục: “Chủ nghĩa này quá lãng mạn rồi. Chẳng phải cơ quan giám sát đã nói chỉ cho ba người đi ra ngoài sao…”
“Đó là quy tắc mà cơ quan giám sát định ra.” Trì Tiểu Trì nói, “Còn dựa theo quy tắc của tôi, người nguyện ý gia nhập tiểu đội của tôi thì tôi có cách để cho bọn họ sống sót ra ngoài.”
Ngụy Thập Lục kiên quyết: “Chuyện này không thể nào, anh đang nói mớ phải không?”
Trì Tiểu Trì không tỏ rõ ý kiến: “Vậy cậu cứ xem như tôi đang nằm mơ đi.”
Nói đến đây, mặc kệ Ngụy Thập Lục có hiểu rõ hay không thì Lâu Ảnh đều đã hiểu.
Anh vận dụng quyền hạn của 061, mở ra ngữ âm, đối thoại trong đầu với Trì Tiểu Trì: “Anh đồng ý với em.”
“Thầy Lục.” Trì Tiểu Trì dùng xưng hô đã lâu không nhắc đến, còn nhấc cao âm cuối, nghe ra có chút ý tứ làm nũng, “Cũng chỉ có thầy là hiểu em.”
Lâu Ảnh trầm giọng nói: “Mục tiêu chân chính của em là Cá Nheo phải không?”
Rất nhanh, anh lại sửa lại lời giải thích của mình: “Không, cũng không chỉ là Cá Nheo. Em là muốn dùng một hòn đá ném trúng nhiều con nhạn.”
Trì Tiểu Trì cũng không có ý che giấu bất cứ điều gì trước mặt Lâu Ảnh, tự mình nói: “Thứ nhất, *** có tỉ lệ đặt cược cao, có thể làm cho đám người đánh cược không còn một xu dính túi. Bọn họ sống quá thoải mái rồi. Ngồi ở nhà, tận hưởng máy điều hòa, lấy sinh tử của người ta ra làm trò chơi, em rất khó chịu.”
Lâu Ảnh bắt chước giọng điệu của cậu, tiếp lời: “Thứ hai, giết đám người có tỉ lệ đặt cược cao có thể bảo đảm an toàn cho những người dị năng thấp hơn. Những người này e rằng đã phát hiện chân tướng ‘kế hoạch bảo vệ’. Bọn họ càng giết nhiều người dị năng càng có thể phát hiện thực lực của bản thân tiến bộ, càng sẽ hiểu ý nghĩa và mục đích của cơ quan giám sát thiết lập ra cuộc chiến sinh tồn này, sẽ càng làm mọi việc nghiêm trọng hơn, vì vậy tiến hành tàn sát tiêu diệt những người này, như vậy chúng ta có thể bảo vệ càng nhiều người dị năng không muốn giết chóc.”
Trì Tiểu Trì tiếp tục nói: “Thứ ba, câu ‘Cá’.”
Lâu Ảnh bổ sung: “Câu Cá Nheo.”
*Bạch An Ức* đi ra hiện thực đã mang về tin tức rất quý giá.
Cậu không chỉ mang về tin tức liên quan đến “Kế hoạch bảo vệ người dị năng”, cũng thông qua điều tra xác nhận “Người giám sát” Lục Thanh Thụ không nói dối.
“Cá Nheo” quả thật chia làm hai nhóm, một nhóm được cơ quan chính thức nuôi dưỡng, một nhóm được an bài trong 101 người. Hai nhóm Cá Nheo này không liên lạc với nhau, cũng không biết thân phận của đối phương.
Trung tâm mà *Bạch An Ức* tiến vào là vị trí của Cá Nheo chính thức.
Còn Cá Nheo trà trộn vào đội ngũ rất có khả năng cũng như Bạch An Ức đang ở một địa điểm bí mật nào đó, cùng chìm trong giấc ngủ say.
Trì Tiểu Trì nói: “Nếu Cá Nheo trà trộn vào đội ngũ ký hiệp ước bảo mật với cơ quan giám sát, như vậy bọn họ nhất định cũng giống Cá Nheo chính thức, có vòng ánh sáng truyền tống, có tín vật có thể ở thời khắc quan trọng bảo đảm mạng sống của bọn họ…Thí dụ như có thể kéo ý thức giả lập của bọn họ quay về lại thân thể ở hiện thực.”
Lâu Ảnh suy nghĩ nhanh chóng, đuổi kịp Trì Tiểu Trì: “Ý em là tấm thẻ sắt?”
Trì Tiểu Trì: “Ngẫm lại xem, tại sao đời trước Bạch An Ức không thể không ૮ɦếƭ?”
Lâu Ảnh hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trước khi Bạch An Ức ૮ɦếƭ: “…Bởi vì Bạch An Ức lấy đi hai tấm thẻ sắt của hai Cá Nheo. Hai Cá Nheo tới giết cậu ấy là để thu về tấm thẻ.”
Trì Tiểu Trì: “Cho nên tổ ba người chúng ta phải *** được xếp hạng cao, tạo ra tiếng vang càng lớn. Như vậy Cá Nheo muốn tự vệ cũng sẽ đến giết chúng ta. Chúng ta có cơ hội dùng thế lực bắt ép bọn họ, xem có cơ hội lợi dụng tấm thẻ để *Bạch An Ức* truyền tống ra ngoài một lần nữa hay không, nếu được thì có thể đóng lại mạch điều khiển, giải phóng tất cả người dị năng bị giam cầm.”
Khi Trì Tiểu Trì lần lượt nói ra kế hoạch của mình, sự quyết đoán và mị lực làm cho cậu thoạt nhìn có vẻ sáng lấp lánh.
Giọng nói của Lâu Ảnh không kềm được sự thưởng thức và dịu dàng trong đó: “Dùng hết khả năng để nhiều người dị năng khôi phục tự do, đây là em dùng một hòn đá ném trúng bốn con nhạn đúng không?”
“Còn có một con nữa.” Trì Tiểu Trì nói, “…Thứ năm, câu ra tất cả Cá Nheo, báo thù cho *Bạch An Ức* và Bạch An Ức ở kiếp trước.”
Anh một câu, em một câu, vô cùng trôi chảy.
Đến đây, kế hoạch đã thành hình, hai người đều trầm mặc.
Sau một hồi im lặng, Trì Tiểu Trì nói: “Kế hoạch này vẫn hơi nguy hiểm, cũng như Ngụy Thập Lục nói, cần phải có vận may tựa như nằm mơ mới có thể thực hiện được. Anh sẽ giúp em mạo hiểm như vậy sao?”
Lâu Ảnh không nói gì.

Hiện tại anh chỉ hận không có cách nào hôn cậu.
Trì Tiểu Trì kiên nhẫn chờ Lâu Ảnh đáp lại, mãi đến khi giọng nói ấm áp của anh vang lên bên tai, như đang dùng âm thanh hôn nhẹ lên tai của cậu.
“Chỉ cần em muốn.” Lâu Ảnh nói, “…Chỉ cần anh có khả năng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc